Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 30: 30: Tủi Thân Nhỏ Bé Bất Lực




Editor: YuuĐiện thoại đổ chuông điên cuồng.
*
“Là anh đã quá tự cao, anh xin lỗi.”
Quýt nhỏ nhảy lên giường, “say mê song ca” meow meow meow với chuông điện thoại!
“Bây giờ, đám cư dân mạng đó chỉ đang suy đoán thôi.” Hắn ta nói: “Chỉ cần đến phút chót đài truyền hình không đưa ra phương thức giải quyết, vậy thì nó cũng chỉ là những lời đồn thoảng qua.

Nhưng nếu… Đài truyền hình đưa ra phát ngôn chính thức, tuyên bố sẽ loại cô, vậy thì cô tiêu rồi.”
Nam Chức thở dài một tiếng, lần mò cái điện thoại.
Anh trai, có phải anh bí mật mượn sách của Viên Tây đúng không? Sao lại tràn ngập khí chất bá đạo tổng tài “trẻ trâu” vậy.
“Alo.”
Một người phụ nữ không biết cân nhắc mặt được mặt lợi thì phải cho cô ta một bài học!
Thật đáng tiếc khi cô đã nghĩ rằng đoạn quá khứ không thể chịu đựng này sẽ chỉ mình cô biết và không còn ai biết về nó nữa, nhưng hóa ra nhân vật chính lại biết từ lâu rồi.
: Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
“Cậu còn ngủ được nữa sao!!!” Viên Tây hét lớn: “Mau vào xem Weibo đi! Cậu đang nằm chình ình trên hotsearch đó!”
“…”
Đầu năm nay, tập đoàn Thịnh Trân đã tài trợ cho đài truyền hình ba mươi triệu.

Vì “tên ngốc” nào đó trong ban giám đốc có nhiều tiền, lúc đầu bọn họ còn định đầu tư hẳn một trăm triệu.

Nhưng giám đốc đài truyền hình nào dám nhận nhiều vậy, khóc lóc xin chỉ cần ba mươi triệu là đủ rồi.
Nam Chức mở to mắt.
Lúc đó, anh có dỗ cũng không được.
Giang Nguyên đắc ý nói: “Nâng đỡ em chỉ là chuyện nhỏ.

Nam Chức, em nên hiểu một điều rằng con gái nên biết tận dụng ưu thế của bản thân.

Em xinh đẹp như thế này, tại sao không…”
“Cậu cúp máy trước đi.”
Ngay khi Ngôn Trạm định nói gì đó thì Giang Nguyên đã trở mình đứng dậy, muốn cướp cái máy ghi âm.
“Anh không về nhà đâu.” Ngôn Trạm nói: “Anh sẽ về đây.”
“Ừ!”
“Nếu đã bị anh nhìn thấu thì tôi đành phải nói sự thật vậy.” Nam Chức khuấy cốc cà phê, nhìn không ra là đang hờ hững hay cố tỏ ra dũng cảm: “Trên Weibo đã xảy ra chuyện gì?”
Một người trong cuộc nào đó đã lên tiếng vạch trần, nói rằng 《Bên trong giọng nói》 vốn là một chương trình tạp kỹ đặc biệt giúp khán giả hiểu hơn về ngành công nghiệp lồng tiếng.

Nhưng có một tân binh lồng tiếng tham gia chương trình đã gạt đi mục đích đó và can thiệp vào tính công bằng của chương trình bằng những chiêu trò bẩn thỉu.
Một chủ đề có tên là # Sự thao túng ngầm của 《Bên trong giọng nói》 # đang leo lên từng bậc trên hotsearch.
Nam Chức không hề tỏ thái độ, chỉ nói: “Nhưng nhà sản xuất Giang đây cũng đã thật sự để mắt đến tôi còn gì.

Thành thật mà nói, những điều kiện mà anh đưa ra trước đó khá thú vị.”
Một tách cà phê nóng hổi được dội tới, đến nửa giây để chuẩn bị tinh thần cũng không có.
“…”
Một người trong cuộc nào đó đã lên tiếng vạch trần, nói rằng 《Bên trong giọng nói》 vốn là một chương trình tạp kỹ đặc biệt giúp khán giả hiểu hơn về ngành công nghiệp lồng tiếng.

Nhưng có một tân binh lồng tiếng tham gia chương trình đã gạt đi mục đích đó và can thiệp vào tính công bằng của chương trình bằng những chiêu trò bẩn thỉu.
Nhưng hóa ra, lão Phật gia đã biết mình sai vào thời điểm đó.
Bác sĩ, bác cũng khá tinh nghịch đó.
Thoạt nhìn thì có vẻ là một người nào đó thấy bất bình nên đã lên tiếng đòi hỏi công bằng.

Nhưng lạ thay là bên dưới cũng có một người trong cuộc nữa biết chuyện trả lời lại.
Cả người Ngôn Trạm tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn Giang Nguyên chằm chằm giống như đang nhìn một người chết, hoặc có thể không phải người chết, nhưng anh cũng sẽ biến hắn ta thành người chết ngay lập tức.
— [Có người chống lưng cho, không động vào được đâu]
Giang Nguyên cười đến càn rỡ, trên mặt tràn đầy khí thế “tôi đẳng cấp như vậy đó, cô đã phục tôi chưa”.
Phương Bác làm việc rất thần tốc.
— [Đang họp mà chơi điện thoại xong bị nêu tên cũng không làm sao cả]
“Anh, anh đã từng gặp rồi sao?”
— [Mạn phép cho tôi hỏi có phải cô nàng xinh đẹp như búp bê Barbie họ Nam nào đó đúng không?]
Nam Chức chợt nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Thăm dò tôi? Xem tôi có phải cố tình tiếp cận anh ngay từ đâu không, đúng không?”
— [Ngoài cô ta ra thì còn có thể là ai được chứ? Xinh đẹp cũng là một lợi thế đó /Cười khẩy/]
Weibo đã nhận được hơn ba nghìn lượt trả lời và hai mươi nghìn lượt đăng lại.
… …
Đọc thì có vẻ giống như mấy câu chuyện phiếm nội bộ của đám nhân viên được tung lên mạng, nhưng chẳng mấy chốc nó đã trở thành câu chuyện phiếm cho bàn dân thiên hạ trên Weibo.
Trước khi rời khỏi văn phòng, anh nói: “Để bộ phận quan hệ công chúng xử lý việc này.

Tôi muốn thấy kết quả trong nửa tiếng nữa.”
“Không có nhiều người mang họ Nam.” Viên Tây nói: “Chức Chức, có phải cậu đã đắc tội với người nào đó đúng không? Với cái tốc độ này, cậu chắc chắn sẽ bị người ta đào mộ trước đêm mất!”
Cơn bực tức của Ngôn Trạm cũng không hề nhỏ chút nào, thấy cô như vậy, anh lập tức bước ra ngoài và rời đi.
Nhưng tại giờ phút này, anh bị ngứa.
Weibo đã nhận được hơn ba nghìn lượt trả lời và hai mươi nghìn lượt đăng lại.
Khuôn mặt đỏ bừng đầy kích thích và sống động đó, dùng lời của anh Trần mà nói chính là, không việc gì phải sợ hãi khi đi bộ vào ban đêm, chẳng may bị người ta nhìn thấy có khi người ta còn sợ tiểu ra quần ý.
Lần này Ngôn Trạm thật sự không diễn trò, việc bôi thuốc cho vết bỏng đằng sau gáy thực sự không tiện chút nào, nhất định phải có người giúp đỡ.
Nam Chức nhìn chằm chằm vào chuỗi số liệu, đầu óc không khỏi ong ong.
Ngôn Trạm gục đầu xuống.

Người đàn ông cao 1m91 lập tức suy sụp trong nháy mắt, thần sắc còn có chút giống với… Quýt nhỏ?
Giang Nguyễn khẽ cười, vươn tay về phía Nam Chức.

Nam Chức thấy kinh tởm mà tránh đi.
Trợ lý thứ ba gật đầu, thật ra cô ấy cũng rất tò mò: “Không biết có thật sự giống búp bê Barbie không nhỉ?”
Một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời lại, Viên Tây lo lắng nói: “Để tớ gọi cho anh Trần bàn bạc xem thế nào.

Cậu tạm thời tắt máy trước đi.

Anh Trần quen biết rất nhiều tổ chức truyền thông, có lẽ sẽ có cách.”
“Là phu nhân tương lai của boss chúng ta đó.”
Mãi không thấy người đàn ông lên tiếng, Nam Chức nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Thật sự không sao mà.

Có trách thì trách… À, nếu tôi còn giữ được khuôn mặt của tôi mấy tháng trước, chắc mấy chuyện này không xảy ra đâu nhỉ.

Bọn họ có mà chạy mất dép ý.”
Nam Chức hắng giọng, nhìn không chớp mắt mà bước tới.
“Không cần đâu.” Nam Chức thoát khỏi Weibo: “Tớ sẽ đi tìm hiểu tình hình trước.”
*
Nam Chức đưa Ngôn Trạm đến bệnh viện.
Nam Chức thực sự xấu hổ, liền bế con mèo lên ôm nó vào trong lòng.
Ngôn Trạm siết chặt tư liệu rồi ném qua một bên, đứng dậy rời đi.
Phương Bác làm việc rất thần tốc.
Giang Nguyên nhào tới đoạt lấy.

Tất cả khách hàng xung quanh đều bị sốc, có người la hét, có người hô gọi cảnh sát, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Trợ lý thứ ba không thể nào hiểu chuyện đời như trợ lý trưởng được, vừa mới nghe thấy giọng boss vang lên, cả người không khỏi run rẩy.
Tới gần trưa, trong tay Ngôn Trạm đã có toàn bộ tư liệu về Giang Nguyên.
Ngay khi cô vừa bước ra, người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa kia đã để lộ sẵn nửa vai chờ cô tới “khám bệnh”, à không! Bôi thuốc.
“Có liên quan?” Phương Bác vặn cà vạt.
Bằng cấp giả, kinh nghiệm giả, tuổi tác cũng là giả, một “người giả” như vậy đã trở thành “người thật” sau khi cặp kè với một người phụ nữ Malaysia giàu có cách đây ba năm.
“Buổi tối nếu cần tôi bôi thuốc giúp thì anh cứ sang đây.”
Người phụ nữ giàu có kia sau đó đã nhập cư vào nước Anh, vì vậy hai người đã chia tay.

Nhưng người phụ nữ kia khá là “có tình”, còn để lại “phí chia tay” cho hắn ta.
“…”
Mà nó còn mang đến một cảm giác khá quen thuộc.
“Ngay từ đầu cô Nam đã không nằm trong số các ứng viên tham gia chương trình.” Phương Bác nói: “Một vị khách quý nữ được chương trình mời cho rằng diện mạo của cô Nam quá xuất chúng nên đã kiên quyết phản đối.”

“Hôm qua em không vui, có phải vì…” Anh nhíu mày, quai hàm siết chặt: “Tên rác rưởi kia…”
“Có chút ít.” Cô nhún vai: “Dù sao cũng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, chức vô định sẽ nằm chắc trong tay, hơn nữa sẽ có vô số cơ hội.

Hấp dẫn như vậy còn gì.”
“Anh…”
Sau đó, Giang Nguyên đã đích thân ra tay xử lý, vị khách nữ kia cũng đã thay đổi quyết định.
Khi còn nhỏ anh đã có một thời gian sống trong quân đội với người thân, ngày nào cũng rèn luyện, có thương tích nào chưa từng trải qua đâu? Chỉ một chút thương tổn này cũng không đủ gãi ngứa cho anh.
Còn về phương thức khiến người kia “quay xe” như thế nào thì không ai biết.
Nam Chức thấy anh im lặng thì không cần phải hỏi nữa, anh biết rồi.
Ngôn Trạm xem xong tất cả tư liệu, ngón tay anh gõ gõ xuống mặt bàn: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Một lúc sau, người phục vụ dẫn Giang Nguyên tới.
Nam Chức mở nắp lọ thuốc, nhúng tăm bông vào dung dịch thuốc để bôi thuốc.
Phương Bác cúi đầu, sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Ngày hôm qua, cô Nam vốn dĩ phải tới đài truyền hình để tham gia diễn tập.

Nhưng được nửa chừng thì cô Nam đã rời đi và quay trở về lồng tiếng Linh Khuynh.

Còn Giang Nguyên thì… Tới bệnh viện.”
Giang Nguyên nhướng mày: “Hối hận rồi sao?”
Ngôn Trạm nhíu mày.
Nam Chức ngồi trong căn phòng cạnh cửa sổ, nghịch những bông hoa giả trên bàn.
Cộc cộc cộc ——
Cô ấy xoa xoa khuôn mặt, nghi ngờ hỏi: “Trợ lý trưởng Phương, chuyện này có liên quan gì đến tập đoàn chúng ta vậy? Anh không những bảo tôi đặc biệt để mắt đến chuyện này, bây giờ còn phải tìm tới bộ phận quan hệ công chúng nữa.”
“Đây chính là kết cục của cô khi cô đắc tội với tôi.”
Có tiếng gõ cửa, Phương Bác đi tới mở cửa ra, người tới là trợ lý thứ ba.
Điều này khiến cô khó chịu gấp trăm lần so với việc bọn họ nói rằng năng lực của cô kém hay cô không có sự chuyên nghiệp.
Khoan đã!
“Trợ lý trưởng Phương, tôi vừa nhận được một tin tức.” Trợ lý thứ ba liếc nhìn boss, hạ giọng nói: “Trên Weibo…”
Thanh toán.
“Nói.”
Chưa kể, mùi hương của vòng tay này rất thơm.
“Nói.”
Giang Nguyên đeo kính râm, trông đặc biệt phong độ.

Nhưng khi ngồi xuống đối diện Nam Chức, trên mặt hắn ta lại lộ rõ vẻ khinh thường.
Trợ lý thứ ba không thể nào hiểu chuyện đời như trợ lý trưởng được, vừa mới nghe thấy giọng boss vang lên, cả người không khỏi run rẩy.
“Nếu anh đã biết, tại sao anh lại không nói?”
Tuy cơ thể run rẩy nhưng miệng vẫn nhanh nhạy, cô ấy mô tả ngắn gọn và dễ hiểu sự việc trên Weibo, cuối cùng đưa ra kết luận: “Trên Weibo hẳn là có người tiếp tay cố tình thổi phồng mọi chuyện.”
Còn về phương thức khiến người kia “quay xe” như thế nào thì không ai biết.
Ngôn Trạm siết chặt tư liệu rồi ném qua một bên, đứng dậy rời đi.
Trước khi mở cửa, Ngôn Trạm đột nhiên giơ tay lên giữ cửa, cánh cửa lại đóng lại phát ra một tiếng cạch.
Trước khi rời khỏi văn phòng, anh nói: “Để bộ phận quan hệ công chúng xử lý việc này.

Tôi muốn thấy kết quả trong nửa tiếng nữa.”
“Tâm tư?”
Người phụ nữ giàu có kia sau đó đã nhập cư vào nước Anh, vì vậy hai người đã chia tay.

Nhưng người phụ nữ kia khá là “có tình”, còn để lại “phí chia tay” cho hắn ta.
Giang Nguyên nắm chặt tay cô, nói nhỏ: “Được thôi.

Chỉ cần em ở bên tôi, tôi không chỉ khiến em được bình an vô sự, mà còn có thể giúp em quay lại chương trình nữa.”
Rầm!
Cánh cửa đóng lại, một cơn gió lớn thổi qua mặt trợ lý thứ ba.
Một chủ đề có tên là # Sự thao túng ngầm của 《Bên trong giọng nói》 # đang leo lên từng bậc trên hotsearch.
Cô ấy xoa xoa khuôn mặt, nghi ngờ hỏi: “Trợ lý trưởng Phương, chuyện này có liên quan gì đến tập đoàn chúng ta vậy? Anh không những bảo tôi đặc biệt để mắt đến chuyện này, bây giờ còn phải tìm tới bộ phận quan hệ công chúng nữa.”
Mấy tuổi rồi chứ, cô cũng có thể tự bảo vệ chính mình mà!
“Cảm ơn bác sĩ.”
Mà nhắc đến chuyện tài trợ thì cũng có quan hệ thật.
… …
Đầu năm nay, tập đoàn Thịnh Trân đã tài trợ cho đài truyền hình ba mươi triệu.

Vì “tên ngốc” nào đó trong ban giám đốc có nhiều tiền, lúc đầu bọn họ còn định đầu tư hẳn một trăm triệu.

Nhưng giám đốc đài truyền hình nào dám nhận nhiều vậy, khóc lóc xin chỉ cần ba mươi triệu là đủ rồi.
“Ừ!”
“Có liên quan?” Phương Bác vặn cà vạt.
Nam Chức đưa “bệnh nhân” đi khám sau đó lại đưa “bệnh nhân” về nhà.
Nam Chức thở dài một tiếng, lần mò cái điện thoại.
Anh ta hiện giờ vô cùng đau đầu.

Cuồi cùng, anh ta đã cùng boss rơi xuống vũng lầy của tình yêu —— Từ nay về sau, hai chủ một tớ.
Ba giây sau, trợ lý thứ ba hóa thành Na Tra, bay đi tìm người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng.
“Không phải vừa rồi cô bảo trên mạng đang đào  mộ xem cô nàng Barbie đó là ai sao?”
“Đau.”
Trợ lý thứ ba gật đầu, thật ra cô ấy cũng rất tò mò: “Không biết có thật sự giống búp bê Barbie không nhỉ?”
— [Có người chống lưng cho, không động vào được đâu]
“Đau lắm sao?” Nam Chức vội vàng thổi hai lần: “Như vậy đã đỡ đau chưa? Tôi sẽ nhẹ tay một chút.”
“Giống.”
“Anh, anh đã từng gặp rồi sao?”
Phương Bác cười ha ha: “Cô cũng sẽ sớm được gặp thôi.”
Nam Chức giao máy ghi âm cho Phương Bác.

Phương Bác không khỏi sững sờ: Quả không hổ là phụ nữ hiện đại, tuyệt vời!
“Hả?”
“…”
“Đó là vì dị ứng nên mới dẫn đến tình huống đặc biệt đó.” Ngôn Trạm nói: “Em vẫn là em.”
“Là phu nhân tương lai của boss chúng ta đó.”
Ngôn Trạm cúi đầu nhìn con mèo đang nũng nịu trong lòng mình.
“…”
Ba giây sau, trợ lý thứ ba hóa thành Na Tra, bay đi tìm người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng.
Lần này, không thể đứng dậy nổi nữa.
Anh ôm chặt đầu gối và nhắm mắt lại.
*
Tuy cơ thể run rẩy nhưng miệng vẫn nhanh nhạy, cô ấy mô tả ngắn gọn và dễ hiểu sự việc trên Weibo, cuối cùng đưa ra kết luận: “Trên Weibo hẳn là có người tiếp tay cố tình thổi phồng mọi chuyện.”
Trung tâm thành phố, quán cà phê.
Phương Bác chạy tới.
Nam Chức ngồi trong căn phòng cạnh cửa sổ, nghịch những bông hoa giả trên bàn.
Gáy, dưới gáy, kể cả vai, tất cả đều đỏ ửng.
Bằng cấp giả, kinh nghiệm giả, tuổi tác cũng là giả, một “người giả” như vậy đã trở thành “người thật” sau khi cặp kè với một người phụ nữ Malaysia giàu có cách đây ba năm.
Một lúc sau, người phục vụ dẫn Giang Nguyên tới.
Vai Nam Chức run lên, vội nói: “Đừng công khai.

Nhà sản xuất Giang, tôi xin anh hãy tha cho tôi một lần.”
Giang Nguyên đeo kính râm, trông đặc biệt phong độ.

Nhưng khi ngồi xuống đối diện Nam Chức, trên mặt hắn ta lại lộ rõ vẻ khinh thường.
Đúng là đi giải thích với người lạ cũng chưa chắc đã được gì.
“Cô gọi tôi ra đây làm gì?”
Nam Chức thuận tay đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên nói: “Cùng anh tâm sự.”
Ngôn Trạm xem xong tất cả tư liệu, ngón tay anh gõ gõ xuống mặt bàn: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tên này cũng không phải đồ ngốc, biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Ngôn Trạm nên đã tấn công Nam Chức.
“Tâm sự gì cơ?”
Rõ ràng anh biết đây không là sự đụng chạm của cô, nhưng cô đang ở rất gần anh, thổi phù phù lên người anh, cảm giác như…
“Anh nói thử xem.”
“Cậu cúp máy trước đi.”

Giang Nguyễn khẽ cười, vươn tay về phía Nam Chức.

Nam Chức thấy kinh tởm mà tránh đi.
“Đã sợ như thế còn ra đây gặp tôi làm gì?” Hắn ta nói, sau đó tay hắn ta đột nhiên đổi hướng, cầm điện thoại của Nam Chức lên: “Đúng là người trẻ tuổi, còn non lắm.”
Giang Nguyên tắt ghi âm đi.
Nam Chức lấy cái máy ghi âm thu nhỏ trong bình hoa ra, nói: “Tất cả đều ở đây.

Tôi sẽ chỉnh sửa nó lại rồi đăng lên mạng, đến lúc đó xem đêm nay ai mới là người phải xuống mồ.”
“Nếu đã bị anh nhìn thấu thì tôi đành phải nói sự thật vậy.” Nam Chức khuấy cốc cà phê, nhìn không ra là đang hờ hững hay cố tỏ ra dũng cảm: “Trên Weibo đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Nguyên trả lời: “Một mớ hỗn độn.”
《Bên trong giọng nói》 không hề có kế hoạch chi tiền cho việc tuyên truyền trước, nhưng để đảm bảo độ hot cũng như mức độ thảo luận về chương trình, Giang Nguyên đã thuận nước mà đẩy thuyền sau khi trải qua những chuyện ngày hôm qua.
Cũng đúng.

Anh tự nhiên rơi từ trên trời xuống vào buổi trưa, sau đó lại tới bệnh viện, tung hoành ngang dọc cho tới tận bây giờ.
“Cô cũng đâu có tham gia chương trình nữa đâu, chi bằng giúp tôi một chút cũng được.” Giang Nguyên cười vô sỉ.
“…”
Người đàn ông này có làn da trắng như ngọc, nếu bị hủy hoại nhan sắc, Nam Chức sau này có trở thành bá vương trong ngành lồng tiếng cũng chưa chắc đã bồi thường nổi.
Nam Chức không hề tỏ thái độ, chỉ nói: “Nhưng nhà sản xuất Giang đây cũng đã thật sự để mắt đến tôi còn gì.

Thành thật mà nói, những điều kiện mà anh đưa ra trước đó khá thú vị.”
“Anh sợ.”
Giang Nguyên nhướng mày: “Hối hận rồi sao?”
“Đúng là người trẻ tuổi, chơi vui lắm nhỉ?”
“Có chút ít.” Cô nhún vai: “Dù sao cũng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, chức vô định sẽ nằm chắc trong tay, hơn nữa sẽ có vô số cơ hội.

Hấp dẫn như vậy còn gì.”
Vết bỏng thực sự không nhẹ chút nào.
Cô đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng một số người lại hoàn toàn không nhìn vào điều này, những gì họ nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài nông cạn kia thôi.
“Ha ha! Ha ha ha ha!”
“Cậu còn ngủ được nữa sao!!!” Viên Tây hét lớn: “Mau vào xem Weibo đi! Cậu đang nằm chình ình trên hotsearch đó!”
Giang Nguyên cười đến càn rỡ, trên mặt tràn đầy khí thế “tôi đẳng cấp như vậy đó, cô đã phục tôi chưa”.
“Đây chính là kết cục của cô khi cô đắc tội với tôi.”
Ngôn Trạm đang cài nút áo lại, bộ dạng lại đầy cấm dục và kiêu ngạo.
Hôm qua khi hắn ta đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói may mà đống nước cay hổ lốn này không dính vào mắt hắn ta, nếu không mắt chắc chắn sẽ bị mù.
—— Lòng ngứa ngáy.
Một người phụ nữ không biết cân nhắc mặt được mặt lợi thì phải cho cô ta một bài học!
Thoạt nhìn thì có vẻ là một người nào đó thấy bất bình nên đã lên tiếng đòi hỏi công bằng.

Nhưng lạ thay là bên dưới cũng có một người trong cuộc nữa biết chuyện trả lời lại.
“Cho nên chuyện xảy ra trên Weibo lần này, nếu anh không bày ra đống lộn xộn đó thì tôi không thể nào bị đào mộ đâu, đúng không?” Nam Chức vuốt ve bông hoa giả trong bình hoa, nói.
Bác sĩ, bác hơi quá rồi.
“Nhìn thấu tâm tư của tôi rồi sao.”
“Alo.”
Nhìn đồng hồ, cô nói: “Gần 4 giờ.

Anh đi nghỉ một lát đi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, được không?”
“Tâm tư?”
Không sai, bà đây chính là đại mỹ nhân đó!
“Vậy sao anh không nói tôi sớm hơn?” Nam Chức hỏi: “Tôi còn tưởng anh…”
Trên mặt Giang Nguyên lộ rõ sự tham lam, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Chức tràn đầy sự ám chỉ.
“Bây giờ, đám cư dân mạng đó chỉ đang suy đoán thôi.” Hắn ta nói: “Chỉ cần đến phút chót đài truyền hình không đưa ra phương thức giải quyết, vậy thì nó cũng chỉ là những lời đồn thoảng qua.

Nhưng nếu… Đài truyền hình đưa ra phát ngôn chính thức, tuyên bố sẽ loại cô, vậy thì cô tiêu rồi.”
Vai Nam Chức run lên, vội nói: “Đừng công khai.

Nhà sản xuất Giang, tôi xin anh hãy tha cho tôi một lần.”
Ngôn Trạm đứng dậy cầm lấy bệnh án và đơn thuốc, sau đó nhìn Nam Chức, nói: “Đi thanh toán viện phí thôi.”
Giang Nguyên nắm chặt tay cô, nói nhỏ: “Được thôi.

Chỉ cần em ở bên tôi, tôi không chỉ khiến em được bình an vô sự, mà còn có thể giúp em quay lại chương trình nữa.”
Vừa rồi cô không nhịn được mà lén nhìn trộm một chút, chỉ một chút thôi —— Mặc áo tưởng gầy lắm, cởi áo ra là thấy có da thịt ngay.
“Anh có quyền lực lớn như vậy sao?” Nam Chức khẽ cười: “Còn có thể nâng đỡ được tôi nữa.”
Giang Nguyên đắc ý nói: “Nâng đỡ em chỉ là chuyện nhỏ.

Nam Chức, em nên hiểu một điều rằng con gái nên biết tận dụng ưu thế của bản thân.

Em xinh đẹp như thế này, tại sao không…”
Nam Chức còn đang MMP (*) trong lòng thì Giang Nguyên đột nhiên ngoẹo đầu sang một bên, sau đó nằm dài trên mặt đất.
Phương Bác cười ha ha: “Cô cũng sẽ sớm được gặp thôi.”
“Đau.”“Anh không về nhà đâu.” Ngôn Trạm nói: “Anh sẽ về đây.”(*) MMP (Vừa mới đẩy cà vạt lên một chút, anh đã nhíu mày vì khó chịu.妈卖批)Đúng, chính là Quýt nhỏ.Bác sĩ, bác cũng khá tinh nghịch đó.: Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
“…”
Giây tiếp theo, cô cũng bị người nào đó xốc lên, trực tiếp ôm vào lòng.
Chưa kể, mùi hương của vòng tay này rất thơm.
Mà nó còn mang đến một cảm giác khá quen thuộc.
Trên mặt Giang Nguyên lộ rõ sự tham lam, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Chức tràn đầy sự ám chỉ.
Cả người Ngôn Trạm tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn Giang Nguyên chằm chằm giống như đang nhìn một người chết, hoặc có thể không phải người chết, nhưng anh cũng sẽ biến hắn ta thành người chết ngay lập tức.
“Hả?”
“Anh sợ em sẽ tức giận khi nhớ lại quãng thời gian buồn tủi đó.”
“Sao anh lại tới đây?”
Tới gần trưa, trong tay Ngôn Trạm đã có toàn bộ tư liệu về Giang Nguyên.
Ngôn Trạm hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt cô rồi nói tiếp: “Anh đã biết em là cô gái đó vào ngày đi ăn cơm với mẹ anh.”
Quay đầu lại, sự sắc bén trong mắt người đàn ông đã giảm đi, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tuy là một ông lão hiền lành, tốt bụng nhưng lời nói của ông ấy lại vô cùng bắt xu hướng.
“…”
Anh trai, có phải anh bí mật mượn sách của Viên Tây đúng không? Sao lại tràn ngập khí chất bá đạo tổng tài “trẻ trâu” vậy.
Mấy tuổi rồi chứ, cô cũng có thể tự bảo vệ chính mình mà!
Nam Chức lấy cái máy ghi âm thu nhỏ trong bình hoa ra, nói: “Tất cả đều ở đây.

Tôi sẽ chỉnh sửa nó lại rồi đăng lên mạng, đến lúc đó xem đêm nay ai mới là người phải xuống mồ.”
Nhận ra rồi chứ.
Ngay khi Ngôn Trạm định nói gì đó thì Giang Nguyên đã trở mình đứng dậy, muốn cướp cái máy ghi âm.
Tên này cũng không phải đồ ngốc, biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Ngôn Trạm nên đã tấn công Nam Chức.
Đây là những gì cô nghĩ về anh sao?
“Nhanh chóng bôi thuốc thôi.”
Một tách cà phê nóng hổi được dội tới, đến nửa giây để chuẩn bị tinh thần cũng không có.
“Đưa máy ghi âm cho tao!”
Nhưng Ngôn Trạm vẫn lập tức ôm chặt cô gái vào trong lòng, cả người đón nhận “lễ rửa tội” này.
妈卖批)
“Ngôn Trạm!”
Nam Chức không thể đẩy được anh ra, chỉ cảm nhận được nhịp tim kiên định của người đàn ông.
Bịch bịch bịch, từng tiếng như đâm thẳng vào trái tim cô.
Bả vai của người đàn ông khẽ run lên.
“Đưa máy ghi âm cho tao!”
Giang Nguyên nhào tới đoạt lấy.


Tất cả khách hàng xung quanh đều bị sốc, có người la hét, có người hô gọi cảnh sát, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Ngôn Trạm buông cô ra, che chắn cho cô ở đằng trước, chỉ nói một câu “Đừng nhúc nhích”, sau đó xoay người tung cước.
Giang Nguyên lại nằm bò trên mặt đất.
Đọc thì có vẻ giống như mấy câu chuyện phiếm nội bộ của đám nhân viên được tung lên mạng, nhưng chẳng mấy chốc nó đã trở thành câu chuyện phiếm cho bàn dân thiên hạ trên Weibo.
Phần lớn tách cà phê đều hắt vào quần áo anh, nhưng cũng có một ít bị dội lên phần cổ, thậm chí là cằm của Ngôn Trạm.
Lần này, không thể đứng dậy nổi nữa.
Động tác của cô nhẹ không thể nhẹ hơn, bôi thuốc một lần rồi lại thổi hai lần, sợ làm đau da thịt mềm mịn của lão Phật gia.
Phương Bác chạy tới.
Nam Chức giao máy ghi âm cho Phương Bác.

Phương Bác không khỏi sững sờ: Quả không hổ là phụ nữ hiện đại, tuyệt vời!
“Cô cũng đâu có tham gia chương trình nữa đâu, chi bằng giúp tôi một chút cũng được.” Giang Nguyên cười vô sỉ.
Ngôn Trạm được lọ thuốc kia làm dịu cơn nóng bỏng.
Giang Nguyên lúc đầu còn khóc lóc om sòm kêu cứu tôi với rồi tôi bị oan.

Kết quả sau khi nhìn thấy một hàng vệ sĩ mặc áo đen cao lớn, thô kệch bước tới, hắn ta sợ tới mức chỉ có thể thấp giọng khóc hu hu.
Quýt nhỏ nhảy lên giường, “say mê song ca” meow meow meow với chuông điện thoại!
“Anh làm gì vậy? Định bắt tôi đền phí tổn thất sao? Còn lâu tôi…”
Nam Chức đưa Ngôn Trạm đến bệnh viện.
Hai người rời khỏi phòng khám.

Trước khi đóng cửa, Nam Chức lại nghe thấy ——
Phần lớn tách cà phê đều hắt vào quần áo anh, nhưng cũng có một ít bị dội lên phần cổ, thậm chí là cằm của Ngôn Trạm.
Người đàn ông này có làn da trắng như ngọc, nếu bị hủy hoại nhan sắc, Nam Chức sau này có trở thành bá vương trong ngành lồng tiếng cũng chưa chắc đã bồi thường nổi.
“Anh…”
“Bác sĩ, không có vấn đề gì chứ?” Nam Chức căng thẳng hỏi.
Nam Chức đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, chuẩn bị bôi thuốc cho anh.
Nam Chức còn đang MMP (*) trong lòng thì Giang Nguyên đột nhiên ngoẹo đầu sang một bên, sau đó nằm dài trên mặt đất.
Bác sĩ khám bệnh là người ông lão hiền lành, tốt bụng.
“Bác sĩ, chúng cháu không phải…”
Tuy là một ông lão hiền lành, tốt bụng nhưng lời nói của ông ấy lại vô cùng bắt xu hướng.
“Đúng là người trẻ tuổi, chơi vui lắm nhỉ?”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cả cốc nước nóng dội vào như vậy chắc chắn phải đau lắm.

Vậy mà từ đầu đến cuối Ngôn Trạm đều không kêu bất cứ tiếng nào.

Ngay cả khi vị bác sĩ kia khám cho anh, anh cũng không nói gì.
Một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời lại, Viên Tây lo lắng nói: “Để tớ gọi cho anh Trần bàn bạc xem thế nào.

Cậu tạm thời tắt máy trước đi.

Anh Trần quen biết rất nhiều tổ chức truyền thông, có lẽ sẽ có cách.”
Chơi???
(*) MMP (
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên muốn cười.
Nhưng thoáng liếc nhìn thấy khuôn mặt quật cường của cô, trái tim anh lại đau nhói, cơn tức giận cũng không còn nữa.
“Không hiểu sao?” Ông ấy hạ kính xuống, nói: “Wonderful.”
Nam Chức không thể đẩy được anh ra, chỉ cảm nhận được nhịp tim kiên định của người đàn ông.
“… Ồ.”
“…”
Bác sĩ, bác cũng khá tinh nghịch đó.
Bác sĩ viết vèo vèo mấy chữ lên đơn thuốc, dặn dò: “Một ngày ba lần, tạm thời bôi ba ngày trước xem hiệu quả như thế nào.”
Nam Chức mở to mắt.
Nam Chức nhìn cái cổ đỏ bừng của Ngôn Trạm.
“Không hiểu sao?” Ông ấy hạ kính xuống, nói: “Wonderful.”
Gãi gãi cổ mình, cô thận trọng hỏi lại: “Không có vấn đề gì chứ ạ? Chắc sẽ không để lại sẹo đâu bác sĩ nhỉ?”
“Sợ sao?” Bác sĩ liếc nhìn Nam Chức: “Thế sao cháu còn nặng tay với chồng mình như vậy làm gì?”
“…”
“Sao anh lại tới đây?”
“Thằng nhóc này đúng là đẹp trai thật.

Mặt mũi mà để lại sẹo chắc người khóc là cháu đó.”
“…”
Không phải chứ, bác sĩ, bác không chỉ bắt kịp thời đại mà còn có một bộ não giàu sức tưởng tượng nữa.
“Bác sĩ, chúng cháu không phải…”
“???”
Nam Chức cũng không ngờ rằng mình đã hoàn toàn nghĩ sai về anh.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Cô gọi tôi ra đây làm gì?”
Ngôn Trạm đứng dậy cầm lấy bệnh án và đơn thuốc, sau đó nhìn Nam Chức, nói: “Đi thanh toán viện phí thôi.”
Thanh toán.
Đúng là đi giải thích với người lạ cũng chưa chắc đã được gì.
— [Đang họp mà chơi điện thoại xong bị nêu tên cũng không làm sao cả]
Nhưng Ngôn Trạm vẫn lập tức ôm chặt cô gái vào trong lòng, cả người đón nhận “lễ rửa tội” này.
Hai người rời khỏi phòng khám.

Trước khi đóng cửa, Nam Chức lại nghe thấy ——
“Thằng nhóc cao to đẹp trai thế này mà lại có một cô vợ nghiêm khắc.” Ông ấy tặc lưỡi: “Cô gái nhỏ này chắc có kế gì rồi.”
Bác sĩ, bác hơi quá rồi.
Nam Chức nhịn không được muốn quay lại để cãi, nhưng Ngôn Trạm lại nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Đau cổ.”
“…”
Giây tiếp theo, cô cũng bị người nào đó xốc lên, trực tiếp ôm vào lòng.
“Nhanh chóng bôi thuốc thôi.”
Nhìn thấy “người máy mát xa yêu thích” của mình tới, Quýt nhỏ phấn khích kêu meow meow, bộ dạng cọ cọ vào chân anh không hề đứng đắn chút nào.
Nam Chức đưa “bệnh nhân” đi khám sau đó lại đưa “bệnh nhân” về nhà.
“Không cần đâu.” Nam Chức thoát khỏi Weibo: “Tớ sẽ đi tìm hiểu tình hình trước.”
Lần này Ngôn Trạm thật sự không diễn trò, việc bôi thuốc cho vết bỏng đằng sau gáy thực sự không tiện chút nào, nhất định phải có người giúp đỡ.
“…”
Nhìn thấy “người máy mát xa yêu thích” của mình tới, Quýt nhỏ phấn khích kêu meow meow, bộ dạng cọ cọ vào chân anh không hề đứng đắn chút nào.
Cái con mèo thấy sắc quên ơn này!
Gãi gãi cổ mình, cô thận trọng hỏi lại: “Không có vấn đề gì chứ ạ? Chắc sẽ không để lại sẹo đâu bác sĩ nhỉ?”
Nam Chức đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, chuẩn bị bôi thuốc cho anh.
Giang Nguyên trả lời: “Một mớ hỗn độn.”
Ngay khi cô vừa bước ra, người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa kia đã để lộ sẵn nửa vai chờ cô tới “khám bệnh”, à không! Bôi thuốc.
Vậy tại sao lúc đấy anh không xem cô như một cô nàng tâm cơ mà lôi ra chém đầu chứ, cũng không lôi gương ra bắt cô soi.
Nam Chức hắng giọng, nhìn không chớp mắt mà bước tới.
Vết bỏng thực sự không nhẹ chút nào.
Gáy, dưới gáy, kể cả vai, tất cả đều đỏ ửng.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cả cốc nước nóng dội vào như vậy chắc chắn phải đau lắm.

Vậy mà từ đầu đến cuối Ngôn Trạm đều không kêu bất cứ tiếng nào.

Ngay cả khi vị bác sĩ kia khám cho anh, anh cũng không nói gì.
— [Mạn phép cho tôi hỏi có phải cô nàng xinh đẹp như búp bê Barbie họ Nam nào đó đúng không?]
Chỉ nói với cô rằng: “Cổ đau.”
Giống như bị tiếng mèo cào vào lòng, toàn thân đều trở nên tê dại, ngay cả lỗ chân lông trên da đầu cũng căng ra.
Nam Chức mở nắp lọ thuốc, nhúng tăm bông vào dung dịch thuốc để bôi thuốc.
“Sợ sao?” Bác sĩ liếc nhìn Nam Chức: “Thế sao cháu còn nặng tay với chồng mình như vậy làm gì?”
“Đau.”
Quay đầu lại, sự sắc bén trong mắt người đàn ông đã giảm đi, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Bả vai của người đàn ông khẽ run lên.
Chính là biểu cảm của Quýt nhỏ khi cô mới mang nó về nhà —— Tủi thân, nhỏ bé, bất lực.
“Đau lắm sao?” Nam Chức vội vàng thổi hai lần: “Như vậy đã đỡ đau chưa? Tôi sẽ nhẹ tay một chút.”
Chơi???
Động tác của cô nhẹ không thể nhẹ hơn, bôi thuốc một lần rồi lại thổi hai lần, sợ làm đau da thịt mềm mịn của lão Phật gia.
Ngôn Trạm được lọ thuốc kia làm dịu cơn nóng bỏng.
“Không hẳn.” Cô khẽ cười: “Đúng vậy, ghê tởm.”
Khi còn nhỏ anh đã có một thời gian sống trong quân đội với người thân, ngày nào cũng rèn luyện, có thương tích nào chưa từng trải qua đâu? Chỉ một chút thương tổn này cũng không đủ gãi ngứa cho anh.
Nhưng tại giờ phút này, anh bị ngứa.
—— Lòng ngứa ngáy.
Quýt nhỏ không nỡ rời xa “người máy mát xa yêu thích” của mình, nó meow meow suốt cả quãng đường.
Nam Chức nhìn chằm chằm vào chuỗi số liệu, đầu óc không khỏi ong ong.
Rõ ràng anh biết đây không là sự đụng chạm của cô, nhưng cô đang ở rất gần anh, thổi phù phù lên người anh, cảm giác như…
Ngôn Trạm cúi đầu nhìn con mèo đang nũng nịu trong lòng mình.
Giống như bị tiếng mèo cào vào lòng, toàn thân đều trở nên tê dại, ngay cả lỗ chân lông trên da đầu cũng căng ra.
“Trợ lý trưởng Phương, tôi vừa nhận được một tin tức.” Trợ lý thứ ba liếc nhìn boss, hạ giọng nói: “Trên Weibo…”
Anh ôm chặt đầu gối và nhắm mắt lại.
“Xong rồi.”
(*) MMP (妈卖批): Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
Nam Chức kéo tay áo của anh lên, đóng nắp lọ thuốc lại.

Giang Nguyên tắt ghi âm đi.
Nhìn đồng hồ, cô nói: “Gần 4 giờ.

Anh đi nghỉ một lát đi, tối nay tôi mời anh ăn cơm, được không?”
Ngôn Trạm đang cài nút áo lại, bộ dạng lại đầy cấm dục và kiêu ngạo.
“Xong rồi.”
Vừa rồi cô không nhịn được mà lén nhìn trộm một chút, chỉ một chút thôi —— Mặc áo tưởng gầy lắm, cởi áo ra là thấy có da thịt ngay.
Đúng là lão Phật gia.
“Anh còn nhiều việc phải xử lý.” Anh nói: “Cảm ơn em đã bôi thuốc cho anh.”
“Không có nhiều người mang họ Nam.” Viên Tây nói: “Chức Chức, có phải cậu đã đắc tội với người nào đó đúng không? Với cái tốc độ này, cậu chắc chắn sẽ bị người ta đào mộ trước đêm mất!”
Còn phải xử lý công việc.
“Trên cổ bị thương thì đừng đeo cà vạt.” Nam Chức nói: “Không thắt nhìn vẫn lịch sự mà.”
Cũng đúng.

Anh tự nhiên rơi từ trên trời xuống vào buổi trưa, sau đó lại tới bệnh viện, tung hoành ngang dọc cho tới tận bây giờ.
“Làm sao anh biết tôi đang ở quán cà phê?” Cô tò mò hỏi.
Ngôn Trạm rũ mắt xuống, thắt lại cà vạt.
Vừa mới đẩy cà vạt lên một chút, anh đã nhíu mày vì khó chịu.
“Trên cổ bị thương thì đừng đeo cà vạt.” Nam Chức nói: “Không thắt nhìn vẫn lịch sự mà.”
“Anh vừa nói gì cơ?” Nam Chức hỏi: “Sao anh biết tôi bị dị ứng? Không phải anh…”
Nghe vậy, Ngôn Trạm giật cái cà vạt ra, trả lời: “Được.”
Còn phải xử lý công việc.
“…”
Quýt nhỏ không nỡ rời xa “người máy mát xa yêu thích” của mình, nó meow meow suốt cả quãng đường.
Nam Chức thực sự xấu hổ, liền bế con mèo lên ôm nó vào trong lòng.
“Buổi tối nếu cần tôi bôi thuốc giúp thì anh cứ sang đây.”
Nói xong, Nam Chức suy nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ, thời gian này anh có thể về nhà ở cũng được.

Sẽ có người chăm sóc cho anh, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
Trung tâm thành phố, quán cà phê.
“Anh không về nhà đâu.” Ngôn Trạm nói: “Anh sẽ về đây.”
Không phải chứ, bác sĩ, bác không chỉ bắt kịp thời đại mà còn có một bộ não giàu sức tưởng tượng nữa.
“… Ồ.”
“Thằng nhóc này đúng là đẹp trai thật.

Mặt mũi mà để lại sẹo chắc người khóc là cháu đó.”
Nam Chức tiễn anh ra cửa.
Trước khi mở cửa, Ngôn Trạm đột nhiên giơ tay lên giữ cửa, cánh cửa lại đóng lại phát ra một tiếng cạch.
“Hôm qua em không vui, có phải vì…” Anh nhíu mày, quai hàm siết chặt: “Tên rác rưởi kia…”
“Không hẳn.” Cô khẽ cười: “Đúng vậy, ghê tởm.”
Nam Chức nhịn không được muốn quay lại để cãi, nhưng Ngôn Trạm lại nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Đau cổ.”
Cô đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng một số người lại hoàn toàn không nhìn vào điều này, những gì họ nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài nông cạn kia thôi.
Cộc cộc cộc ——
Nghe vậy, Ngôn Trạm giật cái cà vạt ra, trả lời: “Được.”
Điều này khiến cô khó chịu gấp trăm lần so với việc bọn họ nói rằng năng lực của cô kém hay cô không có sự chuyên nghiệp.
Mãi không thấy người đàn ông lên tiếng, Nam Chức nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Thật sự không sao mà.

Có trách thì trách… À, nếu tôi còn giữ được khuôn mặt của tôi mấy tháng trước, chắc mấy chuyện này không xảy ra đâu nhỉ.

Bọn họ có mà chạy mất dép ý.”
Có tiếng gõ cửa, Phương Bác đi tới mở cửa ra, người tới là trợ lý thứ ba.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên muốn cười.
Phương Bác cúi đầu, sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Ngày hôm qua, cô Nam vốn dĩ phải tới đài truyền hình để tham gia diễn tập.

Nhưng được nửa chừng thì cô Nam đã rời đi và quay trở về lồng tiếng Linh Khuynh.

Còn Giang Nguyên thì… Tới bệnh viện.”
Khuôn mặt đỏ bừng đầy kích thích và sống động đó, dùng lời của anh Trần mà nói chính là, không việc gì phải sợ hãi khi đi bộ vào ban đêm, chẳng may bị người ta nhìn thấy có khi người ta còn sợ tiểu ra quần ý.
Điện thoại đổ chuông điên cuồng.
“Đó là vì dị ứng nên mới dẫn đến tình huống đặc biệt đó.” Ngôn Trạm nói: “Em vẫn là em.”
Không sai, bà đây chính là đại mỹ nhân đó!
Vậy mà chỉ có mấy tên như vậy nhớ thương bà đây, đúng là buồn rầu mà.

Nhưng bà đây cũng không thể…
“Sau đó, anh đã điều tra chi tiết toàn bộ sự việc.” Anh nhíu mày lại, dường như không tình nguyện nói thêm điều gì nữa: “Anh không ngờ hành động của mình lại mang đến cho em một loạt phiền phức như vậy.

Bao gồm cả chuyện… Bị sỉ nhục ở sở cảnh sát, và những lời bàn tán ở chung cư.”
Khoan đã!
— [Ngoài cô ta ra thì còn có thể là ai được chứ? Xinh đẹp cũng là một lợi thế đó /Cười khẩy/]
“Anh vừa nói gì cơ?” Nam Chức hỏi: “Sao anh biết tôi bị dị ứng? Không phải anh…”
Nhận ra rồi chứ.
Lúc nói ra điều đó Ngôn Trạm cũng không để ý tới, nhưng khi bị hỏi lại vào lúc này, anh mới nhận ra mình nhất thời lỡ lời.
Nam Chức thấy anh im lặng thì không cần phải hỏi nữa, anh biết rồi.
Thật đáng tiếc khi cô đã nghĩ rằng đoạn quá khứ không thể chịu đựng này sẽ chỉ mình cô biết và không còn ai biết về nó nữa, nhưng hóa ra nhân vật chính lại biết từ lâu rồi.
“Nếu anh đã biết, tại sao anh lại không nói?”
“Anh…”
Nam Chức chợt nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Thăm dò tôi? Xem tôi có phải cố tình tiếp cận anh ngay từ đâu không, đúng không?”
“Không phải vừa rồi cô bảo trên mạng đang đào  mộ xem cô nàng Barbie đó là ai sao?”
“…”
Đây là những gì cô nghĩ về anh sao?
Ngay khi Ngôn Trạm định giải thích thì cô bất mãn nói: “Tôi đã tưởng rằng chúng ta thật sự là bạn.

Sau khi biết chuyện, anh định trốn trong bóng tối cười nhạo tôi đúng không? Đúng vậy, tôi lúc đó rất xấu, xấu còn xuất hiện trước mặt anh, tôi xin lỗi, được chưa.”
Nói xong, Nam Chức mở cửa, hạ lệnh tiễn khách.
Cơn bực tức của Ngôn Trạm cũng không hề nhỏ chút nào, thấy cô như vậy, anh lập tức bước ra ngoài và rời đi.
“Bác sĩ, không có vấn đề gì chứ?” Nam Chức căng thẳng hỏi.
Nhưng thoáng liếc nhìn thấy khuôn mặt quật cường của cô, trái tim anh lại đau nhói, cơn tức giận cũng không còn nữa.
Xoay người, anh đóng cửa lại.
“Anh làm gì vậy? Định bắt tôi đền phí tổn thất sao? Còn lâu tôi…”
“Giống.”
“Anh xin lỗi.”
“???”
Nam Chức thuận tay đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên nói: “Cùng anh tâm sự.”
Đây là lần thứ hai lão Phật gia cúi đầu xin lỗi cô.
Ngôn Trạm hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt cô rồi nói tiếp: “Anh đã biết em là cô gái đó vào ngày đi ăn cơm với mẹ anh.”
“Cho nên chuyện xảy ra trên Weibo lần này, nếu anh không bày ra đống lộn xộn đó thì tôi không thể nào bị đào mộ đâu, đúng không?” Nam Chức vuốt ve bông hoa giả trong bình hoa, nói.
Sớm như vậy sao?!
Đây không phải là lão Phật gia.
Vậy tại sao lúc đấy anh không xem cô như một cô nàng tâm cơ mà lôi ra chém đầu chứ, cũng không lôi gương ra bắt cô soi.
“Thằng nhóc cao to đẹp trai thế này mà lại có một cô vợ nghiêm khắc.” Ông ấy tặc lưỡi: “Cô gái nhỏ này chắc có kế gì rồi.”
Đây không phải là lão Phật gia.
“Sau đó, anh đã điều tra chi tiết toàn bộ sự việc.” Anh nhíu mày lại, dường như không tình nguyện nói thêm điều gì nữa: “Anh không ngờ hành động của mình lại mang đến cho em một loạt phiền phức như vậy.

Bao gồm cả chuyện… Bị sỉ nhục ở sở cảnh sát, và những lời bàn tán ở chung cư.”
Ngôn Trạm buông cô ra, che chắn cho cô ở đằng trước, chỉ nói một câu “Đừng nhúc nhích”, sau đó xoay người tung cước.
“Anh…”
“Là anh đã quá tự cao, anh xin lỗi.”
Nam Chức cũng không ngờ rằng mình đã hoàn toàn nghĩ sai về anh.
Cô còn tưởng rằng với tính cách của lão Phật gia, nếu anh biết trước đó bọn họ đã có cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy, anh nhất định sẽ tương kế tựu kế nghĩ xem cô có động cơ thầm kín gì với mình không.
Cái con mèo thấy sắc quên ơn này!
Nhưng hóa ra, lão Phật gia đã biết mình sai vào thời điểm đó.
Bác sĩ viết vèo vèo mấy chữ lên đơn thuốc, dặn dò: “Một ngày ba lần, tạm thời bôi ba ngày trước xem hiệu quả như thế nào.”
Ngay khi Ngôn Trạm định giải thích thì cô bất mãn nói: “Tôi đã tưởng rằng chúng ta thật sự là bạn.

Sau khi biết chuyện, anh định trốn trong bóng tối cười nhạo tôi đúng không? Đúng vậy, tôi lúc đó rất xấu, xấu còn xuất hiện trước mặt anh, tôi xin lỗi, được chưa.”
“Vậy sao anh không nói tôi sớm hơn?” Nam Chức hỏi: “Tôi còn tưởng anh…”
“Anh sợ.”
Đúng là lão Phật gia.
“Hả? Sợ? Sợ cái gì?”
Cô còn tưởng rằng với tính cách của lão Phật gia, nếu anh biết trước đó bọn họ đã có cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy, anh nhất định sẽ tương kế tựu kế nghĩ xem cô có động cơ thầm kín gì với mình không.
Ngôn Trạm gục đầu xuống.

Người đàn ông cao 1m91 lập tức suy sụp trong nháy mắt, thần sắc còn có chút giống với… Quýt nhỏ?
Đúng, chính là Quýt nhỏ.
Chính là biểu cảm của Quýt nhỏ khi cô mới mang nó về nhà —— Tủi thân, nhỏ bé, bất lực.
*
Rầm!
“Anh sợ em sẽ tức giận khi nhớ lại quãng thời gian buồn tủi đó.”
“…”
Lúc đó, anh có dỗ cũng không được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.