Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 63: 63: “anh… Ngôn Trạm ”




Editor: YuuCuối tháng năm, đầu tháng sáu.

Nhìn đồng hồ, chỉ cần boss lên máy bay bay từ thành phố B đến Paris đúng giờ, mọi chuyện sẽ thần không biết, quỷ không hay…
Cứ tới khoảng thời gian này trong năm là bệnh cũ của cô lại tái phát.

Mùa xuân và mùa hạ được gắn kết chặt chẽ, những làn gió nóng bắt đầu tràn ngập khắp cả thành phố B.

Chỉ qua một đêm, chiếc áo gió còn chưa mặc đủ đã đột nhiên biến thành chiếc áo cộc tay mỏng manh.

Cô không nên nhất thời mềm lòng mà thương xót tên chó này!
Cô mỉm cười chụp một bức ảnh mèo và người máy, sau đó gửi cho người nào đó.

Trong trường đại học Ngoại Ngữ, những tán cây khẽ lay động, cả một màu xanh biếc tới tận chân trời.

“Uống thuốc đi.


Nam Chức ngẩng đầu lên, đối mặt với cái cằm của người đàn ông.

Nam Chức và Viên Tây đang ngồi trên ghế dài uống trà sữa.

Quýt nhỏ chui đầu vào trong cái chăn bông, lại tiến sâu vào để ngửi một chỗ nào đó.

“…”
Sau khi xa cách lâu như vậy, cho dù cô có dè dặt thì cũng không thể kìm được ham muốn của mình với anh.


“Cốc này của cậu toàn tớ uống thôi.


Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, không ngơi nghỉ một chút nào cả.

Ngôn Trạm bế cô về phòng ngủ.

“Anh không lái xe sao?”
Nam Chức cười, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bắt đầu ho.

***
Cứ tới khoảng thời gian này trong năm là bệnh cũ của cô lại tái phát.

Tên chó này lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy mà chẳng tiến bộ chút nào sao? Dù chỉ một chút thôi cũng được.

Ánh mắt cô liếc ra bên ngoài, Quýt nhỏ đang ngửi cái gì trên giường vậy?
Ngôn Trạm làm theo, còn nhân tiện đi mở cửa phòng vệ sinh ra.

Cộng thêm khoảng thời gian trước còn là giai đoạn sản xuất cuối cùng của《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》nữa, cô đã chôn mình ở trong phòng thu âm gần như suốt 24 tiếng đồng hồ, không ngừng trau chuốt lại nhân vật, mệt mỏi không thôi.

“…”
Viên Tây vỗ vỗ lưng cô, nhíu mày nói: “Để tớ đưa cậu tới bệnh viện.



À, thuốc hạ sốt.

“Không cần đâu.

” Cô khàn giọng nói: “Tớ chỉ cần ít nói chuyện đi là được rồi.


Cái thời gian chết tiệt này!
Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, không ngơi nghỉ một chút nào cả.

“Sao anh đã về rồi?”
“Em đã bao tuổi rồi chứ? Chẳng lẽ bị bệnh còn không biết tự đi gặp bác sĩ sao?”
Vào thời điểm này năm ngoái, tiệm bánh ngọt Thiến Thiến còn phải dựa vào việc phát tờ rơi quanh đại học Ngoại Ngữ mới miễn cưỡng trụ được qua ngày.

Vậy mà bây giờ, hội sinh viên của trường còn đích thân tới tìm Viên Tây để xin tài trợ cho trận bóng rổ.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh, tham lam hít hà mùi gỗ thoang thoảng trên người anh.

“Anh Trần đi Osaka được gần một tháng rồi đấy.

” Viên Tây thở dài: “Cũng không biết khi nào mới về nữa.


Quýt nhỏ vẫn đang cào cửa và kêu lớn bên ngoài.

Nam Chức thực sự không thể nghe được nữa liền hét lên: “Còn không mau mở cửa cho nó đi.


“… Còn chưa xong sao? Em, em mệt quá rồi…”
Nam Chức cụp mắt xuống, nghịch nghịch cốc trà sữa trong tay, không đáp lời lại.

Đọc‎.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.