Ta nghi ngờ, giữa ta và thế giới này, có một người bị điên.
Nếu như nói có chuyện gì khiến người ta khó chịu hơn việc đột phá cảnh giới thất bại và mất hết pháp lực, thì đó chắc chắn là sau khi xuất quan,vừa mở mắt ra, liền phát hiện bản thân đang ngồi trên kiệu hoa xung hỷ cho Ma tôn.
Mà Ma tôn này, lại còn là tiểu sư đệ thuần lương ngây thơ do chính tay ta nuôi lớn.
Ta ló đầu ra khó hiểu: “Không đúng, Sở Huyền trở thành Ma tôn lúc nào vậy?”
Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa được.
Rõ ràng ta mới là Ma tôn!
Thị vệ rước dâu cau mày nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, nói: “To gan! Không được phép gọi tên húy của Tôn thượng!”
Hỉ Nương một tay nhấn đầu ta vào trong kiệu hoa, vội vàng giải thích: “Đây là tiểu thiếp thứ bảy của Tôn thượng, đều là người một nhà, người một nhà cả.”
Dưới cái nhìn lạnh lùng của thị vệ, ta cố gắng mỉm cười: “Đúng đúng đúng, phu quân tương lai, người một nhà, người một nhà cả.”
Phu quân tương lai với người một nhà cái gì chứ!
“Cô nương, khi gặp Tôn thượng, cô phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói…”
Hỉ Nương cảm thấy đầu óc ta có vấn đề nên vội vàng cảnh báo ta.
“Cái gì không nên nói?”
Ta nghi hoặc hỏi bà ấy.
Hỉ Nương nói khẽ: “Mọi người đều biết, Tôn thượng và Ma tôn tiền nhiệm Vân Tịch là kẻ thù không đội trời chung, cô gặp Tôn thượng tuyệt đối không được nhắc tới người này.”
Ta nghe thấy tên mình, sững sờ một lúc.
Xong rồi, bế quan có một thời gian, mà ta đã biến thành Ma tôn tiền nhiệm rồi.
Sở Huyền đoạt vị khi nào vậy?
Hỉ Nương giải thích:
“Tuy nói người này đã bị Tôn thượng băm vằm thành ngàn mảnh, nhưng hận cũ khó bỏ, không tránh khỏi có ngày Tôn thượng giận cá chém thớt.”
Ta lại cảm thấy hoang mang.
Ta đã ch/ết rồi à? Bị sư đệ tốt của ta chém thành ngàn mảnh?
Nhưng không phải bây giờ ta đang sống sờ sờ sao?
Ta bực bội giật mạnh chuỗi hạt treo trên mũ.
Những viên trân châu trắng lắc lư, phản chiếu khuôn mặt ta.
Bàn tay đang nghịch ngợm của ta chợt dừng lại.
Mặc dù có chút giống, nhưng đây không phải là khuôn mặt của ta.
2.
Vậy nên…
Ta bây giờ là cô hồn dã quỷ đến từ đâu?
Thần trí ta trở nên lạc lõng, đã bị ép bái đường với người khác, lại còn bị ép đi đến phòng tân hôn.
Ta ngồi ngơ ngác một lúc, nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng ngẩng đầu lên, cảm thấy sững sờ.
Một khuôn mặt khôi ngô nhưng đầy tà khí, da trắng như tuyết, mặt mày uể oải.
Đây chính là Ma tôn nghe đến tên là sợ mất mật trong lời đồn.
Cũng là tiểu sư đệ do chính tay ta nuôi lớn, Sở Huyền.
Hắn say rượu, mặt không biểu hiện cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta đánh giá.
“Không ai dạy nàng quy củ à?”
“Hả?”
Ta ngơ ngác hỏi lại: “Quy củ gì?”
“Phu quân chưa đến, ai cho phép nàng tự vén khăn trùm đầu?”
Hắn thong thả vuốt v e ống tay áo: “Đêm nay bản tôn tâm trạng không tốt, vừa hay nàng cũng không hiểu chuyện, chi bằng để ta gi/ết nàng…”
Gi/ết ta làm hắn thấy vui vẻ à?
Ta lặng lẽ nhặt tấm vải đỏ đã bị vứt sang một bên đội lên đầu.
Sở Huyền nói được một nửa thì im lặng.
Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng và chậm rãi của hắn.
“Nàng rất giống với một người bạn cũ của bản tôn.”
Người bạn cũ.
Là người bạn cũ bị đệ băm thành từng mảnh sao?
Ta sợ hãi chờ đợi cả nửa ngày, không ngờ lại đợi được câu này của hắn.
Ta ngước mắt nhìn lên, Ma tôn đáng sợ trong truyền thuyết đang dựa vào bàn ngủ say.
Đúng là làm mất mặt Ma tôn chúng ta.
Nhưng vào lúc này, cuối cùng ta cũng tìm thấy bóng dáng của tiểu sư đệ từ trên người của tên Ma tôn hỷ nộ vô thường này.
Rõ ràng lần trước chúng ta gặp nhau... không như thế này.
Ta thầm thở dài trong lòng, thuận tay lấy chiếc chăn mỏng đắp cho hắn.
Khi ta chuẩn bị rời đi, Sở Huyền đột nhiên kéo lấy tay áo ta, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Âm lượng rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.
Hắn nói: “Tiểu sư tỷ, ta hận tỷ.”
3.
Vừa lúc đó, một đường kiếm sắc bén đâm thẳng vào cửa.
Ta theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị cắt đứt một lọn tóc.
Phía sau chân nến, ánh nến bị kiếm khí dập tắt, làn khói mỏng manh lan tỏa.
Ánh mắt Sở Huyền lạnh như băng.
“Ngươi là ai?”
Tay phải hắn từ từ siết chặt cổ ta.
Tên điên này.
Trong lòng ta thầm mắng, ta hít một hơi thật sâu, cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng không thoát được.
“Phu quân…”
Ta chịu đựng sự sỉ nhục, lẩm bẩm nói.
“Ta là tiểu thiếp thứ bảy vừa mới nạp của chàng.”
Trong mắt Sở Huyền dường như có chút thay đổi nhỏ.
Hắn nghi ngờ một lúc rồi nói: “Tiểu thiếp thứ bảy?”
“Ừm……”
Ta kiềm nén nhục nhã lên tiếng đáp lại.
Hắn gật gật đầu: “Ồ.”
“Bản tôn không nhớ rõ lắm.”
“Nàng tên là gì?”
“Vân, Vân…”
Ta chợt nhớ ra mối hận thù lâu năm giữa ta và Sở Huyền, cả hình ảnh bản thân ta bị băm thành ngàn mảnh qua lời kể của Hỉ Nương.
Lời nói nhất thời bị nghẹn lại.
“Vân Vân?”
Ta gật đầu qua loa.
“Vân nào?”
Ta nhạy bén cảm nhận được sự nguy hiểm trong ngữ khí của hắn, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Vân Vân chúng sinh.”
Sở Huyền nhìn ta với ánh mắt nặng trĩu, một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, nhìn không rõ cảm xúc.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng thu hồi ánh mắt.
“Biết dùng kiếm không?”
Ta liên tục lắc đầu, ánh mắt chân thành: “Không biết.”
Sở Huyền ngẩng đầu lên nói: “Bản tôn có một người bạn cũ rất giỏi dùng kiếm.”
Tất nhiên rồi.
Sư tỷ của đệ là thiên tài đệ nhất kiếm đạo năm đó đấy.
Nhưng còn chưa kịp đánh lừa hắn, ta lại nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói tiếp:
“Đáng tiếc người biết dùng kiếm lại không được thông minh cho lắm.”
“Đắc tội với mọi người thì thôi đi, lại còn nhất quyết chống đối bản tôn, cuối cùng ch/ết thê thảm, ai có thể cứu được nàng ấy?”
Ta: “...”
Nói rất hay, sau này không nên nói nữa.
Hắn chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn căn nhà thủy tạ yên tĩnh trong đêm, đột nhiên nở nụ cười.
Ta nhìn theo hắn, một con hạc trắng đang vỗ cánh bay, những con sóng lăn tăn lan rộng trên mặt nước.
“Năm đó, chính tại nơi đây, m/áu của nàng ấy đã bị rút cạn. Nửa ao sen đỏ, nửa ao m/áu, nàng đoán xem, một người bị đâm bao nhiêu đao thì mới có thể ch/ết?”
Sở Huyền đổi chủ đề, nắm cằm ta, cưỡng ép ta nhìn hắn.
Trong đôi mắt đó, bùng cháy lên sự hứng khởi gần như điên cuồng.
“Nàng có muốn biết không, Vân Vân?”
Ta sững người.
So với việc ta đã ch/ết lúc nào, thì ta càng muốn biết…
Sư đệ tốt của ta đã trở thành tên thần kinh từ khi nào vậy?!
Thấy ta không nói gì, Sở Huyền mất hứng rút tay về, quay đầu ra lệnh cho thị vệ ở bên ngoài:
“Người này cũng không giống, gi/ết.”
Vừa dứt lời, một tia kiếm quang quét sượt qua, cơ thể này theo bản năng né tránh.
Thanh kiếm chém đứt một góc hỷ phục, cực kỳ nguy hiểm.
Ta kinh hãi, vừa đứng dậy đã chửi ầm lên:
“Tên nhóc khốn nạn này, đệ…”
Sở Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, bên trong không còn chút vẻ say rượu nào nữa.
Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói lại cực kỳ nhỏ nhẹ: “Ta cái gì?”
Trong phòng giờ phút này trở nên yên tĩnh.
“Xin lỗi Tôn thượng, là ta nhất thời hồ đồ, nhận nhầm người rồi.”
Sợ hắn không tin, ta bấm bụng bổ sung: “Ta, ta có một đệ đệ, đệ ấy với ngài tuổi cũng ngang nhau.”
“Tạm thời tha cho nàng một mạng, đêm tân hôn, bản tôn không muốn nhìn thấy m/áu.”
Nhưng ta lại thấy dưới ống tay áo, bàn tay hắn đang siết chặt.
“Nếu như nàng bị bản tôn bắt được đuôi hồ ly một lần nữa.”
“Vậy thì chuyện sẽ không thể do nàng …”
Hắn quay đầu lại nhìn ta khẽ gọi: “Vân Vân.”
4.
Ta nhớ lại ánh mắt của Sở Huyền trước khi rời đi, trong lòng sững sờ hồi lâu.
Giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, ướt át, bên trong ẩn chứa những cảm xúc oán hận đau thương.
Sau khi phản bội Tiên Môn, ta rất hiếm khi mơ thấy điều gì nữa.
Ký ức thời niên thiếu, đã biến thành một con dao bị tẩm độc.
Những khoảnh khắc uống rượu hoa quế vui vẻ ấy, hóa ra chỉ là một trò lừa đảo đầy mưu mô xảo quyệt.
Thế nhưng đêm hôm đó, lâu lắm rồi, ta lại mơ về thời thiếu niên của mình.
Ta và sư huynh Huyền Lễ cùng nhau xuống núi, dạo một vòng chợ đen.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Huyền.
Đứa trẻ người nhỏ thó, bị nhốt trong chuồng như gà chó vậy.
Xung quanh mọi người cười nói ồn ào, dưới vô số ánh mắt ác ý, hắn vẫn lặng lẽ ngồi ở đó.
“Khách quan nhìn xem, đây là “hàng mới”, tươi ngon mọng nước.”
Ta thường nghe nói các gia tộc lớn có thói quen nuôi dưỡng trẻ em để phục vụ thú vui b3nh hoạn của mình, nhưng đây là lần đầu tiên ta tận mắt nhìn thấy.
“Sư tôn có lệnh, không được nhúng tay vào nhân quả của người khác.”
“Đi thôi, Vân Tịch.”
Sư huynh thấy ta đang nhìn đứa trẻ trong chuồng, liền kéo ta đi lên trước.
Người trong chợ quá đông, ta bất ngờ bị sư huynh kéo đi, khiến cả người lảo đảo.
Tay giữ không vững, tuệ kiếm mới mua bay vào trong chuồng, rơi ngay trước mặt đứa trẻ.
(tuệ kiếm: tua vải, dây được buộc vào đầu kiếm)
Ta như ngừng hô hấp.
Đứa trẻ nhặt tuệ kiếm lên, ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Khuôn mặt hắn bám đầy bụi, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của hắn.
Đôi mắt sáng như sao trời, lúc này đang nhìn thẳng vào ta.
Ta theo bản năng nói: “Xin lỗi, ta…”
Hắn không nói gì, vươn tay ra khỏi song sắt, những chiếc tua móc trên ngón tay đung đưa.
Lúc ta nhận lại tuệ kiếm, đầu ngón tay hắn cào nhẹ vào lòng bàn tay ta.
Giống như mèo con vẫy đuôi, rất nhẹ.
Trong lòng bàn tay ta có một vệt m/áu nhạt.
Ta mở to hai mắt, thấy hắn cúi đầu xuống, rồi lại quay trở về dáng vẻ vô tri vô giác.
“Hắn... giá bao nhiêu?”
Cổ họng ta nghẹn lại, Huyền Lễ kinh ngạc quay đầu.
Tên buôn người nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói:
“Không đắt, chỉ cần một ngàn linh thạch, cô nương lời rồi.”
Một ngàn linh thạch.
Ta chấn động đến mức không nói nên lời.
Đệ tử của núi Phù Dao cũng chỉ được mười viên linh thạch tiền tiêu vặt mỗi tháng.
Tên buôn người nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của ta liền cau mày khó chịu.
Huyền Lễ ôm trán thở dài: “Làm phiền rồi, sư muội của ta không hiểu chuyện…”
Ta cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc.
Ta và thiếu niên xinh đẹp trong chuồng kia cũng chỉ là một mối duyên qua đường mà thôi.
Ba ngày sau, ta và Huyền Lễ kết thúc việc rèn luyện, quay về núi phục mệnh.
Đêm trước khi trở về Môn phái, trời mưa gió mịt mù.
Cửa sổ phòng khách bị người ta phá vỡ.
Ta theo bản năng rút kiếm ra, nhưng khi nhìn rõ người đang tiến tới gần thì giật mình.
Đó là thiếu niên bị nhốt trong chuồng.
Trông hắn vô cùng nhếch nhác, cả người bị mưa xối ướt như chuột lột.
Bộ quần áo cũ rách rưới bám chặt vào cơ thể gầy gò của hắn.
M/áu trộn lẫn với nước mưa, nhỏ giọt xuống đất.
Điều quan trọng nhất là…
Ta phát hiện ra trên đầu hắn có thêm hai cái tai đầy lông lá đang cụp xuống.
Hắn là Yêu tộc.
Thiếu niên loạng choạng bước hai bước về phía ta, khuỵu gối xuống mặt đất như kiệt sức.
Hắn nhìn ta bằng đôi mắt ướt đẫm, thê lương nhưng trong sáng.
“Không cần một ngàn linh thạch, ta không còn đắt nữa, có thể dẫn ta theo được không?”
Hắn hỏi ta một cách dè dặt cẩn thận, rồi nắm chặt góc áo của ta.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Lục soát cho ta! Tên tiểu tử đó chắc chắn đang trốn ở đây!”
“Không được để hắn chạy thoát!”
Vạt áo nặng trĩu, hắn càng kéo mạnh hơn.
Ta vỗ nhẹ vào tay hắn trấn an, thấp giọng hỏi:
“Sao lại đến tìm ta?”
Hắn ngớ người một lúc, nói: “Bởi vì... bởi vì ta nhặt được tuệ kiếm của tỷ.”