Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 59: 59: “chia Phòng”




Editor: YuuSau chuyện có liên quan đến Đường Giai Ni, Nam Chức cũng không hỏi quá nhiều về nó.
Từ xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi nhanh về phía mình, khóe môi anh hơi nhếch lên, rảo bước tới đón cô.
Nam Chức càng cảm thấy thần kỳ: “Vừa rồi tớ cũng có gặp lại một đồng nghiệp cũ, cũng nghe không ít chuyện liên quan đến… Hừm, bạn gái cũ của cậu ta.

Thật trùng hợp.”
Nam Chức nhớ lại những dòng miêu tả về vai nữ số hai trong kịch bản, gật đầu tán đồng: “Vai đó rất hợp với cô.

Thực ra chuyên môn của cô không tệ chút nào, chẳng qua cái chất riêng của bản thân quá nổi bật thôi.

Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cô không biết rốt cuộc Ngôn Trạm đã nói gì với Đường Vũ, nhưng kể từ sau hôm ở bệnh viện, Đường Vũ không còn liên lạc với cô, cũng không gửi thêm bất cứ một tin nhắn nào để hàn gắn mối quan hệ cha con.
Cả ba đã thương lượng lát nữa sẽ uống trà chiều.
“Không dám?”
***
Ngôn Trạm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Em thích là được rồi.”
Tên chó này không thể chờ đợi được nữa mà đã bắt đầu muốn sống thử rồi
Tết Nguyên Đán trôi qua rất nhanh.
Cô không biết toàn bộ tường trên tầng ba đều được ốp kính trong suốt sát từ trần nhà xuống đến mặt sàn, nóc nhà cũng là một mái vòm hình cầu cực lớn, giống hệt một quả cầu trong suốt giữa bầu trời đầy sao, long lanh rực rỡ đến chói mắt.
“Em đã chuẩn bị xong quà cho bà bác chưa?”
Ngôn Trạm đã quay trở lại làm việc, Nam Chức cũng vậy.
“A.”
Việc hợp tác với vị đạo diễn phim hoạt hình kia đã cho Nam Chức nhìn thấy được thêm rất nhiều khả năng của bản thân, đồng thời cũng khiến cô khám phá ra được những hướng đi mới, mở ra những cánh cửa mới cho sự nghiệp của cô.
“Bây giờ em sẽ về Vân Nặc.

Trong nhà đều trống rỗng, đúng không?” Cô thuận tay rút một gói khoai tây chiên và xé nó ra: “Hôm nay anh cũng dọn đi rồi à?”
Ngôn Trạm bật đèn lên.
Ngoài ra, Cổ Nguyệt Dương cũng đã trở về biệt phủ của nhà họ Nam sau tết.
Nhưng vừa dứt lời, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy lên tầng.
Chuyện đó sao?
Đó là ngôi nhà mà ba của Nam Cảnh Sơn đã để lại, căn số 188 đường Thành Đình, một tòa biệt phủ theo tiểu chuẩn Pháp.
Khẩu vị của anh thực sự không bình thường chút nào.
Cảm giác này giống như…
Vào những lúc Nam Chức không bận, cô thường đến biệt phủ nhà họ Nam để ăn tối với Cổ Nguyệt Dương.

Đa phần những lúc đó Ngôn Trạm đều sẽ đi cùng cô, mà cuộc sống của cô cũng bắt đầu tiến vào một quỹ đạo không còn có thể bước ra được nữa.
Lúc mới xuống nước cô đã hơi sợ, nhíu mày mím chặt môi lại, bộ dạng như sắp khóc nhè đến nơi, trông rất ngốc nghếch.
Nhiều lần Nam Chức đã tự nhủ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì tốt biết bao.
“…”
Tiết Hiểu Lộ đã bắt Đường Giai Ni xin lỗi cô ấy, Trần Diệp An dù vẫn thấy rất tức giận, nhưng suy cho cùng một đứa trẻ thành ra như vậy chính là do cách dạy dỗ sai lầm của cha mẹ.

Vì vậy, cô ấy đã để hai người đó viết đơn hòa giải, sau đó lấy đi hóa đơn giường bệnh và thuốc men để đi thanh toán, giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
***
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp nó, đáp: “Thực ra anh cũng khá thích nghề lái xe này.”
“Đừng giận mà.”
Sáng nay, Nam Chức tới gia nhập vào đoàn phim mới.
Lần này, Nam Chức chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Ngôn Trạm lắc đầu: “Một lát nữa em sẽ biết.”
Đây là một bộ phim về đề tài chiến tranh tình báo lấy bối cảnh thời Trung Hoa Dân Quốc, đạo diễn của bộ phim chính là Tạ Hoài Thâm, người đã nâng đỡ Tô Diệu Ngôn rất nhiều trong quá trình đóng phim.

Sau khi biết được Tô Diệu Ngôn và Nam Chức có quen biết nhau, anh ấy đã đặc biệt nhờ Tô Diệu Ngôn mở lời với cô.
“Anh thích thể thao mạo hiểm sao?” Nam Chức ngạc nhiên nói: “Tuyệt quá.

Nhưng… Cũng nguy hiểm lắm đúng không? Sao anh có thể thích những thứ này được vậy?”
Nam Chức lần này không lồng tiếng cho bất kỳ nhân vật nào mà chỉ đóng vai trò là người dẫn chuyện.
Nam Chức nhìn đến mê mẩn.
Lúc đến đoàn làm phim, Nam Chức đã đi chào hỏi Tạ Hoài Thâm trước, sau đó tự do hoạt động trong đoàn.
Mặc dù phong cách trang trí của ngôi nhà vẫn đơn giản và hiện đại như vậy, nhưng nó lại mang đến cảm giác ấm áp hơn, không giống như căn hộ của anh ở Vân Nặc, nơi lúc nào tỏa ra sự trống vắng.
Nhưng cô cũng chỉ định đi xem đoàn phim sẽ sử dụng những đoạn nhạc dạo như thế nào để lồng vào phim, cũng không phải là nghiên cứu gì quá sâu nên chuyến tham quan đã kết thúc ngay sau đó.
Trong một khung cảnh lãng mạn và đẹp đẽ như vậy ở Tinh Hải không thể thiếu một nụ hôn nồng cháy.
“Anh nói thích cái gì cơ?” Cô hỏi: “Gối tựa lưng á? Đáng yêu quá.

Mặc dù nó không phải phong cách của anh, nhưng rất thích hợp…”
“Vậy thì em chuyển tới đây đi.”
Trước khi chuẩn bị quay về, Nam Chức đã vô tình gặp Trần Manh, một đồng nghiệp đã từng làm việc với cô ở lồng tiếng Linh Khuynh trước đây.
“Ừ! Đúng là cậu ta.” Viên Tây gật đầu: “Cậu ta với bạn cấp ba của tớ có mối quan hệ khá tốt, tớ đã nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ trên trang cá nhân hai ngày trước.”
Trên bàn trang điểm, khăn mặt và bàn chải đánh răng cũng chia thành từng cặp, một của nam và một của nữ.
Còn có thể làm sao được sao?
Cô đặc biệt có ấn tượng với cô gái tên Trần Manh này, một là bởi vì cô ấy lúc đó luôn bị đồng nghiệp chỉ trích về chuyên môn, hai là bởi vì có một lần Đổng Tình nói xấu cô trong phòng nghỉ, Trần Manh đã lên tiếng vì cô.
Nhưng cả hai cô đều tự hiểu vấn đề mà cùng tránh không nhắc đến.
Chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô ấy đột nhiên hỏi: “Chức Chức, hình như cậu có một người bạn là con trai, chính là người mà chúng ta đã gặp ở nhà hàng trước đây ý, còn cùng ăn với nhau một bữa, tên… Tên là gì ý nhỉ?”
“Bản lồng tiếng của《Tinh Ca truyện》rất tuyệt.” Trần Manh cười nói: “Đúng là vàng ở đúng chỗ ắt sẽ tỏa sáng.”
Anh cầm tay cô chạm nhẹ vào những vì sao một lần nữa, hiệu ứng vẫn giống như vừa rồi, ngôi sao đó bùng nổ thành vô số đốm sáng, tạo ra một trận “mưa sao băng” trên mặt kính.
“Lần sau…”
Nam Chức cảm ơn lời khen ngợi của cô ấy, sau đó hỏi: “Cô lồng tiếng cho ai trong bộ phim này vậy?”
Viên Tây đã đến sớm hơn cô nửa tiếng, lúc này cô ấy đang ngồi xem phim truyền hình với Trần Diệp An.

Hai người đưa ra rất nhiều bình luận khác nhau, còn hào hứng hơn cả lúc xem bóng đá.
Phía ngoài cùng bên trái của bức tường là một bức ảnh mới tinh, nó được đóng khung bằng bạch kim có hoa văn, khác hẳn với những khung ảnh khác.
“Vai nữ số hai.”
Nam Chức lắc đầu.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ trong gara tư nhân.
“Đây là biệt thự của anh ở phía Bắc thành phố sao?”
Nam Chức nhớ lại những dòng miêu tả về vai nữ số hai trong kịch bản, gật đầu tán đồng: “Vai đó rất hợp với cô.

Thực ra chuyên môn của cô không tệ chút nào, chẳng qua cái chất riêng của bản thân quá nổi bật thôi.

Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Khóe miệng Nam Chức giật giật.
Trần Manh có chút ngượng ngùng.

Cô ấy nói sẽ mời Nam Chức uống nước, nhưng Nam Chức còn có việc bận nên đã từ chối.
Khung leo trèo mô phỏng hình cây cho mèo chơi, võng cho mèo, xích đu cho mèo, nhà vệ sinh hoàn toàn tự động cho mèo, bát cơm của mèo đều là phiên bản giới hạn của Tiffany… Thậm chí còn có cả “máy nói” Nhị Cẩu đi qua đi lại nữa.

Cả căn phòng giống như một thiên đường dành riêng cho Quýt nhỏ vậy!
“Vậy chúng ta nói chuyện với nhau sau nhé.” Cô ấy nói: “Tôi… À, tôi chỉ giữ cô lại mấy phút nữa thôi.

Cô có biết Đổng Tình dạo này thế nào không?”
Nhìn vào gương, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy những manh mối bất thường.
“Anh nói thử xem là chuyện gì? Còn không phải là…”
Sau khi rời khỏi đoàn phim, Nam Chức đã mua bánh tart trứng tới thăm Trần Diệp An.
Nam Chức lắc đầu.
“Vai nữ số hai.”
Lúc đó, cô đã nói được là làm được.
Ngôn Trạm định sẽ đi vào và từ từ giải thích với cô, nhưng vừa mới bước được một bước thì cửa phòng tắm đã đóng sầm lại.
Sau khi Đổng Tình bị Linh Khuynh sa thải, mọi người trong giới này đều biết những chuyện có liên quan đến cô ta, biết cô ta là người nhỏ nhen và tâm địa nên cũng không có ai dám nhận cô ta vào.

Cô ta gần như bị cả giới này xa lánh.
Nam Chức đi lên tầng ba.
Lúc đó, cô đã nói được là làm được.
Nhưng hình như cô nghe nói cô ta đã trở thành một người nổi tiếng trên mạng?
Đó rõ ràng là một cái bẫy, nhưng cô vẫn tình nguyện nhảy vào đó.
“Với tính cách như vậy sao cô ta có thể giữ chân fan hâm mộ được nhỉ?” Trần Manh bĩu môi: “Lúc bị đuổi khỏi Linh Khuynh, cô ta rất không phục, còn la hét ở phòng làm việc là từ trước đến nay thầy Trần luôn ỷ vào chú của cô ta nên mới được cung cấp tài nguyên cho, vậy mà bây giờ lại đá cô ta đi như vậy, thực sự rất đáng khinh.

Nhưng dù cô ta có trách cứ thế nào thì thầy Trần cũng vẫn không giữ cô ta lại.”
Nam Chức chỉ gãi gãi đầu không nói gì cả.
Tết Nguyên Đán trôi qua rất nhanh.
Trần Manh nói tiếp: “Một khoảng thời gian sau đó cô ta đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng trên mạng cũng không có quá nhiều tin tức về cô ta.

Gần đây nhất thì tôi có nghe nói người ba làm giám đốc điều hành cho một công ty nào đó của cô ta đã bị báo cáo về hành vi nhận hối lộ, cả gia đình cô ta đã lập tức chuyển đi khỏi thành phố B, không biết bây giờ đang trốn ở cái xó nào nữa? Nhưng chúng ta đang sống trong cái xã hội được pháp luật bảo hộ thế này, cô ta muốn trốn cũng không được.”
Trần Manh đã quá bất bình với Đổng Tình trong khoảng thời gian đó.
“Vậy sao.” Trần Diệp An hắng giọng: “Mọi sự trùng hợp đều đã được định mệnh an bài sẵn.”

Thực ra không chỉ có mình cô ấy mà còn rất nhiều đồng nghiệp khác đã phải nhẫn nhịn để giữ miếng cơm.
Cô không biết rốt cuộc Ngôn Trạm đã nói gì với Đường Vũ, nhưng kể từ sau hôm ở bệnh viện, Đường Vũ không còn liên lạc với cô, cũng không gửi thêm bất cứ một tin nhắn nào để hàn gắn mối quan hệ cha con.
Bây giờ bức tường đã bị mọi người đẩy cho đổ sập, Đổng Tình đã lâm vào cảnh không còn ai có thể thông cảm cho cô ta nữa, huống chi là có một người bạn quan tâm tới cô ta thực sự.
Cô bước đến bên cửa sổ, vươn tay ra từng chút một, muốn chạm vào những vì sao trên mặt kính, nhưng cô lại không biết chạm vào chúng sẽ như thế nào.
Ngôn Trạm quan sát sắc mặt cô, hỏi cô: “Em thích không?”
***
Vì Ngôn Trạm quá bận rộn với công việc nên anh không có thời gian để nấu nướng.
Nam Chức thở dài: “Tớ biết rồi.”
Sau khi rời khỏi đoàn phim, Nam Chức đã mua bánh tart trứng tới thăm Trần Diệp An.
Bên trong còn có một tủ đồ ăn vặt chứa đầy những món mà Nam Chức hay ăn trong lúc nghỉ ngơi.
Viên Tây đã đến sớm hơn cô nửa tiếng, lúc này cô ấy đang ngồi xem phim truyền hình với Trần Diệp An.

Hai người đưa ra rất nhiều bình luận khác nhau, còn hào hứng hơn cả lúc xem bóng đá.
Những ngôi sao giống như pháo hoa rải rác, bùng lên vô số điểm sáng lấp lánh trên tấm kính.
Nam Chức đỏ mặt, khẽ cười rồi cắn một miếng bánh tart trứng, lẩm bẩm: “Là rất như ý nguyện.”
“Cậu nên chú ý một chút đi.” Nam Chức ghét bỏ nói: “Ngày nào cũng không vận động như thế thì chắc chắn lúc chân lành hẳn sẽ biến thành heo thôi.”
Ngoài ra, Cổ Nguyệt Dương cũng đã trở về biệt phủ của nhà họ Nam sau tết.
“Bức này đẹp mà.” Ngôn Trạm mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Đáng yêu.”
Trần Diệp An bịt tai lại.
Nam Chức định kéo dây an toàn, nhưng một bàn tay lớn và lạnh đã kéo nó ra rồi cài lại giúp cô trước.
Nam Chức gạt núi quần áo đang chất đống trên ghế sofa sang một bên.
“Hôm qua em còn phàn nàn rằng giường rất lạnh còn gì.” Anh bước tới: “Anh sẽ ủ ấm cho em.”
Nam Chức chú ý tới những bức ảnh chụp trên bức tường đối diện, lập tức ngừng nói.
Nhưng lúc chuẩn bị ngồi xuống, cô lại nhìn thấy một chiếc cà vạt màu xám có hoa văn sẫm màu bị mắc dưới khe ghế sofa.
Nhéo má cô, anh hỏi: “Em không sợ sao?”
“Nhà cậu có đàn ông à?”
Nam Chức lườm anh một cái, chỉ buông xuống hai chữ “Đi tắm” rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thu âm.
“…”
Nam Chức nắm chặt tay anh, tiếp tục xem những bức ảnh khác.
“…”
Hai mắt Viên Tây mở to như cái chuông đồng: “Gì cơ?”
Vào những lúc Nam Chức không bận, cô thường đến biệt phủ nhà họ Nam để ăn tối với Cổ Nguyệt Dương.

Đa phần những lúc đó Ngôn Trạm đều sẽ đi cùng cô, mà cuộc sống của cô cũng bắt đầu tiến vào một quỹ đạo không còn có thể bước ra được nữa.
Trần Diệp An sửng sốt trong ba giây, sau đó cô ấy xua xua tay, tiếp tục xem phim, trả lời: “Trước đây tớ đã mua nó.

Tớ có một bộ quần áo màu trung tính, phải đeo cà vạt vào mới đẹp trai.”
Anh không nói cho cô biết.
“Chúng ta không về Vân Nặc sao?” Nam Chức hỏi: “Anh đặt trước bàn ở nhà hàng à?”
Vẻ mặt của Nam Chức và Viên Tây lúc này rất giống nhau, có quỷ mới tin.JPG.
Trong căn phòng nằm ở cuối tầng hai, Quýt nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trong “căn nhà mới”.
Nhưng cả hai cô đều tự hiểu vấn đề mà cùng tránh không nhắc đến.
Đây là một bộ phim về đề tài chiến tranh tình báo lấy bối cảnh thời Trung Hoa Dân Quốc, đạo diễn của bộ phim chính là Tạ Hoài Thâm, người đã nâng đỡ Tô Diệu Ngôn rất nhiều trong quá trình đóng phim.

Sau khi biết được Tô Diệu Ngôn và Nam Chức có quen biết nhau, anh ấy đã đặc biệt nhờ Tô Diệu Ngôn mở lời với cô.
“Anh Trần, về chuyện của Đường Giai Ni…”
“Hừ.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa.” Trần Diệp An thở dài: “Thực ra tớ làm như vậy không phải là vì nể mặt cậu đâu.”
Nam Chức gạt núi quần áo đang chất đống trên ghế sofa sang một bên.
“Hả? Em cũng muốn, nhưng…”
Về chuyện Đường Giai Ni đẩy cô ấy ngã, cuối cùng Trần Diệp An đã lựa chọn giải quyết riêng.
“Vậy là…”
Tiết Hiểu Lộ đã bắt Đường Giai Ni xin lỗi cô ấy, Trần Diệp An dù vẫn thấy rất tức giận, nhưng suy cho cùng một đứa trẻ thành ra như vậy chính là do cách dạy dỗ sai lầm của cha mẹ.

Vì vậy, cô ấy đã để hai người đó viết đơn hòa giải, sau đó lấy đi hóa đơn giường bệnh và thuốc men để đi thanh toán, giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
Ngôn Trạm ôm cô, nói: “Là anh không dám.”
Nam Chức thở dài: “Tớ biết rồi.”
Tinh Hải đã khôi phục lại diện mạo của một căn biệt thự bình thường, giống như vẻ đẹp trước đó đều chỉ là ảo ảnh.
Cả ba đã thương lượng lát nữa sẽ uống trà chiều.
Cô đặc biệt có ấn tượng với cô gái tên Trần Manh này, một là bởi vì cô ấy lúc đó luôn bị đồng nghiệp chỉ trích về chuyên môn, hai là bởi vì có một lần Đổng Tình nói xấu cô trong phòng nghỉ, Trần Manh đã lên tiếng vì cô.
Viên Tây nhận được tin nhắn, khoảng thời gian sau đó vẫn luôn ôm điện thoại gõ chứ.

Cô ấy nói rằng mình đã tìm được một người bạn tâm đầu ý hợp trên diễn đàn, người kia đặc biệt thích chia sẻ những mẩu chuyện tâm đắc với cô ấy, hai người đã trở thành bạn đọc sách của nhau.
“Đây chắc là ý tưởng của nhà thiết kế.” Nam Chức ôm cái gối tựa lưng hình trái tim màu hồng đào rồi ngồi xuống.
Nam Chức bế Quýt nhỏ đang làm loạn lên, nói: “Anh có còn là người không vậy? Đến con mèo cũng lợi dụng!”
“Ha, tuyệt đối đừng có trông mặt mà bắt hình dong.” Trần Diệp An không giữ chút hình tượng nào mà ngoáy mũi: “Tớ sợ hai người sẽ xôi hỏng bỏng không vì văn chương lắm.”
Viên Tây chỉ ậm ừ, sau đó lại tiếp tục nhắn tin với người bạn kia.
Ánh mắt Ngôn Trạm vừa lúc rơi trên bức ảnh anh đang leo núi Praxtollen.
Viên Tây chỉ ậm ừ, sau đó lại tiếp tục nhắn tin với người bạn kia.
Xe đi được một đoạn lại dừng lại, rồi lại băng băng trên những con phố phồn hoa nhất của đô thị.
Chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô ấy đột nhiên hỏi: “Chức Chức, hình như cậu có một người bạn là con trai, chính là người mà chúng ta đã gặp ở nhà hàng trước đây ý, còn cùng ăn với nhau một bữa, tên… Tên là gì ý nhỉ?”
“Chu Trạch?”
Sau bữa tối, Nam Chức đi vào phòng vệ sinh để trang điểm lại.
“Ừ! Đúng là cậu ta.” Viên Tây gật đầu: “Cậu ta với bạn cấp ba của tớ có mối quan hệ khá tốt, tớ đã nhìn thấy ảnh chụp của bọn họ trên trang cá nhân hai ngày trước.”
Vậy có nghĩa là anh không dám chịu trách nhiệm với cô đúng không?
Trước những cám dỗ đó, Quýt nhỏ mất đi liêm sỉ mà nhảy xuống ngay lập tức, quấn lấy người nào đó.
Nam Chức càng cảm thấy thần kỳ: “Vừa rồi tớ cũng có gặp lại một đồng nghiệp cũ, cũng nghe không ít chuyện liên quan đến… Hừm, bạn gái cũ của cậu ta.

Thật trùng hợp.”
Mọi toan tính đều rõ ràng và rành mạch đến nỗi những chuyện lãng mạn vừa rồi đều diễn ra rất tự nhiên.

Nhưng cô không muốn bị lừa dối vào hư không, càng không muốn nửa đời còn lại cứ mơ mộng như vậy.
“Vậy sao.” Trần Diệp An hắng giọng: “Mọi sự trùng hợp đều đã được định mệnh an bài sẵn.”
Nó được, nhưng không đủ.
***
“Em giận sao?”
Nam Chức có chút sửng sốt.
“Ha, tuyệt đối đừng có trông mặt mà bắt hình dong.” Trần Diệp An không giữ chút hình tượng nào mà ngoáy mũi: “Tớ sợ hai người sẽ xôi hỏng bỏng không vì văn chương lắm.”
Ngẫm lại, giữa cô và Ngôn Trạm cũng có những sự trùng hợp tưởng chừng như không thể xảy ra, cuối cùng lại đến được với nhau…
Bây giờ ở nhà đã có nó, cô muốn làm việc ở nhà bất cứ lúc nào cũng được.
Nó nhảy lên bàn điều khiển, đôi mắt to tròn nhìn cô như muốn nói: Nào nào, tới cung điện của em đi, ăn ngon ngủ sướng, cái gì cũng có.
“Cô bạn thân của tôi ơi, nhìn vẻ mặt của cậu là tớ biết cậu đang nghĩ đến người đàn ông của mình.”
Đặc biệt là mấy cái gối tựa lưng trên ghế sofa.

Có một cái gối tựa hình trái tim màu hồng đào ở đó, đặc biệt nổi bật giữa những chiếc gối hình vuông màu đen.
“…”
Nam Chức tò mò hỏi: “Con số này có ý nghĩa gì vậy? Đâu phải sinh nhật của anh đâu nhỉ.

Là ngày gì vậy? Ngày anh thành lập L.Z sao?”
Nam Chức ném cái gối tới chỗ cô ấy.
Viên Tây nhận được tin nhắn, khoảng thời gian sau đó vẫn luôn ôm điện thoại gõ chứ.

Cô ấy nói rằng mình đã tìm được một người bạn tâm đầu ý hợp trên diễn đàn, người kia đặc biệt thích chia sẻ những mẩu chuyện tâm đắc với cô ấy, hai người đã trở thành bạn đọc sách của nhau.
Trần Diệp An vừa cười vừa bắt lấy nó.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy cảm khái: “Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong năm vừa rồi.”
Ngôn Trạm cài dây an toàn xong còn cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái.
Nam Chức có chút sửng sốt.
“Anh nói thử xem? Tình cảm của em dành cho anh thuần khiết đến mức…”
“Không không.” Viên Tây tiếp lời: “Cửa tiệm của tớ chẳng sinh lời chút nào cả, sao cậu có thể nói mấy lời lớn lao như vậy được.”
“Meow ~~~”
“…”
“Nhưng mà, Dệt Dệt Tử vốn đoạt tuyệt với tình yêu của chúng ta lại tìm được một người chồng như ý nguyện.”
Nam Chức đỏ mặt, khẽ cười rồi cắn một miếng bánh tart trứng, lẩm bẩm: “Là rất như ý nguyện.”
“Bản lồng tiếng của《Tinh Ca truyện》rất tuyệt.” Trần Manh cười nói: “Đúng là vàng ở đúng chỗ ắt sẽ tỏa sáng.”
***
“Hả?”
Buổi tối, chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cổng tiểu khu.
Lần nào anh cũng nói ba từ này, nhưng ai là người khiến cô lúc nào cũng tức giận chứ?
Người đàn ông đứng đợi trước xe.
Từ xa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi nhanh về phía mình, khóe môi anh hơi nhếch lên, rảo bước tới đón cô.

“Vậy thì em yêu cầu cao lắm đó.” Cô cười nói: “Muốn trở thành tài xế của em không phải chuyện dễ làm đâu, anh chưa chắc đã trúng tuyển.”
“Thực ra em đi tàu điện ngầm về cũng được mà.”
Lúc này, một lòng bàn tay ấm áp chợt bao lấy tay cô, vươn đầu ngón tay cô ra chạm nhẹ vào những vì sao.
“Em nhìn xem, Quýt nhỏ rất thích nơi này.”
Ngôn Trạm cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp nó, đáp: “Thực ra anh cũng khá thích nghề lái xe này.”
“Một chút trò vặt.” Anh nói: “Dùng thuốc thử hóa học.”
“Vậy thì em yêu cầu cao lắm đó.” Cô cười nói: “Muốn trở thành tài xế của em không phải chuyện dễ làm đâu, anh chưa chắc đã trúng tuyển.”
Nhưng đang hôn thì Ngôn Trạm đột nhiên buông cô ra.
Bây giờ bức tường đã bị mọi người đẩy cho đổ sập, Đổng Tình đã lâm vào cảnh không còn ai có thể thông cảm cho cô ta nữa, huống chi là có một người bạn quan tâm tới cô ta thực sự.
Cả hai cùng lên xe.
Nó cũng là gara riêng của khu biệt thự giàu sang bậc nhất thành phố B —— Hi Duyệt Đình.
Nam Chức định kéo dây an toàn, nhưng một bàn tay lớn và lạnh đã kéo nó ra rồi cài lại giúp cô trước.
Đèn trên tầng ba sáng lên.
Cạch.
Anh đã cố tình chuẩn bị nó vì cô.
“Gì cơ? Anh chê em ngốc à?” Cô chớp chớp mắt: “Nên anh mới không chịu dạy em?”
Ngôn Trạm cài dây an toàn xong còn cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái.
Việc hợp tác với vị đạo diễn phim hoạt hình kia đã cho Nam Chức nhìn thấy được thêm rất nhiều khả năng của bản thân, đồng thời cũng khiến cô khám phá ra được những hướng đi mới, mở ra những cánh cửa mới cho sự nghiệp của cô.
“Có thể trúng tuyển làm bạn trai em là được rồi.”
Phải làm sao bây giờ?
Nam Chức véo má anh, bảo anh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại rồi lái xe đi.
Hai người không có bất cứ chủ đề cố định nào trên đường đi, họ nói rất nhiều chuyện, thời gian cũng bất giác trôi đi lúc nào không hay.
Nam Chức chỉ gãi gãi đầu không nói gì cả.
Giờ cao điểm buổi chiều vẫn chưa hoàn toàn trôi đi.
“Sau này…”
Xe đi được một đoạn lại dừng lại, rồi lại băng băng trên những con phố phồn hoa nhất của đô thị.
“Chu Trạch?”
Nam Chức sau khi về nước vẫn chưa có thời gian đi tham thú thành phố B.
Trước đây, anh chỉ cần thường xuyên được nhìn thấy cô là đã thỏa mãn lắm rồi; Nhưng bây giờ, anh muốn người anh nhìn thấy trước khi nhắm mắt sẽ là cô, khi anh mở mắt ra cũng sẽ là cô, muốn lúc nào cũng sẽ có cô ở bên cạnh.
Trần Diệp An bịt tai lại.
Nhưng vào khoảng thời gian này, cô lại phát hiện ra cảnh đêm ở thành phố thật thơ mộng.

Nó mang theo một sức sống khác hoàn toàn với buổi sáng, giống như bầu không khí ở những quán bar được mở sau khi đêm đến, thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi nó vừa được mở cửa.
“Như này sẽ thuận tiện hơn.” Anh nói.
“Em đã chuẩn bị xong quà cho bà bác chưa?”
Nam Chức quay đầu nhìn anh, nói: “Rồi ạ.

Anh thì sao?”
“Cũng xong rồi.” Ngôn Trạm siết chặt tay cô: “Tranh thủ kiếm thêm chút điểm cộng.”
Nam Chức chạm vào mic thu âm, cảm giác rất sướng tay.
“Trong đầu anh nghĩ tới chuyện gì?”
“Có lẽ là nhờ nó mà anh đã khám phá ra ý nghĩa của cuộc sống.” Ngôn Trạm thản nhiên nói.
Cô ấn nhẹ vào đầu anh, động viên anh không chút do dự: “Sẽ được thôi.”
Hai người không có bất cứ chủ đề cố định nào trên đường đi, họ nói rất nhiều chuyện, thời gian cũng bất giác trôi đi lúc nào không hay.
Đến ngã ba, xe không rẽ phải mà đi thẳng.
“Chúng ta không về Vân Nặc sao?” Nam Chức hỏi: “Anh đặt trước bàn ở nhà hàng à?”
Tuy nhiên, anh đã chậm hơn cô một bước.
Ngôn Trạm lắc đầu: “Một lát nữa em sẽ biết.”
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ trong gara tư nhân.
Và người trong bức ảnh đó lại không phải lão Phật gia toàn năng mà là một cô nàng nhỏ bé nào đó lần đầu tiên đi lặn.
Ngôn Trạm vội vàng dỗ dành trước khi cô xù lông, còn nói: “Anh sẽ dẫn em đi chơi bất cứ môn thể thao nào mà em yêu thích.

Còn về những chuyện mà em lo lắng… Anh sẽ không thế nữa.”
Nó cũng là gara riêng của khu biệt thự giàu sang bậc nhất thành phố B —— Hi Duyệt Đình.
Ngôn Trạm nâng kính lên.
“Có thể trúng tuyển làm bạn trai em là được rồi.”
Ngôn Trạm đi xuống mở cửa rồi đỡ Nam Chức xuống xe.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
“Đây là biệt thự của anh ở phía Bắc thành phố sao?”
Bên trong khác hoàn toàn những gì cô đã tưởng tượng.
“Ừ.” Anh gật đầu: “Nào, chúng ta vào xem đi.”
Ngôn Trạm cứng người, sau đó lại dẫn cô trở lại ghế sofa rồi ngồi xuống.
Ngôn Trạm cầm tay cô để nhập dấu vân tay, sau đó còn nói cho cô biết mật khẩu nhà là 0422.
Nam Chức tò mò hỏi: “Con số này có ý nghĩa gì vậy? Đâu phải sinh nhật của anh đâu nhỉ.

Là ngày gì vậy? Ngày anh thành lập L.Z sao?”
Hình như cô nghe thấy có tiếng mèo kêu? Mà tiếng kêu này lại khá giống Quýt nhỏ.
“Không phải.”
“Vậy là…”
Ngôn Trạm đi tới nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô còn chưa dứt lời thì Ngôn Trạm đã kéo cô vào trong.
Bên trong khác hoàn toàn những gì cô đã tưởng tượng.
Nam Chức đặt Quýt nhỏ xuống, xoay người rời đi: “Hai người đi mà ở với nhau!”
Mặc dù phong cách trang trí của ngôi nhà vẫn đơn giản và hiện đại như vậy, nhưng nó lại mang đến cảm giác ấm áp hơn, không giống như căn hộ của anh ở Vân Nặc, nơi lúc nào tỏa ra sự trống vắng.
Đặc biệt là mấy cái gối tựa lưng trên ghế sofa.

Có một cái gối tựa hình trái tim màu hồng đào ở đó, đặc biệt nổi bật giữa những chiếc gối hình vuông màu đen.
Nam Chức im lặng hồi lâu.
“Đây chắc là ý tưởng của nhà thiết kế.” Nam Chức ôm cái gối tựa lưng hình trái tim màu hồng đào rồi ngồi xuống.
“Với tính cách như vậy sao cô ta có thể giữ chân fan hâm mộ được nhỉ?” Trần Manh bĩu môi: “Lúc bị đuổi khỏi Linh Khuynh, cô ta rất không phục, còn la hét ở phòng làm việc là từ trước đến nay thầy Trần luôn ỷ vào chú của cô ta nên mới được cung cấp tài nguyên cho, vậy mà bây giờ lại đá cô ta đi như vậy, thực sự rất đáng khinh.

Nhưng dù cô ta có trách cứ thế nào thì thầy Trần cũng vẫn không giữ cô ta lại.”
Trên bàn trà, một bó hoa hồng đỏ tươi được cắm trong bình thủy tinh.
Tên chó này mua thức ăn đóng hộp cho mèo, có điềm!
Cô còn chưa dứt lời thì Ngôn Trạm đã kéo cô vào trong.
Ngôn Trạm quan sát sắc mặt cô, hỏi cô: “Em thích không?”
“Anh nói thích cái gì cơ?” Cô hỏi: “Gối tựa lưng á? Đáng yêu quá.

Mặc dù nó không phải phong cách của anh, nhưng rất thích hợp…”
Ngôn Trạm đã quay trở lại làm việc, Nam Chức cũng vậy.
Nam Chức chú ý tới những bức ảnh chụp trên bức tường đối diện, lập tức ngừng nói.
Cô đang định rời đi thì Ngôn Trạm ngăn cô lại.
Đó là ngôi nhà mà ba của Nam Cảnh Sơn đã để lại, căn số 188 đường Thành Đình, một tòa biệt phủ theo tiểu chuẩn Pháp.
Hóa ra bạn trai của cô không chỉ có thể lái máy bay trực thăng mà anh còn biết lặn, biết lướt sóng, leo núi, trèo đèo, nhảy dù, là một chiến binh mười môn phối hợp thực thụ.
“Rất đẹp, rất hư ảo.” Cô quay đầu nói: “Em rất thích.”
Quần áo không quan trọng lắm.
“Anh thích thể thao mạo hiểm sao?” Nam Chức ngạc nhiên nói: “Tuyệt quá.

Nhưng… Cũng nguy hiểm lắm đúng không? Sao anh có thể thích những thứ này được vậy?”
Đã được phá án, đã được phá án.
Ánh mắt Ngôn Trạm vừa lúc rơi trên bức ảnh anh đang leo núi Praxtollen.
Vào thời điểm đó, dây an toàn bất ngờ bị hư hỏng nặng, anh đã rơi xuống khoảng ba mét trên không trung, cả đầu gối lẫn thắt lưng đều va vào bức tường đá, đau đến dữ dội.
“Quá sao?” Ngôn Trạm nghịch nghịch ngón tay của cô: “Anh còn đang thấy là ít quá ý chứ.”
Khoảnh khắc đó, anh đã suýt rơi vào tay tử thần.
“Cũng xong rồi.” Ngôn Trạm siết chặt tay cô: “Tranh thủ kiếm thêm chút điểm cộng.”
Nhiều lần Nam Chức đã tự nhủ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì tốt biết bao.
Nhưng có lẽ bản thân mỗi con người đều có bản năng sinh tồn của riêng mình, anh đã bám vào một tảng đá nhô cao và kiên trì chờ cứu viện tới.
“…”
Nam Chức thực sự rất sợ mỗi khi anh nhìn cô như thế này.
“Có lẽ là nhờ nó mà anh đã khám phá ra ý nghĩa của cuộc sống.” Ngôn Trạm thản nhiên nói.
Nam Chức sửng sốt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Nam Chức sau khi về nước vẫn chưa có thời gian đi tham thú thành phố B.
“Meow ~~~”
Tuy nhiên nếu nghĩ lại, một đứa con của trời như Ngôn Trạm, một người luôn đứng trên đỉnh cao như vậy, nhưng khi gặp chuyện đó chắc anh cũng sẽ thấy bàng hoàng và cô đơn lắm.

“Meow ~~~”
Chỉ có bánh đậu ngọt là do anh làm, còn lại đều do quản gia đã chuẩn bị từ trước, chúng được đặt trong lồng giữ nhiệt và đều đã được làm sẵn.
Nam Chức nắm chặt tay anh, tiếp tục xem những bức ảnh khác.
Cô ấn nhẹ vào đầu anh, động viên anh không chút do dự: “Sẽ được thôi.”
Phía ngoài cùng bên trái của bức tường là một bức ảnh mới tinh, nó được đóng khung bằng bạch kim có hoa văn, khác hẳn với những khung ảnh khác.
Nam Chức cảm ơn lời khen ngợi của cô ấy, sau đó hỏi: “Cô lồng tiếng cho ai trong bộ phim này vậy?”
Nhẹ nhàng chạm một cái.
Và người trong bức ảnh đó lại không phải lão Phật gia toàn năng mà là một cô nàng nhỏ bé nào đó lần đầu tiên đi lặn.
“Chỉ mang theo một ít quần áo của em,” Cô mỉm cười: “Còn có cả cái này nữa sao?”
“Sao anh lại chọn bức ảnh này chứ!” Nam Chức giận dỗi nói: “Em có rất nhiều ảnh đẹp mà!”
“Ừ.” Anh gật đầu: “Nào, chúng ta vào xem đi.”
Ngẫm lại, giữa cô và Ngôn Trạm cũng có những sự trùng hợp tưởng chừng như không thể xảy ra, cuối cùng lại đến được với nhau…
Lúc mới xuống nước cô đã hơi sợ, nhíu mày mím chặt môi lại, bộ dạng như sắp khóc nhè đến nơi, trông rất ngốc nghếch.
Nam Chức đứng trong phòng tắm.
“Bức này đẹp mà.” Ngôn Trạm mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Đáng yêu.”
“…”
Nhưng có lẽ bản thân mỗi con người đều có bản năng sinh tồn của riêng mình, anh đã bám vào một tảng đá nhô cao và kiên trì chờ cứu viện tới.
Khẩu vị của anh thực sự không bình thường chút nào.
Nam Chức mím môi: “Có phải em quản anh quá rồi, đúng không?”
Nam Chức xem kỹ từng bức ảnh, cô muốn hiểu biết thêm về Ngôn Trạm bằng cách này.
Nhưng càng xem, cô càng nhận ra anh giống như biển cả rộng lớn, ẩn chứa sức mạnh và trữ lượng vô hạn, thu hút cô khám phá mãi không thôi.
“Sau này…”
“Hả?”
“Nếu anh lại chơi thể thao mạo hiểm nữa, anh có thể dẫn em đi cùng, được không?”
Nam Chức ném cái gối tới chỗ cô ấy.
Sự phân bố theo cặp kỳ lạ và không thể giải thích kia cuối cùng đã được giải thích một cách thỏa đáng.
Ngôn Trạm cứng người, sau đó lại dẫn cô trở lại ghế sofa rồi ngồi xuống.
Trần Diệp An sửng sốt trong ba giây, sau đó cô ấy xua xua tay, tiếp tục xem phim, trả lời: “Trước đây tớ đã mua nó.

Tớ có một bộ quần áo màu trung tính, phải đeo cà vạt vào mới đẹp trai.”
Nhéo má cô, anh hỏi: “Em không sợ sao?”
Hai mắt Viên Tây mở to như cái chuông đồng: “Gì cơ?”
Mặc dù cô có tinh thần của một nhà thám hiểm, nhưng thực chất cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, sẽ luôn sợ hãi khi đối mặt với những chuyện mà cô không biết.

Anh có thể nhận ra điều đó khi nhìn thấy vẻ ngoài thận trọng của cô khi cô lặn xuống nước.
“Gì cơ? Anh chê em ngốc à?” Cô chớp chớp mắt: “Nên anh mới không chịu dạy em?”
Nam Chức véo má anh, bảo anh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại rồi lái xe đi.
Ngôn Trạm ôm cô, nói: “Là anh không dám.”
“Nhà cậu có đàn ông à?”
“Nếu anh muốn làm gì thì hãy nói cho em biết trước.” Cô thở dài: “Anh tiêu nhiều tiền như vậy làm gì? Dù trong nhà có núi vàng núi bạc thì cũng không thể làm vậy được.

Rất lãng phí!”
“Không dám?”
Vậy có nghĩa là anh không dám chịu trách nhiệm với cô đúng không?
Ngôn Trạm vội vàng dỗ dành trước khi cô xù lông, còn nói: “Anh sẽ dẫn em đi chơi bất cứ môn thể thao nào mà em yêu thích.

Còn về những chuyện mà em lo lắng… Anh sẽ không thế nữa.”
Nam Chức mím môi: “Có phải em quản anh quá rồi, đúng không?”
“Nhưng mà, Dệt Dệt Tử vốn đoạt tuyệt với tình yêu của chúng ta lại tìm được một người chồng như ý nguyện.”
Nhưng vào khoảng thời gian này, cô lại phát hiện ra cảnh đêm ở thành phố thật thơ mộng.

Nó mang theo một sức sống khác hoàn toàn với buổi sáng, giống như bầu không khí ở những quán bar được mở sau khi đêm đến, thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi nó vừa được mở cửa.
Nhưng cô thực sự rất sợ.

Mặc dù những môn thể thao mạo hiểm đó rất thu hút người khác, nhưng chúng rất nguy hiểm đến tính mạng.
Nam Chức giật mình.
Nếu cô đọc được những bài báo viết rằng ai đó đã thử thách chính mình và đã thành công, cô sẽ ngưỡng mộ, sẽ sùng bái.

Nhưng với anh, cô chỉ muốn anh được bình an, sẽ sống lâu trăm tuổi.
Trần Manh nói tiếp: “Một khoảng thời gian sau đó cô ta đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng trên mạng cũng không có quá nhiều tin tức về cô ta.

Gần đây nhất thì tôi có nghe nói người ba làm giám đốc điều hành cho một công ty nào đó của cô ta đã bị báo cáo về hành vi nhận hối lộ, cả gia đình cô ta đã lập tức chuyển đi khỏi thành phố B, không biết bây giờ đang trốn ở cái xó nào nữa? Nhưng chúng ta đang sống trong cái xã hội được pháp luật bảo hộ thế này, cô ta muốn trốn cũng không được.”
“Quá sao?” Ngôn Trạm nghịch nghịch ngón tay của cô: “Anh còn đang thấy là ít quá ý chứ.”
Nam Chức cười: “Anh nịnh em ít thôi.”
Nhưng càng xem, cô càng nhận ra anh giống như biển cả rộng lớn, ẩn chứa sức mạnh và trữ lượng vô hạn, thu hút cô khám phá mãi không thôi.
Anh không nói cho cô biết.
Vì cô, anh đã khám phá ra một ý nghĩa mới của cuộc sống.
Mà ý nghĩa đó đã đủ để anh hiểu thấu suốt cả cuộc đời.
Ngôn Trạm ôm cô từ đằng sau, tựa cằm vào vai cô, tư thế vô cùng lười biếng.
Vẻ mặt của Nam Chức và Viên Tây lúc này rất giống nhau, có quỷ mới tin.JPG.
***
Thực ra không chỉ có mình cô ấy mà còn rất nhiều đồng nghiệp khác đã phải nhẫn nhịn để giữ miếng cơm.
Vì Ngôn Trạm quá bận rộn với công việc nên anh không có thời gian để nấu nướng.
Chỉ có bánh đậu ngọt là do anh làm, còn lại đều do quản gia đã chuẩn bị từ trước, chúng được đặt trong lồng giữ nhiệt và đều đã được làm sẵn.
Sau bữa tối, Nam Chức đi vào phòng vệ sinh để trang điểm lại.
“Chia phòng!”
Nhìn vào gương, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy những manh mối bất thường.
Lần đầu tiên là khi Ngôn Trạm lấy dép trong nhà khi vừa mới vào cửa cho cô, lúc đó cô đã nhìn thấy trong tủ giày có mấy đôi dép lê của phụ nữ, mà tất cả chúng đều trông rất mới; Lần thứ hai là khi ăn cơm, đũa và bát được mang ra đều là theo từng cặp, ví dụ như của cô là bát hồng đũa trắng, của Ngôn Trạm là bát xanh đũa đen; Còn bây giờ…
“Chúng ta cứ sống cạnh nhau trong Vân Nặc không phải là được rồi sao?”
Trên bàn trang điểm, khăn mặt và bàn chải đánh răng cũng chia thành từng cặp, một của nam và một của nữ.
Cảm giác này giống như…
Khi đến gần cầu thang, cô thoáng liếc nhìn thấy căn phòng chếch đối diện đang khép hờ, mà trong đó có một thứ cô rất quen thuộc —— Thiết bị thu âm.
“Meow ~~~”
Nhưng hình như cô nghe nói cô ta đã trở thành một người nổi tiếng trên mạng?
Nam Chức giật mình.
Nam Chức bày ra tư thế “Stop”.
Hình như cô nghe thấy có tiếng mèo kêu? Mà tiếng kêu này lại khá giống Quýt nhỏ.
Mang theo tâm trạng không biết diễn tả như thế nào, Nam Chức đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau chuyện có liên quan đến Đường Giai Ni, Nam Chức cũng không hỏi quá nhiều về nó.
Hành lang vốn sáng sủa như ban ngày đột nhiên trở nên mờ mịt, chỉ có chuỗi đèn led trên mặt đất là sáng, dẫn cô theo lộ trình đã được định sẵn.
Trần Diệp An vừa cười vừa bắt lấy nó.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy cảm khái: “Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong năm vừa rồi.”
Vì cô, anh đã khám phá ra một ý nghĩa mới của cuộc sống.
Nam Chức đi lên tầng ba.
“…”
Vừa rồi cô không đi tham quan là vì nghĩ rằng sau khi ăn còn rất nhiều thời gian, không phải vội.
Cô không biết toàn bộ tường trên tầng ba đều được ốp kính trong suốt sát từ trần nhà xuống đến mặt sàn, nóc nhà cũng là một mái vòm hình cầu cực lớn, giống hệt một quả cầu trong suốt giữa bầu trời đầy sao, long lanh rực rỡ đến chói mắt.
Nam Chức nhìn đến mê mẩn.
“Anh lại…”
Cô bước đến bên cửa sổ, vươn tay ra từng chút một, muốn chạm vào những vì sao trên mặt kính, nhưng cô lại không biết chạm vào chúng sẽ như thế nào.
“Vậy chúng ta nói chuyện với nhau sau nhé.” Cô ấy nói: “Tôi… À, tôi chỉ giữ cô lại mấy phút nữa thôi.

Cô có biết Đổng Tình dạo này thế nào không?”
Nam Chức không khỏi cảm thán rằng, một khi anh chàng kỹ thuật này trở nên lãng mạn, có lẽ chỉ vài phút sau anh cũng có thể nghiền ép hoa quả tươi thành rượu ngon mất.
Lúc này, một lòng bàn tay ấm áp chợt bao lấy tay cô, vươn đầu ngón tay cô ra chạm nhẹ vào những vì sao.
Buổi tối, chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cổng tiểu khu.
Nam Chức hất tay anh ra.
“A.”
Nhẹ nhàng chạm một cái.
Những ngôi sao giống như pháo hoa rải rác, bùng lên vô số điểm sáng lấp lánh trên tấm kính.
“Không phải.”
“Sao có thể như vậy chứ?” Cô thốt lên: “Ma thuật sao?”
Mang theo tâm trạng không biết diễn tả như thế nào, Nam Chức đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngôn Trạm ôm cô từ đằng sau, tựa cằm vào vai cô, tư thế vô cùng lười biếng.
“…”
Anh cầm tay cô chạm nhẹ vào những vì sao một lần nữa, hiệu ứng vẫn giống như vừa rồi, ngôi sao đó bùng nổ thành vô số đốm sáng, tạo ra một trận “mưa sao băng” trên mặt kính.
“Một chút trò vặt.” Anh nói: “Dùng thuốc thử hóa học.”
Nam Chức không khỏi cảm thán rằng, một khi anh chàng kỹ thuật này trở nên lãng mạn, có lẽ chỉ vài phút sau anh cũng có thể nghiền ép hoa quả tươi thành rượu ngon mất.
“…”
Kẻ phản bội!
“Rất đẹp, rất hư ảo.” Cô quay đầu nói: “Em rất thích.”
“…”
“Sao anh lại chọn bức ảnh này chứ!” Nam Chức giận dỗi nói: “Em có rất nhiều ảnh đẹp mà!”
Ngôn Trạm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Em thích là được rồi.”
Hai người lặng lẽ đứng tại chỗ và ngắm nhìn những vì sao.
Ngôn Trạm cầm tay cô để nhập dấu vân tay, sau đó còn nói cho cô biết mật khẩu nhà là 0422.
Trong một khung cảnh lãng mạn và đẹp đẽ như vậy ở Tinh Hải không thể thiếu một nụ hôn nồng cháy.
Nhưng lúc chuẩn bị ngồi xuống, cô lại nhìn thấy một chiếc cà vạt màu xám có hoa văn sẫm màu bị mắc dưới khe ghế sofa.
Nhưng đang hôn thì Ngôn Trạm đột nhiên buông cô ra.
“Nếu em đã thích nó như vậy,” Anh thở dốc: “Vậy em có muốn chiêm ngưỡng nó mỗi ngày không?”
Lần đầu tiên là khi Ngôn Trạm lấy dép trong nhà khi vừa mới vào cửa cho cô, lúc đó cô đã nhìn thấy trong tủ giày có mấy đôi dép lê của phụ nữ, mà tất cả chúng đều trông rất mới; Lần thứ hai là khi ăn cơm, đũa và bát được mang ra đều là theo từng cặp, ví dụ như của cô là bát hồng đũa trắng, của Ngôn Trạm là bát xanh đũa đen; Còn bây giờ…
“Hả? Em cũng muốn, nhưng…”
“Vậy thì em chuyển tới đây đi.”
“…”
Đã được phá án, đã được phá án.
Sự phân bố theo cặp kỳ lạ và không thể giải thích kia cuối cùng đã được giải thích một cách thỏa đáng.
Anh đã cố tình chuẩn bị nó vì cô.
Đèn trên tầng ba sáng lên.
Nam Chức khoanh tay đứng bên cửa sổ, nghiêm túc quan sát tên chó này.

Tinh Hải đã khôi phục lại diện mạo của một căn biệt thự bình thường, giống như vẻ đẹp trước đó đều chỉ là ảo ảnh.
Nam Chức khoanh tay đứng bên cửa sổ, nghiêm túc quan sát tên chó này.
Nam Chức lần này không lồng tiếng cho bất kỳ nhân vật nào mà chỉ đóng vai trò là người dẫn chuyện.
Nam Chức sửng sốt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Em đã tự hỏi sao đột nhiên anh lại lãng mạn như vậy?” Cô cười lạnh: “Hóa ra anh làm nhiều thứ như vậy là vì muốn em chuyển tới đây.

Mỗi ngày trong đầu anh chỉ có chuyện đó thôi chứ không có chuyện khác sao?”
Ngôn Trạm nhìn thấy Quýt nhỏ thèm đến nhỏ dãi, thản nhiên nói: “Lợi dụng lẫn nhau.”
Nam Chức quay đầu nhìn anh, nói: “Rồi ạ.

Anh thì sao?”
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng nước của cô, yết hầu anh cuộn lên xuống.
“Trong đầu anh nghĩ tới chuyện gì?”
“Anh nói thử xem là chuyện gì? Còn không phải là…”
Chuyện đó sao?
Ngôn Trạm nâng kính lên.
Vẻ bề ngoại lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng trái tim đầy toan tính lại đang đập thình thịch.
“Hôm qua em còn phàn nàn rằng giường rất lạnh còn gì.” Anh bước tới: “Anh sẽ ủ ấm cho em.”
Ngôn Trạm nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng nước của cô, yết hầu anh cuộn lên xuống.
Nam Chức bày ra tư thế “Stop”.
Mọi toan tính đều rõ ràng và rành mạch đến nỗi những chuyện lãng mạn vừa rồi đều diễn ra rất tự nhiên.

Nhưng cô không muốn bị lừa dối vào hư không, càng không muốn nửa đời còn lại cứ mơ mộng như vậy.
***
“Nếu anh lại chơi thể thao mạo hiểm nữa, anh có thể dẫn em đi cùng, được không?”
Cô đang định rời đi thì Ngôn Trạm ngăn cô lại.
“Em giận sao?”
Nam Chức cười: “Anh nịnh em ít thôi.”
“Anh nói thử xem? Tình cảm của em dành cho anh thuần khiết đến mức…”
“Meow ~~~”
Lần này, Nam Chức chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Ngôn Trạm lắc đầu: “Nếu là vì em thì không có gì là lãng phí cả.”
Trong căn phòng nằm ở cuối tầng hai, Quýt nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trong “căn nhà mới”.
“Em nghe anh…”
Khung leo trèo mô phỏng hình cây cho mèo chơi, võng cho mèo, xích đu cho mèo, nhà vệ sinh hoàn toàn tự động cho mèo, bát cơm của mèo đều là phiên bản giới hạn của Tiffany… Thậm chí còn có cả “máy nói” Nhị Cẩu đi qua đi lại nữa.

Cả căn phòng giống như một thiên đường dành riêng cho Quýt nhỏ vậy!
Những ngón tay mảnh mai và trắng trẻo của cô lướt trên đai lưng của chiếc váy corset màu đen.

Một đen một trắng như vậy tạo nên tác động thị giác không nhỏ.
Mà khi con mèo màu cam nào đó nhìn thấy người chủ nghèo khó của nó, nó kiêu ngạo nhảy lên khung leo trèo không chút do dự, nhìn xuống cô từ trên cao.
Khóe miệng Nam Chức giật giật.
“Em nhìn xem, Quýt nhỏ rất thích nơi này.”
Ngôn Trạm đi tới mở ngăn tủ ra, bên trong tủ đầy ắp đồ ăn vặt cùng với sữa dê đóng hộp.

Quýt nhỏ thấy vậy không khỏi kêu lên đầy phấn khích.
“Meow ~~~”
Trước những cám dỗ đó, Quýt nhỏ mất đi liêm sỉ mà nhảy xuống ngay lập tức, quấn lấy người nào đó.
“…”
Nếu cô đọc được những bài báo viết rằng ai đó đã thử thách chính mình và đã thành công, cô sẽ ngưỡng mộ, sẽ sùng bái.

Nhưng với anh, cô chỉ muốn anh được bình an, sẽ sống lâu trăm tuổi.
Ngôn Trạm đi xuống mở cửa rồi đỡ Nam Chức xuống xe.
Tên chó này mua thức ăn đóng hộp cho mèo, có điềm!
Nam Chức bế Quýt nhỏ đang làm loạn lên, nói: “Anh có còn là người không vậy? Đến con mèo cũng lợi dụng!”
Ngôn Trạm nhìn thấy Quýt nhỏ thèm đến nhỏ dãi, thản nhiên nói: “Lợi dụng lẫn nhau.”
“…”
Kẻ phản bội!
Vừa rồi cô không đi tham quan là vì nghĩ rằng sau khi ăn còn rất nhiều thời gian, không phải vội.
Nam Chức đặt Quýt nhỏ xuống, xoay người rời đi: “Hai người đi mà ở với nhau!”
Ngôn Trạm đóng tủ lại, để mặc Quýt nhỏ ở đó kêu meow mewo, bước tới đuổi theo cô.
“Đừng giận mà.”
Nhưng cô cũng chỉ định đi xem đoàn phim sẽ sử dụng những đoạn nhạc dạo như thế nào để lồng vào phim, cũng không phải là nghiên cứu gì quá sâu nên chuyến tham quan đã kết thúc ngay sau đó.
Lần nào anh cũng nói ba từ này, nhưng ai là người khiến cô lúc nào cũng tức giận chứ?
Về chuyện Đường Giai Ni đẩy cô ấy ngã, cuối cùng Trần Diệp An đã lựa chọn giải quyết riêng.
Nam Chức hất tay anh ra.
Khi đến gần cầu thang, cô thoáng liếc nhìn thấy căn phòng chếch đối diện đang khép hờ, mà trong đó có một thứ cô rất quen thuộc —— Thiết bị thu âm.
Hơn nữa còn là thiết bị thu âm mới nhất và tốt nhất trên thị trường hiện nay.

Đến phòng thu âm cũng có sao?
“Anh lại…”
Ngôn Trạm bật đèn lên.
Bên trong còn có một tủ đồ ăn vặt chứa đầy những món mà Nam Chức hay ăn trong lúc nghỉ ngơi.
“Như này sẽ thuận tiện hơn.” Anh nói.
Bởi vì đôi khi Nam Chức muốn làm việc thêm vài giờ nữa trong phòng thu, nhưng phòng thu luôn có những người khác thuê ngay sau đó và cô không thể dùng được nữa, với cả thiết bị ở đó cũng đã lỗi thời, luôn xảy ra vấn đề trong lúc thu âm.
Bây giờ ở nhà đã có nó, cô muốn làm việc ở nhà bất cứ lúc nào cũng được.
Nam Chức chạm vào mic thu âm, cảm giác rất sướng tay.
Lúc đến đoàn làm phim, Nam Chức đã đi chào hỏi Tạ Hoài Thâm trước, sau đó tự do hoạt động trong đoàn.
Để có được một căn phòng như thế này ít nhất cũng phải tốn đến vài triệu tệ.

Vậy mà anh lại vì… Mà xuất tiền.
Để có được một căn phòng như thế này ít nhất cũng phải tốn đến vài triệu tệ.

Vậy mà anh lại vì… Mà xuất tiền.
“Em đã tự hỏi sao đột nhiên anh lại lãng mạn như vậy?” Cô cười lạnh: “Hóa ra anh làm nhiều thứ như vậy là vì muốn em chuyển tới đây.

Mỗi ngày trong đầu anh chỉ có chuyện đó thôi chứ không có chuyện khác sao?”
“Meow ~~~”
Quýt nhỏ đã “xuất cung”.
Nó nhảy lên bàn điều khiển, đôi mắt to tròn nhìn cô như muốn nói: Nào nào, tới cung điện của em đi, ăn ngon ngủ sướng, cái gì cũng có.
Nam Chức im lặng hồi lâu.
Đến con mèo của cô còn bị anh thu phục, công việc của cô anh cũng đã sắp xếp xong.
Vậy cô còn có thể chạy đi đâu được nữa?
“Bây giờ em sẽ về Vân Nặc.

Trong nhà đều trống rỗng, đúng không?” Cô thuận tay rút một gói khoai tây chiên và xé nó ra: “Hôm nay anh cũng dọn đi rồi à?”
Ngôn Trạm nói: “Quần áo của em anh chỉ mang theo một ít.

Vẫn nên để em tự mình thu dọn thì tốt hơn.”
“Hừ.”
“Nếu em đã thích nó như vậy,” Anh thở dốc: “Vậy em có muốn chiêm ngưỡng nó mỗi ngày không?”
Quần áo không quan trọng lắm.
“Chúng ta cứ sống cạnh nhau trong Vân Nặc không phải là được rồi sao?”
Nó được, nhưng không đủ.
Trước đây, anh chỉ cần thường xuyên được nhìn thấy cô là đã thỏa mãn lắm rồi; Nhưng bây giờ, anh muốn người anh nhìn thấy trước khi nhắm mắt sẽ là cô, khi anh mở mắt ra cũng sẽ là cô, muốn lúc nào cũng sẽ có cô ở bên cạnh.
Ngôn Trạm đi tới nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhưng cô thực sự rất sợ.

Mặc dù những môn thể thao mạo hiểm đó rất thu hút người khác, nhưng chúng rất nguy hiểm đến tính mạng.
“Thực ra em đi tàu điện ngầm về cũng được mà.”
Nam Chức thực sự rất sợ mỗi khi anh nhìn cô như thế này.
Đó rõ ràng là một cái bẫy, nhưng cô vẫn tình nguyện nhảy vào đó.
Phải làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao được sao?
“Lần sau…”
Vậy cô còn có thể chạy đi đâu được nữa?
Người đàn ông nắm chặt tay cô hơn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc như muốn nói rằng “Nếu em không đồng ý thì anh cũng sẽ không buông ra”.
“Nếu anh muốn làm gì thì hãy nói cho em biết trước.” Cô thở dài: “Anh tiêu nhiều tiền như vậy làm gì? Dù trong nhà có núi vàng núi bạc thì cũng không thể làm vậy được.

Rất lãng phí!”
Ngôn Trạm lắc đầu: “Nếu là vì em thì không có gì là lãng phí cả.”
Tên chó này không thể chờ đợi được nữa mà đã bắt đầu muốn sống thử rồi
Nam Chức lườm anh một cái, chỉ buông xuống hai chữ “Đi tắm” rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thu âm.
Ngôn Trạm hiểu ý, còn không quên nhắc cô rằng phòng ngủ của bọn họ ở trên tầng ba, phòng tắm cũng vậy.
Nhưng vừa dứt lời, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy lên tầng.
Tuy nhiên nếu nghĩ lại, một đứa con của trời như Ngôn Trạm, một người luôn đứng trên đỉnh cao như vậy, nhưng khi gặp chuyện đó chắc anh cũng sẽ thấy bàng hoàng và cô đơn lắm.
Tuy nhiên, anh đã chậm hơn cô một bước.
***
Nam Chức đứng trong phòng tắm.
Những ngón tay mảnh mai và trắng trẻo của cô lướt trên đai lưng của chiếc váy corset màu đen.

Một đen một trắng như vậy tạo nên tác động thị giác không nhỏ.
“Em nghe anh…”
“Chỉ mang theo một ít quần áo của em,” Cô mỉm cười: “Còn có cả cái này nữa sao?”
Trần Manh đã quá bất bình với Đổng Tình trong khoảng thời gian đó.
“…”
Ngôn Trạm định sẽ đi vào và từ từ giải thích với cô, nhưng vừa mới bước được một bước thì cửa phòng tắm đã đóng sầm lại.
“Chia phòng!”
“…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.