Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 43: 43: “tôi Vừa Mới Cắn Mà!”




Editor: YuuNam Chức được nhân viên khách sạn đánh thức.
Cô ngước nhìn người đàn ông, tự hỏi có phải anh đi độn cằm đúng không?
Sáng sớm Tô Diệu Ngôn đã đi theo trợ lý đến căn cứ phim trường, hôm nay cô ấy chủ yếu tới để xem tiền bối diễn xuất, nên cô cũng không cần phải tới đó.
“Đây là nơi những người trẻ tuổi thường đến.” Triệu tổng nói: “Ai có thể nghĩ chúng ta sẽ đến nơi này chứ? Đường tổng, tôi cũng đã nói rõ mọi chuyện với anh rồi, tôi sẽ đợi tin tức của anh.”
Liếc nhìn cái đống bầy nhầy trên mặt đất, cô thực sự không thể tiếp tục bình tĩnh ăn được nữa, đành phải đặt cái bánh dở xuống.
Vì vậy, Nam Chức lười biếng không muốn đến đoàn làm phim.
Vừa dứt lời thì bọn họ đã xuống đến tầng một.
Về phòng thay quần áo xong, cô vừa đi ra đã nhìn thấy bánh đậu ngọt trên bàn đầu tiên.
Cô vò vò tóc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đang bóp kem đánh răng ra thì chuông cửa vang lên.
Sáng sớm Tô Diệu Ngôn đã đi theo trợ lý đến căn cứ phim trường, hôm nay cô ấy chủ yếu tới để xem tiền bối diễn xuất, nên cô cũng không cần phải tới đó.
Câu hỏi đột ngột của người đàn ông khiến cô bị nghẹn, bánh đậu ngọt xốp giòn cũng bay tứ tung trong không khí.
“Mang Mang?” Ông ta sững sờ: “Mang Mang, là ba… Mang Mang!”
Nam Chức trả lời “Đợi một chút”, sau đó đi ra mở cửa.
Gọi nhiều món như vậy nhưng lại không thấy xuất hiện, anh có ý gì? Muốn nhắc cô lúc ăn phải nhớ xem anh đã ăn hay chưa sao? Ăn hay không thì kệ anh, dạ dày ai khó chịu thì người đó biết.
Nhân viên phục vụ mỉm cười, xe đẩy đồ ăn cũng được đẩy tới trước mặt cô.
“Chuyện này…”
Đường Vũ đập bàn đứng dậy.
“Cô Nam, buổi sáng tốt lành.

Đây là bữa sáng của cô, xin hỏi bây giờ có tiện để tôi mang vào không?”
Thời điểm chiều tà, mặt trời vừa mới chỉ kịp che đi nửa khuôn mặt thì những đám mây đen đã cuồn cuộn kéo tới bao phủ khắp thành phố.
“Tôi đâu có gọi bữa sáng đâu.”
Im lặng trong chốc lát.
“Là ngài Ngôn ở phòng tổng thống đã gọi cho cô.” Nhân viên phục vụ giải thích.
Nam Chức vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, vẫn chỉ bất động, im lặng không nói gì.
Phải nói rằng con gái của ông ta rất xinh đẹp.
“…”
Phương Bác rót một ly nước trái cây rồi đặt nó lên bàn trà: “Mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt cuối cùng, Ngôn tổng đột nhiên bỏ lại đoàn đội để tới đây, ban giám đốc đối phương nghe được tin này lúc sáng nay đã rất bất mãn.”
Mở màn hình điện thoại lên, hóa ra tên chó đã gửi tin nhắn Wechat cho cô từ lâu.
Khi còn học mẫu giáo, mỗi khi Nam Chức tích được mười bông hoa nhỏ màu đỏ, Nam Thư Hủy sẽ làm bánh đậu ngọt cho cô như là một phần thưởng.
Tên chó này bị điên rồi có phải không? Gia đình sở hữu một chuỗi khách sạn, vậy mà lại chạy tới ở khách sạn của người khác.
Cô chính là món đồ bị người ta ghét bỏ, là quả bóng nát bị người ta đá đi, Nam Thư Hủy không thể không thu nhận, ai bảo bà ấy là mẹ của cô chứ…
Nam Chức lén trợn tròn mắt trước mặt nhân viên phục vụ, sau đó tránh sang một bên để người ta đi vào.
“Không chỉ khách sạn.” Phương Bác thở dài: “Còn cả L.Z nữa.”
“Ông việc gì phải thấy có lỗi chứ” Nam Chức ngẩng đầu lên: “Đáng ra ông không nên sinh ra tôi mới phải!”
Nhân viên phục vụ lần lượt bày các món ăn sáng lên bàn tròn.
Kiểu Trung cũng có mà kiểu Tây cũng có, món chính có mì sợi, bánh mì, bánh bao hấp, hoành thánh, điểm tâm cũng có ba bốn loại.

Nhìn chỗ đồ ăn này, cô sợ ngay cả lợn cũng không ăn hết được.
Dạng chip này là một vấn đề muôn thuở.

Kể từ ngày quyền riêng tư bị lộ, vô số người đã nghiên cứu về nó nhưng chẳng có mấy kết quả.
“Cô Nam, mời cô từ từ dùng bữa.”
“…”
Nam Chức tiễn nhân viên rời đi, sau đó đi đến ghế sofa và ngồi xuống —— Chờ đợi.
Kỹ năng nấu nướng của Nam Thư Hủy không tốt, và bánh đậu ngọt mà món duy nhất mà bà ấy có thể làm.
Ha ha.
Cô không tin cả một bàn ăn sáng như này chỉ để cho một mình cô ăn!
“…”
Cô mặc kệ anh, nói: “Tôi phải đi rồi, chị họ đang chờ tôi.”
Không phải tên chó này muốn ngồi ăn sáng với cô sao, cứ nói thẳng ra cũng được mà, lãng phí tiền vào đống đồ này làm gì không biết.
“Vậy thì tốt rồi.” Nam Chức cúi đầu nhấp một ngụm nước trái cây, thấp giọng nói.
Khoảng mười phút sau.
Anh nhìn cô rồi lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.
“Lúc nào muốn ăn thì cứ nói với anh.”
Mùi thơm của hoành thánh không còn nồng như trước nữa.
Nam Chức tiễn nhân viên rời đi, sau đó đi đến ghế sofa và ngồi xuống —— Chờ đợi.
“Là thật.” Đường Vũ nói: “Ba biết con rất hận ba, cho nên ba mới không dám tới Mỹ thăm con.

Cũng may bây giờ con đã về rồi, ba nhất định sẽ bù đắp cho con gấp bội.”
Nam Chức nuốt vài ngụm nước bọt, đứng dậy cầm điện thoại lên.

Nhìn mà không được ăn, anh định dày vò cô đấy à?
Phương Bác ra hiệu im lặng.
Mở màn hình điện thoại lên, hóa ra tên chó đã gửi tin nhắn Wechat cho cô từ lâu.
“Xin lỗi cô.”
Nhưng hiện thực lại quá tàn khốc.
Vua chó: [Không biết món nào hợp miệng em nữa nên anh gọi hơi nhiều một chút.]
Vua chó: [Nên ăn nhân lúc nó còn nóng đi.]
“Hương vị thế nào?”
Lần lâu nhất bọn họ không nói một lời nào là trong ba tháng.
“…”
Cộc cộc cộc ——
“Ăn thử đi.”
Là cô nghĩ nhiều quá rồi sao? Không phải cùng nhau ăn sáng à.
Cô lùi lại phía sau, anh liền vòng tay qua ôm lấy eo cô.
Nam Chức đặt điện thoại xuống bàn tròn, một bàn đầy đồ ăn ngon như vậy, tất cả đều là của cô.
Nam Chức ăn sáng xong liền ngồi trong phòng nghiên cứu kịch bản. 
Hôm nay cô không phải đến đoàn làm phim, có thể đi đâu lâu như vậy được?
Đường Vũ còn định nói gì đó, nhưng người đang đi lại gần khiến ông ta phải dừng lại tại chỗ.
Phương Bác lại hỏi: “Cô Nam tới tìm Ngôn tổng có chuyện gì vậy?”
Cô thường dùng bút dạ với nhiều màu sắc khác nhau khi đọc kịch bản để phân chia cảm xúc của nhân vật.
Cô rất muốn cười, nhưng càng muốn cười thì hốc mắt của cô lại càng cay cay.
Nhân viên phục vụ lần lượt bày các món ăn sáng lên bàn tròn.
Nhìn chằm chằm vào những dải đầy màu sắc trên trang giấy, cô vẫn luôn không thể nắm bắt được những điểm chính, lúc lại nhìn ra là Liên Phi đang ghen tỵ, lúc lại nhìn ra là Liên Phi đang buồn tủi… Hai mươi phút trôi qua, không có một chữ nào chui được vào đầu cô.
Nam Chức nuốt vài ngụm nước bọt, đứng dậy cầm điện thoại lên.

Nhìn mà không được ăn, anh định dày vò cô đấy à?
Đầu bút máy của Ngôn Trạm dừng lại, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
“Phiền muốn chết!”
Bánh ngọt và đồ uống được đặt lên bàn.
Nam Chức ném kịch bản sang một bên, mặc thêm một chiếc áo dệt kim nữa vào rồi đi đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Tên chó này đúng là một con chó đầy mưu mô!
Nam Chức ăn sáng xong liền ngồi trong phòng nghiên cứu kịch bản. 
Gọi nhiều món như vậy nhưng lại không thấy xuất hiện, anh có ý gì? Muốn nhắc cô lúc ăn phải nhớ xem anh đã ăn hay chưa sao? Ăn hay không thì kệ anh, dạ dày ai khó chịu thì người đó biết.
Có mấy cậu bạn là con trai thậm chí đã lừa cô đi vào nhà vệ sinh nam, sau đó lại nhảy ra trêu chọc cô.
Những năm tháng tuổi thơ của cô, bánh đậu ngọt ngon hơn bất kỳ loại bánh kẹo nào.
Nam Chức điên cuồng ấn chuông cửa.

“Anh mua cái này ở đâu vậy?” Cô hỏi: “Ăn rất ngon, sau này tôi cũng muốn mua.”
Bọn trẻ không muốn chơi với cô, cô lại không hiểu ngôn ngữ của bọn chúng, cho nên cô cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Ngay khi cửa vừa mở ra, cô đã mở miệng nói: “Anh nhiều tiền quá nên không có chỗ để tiêu đúng không? Làm gì phải…”
“Việc mua lại KGV là một trong những sự kiện lớn của Thịnh Trân năm nay, ban giám đốc vẫn đang theo dõi nó hàng ngày.”
“Cô Nam, xin cô giữ yên lặng.”
Khách sạn sáu sao ở châu Âu và hải đảo vừa mới hoàn thành chưa được bao lâu, một đống sự kiện đang chờ đợi quyết định của Ngôn Trạm, từ lâu anh đã không thể đáp ứng kịp được.

Khi nào có thời gian rảnh rỗi một chút, anh lại tới phòng thí nghiệm để giám sát dự án phát minh chip điện tử.
“Phiền muốn chết!”
Nhưng sau này vì phải nghe quá nhiều, cuối cùng cô cũng hiểu rằng đó là cách Nam Thư Hủy biểu đạt: Tao rất ghét mày.
“…”
Vì vậy, Nam Chức lười biếng không muốn đến đoàn làm phim.
“Là một người đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi.”
Phương Bác ra hiệu im lặng.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Vua chó: [Không biết món nào hợp miệng em nữa nên anh gọi hơi nhiều một chút.]
Ngôn Trạm đang có cuộc họp trực tuyến trong phòng làm việc bên cạnh.
“Việc mua lại KGV là một trong những sự kiện lớn của Thịnh Trân năm nay, ban giám đốc vẫn đang theo dõi nó hàng ngày.”
“Cô Nam, buổi sáng tốt lành.

Đây là bữa sáng của cô, xin hỏi bây giờ có tiện để tôi mang vào không?”
Phương Bác rót một ly nước trái cây rồi đặt nó lên bàn trà: “Mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt cuối cùng, Ngôn tổng đột nhiên bỏ lại đoàn đội để tới đây, ban giám đốc đối phương nghe được tin này lúc sáng nay đã rất bất mãn.”
“Mặc mày nói thế nào.” Ông ta thấp giọng nói: “Dòng máu đang chảy trên người mày là của tao, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi được.”
“Cô Nam, xin cô giữ yên lặng.”
Ngón trỏ của Nam Chức xoay quanh miệng ly nước, nhìn sang phòng làm việc bên cạnh: “Vậy… Có phải rất phiền phức đúng không?”
“Khách sạn gặp phải vấn đề gì sao?”
“Đúng, rất phiền phức.”
Cô liếc nhìn những chiếc bánh đậu ngọt đó.
Xấu hổ muốn cắn vào lưỡi.
Trước có sói, sau có hổ.
Mặc dù tập đoàn Thịnh Trân là do nhà họ Ngôn sáng lập, nhưng nhiều năm trôi qua, các thế lực khác nhau ở khắp nơi tràn vào, ngư long hỗn tạp, bè cánh cũng nhiều, dù không gây ra sóng gió gì nhưng cũng rất bất ổn.
Đường Vũ nhíu mày lại, vừa định mở miệng lần nữa thì Nam Chức đã đứng lên.
Nam Chức cười khẩy: “Vậy nguyên nhân khiến ông bỏ rơi tôi và mẹ tôi là gì?”
Ông ta rất muốn cô thừa kế gia sản của mình.
Ngôn Trạm ghét nhất là mấy lão già trong nhóm này.
Năm đó, Nam Thư Hủy chính là nữ thần của học viện Báo Chí, người theo đuổi bà ấy nhiều vô kể.

Con gái của bà ấy càng xinh đẹp hơn, ngũ quan không chỉ thanh tú hơn, mà khí chất cũng rất tao nhã, đoan trang.
Kiểu Trung cũng có mà kiểu Tây cũng có, món chính có mì sợi, bánh mì, bánh bao hấp, hoành thánh, điểm tâm cũng có ba bốn loại.

Nhìn chỗ đồ ăn này, cô sợ ngay cả lợn cũng không ăn hết được.
“Vào đi.”
“Nhưng cô Nam cứ yên tâm.” Phương Bác cười nói: “Không có Ngôn tổng thì không có chuyện gì giải quyết được cả.”
“Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.” Cô cầm túi xách lên rồi đi xuống bậc thềm.
Ngón trỏ của Nam Chức xoay quanh miệng ly nước, nhìn sang phòng làm việc bên cạnh: “Vậy… Có phải rất phiền phức đúng không?”
Sau khi cuộc họp trực tuyến kết thúc, mấy lão già đó sẽ phải nuốt mấy viên thuốc tác dụng nhanh thôi.
“Vậy thì tốt rồi.” Nam Chức cúi đầu nhấp một ngụm nước trái cây, thấp giọng nói.
Bánh đậu ngọt là món mà cô thích ăn, nhưng cũng là một chấp niệm lớn trong lòng cô.
Im lặng trong chốc lát.
“Lăng tổng đã nhiều lần khuyên Ngôn tổng đừng phí sức vào những chuyện không có mấy kết quả tốt.” Phương Bác lắc đầu: “Nhưng Ngôn tổng luôn khăng khăng không chịu.”
Trò đùa được thực hiện hết lần này đến lần khác.
Phương Bác lại hỏi: “Cô Nam tới tìm Ngôn tổng có chuyện gì vậy?”
Cổ tay vừa nóng lên thì Ngôn Trạm cũng đứng dậy, lợi thế chiều cao vừa rồi hoàn toàn đảo ngược.
“À.” Nam Chức hoàn hồn: “Chỉ là…”
Quở trách anh ta đặt bữa sáng quá nhiều.
Buổi chiều ở quảng trường Ngân Hà có vẻ hơi hiu quạnh.
Nam Chức xấu hổ nói không nên lời, cô đặt cái ly xuống, đáp: “Không có gì, cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu.

Tôi về trước.”
Cô nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng những nụ cười đó khiến cô sợ hãi, đặc biệt sợ hãi.
Phương Bác đứng dậy tiễn cô ra cửa.
“Xem ra trí nhớ của ông tệ thật.” Nam Chức đặt chiếc bánh xuống: “Cho nên, chẳng trách ông lại quên mất tại sao mình và mẹ tôi không thể hòa hợp với nhau.

Là do ông…”
Suy nghĩ một hồi, anh ta lại nói thêm: “Cô Nam, nếu tiện thì cô có thể khuyên Ngôn tổng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút được không? Khoảng thời gian này anh ấy làm việc có hơi quá sức.”
Cô từ từ bước tới, nhìn trái nhìn phải một vòng.
“Khách sạn gặp phải vấn đề gì sao?”
“Đủ rồi!”
“Không chỉ khách sạn.” Phương Bác thở dài: “Còn cả L.Z nữa.”
Nhìn chằm chằm vào những dải đầy màu sắc trên trang giấy, cô vẫn luôn không thể nắm bắt được những điểm chính, lúc lại nhìn ra là Liên Phi đang ghen tỵ, lúc lại nhìn ra là Liên Phi đang buồn tủi… Hai mươi phút trôi qua, không có một chữ nào chui được vào đầu cô.
Ngôn Trạm luôn muốn nghiên cứu một loại chip bảo vệ quyền riêng tư có thể được sử dụng rộng rãi trong máy tính, điện thoại và các thiết bị khác.
Khi tới Mỹ, Nam Chức không theo kịp các bạn ở trường.
Dạng chip này là một vấn đề muôn thuở.

Kể từ ngày quyền riêng tư bị lộ, vô số người đã nghiên cứu về nó nhưng chẳng có mấy kết quả.
“Lăng tổng đã nhiều lần khuyên Ngôn tổng đừng phí sức vào những chuyện không có mấy kết quả tốt.” Phương Bác lắc đầu: “Nhưng Ngôn tổng luôn khăng khăng không chịu.”
Nam Chức được nhân viên khách sạn đánh thức.
Gần cuối năm, tập đoàn còn chuẩn bị bước vào giai đoạn bận rộn nhất năm nữa.
Khách sạn sáu sao ở châu Âu và hải đảo vừa mới hoàn thành chưa được bao lâu, một đống sự kiện đang chờ đợi quyết định của Ngôn Trạm, từ lâu anh đã không thể đáp ứng kịp được.

Khi nào có thời gian rảnh rỗi một chút, anh lại tới phòng thí nghiệm để giám sát dự án phát minh chip điện tử.
Nam Chức thoáng quay mặt đi, không hề nhúc nhích.
Bây giờ, có rất nhiều thứ có thể giết chết anh.
Phương Bác hắng giọng, thấp giọng nói: “Cô Nam, Ngôn tổng chỉ nghe cô thôi.”
Ngôn Trạm luôn muốn nghiên cứu một loại chip bảo vệ quyền riêng tư có thể được sử dụng rộng rãi trong máy tính, điện thoại và các thiết bị khác.
Bái phục.
*
Đường Vũ cười nói: “Con nếm thử đi, không ngon thì đổi món khác.”
Nam Chức không muốn buồn chán ở trong khách sạn.
Cô đã lên Baidu để tra về quảng trường Ngân Hà phồn hoa nhất ở thành phố D này.
Có một tiệm đồ ngọt ở ngã rẽ phía Tây quảng trường, mua một tặng một nên phải xếp hàng rất dài.
Quở trách anh ta đặt bữa sáng quá nhiều.
Nam Chức đứng đối diện, nhìn hình ảnh bánh đậu ngọt nổi bật trên biển quảng cáo đến xuất thần.
Tên chó này đúng là một con chó đầy mưu mô!
Nam Chức ném kịch bản sang một bên, mặc thêm một chiếc áo dệt kim nữa vào rồi đi đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Hôm diễn ra tiệc mừng nội bộ của L.Z.
Cơ thể bọn họ đều bẩn do bánh kem.
Trước có sói, sau có hổ.
“Đúng, rất phiền phức.”

Về phòng thay quần áo xong, cô vừa đi ra đã nhìn thấy bánh đậu ngọt trên bàn đầu tiên.
Thậm chí cô còn mong Nam Thư Hủy cứ mãi đi làm như vậy, tốt hơn là đừng về nhà để làm khổ lẫn nhau.
“Ăn thử đi.”
Vốn tưởng Nam Thư Hủy sẽ làm bánh đậu ngọt cho cô như trước đây, nhưng Nam Thư Hủy chỉ nói: “Mất nhiều thời gian như vậy mà chỉ cải thiện được tí tẹo, xem ra sự ngu ngốc của mày ăn sâu vào xương tủy rồi, giống hệt tên nhà quê nào đó.”
Cô từ từ bước tới, nhìn trái nhìn phải một vòng.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa cách xa người đàn ông nhất, cô cầm một miếng bánh lên, quay lưng lại, cắn một miếng thật lớn.
“Tôi họ ‘Nam’, không phải họ ‘Đường’.” Nam Chức nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi với ông không có bất cứ quan hệ nào cả, ông cũng không phải ba tôi, không phải!”
Trong danh sách dài những món tự phục vụ tại tiệc mừng, cô không ăn nổi một miếng, đói sắp chết rồi.
“Tôi đâu có gọi bữa sáng đâu.”
“Hương vị thế nào?”
Tháo mắt kính xuống, anh dựa vào ghế da nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lông mày nhíu lại thật chặt.
“Hả?”
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
Cô đã lên Baidu để tra về quảng trường Ngân Hà phồn hoa nhất ở thành phố D này.
Câu hỏi đột ngột của người đàn ông khiến cô bị nghẹn, bánh đậu ngọt xốp giòn cũng bay tứ tung trong không khí.
“Mày!”
“…”
Có một tiệm đồ ngọt ở ngã rẽ phía Tây quảng trường, mua một tặng một nên phải xếp hàng rất dài.
Trong danh sách dài những món tự phục vụ tại tiệc mừng, cô không ăn nổi một miếng, đói sắp chết rồi.
Xấu hổ muốn cắn vào lưỡi.
“Anh có thể làm cho em bất cứ lúc nào.”
Ngôn Trạm bận rộn từ sáng đến tận chiều.
Ngôn Trạm rót một chén nước ấm đưa tới, vừa vuốt vuốt lưng cô vừa nói: “Vội vàng như vậy làm gì, cũng đâu có ai tranh với em đâu.”
“Tôi không phải.”
“…”
Cô che miệng lại, mặt đỏ bừng.
Nam Chức thoáng giật mình, vô thức lùi lại phía sau nửa bước.
Một hồi lâu sau nó mới trở lại bình thường.
“Vâng, thưa ngài.”
Nam Chức điên cuồng ấn chuông cửa.
Liếc nhìn cái đống bầy nhầy trên mặt đất, cô thực sự không thể tiếp tục bình tĩnh ăn được nữa, đành phải đặt cái bánh dở xuống.
“Cô Nam không ở trong phòng.” Phương Bác nói: “Hình như là từ trước bữa trưa, cô Nam ra ngoài vẫn chưa về.”
Nam Chức không hiểu, rõ ràng bà ấy hận cô như vậy, tại sao còn muốn đưa cô sang Mỹ cùng làm gì?
Nếu không tại sao nó lại có thể góc cạnh mạnh mẽ, có hình có khối, thực sự có thể đâm thủng mọi thứ vậy.
“Sao không ăn nữa?” Ngôn Trạm hỏi: “Nó không ngon à?”
Ngôn Trạm ghét nhất là mấy lão già trong nhóm này.
Cô mặc kệ anh, nói: “Tôi phải đi rồi, chị họ đang chờ tôi.”
Một nửa mặt Nam Chức trở nên tê dại, đầu óc cũng ong ong,
Khoảng mười phút sau.
Ngôn Trạm cầm lấy cái bánh đậu mà cô vừa đặt xuống, cho thẳng vào miệng trước mặt cô.
Phương Bác hắng giọng, thấp giọng nói: “Cô Nam, Ngôn tổng chỉ nghe cô thôi.”
“Tôi vừa mới cắn mà!”
Phương Bác cầm hộp thức ăn đi vào: “Ngôn tổng, tôi đã gọi cháo loãng và thức ăn kèm, anh mau ăn một chút đi.”
Anh không quan tâm, chỉ ăn hết toàn bộ, còn dùng ngón tay cái lau sạch vụn bánh dính trên khóe miệng, lẩm bẩm: “Ngon mà nhỉ.”
Ngôn Trạm lại hỏi: “Vậy em thích ăn chứ?”
Đường Vũ bắt tay với giám đốc kế hoạch của công ty kia, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Bái phục.
Đường Vũ thở dài, hai bàn tay giao nhau đặt trên bàn: “Ba biết con vì chuyện của ba mẹ nên mới hận ba.

Nhưng con cũng lớn rồi, con nên hiểu rằng chuyện giữa người lớn với nhau không hề đơn giản chút nào.

Ba và mẹ con không thể tiếp tục sống với nhau, ly hôn là chuyện đương nhiên.”
“Tôi không nói là nó không ngon.” Cô thở dài: “Tôi chỉ… Tôi không đói, ăn không vào thôi.”
Ngôn Trạm lại hỏi: “Vậy em thích ăn chứ?”
Đặt bút xuống, anh giao lại công việc tiếp theo cho Phương Bác, sau đó cầm áo khoác lên vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
*
Cô liếc nhìn những chiếc bánh đậu ngọt đó.
Nó nhỏ nhắn, nhìn đẹp hơn mấy chiếc bánh mà cô đặt mua ở mấy cửa hàng nổi tiếng trên mạng rất nhiều, nhân ngọt nhưng không ngán, mềm mềm, ăn rất ngon.
Ngôn Trạm lại mở mắt ra.
“Anh mua cái này ở đâu vậy?” Cô hỏi: “Ăn rất ngon, sau này tôi cũng muốn mua.”
Nam Chức đứng đối diện, nhìn hình ảnh bánh đậu ngọt nổi bật trên biển quảng cáo đến xuất thần.
“Sao không ăn nữa?” Ngôn Trạm hỏi: “Nó không ngon à?”
Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô, giang hai tay ra đặt lên lưng ghế sofa phía sau cô, lười biếng dựa vào đó.
Cô vò vò tóc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đang bóp kem đánh răng ra thì chuông cửa vang lên.
“Muốn biết sao?”
Nam Chức trả lời “Đợi một chút”, sau đó đi ra mở cửa.
Anh nhìn cô rồi lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại.
“Người nào?” Ngôn Trạm hỏi.
Cô lùi lại phía sau, anh liền vòng tay qua ôm lấy eo cô.
“Vậy thì em phải tốt với anh một chút.” Anh nói: “Cái này chỉ mình anh biết chỗ mua thôi.”
“Muốn biết sao?”
Ha ha.
Gỡ móng vuốt của tên chó này ra.
Nó nhỏ nhắn, nhìn đẹp hơn mấy chiếc bánh mà cô đặt mua ở mấy cửa hàng nổi tiếng trên mạng rất nhiều, nhân ngọt nhưng không ngán, mềm mềm, ăn rất ngon.
Cô đứng lên, nhìn xuống anh như một nữ hoàng: “Đúng là thích nói gì thì nói.”
“Là ngài Ngôn ở phòng tổng thống đã gọi cho cô.” Nhân viên phục vụ giải thích.
Cổ tay vừa nóng lên thì Ngôn Trạm cũng đứng dậy, lợi thế chiều cao vừa rồi hoàn toàn đảo ngược.
Suy nghĩ một hồi, anh ta lại nói thêm: “Cô Nam, nếu tiện thì cô có thể khuyên Ngôn tổng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút được không? Khoảng thời gian này anh ấy làm việc có hơi quá sức.”
Cô ngước nhìn người đàn ông, tự hỏi có phải anh đi độn cằm đúng không?
Phương Bác báo cáo rằng Nam Chức đã đến quảng trường Ngân Hà và gặp phải rắc rối với người nào đó tại một nhà hàng đồ Tây gần đó, sau đó đã rời khỏi quảng trường.
Nếu không tại sao nó lại có thể góc cạnh mạnh mẽ, có hình có khối, thực sự có thể đâm thủng mọi thứ vậy.
“Lúc nào muốn ăn thì cứ nói với anh.”
Bốp!
“Hả?”
Bây giờ, có rất nhiều thứ có thể giết chết anh.
“Nhưng cô Nam cứ yên tâm.” Phương Bác cười nói: “Không có Ngôn tổng thì không có chuyện gì giải quyết được cả.”
Anh nhìn chằm chằm khóe miệng cô, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi trên, không kìm lòng được mà đưa tay ra gạt đi vụn bánh còn dính trên đó.
Cô thường dùng bút dạ với nhiều màu sắc khác nhau khi đọc kịch bản để phân chia cảm xúc của nhân vật.
“Anh có thể làm cho em bất cứ lúc nào.”
Nam Thư Hủy ngoài công việc chỉ có công việc, giao cô cho bảo mẫu chăm sóc hoàn toàn, kể cả khi bảo mẫu làm việc tắc trách khiến cô bị gãy xương, bà ấy cũng chỉ đổi bảo mẫu khác, còn lại vẫn như cũ.
……
Ánh mặt trời quá chói chang.
Bọn họ cùng đi xuống bên dưới, Đường Vũ còn nói nơi này không tệ, rất riêng tư.
Nam Chức cúi đầu, xoay người đi về hướng ngược lại tiệm bánh ngọt.

Bánh đậu ngọt là món mà cô thích ăn, nhưng cũng là một chấp niệm lớn trong lòng cô.
Kỹ năng nấu nướng của Nam Thư Hủy không tốt, và bánh đậu ngọt mà món duy nhất mà bà ấy có thể làm.
Khi còn học mẫu giáo, mỗi khi Nam Chức tích được mười bông hoa nhỏ màu đỏ, Nam Thư Hủy sẽ làm bánh đậu ngọt cho cô như là một phần thưởng.
“Ai cho phép mày có quyền đổi họ của mình?” Ông ta hét lên: “Mày là con gái tao, tao ra lệnh cho mày phải đổi lại họ của mình ngay lập tức!”
Vua chó: [Nên ăn nhân lúc nó còn nóng đi.]
Bà ấy cũng sẽ luôn nói với cô rằng: “Mang Mang của mẹ là giỏi nhất.

Con phải tiếp tục cố gắng hơn nữa, mẹ sẽ luôn cổ vũ cho con, sẽ luôn ủng hộ con.”
Nam Chức buông hai tay đang khoanh lại, hỏi: “Đền bù như thế nào cơ?”
Những năm tháng tuổi thơ của cô, bánh đậu ngọt ngon hơn bất kỳ loại bánh kẹo nào.
Ngôn Trạm không thấy ngon miệng
Mãi cho đến khi người đàn ông đó bất ngờ đi đến trước mặt cô, cô mới nhận ra đó là sự thật —— Cô và Đường Vũ gặp nhau.
Một hồi lâu sau nó mới trở lại bình thường.
Khi tới Mỹ, Nam Chức không theo kịp các bạn ở trường.
Bọn trẻ không muốn chơi với cô, cô lại không hiểu ngôn ngữ của bọn chúng, cho nên cô cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
“…”
Trò đùa được thực hiện hết lần này đến lần khác.
Có mấy cậu bạn là con trai thậm chí đã lừa cô đi vào nhà vệ sinh nam, sau đó lại nhảy ra trêu chọc cô.
Nam Chức không muốn buồn chán ở trong khách sạn.
Nam Chức dừng bước, siết chặt quai túi xách.
Cô nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng những nụ cười đó khiến cô sợ hãi, đặc biệt sợ hãi.
Sau này, cô khó khăn lắm mới mở miệng nói, dần dần có thể nói được một vài từ với bọn trẻ, giành được điểm “A” đầu tiên kể từ khi nhập học.
Cô đứng lên, nhìn xuống anh như một nữ hoàng: “Đúng là thích nói gì thì nói.”
Cô vui vẻ mang tới khoe Nam Thư Hủy.
Vốn tưởng Nam Thư Hủy sẽ làm bánh đậu ngọt cho cô như trước đây, nhưng Nam Thư Hủy chỉ nói: “Mất nhiều thời gian như vậy mà chỉ cải thiện được tí tẹo, xem ra sự ngu ngốc của mày ăn sâu vào xương tủy rồi, giống hệt tên nhà quê nào đó.”
Phương Bác đứng dậy tiễn cô ra cửa.
Nam Chức hồi đó ngây thơ, cô hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của những từ đó.
Nam Chức cúi đầu, xoay người đi về hướng ngược lại tiệm bánh ngọt.
Nam Chức xấu hổ nói không nên lời, cô đặt cái ly xuống, đáp: “Không có gì, cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu.

Tôi về trước.”
Nhưng sau này vì phải nghe quá nhiều, cuối cùng cô cũng hiểu rằng đó là cách Nam Thư Hủy biểu đạt: Tao rất ghét mày.
Hôm diễn ra tiệc mừng nội bộ của L.Z.
Nhưng chỉ nửa bước đó, cô giống như quay trở lại ngày diễn ra tang lễ Nam Cẩn Sơn.
Cô và Nam Thư Hủy cùng sống dưới một mái nhà, nhưng hai người họ càng ngày càng xa cách.
Thậm chí cô còn mong Nam Thư Hủy cứ mãi đi làm như vậy, tốt hơn là đừng về nhà để làm khổ lẫn nhau.
Lần lâu nhất bọn họ không nói một lời nào là trong ba tháng.
Nam Thư Hủy ngoài công việc chỉ có công việc, giao cô cho bảo mẫu chăm sóc hoàn toàn, kể cả khi bảo mẫu làm việc tắc trách khiến cô bị gãy xương, bà ấy cũng chỉ đổi bảo mẫu khác, còn lại vẫn như cũ.
“À.” Nam Chức hoàn hồn: “Chỉ là…”
Nam Chức không hiểu, rõ ràng bà ấy hận cô như vậy, tại sao còn muốn đưa cô sang Mỹ cùng làm gì?
Có lẽ là do Đường Vũ hoàn toàn không muốn nhận quyền nuôi con.
Ngôn Trạm đang có cuộc họp trực tuyến trong phòng làm việc bên cạnh.
Thấy vậy, Đường Vũ cũng đặt tách cà phê xuống, nói: “Mang Mang, mấy năm qua con sống thế nào? Ba rất nhớ con.”
Cô chính là món đồ bị người ta ghét bỏ, là quả bóng nát bị người ta đá đi, Nam Thư Hủy không thể không thu nhận, ai bảo bà ấy là mẹ của cô chứ…
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
“Xin lỗi cô.”
Đường Vũ nghe không rõ lời này.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, ông ta còn tưởng rằng có thể thương lượng với cô, không ngờ ——
Người đi đường không cẩn thận đụng phải Nam Chức.
Cô khẽ nói “Không sao đâu”, người đi đường kia cũng không nghe mà bỏ đi luôn.
Buổi chiều ở quảng trường Ngân Hà có vẻ hơi hiu quạnh.
Gió thu đìu hiu, lá vàng khô héo bay nhảy trong không trung.

Con phố đi bộ dẫn đến một khu phồn hoa khác, nhìn thoáng qua, các dãy nhà cao tầng đã chắn hết tầm mắt.
Nam Chức một mình đi lang thang không có mục đích với trái tim trống rỗng.
Lúc đi ngang qua một nhà hàng đồ Tây, cô thấy mệt, định vào đó ngồi một lát nên đã đi vào.
Đẩy cửa ra, chuông gió trên cửa khẽ vang lên.
Ôm lấy mặt, cô lạnh lùng nhìn Đường Vũ, trả lời: “Ông không có con gái.”
“Triệu tổng, cảm ơn anh đã đích thân tới gặp tôi.

Chuyện còn lại tôi cũng có biết sơ qua, xin anh cứ yên tâm.

Chắc chắn sẽ không thiếu dù chỉ một phần.”
Nam Chức một mình đi lang thang không có mục đích với trái tim trống rỗng.
Đường Vũ bắt tay với giám đốc kế hoạch của công ty kia, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Bọn họ cùng đi xuống bên dưới, Đường Vũ còn nói nơi này không tệ, rất riêng tư.
Di ảnh màu đen trắng được đặt ở chính giữa linh đường, ông cụ cười hiền từ, khiêm tốn, dáng vẻ vẫy tay gọi “Mang Mang” như hiển hiện ngay trước mắt.

Nhưng dù cô có gọi “Ông ngoại” biết bao nhiêu lần, ông cụ vẫn chỉ nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo đó, không bao giờ có thể mở mắt ra nữa.
“Đây là nơi những người trẻ tuổi thường đến.” Triệu tổng nói: “Ai có thể nghĩ chúng ta sẽ đến nơi này chứ? Đường tổng, tôi cũng đã nói rõ mọi chuyện với anh rồi, tôi sẽ đợi tin tức của anh.”
Vừa dứt lời thì bọn họ đã xuống đến tầng một.
Đường Vũ còn định nói gì đó, nhưng người đang đi lại gần khiến ông ta phải dừng lại tại chỗ.
Hai người quay trở lại nhà hàng đồ Tây trước đó.
“Mang Mang?” Ông ta sững sờ: “Mang Mang, là ba… Mang Mang!”
Nam Chắc cho rằng mình đã bị hoa mắt.
Tên chó này bị điên rồi có phải không? Gia đình sở hữu một chuỗi khách sạn, vậy mà lại chạy tới ở khách sạn của người khác.
Mãi cho đến khi người đàn ông đó bất ngờ đi đến trước mặt cô, cô mới nhận ra đó là sự thật —— Cô và Đường Vũ gặp nhau.
Cô và Nam Thư Hủy cùng sống dưới một mái nhà, nhưng hai người họ càng ngày càng xa cách.
Nam Chức đặt điện thoại xuống bàn tròn, một bàn đầy đồ ăn ngon như vậy, tất cả đều là của cô.
Cô không tin cả một bàn ăn sáng như này chỉ để cho một mình cô ăn!
*
Ngôn Trạm bận rộn từ sáng đến tận chiều.
Tháo mắt kính xuống, anh dựa vào ghế da nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lông mày nhíu lại thật chặt.
Cộc cộc cộc ——
Cơ thể bọn họ đều bẩn do bánh kem.
Cô khẽ nói “Không sao đâu”, người đi đường kia cũng không nghe mà bỏ đi luôn.
“Vào đi.”
Phương Bác cầm hộp thức ăn đi vào: “Ngôn tổng, tôi đã gọi cháo loãng và thức ăn kèm, anh mau ăn một chút đi.”
Ngôn Trạm không thấy ngon miệng
Mà phần “xuất sắc nhất” trong cô, có bóng dáng của ông ta.
Không chỉ thấy không ngon miệng mà dạ dày của anh đã hơi đau từ một tiếng trước.
“Còn cô ấy?” Anh thấp giọng hỏi: “Đã ăn chưa?”
“Cô Nam không ở trong phòng.” Phương Bác nói: “Hình như là từ trước bữa trưa, cô Nam ra ngoài vẫn chưa về.”
“Con có muốn ăn một chút đồ ngọt không?” Đường Vũ hỏi: “Ba còn nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn đồ ngọt.

Nào, con mau xem menu đi.”
Ngôn Trạm lại mở mắt ra.
Cô che miệng lại, mặt đỏ bừng.
Đường Vũ bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt Nam Chức, nghiến răng nói: “Mày cứ phải nói mấy lời dao găm với ba mày như vậy sao? Sự lễ phép của mày đâu? Gia giáo đâu? Tao chỉ mong được bù đắp cho mày, như vậy cũng là sai sao?!”
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Vũ không khỏi đắc ý.
Nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ.
Nam Chức thoáng sửng sốt, sau đó bật cười.
Hôm nay cô không phải đến đoàn làm phim, có thể đi đâu lâu như vậy được?
Sau này, cô khó khăn lắm mới mở miệng nói, dần dần có thể nói được một vài từ với bọn trẻ, giành được điểm “A” đầu tiên kể từ khi nhập học.
*
Nhân viên phục vụ mỉm cười, xe đẩy đồ ăn cũng được đẩy tới trước mặt cô.
Cuộc gặp gỡ này khó có thể tránh khỏi.
Một lần là gọi điện, một lần là ở bên dưới ôm cây đợi thỏ, dù thế nào Đường Vũ cũng túm được Nam Chức.
“Triệu tổng, cảm ơn anh đã đích thân tới gặp tôi.

Chuyện còn lại tôi cũng có biết sơ qua, xin anh cứ yên tâm.

Chắc chắn sẽ không thiếu dù chỉ một phần.”
Không chỉ thấy không ngon miệng mà dạ dày của anh đã hơi đau từ một tiếng trước.

Hai người quay trở lại nhà hàng đồ Tây trước đó.
“Con có muốn ăn một chút đồ ngọt không?” Đường Vũ hỏi: “Ba còn nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn đồ ngọt.

Nào, con mau xem menu đi.”
Nam Chức thoáng quay mặt đi, không hề nhúc nhích.
“…”
Đường Vũ liếc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, tự mình mở menu ra, nói: “Vậy gọi món best-seller ở đây hoặc bánh ngọt tiêu biểu của tiệm đi.

Đồ uống cũng vậy.”
Thời tiết này thực sự rất khó hiểu.
“Vâng, thưa ngài.”
Phải nói rằng con gái của ông ta rất xinh đẹp.
Năm đó, Nam Thư Hủy chính là nữ thần của học viện Báo Chí, người theo đuổi bà ấy nhiều vô kể.

Con gái của bà ấy càng xinh đẹp hơn, ngũ quan không chỉ thanh tú hơn, mà khí chất cũng rất tao nhã, đoan trang.
Mà phần “xuất sắc nhất” trong cô, có bóng dáng của ông ta.
“Ông để lại nó cho người khác đi.” Nam Chức nói: “Đồ vật của ông, tôi không hề muốn động vào dù chỉ một chút.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Vũ không khỏi đắc ý.
“Đứng lại.” Đường Vũ nói.   
Đường Vũ vung tay lên, nhưng tới giữa không trung lại đột nhiên dừng lại, cuối cùng là rơi xuống.
Bánh ngọt và đồ uống được đặt lên bàn.
Đường Vũ cười nói: “Con nếm thử đi, không ngon thì đổi món khác.”
Anh không quan tâm, chỉ ăn hết toàn bộ, còn dùng ngón tay cái lau sạch vụn bánh dính trên khóe miệng, lẩm bẩm: “Ngon mà nhỉ.”
“Tôi vừa mới cắn mà!”
Nam Chức vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ, vẫn chỉ bất động, im lặng không nói gì.
Mùi thơm của hoành thánh không còn nồng như trước nữa.
Thấy vậy, Đường Vũ cũng đặt tách cà phê xuống, nói: “Mang Mang, mấy năm qua con sống thế nào? Ba rất nhớ con.”
Nam Chức thoáng sửng sốt, sau đó bật cười.
“Tôi không nói là nó không ngon.” Cô thở dài: “Tôi chỉ… Tôi không đói, ăn không vào thôi.”
“Là thật.” Đường Vũ nói: “Ba biết con rất hận ba, cho nên ba mới không dám tới Mỹ thăm con.

Cũng may bây giờ con đã về rồi, ba nhất định sẽ bù đắp cho con gấp bội.”
Nam Chức buông hai tay đang khoanh lại, hỏi: “Đền bù như thế nào cơ?”
“Ba sẽ cho luật sư soạn hồ sơ.” Ông ta nói: “Chỉ cần con về nhà, 19% cổ phần của Vật liệu xây dựng Cơ Lập sẽ thuộc về con.

Đây là tâm huyết cả đời của ba, ba nhất định phải giao lại cho cốt nhục của mình.”
Gió thu đìu hiu, lá vàng khô héo bay nhảy trong không trung.

Con phố đi bộ dẫn đến một khu phồn hoa khác, nhìn thoáng qua, các dãy nhà cao tầng đã chắn hết tầm mắt.
Nam Chức cụp mắt xuống.
Cô rất muốn cười, nhưng càng muốn cười thì hốc mắt của cô lại càng cay cay.
Ông ta rất muốn cô thừa kế gia sản của mình.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn cất giấu một chút xíu hy vọng về ông ta, cô đã nghĩ rằng ông ta lớn tuổi rồi, hy vọng ông ta sẽ nhớ đến cô con gái này.
Nhưng hiện thực lại quá tàn khốc.
Lúc đi ngang qua một nhà hàng đồ Tây, cô thấy mệt, định vào đó ngồi một lát nên đã đi vào.
“Ông để lại nó cho người khác đi.” Nam Chức nói: “Đồ vật của ông, tôi không hề muốn động vào dù chỉ một chút.”
Nam Chắc cho rằng mình đã bị hoa mắt.
Đường Vũ tát cô.
Đường Vũ nhíu mày lại, vừa định mở miệng lần nữa thì Nam Chức đã đứng lên.
“Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.” Cô cầm túi xách lên rồi đi xuống bậc thềm.
“Đứng lại.” Đường Vũ nói.   
Nam Chức dừng bước, siết chặt quai túi xách.
Đường Vũ thở dài, hai bàn tay giao nhau đặt trên bàn: “Ba biết con vì chuyện của ba mẹ nên mới hận ba.

Nhưng con cũng lớn rồi, con nên hiểu rằng chuyện giữa người lớn với nhau không hề đơn giản chút nào.

Ba và mẹ con không thể tiếp tục sống với nhau, ly hôn là chuyện đương nhiên.”
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn cất giấu một chút xíu hy vọng về ông ta, cô đã nghĩ rằng ông ta lớn tuổi rồi, hy vọng ông ta sẽ nhớ đến cô con gái này.
Nam Chức cười khẩy: “Vậy nguyên nhân khiến ông bỏ rơi tôi và mẹ tôi là gì?”
“Chuyện này…”
Đẩy cửa ra, chuông gió trên cửa khẽ vang lên.
“Tại sao ông không nói gì?” Cô tiến lên một bước, nhìn bánh ngọt và đồ uống trên bàn: “Cũng đúng, trí nhớ của ông đâu có tốt đâu.”
Ngay khi cửa vừa mở ra, cô đã mở miệng nói: “Anh nhiều tiền quá nên không có chỗ để tiêu đúng không? Làm gì phải…”
Nam Chức cầm miếng bánh phomai vị anh đào lên: “Tôi thích đồ ngọt, nhưng lại bị dị ứng với anh đào.

Nếu ăn nhiều quá tôi sẽ bị ngạt thở đó.”
“…”
“Còn cả ly nước ép táo dứa này nữa.” Cô cười nhẹ: “Lúc còn nhỏ, trái cây mà tôi không thích ăn nhất chính là táo.”
Nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ.
“…”
“Xem ra trí nhớ của ông tệ thật.” Nam Chức đặt chiếc bánh xuống: “Cho nên, chẳng trách ông lại quên mất tại sao mình và mẹ tôi không thể hòa hợp với nhau.

Là do ông…”
“Đủ rồi!”
“Vậy thì em phải tốt với anh một chút.” Anh nói: “Cái này chỉ mình anh biết chỗ mua thôi.”
Đường Vũ đập bàn đứng dậy.
Khách hàng và nhân viên phục vụ với đôi tai đang vểnh lên đều giật mình, nhao nhao ngồi thẳng dậy.
Có lẽ là do Đường Vũ hoàn toàn không muốn nhận quyền nuôi con.
Đường Vũ bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt Nam Chức, nghiến răng nói: “Mày cứ phải nói mấy lời dao găm với ba mày như vậy sao? Sự lễ phép của mày đâu? Gia giáo đâu? Tao chỉ mong được bù đắp cho mày, như vậy cũng là sai sao?!”
“Ông việc gì phải thấy có lỗi chứ” Nam Chức ngẩng đầu lên: “Đáng ra ông không nên sinh ra tôi mới phải!”
“Mày!”
Đường Vũ vung tay lên, nhưng tới giữa không trung lại đột nhiên dừng lại, cuối cùng là rơi xuống.
“Mặc mày nói thế nào.” Ông ta thấp giọng nói: “Dòng máu đang chảy trên người mày là của tao, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi được.”
Nam Chức thoáng giật mình, vô thức lùi lại phía sau nửa bước.
Nhưng chỉ nửa bước đó, cô giống như quay trở lại ngày diễn ra tang lễ Nam Cẩn Sơn.
Di ảnh màu đen trắng được đặt ở chính giữa linh đường, ông cụ cười hiền từ, khiêm tốn, dáng vẻ vẫy tay gọi “Mang Mang” như hiển hiện ngay trước mắt.

Nhưng dù cô có gọi “Ông ngoại” biết bao nhiêu lần, ông cụ vẫn chỉ nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo đó, không bao giờ có thể mở mắt ra nữa.
Đường Vũ liếc nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, tự mình mở menu ra, nói: “Vậy gọi món best-seller ở đây hoặc bánh ngọt tiêu biểu của tiệm đi.

Đồ uống cũng vậy.”
“Tôi không phải.”
Đường Vũ nghe không rõ lời này.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, ông ta còn tưởng rằng có thể thương lượng với cô, không ngờ ——
“Tôi họ ‘Nam’, không phải họ ‘Đường’.” Nam Chức nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi với ông không có bất cứ quan hệ nào cả, ông cũng không phải ba tôi, không phải!”
Bốp!
Đường Vũ tát cô.
“Ai cho phép mày có quyền đổi họ của mình?” Ông ta hét lên: “Mày là con gái tao, tao ra lệnh cho mày phải đổi lại họ của mình ngay lập tức!”
Một nửa mặt Nam Chức trở nên tê dại, đầu óc cũng ong ong,
Ôm lấy mặt, cô lạnh lùng nhìn Đường Vũ, trả lời: “Ông không có con gái.”
*
Thời tiết này thực sự rất khó hiểu.
Thời điểm chiều tà, mặt trời vừa mới chỉ kịp che đi nửa khuôn mặt thì những đám mây đen đã cuồn cuộn kéo tới bao phủ khắp thành phố.
Anh nhìn chằm chằm khóe miệng cô, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi trên, không kìm lòng được mà đưa tay ra gạt đi vụn bánh còn dính trên đó.
Phương Bác báo cáo rằng Nam Chức đã đến quảng trường Ngân Hà và gặp phải rắc rối với người nào đó tại một nhà hàng đồ Tây gần đó, sau đó đã rời khỏi quảng trường.
Ngôn Trạm rót một chén nước ấm đưa tới, vừa vuốt vuốt lưng cô vừa nói: “Vội vàng như vậy làm gì, cũng đâu có ai tranh với em đâu.”
“Người nào?” Ngôn Trạm hỏi.
Nam Chức cụp mắt xuống.
Là cô nghĩ nhiều quá rồi sao? Không phải cùng nhau ăn sáng à.
“Là một người đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi.”
Đầu bút máy của Ngôn Trạm dừng lại, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Đặt bút xuống, anh giao lại công việc tiếp theo cho Phương Bác, sau đó cầm áo khoác lên vội vàng rời khỏi phòng làm việc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.