Tả Uyên Thần một mình nằm ở trên giường lớn của khách sạn, vừa nghĩ tới Trình Trạch Dương đang đơn độc ở chung với Đào Túy, trong lòng đã sốt ruột như lửa cháy.
Trong đầu không tự chủ được lại hiện ra ký ức tối qua, hạ shen (hạ thân) nhất thời một trận căng chặt.
Khấu khấu khấu… Lại truyền tới tiếng gõ cửa, Tả Uyên Thần tức giận từ trên giường đứng dậy, không thấy đèn đã tắt rồi sao?
Mở đèn, lại chạy tới mở cửa, quả nhiên không đoán sai, là nhóc con Tô Tú kia, “Em tới làm chi.”
“Ngày tốt cảnh đẹp như thế, em và công tử tâm sự một chút chứ…” Tô Tú cười hì hì đẩy cậu vào cửa, sau đó không chút khách khí ngồi trên giường cậu.
“Hơn nửa đêm em chạy đến phòng con trai làm chi!” Tả Uyên Thần liếc cô một cái, lại nằm ngửa trên giường.
“Hì hì… em thấy anh không vui, tới khuyên giải anh.” Tô Tú cũng tự động tự phát bò lên giường, ngồi vào bên cạnh cậu, “sao bị Lão Đại đuổi ra ngoài? Thực ăn anh ấy đi?”
Tả Uyên Thần cả người cứng đờ, “Cái gì gọi là đuổi ra? Hơn nữa, sao em kêu anh ta Lão Đại? Không phải em mới là bà xã của anh sao?”
“Hì hì…” Tô Tú cười cười lấy lòng cậu, “Lão Đại đã xin em, đáng thương như vậy, em đành phải đồng ý giúp anh ấy… lại nói, em thấy anh ấy thật sự thích anh mới giúp.”
Tả Uyên Thần giật mình, quay đầu nhìn về phía Tô Tú đang ngồi ở bên cạnh, “Anh ta nói cho em?”
“Cái gì?” Tô Tú sửng sốt, tiếp theo xấu xa cười rộ lên, “Nga anh nói anh ấy thích anh a, đương nhiên… Không có khả năng!”
Sắc mặt Tả Uyên Thần nhất thời lạnh xuống, hừ một tiếng, đầu cũng xoay ra ngoài cửa sổ.
“Em chính là ép hỏi rất lâu anh ấy mới gật đầu thừa nhận, nếu thật khiến anh ấy chính miệng nói ra mấy chữ thích anh này, em thì không bản lĩnh, cái này phải dựa vào chính anh.” Tô Tú cười khẽ một tiếng.
Tả Uyên Thần sửng sốt, biết mình bị cô đùa giỡn, bình thường sớm trừng mắt trợn mày mắng cô một trận, nhưng lần này không biết thế nào, khóe miệng vậy mà không thể khống chế cong lên.
“Kỳ thật em đã cho anh cơ hội… Lần trước hỏi anh bị người lừa sẽ thế nào, anh nói hận nói đến kiên quyết như vậy, em đương nhiên cũng ngại không giúp anh ấy.” Tô Tú điều chỉnh chân mình, hơi hơi nghiêng đầu, “Nhưng, anh Thần, em nói thật, thật ra em lại đồng ý cũng có một phần rất lớn là bởi vì anh.”
Hóa ra ngày đó bọn họ úm ở trong văn phòng chính là đang thương lượng gạt cậu thế nào, Tả Uyên Thần không biết nên tức giận hay nên cười, chỉ có thể theo lời cô hỏi tiếp, “Bởi vì anh? Anh làm sao?”
“hừ hừ, anh a, muốn lừa người khác có thể, nhưng không gạt em được.” Tô Tú nói vẻ mặt hưng phấn, “Đừng thấy Lão Đại cứ mỗi ngày đối địch với anh, kỳ thật anh a, ánh mắt cũng thường thường xoay xoay đuổi theo anh ấy, ngày nào anh ấy nếu không kiếm cớ kêu anh đi vào một lần, anh nhất định phải cố ý phạm sai để anh ấy thấy…”
“Anh khi nào thì như vậy!” Tả Uyên Thần tranh luận, bị một ánh mắt của Tô Tú cản trở về, “Anh không cần vọng tưởng gạt em, phải biết rằng sở thích nghiệp dư của em chính là quan sát hai người các anh!”
“…” Tả Uyên Thần không nói gì nhìn cô, chỉ thấy Tô Tú lại cười gian xảo, “Kỳ thật mọi người bây giờ cũng biết hôm qua anh ăn Lão Đại, nhưng anh được nhất trí bầu thành tra công, ăn xong không chịu trách nhiệm, vốn mọi người nghĩ đến tập thể thảo phạt anh, bị em ngăn trở về.”
Tả Uyên Thần nhất thời bực mình, “Cái gì anh không chịu trách nhiệm, anh còn chưa nói gì tên kia đã vội vàng kêu anh quên…”
Không xong, đã vậy còn quá dễ dàng bị lừa khai ra… Tả Uyên Thần thấy nụ cười của Tô Tú càng thêm sáng rỡ, chỉ có thể liếc cô một cái không nói tiếp.
“Ha ha, em chỉ biết em không đoán sai, Lão Đại kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không quấn quít kêu anh phụ trách!” Tô Tú dương dương tực đắc lắc đầu, “Nhưng anh cũng quá không chịu trách nhiệm, cứ thế ném Lão Đại trong phòng, Trữ Tịnh người ta lặng lẽ… chậc chậc chậc…”
“Đúng rồi, hai người bọn họ sao có thể ngủ một phòng?” Được rồi, cậu vẫn tránh không được lòng hiếu kỳ ngu ngốc.
Tô Tú cũng càng thêm nhiều chuyện tới gần cậu, “Trữ Tịnh đến đây thì lại đặt phòng a, bọn Ngụy Nhiên liền tặng quả cam nhỏ, không phải, san sẻ cho cậu ta … hì hì…”
Hoàn toàn kiểu cười jian (cười gian) của hủ nữ.
Tả Uyên Thần vô lực liếc cô một cái, “mắt hoa đào kia sao tìm được tới nơi này chứ?”
“Cái này…” Tô Tú chột dạ mở to mắt, “Nhưng không thể không nói a!”
“Nói như vậy là em tìm hắn ta tới?” Tả Uyên Thần gắt gao trừng cô, rất có điểm Dạ Hắc Phong Cao (ban đêm gió lớn), ý vị mưu tài sát mệnh.
“Không phải không phải, em không phải cố ý…” Tô Tú vội vàng xua tay giải thích, “Em mang theo laptop, hôm qua đã đăng một ít về chuyến đi, ai biết vừa lúc gặp anh ta, anh ta liền hỏi em sao anh và Lão Đại đều không online, em chỉ nói võng tụ … Em thật sự không nghĩ tới anh ta cũng là B thị…”
Tả Uyên Thần thu hồi ánh mắt, cúi đầu thở dài, “Quên đi…” Nếu không phải hắn ta tới, Trình Trạch Dương nói không chừng bây giờ thật sự đang nằm ở trong bệnh viện.
“Nhưng anh yên tâm đi, Đào Túy chỉ uổng công, Lão Đại nhất định không phải anh không thể.” Tô Tú chân chó vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, em đi ngủ!”
Tả Uyên Thần không để ý cô, mặc cho cô xuống giường lại đóng cửa, trong đầu vang vọng loé lên đối thoại ban nãy.
Thì ra mình trước kia, đã ở thời thời khắc khắc chú ý đến Trình Trạch Dương sao?
Có lẽ, không chỉ là bởi vì chán ghét y?
Bởi vì buổi chiều mọi người đã phải về, cho nên chủ nhật chính là thuộc yêu cầu mãnh liệt của đám con gái đi khu vui chơi.
Hôm nay lại không ai vắng mặt, nhưng bạn học quả cam nhỏ vẫn buồn bã không vui, còn luôn cách rất xa cái tên đeo kính râm, không biết là nguyên nhân gì.
Đương nhiên, Tả Uyên Thần chắc là sẽ không vì chuyện này quá hao tổn tâm trí, cậu để ý, là Trình Trạch Dương vẫn đi cùng Đào Túy, vậy mà từ đầu tới cuối cũng không liếc cậu một cái!
Không phải anh không thể? Cậu nhưng hoàn toàn không nhìn ra!
“Anh hai, muốn cướp về cũng đừng có một biểu cảm giống như ăn thịt người, em thật cảm thấy sỉ nhục vì có người anh như anh!” Tả Viện Viện len lén tới gần bên cạnh cậu, vẻ mặt khinh bỉ.
Tả Uyên Thần trừng mắt liếc nó một cái, xem ra Tô Tú nói không sai, dọc theo đường đi không chỉ toàn bộ bạn học hủ nữ đều xem thường mà đối địch, ngay cả em gái mình cũng cảm thấy cậu là tra công ăn xong phủi sạch thoát thân rời đi.
“Em nói thật, anh trừng em xong rồi thôi!” Tả Viện Viện cũng trừng mắt liếc cậu một cái, “Hừ, Lão Đại bị người khác theo đuổi rồi, anh cứ hối hận đi nhé!”
Nhìn cái ót của Tả Viện Viện, Tả Uyên Thần lại một lần nữa có xúc động nhét nó vào tên lửa phóng ra ngoài không gian, mà lần trước, là lúc trung học nó thả chó cắn bạn gái cậu.
Bông tuyết ở phía trước la hét muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, mọi người cũng thuận theo cô.
“bà xã Thiển Miên, vừa lúc chúng ta ngồi cùng nhau, tôi cũng có thể ăn ăn đậu hủ!” âm thanh chói tai kia truyền tới, Tả Uyên Thần nhất thời lửa giận nổi lên bốn phía.
“Mẹ nó, bà xã cũng của mày kêu?” Không kịp nghĩ gì khác, Tả Uyên Thần đã bước một bước dài xông lên trước, đánh Đào Túy ngã trên mặt đất.
“A! Cậu Tả anh ——” Trình Trạch Dương vội chạy tới đỡ Đào Túy dậy, “Đào Túy anh không sao chứ?”
Một người quen biết hai ngày cũng kêu thẳng tên, vẫn kêu mình là Cậu, Tả Uyên Thần càng thêm phẫn nộ, Tô Tú còn nói y thích mình! Toàn bộ TM giả dối!
Tả Uyên Thần còn muốn xông tới, lại bị Ngụy Nhiên đi lên đánh một quyền, “Tả Uyên Thần, tôi xem anh là anh trai Tiểu Hồ Ly mới luôn nhẫn anh đến bây giờ! Đừng tưởng rằng Trạch Dương thích anh thì anh có thể tùy ý tổn thương anh ấy! Tôi bây giờ nói rõ cho anh biết, anh hoàn toàn không xứng với anh ấy!”
Ngụy Hà cũng nóng lòng muốn thử muốn qua đây, bị Cúc hoa gắt gao túm lại. Hai má Tả Uyên Thần đau rát, nhổ ngụm nước miếng, vậy mà mang theo tơ máu.
“Tiểu Nhiên! Em nói bậy bạ gì đó a!” Trình Trạch Dương sốt ruột ngăn Ngụy Nhiên nói tiếp nữa, người cũng tới bên cạnh Tả Uyên Thần, “Anh không sao chứ? Cảm thấy thế nào? Cũng ói máu rồi! Tiểu Nhiên! Sao em xúc động như vậy… Ngô!”
Trình Trạch Dương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiếp theo mạnh đẩy Tả Uyên Thần ra.
Cậu, cậu vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy hôn y.
Trình Trạch Dương có phần không dám tin vỗ vỗ môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt phức tạp của Tả Uyên Thần.
Vào chủ nhật trong khu vui chơi nhốn nha nhốn nháo, chung quanh đều là người quen thuộc hoặc xa lạ.
Mà cậu, hôn y.
Tả Uyên Thần đối mặt với y đột nhiên trốn tránh, “Thực xin lỗi, tôi đi trước, mọi người chơi tiếp đi…”
Nói xong Tả Uyên Thần xoay người rời đi, nước mắt của Trình Trạch Dương cuối cùng cũng rớt xuống ngay sau khi cậu xoay người.
Quả nhiên, là không được.
Tả Uyên Thần lại một lần mất ngủ.
Lúc ấy, sao mình có thể cứ như vậy hôn xuống?
Chẳng lẽ thật là thích?
Lớn như vậy, Tả Uyên Thần cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình có thể là đồng tính luyến ái.
Nhưng vừa nghĩ tới thân thể □ đêm đó của y, dưới bụng ngay lập tức thức dậy căng chặt. Thậm chí nghĩ đến Đào Túy có thể đang ham muốn y, cũng là hận không thể lập tức xông qua kéo y về bên người.
Tả Uyên Thần đã nói yêu đương mấy lần, nhưng chưa bao giờ nhớ rõ mình từng có ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, mặc dù Trình Trạch Dương chưa từng gửi tin nhắn cho cậu, Tả Uyên Thần vẫn nhịn không được một chút chờ mong nho nhỏ đó.
Vội vã lấy di động ra xem, quả nhiên, chính là nhóc con Viện Viện kia.
“Anh, em biết anh thích anh ấy, nhanh chóng theo đuổi đi, chờ khi Lão Đại Chân hết hi vọng, đến lúc đó anh khóc cũng không chỗ khóc, nếu không phải xem anh là anh hai, loại tra công như anh em mới sẽ không quan tâm, sớm gả Lão Đại cho Đào Túy.”
Nhóc con hư! Tả Uyên Thần không khỏi bật cười, cứ như thế cho rằng cậu tra công?
Được rồi, ngẫm lại hành vi của mình, quả thật hơi giống cặn bả.
Tả Uyên Thần đột nhiên lại nhớ tới một đêm thật lâu trước kia, tình cảnh Trình Trạch Dương uống say.
Y khóc nói, anh cái gì cũng không biết, hóa ra thật là đang nói với mình sao?
Nhớ tới nước mắt của y, Tả Uyên Thần lại một trận hoảng sợ.
Bất kể nói thế nào, mình hình như là thật sự có cảm giác với y, bằng không, thử xem kết giao cũng không tồi.
Nghĩ vậy, Tả Uyên Thần đã mấy ngày ngủ không ngon giấc, rốt cục tiến vào Mộng đẹp.
Mặc dù ngủ vô cùng muộn, nhưng Tả Uyên Thần vẫn ở vào trạng thái hưng phấn nên rất sớm đã tỉnh dậy, ăn điểm tâm xong thì vội vàng chạy tới công ty, lại phá vỡ kỷ lục đi làm sớm trước kia.
Đương nhiên, cậu cũng không chú ý chi tiết nhỏ đó, chỉ ngồi ở sau bàn làm việc, lòng như lửa đốt chờ Trình Trạch Dương đi làm.
Nhưng Trình Trạch Dương vẫn luôn sớm hơn cậu, vậy mà lần này tới giờ làm việc vẫn chưa tới, “Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Tả Uyên Thần thầm nghĩ, thiếu chút nữa kìm không được chạy đến dưới lầu đón người.
Thẳng qua giờ làm việc hơn nửa tiếng, người nọ cũng không tới, Tả Uyên Thần rốt cục ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên.
Tô Tú đột nhiên vẻ mặt hoang mang chạy đến trước mặt cậu, “Ban nãy, ban nãy em nghe nói, quản lí anh ấy từ chức rồi!”