Có lẽ là luyện cấp đến quá muộn, Tả Uyên Thần sáng thứ hai thức dậy trễ một chút, làm cho lúc cậu đi đến văn phòng, đã qua giờ làm việc 20 phút.
Hơn nữa Trình Trạch Dương cũng đang ở trước bàn Tô Tú, hơi nghiêng người nhìn Computer của cô, khóe miệng còn mang theo mạt cười hời hợt.
Đáy lòng Tả Uyên Thần vậy mà bất giác hơi hơi run rẩy một chút, trước kia sao không chú ý, bộ dạng người này thật đúng là rất thanh tú xinh đẹp.
Thấy cậu vào, Trình Trạch Dương chỉ hơi hơi sửng sốt, cũng không có trợn mày dựng mắt phê bình hành vi đi muộn giống như cậu nghĩ, thậm chí còn khẽ gật đầu với cậu.
Không biết là y uống lộn thuốc hay mình uống lộn thuốc. Tả Uyên Thần lẩm bẩm trong lòng ngồi ở sau bàn công tác.
Tối hôm qua để bọn Bông tuyết dẫn thăng cấp ở Khổng Tước lĩnh, liên tục quay tới nửa đêm, đốt xong nhân đôi của một tuần rồi mới thả bọn họ đi ngủ, cấp bậc cũng là nhích thêm đến cấp 55.
Lúc ngủ vẫn còn rất không tình nguyện… bây giờ thì một chút tinh thần cũng không có.
Nếu không phải quản lí đang đứng ở cách đó không xa, Tả Uyên Thần thực muốn cứ tiếp tục úp sấp trên bàn ngủ bù.
Tả Uyên Thần xoa xoa mắt khô khốc, đưa tay mở Computer, hai tay chống cằm vô lực bày ra ở nơi này.
Nhạc khởi động máy mới vừa vang xong, cửa phòng làm việc luôn mở liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Khấu khấu…
Người trong văn phòng đều xoay đầu hướng cửa, Tả Uyên Thần là gần cửa nhất, nhìn thấy người tới, cậu không khỏi hơi nheo hai mắt.
Người này chính là chàng trai ở trong nhà Trình Trạch Dương lần y phát sốt thân mật đút cháo y húp, tuổi có lẽ cũng phải nhỏ hơn bọn họ một chút, tướng mạo cùng Tả Uyên Thần tương đương, cũng là một dạng người mẫu nam, nhưng khác biệt với tao nhã của Tả Uyên Thần, trong dung mạo ẩn chứa một chút thù nghịch.
Nhìn thấy thì không vừa mắt, Tả Uyên Thần bĩu môi, người nọ cũng đúng lúc đối mắt cậu, khóe miệng hơi hơi kéo một chút, ánh mắt lướt qua cậu.
Cái nhìn này là biết, hai người tuyệt đối là không cùng bàn.
“Tiểu Nhiên? Em hôm nay sao không đi làm?” Trình Trạch Dương trong lúc bọn họ âm thầm đối mặt tự mình đi kéo cậu trai trước mặt, nụ cười trên mặt càng thêm hết sức ngọt ngào.
Tả Uyên Thần nhíu chặt mày nhìn bọn họ, không chút nào che dấu ánh mắt hung tợn của mình.
Cậu trai bĩu môi, “Không muốn đi thì không đi… Không tâm tình!” Rõ ràng cao hơn Trình Trạch Dương gần nữa cái đầu, nhưng giọng điệu này lại thêm vẻ mặt có chút u oán, nhìn thế nào sao giống đang —— làm nũng…
Thiết, có phải là đàn ông hay không a. Tả Uyên Thần ngầm giễu cợt.
Trình Trạch Dương vậy mà cười sờ sờ đầu thằng nhóc đó, xin nhờ, cậu ta lại không phải con nít, Tả Uyên Thần điên cuồng hét trong lòng.
Nhưng chút cảm nhận lung lay không được tâm lý y, Trình Trạch Dương dỗ dành nói thầm với cậu trai, “Anh còn phải làm việc, em trước vào phòng làm việc của anh ngồi đi, đợi hết giờ cùng đi ăn cơm.”
Nói xong xoay người, đối diện vẻ mặt nhăn nhó của Tả Uyên Thần, Trình Trạch Dương rõ ràng sửng sốt một chút, đứng nguyên tại chỗ.
Cậu trai lại khẽ cười, chầm chậm vượt qua Trình Trạch Dương đi đến trước bàn làm việc của Tả Uyên Thần, vươn tay, “Xin chào, tôi tên Ngụy Nhiên, là bạn tốt của Trạch Dương.”
Bạn tốt? làm việc lâu như vậy, sao không biết y còn có bạn tốt gì đó, mặc dù trong lòng cực lực bài xích, Tả Uyên Thần vẫn là mặt mang tươi cười vươn tay ra, “Xin chào, Tả Uyên Thần.”
Cậu trai cười toe toét, quay đầu lại nhìn mắt Trình Trạch Dương, “Tôi biết…”
Hử? Biết? Tả Uyên Thần còn chưa kịp nói ra thắc mắc trong lòng, Ngụy Nhiên đã quay người một phen ôm vai Trình Trạch Dương, “Được rồi, đi vào văn phòng anh đi, hôm qua vẽ bản vẽ khuya khoắt, buồn ngủ chết…”
Tả Uyên Thần hung hăng trừng mắt nhìn bàn tay đặt ở trên vai Trình Trạch Dương của cậu ta, Trình Trạch Dương quay đầu, nhìn thấy ánh mắt cậu, dường như có chút hoang mang, Tả Uyên Thần vội vã thu lại tâm trạng.
“hì hì… Hình như ngửi được mùi vị chua chua a…” nhóc con Tô Tú kia không biết lúc nào thì cũng sáp qua đây.
Tả Uyên Thần hiền lành nghiêm mặt gõ đầu của cô một cái, “Biến đi!”
Tô Tú tiếp tục ngồi ở trên bàn cậu rung đùi đắc ý, “Ai… Có hoa có khả năng bẻ chỉ cần bẻ, bị người khác bẻ, anh chính là ngay cả hương cũng ngửi không được.”
“Cái gì a, trong đầu óc em lại suy nghĩ cái gì? Anh nói em không thể bình thường chút sao?” Tả Uyên Thần không kiên nhẫn liếc xéo cô.
Tô Tú xấu xa cười, “Chỉ sợ bây giờ không phải em không bình thường đi.”
Ném lời chọc người buồn rầu không thôi, Tô tiểu thư cứ nhẹ nhàng mà đi, Tả Uyên Thần cứng lại, cũng phản bác không được. Hôm nay bản thân hình như thật sự có điểm khác thường, có lẽ là tối hôm qua thức khuya quá lâu, có chút mơ mơ màng màng.
Dùng sức lắc lắc đầu một cái, Tả Uyên Thần cố gắng làm cho mình chuyên tâm vào công việc.
Công việc kết thúc, Tả Uyên Thần cũng chạy tới trang chủ Mộng ảo Cổ Long down trò chơi, dù thế nào đi nữa sau bàn làm việc của cậu chính là tường, mà trừ bỏ Tô Tú, cũng không còn ai ghé vào trước Computer cậu nhìn, chỉ cần không dặt icon trên desktop thì tất cả OK rồi.
Vào trò chơi, quả nhiên lại không mấy người ở, phỏng chừng vợ chồng son hôm qua bồi cậu bây giờ còn đang ngủ.
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: có ai không… Dẫn tôi thăng cấp
Bang phái: Quả đống nhi: anh không phải đi làm sao?
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: trốn việc…
Bang phái: Hoa cúc tàn, đầy giường máu: oa… Vì Lão Đại thật sự bất cứ giá nào … Đến nhân đôi tuyến 1 tôi dẫn anh…
Bang phái: Quả đống nhi: tôi cũng đi!
Bang phái: Dưa của dưa hấu: thuận tiện dẫn tôi với bà xã đi, đang không có chuyện gì đây…
Bang phái: Hoa cúc tàn, đầy giường máu: nhân đôi tuyến 1 tập hợp!!!
Tả Uyên Thần ngẩng đầu nhìn nhìn, đoàn người đều cúi đầu ở trước máy vi tính, cũng yên lòng đã đi nhân đôi tuyến 1, lại ở nguyên bảo trong Thương Thành mua mấy cái nhân đôi, mang theo ở trên người.
Đang giết quái giết sảng khoái, đột nhiên trên đầu chiếu lại một nét bóng mờ, Tả Uyên Thần trong lòng run lên, vội vàng thu nhỏ, ngẩng đầu, Tô Tú đang đưa ngón tay sợ hãi chỉ vào cậu, “Anh anh anh… anh… anh đi làm chơi trò chơi?”
“Hư…” Tả Uyên Thần nhanh chóng che miệng cô, thuận tay click mở trò chơi, nhấn tự động lại thu nhỏ, “Ồn ào cái gì a, cẩn thận Trình Trạch Dương nghe được!”
Tô Tú xoay tròn con mắt, “Không cho em nói? Được a, hì hì…”
Tả Uyên Thần nháy mắt có dự cảm xấu.
“Anh giữa trưa lại mời em ăn cơm a… Em ở nhà ăn công nhân viên ăn ngán muốn ói rồi.” Quả nhiên, gặp được lợi ích tuyệt không bỏ qua, công lực vô sỉ rất có phong phạm của Tả Viện Viện.
Tả Uyên Thần chỉ có thể tự nhận xui xẻo, “được, nhưng, em kiên quyết không thể nói với Trình Trạch Dương anh chơi trò này! Y mà biết anh nhất định không tha cho em!”
“Anh ấy ở chỗ khác biết anh cũng trách em?” Tô Tú bĩu bĩu môi.
“Ân!” Tả Uyên Thần rất nghiêm túc.
Tô Tú không hứng thú gật gật đầu, “Được rồi, em ai cũng không nói, nhưng… Vì sao không thể cho anh ấy biết anh chơi trò chơi ‘Này’?”
“Này” của Tô Tú cắn chữ đặc biệt nặng.
“Tóm lại không thể nói!” Tả Uyên Thần trừng cô một cái, cửa phòng quản lí cũng mở ra, hai người bên trong cùng nhau đi ra.
“Quản lí…” Tô Tú lập tức nhảy xuống bàn làm việc cậu, mỉm cười ngọt ngào với Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương hiển nhiên cũng bị nhiệt tình khác thường của cô kinh sợ, có phần không biết phải làm sao nhìn cô.
“Quản lí cùng vị đẹp trai này ra ngoài ăn cơm sao?” Tô Tú tò mò hỏi.
Trình Trạch Dương gật gật đầu, “Ân… hết giờ rồi, mọi người cũng đi ăn cơm sớm một chút đi.”
Tô Tú quay đầu lại nhìn nhìn Tả Uyên Thần, nháy mắt mấy cái, Tả Uyên Thần lại có dự cảm không rõ.
“Anh Thần đúng lúc muốn mời em dùng cơm, chúng ta cùng nhau đi.” Nói xong còn vô tội quay đầu lại nhìn cậu, “Anh Thần anh không ngại em tìm thêm hai người cùng đi chứ.”
“Không ngại…” Mới là lạ! Tả Uyên Thần trong lòng thầm mắng nhóc con này mấy lần, “Nhưng sợ quản lí không tiện, nói không chừng còn có chuyện với ngài Ngụy.”
Ngụy Nhiên cũng nheo mắt, mỉm cười với Tô Tú, “Cám ơn vị tiểu thư này mời, chúng tôi vừa lúc không có việc gì, cứ —— cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cái chân bà nó cung kính không bằng tuân mệnh!
Tô Tú còn ồn ào muốn đi ăn món cay Tứ Xuyên, ánh mắt Trình Trạch Dương hờ hững nhìn Tả Uyên Thần, cười đề nghị, “Vẫn đừng đi, hôm nay rất muốn ăn Mì xào nước tương, Tô Tú lần trước em không phải còn nói có quán mì ăn rất ngon sao?”
Tả Uyên Thần ngầm thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã phụ họa, “Nếu quản lí muốn ăn, Tiểu Tô tử em cứ nhanh dẫn đường đi.”
Tô Tú vẫn có chút không cam lòng bĩu môi, “Thật vất vả có người mời khách còn ăn rẻ như vậy…”
“…” Tả Uyên Thần không nói gì nhìn cô, “Vậy em còn muốn ăn cái gì?”
Tô Tú mở to mắt một chút, “Không bằng chúng ta đi ăn MacDonald đi!”
Vì thế, đã xuất hiện tình cảnh ba chàng trai mặc âu phục vây quanh cô gái mặc đồ công sở ngồi ở MacDonald toàn là con nít.
Tả Uyên Thần len lén an ủi mình, dù sao cũng không tự làm khổ mình nhiều như ăn món cay Tứ Xuyên.
“Anh đẹp trai quan hệ giữa anh và quản lí Trình là thế nào?” Người ta rõ ràng đã nói tên cho cô biết, cứ kêu anh đẹp trai anh đẹp trai suốt, Tả Uyên Thần xem thường liếc cô một cái, đổi lấy nửa con mắt xem thường tương tự.
Ngụy Nhiên hờ hững nhìn Tả Uyên Thần, “A, bọn tôi xem như… anh em tốt?” Nói xong đưa ánh mắt nhìn về phía Trình Trạch Dương, trong nụ cười còn hơi hơi ám muội.
Ngực Tả Uyên Thần lại khó chịu một chút, ấm ức vội vàng mở miệng, “anh em tốt thì anh em tốt, cái gì gọi là xem như? Chẳng lẽ hai người còn không xác định?”
Trình Trạch Dương trừng Ngụy Nhiên một cái, lại cúi đầu lẳng lặng gặm Hamburger.
“Tôi nói xem như, là bởi vì tôi không biết quan hệ của chúng ta là hơi giống người thân, còn hơi giống người yêu a…” Ngụy Nhiên cười đến càng thêm vô sỉ.
Tả Uyên Thần nghiêm mặt, còn không chưa kịp mở miệng, Trình Trạch Dương liền đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ngụy Nhiên em lại càn quấy!”
Ngụy Nhiên thè lưỡi, rõ ràng là người MAN như vậy, làm mặt quỷ vẫn đáng yêu đến cực kỳ, “tình cảm của em bị ngăn trở vẫn giúp anh, anh còn nói em càn quấy…”
Trình Trạch Dương lườm cậu ta một cái, nhìn về phía Tả Uyên Thần, trong mắt lại mang theo chút lo lắng không yên, “Nó nói bậy, anh đừng để ý.”
Tả Uyên Thần tức giận hít một hơi nhưng vui, để ý cái rắm, cậu ta có cái gì hay mà để ý, đáng lẽ là không liên quan chuyện của cậu!
Tô Tú ở một bên lại cười lên tiếng, “Ha ha… Em cảm thấy một chuyến này của em thật sự là không uổng công.”