Giang Thanh Mộng khom người nhặt bao tay, không rõ nguyên nhân, nhìn về phía Khương Chi Chu.
Tim đập dữ dội, Khương Chi Chu sờ sờ vành tai nóng bừng của mình, không dám nhìn cô, vội vàng dời tầm mắt:" "Đến giờ huấn luyện rồi, tôi.....tôi đến đó trước....." Nói xong, nàng quay người bỏ đi như muốn trốn tránh.
Khi bước vào phòng thay đồ, Khương Chi Chu đóng cửa lại, yếu ớt dựa vào cửa, nhắm mắt, nặng nề thở dài.
Nàng nghĩ về những rung động trước đó nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra nàng đã sống trong vô vọng suốt hai mươi bảy năm.
Cảm giác chua xót trào dâng, xen lẫn một chút tội lỗi.
Tại sao, làm thế nào mà nàng có thể có những suy nghĩ quanh co như vậy đối với một cô gái nhỏ hơn mình bảy tuổi?
Từ trước đến nay, nàng luôn lầm lũi thương tiếc cho số phận của cô, cầm lòng chẳng đặng muốn đối xử tốt với cô, cũng không có nửa điểm phòng bị đối với cô. Sau đó là cảm giác tội lỗi vì đã quên đi lời hứa hẹn, hoàn toàn quên mất cô là ai. Mãi cho đến sau này, khi biết cô đối tốt với mình, nàng lại càng muốn báo đáp cô nhiều hơn.
Nhưng, nàng chỉ muốn đền đáp công ơn chứ không muốn vạch lòng mình ra.
Hơn nữa, định hướng của nàng rõ ràng là người khác giới.
Nàng đã nói về bạn trai của mình. Nàng chỉ có một người bạn trai duy nhất, người đó cũng làm tổn thương nàng rất nhiều.
Đối phương là công tử của tập đoàn Ôn gia, Ôn Tuân, tài giỏi, tuấn tú, dịu dàng, yêu thương nàng, tất cả các phương diện đều tốt, nhưng nhược điểm duy nhất của hắn chính là ——Bố mẹ hắn coi thường nghiệp diễn, họ muốn nàng giải nghệ, chuyên tâm làm dâu nhà giàu, họ không muốn nàng xuất hiện trước công chúng nữa.
Ôn Tuân là người nhu nhược, hắn không lay chuyển được bố mẹ, liền khuyên Khương Chi Chu thỏa hiệp.
Khương Chi Chu cười lạnh, không nói lời nào, quyết định chia tay hắn, cả hai ở bên nhau chưa đến ba tháng.
Ôn Tuân ngồi trước cửa nhà nàng, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu xin lỗi, nhưng Khương Chi Chu lại bình tĩnh vỗ nhẹ vào mặt hắn:"Chúng ta không hợp nhau, cứ xem như chúng ta có duyên không phận đi."
Nàng tiếp tục nói với hắn:" Khi hai người ở bên nhau, chỉ có yêu thôi vẫn chưa đủ. Anh là người nhu nhược, hôm nay vì bố mẹ cản trở, anh đến thuyết phục em thỏa hiệp. Vậy nếu lỡ như ngày mai đụng phải chuyện khác, anh cũng dễ dàng nhận thua. Nhưng em là người không thích cúi đầu, không ai có quyền bức em thỏa hiệp."
Cho dù tình yêu có đậm sâu đến đâu, Ôn Tuân cũng là một người có học thức và tử tế, hắn sẽ không quấn lấy nàng, từ nay đường ai nấy đi, không còn phiền nhau.
Mãi cho đến nhiều năm sau, Ôn thị phá sản, Ôn Tuân nợ nần chồng chất. Trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn mới dám gọi điện cho Khương Chi Chu để vay tiền.
Sau khi trả hết nợ nần, Ôn Tuân ngồi xổm trước cửa, hốc mắt đỏ hoe, hỏi:" Hiện tại anh chỉ là một người bình thường. Anh chưa vợ, em chưa chồng, liệu chúng ta có thể quay trở lại như xưa được không?" Khương Chi Chu thở dài, buông một câu:"Em không muốn quay lại với người cũ." Ôn Tuân gật đầu, dùng ánh mắt đau thương nhìn nàng một hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.
Lần gặp lại sau này chính là cú điện thoại mà hắn đã gọi cho nàng trong cơn say ở quán bar.
Trong quán bar, người đàn ông hiền lành, cao quý ngày xưa trở nên phờ phạc, râu ria xồm xoàm, trước sự dụ dỗ của bạn bè, hắn ta khịt mũi, hút ma túy.
Khương Chi Chu không đành lòng nhìn Ôn Tuân biến chất, nàng chờ hắn tỉnh táo lại rồi khuyên can.
Ôn Tuân có tính tình lương thiện, chỉ vì giao du với bạn xấu nên mới lâm vào bước đường này. Sau khi tỉnh táo lại, hắn đã tự nguyện đến trung tâm cai nghiện.
Ai ngờ ngày hôm sau, Khương Chi Chu bị cảnh sát bắt để điều tra.
Cảnh sát đã chụp ảnh nàng xuất hiện tại hiện trường vụ lạm dụng ma túy và hỏi nàng có hít ma túy cùng bọn họ hay không.
Nàng có bằng chứng, vật chứng, dễ dàng thoát khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát.
Chính dư luận đã áp đảo nàng——vào đúng ngày nàng bị cảnh sát bắt đi, dư luận tiêu cực nhanh chóng lên men, liên tục đăng tin về việc nàng lạm dụng ma túy. Trên bản tin còn có hình ảnh nàng xuất hiện tại hiện trường, gương mặt hốc hác của nàng cũng được tung ra, bọn họ hùng hồn nói nàng và bạn trai cũ tái hợp, tụ tập với bạn bè cùng nhau hít ma túy. Thậm chí một số tờ báo lá cải, diễn đàn giải trí còn photoshop nàng với đám đông tụ tập, còn đồn thổi những điều không hay về nàng.
Sau đó, nàng công bố kết quả xét nghiệm nướƈ ŧıểυ nhưng dư luận không tin, cho rằng nàng đã động tay động chân. Nàng muốn sử dụng camera giám sát của quán bar để làm chứng, nhưng ngày hôm đấy camera lại đột nhiên bị hỏng. Nàng gửi thư của luật sư đến các phương tiện truyền thông tung tin đồn khiến dư luận ngày càng dậy sóng, họ cho rằng nàng là người vô lương tâm, vô liêm sỉ khi lợi dụng lỗ hổng của pháp luật —— Như một sự dàn dựng có tổ chức và toan tính từ trước, hắn khiến nàng mất cảnh giác và dần đẩy nàng xuống vực thẳm.
Khương Chi Chu thuê người điều tra trong một khoảng thời gian dài, điều tra đối thủ, điều tra tất cả bạn bè của Ôn Tuân, nhưng không có manh mối gì.
Thời điểm đó, dư luận phản đối gay gắt, bố cô cũng qua đời, mẹ thì chịu đả kích lớn, ốm liệt giường. Cả thể xác và tinh thần của Khương Chi Chu đều mệt mỏi, nàng từ bỏ ý định điều tra, toàn tâm toàn ý lo hậu sự cho bố, chăm sóc người mẹ mắc bệnh nặng.
Sau cái chết của mẹ, Khương Chi Chu kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nàng dự định giải nghệ, nhưng Lý Trạch lại cầm kịch bản chạy đến nhà nàng.
Sau đó, là một sự thay đổi mạnh mẽ.
Đôi khi nàng lại nghĩ, mục đích của việc tái sinh này là gì?
Trở lại ngành điện ảnh? Hay muốn tìm ra ai là người đã hãm hại mình?
Một ngày nào đó, nàng sẽ tìm ra người đó, trả lại nỗi nhục nhã và đau đớn mà nàng đã phải chịu đựng suốt bao năm qua cho người đó.
Khi nghĩ đến chuyện cũ, cảm xúc của Khương Chi Chu bỗng chùng xuống. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, đem sự tình vứt phía sau, ổn định lại cảm xúc, thay trang phục bó sát rồi bắt đầu luyện tập.
Hôm nay, Trình Nhĩ muốn dạy nàng kỹ năng xoay người —— kỹ năng cơ bản nhất của võ thuật. Chỉ cần nhảy lên, xoay người theo đường thẳng trên không, rồi chuyển động thân thể 360 độ. Tuy độ khó cao, nhưng hình ảnh tạo ra rất đẹp, đây cũng là một trong những hành động yêu thích nhất của Trình Nhĩ.
Năm đó, khi lần đầu học hỏi, Khương Chi Chu phải mất một tuần mới thành thạo.
Bây giờ nàng chỉ cần một giờ để tập luyện. Sau khi lấy lại ký ức cơ bắp, nàng bay lên không trung, thực hiện một lượt hai động tác xoay rồi rơi xuống đất một cách vững vàng.
Vì có khả năng vũ đạo, nên mỗi động tác của nàng đều nhẹ nhàng, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, vừa đẹp vừa có lực, trông cực kỳ quyến rũ, thu hút sự hò reo của các nhân viên trong trường quay.
Nhiều người lấy điện thoại di động ra và quay một đoạn video ngắn. Nhân viên đoàn đội tuyên truyền nhanh chóng nhấn mạnh mọi người không được phát tán video này lên mạng một cách tùy tiện, không được để lộ tài liệu của đoàn làm phim ra ngoài.
Các nhân viên đã ký hợp đồng thỏa thuận bảo mật nên cũng không dám làm liều.
Giang Thanh Mộng gia nhập đoàn làm phim sau nàng một tuần, vẫn chưa học được nhiều động tác. Trình Nhĩ thấy Khương Chi Chu có nền tảng vững chắc, lại còn là phụ nữ nên nhờ nàng hướng dẫn và hỗ trợ cô.
Khương Chi Chu vốn định từ chối, nhưng khi nghĩ về tâm tư của mình đối với cô, nàng sợ sau này sẽ không thể nào bình tĩnh đối mặt với cô được nữa.
Nàng do dự một chút, sau đó đồng ý như bị ma xui quỷ khiến. Có một số động tác yêu cầu cầm tay chỉ đạo, do cả hai đều là người cùng giới, thật sự thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong nguyên tác, vũ khí của nữ chính là một chiếc ô và vũ khí của nữ thứ là kiếm. Giai đoạn sau, cả hai sẽ chiến đấu với nhau. Trong quá trình luyện tập, các nàng lấy một chiếc ô bằng giấy và thanh kiếm gỗ để tập cùng nhau.
"Làm theo tôi, nhảy lên xoay người, ngả người ra phía sau, quét ngang rồi xoay lại......" Khương Chi Chu cầm chiếc ô, tập từng động tác một để Giang Thanh Mộng quan sát.
Sau khi làm xong, nàng đưa ô cho Giang Thanh Mộng: "Chị làm thử một lần đi."
Giang Thanh Mộng giơ ô lên, làm theo, giống được 70 – 80%.
"Động tác lùi và quét chưa đúng, tôi sẽ làm lại cho chị xem." Sau khi Khương Chi Chu làm lại một lần, Giang Thanh Mộng cũng thử lại rồi hỏi nàng:"Có đúng không?"
Khương Chi Chu không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: "Tôi sẽ trực tiếp chỉ cho chị cách làm, như thế sẽ rõ ràng hơn một chút, được không?"
Đây chỉ là công việc, không có gì là không thể.
Giang Thanh Mộng gật đầu đồng ý, Khương Chi Chu đi đến phía sau cô, đặt một tay lên bàn tay đang cầm ô của Giang Thanh Mộng, tay còn lại đặt trên eo cô.
Thân thể dán chặt vào nhau, hương thơm dịu nhẹ lưu lại trên đầu mũi, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của nhau.
Nhịp tim có chút nhanh. Khương Chi Chu hít sâu một hơi, đè nén sự mất tự nhiên trong lòng mình lại, tận tình hướng dẫn cho cô.
Giang Thanh Mộng từng học khiêu vũ, cử chỉ rất mềm mại.
Khương Chi Chu cầm lấy tay cô, hướng dẫn toàn bộ động tác, đồng thời thì thầm chỉ bảo vài kỹ năng bên tai nàng:" Giống như vầy, đừng di chuyển chân, thắt lưng ngửa ra sau khi xoay ô, ở góc độ này, chị không nên dùng cả cánh tay mà chỉ nên dùng cổ tay khi quét, nên xoay cổ tay, quét ngược chiều kim đồng hồ. Mấu chốt của toàn bộ động tác là mềm mại, uyển chuyển như nước. Như trong nguyên tác đã nói, nữ chính cũng là thủy thần, để thể hiện được thần thái nhân vật, mọi hành động và biểu cảm đều phải phải phù hợp với thân phận của nhân vật ......"
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến ánh sáng trong mắt Giang Thanh Mộng thoáng dao động, bối rối chớp chớp mắt.
Dạy xong một bộ động tác, chóp mũi Khương Chi Chu rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Nàng buông Giang Thanh Mộng ra:" Cứ như vậy đi, chị cứ tập thêm vài lần nữa là được."
Sau buổi huấn luyện, Khương Chi Chu thay quần áo, định chen chúc trên tàu điện ngầm về nhà, nhưng Giang Thanh Mộng đã ngăn nàng, cười nói:" Hôm nay cảm ơn em. Chị muốn mời em ăn tối, sau đó đưa em về nhà."
Gần đây, cô hiếm khi gọi hai chữ "Tinh Hà", mà thường gọi là "em".
Hiện tại nàng không muốn hoặc không dám đến quá gần cô. Khương Chi Chu bình tĩnh từ chối:"Cảm ơn chị nhưng không cần đâu, hôm nay tôi muốn ăn ở nhà." Nàng rời đi sau khi nói xong, biểu tình của nàng vẫn xa cách như lần đầu tiên cả hai gặp nhau sau khi tái sinh.
Giang Thanh Mộng nhìn nàng rời đi, cúi đầu, siết chặt lòng bàn tay.
Đây là ... cô làm nàng giận chỗ nào sao?
Hay nàng đã biết cô đang cố tình tính kế nàng?
Lòng bàn tay tựa hồ còn lưu giữ chút hơi ấm của nàng, rồi chợt tan biến theo chiều gió.
Giang Thanh Mộng lấy găng tay của Khương Chi Chu ra, tự mang vào. Cô do dự một chút rồi lại cởi ra, ném cho trợ lý phía sau.
Trợ lý Tiểu Ngải hỏi: "Chị có muốn giặt sạch rồi trả lại cho cô Thẩm không?"
Giang Thanh Mộng thu lại nụ cười dịu dàng, thay đổi sắc mặt, giọng nói mang theo tia giận dữ:" Nếu em ấy không đòi thì tôi sẽ không trả lại cho em ấy."
Người trợ lý giật giật góc áo cô rồi nhắc nhở:"Lão bản, làm như vậy thật sự không thích hợp.... Hơn nữa, cũng không giống với tình cách của chị cho lắm....."
Khi người ta cho mượn đồ, dù sao cũng nên tự giác trả lại cho họ, không có lý do gì phải đợi người ta chủ động đến đòi.
Hình tượng bên ngoài của Giang Thanh Mộng luôn dịu dàng, ân cần, năm tháng trầm lắng. Cô có bao giờ tỏ ra độc đoán và lỗ mãng như vậy đâu?
Giang Thanh Mộng lạnh lùng liếc cô ấy một cái: "Về nhà."
Trợ lý không dám nói nhiều, cô ấy cất bao tay vào rồi đưa lão bản của mình về nhà.
Ngày hôm sau, khi Khương Chi Chu bước ra cửa, nàng tìm bao tay theo thói quen, nhưng lại nhớ đến việc nàng đã cho Giang Thanh Mộng mượn đôi găng tay duy nhất của mình.
Có lẽ hôm nay cô sẽ trả lại cho nàng......
Thật ra, cho cô đôi găng tay đó cũng không sao, nàng chỉ cần mua một đôi mới là được. Nhưng hiện tại Khương Chi Chu không có tiền, cho nên nàng đành đợi cô trả lại.
Nàng thở dài một hơi, bước ra ngoài.
Khi đến phim trường, Khương Chi Chu cố tình tránh Giang Thanh Mộng. Sau màn chào hỏi xã giao, cả hai cũng không nói với nhau lời nào.
Trong thời gian tạm nghỉ, Giang Thanh Mộng chủ động đến nói chuyện với Khương Chi Chu. Khương Chi Châu thờ ơ đáp lại, thái độ có phần miễn cưỡng.
Thỉnh thoảng, ánh mắt các nàng sẽ chạm nhau. Sau khi đối diện vài giây, Khương Chi Chu sẽ nhìn vào tay Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng luôn đeo găng tay của nàng.
Không có ý định trả lại .......
Vậy thì cứ tặng cho cô vậy, nàng sẽ tự mình mua một đôi rẻ hơn.
Nhìn thấy cô đeo găng tay của chính mình, lòng Khương Chi Chu bỗng trở nên ngọt ngào, không nhịn được liền cong môi lên. Giây tiếp theo, nàng lấy lại lý trí, buộc bản thân thu hồi tâm tư vui vẻ lại, kiềm chế những cảm xúc bồn chồn.
Trong những lúc huấn luyện, Khương Chi Chu vẫn kiên nhẫn hướng dẫn cho Giang Thanh Mộng, nhưng cố gắng tránh tiếp xúc thân thể hết mức có thể, cũng không muốn nói chuyện với cô. Thậm chí khi ánh mắt cả hai vô tình va vào nhau, nàng nhìn không đến hai giây liền dời đi.
Loại chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, Giang Thanh Mộng nhận ra mình bị xa lánh một cách vô lý nhưng không biểu hiện ra mặt, cô vẫn nói chuyện, cười đùa với mọi người, cũng không còn chủ động tiếp cận Khương Chi Chu nữa.
Chỉ là một quân cờ mà thôi, không có gì đáng để cô quan tâm. Tuy là nghĩ như thế, nhưng tầm mắt cô luôn hướng về người phụ nữ trong sân tập huấn theo bản năng. Sau khi ngưng nhìn, trong đôi mắt màu hổ phách của cô bỗng hiện lên tia ấm ức.
Cả hai cứ giằng co như vậy, không ai chịu tiến lên một bước.
--
Tác giả có lời muốn nói
Thanh Mộng: Tự dưng vô duyên vô cớ không để ý đến người ta, tủi thân.jpg
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.