Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 60: Trở về bên nam nhân của mình



Bọn họ rời khỏi kinh thành, Lăng Ngạo rất nhớ Hiên Viên Cẩm, lâu như vậy không gặp hắn, không biết gia hỏa đó có dám ngoại tình không. Nếu hắn dám ngoại tình, y sẽ thiến lão nhị của hắn!

Suốt quãng đường có thể nói là ngựa không ngừng vó, tâm tình lúc này của Lăng Ngạo chính là muốn về như tên bắn.

Buổi tối y và Tô Dục ngủ trong xe ngựa, sáng lại lên đường.

“Dô, vội như vậy, là để nhanh đi gặp tình lang đúng không?” Hai người Lăng Ngạo đang tốc hành lên đường, một thanh âm cười nhạo truyền tới từ trên đầu.

“Kháo! Lão tử nhớ nam nhân của mình, liên quan gì tới ngươi?” Lăng Ngạo nhảy ra khỏi xe ngựa, chỉ vào người trên cây mắng.

“Đương nhiên không liên quan đến ta.” Hạ Hầu Viêm nhảy xuống, nhảy đến trước mặt Lăng Ngạo, trêu chọc nói: “Dứt khoát về Hạ Hầu với ta đi, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.”

“Thiết! Ai hiếm lạ gì đồ của ngươi, ta muốn tự nhiên sẽ có người cho ta. Nam nhân của ta cho ta cái gì ta liền muốn cái đó, không cho được ta cũng không cần. Làm gì cần thứ của ngươi?” Y ngữa cổ, oai vệ giữ gìn địa vị của nam nhân nhà mình.

“Được phu như thế, còn mong gì hơn?” Hạ Hầu Viêm thầm ngưỡng mộ Hiên Viên Cẩm, nam nhân tính tình thế này, bất cứ ai đã có được đều không muống buông tay. Trông thì như thanh lãnh, thực chất lại nhiệt tình như hỏa. Ngàn vạn lần đừng nói xấu nam nhân của y, nếu không sẽ bị nghe chửi.

“Ngươi mau chóng đi tìm phu của mình đi, ta phải lên đường về gặp nam nhân của ta.” Lăng Ngạo leo lên xe ngựa, Hạ Hầu mặt dày cũng leo lên theo.

“Ngươi chết dí trong xe của ta làm gì?” Lăng Ngạo trừng hắn.

“Quá giang chút mà, ta cũng đến biên quan.” Hạ Hầu Viêm nói xong thì lấy hộp thức ăn vặt trên xe, bị Lăng Ngạo đánh rớt cái tay dám cầm thịt khô của y tức giận mắng: “Ngươi đường đường là một hoàng tử, đừng nói là nghèo tới mức không mua nổi chiếc xe ngựa, còn phải quá giang xe của lão bách tính như vậy.”

“Ngươi xem ta nghèo đến mức này rồi, cho ta đi quá giang một chút đi.” Hạ Hầu Viêm nói xong nhanh chóng thò tay lấy miếng thịt bò khô của Lăng Ngạo bỏ vào miệng mình.

“Đừng ăn thịt bò khô của lão tử!” Lăng Ngạo ôm chặt bao thức ăn vặt của mình không cho hắn ăn tiếp, dính thêm gia hỏa này thật là phiền mà, còn ăn đồ ăn của y, buồn bực tăng gấp ba.

“Nhỏ mọn!” Hạ Hầu Viêm nói xong trề môi, nhưng mà thứ này vị đạo rất ngon, sau này phải hỏi xem mua ở đâu, bắt sư phụ đó về.

Đi hơn nửa ngày nữa sẽ vào thành, đột nhiên trời đổ mưa to. “Dục Nhi, chúng ta còn có thể vào thành chứ? Nếu vào không được, thì tìm ngôi miếu đổ nào đó tránh mưa đi.”

“Được.” Tô Dục phất roi đánh ngựa kêu vang, con ngựa cũng phóng vó phi nước đại.

Trú mưa trong một gian nhà nhỏ cũ nát chỉ còn là bốn bức tường thấm nước và cái mái nhà. Nhặt những thứ có thể đốt trong gian nhà lại, nhóm lửa, dắt ngựa vào trong, như vậy nó sẽ không bị nhiễm mưa sinh bệnh, ngày mai còn phải lên đường mà.

Kết quả mưa to mãi không dừng. Thức ăn của họ cũng không còn nhiều, vốn là vừa đủ, nhưng lần này nhiều thêm một miệng ăn, nên mới ít đi.

Lăng Ngạo đem thức ăn mình tiết kiệm đưa cho Tô Dục, y vốn không ăn nhiều, ăn ít một chút cũng không khác biệt. “Ta không đói.” Tô Dục đưa trả miếng thịt bò lại cho Lăng Ngạo.

“Chúng ta giết con ngựa đi.” Cơn mưa này không dứt, trong nhất thời bọn họ cũng không thể vào thành, cũng không thể để đói chết, giết ngựa, qua vài ngày mưa tạnh là tốt rồi.

“Chúng ta đội mưa vào thành đi.” Lăng Ngạo đề nghị. “Ta và Dục nhi một con ngựa, ngươi tự cưỡi một con, đại khái nửa ngày sẽ có thể vào thành, đều là nam nhân, tắm mưa cũng không vấn đề.”

“Không được!” Hai miệng đồng thanh, toàn bộ phản đối.

“Chúng ta không có áo tơi, ngươi không thể thấm nước mưa lâu như vậy.” Tô Dục không nỡ để y dầm mưa, thân thể đơn bạc này vạn nhất đổ bệnh thì làm sao khỏi.

“Không sao mà, chỉ nửa ngày thôi, chúng ta vào thành rồi tìm một khách *** nấu nước nóng tắm xua hàn khí là được.” Lăng Ngạo không thích thú gì khi trú lại gian nhà nát này. Bên ngoài mưa lớn, bên trong mưa nhỏ. Mấy ngày nay vì nhóm lửa xua hàn, ngay cả khung xe ngựa bọn họ cũng tháo ra hết, nếu tiếp tục thêm vài ngày, mọi người sẽ phải cùng chịu lạnh.

“Không được!” Tô Dục ôm y vào lòng, không thể lấy thân thể y ra mạo hiểm.

“Giết ngựa trước đi, sau đó chống đỡ thêm vài ngày rồi nói.” Hạ Hầu Viêm nói xong đứng lên, dắt một con ngựa ra ngoài. Không bao lâu thì trở về, trong tay cầm khúc sườn ngựa đi vào.

Cũng may vì chuyến đi xa, nên trên xe ngựa có chuẩn bị nồi và chén đũa, để tiện nấu ăn bên ngoài, muối và gia vị cũng chuẩn bị đầy đủ. Hạ Hầu Viêm nướng sườn ngựa, không bao lâu tỏa ra vị thịt thơm lừng. Lăng Ngạo không tự chủ được cảm thán: “Thơm quá!” Quả thật rất thơm, mấy ngày nay không có bữa nào được ăn no.

Một trận vó ngựa tiến lại gần. Từ xa đã nghe: “Thơm quá thơm quá! Cha, ca ca, thơm quá.” Bên ngoài vang lên tiếng trẻ con non nớt, không bao lâu có ba người dừng lại trước gian nhà rách của bọn họ. “Bên ngoài mưa lớn, không tiện lên đường, có thể cho ba phụ tử chúng tôi đục mưa không?”

Nam nhân rất lễ mạo, dùng khẩu khí thương lượng dò hỏi.

“Mau vào đi, chúng tôi cũng chỉ là người đục mưa.” Hạ Hầu mở miệng, ba người lên tiếng cảm tạ rồi tiến vào. Lăng Ngạo ngồi trong lòng Tô Dục, mắt y nhìn chăm chăm vào miếng sườn đang được nướng, không hề di chuyển mắt nhìn ba người kia.

“Cha, ta đói rồi.” Nam hài nói với phụ thân, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm sườn ngựa của bọn họ.

Tô Dục không phải người ích kỷ, nhìn sườn ngựa nói: “Một lát nướng xong, ngươi cũng ăn một chút.”

“Vạn lần không thể, như vậy quá thất lễ.” Nam nhân kéo tiểu nhi tử của mình qua, khách khí cự tuyệt.

“Cha ~~” Tiểu hài tử thật rất muốn ăn sườn ngựa, không thèm nhìn tới miếng màn thầu cha nó lấy ra. Chu chu miệng nhỏ, mắt không ngừng liếc về miếng thịt đang tỏa hương.

Sườn ngựa nướng xong, Hạ Hầu Viêm cắt một miếng cho Lăng Ngạo trước, trong lòng hắn Lăng Ngạo vẫn quan trọng hơn, còn về người qua đường, để sau hãy nói.

“Cho tiểu đệ đệ một miếng.” Lăng Ngạo đưa miếng thịt tới trước mặt Tô Dục, Tô Dục cắn một miếng thì y cắn một miếng. Đối với hành động trông như không để ý này, Tô Dục rất hưởng thụ, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm giác khi được quan tâm.

“Được.” Hạ Hầu cắt một miếng lớn đưa cho tiểu hài tử đó, “Cầm lấy đi, đừng khách khí.”

Tiều hài tử thích thú nói cảm tạ, cha nó thì thập phần quẫn bách, đây là do người làm cha như hắn không giáo dục tốt hài tử của mình. Tùy tiện đòi đồ vật của người khác. “Thật xin lỗi, ta trả ngân lượng cho các ngươi.”

“Không cần, nếu ngươi có rượu thì cho chúng ta uống một chút là được.” Lăng Ngạo nói, hiện tại đang ăn thịt thơm phứt, nếu có thêm vài ngụm rượu, lại được tựa vào lòng tiểu nam nhân của mình, thật thoải mái.

“Có rượu, nhưng không phải rượu ngon gì.” Nam nhân nói rồi tháo hồ lô đeo ở thắt lưng ra giao cho bọn họ. “Dược rượu tự ta ngâm, công tử nếu không chê thì nếm thử.”

“Đa tạ.” Lăng Ngạo nằm trong lòng tiểu nam nhân vươn tay ra, nhận lấy hồ lô rượu.

Khi nam nhân nhìn thấy dung mạo của y thì lập tức ngây ra, Lăng Ngạo cảm thấy người này trừng người khác như vậy thật sự vô lễ, nhưng nam nhân đó lại nhìn y như nhìn quỷ, khiến y vô cùng không vui. “Lão bá, ngươi nhìn ta chằm chằm như thế, rất không lễ mạo.”

“Là lão hủ thất lễ, mạo muội hỏi một câu, vị công tử này là họ Tô?” Lão nhân đưa hồ lô cho y, mang theo chút hy vọng hỏi.

“Đúng là họ Tô.” Lăng Ngạo hồ nghi mở hồ lô rượu, rót ra chén, vị dược nồng đậm phiêu tán. Rồi đưa hồ lô rượu cho Hạ Hầu Viêm, y nếm thử một miếng, cả người liền ấm áp lên nhiều. Đưa chén rượu tới trước miệng Tô Dục, Tô Dục cũng uống một hớp, hai huynh đệ chia nhau một chén rượu.

Hạ Hầu cũng rót hơn nửa chén, rồi trả hồ lô lại cho lão đầu đó.

“Tô công tử, lệnh tôn chắc là Tô Mộ Dung?” Lão nhân có chút run rẩy, hiển nhiên thập phần kích động.

Lăng Ngạo nghiêng đầu nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Ngươi quen biết y?”

“Nếu lão hủ đoán không sai, công tử chính là đại công tử của thiếu gia?” Lão nhân đi tới một bước, đợi Lăng Ngạo trả lời hắn.

“Lão nhân gia quen biết gia phụ?” Tuy có chút không tiện mở lời, nhưng Tô Mộ Dung đích thật là cha của Tô Tử Trúc, Lăng Ngạo cho dù không tình nguyện, cũng phải gọi là cha.

“Lão nô Tô Trung kính chào tiểu thiếu gia!” Lão đầu nói xong bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái với Lăng Ngạo.

“Ách, Tô lão bá mau đứng lên đi.” Lăng Ngạo không quen có người lớn tuổi thế này quỳ trước mặt mình, vội đứng lên dìu Tô Trung.

“Tiểu thiếu gia, thiếu gia mấy năm nay có khỏe không?” Tô Trung kéo tay Lăng Ngạo lau lệ hỏi.

“Tô lão bá chúng ta vừa ăn vừa nói đi.” Lăng Ngạo kéo hắn lại ngồi bên đống lửa, y ngồi lại vào lòng Tô Dục. Lúc này mới bắt đầu nhàn nhã. Từ trong câu nói có thể biết, Tô Trung là thư đồng lúc Tô Mộ Dung niên thiếu, sau đó Tô Mộ Dung rời nhà đi trải nghiệm, một lần đi là suốt mấy năm, sau đó vì Tô Mộ Dung lấy nữ tử thanh lâu làm thê, Tô lão gia trong cơn tức giận đã nói không nhận nhi tử này nữa, Tô Mộ Dung cũng không còn quay về Tô gia lão trạch nữa.

“Vậy ngươi dự định đi đâu?” Lăng Ngạo ăn xong ợ một phát, tùy ý Tô Dục lau dầu mỡ trên tay mình, tự động bỏ qua ánh mắt quái dị của ba cha con nhà này.

“Lão gia gần đây thân thể không tốt lắm, trước đây nghe nói thiếu gia và tam vương gia có quan hệ không tồi, cho nên, muốn đến hỏi thử tam vương gia có biết thiếu gia hiện tại đang ở đâu không. Nếu liên lạc được với thiếu gia, thì xin mời y về nhà một chuyến, lão gia chống đỡ không được bao lâu nữa.” Tô Trung nói rõ ý định lần này, mắt long lanh nhìn Lăng Ngạo, muốn từ chỗ y biết được một chút tin tức tốt.

“Đợi mưa tạnh đã, rồi chúng ta lên đường. Ngân lượng mang theo đủ không?” Lăng Ngạo nói rồi sờ sờ túi tiền của Tô Dục, muốn lấy ngân lượng cho họ. “Mang đủ rồi, đủ rồi.” Tô Trung vội xua tay.

“Nga. Các ngươi đến tam vương phủ thì khách khí một chút, lão quản gia không dễ nói chuyện lắm đâu.” Lăng Ngạo không muốn nhún tay vào chuyện này, Tô Trung nói hắn là gia phó của Tô Mộ Dung, nhưng y không chắc chắn, không thể tùy tiện nói cho họ tung tích của Tô Mộ Dung, cứ cho họ tới chỗ tam vương gia trước, sau đó để tam vương gia phân định thật giả.

Nếu chuyện nhỏ này mà tam vương gia cũng làm không được, vậy thì hắn sống uổng bao năm rồi. Còn muốn mưu phản, mưu cái rắm!

“Tiểu thiếu gia không trở về thăm lão gia sao?” Tô Trung có chút thất vọng nhìn y.

“Ta còn chuyện cần làm, nếu phụ thân muốn ta cùng đi, y biết phải tìm ta ở đâu.” Lăng Ngạo cự tuyệt, y không dễ dàng đi cùng người xa lạ được, vạn nhất bị bắt đem đi bán, với tướng mạo anh tuấn của y, ít nhiều gì cũng có thể bán kha khá.

“Được.” Tô Trung hoàn toàn thất vọng, lão gia đáng thương, có tử có tôn, nhưng không ai bầu bạn.

“Ngủ đi.” Lăng Ngạo ngáp một cái, co vào lòng Tô Dục nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Lại nghe nhi tử nhỏ nhất của Tô Trung nói: “Đại ca, ngươi cũng ôm ta ngủ, trên đất lạnh lắm.” Nói xong còn chớp con mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Ngạo.

Ách…

Trưởng tử của Tô Trung bất đắc dĩ chỉ đành ôm đệ đệ, tiểu hài tử co trong ***g ngực ấm áp của ca ca, ngọt ngào ngủ.

Mưa kéo dài ba ngày, sáu người họ hoàn toàn ăn sạch con ngựa cuối cùng mưa mới dừng. Cũng đã đến lúc lương cạn thực tuyệt rồi, nếu còn không dừng, con ngựa còn lại cũng không giữ nổi.

Vốn dĩ Tô Trung muốn đội mưa lên đường, nhưng lại muốn biết thêm nhiều chuyện của Tô Mộ Dung, nên ở lại đợi đến khi mưa lạnh mới đi. Kỳ thật Lăng Ngạo chỉ có thể nói với hắn rất ít, có thể nói nhiều chỉ có Tô Dục, nhưng ngặc nỗi Tô Dục lại là kẻ kiệm lời, căn bản đừng mong từ miệng hắn nghe được cái gì.

“Thật ra mấy năm nay ta cũng chưa từng sống cùng phụ thân.” Lăng Ngạo nói đúng sự thật, cho dù người này có mang trá gì, câu này cũng sẽ không giúp hắn xào nấu được gì.

“Thì ra là thế.” Tô Trung gật đầu.

Sau đó họ tách ra, trước khi ly biệt hắn đưa địa chỉ của Tô gia lão trạch cho y, bảo y khi thuận tiện nhất định phải về thăm lão thái gia. Lăng Ngạo gật đầu, lại nghĩ bản thân có lúc nào có thể thuận tiện đâu, về đến biên quan, gia hỏa Hiên Viên Cẩm đó hơn phân nửa khả năng sẽ không để y rời đi nữa.

“Chúng ta nhanh vào thành đi.” Chỉ có một con ngựa, y ngồi ở trên, vì y không muốn đi bộ, nhưng ngồi trên ngựa lại bị cọ đùi rất đau, cặp đùi non mịn của y nhất định lại bị xưng đỏ. Nếu có xe thì tốt rồi, đạp ga vài cái là tới liền.

Cổ đại thật lạc hậu!

Vừa vào thành chuyện đầu tiên Lăng Ngạo làm chính là tắm rửa, bẩn chết được. Tắm đủ hai lần mới cảm thấy sạch sẽ.

“Phù, ta muốn ngủ một giấc, Dục Nhi, ngươi đừng làm ồn đó, hôm nay chúng ta không đi tiếp.” Nói thì nói như thế, nhưng khi Tô Dục nằm bên cạnh y, ngửi hương thơm trong tóc y, dục vọng sao có thể không rục rịch.

Sờ sờ một hồi càng lúc càng sờ xuống dưới. “Tiểu vương bát đản! Đã bảo ngươi đừng ồn!” Lăng Ngạo mở mắt ra, thấy khát vọng nồng đậm trong mắt Tô Dục. Tâm lại mềm xuống, trong thời gian đổ mưa bọn họ chưa từng làm, chắc cũng nghẹn muốn chết rồi, thật ra y cũng vậy cả thôi, chẳng qua nhiều ngày không ngủ ngon, y vẫn giãy dụa giữa hoan ái và giấc ngủ.

“Ca…” Tô Dục càng cọ càng gần, hướng tới thân thể y, Lăng Ngạo từ bỏ giãy dụa, mặc Tô Dục lột y phục của mình, sau đó y chọn vị trí ít tiêu hao thể lực nhất, nằm sấp trên giường, mở chân ra một chút, tùy ý Tô Dục muốn làm gì thì làm.

Giày vò đi, tiểu tử thúi, chờ xem ta có giày vò lại không!

Tô Dục quả thật là tuổi trẻ lực tráng, Lăng Ngạo đã chọn tư thế không phí lực này rồi, mà vẫn bị Tô Dục giày vò đến mức ngay cả ngón tay cũng không còn khí sức.

Cuối cùng y thật sự mệt lắm rồi mới dùng giọng nói khản đặc gầm lên: “Tiểu vương bát đản! Ngươi muốn làm chết lão tử a? Ngươi là thứ không lương tâm, làm chết ta rồi, ngươi sẽ được gì, ta cắn chết ngươi.” Kéo cánh tay Tô Dục lại cắn thật mạnh, cảm giác có vị máu tanh mới chịu buông ra, nhưng y vừa thả lòng, lực độ sau lưng lại càng lúc càng lớn, trực tiếp đẩy y lên chín tầng mây.

Ngày hôm sau y được Tô Dục ôm xuống giường, đã mua xe ngựa mới, bên trong phủ thảm dày, hắn nhẹ nhàng đặt Lăng Ngạo lên trên thảm, khi rút tay mình ra, Lăng Ngạo phẫn hận lại cắn cho hắn lên một cái. Tiểu vương bát đản này hôm qua làm bù hết tất cả những ngày chưa làm kia, cuối cùng là y vừa mắng vừa cầu, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, mãi làm cho đến khi thỏa mãn tràn đầy mới thôi.

“Các ngươi ở trước mặt ta tán tỉnh mắng yêu, ta cô độc một mình thật đáng thương a.” Hạ Hầu Viêm bĩu môi, trong mắt có chút ghen tỵ.

“Cút! Còn dám chế nhạo lão tử, cưỡng j ngươi!” Lăng Ngạo gầm xong nhắm mắt lại, mông nở hoa rồi, mẹ nó mẹ nói!

Cho đến khi tới biên quan, Lăng Ngạo cũng không cho phép Tô Dục chạm vào mình nữa, chẳng qua y cũng đòi lại đủ vốn, cảm giác áp Tô Dục dưới thân thật tốt, làm công vẫn là thoải mái a.

Khi Tô Dục bị y ức hiếp, liền đá Hạ Hầu Viêm ra ngoài đánh xe, Hạ Hầu Viêm cũng là chủ nhân chờ người hầu hạ, hiện tại bị đá ra đánh xe, có thể gọi là đại tài tiểu dụng.

Khi đến biên quan, Hiên Viên Cẩm vừa thấy y về, vui đến nở hoa, không nói cái gì chỉ kéo Lăng Ngạo vào phòng. “Ngươi để ta thở một chút a, dù sao cũng phải cho ta tắm mới được.” Lăng Ngạo vừa cười vừa đẩy Hiên Viên Cẩm.

“Ta nhớ ngươi lắm rồi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi tắm, trong trong ngoài ngoài đều tắm một lượt.” Hiên Viên Cẩm thật sự rất nhớ y, thời gian này hắn hay mơ thấy y, nhưng mỗi khi tỉnh lại, bên cạnh luôn trống rỗng, có một cảm giác rất thất vọng. Hiện tại người cuối cùng đã về lại bên hắn, không phải nằm mơ, hắn phải biến giấc mơ của mình thành hiện thật, thân thiết cho đã một phen.

“Gia hỏa nhà ngươi, đừng giày vò ta.” Lăng Ngạo thập phần nhiệt tình hôn lại hắn, hai người giống như hai chú báo con, cắn liếm lẫn nhau, ve vuốt, hấp duyện.

Khi Hiên Viên Cẩm tiến vào y, y cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Ôm tiểu nam nhân của y, thỏa mãn cười. Nam nhân này là của y, sau này không ai giành hắn với y nữa, hoàng hậu đã rớt đài, Phụng Hoàn cũng không tiếp tục sống chết đòi gả cho hắn nữa. Tất cả tảng đá cản đường đã bị chuyển đi, hiện tại trước mặt họ là đại đạo rộng rãi thênh thang, cuộc sống sẽ luôn hạnh phúc như vậy.

Lăng Ngạo đem chuyện gặp người Tô gia trên đường trở về nói cho Hiên Viên Cẩm nghe. “Ta nghe hoàng thượng nói, Tô gia đã sớm đoạn tuyệt qua lại với lệnh tôn, nói là đến chết cũng không cần liên lạc, sao lệnh tôn vừa lộ mặt, đã có người xuất hiện tìm y?” Hiên Viên Cẩm hỏi Lăng Ngạo.

“Ta cũng không rõ, dù sao hắn nói muốn đi tìm tam vương gia, ta cũng không cản, tam vương gia tự nhiên sẽ tra xét thật giả, nếu hắn không tra, thì tạo thành hậu quả gì, hắn phải tự gánh chịu.” Nhưng nghĩ lại, tam vương gia chỉ khi ở trước mặt Tô Mộ Dung mới mất đi lý trí đầu óc, bình thường chắc không ai có thể khiến hắn lơ là.

“Ta sẽ phái người đi tra xét một chút, vẫn chưa xác định được có phải là người có âm mưu gì giả dạng không. Tên râu sơn dương trước đây không ngừng náo loạn với tam vương gia, rồi suốt một thời gian không có tin tức, nên phòng ngừa vẫn tốt hơn. Còn hoàng hậu, tuy đã bị biếm lãnh cung, nhưng thế lực của bà ta vẫn chưa toàn bộ tan rã, chúng ta phải cẩn thận.” Hiên Viên Cẩm bình tĩnh phân tích.

Đúng a, những chuyện này không phải người như Lăng Ngạo có thể nghĩ được, trong đầu y chỉ chứa mấy chuyện con người có bao nhiêu huyết dịch có bao nhiêu xương cốt mà thôi, y không giỏi về những cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.