Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 55: 55: “anh Sẽ Phát Điên”




Editor: YuuKhán giả tiến vào trường quay.
Phương Bác tiếp lời: “Vâng.”
Ngôn Trạm ngẩng đầu.
Rất nhiều fan hâm mộ trẻ tuổi đã đến đây để ủng hộ thần tượng của mình, còn mang theo rất nhiều gậy phát sáng đẹp mắt.
Tăng Tuyền lại nói: “Không phải là mẹ thúc giục con hay là yêu cầu con phải kết hôn với Mang Mang ngay lập tức.

Hai đứa ở bên nhau, tìm hiểu nhau trước cũng là chuyện nên làm.

Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, giữa yêu đương và hôn nhân luôn có sự khác biệt.”
Về đến khách sạn, Nam Chức đi thẳng vào phòng vệ sinh.
“Này, cậu có ngửi thấy mùi gì khét khét không?”
“…”
Một khán giả nữ nghe vậy liền khịt khịt mũi mấy cái rồi lắc đầu nói: “Không ngửi thấy gì cả.

Chắc là mùi máy móc thôi.

Vị trí của chúng ta là ở đây sao?”
Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào cả.

Nếu không phải giờ phút này đang trong tình huống khẩn cấp thì người khác sẽ nghĩ rằng anh đang đi tản bộ trên đường… Không ai phát hiện ra hai bàn tay đang nắm chặt của anh đã nổi gân xanh, như thể mạch máu trong người sẽ vỡ ra ngay lập tức trong giây tiếp theo.
Cô bé ngồi ở hàng ghế sau kéo tay ba mình: “Hình như con cũng ngửi thấy mùi khét.”
Ngôn Trạm không những không nhúc nhích mà còn xoay người lại nói: “Vậy anh sẽ đứng đây.”
Ngay khi ba của cô bé đó cúi đầu xuống định đáp lời thì hàng loạt tiếng la hét vang lên từ phía khán đài.
“Hừ! Em có linh cảm là mình sẽ nổi tiếng! Trước đây mỗi lần tới đài truyền hình thành phố B, em đều chỉ đi lên đến tầng 14, 444.

Chết chết, lần này lên tận tầng 17, càng lúc càng tiến lên cao hơn đó!”
“Anh sẽ phát điên.”
Lâm Thiên Vũ cùng một vị khách mời, một diễn viên kịch nổi tiếng và thầy Tiêu, một diễn viên kỳ cựu khác bước vào trường quay.
Còn nói sẽ nhìn cô chằm chằm, vậy mà lại đi hút thuốc.
Nam Chức đi theo sau Lâm Thiên Vũ, nói: “Tiền bối, em sẽ đợi anh trong hậu trường.”
Ngoài câu nói đó ra, sự bất an và sợ hãi trong cô, cả những giọt nữa mắt của cô cũng đều bị cuốn đi.
Không khí tại trường quay nóng lên vì sự xuất hiện của hai tên tuổi lớn trong ngành, sự cuồng nhiệt của khán giả kéo dài khoảng nửa phút mới từ từ lắng xuống.
Giọng nữ máy móc nói tạm thời không thể liên lạc được vang lên hết lần này đến lần khác, từng từ từng chữ đều khiến sự tuyệt vọng trong lòng anh càng tăng thêm, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy, không còn một tiếng động nào nữa.
“Tiểu Thuần, con vừa mới nói gì cơ?”
***
“Nam Chức, đừng để anh lại một mình.”
Cô bé kia lắc đầu, có lẽ là mùi của máy móc thật.
“Không phải anh đang ở Hawaii sao? Sao lại…”
*
Bên dưới đài truyền hình, rất nhiều phương tiện truyền thông đã tụ tập lại.
Làm cô phải tắm nhanh nhanh chóng chóng, chỉ sợ cho tên biến thái này quá nhiều thời gian thì anh sẽ lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung khác.
Lúc yêu đương, chúng ta đón nhận ưu điểm; Nhưng khi kết hôn, chúng ta phải chấp nhận cả khuyết điểm.
Ngôn Trạm lên xe.
Khi cô cười, khi cô tức giận, xấu hổ, buồn tủi… Tất cả đều sống động ngay trước mắt anh.
《Tiếng Lòng》 ban đầu được thu âm trong studio 3 trên tầng 17.
Khi Ngôn Trạm xuống xe, trước mắt anh là một mớ hỗn độn.
Phương Bác yêu cầu tài xế đến đài truyền hình ngay lập tức.
Ngôn Trạm im lặng một hồi mới đáp lại: “Con biết rồi.”
Trên đường đi, Ngôn Trạm vẫn tiếp tục xử lý công việc.
Tất cả nỗi sợ hãi tồn tại trong Nam Chức lập tức được giải phóng.
“…”
Chi nhánh Paris là lô khách sạn năm sao đầu tiên mà Thịnh Trân rót tiền vào đầu tư ở châu Âu, được biết đến là một thương hiệu lâu đời.
Một người mẹ khác chạy đến và ôm chầm lấy con trai mình.
Một người mẹ quỳ khóc bên chiếc xe cứu hỏa.
Nhưng cũng vì đã “lâu đời” nên chắc chắn sẽ có những sự lạc hậu và cũ kỹ nhất định, hơn nữa người phụ trách chi nhánh Paris lại là một nhân vật đã làm việc lâu năm ở Thịnh Trân, người đó rất được kính trọng và khá có tiếng tăm, vì vậy để một hậu bối trẻ tuổi hơn như anh can thiệp vào cũng không tiện chút nào…
Bà ấy cầu xin người lính cứu hỏa chỉ huy, tiếng khóc của bà ấy càng khiến cảnh tượng trước mắt thêm đau buồn và thảm khốc.
Chỉ là bạn trai của cô có vẻ không ổn lắm.
“Em không cho phép anh làm gì?”
“Kéo dài thời gian ở lại Paris.” Ngôn Trạm ra lệnh.
Phần còn lại đã bị nụ hôn của anh cướp mất.
Phương Bác tiếp lời: “Vâng.”
Bùm!
“Nam Chức.”
Thiếu gia nhà họ Ngôn, người thừa kế tập đoàn tương lai, lại sắp bận rộn rồi.
“…”
Trên đường đi, Tăng Tuyền gọi điện tới.
~
“Con đang ở đâu?”
“Không! Lúc tôi ở trong nhà nhìn thấy, tôi còn tưởng là một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống cơ.”
Người mẹ mừng rỡ khóc lớn: “Cảm ơn vì con đã không sao! Cảm ơn vì con đã không sao!”
“Có việc gì sao ạ?” Ngôn Trạm đưa tài liệu cho Phương Bác: “Ba con chưa về à?”
Ngôn Trạm thừa nhận, tình cảm ban đầu của anh dành cho cô là bắt đầu từ dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông, mong muốn chinh phục một cô gái.
“…”
Người đàn ông đang đứng ngoài ban công, một tay đặt tùy ý trên lan can, tay còn lại đang cầm điếu thuốc.
Không khí tại trường quay nóng lên vì sự xuất hiện của hai tên tuổi lớn trong ngành, sự cuồng nhiệt của khán giả kéo dài khoảng nửa phút mới từ từ lắng xuống.
Nam Chức vớ lấy cái khăn rồi ném nó về phía anh.
Rốt cuộc thằng nhóc này có phải do bà sinh ra không vậy?
Ngôn Trạm cố níu lại sự tỉnh táo của bản thân, gọi điện cho cô một lần nữa.
Nhưng thực ra, cô đã lặng lẽ tan vào trong xương tủy anh, trở thành một phần trong cuộc sống anh, là người điều khiển niềm vui và nỗi buồn của anh.
“Mẹ định hỏi tết Âm năm nay con có về nhà không?” Cuối cùng Tăng Tuyền vẫn quyết định sẽ làm một người mẹ bao dung và độ lượng: “Nếu con thật sự bận quá không kham nổi thì mẹ sẽ nhờ ba con cử một vài quản lý cấp cao đến hỗ trợ.

Mấy năm vừa rồi thì thôi không nhắc đến nữa, nhưng năm nay bà ngoại của Mang Mang sẽ về nước ăn tết, con không định để bà ấy có ấn tượng không tốt về mình đâu nhỉ?”
Ngôn Trạm nhả ra một vòng khói, làn khói trắng lượn lờ trong không khí, lan tỏa trong màn đêm vô biên…
“Ngôn tổng! Nguy hiểm!”
“Vâng, con sẽ sắp xếp.”
Anh chộp lấy một cô gái, cô gái đó ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh.
Tăng Tuyền thầm nghĩ, anh cũng đã trưởng thành rồi, sớm muộn gì tập đoàn cũng sẽ giao lại cho anh, thôi thì không cần phải quấy rầy đến ba anh nữa.
Thế này, thế này là…
“Mẹ hỏi con cái này.” Giọng điệu của bà lập tức thay đổi, nhưng chủ yếu vẫn là mang theo sự thăm dò: “Con có định kết hôn với Mang Mang không?”
Ngôn Trạm gật đầu rồi quay lưng lại.
Dáng người uyển chuyển của cô gái như được tạo hiệu ứng mờ ảo, thậm chí còn khiến người ta thấy khó tưởng.

Giơ tay lên, nhấc chân, xoay người, động tác tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại mang theo muôn vàn khiêu khích.
Ngôn Trạm ngẩn người, đầu óc đang ước tính chi phí tạm dừng lại.
“Ngôn tổng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tăng Tuyền lại nói: “Không phải là mẹ thúc giục con hay là yêu cầu con phải kết hôn với Mang Mang ngay lập tức.

Hai đứa ở bên nhau, tìm hiểu nhau trước cũng là chuyện nên làm.

Nhưng mẹ muốn nói với con rằng, giữa yêu đương và hôn nhân luôn có sự khác biệt.”
Và thứ anh dành cho cô, chính là sự dịu dàng quyến luyến vô tận…
“Nam Chức không sao chứ?”
Lúc yêu đương, chúng ta đón nhận ưu điểm; Nhưng khi kết hôn, chúng ta phải chấp nhận cả khuyết điểm.
Ngôn Trạm đang định cúp điện thoại thì nghe thấy một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Dù cuối cùng con với Mang Mang đi được đến bước nào đi chăng nữa, mẹ cũng hy vọng con sẽ luôn chân thành tuyệt đối ở mọi giai đoạn.” Tăng Tuyền thở dài: “Đừng để sau này phải tiếc nuối con ạ.”
“Thế anh sấy thêm một lúc nữa nhé?”
Ngôn Trạm im lặng một hồi mới đáp lại: “Con biết rồi.”
Ngôn Trạm vẫn bất động, anh ôm Nam Chức càng thêm chặt hơn.
Chiếc xe lao vùn vụt trên cầu vượt.
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức dễ dàng bị phân tán trong tiếng ồn của đám đông xung quanh, giống như một ngọn lửa bùng cháy trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Những ngọn đèn đường cao chót vót đan vào nhau tạo thành những vầng sáng màu vàng sẫm, chạy không ngừng nghỉ theo chiếc xe.
“Kéo dài thời gian ở lại Paris.” Ngôn Trạm ra lệnh.
Ngôn Trạm chống cánh tay lên cửa kính, nhìn chăm chú vào những tia sáng rời đi kia, trầm tư suy nghĩ về hai chữ “hôn nhân”.
Nỗi sợ hãi là thứ kinh hoàng nhất.
Anh luôn cảm thấy hôn nhân là một chuyện gì đó nằm ngoài tầm với của mình.
Nhưng nếu phần đời còn lại của anh có cô ở bên cạnh…

Vận may của Nam Chức đã không còn nữa.
“Ngôn tổng! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đúng, anh không thể sống thiếu cô.
Sự hoảng loạn của Phương Bác đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Ngôn Trạm ngẩn người, đầu óc đang ước tính chi phí tạm dừng lại.
***
Trong gương, hai người dính chặt vào nhau, người đàn ông nhìn cô vô cùng chăm chú, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
“… Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân của vụ cháy.

Nhưng theo như chúng tôi được biết thì do nguồn cháy xuất phát từ trên tầng cao và có chiều hướng lan rộng nên đã gây ra khó khăn rất lớn trong công tác cứu hộ.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Phóng viên của chúng tôi sẽ liên tục gửi đến quý vị những thông tin liên quan đến vụ việc này.”
“Không thể tắt đèn được.”
Cảnh tượng trước cửa càng hỗn loạn hơn.
Nhưng nếu phần đời còn lại của anh có cô ở bên cạnh…
Bên dưới đài truyền hình, rất nhiều phương tiện truyền thông đã tụ tập lại.
Điện thoại thoát khỏi giao diện cuộc gọi và trở về giao diện chính, trên màn hình là bức ảnh anh chụp cho cô.
Bảy, tám chiếc xe cứu hỏa cũng đang có mặt ở đây với số lượng vẫn không ngừng tăng lên.

Xe cứu thương cũng theo sát ở ngay phía sau.
Anh cho rằng mình là người chiến thắng trong trận chiến đầy cảm xúc.
Dù là nhân viên cứu hỏa hay nhân viên y tế, ai cũng đều chạy đua với thời gian, cầu nguyện sẽ giành lại được sự sống cho những người còn đang mắc kẹt bên trong trước khi đợt lửa tiếp theo bùng phát…
“Em sợ bóng tối, còn anh bị cận thị.”
Phương Bác yêu cầu tài xế đến đài truyền hình ngay lập tức.
“Tôi thấy lửa bùng lên rất lớn.”
Nhưng do sự cố máy móc, một dây chuyền quan trọng đã bị nổ, toàn bộ ê-kíp chương trình đã phải nhanh chóng di chuyển đến Studio 6 đang bỏ trống dưới tầng 9.
“Không! Lúc tôi ở trong nhà nhìn thấy, tôi còn tưởng là một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống cơ.”
Trên đường đi, Tăng Tuyền gọi điện tới.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô, khàn giọng nói: “Vậy em tháo kính của anh xuống đi.”
“Tòa nhà cao như vậy, làm sao cứu được đây? Nhân viên cứu hỏa muốn chạy lên cũng phải mất rất nhiều thời gian.”
Anh thẫn thờ bước từng bước vào bên trong…
“Ngôn Trạm!”
“Không biết bên trong có bao nhiêu người nữa.”
Nam Chức gật đầu.
Khi cô cảm thấy cơ thể hơi lạnh thì người đàn ông đã bế cô vào trong phòng ngủ.
Rất nhiều người đến xem đã đứng ở khoảng cách an toàn, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Ngay khi ba của cô bé đó cúi đầu xuống định đáp lời thì hàng loạt tiếng la hét vang lên từ phía khán đài.
Khi Ngôn Trạm xuống xe, trước mắt anh là một mớ hỗn độn.
Rốt cuộc thằng nhóc này có phải do bà sinh ra không vậy?
“Cô gái, cảm ơn cháu.”
Dù là nhân viên cứu hỏa hay nhân viên y tế, ai cũng đều chạy đua với thời gian, cầu nguyện sẽ giành lại được sự sống cho những người còn đang mắc kẹt bên trong trước khi đợt lửa tiếp theo bùng phát…
Nhân viên cứu hỏa chạy tán loạn, y tá và bác sĩ thì hét lớn.

Đủ loại tiếng ồn ào ầm ĩ, còn cả tiếng gào thét của ngọn lửa dày đặc đang bùng cháy.
Những hình ảnh và âm thanh này hòa quyện vào nhau, đập mạnh vào trái tim anh.
***
“… Tôi cầu xin anh! Hãy cứu con gái và chồng tôi! Hai người họ là những khán giả may mắn được đến xem chương trình… Bọn họ vô tôi, tôi cầu xin anh! Cầu xin anh hãy cứu bọn họ! Con gái tôi mới sáu tuổi thôi…”
Nam Chức sửng sốt, một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống cổ cô, mát lạnh.
Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Chỉ được như vậy là giỏi.

Nhưng mà cũng chuyên nghiệp đấy, hẳn là…”
Một người mẹ quỳ khóc bên chiếc xe cứu hỏa.
Nam Chức nghiến răng, xoay người định tắt đèn đi.
Ngôn Trạm khẽ cười, hơi cúi người xuống khiến cô không thể động đậy được nữa.
Bà ấy cầu xin người lính cứu hỏa chỉ huy, tiếng khóc của bà ấy càng khiến cảnh tượng trước mắt thêm đau buồn và thảm khốc.
Người đàn ông hôn cô, giữ chặt lấy cánh tay cô, hơi thở nóng hổi phả xuống cổ cô.
“Cô cứ đứng dậy trước!” Người lính cứu hỏa kia kéo bà ấy đứng dậy: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Nhưng…”
Nam Chức mặc áo choàng tắm đi ra.
Bùm!
“Tiểu Thuần, con vừa mới nói gì cơ?”
Một tiếng nổ lớn vang lên kéo theo một loạt tiếng nổ tiếp theo đó.
Ngôn Trạm vẫn hất tay anh ta ra.
Những người đang đứng xem la hét và bỏ chạy khắp nơi.
“Ngôn Trạm, anh…”
Những mảnh kính vỡ trên tầng rơi xuống giống như những cánh hoa thủy tinh, nhưng nào ai biết sẽ có sự cố gì xảy ra tiếp theo?
“Ngôn tổng! Lùi lại!”
Anh sợ rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng anh không thể kiềm nén lại được tia hy vọng đó… Cho đến khi anh tận mắt nhìn thấy người đó đang chạy về phía mình.
Khi cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, trong mắt anh tràn ngập dục vọng rực lửa, nó trần trụi hiện ra trước mắt cô.
Phương Bác kéo Ngôn Trạm lùi lại đằng sau.
Ngôn Trạm hất tay anh ta ra, nhanh chân bước về phía cửa đài truyền hình.
Nhân viên cứu hỏa chạy tán loạn, y tá và bác sĩ thì hét lớn.

Đủ loại tiếng ồn ào ầm ĩ, còn cả tiếng gào thét của ngọn lửa dày đặc đang bùng cháy.
Ngôn Trạm thất thần buông tay xuống.
“Ngôn tổng! Nguy hiểm!”
“Mẹ định hỏi tết Âm năm nay con có về nhà không?” Cuối cùng Tăng Tuyền vẫn quyết định sẽ làm một người mẹ bao dung và độ lượng: “Nếu con thật sự bận quá không kham nổi thì mẹ sẽ nhờ ba con cử một vài quản lý cấp cao đến hỗ trợ.

Mấy năm vừa rồi thì thôi không nhắc đến nữa, nhưng năm nay bà ngoại của Mang Mang sẽ về nước ăn tết, con không định để bà ấy có ấn tượng không tốt về mình đâu nhỉ?”
Nhưng đầu anh không hề quay lại, anh đi thẳng một mạch tới cửa ra vào.
Về phía Cổ Nguyệt Dương, bà lão chưa biết chuyện này, mà Nam Chức cũng không định nói.

Còn cả Tăng Tuyền nữa, Ngôn Trạm đã gọi điện để trấn an bà, bà cũng đã trực tiếp gọi điện an ủi cô, niệm “A Di Đà Phật” rất nhiều lần.
Ngôn Trạm chống cánh tay lên cửa kính, nhìn chăm chú vào những tia sáng rời đi kia, trầm tư suy nghĩ về hai chữ “hôn nhân”.
Cảnh tượng trước cửa càng hỗn loạn hơn.
Rất nhiều nhân viên ở các tầng dưới đã nhanh chóng di tản sau khi phát hiện đám cháy.
Ngôn Trạm tìm kiếm trong đám người đó.
Nam Tiểu Chức: Đầu óc anh ấy bậy bạ lắm!
“Anh đi ra đi.”
“Nam Chức.”
“Nam Chức…”
“Con đang ở đâu?”
Anh chộp lấy một cô gái, cô gái đó ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Một tiếng nổ lớn vang lên kéo theo một loạt tiếng nổ tiếp theo đó.
Rất nhiều người đến xem đã đứng ở khoảng cách an toàn, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Không phải cô.
“Vậy nếu máy móc không xảy ra vấn đề, em vẫn ở tầng 17 thì sao?”
Tay Ngôn Trạm trở nên cứng đờ, anh lúng túng thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước mà không nói lời nào.
Chiếc váy trắng của Nam Chức dính đầy vết xám bẩn, khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này càng giống một người công nhân đào than hơn.
Phương Bác lại lao đến kéo anh lại.
“Ngôn tổng, anh gấp gáp cũng không có ích gì cả! Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bình tĩnh chờ nhân viên cứu hộ!”
Ngôn Trạm vẫn hất tay anh ta ra.
Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào cả.

Nếu không phải giờ phút này đang trong tình huống khẩn cấp thì người khác sẽ nghĩ rằng anh đang đi tản bộ trên đường… Không ai phát hiện ra hai bàn tay đang nắm chặt của anh đã nổi gân xanh, như thể mạch máu trong người sẽ vỡ ra ngay lập tức trong giây tiếp theo.
Một người mẹ khác chạy đến và ôm chầm lấy con trai mình.
Nhưng cũng vì đã “lâu đời” nên chắc chắn sẽ có những sự lạc hậu và cũ kỹ nhất định, hơn nữa người phụ trách chi nhánh Paris lại là một nhân vật đã làm việc lâu năm ở Thịnh Trân, người đó rất được kính trọng và khá có tiếng tăm, vì vậy để một hậu bối trẻ tuổi hơn như anh can thiệp vào cũng không tiện chút nào…
Người mẹ mừng rỡ khóc lớn: “Cảm ơn vì con đã không sao! Cảm ơn vì con đã không sao!”
Nam Chức đi theo sau Lâm Thiên Vũ, nói: “Tiền bối, em sẽ đợi anh trong hậu trường.”
Cậu bé đó cũng khóc lớn, không ngừng gật đầu, nức nở nói: “Vốn dĩ con đang ở tầng 17! Nếu không phải vì máy bán hàng tự động ở tầng 17 không có đồ uống mà con muốn, con sẽ không đi xuống… Tháng máy vừa vặn dừng lại ở tầng 9 nên con đã đi ra tầng 9… Lúc đó chuông báo động kêu lên… Một chị gái đã chỉ đường cho con… Mẹ! Thật khủng khiếp! Tầng 17 là nơi bắt nguồn đám cháy!”
Cơ thể Ngôn Trạm khẽ run rẩy, đại não kêu ong ong.
“Em định như thế nào?”
Tia lửa chập chờn lập tức khiến nhiệt độ ở đây cao lên.

Nó lướt qua mặt anh, nhưng không thể nào làm lớp băng giá trên mặt anh tan chảy.
Cô xinh đẹp như vậy, giọng nói mềm mại dễ nghe như vậy, giống như là dựa trên hình mẫu lý tưởng về người con gái của anh, là người quyến rũ, khiêu khích khiến cho mọi thói hư tật trong anh đều bộc lộ cả ra.
“Anh nói thử xem, nếu em trở nên nổi tiếng sau chương trình này thì sẽ như nào nhỉ?”

Nam Chức run rẩy đặt cặp kính mắt lên tủ đầu giường, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nghênh đón chuyện tiếp theo.
“Em định như thế nào?”
Ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Ngôn Trạm đã dùng sức đẩy nó ra, suýt nữa làm cô ngã xuống đất.
“Hừm… Em phải đá anh thôi! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu thịt tươi vây quanh em.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu với Tô Diệu Ngôn đang ở bên cạnh.

Tô Diệu Ngôn dựa vào lồng ngực anh ấy, thở phào nhẹ nhõm.
“Ý nghĩ quá tầm thường.”
Nhưng đến tối, anh lại mở bức ảnh này ra, ngắm nhìn nó đến thất thần, sau đó không chút do dự mà đặt nó làm hình nền.
Đây là lần đi vệ sinh nhớ đời nhất của Nam Chức.
“Hừ! Em có linh cảm là mình sẽ nổi tiếng! Trước đây mỗi lần tới đài truyền hình thành phố B, em đều chỉ đi lên đến tầng 14, 444.

Chết chết, lần này lên tận tầng 17, càng lúc càng tiến lên cao hơn đó!”
Ngôn Trạm lại liếc nhìn bóng dáng sau vách kính mờ, đứng dậy đi ra ban công hút thuốc.
Cô hơi sợ sự nghiêm túc của anh lúc này, càng không thể giải thích được sự đau lòng của mình khi nhìn thấy anh như vậy.
Cô không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì nữa.“Anh, anh bật đèn lên làm gì? Tắt đi!”Nam Tiểu Chức: Đầu óc anh ấy bậy bạ lắm!(*) 444: Số 444 là số tam hoa trong phong thủy là con số biểu đạt cho sự sinh sôi, nảy nở.

Dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào thì con số này cũng luôn mạnh mẽ vươn lên, tỏa sáng và hướng đến những điều an lành, tốt đẹp nhất.
“Ý anh là…” Xảy ra chuyện thì sao à.
……
Ngôn Trạm ngẩng đầu.
Từ góc nhìn của anh, thứ anh có thể nhìn thấy không phải hình dáng của đài truyền hình mà chính là ánh lửa đang đung đưa trong gió.

Mà trong đám lửa đó, ánh mắt anh bị hiện thực ngăn cách, bị cô chiếm giữ.
Lâm Thiên Vũ cùng một vị khách mời, một diễn viên kịch nổi tiếng và thầy Tiêu, một diễn viên kỳ cựu khác bước vào trường quay.
Ngôn Trạm ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào vách kính mờ.
Khi cô cười, khi cô tức giận, xấu hổ, buồn tủi… Tất cả đều sống động ngay trước mắt anh.
“Ý nghĩ quá tầm thường.”
Ngôn Trạm cố níu lại sự tỉnh táo của bản thân, gọi điện cho cô một lần nữa.
Suốt đường đi anh không nói với cô câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay cô, hại cô không thể đi vệ sinh được.
Giọng nữ máy móc nói tạm thời không thể liên lạc được vang lên hết lần này đến lần khác, từng từ từng chữ đều khiến sự tuyệt vọng trong lòng anh càng tăng thêm, cho đến khi điện thoại tự động cúp máy, không còn một tiếng động nào nữa.
“Nếu ngày đó đến, anh sẽ phát điên.”
Ngôn Trạm thất thần buông tay xuống.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Điện thoại thoát khỏi giao diện cuộc gọi và trở về giao diện chính, trên màn hình là bức ảnh anh chụp cho cô.
Nam Chức rất thất vọng, cô đã nghĩ rằng mình có thể mở một studio nhờ vào lần hợp tác này.
Trước đây anh chưa nghĩ đến việc sẽ đặt bức ảnh này làm hình nền, bởi vì anh cho rằng chỉ có bọn trẻ con yêu đương mới làm như vậy.
Người đàn ông đứng ở cửa, quay lưng về phía cô và bịt tai lại; Cô thì như một tên trộm, thận trọng, cẩn thận từng li từng tý để giảm bớt âm thanh đi vệ sinh.
Hai người đột nhiên im lặng.
Nhưng đến tối, anh lại mở bức ảnh này ra, ngắm nhìn nó đến thất thần, sau đó không chút do dự mà đặt nó làm hình nền.
Anh lại kéo cô vào phòng tắm và sấy tóc cho cô.
—— Cô gái của anh, thật xinh đẹp.
Ngôn Trạm thừa nhận, tình cảm ban đầu của anh dành cho cô là bắt đầu từ dục vọng nguyên thủy của một người đàn ông, mong muốn chinh phục một cô gái.
Cô xinh đẹp như vậy, giọng nói mềm mại dễ nghe như vậy, giống như là dựa trên hình mẫu lý tưởng về người con gái của anh, là người quyến rũ, khiêu khích khiến cho mọi thói hư tật trong anh đều bộc lộ cả ra.
Tách!
Sau đó, anh từng bước tiếp cận, muốn chinh phục được cô.
“Không biết bên trong có bao nhiêu người nữa.”
“Hừm… Em phải đá anh thôi! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiểu thịt tươi vây quanh em.”
Anh biết cô sợ hãi khi đón nhận chuyện tình cảm trai gái, càng không dám tùy tiện tiến thêm một bước trong mối quan hệ đó.

Nhưng vì anh, cô đã đem hết tấm chân tình của mình ra trao cho anh, tiến lại gần và sánh bước bên anh.
“…”
Anh cho rằng mình là người chiến thắng trong trận chiến đầy cảm xúc.
Ngôn Trạm nâng cằm cô lên.
Nhưng thực ra, cô đã lặng lẽ tan vào trong xương tủy anh, trở thành một phần trong cuộc sống anh, là người điều khiển niềm vui và nỗi buồn của anh.
“Hai người bây giờ đang ở cùng nhau à?”
Đúng, anh không thể sống thiếu cô.
Những hình ảnh và âm thanh này hòa quyện vào nhau, đập mạnh vào trái tim anh.
Sau khi kiểm tra xong ở bệnh viện, Nam Chức quay về khách sạn với Ngôn Trạm.
“Nam Chức…”
Khi tạm biệt Lâm Thiên Vũ, cô còn cố tình hỏi: “Tiền bối, sau này chúng ta còn thu âm lại chương trình nữa không ạ?”
Ngôn Trạm không nhận ra từng giọt mát lạnh đang trượt xuống trên má mình.
Sau khi Trần Diệp An và Viên Tây biết cô không có vấn đề gì, bọn họ đã ôm nhau khóc.
Nhịn không nổi nữa rồi.
Anh thẫn thờ bước từng bước vào bên trong…
“Ngôn tổng! Lùi lại!”
“Dù cuối cùng con với Mang Mang đi được đến bước nào đi chăng nữa, mẹ cũng hy vọng con sẽ luôn chân thành tuyệt đối ở mọi giai đoạn.” Tăng Tuyền thở dài: “Đừng để sau này phải tiếc nuối con ạ.”
“Ngôn Trạm!”
Nam Chức hét lên: “Nếu không tắt đèn thì anh không được phép… Không được phép…”
Một tiếng gọi như tia nắng ấm áp xuyên qua làn sương mù, chiếu thẳng vào trái tim anh, xé nát trái tim vốn đã đi đến giới hạn của anh.
Anh siết chặt điện thoại, dây thần kinh mong manh lại run lên.
Ngôn Trạm quay đầu lại.
Anh sợ rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng anh không thể kiềm nén lại được tia hy vọng đó… Cho đến khi anh tận mắt nhìn thấy người đó đang chạy về phía mình.
“Thật sự là anh sao?!”
Nam Chức vỗ vỗ lưng anh, nhắc nhở: “Chúng ta qua bên kia trước nhé, đừng cản trợ công việc của nhân viên cứu hộ.

Ngôn Trạm? Ngôn Trạm? Anh có nghe…”
Chiếc váy trắng của Nam Chức dính đầy vết xám bẩn, khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này càng giống một người công nhân đào than hơn.
Tại sao suy nghĩ của tên khốn này luôn không được bình thường vậy?
“Không phải anh đang ở Hawaii sao? Sao lại…”
Cúp điện thoại.
Rất nhiều nhân viên ở các tầng dưới đã nhanh chóng di tản sau khi phát hiện đám cháy.
Cô còn chưa kịp dứt lời thì đã bị người đàn ông ôm chặt lấy.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đã trở lại.
Hương gỗ trong veo xua đi mùi khói lưu lại trên người.
Tất cả nỗi sợ hãi tồn tại trong Nam Chức lập tức được giải phóng.
—— Cô gái của anh, thật xinh đẹp.
Căn phòng đột nhiên bừng sáng.
“Được rồi, chúng ta nên để những người khác nhanh chóng được lên xe cấp cứu! Đừng chặn cửa như vậy nữa!”
Ngôn Trạm vẫn bất động, anh ôm Nam Chức càng thêm chặt hơn.
“Tắt, tắt đèn.”
Ngôn Trạm chống người ở trên cô, một tay giật cà vạt ném sang một bên: “Không phải em sợ bóng tối sao?”
Nam Chức vỗ vỗ lưng anh, nhắc nhở: “Chúng ta qua bên kia trước nhé, đừng cản trợ công việc của nhân viên cứu hộ.

Ngôn Trạm? Ngôn Trạm? Anh có nghe…”
Ngôn Trạm biết mấy trò vặt này của cô, để mặc cho cô làm vậy.
“May quá.”
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức dễ dàng bị phân tán trong tiếng ồn của đám đông xung quanh, giống như một ngọn lửa bùng cháy trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Lúc này, cơ thể đã trở lại trạng thái thoải mái, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt lan tỏa khắp người Nam Chức.
“Chúng ta qua bên kia trước nhé, nếu không…”
“Anh, anh bật đèn lên làm gì? Tắt đi!”
Nam Chức sửng sốt, một thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống cổ cô, mát lạnh.
Nguyên nhân vụ cháy là do các thùng các-tông xếp ở hành lang bị tàn thuốc bén lửa.
“Ngôn Trạm, anh…”
Cậu bé đó cũng khóc lớn, không ngừng gật đầu, nức nở nói: “Vốn dĩ con đang ở tầng 17! Nếu không phải vì máy bán hàng tự động ở tầng 17 không có đồ uống mà con muốn, con sẽ không đi xuống… Tháng máy vừa vặn dừng lại ở tầng 9 nên con đã đi ra tầng 9… Lúc đó chuông báo động kêu lên… Một chị gái đã chỉ đường cho con… Mẹ! Thật khủng khiếp! Tầng 17 là nơi bắt nguồn đám cháy!”
“May quá, em đã quay lại rồi.”
Nam Chức đứng dậy vươn vai, vừa định quay người lại thì Ngôn Trạm đã ôm lấy cô từ phía sau.
***
Nguyên nhân vụ cháy là do các thùng các-tông xếp ở hành lang bị tàn thuốc bén lửa.
Khi nhìn thấy tin tức, cả hai đều đã sẵn sàng mua vé máy bay tới thành phố L chuyến sớm nhất.


Cũng may là không xảy ra vấn đề gì cả, cũng có thể tiết kiệm được số tiền kia.
Đài truyền hình thành phố L mới xây dựng được khoảng hai tháng, phần lớn bên trong vẫn đang trong trạng thái chưa hoàn thành, nhưng không ai nghĩ rằng những chiếc thùng các-tông vô hại đó sẽ trở thành mối nguy hiểm ngầm về an toàn.
《Tiếng Lòng》 ban đầu được thu âm trong studio 3 trên tầng 17.
Tay Ngôn Trạm trở nên cứng đờ, anh lúng túng thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước mà không nói lời nào.
Nhưng do sự cố máy móc, một dây chuyền quan trọng đã bị nổ, toàn bộ ê-kíp chương trình đã phải nhanh chóng di chuyển đến Studio 6 đang bỏ trống dưới tầng 9.
Không lâu sau khi di chuyển, bọn họ biết có đám cháy xảy ra ở tầng 17 nên đã lập tức chạy thoát từ lối thoát hiểm một cách có trật tự.
Một khán giả nữ nghe vậy liền khịt khịt mũi mấy cái rồi lắc đầu nói: “Không ngửi thấy gì cả.

Chắc là mùi máy móc thôi.

Vị trí của chúng ta là ở đây sao?”
“Cô cứ đứng dậy trước!” Người lính cứu hỏa kia kéo bà ấy đứng dậy: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Nhưng…”
Về chuyện này thì phải cảm ơn Nam Chức.
“Cô gái, cảm ơn cháu.”
Thiếu gia nhà họ Ngôn, người thừa kế tập đoàn tương lai, lại sắp bận rộn rồi.
Mẹ của Tiểu Thuần nắm tay Nam Chức, nước mắt bà rơi xuống, không thể thốt nên lời.
Rất nhiều fan hâm mộ trẻ tuổi đã đến đây để ủng hộ thần tượng của mình, còn mang theo rất nhiều gậy phát sáng đẹp mắt.
Nam Chức từng là tình nguyện viên cho các cuộc diễn tập phòng chống thiên tai cho trẻ em ở nước ngoài.

Cô chịu trách nhiệm hướng dẫn bọn trẻ thoát hiểm nhanh chóng trong trường hợp xảy ra hỏa hoạn.
Khán giả tiến vào trường quay.
“May quá, em đã quay lại rồi.”
Tuy nhiên, người lớn chắc chắn sẽ không chịu hợp tác như bọn trẻ con.
Ngôn Trạm hất tay anh ta ra, nhanh chân bước về phía cửa đài truyền hình.
Nhưng may mắn thay, tất cả đều rất hợp tác, không xảy ra bất cứ vụ giẫm đạp nào khi chạy thoát, và bọn họ đã rời khỏi hiện trường vụ cháy một cách thuận lợi…
Sau khi kiểm tra xong ở bệnh viện, Nam Chức quay về khách sạn với Ngôn Trạm.
Một tiếng gọi như tia nắng ấm áp xuyên qua làn sương mù, chiếu thẳng vào trái tim anh, xé nát trái tim vốn đã đi đến giới hạn của anh.
Khi tạm biệt Lâm Thiên Vũ, cô còn cố tình hỏi: “Tiền bối, sau này chúng ta còn thu âm lại chương trình nữa không ạ?”
“Hả? Hả?” Lâm Thiên Vũ vẫn chưa thể hoàn hồn: “À, phải xem, xem đài truyền hình còn ở đây không đã.”
Ngôn Trạm tìm kiếm trong đám người đó.
Nam Chức rất thất vọng, cô đã nghĩ rằng mình có thể mở một studio nhờ vào lần hợp tác này.
Sau khi Trần Diệp An và Viên Tây biết cô không có vấn đề gì, bọn họ đã ôm nhau khóc.
“Chúng ta qua bên kia trước nhé, nếu không…”
Khi nhìn thấy tin tức, cả hai đều đã sẵn sàng mua vé máy bay tới thành phố L chuyến sớm nhất.

Cũng may là không xảy ra vấn đề gì cả, cũng có thể tiết kiệm được số tiền kia.
“Vâng, con sẽ sắp xếp.”
Về phía Cổ Nguyệt Dương, bà lão chưa biết chuyện này, mà Nam Chức cũng không định nói.

Còn cả Tăng Tuyền nữa, Ngôn Trạm đã gọi điện để trấn an bà, bà cũng đã trực tiếp gọi điện an ủi cô, niệm “A Di Đà Phật” rất nhiều lần.
Cô không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì nữa.
Trên đường đi, Ngôn Trạm vẫn tiếp tục xử lý công việc.
Đêm nay đúng là hú hồn hú vía.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nam Chức thoát chết trong gang tấc.
(*) 444: Số 444 là số tam hoa trong phong thủy là con số biểu đạt cho sự sinh sôi, nảy nở.

Dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào thì con số này cũng luôn mạnh mẽ vươn lên, tỏa sáng và hướng đến những điều an lành, tốt đẹp nhất.
Cô còn rất tự hào, rất hãnh diện vì mình đã cứu được người khác, hoàn toàn không nghĩ đến xác suất tử vong của mình sẽ tăng lên bao nhiêu lần khi là người rời đi cuối cùng.
Cô vừa lĩnh ngộ được chân lý của cuộc sống, nên ăn nhiều một chút, nên uống nhiều một chút, nên nhanh chóng mua cho bằng được chiếc túi mà mình ưng ý; Vừa thấy rất tự hào vì mình cũng coi như là tham gia vào đội cứu hộ, hỗ trợ giành giật sự sống cho mọi người.
“Mẹ hỏi con cái này.” Giọng điệu của bà lập tức thay đổi, nhưng chủ yếu vẫn là mang theo sự thăm dò: “Con có định kết hôn với Mang Mang không?”
Chỉ là bạn trai của cô có vẻ không ổn lắm.
Cô khẽ cười, trong mắt ánh lên sự vui vẻ: “Anh về nước thế này, công việc đã xử lý xong xuôi rồi sao?”
Suốt đường đi anh không nói với cô câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay cô, hại cô không thể đi vệ sinh được.
Về đến khách sạn, Nam Chức đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Tuy nhiên, người lớn chắc chắn sẽ không chịu hợp tác như bọn trẻ con.
Ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Ngôn Trạm đã dùng sức đẩy nó ra, suýt nữa làm cô ngã xuống đất.
“Em, em đi vệ sinh.”
Phó Doanh Xuyên gọi điện tới.
Nam Chức cúi đầu khẽ di chuyển cơ thể, nhưng cô không thể nào thoát khỏi vòng tay anh, đành phải hỏi: “Sao đột nhiên anh lại đến thành phố L? Anh có việc ở đây sao? Lúc ở đài truyền hình nhìn thấy anh, em còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.”
Ngôn Trạm gật đầu rồi quay lưng lại.
“…”
“…”
Thế này, thế này là…
“Em không sấy tóc à?” Anh nhíu mày.
“Anh đi ra đi.”
Nam Chức vớ lấy cái khăn rồi ném nó về phía anh.
“Anh bị làm sao thế?” Cô vừa kêu vừa đẩy anh ra: “Ra ngoài nhanh đi! Em muốn…”
Nhịn không nổi nữa rồi.
Ngôn Trạm không những không nhúc nhích mà còn xoay người lại nói: “Vậy anh sẽ đứng đây.”
“…”
Đêm nay đúng là hú hồn hú vía.
Đây là lần đi vệ sinh nhớ đời nhất của Nam Chức.
Hơi thở ngày càng nặng nề của Ngôn Trạm như sợi dây leo tiến vào trong tai cô, quấn lấy sự tỉnh táo của cô, khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể làm theo bản năng của mình.
Người đàn ông đứng ở cửa, quay lưng về phía cô và bịt tai lại; Cô thì như một tên trộm, thận trọng, cẩn thận từng li từng tý để giảm bớt âm thanh đi vệ sinh.
Nếu cứ thế này thêm một lúc nữa, cô nghĩ sau này mình có thể sẽ không bài tiết một cách tự nhiên được nữa.
Vali của cô được để khách sạn khác nên cô chỉ có thể tạm chấp nhận chiếc áo này trong hoàn cảnh hiện tại.
Cơ thể Ngôn Trạm khẽ run rẩy, đại não kêu ong ong.
“Em không quan tâm anh bị trúng tà hay như thế nào, nhưng em phải đi tắm.” Nam Chức nói: “Nếu anh còn đứng đợi ở đây, em sẽ gọi 110 ngay bây giờ.”
Ngôn Trạm lắc đầu, chỉ vào vách kính mờ trong phòng tắm.
“Anh nhìn ở bên ngoài.”
Có thể nói, đầu óc căng như dây đàn của Ngôn Trạm lúc này càng thêm bị dày vò.
“…”
Ngôn Trạm lắc đầu, chỉ vào vách kính mờ trong phòng tắm.
Cô không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì nữa.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Ngôn Trạm ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào vách kính mờ.
Dáng người uyển chuyển của cô gái như được tạo hiệu ứng mờ ảo, thậm chí còn khiến người ta thấy khó tưởng.

Giơ tay lên, nhấc chân, xoay người, động tác tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại mang theo muôn vàn khiêu khích.
Có thể nói, đầu óc căng như dây đàn của Ngôn Trạm lúc này càng thêm bị dày vò.
Phó Doanh Xuyên gọi điện tới.
Sự hoảng loạn của Phương Bác đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Nam Chức không sao chứ?”
“Ngôn tổng, anh gấp gáp cũng không có ích gì cả! Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là bình tĩnh chờ nhân viên cứu hộ!”
“Ổn.”
Tấm rèm mỏng manh vừa đủ để che lấp ánh trăng, khiến căn phòng càng thêm mơ hồ và mờ ảo, và cũng vừa đủ che giấu sự lo lắng và ngại ngùng của cô.
Phó Doanh Xuyên gật đầu với Tô Diệu Ngôn đang ở bên cạnh.

Tô Diệu Ngôn dựa vào lồng ngực anh ấy, thở phào nhẹ nhõm.
Những mảnh kính vỡ trên tầng rơi xuống giống như những cánh hoa thủy tinh, nhưng nào ai biết sẽ có sự cố gì xảy ra tiếp theo?
“Hai người bây giờ đang ở cùng nhau à?”
“Ừ.”
“Chăm sóc con bé cho tốt vào.”
Cô bé ngồi ở hàng ghế sau kéo tay ba mình: “Hình như con cũng ngửi thấy mùi khét.”
Ngôn Trạm đang định cúp điện thoại thì nghe thấy một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tại sao anh Ngôn lại có thể bình tĩnh như vậy? Nam Chức lần này gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng mà! Là hỏa hoạn đấy, cô ấy còn đang làm việc ở nơi bắt nguồn đám cháy nữa, mà tỷ lệ sống sót ở chỗ đấy rất thấp!”
Anh siết chặt điện thoại, dây thần kinh mong manh lại run lên.
“Thật sự là anh sao?!”
Cúp điện thoại.
Ngôn Trạm lại liếc nhìn bóng dáng sau vách kính mờ, đứng dậy đi ra ban công hút thuốc.
Tia lửa chập chờn lập tức khiến nhiệt độ ở đây cao lên.

Nó lướt qua mặt anh, nhưng không thể nào làm lớp băng giá trên mặt anh tan chảy.
Cô còn rất tự hào, rất hãnh diện vì mình đã cứu được người khác, hoàn toàn không nghĩ đến xác suất tử vong của mình sẽ tăng lên bao nhiêu lần khi là người rời đi cuối cùng.
Ngôn Trạm lên xe.
Cô sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình như vậy sao? Thậm chí cô còn chẳng nghĩ xem anh sẽ thấy như thế nào.
Ngôn Trạm nhả ra một vòng khói, làn khói trắng lượn lờ trong không khí, lan tỏa trong màn đêm vô biên…
Nam Chức mặc áo choàng tắm đi ra.
Phương Bác kéo Ngôn Trạm lùi lại đằng sau.
Vali của cô được để khách sạn khác nên cô chỉ có thể tạm chấp nhận chiếc áo này trong hoàn cảnh hiện tại.
Người đàn ông đang đứng ngoài ban công, một tay đặt tùy ý trên lan can, tay còn lại đang cầm điếu thuốc.
“… Hiện vẫn chưa rõ nguyên nhân của vụ cháy.

Nhưng theo như chúng tôi được biết thì do nguồn cháy xuất phát từ trên tầng cao và có chiều hướng lan rộng nên đã gây ra khó khăn rất lớn trong công tác cứu hộ.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Phóng viên của chúng tôi sẽ liên tục gửi đến quý vị những thông tin liên quan đến vụ việc này.”
Gió đêm chậm rãi thổi qua khiến vạt áo của anh bay phất phơ.

Bóng dáng nhìn từ đằng sau càng thêm cô độc.
Còn nói sẽ nhìn cô chằm chằm, vậy mà lại đi hút thuốc.
“Chuyện hôm nay hoàn toàn là tình cờ, anh đừng…”
Từ góc nhìn của anh, thứ anh có thể nhìn thấy không phải hình dáng của đài truyền hình mà chính là ánh lửa đang đung đưa trong gió.


Mà trong đám lửa đó, ánh mắt anh bị hiện thực ngăn cách, bị cô chiếm giữ.
Làm cô phải tắm nhanh nhanh chóng chóng, chỉ sợ cho tên biến thái này quá nhiều thời gian thì anh sẽ lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung khác.
“Em thực sự rất sợ.” Cô kìm nén tiếng khóc của mình, không còn cố gắng tỏ ra lạc quan nữa: “Em nghĩ đến bà ngoại chỉ còn một mình em là người thân, nghĩ đến những người bạn rất tốt của mình, nghĩ đến những người thực sự quan tâm đến em, em… Nhưng cái khiến em khó chịu nhất, là em không nỡ rời bỏ anh.”
Ngôn Trạm nghe thấy động tĩnh trong phòng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi cúi người trên ghế sofa và lau tóc.
Sau đó, anh từng bước tiếp cận, muốn chinh phục được cô.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đã trở lại.
Ngôn Trạm mở cửa kính đi vào, cô bất mãn nói: “Mau đóng cửa lại đi! Lạnh muốn chết rồi!”
Cô kêu lên, nhanh chóng kéo quần áo che lại, nhắm chặt mắt.
“Em không sấy tóc à?” Anh nhíu mày.
Nam Chức mím môi, cô không thể kìm nén được nữa, cô nhào vào lòng anh.
“Anh bận tâm…”
Anh lại kéo cô vào phòng tắm và sấy tóc cho cô.
Lúc này, cơ thể đã trở lại trạng thái thoải mái, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt lan tỏa khắp người Nam Chức.
Cô mệt mỏi dựa vào người đàn ông phía sau, nhắm mắt lại và tận hưởng sự phục vụ của anh, thỉnh thoảng còn ra lệnh cho anh “Phải sấy bên này nữa”, “Chưa khô đâu”, “Anh đừng có mà lười”.
Ngôn Trạm biết mấy trò vặt này của cô, để mặc cho cô làm vậy.
Bảy, tám chiếc xe cứu hỏa cũng đang có mặt ở đây với số lượng vẫn không ngừng tăng lên.

Xe cứu thương cũng theo sát ở ngay phía sau.
Sau gần nửa tiếng sấy tóc, nhiệt độ trong phòng tắm càng thêm ấm áp và dễ chịu.
“Ngôn Trạm, em không nỡ…”
Nam Chức đứng dậy vươn vai, vừa định quay người lại thì Ngôn Trạm đã ôm lấy cô từ phía sau.
“Em có hài lòng với sự phục vụ này không?”
Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Chỉ được như vậy là giỏi.

Nhưng mà cũng chuyên nghiệp đấy, hẳn là…”
“Thế anh sấy thêm một lúc nữa nhé?”
Ngôn Trạm không nhận ra từng giọt mát lạnh đang trượt xuống trên má mình.
“Không, không cần đâu.”
Nhiệt độ trong phòng tắm đang dần tăng lên.
Cũng may trong phòng không mở đèn.
Hai người đột nhiên im lặng.
Nam Chức từng là tình nguyện viên cho các cuộc diễn tập phòng chống thiên tai cho trẻ em ở nước ngoài.

Cô chịu trách nhiệm hướng dẫn bọn trẻ thoát hiểm nhanh chóng trong trường hợp xảy ra hỏa hoạn.
Trong gương, hai người dính chặt vào nhau, người đàn ông nhìn cô vô cùng chăm chú, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Nam Chức cúi đầu khẽ di chuyển cơ thể, nhưng cô không thể nào thoát khỏi vòng tay anh, đành phải hỏi: “Sao đột nhiên anh lại đến thành phố L? Anh có việc ở đây sao? Lúc ở đài truyền hình nhìn thấy anh, em còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.”
Cô khẽ cười, trong mắt ánh lên sự vui vẻ: “Anh về nước thế này, công việc đã xử lý xong xuôi rồi sao?”
Ngôn Trạm không trả lời cô, anh xoay người cô lại, nâng mặt cô lên rồi cúi đầu hôn lên trán cô.
“…”
Nam Chức ôm lấy anh, nói: “Em biết chắc hẳn anh đã rất sợ hãi.

Nhưng chẳng phải em không xảy ra chuyện gì rồi sao? Em có quý nhân phù trợ đó, không dễ dàng gặp vấn đề gì đâu.”
“Vậy nếu máy móc không xảy ra vấn đề, em vẫn ở tầng 17 thì sao?”
“Ý anh là…” Xảy ra chuyện thì sao à.
Ngôn Trạm nâng cằm cô lên.
Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng tắm chiếu vào khuôn mặt cô, khiến cả người cô đều nóng bừng lên.
Anh đã sợ mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt này nữa, sẽ không bao giờ được chìm đắm trong sự dịu dàng này nữa.
Anh biết cô sợ hãi khi đón nhận chuyện tình cảm trai gái, càng không dám tùy tiện tiến thêm một bước trong mối quan hệ đó.

Nhưng vì anh, cô đã đem hết tấm chân tình của mình ra trao cho anh, tiến lại gần và sánh bước bên anh.
Nỗi sợ hãi là thứ kinh hoàng nhất.
“Lần trước em nói, nếu một ngày anh không còn thích em nữa, anh phải nói cho em biết.”
Nam Chức gật đầu.
Cô hơi sợ sự nghiêm túc của anh lúc này, càng không thể giải thích được sự đau lòng của mình khi nhìn thấy anh như vậy.
“Vậy nếu một ngày nào đó em không còn thích anh nữa, hoặc là sẽ rời bỏ anh thì sao?”
“…”
Nhưng ngoài nụ hôn cuồng nhiệt và bàn tay không an phận của người đàn ông thì hình như anh quên mất chuyện phải tắt đèn.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“… Tôi cầu xin anh! Hãy cứu con gái và chồng tôi! Hai người họ là những khán giả may mắn được đến xem chương trình… Bọn họ vô tôi, tôi cầu xin anh! Cầu xin anh hãy cứu bọn họ! Con gái tôi mới sáu tuổi thôi…”
Dường như trong tiềm thức của mình, cô luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rời bỏ Ngôn Trạm.

Đúng, cô sẽ không bao giờ rời bỏ Ngôn Trạm, cũng như tình yêu của bọn họ.
“Chuyện hôm nay hoàn toàn là tình cờ, anh đừng…”
“Anh sẽ phát điên.”
“Vậy nếu một ngày nào đó em không còn thích anh nữa, hoặc là sẽ rời bỏ anh thì sao?”
Mẹ của Tiểu Thuần nắm tay Nam Chức, nước mắt bà rơi xuống, không thể thốt nên lời.
“Tại sao anh Ngôn lại có thể bình tĩnh như vậy? Nam Chức lần này gặp tai nạn nguy hiểm đến tính mạng mà! Là hỏa hoạn đấy, cô ấy còn đang làm việc ở nơi bắt nguồn đám cháy nữa, mà tỷ lệ sống sót ở chỗ đấy rất thấp!”
“…”
Cô bé kia lắc đầu, có lẽ là mùi của máy móc thật.
“May quá.”
“Nếu ngày đó đến, anh sẽ phát điên.”
“…”
“Nam Chức, đừng để anh lại một mình.”
Nam Chức mím môi, cô không thể kìm nén được nữa, cô nhào vào lòng anh.
Nhưng đầu anh không hề quay lại, anh đi thẳng một mạch tới cửa ra vào.
“Em thực sự rất sợ.” Cô kìm nén tiếng khóc của mình, không còn cố gắng tỏ ra lạc quan nữa: “Em nghĩ đến bà ngoại chỉ còn một mình em là người thân, nghĩ đến những người bạn rất tốt của mình, nghĩ đến những người thực sự quan tâm đến em, em… Nhưng cái khiến em khó chịu nhất, là em không nỡ rời bỏ anh.”
“Có việc gì sao ạ?” Ngôn Trạm đưa tài liệu cho Phương Bác: “Ba con chưa về à?”
“Ngôn Trạm, em không nỡ…”
Phần còn lại đã bị nụ hôn của anh cướp mất.
Ngoài câu nói đó ra, sự bất an và sợ hãi trong cô, cả những giọt nữa mắt của cô cũng đều bị cuốn đi.
Cô còn chưa kịp dứt lời thì đã bị người đàn ông ôm chặt lấy.
Và thứ anh dành cho cô, chính là sự dịu dàng quyến luyến vô tận…
Nhiệt độ trong phòng tắm đang dần tăng lên.
Nam Chức không biết dây áo choàng tắm đã tuột ra và rơi xuống từ ​​lúc nào.
Anh luôn cảm thấy hôn nhân là một chuyện gì đó nằm ngoài tầm với của mình.
Khi cô cảm thấy cơ thể hơi lạnh thì người đàn ông đã bế cô vào trong phòng ngủ.
Hơi thở ngày càng nặng nề của Ngôn Trạm như sợi dây leo tiến vào trong tai cô, quấn lấy sự tỉnh táo của cô, khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể làm theo bản năng của mình.
Chiếc xe lao vùn vụt trên cầu vượt.
Cũng may trong phòng không mở đèn.
Nam Tiểu Chức: …
Tấm rèm mỏng manh vừa đủ để che lấp ánh trăng, khiến căn phòng càng thêm mơ hồ và mờ ảo, và cũng vừa đủ che giấu sự lo lắng và ngại ngùng của cô.
Sau gần nửa tiếng sấy tóc, nhiệt độ trong phòng tắm càng thêm ấm áp và dễ chịu.
Tách!
Căn phòng đột nhiên bừng sáng.
Vận may của Nam Chức đã không còn nữa.
Cô kêu lên, nhanh chóng kéo quần áo che lại, nhắm chặt mắt.
“Anh, anh bật đèn lên làm gì? Tắt đi!”
Ngôn Trạm chống người ở trên cô, một tay giật cà vạt ném sang một bên: “Không phải em sợ bóng tối sao?”
“…”
Tại sao suy nghĩ của tên khốn này luôn không được bình thường vậy?
Nam Chức nghiến răng, xoay người định tắt đèn đi.
“Anh bận tâm…”
Ngôn Trạm khẽ cười, hơi cúi người xuống khiến cô không thể động đậy được nữa.
Nam Chức hét lên: “Nếu không tắt đèn thì anh không được phép… Không được phép…”
Gió đêm chậm rãi thổi qua khiến vạt áo của anh bay phất phơ.

Bóng dáng nhìn từ đằng sau càng thêm cô độc.
“Em không cho phép anh làm gì?”
……
Nụ hôn của anh rơi xuống gáy cô, áo choàng tắm bị kéo xuống một chút, để lộ tấm lưng trơn bóng của cô.
Nam Chức xấu hổ muốn chết, nhỏ giọng cầu xin: “Tắt đèn đi, được không?”
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô, khàn giọng nói: “Vậy em tháo kính của anh xuống đi.”
Nam Chức rất nghe lời, lập tức xoay người lại làm theo.
Khi cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, trong mắt anh tràn ngập dục vọng rực lửa, nó trần trụi hiện ra trước mắt cô.
Nhưng may mắn thay, tất cả đều rất hợp tác, không xảy ra bất cứ vụ giẫm đạp nào khi chạy thoát, và bọn họ đã rời khỏi hiện trường vụ cháy một cách thuận lợi…
Khát vọng và nhu cầu đánh thẳng vào cô không có bất cứ sự kìm chế nào, như thẳng thừng tuyên bố rằng nó cháy bỏng như vậy là vì cô.
Nam Chức run rẩy đặt cặp kính mắt lên tủ đầu giường, hít một hơi thật sâu, sẵn sàng nghênh đón chuyện tiếp theo.
Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng tắm chiếu vào khuôn mặt cô, khiến cả người cô đều nóng bừng lên.
Nhưng ngoài nụ hôn cuồng nhiệt và bàn tay không an phận của người đàn ông thì hình như anh quên mất chuyện phải tắt đèn.
“Tắt, tắt đèn.”
Nếu cứ thế này thêm một lúc nữa, cô nghĩ sau này mình có thể sẽ không bài tiết một cách tự nhiên được nữa.
Người đàn ông hôn cô, giữ chặt lấy cánh tay cô, hơi thở nóng hổi phả xuống cổ cô.
Không phải cô.
“Hả? Hả?” Lâm Thiên Vũ vẫn chưa thể hoàn hồn: “À, phải xem, xem đài truyền hình còn ở đây không đã.”
“Em sợ bóng tối, còn anh bị cận thị.”
“…”
“Không thể tắt đèn được.”
Nam Chức rất nghe lời, lập tức xoay người lại làm theo.
~
“Chăm sóc con bé cho tốt vào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Tiểu Chức: Đầu óc anh ấy bậy bạ lắm!
Ngôn Nhị Cẩu: Có trời đất chứng giám, anh còn chưa bắt đầu đâu.
Nam Tiểu Chức: ….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.