Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 49: 49: “nhưng Anh Kén Ăn Lắm Chỉ Hợp Khẩu Vị Như Em Thôi”




Editor: YuuNgôn Trạm trở lại xe.
***
“Tắm xong chưa?”
Điện thoại sáng lên, Phương Bác gọi điện báo cáo tình hình công việc.
“Con không có chị gái.” Cô ta nói: “Ba chỉ có con là con gái duy nhất thôi.”
Nam Chức khoanh chân lại, quyết tâm giải quyết xong chuyện vừa rồi, tức giận hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
Dù sao đây cũng là những biệt danh mà cô đã tỉ mỉ đặt cho anh mà.
Anh thuận tay rút khăn tay ra lau miệng, bàn giao ngắn gọn công việc, còn nói rằng một lát nữa sẽ quay về tập đoàn, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị cho cuộc họp phân tích lần thứ hai.
Mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn về phía “chị gái xinh đẹp”.
“Tớ và Ngôn Trạm đang hẹn hò.”
Nam Chức thu lại nụ cười xinh đẹp, mím chặt môi, giữ chặt tay hai cô ấy: “Không sao mà, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.

Mà tớ bây giờ, tớ bây giờ vẫn còn…”
Cúp điện thoại, Ngôn Trạm mở ngăn kéo lấy khăn vải lau mắt kính ra.
Quýt nhỏ kêu gào ở bên ngoài, thậm chí còn cào cửa, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Cô thành kính nắm lấy tay cô bạn thân của mình, trả lời ——
Một chiếc khăn tay màu trắng được ném tùy tiện ở ghế phụ, vài vệt màu đỏ nhạt trên đó đập vào mắt…
Vậy thì cậu cứ lật bàn đi, xem có sẵn lòng bỏ qua đống thịt dê này không.
Nam Chức cảm thấy cô thực sự bị lừa rồi.
“Dì này, tôi đề nghị dì nên xem lại camera giám sát.” Viên Tây nói: “Chân của những chiếc ghế trong trung tâm thương mại này không được thiết kế để vấp vào đôi chân quý phái của dì đâu.

Nếu cần thiết thì dì phải đến cửa hàng bán ghế để đòi bồi thương đi, đừng để con gái dì phải lo lắng.”
Tay đang nắm chặt lấy kính mắt của cô thoáng run lên.
Ngôn Trạm trở lại xe.
Tay còn lại nắm lấy áo sơ mi của anh, lòng bàn tay ấm áp áp vào ngực anh từ lúc nào không hay.
Nam Chức thở phào: “Vậy anh ta là loại người như thế nào?”
Vài tiếng ưm ưm trào ra từ khe hở giữa môi giống như chất xúc tác, bùng cháy thành ngọn lửa trong cơ quan ngũ tạng của anh, thiêu đốt đi chút tự chủ còn sót lại của anh.
Trần Diệp An quạt quạt gió cho bớt nóng: “Này, cậu thật sự để cặp mẹ con đáng ghét đó bắt nạt hay sao? Thật chẳng giống phong cách thường ngày của cậu chút nào.”
“Hai vị rất rảnh sao?”
Bọn họ lại đi thang máy xuống tầng một.
***
Đôi vợ chồng già lúc nãy mới nhận được tin nhắn Wechat từ cháu gái, đang trên đường đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ trong chung cư để mua sữa chua.
“Mẹ, việc gì mẹ phải sợ cô ta chứ? Mẹ mới là…”
Nam Chức vặn nắp lại, trả lời.
“Nhìn xem mấy giờ rồi chứ? Còn nhất định phải uống, bắt tội ông.”
“Dị ứng với anh đào?” Điền Vận Phi bĩu môi: “Chị đã bỏ qua cao lương mĩ vị rồi đó.”
Nam Chức khóc không ra nước mắt.
“Chẳng lẽ bà không thích uống sao? Trách ai hả.”
Trong chốc lát, bàn ăn như bị đóng băng lại, tiếng cười nói vui vẻ xung quanh cũng không còn nữa.
Anh Trần: [Âu kây]
“Chỉ là tôi không muốn như vậy thôi, sao có thể…”
Trần Diệp An nhìn có vẻ tùy tiện và hào sảng như vậy, nhưng thực chất bên trong cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ trong sáng, ngây thơ, chưa từng nói chuyện yêu đương, hoàn toàn không phải là đối thủ của một công tử đào hoa như Lăng Hách.
“Tôi…”
Thang máy đến, hai người vừa cãi nhau vừa quay trở về nhà, nào ngờ ——
Ngôn Trạm khép tập tài liệu lại, dựa vào trên ghế dựa, khóe miệng nhếch lên.
Ngôn Trạm ôm chặt cô gái đang rúc vào người mình như con chim cút, ánh mắt càng thêm phách lối! Anh khẽ nhíu mày, tức muốn nôn ra máu vì đôi vợ chồng già này.
Từng đám bọt khí thơm ngào ngạt vỡ ra, thịt dê cuộn được gắp ra khỏi nồi trước.
“Là cô.”
“Hai vị rất rảnh sao?”
Nam Chức bật vòi nước, rửa miệng!
Mấy người còn lại cũng nhao nhao hưởng ứng.
“…”
“Hả?” Cô gãi mặt: “Biết một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Em rất kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu.”
Cũng không rảnh bằng hai người!
Lộ Lộ đeo một chiếc kính Harry Potter trông rất tri thức, dáng người hơi mũm mĩm, có chút giống Arale.
Nếu là trước đây, Nam Chức không chỉ cảm thấy ghê tởm mà còn thấy đau lòng nữa, nhất là bởi vì hai chữ cô nhi kia.
“…”
Đôi vợ chồng già không có duyên với cái thang máy này, chỉ có thể thầm mắng mỏ mà đi sang đợi cái khác…
Lần thứ n, cô nhận được WeChat.
Ngôn Trạm cầm khăn tay lên, ngón tay cái chậm rãi lướt qua vết đỏ.
Điền Vận Phi nghe vậy liền ném ly nước trái cây kia cho đám fan hâm mộ: “Cô ta lồng tiếng tuyệt vời lắm, tôi không thể nào đắc tội được.

Nếu không tôi đã dạy cho cô ta một bài học rồi.”
Chắc là vậy.
Rất ngọt.
“Tên lưu manh!”
Sau khi cô rời đi, một cô nàng fan hâm mộ bĩu môi nói: “Chỉ là diễn viên lồng tiếng mà lại kiêu ngạo vậy sao? Đồ Phi Phi tặng cho lại không cần đến.”
Ngọt đến mức khiến anh thấy nghiện.
“Nhìn xem mấy giờ rồi chứ? Còn nhất định phải uống, bắt tội ông.”
Nếu không, người đàn ông sẽ nhìn thấy khuôn mặt này của cô, anh sẽ càng thêm đắc ý hơn.
Nam Chức về nhà liền tự nhốt mình trong phòng vệ sinh.
“Chẳng lẽ bà không thích uống sao? Trách ai hả.”
Quýt nhỏ kêu gào ở bên ngoài, thậm chí còn cào cửa, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới.
“Nam Chức.”
“Mẹ, cái váy vừa rồi mẹ mặc rất đẹp, mặc vào như trẻ ra cả chục tuổi vậy, chẳng trách ai cũng bảo mẹ là chị của con!”
Nhìn gò má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng trong gương, trái tim vốn đã đập liên hồi sau nụ hôn càng đập mạnh hơn, hoàn toàn không còn điều khiển được nữa.
Đổ chuông, tắt; Đổ chuông, tắt; Đổ chuông, tắt.
Mỗi lần cô và Cổ Nguyệt Dương nói chuyện đều là gọi bằng video, đa phần là lúc cô đang tắm, vì vậy cô đã quen với chuyện đó, cho nên mới không chút nghi ngờ gì với lời mời gọi video vừa rồi.
Không phải là chưa hôn bao giờ, tại sao cô vẫn còn thấy kích động như vậy chứ?
Có rất nhiều fan hâm mộ xung quanh phim trường, và Điền Vận Phi là người có nhiều nhất.
Có trách thì trách tên chó đó quá mưu mô, hôn thì cứ hôn thôi, vậy mà còn, còn…
“Tên chó!”
Tay còn lại nắm lấy áo sơ mi của anh, lòng bàn tay ấm áp áp vào ngực anh từ lúc nào không hay.
Nam Chức bật vòi nước, rửa miệng!
“…”
Một chiếc khăn tay màu trắng được ném tùy tiện ở ghế phụ, vài vệt màu đỏ nhạt trên đó đập vào mắt…
Nhưng dù có rửa thế nào thì hương vị của nụ hôn đó vẫn còn lưu lại, không thể nào xóa bỏ được.
“… Anh như nào?”
Là cuộc gọi video!!!
“Tên chó!”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Tôi có hẹn với bạn, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước.”
Hai người họ mới quen nhau chưa được bao lâu mà? Sao lại chia tay rồi?
Điện thoại sáng lên, Phương Bác gọi điện báo cáo tình hình công việc.
“Tên biến thái chết tiệt!”
“Đang làm gì đấy?”
“Tên lưu manh!”
Cô ta không chút nể mặt, chẳng thèm đợi Nam Chức từ chối liền nói: “Cái gì mà con mặc không hợp nhưng cô ta mặc hợp chứ? Cô ta thì có cái khí chất gì? Khí chất cô nhi à?”
Nam Chức cảm thấy cô thực sự bị lừa rồi.
Nồi lẩu sôi trào.
“Giai Ni!” Tiết Hiểu Lộ hung dữ đánh vào cánh tay của con gái mình: “Nói linh tinh cái gì vậy! Đây là chị gái của con đó!”
Lúc đầu cô còn tưởng anh là một người lạnh lùng; Sau này cảm thấy anh có chút cà chớn, nhưng chỉ là nói mấy câu đùa giỡn qua loa thôi; Nhưng bây giờ, từ trong ra ngoài, anh chính là một tên biến thái 360 độ không ngõ cụt.
Thang máy đến, hai người vừa cãi nhau vừa quay trở về nhà, nào ngờ ——
Cúp điện thoại, Ngôn Trạm mở ngăn kéo lấy khăn vải lau mắt kính ra.
Cô còn có thể “trả hàng” lại được không?
Tây ngốc: [Tớ là bà chủ mà, lúc nào cũng được]
“Ừ, tớ biết là tớ vả mặt rồi, nhưng cậu nghe tớ…”
Nam Chức khóc không ra nước mắt.
Chắc là rất cảm động.
Còn nữa, sau này cô mà gặp đôi vợ chồng già đó trong tòa nhà này nữa, cô nhất định sẽ đi đường vòng!
Trần Diệp An thấy vậy cũng úp tay lên hai bàn tay của hai cô, cũng không nói gì.
Đường Giai Ni chạy tới đỡ bà ta dậy, quát mắng Nam Chức: “Cô không biết phép tắc gì hay sao? Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ tôi cũng lớn tuổi hơn cô! Cô đối xử với người lớn trong nhà như vậy, chẳng trách ba lại không cần tới cô, bởi vì cô sẽ chẳng hiếu thuận với ông ấy.”
***
“Phi Phi có việc đột xuất, phần diễn lát nữa sẽ được thay thế bởi người khác, cô có thể về trước.”
Từ trước đến nay chuyện này chưa từng được cô xếp vào những chuyện cần lưu tâm, nó cứ như vậy mà phát sinh thôi, còn đối tượng thì chính là lão Phật gia phát triển theo hướng nghiệt duyên.

Hai ngày sau, Nam Chức tham gia vào đoàn phim《Chẩm Thượng Tâm》.
Nhưng cuối cùng, một quả bom nặng đã được thả xuống, Trần Diệp An và Viên Tây lập tức nổ ra thành trăm mảnh.
Nam Chức cười nói: “Có oan uổng hay không thì camera giám sát đã lưu lại rõ ràng.

Đây là nơi công cộng, nếu cần thì bây giờ chúng ta sẽ tới phòng giám sát.”
“Chức Chức.”
Nó khác hoàn toàn với hai ê-kíp mà cô đã từng tham gia, tuy không phải là một bộ web drama yếu kém, nhưng bầu không khí làm việc quả thực rất tệ.
Ha ha, tốt hơn anh.
Điền Vận Phi mới chụp được một vài bức ảnh đã nói rằng muốn nghỉ ngơi một chút.
Lúc thì “Ba chỉ có con là con gái duy nhất”, lúc thì “Chẳng trách ba lại không cần tới cô”, Nam Chức thật sự rất muốn cho cô ta xem những tin nhắn đó.
Trần Diệp An ngửa mặt lên trời thở dài.
Người đại điện mang nước hoa quả tới, Điền Vận Phi đã đưa cho Nam Chức một ly.
Nam Chức và Viên Tây nhìn nhau, im lặng một hồi rồi không hẹn mà cùng nâng ly.
Nam Chức nói: “Cảm ơn Phi Phi.

Nhưng chị bị dị ứng với anh đào, cho nên chị không uống ly nước này được.”
Bên kia lại không nói gì.
“Dị ứng với anh đào?” Điền Vận Phi bĩu môi: “Chị đã bỏ qua cao lương mĩ vị rồi đó.”
Anh bạn trai không chỉ thích ăn giấm mà còn rất lưu manh của cô đã một ngày không thấy tăm hơi đâu.
“Ồ, vậy sao.” Nam Chức đứng dậy: “Vậy ngày mai tôi có phải tới không?”
Nam Chức mỉm cười rồi trao đổi với Điền Vận Phi về một số vấn đề mà cô vừa nhìn ra.

Điền Vận Phi uống nước hoa quả, thỉnh thoảng mới vâng vâng đáp lại.
Mười lăm phút sau.
Hai ngày sau, Nam Chức tham gia vào đoàn phim《Chẩm Thượng Tâm》.
Có rất nhiều fan hâm mộ xung quanh phim trường, và Điền Vận Phi là người có nhiều nhất.
Lộ Lộ cũng nói: “Phi Phi, em quay phim không chỉ vì bản thân mình mà còn là vì bọn chị nữa.

Nếu ai dám bắt nạt em, em cứ nói cho bọn chị biết, bọn chị sẽ xé xác cô ta ra giúp em!”
Người đại diện nói gì với Điền Vận Phi, Điền Vận Phi gật đầu: “Để fan đầu tàu Lộ Lộ dẫn theo ba bốn fan hâm mộ tới đây đi, nhiều quá sẽ phiền lắm.”
Người đại điện mang nước hoa quả tới, Điền Vận Phi đã đưa cho Nam Chức một ly.
Tiết Hiểu Lộ nói không cần, bởi vì đều là người một nhà cả mà.

Bà ta cứng rắn kéo Đường Giai Ni rời đi.
Nam Chức không hiểu câu nói này nghĩa là gì.
Cho đến khi cái người được gọi là “fan đầu tàu” dẫn theo mấy fan hâm mộ ôm một đống quà và đồ ăn vặt tới, cô mới hiểu thế nào là mối quan hệ giữa thần tượng và fan hâm mộ.
Bọn họ lại đi thang máy xuống tầng một.
“Phi Phi, chị gái này là ai vậy?” Lộ Lộ hỏi.
Lộ Lộ đeo một chiếc kính Harry Potter trông rất tri thức, dáng người hơi mũm mĩm, có chút giống Arale.
Điền Vận Phi cười như không cười, lấy một ly nước trái cây khác từ người đại diện rồi đưa cho Nam Chức.
“Người lồng tiếng của em đó.” Cô ta giới thiệu: “Tên là Nam Chức, Nam trong phương Nam, Chức trong Chức Nữ, rất tài giỏi.”
Bên kia ống nghe truyền đến tiếng lật trang giấy, cô thu lại dòng suy nghĩ, vừa định nói tạm biệt thì nghe thấy ——
Nam Chức nổi da gà khi ngửi thấy mùi anh đào nồng đậm kia.

Khi còn nhỏ, cô đã lén ăn một quả anh đào, cái mạng nhỏ bé này suýt chút nữa đã được bàn giao lại cho bệnh viện, và cô đã tránh xa anh đào kể từ đó.
Đúng với nguyên tắc “Địch không động ta cũng không động”, cô nhất quyết không nói gì.
Cô vừa mới nói là mình bị dị ứng mà, sao cô ta có thể lại đưa cho cô được chứ? Chẳng lẽ là quên rồi sao.
Vua chó lưu manh? Vua bốc phết? Vua của loài chó?
“Phi Phi, chắc em đang bận.” Nam Chức cầm ly nước rồi trả lại cho người đại diện: “Chị sẽ đợi em trong phòng hóa trang.”
Sau khi cô rời đi, một cô nàng fan hâm mộ bĩu môi nói: “Chỉ là diễn viên lồng tiếng mà lại kiêu ngạo vậy sao? Đồ Phi Phi tặng cho lại không cần đến.”
“Không phải, chuyện này có liên quan đến anh Trần mà.”
“Mang Mang đi mua sắm sao.”
Điền Vận Phi nghe vậy liền ném ly nước trái cây kia cho đám fan hâm mộ: “Cô ta lồng tiếng tuyệt vời lắm, tôi không thể nào đắc tội được.

Nếu không tôi đã dạy cho cô ta một bài học rồi.”
Đôi vợ chồng già lúc nãy mới nhận được tin nhắn Wechat từ cháu gái, đang trên đường đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ trong chung cư để mua sữa chua.
Một cô nàng trong đám fan hâm mộ bắt được ly nước kia vui vẻ như muốn bay lên trời, vội nói: “Dù có thế nào, cô ta có thể tuyệt vời như Phi Phi của chúng ta được sao? Không có Phi Phi, cô ta chẳng là cái thá gì cả.”
Anh thật sự quá chó mà.
Mấy người còn lại cũng nhao nhao hưởng ứng.
“…”
Lộ Lộ cũng nói: “Phi Phi, em quay phim không chỉ vì bản thân mình mà còn là vì bọn chị nữa.

Nếu ai dám bắt nạt em, em cứ nói cho bọn chị biết, bọn chị sẽ xé xác cô ta ra giúp em!”
Trần Diệp An vỗ tay xuất hiện trên hành lang, bên cạnh là “trợ lý” Viên tự động hóa thân thành trợ lý của nữ bá đạo tổng tài.
Đã chia tay rồi???
Điền Vận Phi bày ra bộ dạng xúc động muốn khóc, lần lượt trao cho từng fan hâm mộ một cái ôm đầy yêu thương.
“Lăng Hách không phải loại người như vậy.” Ngôn Trạm nói: “Về điểm này thì em có thể yên tâm.”
Người đại diện nói gì với Điền Vận Phi, Điền Vận Phi gật đầu: “Để fan đầu tàu Lộ Lộ dẫn theo ba bốn fan hâm mộ tới đây đi, nhiều quá sẽ phiền lắm.”
“Nghe tớ, cậu phải kế thừa sản nghiệp của ông ta.” Trần Diệp An nghiêm túc nói: “Không thể để người khác chiếm mất được.”
Nam Chức quay trở lại phòng hóa trang, mở một chai nước khoáng ra.
Vừa rồi điện thoại rung lên nên cô đã lấy ra kiểm tra.

Là Trần Diệp An hỏi mấy giờ tối nay gặp mặt?
“Anh Trần, xem ra anh không cần phải phổ cập kiến thức với tôi rồi.” Viên Tây nói: “Với những tình huống như thế này, tôi thấy chúng ta phải bảo vệ Chức Chức một cách bá đạo nhất.”
Người đại diện của Điền Vận Phi quay lại, nhưng lại không thấy Điền Vận Phi đâu.
Vừa rồi điện thoại rung lên nên cô đã lấy ra kiểm tra.

Là Trần Diệp An hỏi mấy giờ tối nay gặp mặt?
Vua chó thành tinh rồi.
Tây ngốc: [Tớ là bà chủ mà, lúc nào cũng được]
Nam Chức nhíu mày, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Tây ngốc: [Để xem Chức Chức thế nào]
Đường Giai Ni không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Trần Diệp An lại đầy vẻ căm hận, còn có chút đáng sợ.
“Được rồi, cảm ơn hai thành viên của tổ chức bảo vệ Nam Chức.” Cô ôm lấy cánh tay của bọn họ: “Nào nào, cầm đồ lên đi.

Nếu đã bị các cậu bắt gặp rồi thì tớ sẽ kể cho các cậu nghe ân oán xưa cũ của nhà họ Đường và nhà họ Nam.”
Anh Trần: [Chức Chức Tử nhanh chóng đáp lời! @Chức Chức mười lần]
Người đại diện gãi gãi cằm, ánh mắt đảo qua trong chốc lát.
Nam Chức vặn nắp lại, trả lời.
Khóe miệng Nam Chức giật giật.
Điền Vận Phi mới chụp được một vài bức ảnh đã nói rằng muốn nghỉ ngơi một chút.
Chức Chức: [Sáu giờ, được không?]
Rất ngọt.
Tây ngốc: [Được]
Chức Chức: [Sáu giờ, được không?]
Anh Trần: [Âu kây]
“…”
Nam Chức đặt điện thoại xuống, nó lại rung lên.
Nam Chức bị sốc, nhanh chóng lấy nó lên và tắt đi.
Anh Trần: [Không phải tớ đã nói rồi sao, một nữ thần hiện đại như cậu về đêm lại chỉ có một mình, không thấy cô đơn à?]
Viên Tây nắm chặt tay cô, không nói gì.
“Mẹ!”
Người ta chỉ là hẹn ăn “giả” thôi, có được không?
Cô xếp hàng để mua trà sữa yêu thích của Viên Tây và bánh tart trứng yêu thích của Trần Diệp An, sau đó ngồi ở khu vực nghỉ để nghiên cứu kịch bản.
“Tín hiệu bên anh không được tốt hay sao ý?” Cô hỏi: “Sao anh lại bất động thế? Có phải là…”
Nếu không phải vì tên chó kia đi Singapore công tác thì sao cô có thể rảnh rỗi như vậy chứ.
“Nam Chức.”
“Anh có chịu được hay không chẳng lẽ em không biết sao.” Anh thản nhiên nói: “Nhưng anh kén ăn lắm, chỉ hợp khẩu vị như em thôi.”
Người đại diện của Điền Vận Phi quay lại, nhưng lại không thấy Điền Vận Phi đâu.
Yêu đương.
“Phi Phi có việc đột xuất, phần diễn lát nữa sẽ được thay thế bởi người khác, cô có thể về trước.”
Tây ngốc: [Được]
“Em nói trước!”
“Ồ, vậy sao.” Nam Chức đứng dậy: “Vậy ngày mai tôi có phải tới không?”
Người đại diện gãi gãi cằm, ánh mắt đảo qua trong chốc lát.
Vậy sao?

Nhưng dù có rửa thế nào thì hương vị của nụ hôn đó vẫn còn lưu lại, không thể nào xóa bỏ được.
“Ngày mai với ngày kia cô không cần phải tới đây đâu.” Anh ta nói: “Lúc nào Phi Phi tới tôi sẽ thông báo, cô cứ chờ điện thoại của tôi.”
“Vâng.”
“Mẹ, thật sự là chi tiêu của con hơi eo hẹp mà.

Mẹ…”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Đường Giai Ni hỏi: “Sao mẹ tôi có thể khiến cô ta bị oan được?”
Tiết Hiểu Lộ nắm chặt lấy mắt cá chân, yếu ớt nói: “Giai Ni, chuyện này không liên quan gì đến Mang Mang đâu, là do mẹ không cẩn thận thôi.”
Quay phim cũng thật thất thường.
Anh Trần: [Chức Chức Tử nhanh chóng đáp lời! @Chức Chức mười lần]
Vua chó: [Anh không nhìn thấy gì cả, em đừng giận.]
***
Nam Chức tới trung tâm thương mại sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn.
Tốt hơn hết là cô ấy đừng nên bắt chước tên chó kia, nếu không cô sẽ chém chết cô ấy ngay lập tức đấy!
Chắc là chưa thấy gì đâu nhỉ?
Cô xếp hàng để mua trà sữa yêu thích của Viên Tây và bánh tart trứng yêu thích của Trần Diệp An, sau đó ngồi ở khu vực nghỉ để nghiên cứu kịch bản.
Anh bạn trai không chỉ thích ăn giấm mà còn rất lưu manh của cô đã một ngày không thấy tăm hơi đâu.
Cái tên chó chết tiệt này!!!
Quả nhiên, đàn ông chỉ giỏi bốc phét thôi.
Trần Diệp An vứt tờ giấy vào trong thùng rác, cụp mắt xuống nói: “Không hợp nhau thì sao phải lãng phí thời gian làm gì? Bọn tớ cũng đâu phải đám thanh niên còn bồng bột nữa, không hợp thì tan thôi.”
Nam Chức hút một ngụm nước cam.

Sau lưng chợt có mấy vị khách ngồi xuống.
“Mẹ, cái váy vừa rồi mẹ mặc rất đẹp, mặc vào như trẻ ra cả chục tuổi vậy, chẳng trách ai cũng bảo mẹ là chị của con!”
“Chỉ được cái ngọt miệng thôi.

Nhưng mà mẹ nói trước, tháng vừa rồi mẹ đã chuyển thêm cho con mười nghìn tệ rồi đấy, đừng có mà đòi mẹ cho thêm nữa.”
“Đúng vậy.” Viên Tây gắp một đũa thịt dê: “Đây chẳng phải là nhân vật nữ phụ ác độc tiêu chuẩn trong các bộ truyện về giới thượng lưu sao.

Tớ đã rất tức giận khi đọc trong tiểu thuyết, gặp ở ngoài đời chỉ muốn lật bàn thôi.”
“Mẹ, thật sự là chi tiêu của con hơi eo hẹp mà.

Mẹ…”
Nam Chức nhíu mày, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Tiết Hiểu Lộ lúc nào cũng tỏ ra rất dịu dàng, trên người lại tỏa ra chút yếu thế bẩm sinh, điều này khiến bà ta càng thêm nổi bật trước những người qua đường.
Tiết Hiểu lộ bước đến với cái chân khập khiễng, hỏi: “Giai Ni, mấy đứa quen biết nhau sao?”
Nhưng một cậu bé bất ngờ chỉ vào cô và hét lên: “Mẹ ơi, chị gái xinh đẹp kia đi rồi kìa, chúng ta mau tới ngồi đi! Nhanh lên! Đừng để ai cướp mất chỗ!”
Mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn về phía “chị gái xinh đẹp”.
Nam Chức dở khóc dở cười.

Cô không biết nên cảm ơn hay là hận cậu nhóc này nữa.
“Nói gì đi.” Nam Chức gõ gõ cái bàn: “Giọng nói này của tớ đi kèm theo một cốt truyện hấp dẫn như vậy, tớ đang phát sóng miễn phí phim truyền hình cho các cậu đó.

Vậy mà các cậu…”
Chắc chắn là hận rồi, bởi vì cậu nhóc đó mà cô, Đường Giai Ni và Tiết Hiểu Lộ đụng phải nhau.
Nam Chức nói: “Cảm ơn Phi Phi.

Nhưng chị bị dị ứng với anh đào, cho nên chị không uống ly nước này được.”
“Mang Mang đi mua sắm sao.”
Nam Chức khuấy khuấy nước chấm, chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Anh Trần, tớ nhớ trước đây khi cậu và Lăng tổng mới hẹn hò, anh ta có kể cho cậu nghe về chuyện của Đường Giai Ni, nhưng khi đó tớ…”
“Em yêu, anh tới muộn.” Cô ấy trầm giọng nói: “Em đừng giận.”
Tiết Hiểu Lộ lúc nào cũng tỏ ra rất dịu dàng, trên người lại tỏa ra chút yếu thế bẩm sinh, điều này khiến bà ta càng thêm nổi bật trước những người qua đường.
Nam Chức leo ra khỏi bồn tắm lớn, thay một bộ quần áo ngủ ở nhà bảo thủ đến mức có thể so sánh với một bà già, lúc này mới nghe cuộc gọi thoại.
Cô xoay người rời đi, nhưng Đường Giai Ni vẫn không buông tha cho cô.
Về điểm này thì Nam Chức rất ngưỡng mộ.
Cô đang chơi vui vẻ thì điện thoại ở bên ngoài đổ chuông liên tục.
Người ta chỉ là hẹn ăn “giả” thôi, có được không?
“Vâng.” Cô gật đầu: “Tôi có hẹn với bạn, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước.”
Quay phim cũng thật thất thường.
—— Người của em.
Tiết Hiểu Lộ vội nói: “Mang Mang, dì thấy hình như bạn của con còn chưa tới đúng không? Hay là chúng ta cùng đi mua sắm trước đi? Vừa rồi dì rất ưng một bộ váy nhưng nó lại không hợp với Giai Ni, con bé này mặc không thể toát ra được khí chất đó.

Chắc là nó hợp với con đó, chúng ta cùng đi xem một chút nhé?”
Đường Giai Ni sửng sốt, chiếc váy kia tận sáu hai nghìn tệ đó.
“Chỉ được cái ngọt miệng thôi.

Nhưng mà mẹ nói trước, tháng vừa rồi mẹ đã chuyển thêm cho con mười nghìn tệ rồi đấy, đừng có mà đòi mẹ cho thêm nữa.”
Cô ta không chút nể mặt, chẳng thèm đợi Nam Chức từ chối liền nói: “Cái gì mà con mặc không hợp nhưng cô ta mặc hợp chứ? Cô ta thì có cái khí chất gì? Khí chất cô nhi à?”
Trần Diệp An hùng hổ đẩy Đường Giai Ni ra rồi ôm lấy Nam Chức.
“Giai Ni!” Tiết Hiểu Lộ hung dữ đánh vào cánh tay của con gái mình: “Nói linh tinh cái gì vậy! Đây là chị gái của con đó!”
Chỉ là cô cảm thấy điều đó là không cần thiết, cũng chẳng đáng, và cô cũng chẳng vui vẻ gì khi lãng phí thời gian vào những người này.
Đường Giai Ni ôm cánh tay cười khẩy, sự khinh thường ánh lên trong mắt sắp biến thành một vòng tròn sáng trang trí ở trên đỉnh đầu.
Anh nhất định phải nói ra đúng không?
Đó là sự nhạy bén của người thợ săn khi chuẩn bị tóm gọn con mồi, là tình thế bắt buộc một cách tuyệt đối.
“Con không có chị gái.” Cô ta nói: “Ba chỉ có con là con gái duy nhất thôi.”
Nam Chức hít vào rồi lại thở ra, lặp đi lặp lại mấy lần mới nghiêm túc hỏi về đời sống tình cảm của Lăng Hách.
Tiết Hiểu Lộ vô cùng tức giận, lập tức nói xin lỗi Nam Chức.
Nếu là trước đây, Nam Chức không chỉ cảm thấy ghê tởm mà còn thấy đau lòng nữa, nhất là bởi vì hai chữ cô nhi kia.
Nó khác hoàn toàn với hai ê-kíp mà cô đã từng tham gia, tuy không phải là một bộ web drama yếu kém, nhưng bầu không khí làm việc quả thực rất tệ.
Điền Vận Phi cười như không cười, lấy một ly nước trái cây khác từ người đại diện rồi đưa cho Nam Chức.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao cô lại bình tĩnh đến như vậy.
Ngôn Trạm cầm khăn tay lên, ngón tay cái chậm rãi lướt qua vết đỏ.
“Bạn của tôi sẽ tới bây giờ, xin lỗi vì không tiếp được hai người.”
Nam Chức cầm đồ của mình lên rời đi, nhưng Tiết Hiểu Lộ lại kéo cô lại, chân bà ta vấp phải chân ghế, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Mẹ!”
Nam Chức chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói ra quá khứ một cách dễ dàng như vậy.
Đường Giai Ni chạy tới đỡ bà ta dậy, quát mắng Nam Chức: “Cô không biết phép tắc gì hay sao? Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ tôi cũng lớn tuổi hơn cô! Cô đối xử với người lớn trong nhà như vậy, chẳng trách ba lại không cần tới cô, bởi vì cô sẽ chẳng hiếu thuận với ông ấy.”
Thật sự là, yêu.
Lúc thì “Ba chỉ có con là con gái duy nhất”, lúc thì “Chẳng trách ba lại không cần tới cô”, Nam Chức thật sự rất muốn cho cô ta xem những tin nhắn đó.
Đáng tiếc, cô đã xóa mất rồi.
Đường Giai Ni nhìn chằm chằm Trần Diệp An.

Khi Trần Diệp An đến gần, cô ấy mới nhận ra đây không phải là “cành hoa” ở ngoài vườn.
Sau khi trở về từ thành phố D, Đường Vũ luôn gửi tin nhắn xin lỗi cô.
Vài tiếng ưm ưm trào ra từ khe hở giữa môi giống như chất xúc tác, bùng cháy thành ngọn lửa trong cơ quan ngũ tạng của anh, thiêu đốt đi chút tự chủ còn sót lại của anh.
Đại khái là: Lúc đó ba đã quá kích động; Ba chỉ có mình con là con gái, con mới là người thân duy nhất của ba; Tất cả mọi tài sản của ba, ba đều muốn để lại cho con; Hãy cho ba một cơ hội.
Quả thực chính là nữ hoàng quảng cáo mà.
Nam Chức đều không trả lời lại.
Nam Chức nổi da gà khi ngửi thấy mùi anh đào nồng đậm kia.

Khi còn nhỏ, cô đã lén ăn một quả anh đào, cái mạng nhỏ bé này suýt chút nữa đã được bàn giao lại cho bệnh viện, và cô đã tránh xa anh đào kể từ đó.
So với sự chua ngoa, tự cho mình là đúng của Đường Giai Ni, hay là sự trà xanh, bạch liên hoa, chỉ biết diễn của Tiết Hiểu Lộ thì cô càng ghét sự giả nhân giả nghĩa của Đường Vũ.
“Ai da, hoa sen trắng đang nở rộ vẫn là hoa sen trắng năm xưa.

Tuyệt vời!”
Nhưng một cậu bé bất ngờ chỉ vào cô và hét lên: “Mẹ ơi, chị gái xinh đẹp kia đi rồi kìa, chúng ta mau tới ngồi đi! Nhanh lên! Đừng để ai cướp mất chỗ!”
Nhìn đồng hồ, Nam Chức nói: “Bạn của tôi đến rồi.

Nếu có vấn đề gì, gần đây có bệnh viện, tới đó kiểm tra đi.”
Cô xoay người rời đi, nhưng Đường Giai Ni vẫn không buông tha cho cô.
Không chỉ nắm chặt lấy cổ tay cô, cô ta còn cố tình cắm móng tay vào khiến cổ tay cô đau nhói.

Ngôn Trạm ôm chặt cô gái đang rúc vào người mình như con chim cút, ánh mắt càng thêm phách lối! Anh khẽ nhíu mày, tức muốn nôn ra máu vì đôi vợ chồng già này.
“Xin lỗi đi!” Đường Giai Ni nói: “Lập tức nói xin lỗi mẹ tôi ngay!”
Nam Chức cảm thấy vô cùng may mắn khi cô chọn thực hiện cuộc gọi thoại.
Tiết Hiểu Lộ nắm chặt lấy mắt cá chân, yếu ớt nói: “Giai Ni, chuyện này không liên quan gì đến Mang Mang đâu, là do mẹ không cẩn thận thôi.”
Viên Tây cũng gật đầu một cách nghiêm túc: “Mặc dù đa phần tiểu thuyết đều viết nhân vật chính sẽ từ bỏ, nhưng nói thật, có ngu mới giống trong tiểu thuyết.

Là tiền đó, cậu phải túm lấy! Túm lấy!”
“Mẹ, việc gì mẹ phải sợ cô ta chứ? Mẹ mới là…”
Tiết Hiểu Lộ vô cùng tức giận, lập tức nói xin lỗi Nam Chức.
“Ai da, hoa sen trắng đang nở rộ vẫn là hoa sen trắng năm xưa.

Tuyệt vời!”
“Rốt cuộc lão Phật gia bá đạo như thế nào?”
Người đàn ông trong màn hình rõ ràng là giật mình, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, bất động.
Trần Diệp An vỗ tay xuất hiện trên hành lang, bên cạnh là “trợ lý” Viên tự động hóa thân thành trợ lý của nữ bá đạo tổng tài.
“Anh Trần, xem ra anh không cần phải phổ cập kiến thức với tôi rồi.” Viên Tây nói: “Với những tình huống như thế này, tôi thấy chúng ta phải bảo vệ Chức Chức một cách bá đạo nhất.”
Trần Diệp An hùng hổ đẩy Đường Giai Ni ra rồi ôm lấy Nam Chức.
Tốt nhất là anh nên ngậm miệng lại.
Nói rồi, cô vớt bọt xà phòng lên, thổi nó đi.
Đáng tiếc, cô đã xóa mất rồi.
“Em yêu, anh tới muộn.” Cô ấy trầm giọng nói: “Em đừng giận.”
Khóe miệng Nam Chức giật giật.
Tốt hơn hết là cô ấy đừng nên bắt chước tên chó kia, nếu không cô sẽ chém chết cô ấy ngay lập tức đấy!
“Là cô.”
Điện thoại lại đổ chuông, Nam Chức quả quyết nhấn tắt.
Đường Giai Ni nhìn chằm chằm Trần Diệp An.

Khi Trần Diệp An đến gần, cô ấy mới nhận ra đây không phải là “cành hoa” ở ngoài vườn.
Tay đang nắm chặt lấy kính mắt của cô thoáng run lên.
Cho đến khi cái người được gọi là “fan đầu tàu” dẫn theo mấy fan hâm mộ ôm một đống quà và đồ ăn vặt tới, cô mới hiểu thế nào là mối quan hệ giữa thần tượng và fan hâm mộ.
Tiết Hiểu lộ bước đến với cái chân khập khiễng, hỏi: “Giai Ni, mấy đứa quen biết nhau sao?”
So với sự chua ngoa, tự cho mình là đúng của Đường Giai Ni, hay là sự trà xanh, bạch liên hoa, chỉ biết diễn của Tiết Hiểu Lộ thì cô càng ghét sự giả nhân giả nghĩa của Đường Vũ.
Đường Giai Ni không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn Trần Diệp An lại đầy vẻ căm hận, còn có chút đáng sợ.
Đường Giai Ni sửng sốt, chiếc váy kia tận sáu hai nghìn tệ đó.
Quả nhiên, đàn ông chỉ giỏi bốc phét thôi.
Bởi vì công khai chuyện tình cảm nên Nam Chức bị bắt mời ăn tráng miệng.
“Dì này, tôi đề nghị dì nên xem lại camera giám sát.” Viên Tây nói: “Chân của những chiếc ghế trong trung tâm thương mại này không được thiết kế để vấp vào đôi chân quý phái của dì đâu.

Nếu cần thiết thì dì phải đến cửa hàng bán ghế để đòi bồi thương đi, đừng để con gái dì phải lo lắng.”
“…”
“Tôi…”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Đường Giai Ni hỏi: “Sao mẹ tôi có thể khiến cô ta bị oan được?”
Nam Chức nhịn cười, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó anh biết những cái biệt danh mà cô đặt cho anh, không biết anh sẽ thấy như nào nhỉ?
Nam Chức cười nói: “Có oan uổng hay không thì camera giám sát đã lưu lại rõ ràng.

Đây là nơi công cộng, nếu cần thì bây giờ chúng ta sẽ tới phòng giám sát.”
Tiết Hiểu Lộ nói không cần, bởi vì đều là người một nhà cả mà.

Bà ta cứng rắn kéo Đường Giai Ni rời đi.
“Anh bận đến bây giờ mới có thời gian.” Anh nói: “Mọi chuyện ở đoàn làm phim vẫn diễn ra tốt đẹp chứ?”
Lúc xoay người rời đi, Đường Giai Ni quay đầu lườm Trần Diệp An.
“Cũng may là bọn tớ đến sớm.”
Trần Diệp An quạt quạt gió cho bớt nóng: “Này, cậu thật sự để cặp mẹ con đáng ghét đó bắt nạt hay sao? Thật chẳng giống phong cách thường ngày của cậu chút nào.”
Vậy sao?
Chắc là vậy.
Cô vừa mới nói là mình bị dị ứng mà, sao cô ta có thể lại đưa cho cô được chứ? Chẳng lẽ là quên rồi sao.
Trần Diệp An hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị nổi cơn tam bành thì Viên Tây đột nhiên nắm lấy tay Nam Chức, vẻ mặt như sắp anh dũng hy sinh.
Chỉ là cô cảm thấy điều đó là không cần thiết, cũng chẳng đáng, và cô cũng chẳng vui vẻ gì khi lãng phí thời gian vào những người này.
Nam Chức cầm đồ của mình lên rời đi, nhưng Tiết Hiểu Lộ lại kéo cô lại, chân bà ta vấp phải chân ghế, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Nam Chức dở khóc dở cười.

Cô không biết nên cảm ơn hay là hận cậu nhóc này nữa.
“Được rồi, cảm ơn hai thành viên của tổ chức bảo vệ Nam Chức.” Cô ôm lấy cánh tay của bọn họ: “Nào nào, cầm đồ lên đi.

Nếu đã bị các cậu bắt gặp rồi thì tớ sẽ kể cho các cậu nghe ân oán xưa cũ của nhà họ Đường và nhà họ Nam.”
Nam Chức tới trung tâm thương mại sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn.
Nam Chức chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói ra quá khứ một cách dễ dàng như vậy.
Ngôn Trạm nheo mắt lại, trong mắt ánh lên một tia sắc bén.
Có lẽ là do sự dày vò và đau khổ kia của cô đã biến mất, hoặc cũng có lẽ là do cô đã sớm từ bỏ gia tộc nhà họ Đường, cho nên không còn gì là quan trọng nữa.
Lúc đầu cô còn tưởng anh là một người lạnh lùng; Sau này cảm thấy anh có chút cà chớn, nhưng chỉ là nói mấy câu đùa giỡn qua loa thôi; Nhưng bây giờ, từ trong ra ngoài, anh chính là một tên biến thái 360 độ không ngõ cụt.
Hai cô bạn thân nghe xong đều im lặng.
“Nói gì đi.” Nam Chức gõ gõ cái bàn: “Giọng nói này của tớ đi kèm theo một cốt truyện hấp dẫn như vậy, tớ đang phát sóng miễn phí phim truyền hình cho các cậu đó.

Vậy mà các cậu…”
Viên Tây nắm chặt tay cô, không nói gì.
“Chỉ là tôi không muốn như vậy thôi, sao có thể…”
Trần Diệp An thấy vậy cũng úp tay lên hai bàn tay của hai cô, cũng không nói gì.
Điền Vận Phi bày ra bộ dạng xúc động muốn khóc, lần lượt trao cho từng fan hâm mộ một cái ôm đầy yêu thương.
Nam Chức thu lại nụ cười xinh đẹp, mím chặt môi, giữ chặt tay hai cô ấy: “Không sao mà, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi.

Mà tớ bây giờ, tớ bây giờ vẫn còn…”
Khi ba người chạm cốc, không ai nhắc đến chủ đề này nữa.
“Nghe tớ, cậu phải kế thừa sản nghiệp của ông ta.” Trần Diệp An nghiêm túc nói: “Không thể để người khác chiếm mất được.”
“…”
Viên Tây cũng gật đầu một cách nghiêm túc: “Mặc dù đa phần tiểu thuyết đều viết nhân vật chính sẽ từ bỏ, nhưng nói thật, có ngu mới giống trong tiểu thuyết.

Là tiền đó, cậu phải túm lấy! Túm lấy!”
Nam Chức về nhà liền tự nhốt mình trong phòng vệ sinh.
“…”
Mấu chốt của câu chuyện đáng buồn này là tiền sao?
Nồi lẩu sôi trào.
Từng đám bọt khí thơm ngào ngạt vỡ ra, thịt dê cuộn được gắp ra khỏi nồi trước.
Có trách thì trách tên chó đó quá mưu mô, hôn thì cứ hôn thôi, vậy mà còn, còn…
“Người lồng tiếng của em đó.” Cô ta giới thiệu: “Tên là Nam Chức, Nam trong phương Nam, Chức trong Chức Nữ, rất tài giỏi.”
Trần Diệp An cho quá nhiều dầu ớt, cái môi thổi phì phì vì cay, nói: “Thời đại này có rất nhiều người mặt dày, nhưng đây là lần đầu tiên tớ được chứng kiến tận mắt đấy.”
“Đúng vậy.” Viên Tây gắp một đũa thịt dê: “Đây chẳng phải là nhân vật nữ phụ ác độc tiêu chuẩn trong các bộ truyện về giới thượng lưu sao.

Tớ đã rất tức giận khi đọc trong tiểu thuyết, gặp ở ngoài đời chỉ muốn lật bàn thôi.”
“Vậy anh đi tìm người nào dịu dàng ý.” Cô nói: “Thiên Đế ở xa như vậy, anh có tìm được một trăm người dịu dàng em cũng chẳng thèm xen vào.

Anh chịu được là được.”
Vậy thì cậu cứ lật bàn đi, xem có sẵn lòng bỏ qua đống thịt dê này không.
Không, chắc chắn là không, không!
Nam Chức khuấy khuấy nước chấm, chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Anh Trần, tớ nhớ trước đây khi cậu và Lăng tổng mới hẹn hò, anh ta có kể cho cậu nghe về chuyện của Đường Giai Ni, nhưng khi đó tớ…”
“Không có gì cả.” Trần Diệp An đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng: “Tớ cho anh ta ‘chim cút’ rồi.”
Anh thuận tay rút khăn tay ra lau miệng, bàn giao ngắn gọn công việc, còn nói rằng một lát nữa sẽ quay về tập đoàn, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị cho cuộc họp phân tích lần thứ hai.
Đã chia tay rồi???
Hai người họ mới quen nhau chưa được bao lâu mà? Sao lại chia tay rồi?
Một cô nàng trong đám fan hâm mộ bắt được ly nước kia vui vẻ như muốn bay lên trời, vội nói: “Dù có thế nào, cô ta có thể tuyệt vời như Phi Phi của chúng ta được sao? Không có Phi Phi, cô ta chẳng là cái thá gì cả.”
Trần Diệp An vứt tờ giấy vào trong thùng rác, cụp mắt xuống nói: “Không hợp nhau thì sao phải lãng phí thời gian làm gì? Bọn tớ cũng đâu phải đám thanh niên còn bồng bột nữa, không hợp thì tan thôi.”
“Em quan tâm tới cậu ta sao?”
Nam Chức và Viên Tây nhìn nhau, im lặng một hồi rồi không hẹn mà cùng nâng ly.
“Người của em.”
Khi ba người chạm cốc, không ai nhắc đến chủ đề này nữa.
Nhưng cuối cùng, một quả bom nặng đã được thả xuống, Trần Diệp An và Viên Tây lập tức nổ ra thành trăm mảnh.
“Tớ và Ngôn Trạm đang hẹn hò.”
Trong chốc lát, bàn ăn như bị đóng băng lại, tiếng cười nói vui vẻ xung quanh cũng không còn nữa.
Dựa vào thành bồn tắm, Nam Chức ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Đại khái là: Lúc đó ba đã quá kích động; Ba chỉ có mình con là con gái, con mới là người thân duy nhất của ba; Tất cả mọi tài sản của ba, ba đều muốn để lại cho con; Hãy cho ba một cơ hội.
Trần Diệp An hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị nổi cơn tam bành thì Viên Tây đột nhiên nắm lấy tay Nam Chức, vẻ mặt như sắp anh dũng hy sinh.
“Tên biến thái chết tiệt!”
“Chức Chức.”
“Ừ, tớ biết là tớ vả mặt rồi, nhưng cậu nghe tớ…”
“Nói với tớ.”
“Gì cơ?”
Không phải là chưa hôn bao giờ, tại sao cô vẫn còn thấy kích động như vậy chứ?
“Rốt cuộc lão Phật gia bá đạo như thế nào?”
“Bạn của tôi sẽ tới bây giờ, xin lỗi vì không tiếp được hai người.”
“…”
“…”
Trần Diệp An ngửa mặt lên trời thở dài.
Nam Chức thì đau đầu.
Cô thành kính nắm lấy tay cô bạn thân của mình, trả lời ——
Điện thoại rơi vào bồn tắm.
“Về nhà và đốt hết đống tiểu thuyết của cậu đi nhé!

Bởi vì công khai chuyện tình cảm nên Nam Chức bị bắt mời ăn tráng miệng.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao cô lại bình tĩnh đến như vậy.
Về đến nhà thì cũng đã gần mười giờ, cô xả nước nóng rồi ngâm mình trong bồn tắm, mọi thứ cũng trở nên thư thái hơn.
Có lẽ là do sự dày vò và đau khổ kia của cô đã biến mất, hoặc cũng có lẽ là do cô đã sớm từ bỏ gia tộc nhà họ Đường, cho nên không còn gì là quan trọng nữa.
Dựa vào thành bồn tắm, Nam Chức ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Yêu đương.
Nam Chức quay trở lại phòng hóa trang, mở một chai nước khoáng ra.
Thật sự là, yêu.
Từ trước đến nay chuyện này chưa từng được cô xếp vào những chuyện cần lưu tâm, nó cứ như vậy mà phát sinh thôi, còn đối tượng thì chính là lão Phật gia phát triển theo hướng nghiệt duyên.
Về đến nhà thì cũng đã gần mười giờ, cô xả nước nóng rồi ngâm mình trong bồn tắm, mọi thứ cũng trở nên thư thái hơn.
Nam Chức nâng đôi chân thon dài trắng trẻo của mình lên, bắt chước động tác kinh điển trong quảng cáo, cười nói: “Ai bảo sự quyến rũ của mình là vô hạn chứ.”
Nói rồi, cô vớt bọt xà phòng lên, thổi nó đi.
Nhìn gò má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng trong gương, trái tim vốn đã đập liên hồi sau nụ hôn càng đập mạnh hơn, hoàn toàn không còn điều khiển được nữa.
Quả thực chính là nữ hoàng quảng cáo mà.
Cô đang chơi vui vẻ thì điện thoại ở bên ngoài đổ chuông liên tục.
Ồ, là người bạn trai đã biến mất của cô.
“Đang làm gì đấy?”
Anh Trần: [Không phải tớ đã nói rồi sao, một nữ thần hiện đại như cậu về đêm lại chỉ có một mình, không thấy cô đơn à?]
“…”
Người đàn ông trong màn hình rõ ràng là giật mình, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, bất động.
Đường Giai Ni ôm cánh tay cười khẩy, sự khinh thường ánh lên trong mắt sắp biến thành một vòng tròn sáng trang trí ở trên đỉnh đầu.
Nam Chức nhíu mày, vẫy vẫy tay với anh.
Nam Chức đá chân, liếc nhìn thời gian cuộc trò chuyện, cô giật mình, vội vàng nói: “Em làm chậm trễ thời gian làm việc của anh rồi.

Anh làm việc tiếp đi, em đi ngủ đây.

Anh đừng thức muộn quá, tốt nhất là…”
“Tín hiệu bên anh không được tốt hay sao ý?” Cô hỏi: “Sao anh lại bất động thế? Có phải là…”
Tõm!
Cũng không rảnh bằng hai người!
Điện thoại rơi vào bồn tắm.
Nam Chức mỉm cười rồi trao đổi với Điền Vận Phi về một số vấn đề mà cô vừa nhìn ra.

Điền Vận Phi uống nước hoa quả, thỉnh thoảng mới vâng vâng đáp lại.
Nam Chức bị sốc, nhanh chóng lấy nó lên và tắt đi.
Là cuộc gọi video!!!
Mỗi lần cô và Cổ Nguyệt Dương nói chuyện đều là gọi bằng video, đa phần là lúc cô đang tắm, vì vậy cô đã quen với chuyện đó, cho nên mới không chút nghi ngờ gì với lời mời gọi video vừa rồi.
Chắc là chưa thấy gì đâu nhỉ?
“…”
Hả?
Không, chắc chắn là không, không!
Còn nữa, sau này cô mà gặp đôi vợ chồng già đó trong tòa nhà này nữa, cô nhất định sẽ đi đường vòng!
“Gì cơ?”
Nam Chức cắn ngón tay, từ tai xuống đến cổ đều đỏ ửng.
Cái tên chó chết tiệt này!!!
Cả ngày không thấy xuất hiện, tại sao lại chọn đúng lúc này chứ? Quả thực…
Về điểm này thì Nam Chức rất ngưỡng mộ.
Điện thoại lại đổ chuông, Nam Chức quả quyết nhấn tắt.
“Phi Phi, chắc em đang bận.” Nam Chức cầm ly nước rồi trả lại cho người đại diện: “Chị sẽ đợi em trong phòng hóa trang.”
Đổ chuông, tắt; Đổ chuông, tắt; Đổ chuông, tắt.
Nam Chức cắn ngón tay, từ tai xuống đến cổ đều đỏ ửng.
Lần thứ n, cô nhận được WeChat.
Vua chó: [Anh không nhìn thấy gì cả, em đừng giận.]
“…”
Tốt nhất là anh nên ngậm miệng lại.
Mười lăm phút sau.
“Phi Phi, chị gái này là ai vậy?” Lộ Lộ hỏi.
Nam Chức leo ra khỏi bồn tắm lớn, thay một bộ quần áo ngủ ở nhà bảo thủ đến mức có thể so sánh với một bà già, lúc này mới nghe cuộc gọi thoại.
“Tắm xong chưa?”
“…”
Anh nhất định phải nói ra đúng không?
Ngôn Trạm khép tập tài liệu lại, dựa vào trên ghế dựa, khóe miệng nhếch lên.
“Anh bận đến bây giờ mới có thời gian.” Anh nói: “Mọi chuyện ở đoàn làm phim vẫn diễn ra tốt đẹp chứ?”
Hai cô bạn thân nghe xong đều im lặng.
Ha ha, tốt hơn anh.
Sau một phút kiên cường chống chọi với im lặng, cả hai cùng lên tiếng.
Nam Chức khoanh chân lại, quyết tâm giải quyết xong chuyện vừa rồi, tức giận hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
Ồ, là người bạn trai đã biến mất của cô.
Nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.

Anh nhắm mắt lại, xoa bóp lông mày: “Bạn gái quan tâm có thể dịu dàng hơn được không?”
“Vậy anh đi tìm người nào dịu dàng ý.” Cô nói: “Thiên Đế ở xa như vậy, anh có tìm được một trăm người dịu dàng em cũng chẳng thèm xen vào.

Anh chịu được là được.”
Ngôn Trạm nheo mắt lại, trong mắt ánh lên một tia sắc bén.
Đó là sự nhạy bén của người thợ săn khi chuẩn bị tóm gọn con mồi, là tình thế bắt buộc một cách tuyệt đối.
“Anh có chịu được hay không chẳng lẽ em không biết sao.” Anh thản nhiên nói: “Nhưng anh kén ăn lắm, chỉ hợp khẩu vị như em thôi.”
“…”
Nam Chức không hiểu câu nói này nghĩa là gì.
Nam Chức cảm thấy vô cùng may mắn khi cô chọn thực hiện cuộc gọi thoại.
Nếu không, người đàn ông sẽ nhìn thấy khuôn mặt này của cô, anh sẽ càng thêm đắc ý hơn.
Anh thật sự quá chó mà.
Nam Chức xoa xoa hai má nóng bừng, ngã xuống giường.
Đúng với nguyên tắc “Địch không động ta cũng không động”, cô nhất quyết không nói gì.
Nếu không phải vì tên chó kia đi Singapore công tác thì sao cô có thể rảnh rỗi như vậy chứ.
Nhưng sức sát thương của những lời đó quá lớn, nụ cười nhếch mép của người đàn ông như hiện ra trước mắt cô, khiến cô muốn nhũn cả chân ra.
Sau một phút kiên cường chống chọi với im lặng, cả hai cùng lên tiếng.
“Em nói trước!”
Tuyệt đối không thể cho anh có cơ hội giở trò lưu manh được.
Ngôn Trạm nói “Ừ”.

Lúc này, một tài liệu mới được gửi vào hòm thư, anh nhấn mở ra xem: “Anh nghe.”
Nam Chức hít vào rồi lại thở ra, lặp đi lặp lại mấy lần mới nghiêm túc hỏi về đời sống tình cảm của Lăng Hách.
“Em quan tâm tới cậu ta sao?”
“Không phải, chuyện này có liên quan đến anh Trần mà.”
“Vâng.”
Trần Diệp An nhìn có vẻ tùy tiện và hào sảng như vậy, nhưng thực chất bên trong cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ trong sáng, ngây thơ, chưa từng nói chuyện yêu đương, hoàn toàn không phải là đối thủ của một công tử đào hoa như Lăng Hách.
“Lăng Hách không phải loại người như vậy.” Ngôn Trạm nói: “Về điểm này thì em có thể yên tâm.”
“Cũng may là bọn tớ đến sớm.”
Nam Chức thở phào: “Vậy anh ta là loại người như thế nào?”
Bên kia dừng một chút: “Em muốn biết sao?”
“Hả?” Cô gãi mặt: “Biết một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Em rất kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu.”
Nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.

Anh nhắm mắt lại, xoa bóp lông mày: “Bạn gái quan tâm có thể dịu dàng hơn được không?”
Bên kia lại không nói gì.
Nam Chức đá chân, liếc nhìn thời gian cuộc trò chuyện, cô giật mình, vội vàng nói: “Em làm chậm trễ thời gian làm việc của anh rồi.

Anh làm việc tiếp đi, em đi ngủ đây.

Anh đừng thức muộn quá, tốt nhất là…”
“Đừng quan tâm đến người khác.” Người đàn ông nói: “Em chỉ cần biết anh là người như thế nào là đủ rồi.”
Nam Chức đặt điện thoại xuống, nó lại rung lên.
“… Anh như nào?”
Tây ngốc: [Để xem Chức Chức thế nào]
Vua chó lưu manh? Vua bốc phết? Vua của loài chó?
Nam Chức nhịn cười, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó anh biết những cái biệt danh mà cô đặt cho anh, không biết anh sẽ thấy như nào nhỉ?
Chắc là rất cảm động.
Dù sao đây cũng là những biệt danh mà cô đã tỉ mỉ đặt cho anh mà.
Tiết Hiểu Lộ vội nói: “Mang Mang, dì thấy hình như bạn của con còn chưa tới đúng không? Hay là chúng ta cùng đi mua sắm trước đi? Vừa rồi dì rất ưng một bộ váy nhưng nó lại không hợp với Giai Ni, con bé này mặc không thể toát ra được khí chất đó.

Chắc là nó hợp với con đó, chúng ta cùng đi xem một chút nhé?”
Bên kia ống nghe truyền đến tiếng lật trang giấy, cô thu lại dòng suy nghĩ, vừa định nói tạm biệt thì nghe thấy ——
“Người của em.”
Hả?
—— Em chỉ cần biết anh là người như thế nào là đủ rồi.
—— … Anh như nào?
—— Người của em.
“…”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Vua chó thành tinh rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.