Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 13: Sau khi say



Khương Chi Chu sững sờ, sau đó bước nhanh về phía cửa khách sạn, dò xét xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Giang Thanh Mộng.

Cách đó không xa, một chiếc Mercedes-Benz màu trắng bấm còi, Khương Chi Chu quay lại.

Cửa sổ xe Mercedes-Benz được dán kính nhìn một chiều khiến nàng không nhìn thấy người bên trong, vì vậy nàng chỉ có thể đoán được Giang Thanh Mộng đang ngồi trong xe theo bản năng.

Nàng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Mercedes-Benz màu trắng, biển số 1219, có phải là chị không?".

Giang Thanh Mộng cười khúc khích: "Em đoán xem."

Khương Chi Chu không trả lời, trực tiếp bước đến, cúi người, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Khương Chi Chu đối diện với ánh mắt trong veo của người trong xe.

Giang Thanh Mộng trang điểm nhẹ, mặt mày thanh tú, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng: "Chị mời em đi ăn tối, cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc cho chị."

Khương Chi Chu cũng nở nụ cười, đôi con ngươi tràn ngập ánh sao, sự chua xót trong lòng bỗng hóa thành hư không, trái tim giống như được ngâm trong chậu mật, rất ngọt ngào.

Nàng cúp điện thoại, ngồi lên ghế phụ, hỏi: "Chị muốn mời tôi ăn gì?"

Giang Thanh Mộng khởi động xe, nói: "Em muốn ăn gì?"

Khương Chi Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi đến phía nam thành phố Vạn Thịnh đi, ở đấy có nhà hàng hải sản rất ngon."

Khi đến Hoành Điếm đóng phim ở kiếp trước, nàng cũng thường đến đấy.

Giang Thanh Mộng hỏi địa chỉ cụ thể, bật định vị rồi lái xe đến đó.

Sau khi xuống xe, Giang Thanh Mộng đeo khẩu trang và kính râm, che chính mình đến kín mít.

Hai người lần lượt bước vào nhà hàng.

Nhà hàng này là một nhà hàng nổi tiếng, trên tường có treo rất nhiều ảnh của chủ quán và minh tinh nên nhân viên cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy minh tinh đến đây.

Tuy hiện tại Khương Chi Chu không nổi tiếng, nhưng mười năm theo nghiệp diễn, mọi thứ đều trở thành hào quang, chỉ cần nàng đứng đó, người khác liếc mắt một cái liền biết nàng là minh tinh.

Giang Thanh Mộng nhìn nàng qua lớp kính râm, cô cảm thấy người trước mặt hoàn toàn khác xa so với Thẩm Tinh Hà trước đây.

Vậy thì nàng giống ai?

Hiển nhiên cô đã có câu trả lời.

Nàng giống Khương Chi Chu ở tuổi 19, nhưng lại điềm đạm và khắc chế hơn Khương Chi Chu 19 tuổi.

Giang Thanh Mộng đến gặp nàng chỉ vì muốn nhìn thấy gương mặt này.

Khuôn mặt này giống Khương Chi Chu đến năm phần.

Các nàng cùng đi vào phòng riêng.

Người phục vụ tiếp đãi gọi món, hỏi cả hai có cần gọi thêm đồ uống không.

Giang Thanh Mộng gọi rượu vang đỏ.

Tuy gọi là mời cơm, nhưng ăn cái gì cũng không quan trọng. Cô chỉ đơn giản là muốn gặp nàng, và nàng cũng rất muốn gặp cô.

Trong lúc cả hai câu được câu chăng trò chuyện, Khương Chi Chu vô tình uống rất nhiều rượu.

Giang Thanh Mộng không uống rượu, cũng không khuyên can Khương Chi Chu, thậm chí khi thấy ly rượu của nàng đã cạn, cô còn rót thêm cho nàng một ly.

Khương Chi Chu vốn đã say ba phần, giờ phút này nàng bị chuốc đến mức hai mắt mơ hồ, nhìn thấy Giang Thanh Mộng đi đến bên cửa sổ, cúi đầu, thuần thục châm một điếu thuốc.

Nàng đã quen nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng của Giang Thanh Mộng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô hút thuốc, động tác còn thuần thục như vậy, Khương Chi Chu khẽ nhíu mày:"Tại sao chị lại học hút thuốc vậy?"

Ngay cả cái nhíu mày cũng giống. Giang Thanh Mộng nhìn mặt nàng, khẽ mỉm cười, hỏi:" Em cũng không nhớ rõ chuyện này à? Trước đây chị đều như vậy."

Cô cho rằng đây là do việc mất trí nhớ trong vụ tai nạn xe cộ.

Khương Chi Chu không biết mình nên lấy thân phận và vị trí nào để khuyên nhủ cô, nàng do dự một chút rồi nói:"Chị hút ít lại đi, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe."

Giang Thanh Mộng trả lời đầy nhẹ nhàng và lịch sự: "Cảm ơn."

Sau khi uống cạn ly rượu, Khương Chi Chu lại hỏi Giang Thanh Mộng:" Chị không sợ bị người hâm mộ nhìn thấy à? Việc hút thuốc không phù hợp với hình tượng nữ minh tinh của chị."

Khói thuốc lượn lờ, sương khói mông lung. Giang Thanh Mộng nhìn Khương Chi Chu, nở một nụ cười nhạt:"Thứ họ thích không phải bản thân tôi, mà chỉ là hình tượng."

Hình tượng mà cô đã gây dựng dựa trên sở thích thị trường.

Khương Chi Chu không nói nữa.

Người này trông có vẻ dịu dàng, nhưng lại là người có tính tình ngoài nóng trong lạnh.

Cuối cùng, Khương Chi Chu được cô đỡ lên xe.

Giang Thanh Mộng không đưa nàng trở lại khách sạn của đoàn làm phim mà đặt giúp nàng một phòng trong khách sạn mà cô đang ở.

Tửu lượng của Khương Chi Chu rất tốt, nàng không bao giờ làm phiền người khác khi say, chỉ ngoan ngoãn ngủ một giấc, trước khi đi ngủ vẫn có thể tranh thủ tắm rửa.

Tắm xong, tóc còn chưa khô đã trực tiếp ngủ thiếp trên giường.

Giang Thanh Mộng thấy nàng ngủ cũng không rời đi ngay, thay vào đó, cô đứng bên giường, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngủ.

Một lúc lâu sau, cô nâng cánh tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lông mày và mũi của người phụ nữ này, sau đó lưu lại trên đôi môi đỏ mọng.

Cô nhẹ nhàng chạm vào môi của người phụ nữ, giọng nói vừa thấp vừa dịu dàng:"Rốt cuộc thì cô là ai? Tại sao lại giống chị ấy đến như vậy?"

"Trông cô rất giống với chị ấy, vì vậy không thể trách tôi đối xử với cô giống như chị ấy được......"

Giang Thanh Mộng biết mình sẽ trở thành người đáng khinh nếu sử dụng cách thức lừa mình dối người để tiếp cận một người giống như vậy, nhưng cô không hối hận.

Thực ra, cô cũng đã nghĩ đến việc kiềm chế những suy nghĩ đáng khinh này.

Đêm đó, khi ở trong bệnh viện, cô đã tự nguyện uống thuốc độc để làm dịu cơn khát của mình. Cô phóng thích hết những tâm tư hèn hạ, bí mật, yếu đuối lên người phụ nữ này.

Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn vào gương mặt của Thẩm Tinh Hà, bắt đầu rơi vào trạng thái chán ghét bản thân.

Vì vậy, hai tháng qua, cô cố tình không liên lạc nhằm làm nguội mối quan hệ giữa cả hai.

Hôm nay, cô biết được nàng đóng máy liền nhịn không được việc muốn gặp lại nàng.

Lần gặp lại này, khuôn mặt và khí chất của người này lại càng giống với Khương Chi Chu hơn.

Cứ xem như là cô đang uống thuốc độc để làm dịu cơn khát đi.

Cô nhớ Khương Chi Chu, cô nhớ nàng đến phát điên. Trong vô số đêm dài mất ngủ, cô hận những kẻ đã làm tổn thương Khương Chi Chu đến tận xương tủy, thậm chí còn muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Hận thù tràn ngập cõi lòng, dần dần nuốt chửng thân thể và tâm trí cô. Sắc mặt Giang Thanh Mộng ảm đạm, lực tay càng thêm mạnh bạo hơn.

Người phụ nữ đang ngủ bỗng cau mày, giật mình.

Sóng mắt Giang Thanh Mộng dao động, sau đó rụt tay lại.

Khương Chi Chu đang ngủ say chợt nhíu mày, mơ hồ nỉ non vài câu nói.

Giang Thanh Mộng do dự một chút, cúi người áp sát vào nàng, muốn nghe xem nàng đang nói gì, nhưng eo đột nhiên bị siết chặt, sau đó trọng tâm không ổn định, rơi vào vòng tay đầy âu yếm của nàng.

Mùi hương từ cơ thể người phụ nữ quanh quẩn nơi đầu mũi khiến Giang Thanh Mộng sững người, muốn thoát ra theo bản năng, nhưng lại nghe thấy một tiếng:"Thực xin lỗi."

Giang Thanh Mộng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo của Khương Chi Chu đang nhìn về phía mình.

Khương Chi Chu ôm chặt lấy cô, dùng lòng bàn tay ấm áp dán sát vào eo cô.

Ánh mắt đan vào nhau, Khương Chi Chu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, thấp giọng, nói mơ hồ: "Thanh Mộng...... thực xin lỗi..."

Thực xin lỗi vì những năm qua chị đã quên em.

*

Khi Khương Chi Chu tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng hôm sau.

Cô sờ vào điện thoại di động theo thói quen. Khi vừa mở khóa liền nhìn thấy tin nhắn Giang Thanh Mộng gửi đến.

"Em uống say, chị không biết số phòng khách sạn đoàn làm phim của em, vì vậy chị đã thuê giúp em một phòng trong khách sạn này. Quần áo của em được gửi đi giặt sấy rồi, chút nữa bọn họ sẽ mang đến cho em. Hôm nay chị có cảnh quay, phải đi trước, nếu rảnh thì cứ liên lạc với chị."

Khương Chi Chu xoa xoa trán. Tối hôm qua nàng đã uống say đến ba phần ở buổi tiệc rượu, sau đó Giang Thanh Mộng còn rót thêm rất nhiều rượu cho nàng. Nàng không đành lòng từ chối, liền uống cạn hết. Cuối cùng thì hay rồi, chuyện gì cũng đều quên sạch.

Không nhớ được cũng không có vấn đề gì, nàng hoàn toàn tin tưởng vào tửu lượng của mình, chắc chắn nàng không say đến mức làm chuyện điên rồ gì. Nàng cũng tin vào phẩm hạnh của Giang Thanh Mộng, dù gì thì cả hai đều là nữ nên cũng sẽ không làm ra loại chuyện kia sau khi say rượu.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Khương Chi Chu trở về khách sạn để thu dọn hành lý rồi quay trở lại công ty ở Thượng Hải.

Nàng không biết vì sao Trần Lâm lại không sắp xếp lịch trình cho nàng sau khi bộ phim 《 Trầm oan giải tội 》đóng máy.

Khương Chi Chu đã cố gắng liên lạc với Trần Lâm, Trần Lâm không muốn nói chuyện với nàng.

Khi rơi vào đường cùng, Khương Chi Chu tìm ra hợp đồng môi giới được ký giữa nguyên chủ và Tinh Nguyên. Sau khi cẩn thận xem xét từng chữ một, nàng liền từ bỏ ý định liên hệ với người đại diện để lấy tài nguyên, kiên nhẫn ăn không ngồi rồi chờ đợi.

Tuy không có lịch trình, nhưng Khương Chi Chu cũng chẳng nhàn rỗi là bao.

Hiện tại thân thể này yếu ớt đến mức gió thổi đã muốn lung lay. Tuy dáng người cao gầy mảnh khảnh, nhưng lại thiên về bệnh tật nhiều hơn.

Vì vậy, vào những lúc rảnh rỗi, Khương Chi Chu liền tìm lại sở thích tập thể dục, bơi lội, võ thuật, khiêu vũ, tất cả những thứ mà kiếp trước nàng đều giỏi, nàng đều học nhanh như cá gặp nước.

Từ tháng sáu đến tháng mười hai, Khương Chi Chu có nửa năm nhàn rỗi.

Nàng đã tận dụng triệt để sáu tháng qua, không chỉ luyện tập đến mức có cơ bụng, mà khí chất và diện mạo càng thêm ngời ngợi, cũng không ngoa khi miêu tả nàng giống như người vừa được tái sinh.

Nàng đăng ảnh so sánh trước và sau lên Weibo, còn mặc quần áo thể thao màu đen ngắn cũn cỡn đầy gợi cảm. Nửa năm trước, Khương Chi Chu gầy yếu, bụng có chút mỡ nhưng nửa năm sau, dáng người nàng trở nên đĩnh đạc, cao gầy, vùng bụng trắng như tuyết không còn chút mỡ thừa, dung mạo xinh đẹp rất phù hợp với dáng người yêu kiều này. Nàng đã thu hút một vài người hâm mộ hò hét, thậm chí còn thu hút rất nhiều người qua đường thích và đăng lại, khiến lượng theo dõi tăng lên hàng nghìn lượt.

Sau khi Giang Thanh Mộng đăng lại để câu like cho nàng, số lượng người hâm mộ đã tăng lên một cách chóng mặt.

Khi Khương Chi Chu nhận được lời nhắc đăng lại, nàng liền nhìn chằm chằm vào tên Giang Thanh Mộng một hồi lâu.

Các nàng đã không gặp nhau kể từ lần gặp ở Hoành Điếm ấy, cả hai cũng hiếm khi liên lạc với nhau.

Một người là lưu lượng nổi tiếng, một người là diễn viên tuyến 18, điểm giao thoa giữa cả hai thật sự rất hạn chế.

Trong sáu tháng qua, Khương Chi Chu bất tri bất giác để ý đến Giang Thanh Mộng nhiều hơn.

Biển quảng cáo đường phố, màn hình LED ở trung tâm mua sắm, bao bì đồ ăn vặt và đồ uống, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Thanh Mộng ở khắp mọi nơi.

Khương Chi Chu đã thu thập tất cả các bộ phim truyền hình và quảng cáo do Giang Thanh Mộng quay và xem từng cái một.

Sau khi Giang Thanh Mộng đăng lại tin của nàng. Khương Chi Chu thường xuyên đăng bài lên Weibo, từ mỗi tháng một bài thành một bài mỗi tuần.

Nội dung gần như xoay quanh vấn đề thể hình và phim ảnh.

Nàng vẫn yêu thích phim ảnh như xưa, thỉnh thoảng cũng sẽ viết bài phê bình phim ngắn, dần dần thu hút những người hâm mộ yêu thích điện ảnh.

Nàng cũng đăng ký một tài khoản ảo, đặc biệt dùng để theo dõi Giang Thanh Mộng, thậm chí còn tiếp xúc với fan của cô, tất cả nội dung mà nàng đăng lên đấy đều có liên quan đến Giang Thanh Mộng.

Khương Chi Chu biết rõ sự chú ý của mình đối với Giang Thanh Mộng đã vượt quá mức bình thường, nhưng nàng không muốn theo đuổi nguyên nhân.

Có lẽ xuất phát từ tâm lý áy náy. Nàng đã từng hứa sẽ nhớ đến cô gái nhỏ ấy nhưng lại vô tình quên hết tất cả.

Vậy thì nàng sẽ cố gắng bù đắp lại, kiểm tra xem cô gái nhỏ đã đi đâu và làm gì trong suốt khoảng thời gian mà nàng đã lãng quên.

Một ngày nọ, khi Khương Chi Chu đang xem phim, nàng nhìn thấy một vài dòng chữ hiện lên trên màn hình——

"Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn."

Hí khúc là nghề cũ của Khương Chi Chu. Nàng không biết mình đã thuộc lòng bao nhiêu bộ hí khúc trong phim truyền hình cổ trang, hiện đại trong và ngoài nước, nhưng nàng đương nhiên biết những dòng này nằm trong đoạn kịch 《 Mẫu đơn đình 》của Thang Hiền Tổ.

Chỉ là, khi còn nhỏ nàng đã từng nghe qua câu nói này, tựa như gió thoảng mây bay, chưa từng lưu lại trong lòng nàng nửa điểm dấu vết; Hiện tại, Khương Chi Chu mới xem qua, trong lòng không khỏi hoài niệm, ngẫm kỹ, đột nhiên sinh ra chút phiền muộn.

Nàng tắt phim, cuộn mình trong góc sô pha, ôm lấy đầu gối, im lặng trầm tư.

Ngoài việc chú ý đến Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu cũng dành thời gian để ý đến động thái của Trần Lâm, Hà Gia và Tinh Nguyên.

Hà Gia thích đầu tư, cô ấy thường thực hiện một số hoạt động kinh doanh đầu tư.

Trần Lâm hiện đang mở rộng kinh doanh nên không thể làm giống như vậy. Cô ấy đang chuẩn bị thành lập studio độc quyền cho Giang Thanh Mộng vào đầu tháng Bảy. Một số nghệ sĩ biên cũng đã được chuyển giao cho người đại diện khác, hiện tại cô ấy đang tiếp quản minh tinh mới tên là 'Trần Du', nghe nói là em gái của cô ấy.

Về phần Tinh Nguyên, đây là một công ty mới nổi trong ngành, hiện đang coi trời bằng vung. Cuối tháng 11 này, công ty đã ký hợp đồng với rất nhiều gương mặt mới, thậm chí còn đào minh tinh trụ cột của các công ty khác về.

Đầu tháng 12, Khương Chi Chu – người có nửa năm nhàn rỗi ở nhà cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Trần Lâm.

Trần Lâm ném cho nàng một tập kịch bản mỏng rồi nói:" 《 Cửu ca 》, đây là phim của Thanh Mộng, em ấy đảm bảo sẽ có rating cao. Còn về phần em, tôi đã cố gắng chèo lái mối quan hệ để giành vai nữ phụ thứ ba cho em.

Kiếp trước, Khương Chi Chu chưa từng đóng phim truyền hình, huống chi là phim cổ trang. Kịch bản chỉ có tiểu sử của nhân vật nữ thứ 3 và cảnh chiến loạn, không hiểu được cốt truyện, dẫn đến việc hình dung nhân vật cũng không tiện.

Nàng tìm kiếm cuốn tiểu thuyết gốc trên mạng và đọc nó cả đêm.

Chuyện kể như sau: Trên đời có tam giới là thiên, nhân và ma. Khi triều đại của loài người thay đổi thì Long tộc từ thiên giới và Phượng Hoàng tộc liên thông. Mỗi tộc chọn ra một con rồng và một con phượng để lập khế ước. Sau khi lập khế ước, Long tộc bảo vệ ngai vàng của hoàng đế, Phượng Hoàng tộc bảo vệ phía hậu phương, long phượng cùng nhau bảo vệ giang sơn.

Long tộc trọng nam khinh nữ, nữ chính Nguyên Chỉ là tam điện hạ của Long tộc, là á thần được sinh ra bởi sự tà dâm của Long vương và một người phụ nữ của Nhân giới. Từ khi còn nhỏ cô ấy đã cải trang thành nam nhân, rất được Long vương cưng chiều.

Nữ phụ hai Dận Nguyệt, từng là đệ nhất mỹ nhân của tam giới và đệ nhất chiến thần của Phượng hoàng tộc. Năm trăm năm trước, trận chiến ma thần đã phá hủy một nửa khuôn mặt của cô ấy, vì thế cô ấy phải đeo mặt nạ quanh năm. Vì ngoại hình xấu xí và tính tình quái gở nên không ai trong Long tộc dám kết giao với cô ấy ngoại trừ nữ chính.

Nữ chính có tấm lòng nhân hậu, cho người hầu gái khôi phục dung mạo giúp cô ấy. Cô đến núi Côn Luân xin cỏ tiên, gặp được đệ nhất đế quân Bắc Thần của Thiên giới đang bị giam cầm, cũng chính là nam chính. Nam chính đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nữ thứ cũng nảy sinh tình cảm với nữ chính trong thân phận nữ phẫn nam trang. Tình cờ, cô ấy nhìn thấu thân phận nữ nhi của nữ chính, cũng biết được trong trận chiến ma thần cách đây năm trăm năm, long và ma thông đồng với nhau. Long vương đã gϊếŧ mẹ của nữ phụ hai chỉ để cứu Phượng hoàng tộc.

Vì thế, nữ thứ hắc hóa, tự hủy hoại bản thân, bị cầm tù và tàn sát cả Long tộc. Sự rạn nứt giữa long và phượng đã ảnh hưởng đến vận may của nhân gian. Hoàng đế phản bội, hại chết cả triều đình, xác chết la liệt khắp triều.

Thiên Đế từng che chở cho Long Vương, nữ thứ cũng gϊếŧ sạch Thiên đình trong cơn tức giận.

Ma giới lợi dụng sự hỗn loạn để tạo phản, nhất thời Tam giới đảo loạn, sinh vật lầm than.

Lúc này, nam chính Bắc Thần đang âm thầm chờ đợi bên cạnh Nguyên Chỉ ra tay cứu giúp thế giới của nữ chính. Hắn cứu nữ chính trước, sau đó bắt giam nữ thứ, tranh đoạt ngai vàng và chiến đấu với Ma giới. Sau nhiều lần hỗn chiến, ma giới thấy nam nữ chính cùng thiên binh thiên tướng sắp giành được thắng lợi liền bắt nữ chính đi. Nam chính rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin nữ thứ trong ngục tù từ bỏ hận thù để chiến đấu cùng hắn.

Lúc này, nữ thứ cũng đã báo xong mối thù lớn nhất, nhìn thấy thiên hạ đại loạn, rốt cuộc cũng mềm lòng, quyết định hợp sức cùng nam chính chống lại yêu ma.

Họ không ngờ rằng Ma Tôn của Ma giới lại mạnh như thế, hai vị đại thần của Tiên giới liên thủ vẫn không thể nào đánh bại được.

Bước ngoặt của sự kiện nằm trên người nữ chính. Con trai thứ hai của Ma Tôn yêu nữ chính, muốn cô ấy gả cho Ma giới.

Để cứu dân thường, đồng thời dưới sự ép buộc của Thiên giới, nữ chính đồng ý kết hôn với con trai của Ma Tôn để hai giới tiên - ma ngừng chiến tranh, xây dựng lại nền hòa bình, trả lại thái bình cho thế giới.

Lúc này, nam chính vì tình yêu mà hắc hóa, phản bội Thiên giới, sa đọa vào ma đạo, gϊếŧ Ma Tôn, đoạt vương vị và kết hôn với nữ chính.

Tại hôn lễ, nam thứ vì yêu sinh hận, muốn sát hại nữ chính. Nữ thứ lao ra chắn trước người nữ chính, sau đó chết trong vòng tay nữ chính. Nữ chính ôm nữ thứ khóc thật to, sau đó đích thân nghiền nam thứ thành tro.

Cứ như vậy, sau một hồi nam thứ nữ thứ hỗn loạn, nam nữ chính cứ như vậy mà vui vẻ HE.

Khương Chi Chu xem xong, mặt không có lấy chút biểu cảm nào. Nàng tự nhủ trong lòng loại kịch bản này quá mức cẩu huyết, nữ chính giống hệt như Mary Sue ngốc bạch ngọt, còn nam chính là người kiêu ngạo lạnh lùng. Chỉ có vai nữ thứ là có chiều sâu, xinh đẹp đầy bi ai, lời thoại cũng tương đối xuất sắc, có ý tứ hơn so với vai nữ phụ thứ ba của Khương Chi Chu.

Nữ thứ ba là một tiểu công chúa điêu ngoa tùy hứng ở Thiên giới, nàng thích nam chính, vì thế nguyện ý hi sinh trên chiến trường vì hắn.

Là một nhân vật yếu ớt, không có chiều sâu.

Tiếc là lần này nàng không được may mắn nhặt được của hời giống như 《 Trầm oan giải tội 》 .

《 Cửu ca 》là IP do công ty giải trí Tinh Nguyên đặc biệt mua lại nhằm thu hút người mới. Đội ngũ sản xuất chỉ gồm người của Tinh Nguyên và Hoa Mỹ, nếu nàng đoán đúng thì không bên nào chịu buông tha cho miếng mỡ này. Cả hai bên đều muốn Giang Thanh Mộng nhận vai chính, đương nhiên không bao giờ đến lượt Khương Chi Chu.

Nghĩ đến 《 Trầm oan giải tội 》, Khương Chi Chu mới nhớ ra việc web drama này đã được công chiếu trực tuyến được hai ngày. Vài ngày trước, nhà sản xuất Hà đã gọi điện cho nàng, muốn nàng hợp tác tuyên truyền cùng đoàn làm phim.

Khương Chi Chu lại đọc cuốn sách gốc hai lần, còn in cốt truyện về nữ phụ thứ ba ra.

Nàng đang cẩn thận phác thảo và ghi chú trên giấy thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nàng liếc nhìn tên người gọi, sửng sốt một chút rồi mới nhận điện thoại: "Thanh Mộng?"

"Tinh Hà, đã lâu không gặp, ngày mai em có thời gian không? Chúng ta cùng nhau uống một tách cà phê được không."

"Vâng, tôi có thể gặp chị ở đâu?"

"Quán cà phê ở tầng dưới công ty, 4 giờ chiều mai, được không?"

"Vâng, vậy ... hẹn gặp lại vào ngày mai?"

"Ừm, ngày mai gặp, em ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon."

Sau khi đối phương cúp máy, Khương Chi Chu khó chịu cau mày khi nhìn thấy thời gian nói chuyện còn chưa đầy một phút.

Tại sao cô lại chủ động kết thúc cuộc trò chuyện nhanh như vậy, tại sao cô không muốn nói nhiều hơn vài câu?

Thực sự ngu ngốc ...

Sự vui sướng trì hoãn trong một đoạn thời gian dài lần lượt hiện ra trong tâm trí. Khương Chi Chu cầm điện thoại, cúi đầu, nở nụ cười trên môi.

Lòng nàng trào dâng niềm mong đợi. Lúc này nàng mới bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai nên mặc quần áo gì, trang điểm kiểu nào. Đến khi gặp mặt rồi thì muốn chia sẻ chủ đề gì cùng với cô.

Lúc này, Khương Chi Chu đột nhiên hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, sớm hơn, trực tiếp đến buổi chiều ngày hôm sau.

Chiều ngày hôm sau, Khương Chi Chu cẩn thận trang điểm hai tiếng rồi mới đến điểm hẹn.

Khi đến quán cà phê, Giang Thanh Mộng đã ngồi sẵn ở đấy để đợi nàng.

Vào tháng 12, tiết trời giá rét. Giang Thanh Mộng mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt được cắt may khéo léo phối với đai lưng buộc dây làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.

Lúc các nàng nhìn thấy nhau, Giang Thanh Mộng nở nụ cười rất tươi, giống như ánh dương ấm áp giữa ngày đông giá rét, khiến băng tan tuyết chảy.

"Đã lâu không gặp, dạo gần đây em thế nào rồi?"

Lời hỏi thăm mang theo vài phần ấm áp.

Lòng nàng bỗng trở nên ấm áp, Khương Chi Chu gật đầu, cười nói: "Vẫn ổn, chủ yếu là do tôi không nhớ ra được nhiều chuyện cho lắm."

"Chứng mất trí nhớ phân ly, là thuật ngữ này đúng không? Không thành vấn đề, cứ từ từ thôi, một ngày nào đó em sẽ nhớ ra." Giang Thanh Mộng kêu phục vụ để gọi món.

"Đúng vậy. Nhưng không nhớ ra thì cũng không sao đâu, tôi muốn nhìn về phía trước, không muốn ngoảnh lại quá khứ." Khương Chi Chu không quan tâm, gọi một tách Lam Sơn.

Giang Thanh Mộng nhìn nàng, nở cười đầy ẩn ý:"Thói quen uống Lam Sơn của em vẫn không thay đổi."

"Thói quen có thể không đổi, hoặc cũng có thể thay đổi. Giống như một câu nói rất hay, phụ nữ luôn luôn thay đổi."

Khương Chi Chu không thích uống Lam Sơn. Nói đúng ra thì nàng không thích uống cà phê, chỉ thích nước trái cây hoặc nước lọc. Nhưng nàng đã đọc qua nhật ký của nguyên chủ, biết rằng nguyên chủ chỉ thích uống loại cà phê này.

Giang Thanh Mộng gật đầu cười cười, sau đó không nói gì nữa. Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

Khương Chi Chu nâng cánh tay lên xoa xoa huyệt thái dương bên trái, đột nhiên nàng có cảm giác Giang Thanh Mộng đang muốn thử trực giác của nàng.

Có lẽ, đây chỉ là ảo giác.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.