Giang Thanh Mộng bóp cằm Khương Chi Chu: "Em sợ bọn họ biết quan hệ của chúng ta à?"
Khương Chi Chu cảm thấy cô gái nhỏ của mình ngày càng ngày càng thường xuyên phát bệnh.
Là bệnh đa nghi.
Đằng sau vẻ đa nghi là sự thiếu cảm giác an toàn.
Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình đầy bất hạnh nên cô dễ cảm thấy bất an hơn những cô gái bình thường.
Nếu đổi lại là một người bình thường, có thể đã không chịu đựng được cô.
Khương Chi Chu cảm thấy mình không phải người bình thường.
Nàng dùng ánh mắt mềm mại nhìn vào Giang Thanh Mộng, thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này chắc hẳn đã bị chính sự hoang tưởng của mình hành hạ. Sợ bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, sợ bị người khác nhìn thấu sẽ mất đi lòng tự tôn nên cố tình phô bày bản thân bằng giọng điệu và hành động cứng rắn.
Nếu không yêu, cô sẽ không quan tâm đến ai, vĩnh viễn lịch sự và ân cần.
Có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ được bộ mặt khác của cô, đáy lòng Khương Chi Chu bỗng sinh ra niềm vui thầm kín đến đáng khinh.
Có lẽ nàng cũng có bệnh.
Thấy Khương Chi Chu không trả lời, Giang Thanh Mộng nghĩ rằng nàng đã ngầm đồng tình. Cô nghẹn lại, cảm giác đau đớn dần dần lan tràn khắp cõi lòng.
Mối quan hệ này khiến nàng cảm thấy tồi tệ có đúng không? Khiến nàng xấu hổ? Cho nên cứ giấu giấu giếm giếm, sợ bị phát hiện.
Nếu nàng dám nghĩ như vậy ...
Sức lực ở cằm đột nhiên tăng lên, Khương Chi Chu khẽ cau mày, nhìn thấy ánh mắt Giang Thanh Mộng tràn đầy lửa giận, hằn lên tơ máu.
Có lẽ lại đang suy nghĩ lung tung...
Khương Chi Chu bật cười, giơ tay ghì lấy gáy Giang Thanh Mộng, cúi người hôn lên khóe môi cô, sau đó gỡ tay cô ra, đem cả người cô ôm vào trong lòng, xoa xoa phần tóc sau gáy cô rồi nói:" Em chưa bao giờ sợ người khác biết về mối quan hệ của chúng ta. Em không làm điều gì sai, tại sao lại phải sợ? Em chỉ lo rằng một số người sẽ làm tổn thương chị và gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị khi họ phát hiện ra, vì vậy em mới che giấu."
Giang Thanh Mộng bán tín bán nghi: "Thật không?"
"Em lừa chị làm gì?"
Thật ra Giang Thanh Mộng có thể hiểu được việc này, không cần phải nhiều lời. Chỉ là căn bệnh đa nghi của cô lại tái phát, cô muốn mượn việc này để nghe một câu hứa hẹn, xoa dịu cảm xúc nhạy cảm trong cô.
Hiện tại, khi nghe Khương Chi Chu giải thích, Giang Thanh Mộng giống như đã uống một liều thuốc an thần, khiến sự lo lắng và nghi ngờ dần tan biến.
Cô luôn nghi ngờ sự chân thành của Khương Chi Chu, rồi lại nhất thời tin lời nàng nói.
Nhảy đi nhảy lại giữa "tin tưởng" và "nghi ngờ", tự tra tấn nàng và bản thân cô.
Cô không biết giữa chán ghét và tin tưởng, cái nào sẽ đến trước, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho phép Khương Chi Chu rời khỏi cô.
Cô không thể mất nàng một lần nào nữa, cô sẽ phát điên mất.
Trong xe dần yên tĩnh.
Ôm lấy cơ thể thơm ngát và mềm mại trong tay, Khương Chi Chu lại xoa xoa tóc người đang nép vào vòng tay mình.
Mái tóc đen của cô mềm và mượt như lụa, sờ vào có cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu.
Giang Thanh Mộng ngồi trên đùi Khương Chi Chu, khẽ rúc vào lòng nàng và tựa trán lên vai nàng. Cô nghĩ về một khoảnh khắc không thích hợp, lúc nàng chơi với mèo, nàng cũng thích xoa nhúm lông trên đầu nó.
Tiểu Ngải - người đóng vai trò tài xế luôn im lặng để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Sau khi đưa hai vị tổ tông về nhà, Tiểu Ngải nói vài câu với chú mèo trong phòng ngủ của khách, đặt tài liệu làm việc vào thư phòng rồi nhanh chóng chào tạm biệt.
Đây là ngôi nhà gần nhất của Giang Thanh Mộng—— biệt thự Lâm Giang tấc đất tấc vàng, những người sống ở đây đều là người rất giàu có.
Giang Thanh Mộng cứ vậy mà mua một tòa.
Tầng dưới đặt xe hơi hạng sang, tầng 1 là phòng hòa nhạc, chứa nhiều loại nhạc cụ, tầng 2 là phòng sưu tập tranh và thư pháp cổ, tầng 3 và 4 để quần áo, giày dép và túi xách. Phòng tập thể dục ở tầng 5, phòng làm việc và phòng chiếu phim ở tầng 6, nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ ở tầng 7, tầng trên cùng được cải tạo thành khu vườn và hồ bơi, mỗi tầng đều có thang máy riêng dẫn thẳng đến các phòng ngủ.
Khi đi thang máy, Giang Thanh Mộng nhìn vết đỏ hằn trên quai hàm của Khương Chi Chu qua kính râm, cô bỗng cảm thấy có lỗi và hỏi nàng:" Em thích ngôi nhà này hay bất động sản ở ngoại ô kia? Em thích cái nào, chị sẽ tặng hết cho em."
Cô gọi tất cả các tài sản dưới tên cô là 'nhà của chúng ta'.
Khương Chi Chu nghiêm túc nói: " Em thích nơi nào có chị."
Nơi nào có cô mới là nhà, còn những nơi khác chỉ là chỗ ở.
Nghe vậy, Giang Thanh Mộng mím môi không nói lời nào, trong lòng cảm thấy vui sướng, cô muốn kiềm chế ý cười, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà cong môi lên.
Câu tiếp theo, Khương Chi Chu nửa thật nửa giả nói:" Còn nữa, chị tự xem lại hành động của mình đi, chẳng khác gì một người đàn ông đánh vợ mình rồi sau đó ném tiền để an ủi cô ấy cả."
Giang Thanh Mộng lập tức thu lại ý cười, tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt trong veo, trực tiếp nhìn Khương Chi Chu và giải thích:" Ý chị không phải như vậy!"
Khi thang máy lên đến tầng bảy, Khương Chi Chu nhìn cô một cái, rũ mắt mỉm cười rồi nắm tay cô bước ra khỏi thang máy:" Em biết, em chỉ muốn chị đừng suy nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng dùng tiền để giải quyết những mâu thuẫn trong tình cảm. Sự tổn thương giữa những người yêu nhau không thể nào bù đắp được bằng tiền, ít nhất đối với em, chị không thể."
Giang Thanh Mộng cúi đầu không nói gì. Cô nắm lấy tay Khương Chi Chu, nhập vân tay của nàng vào hệ thống, sau đó mở cửa, bật đèn, thay giày, bước đến phòng khách rồi đẩy mạnh nàng xuống ghế sô pha.
Khương Chi Chu đang xem xét trang trí nội thất, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền bị cô đẩy ngã trên sô pha.
Giang Thanh Mộng ngồi trên đùi nàng, bám chặt vai nàng, nghiêm túc hỏi: "Chị có thể lấy thân chuộc tội được không?"
Khương Chi Chu chống hai tay ra sau, tựa lưng vào ghế sô pha, ngơ ngẩn nhìn cô: Hiện tại, thiếu nữ nào cũng chơi loại kịch bản này sao?! Không tài thì sắc, tam quan bất chính.
Giang Thanh Mộng tiến lại gần, hôn lên môi Khương Chi Chu, mơ hồ nói:" Cũng không thể sao?" Cánh môi lưu luyến hôn lên tai nàng, cắn nhẹ rồi thổi ra luồng hơi nóng:" Vậy em dạy chị cách đền bù đi..."
Khương Chi Chu ôm lấy eo Giang Thanh Mộng, hơi ngẩng đầu lên, để cô hôn từ tai xuống cổ. Đầu óc nàng có chút choáng váng, nhưng vẫn còn một tia lý trí.
Giang Thanh Mộng cởi cúc áo của nàng ra rồi hôn xuống dưới. Khương Chi Chu đọc thuộc lòng một vài câu giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, dùng chính nghĩa của mình để gột rửa sự tà ma của Giang Thanh Mộng.
Nàng vươn tay chặn miệng Giang Thanh Mộng lại, dịu dàng nói:" Chúng ta đang nói chuyện ... là vấn đề đứng đắn, chị không được động tay động chân..."
Giang Thanh Mộng hôn vào lòng bàn tay nàng, sau đó nhướng mày, nói:" Em nói lời này sớm thật đấy."
Hôn xong rồi mới nói đừng động tay động chân.
Vì sợ cô lại liếm lòng bàn tay mình, Khương Chi Chu vội vàng rụt tay lại, ghì đầu cô vào lòng mình rồi vòng lấy eo cô, nghiêm túc nói:" Em có hai chuyện nghiêm túc muốn nói với chị."
Giang Thanh Mộng đổi tư thế ngồi, ôm nàng vào lòng:" Vậy em nói đi, chị nghe."
"Điều đầu tiên, nhà họ Chu gần đây không có động tĩnh gì, chị có thể giảm bớt vệ sĩ được không?"
Giang Thanh Mộng từ chối mà không cần suy nghĩ:" Không được, trước khi kế hoạch của chị thành công, em nhất định phải có vệ sĩ bên cạnh."
Khương Chi Chu lẩm bẩm: "Nhưng em không thích cảm giác bị người khác theo dõi."
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì chị sẽ để anh ta tránh xa em một chút, theo dõi em ở những nơi mà em không nhìn thấy được."
Khương Chi Chu: "..."
"Theo dõi một cách âm thầm không được tự nhiên cho lắm."
"Vậy em muốn thế nào?"
"Đừng cho người đi theo em nữa."
"Không được."
Khương Chi Chu xoa xoa tóc cô, hỏi rõ ràng:" Chị phải thẳng thắn với em, trong thời gian này, vệ sĩ của chị có báo cáo hành trình của em cho chị không?"
Giang Thanh Mộng nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của nàng, cô rũ mi mắt, trầm giọng hỏi:" Nếu em không thẹn với lòng, em không cần phải sợ việc chị biết hành trình của em."
Nghe cô thừa nhận, Khương Chi Chu có chút bực mình. Nàng nghiến răng, kiên nhẫn giải thích:" Thanh Mộng, nếu chị muốn biết, em có thể báo cáo lịch trình hàng ngày của em cho chị. Nhưng chị không thể để vệ sĩ báo cáo hành trình mà không có sự cho phép của em, điều này sẽ khiến em cảm thấy bị xúc phạm."
"Chuyện này khác gì nhau? Dù sao thì chị cũng biết mà."
Khương Chi Chu cười, bị chọc tức mà cười.
"Sự khác biệt giữa chủ động và bị động, sự khác biệt giữa tự do và bị giam cầm, chị có biết không?"
Giang Thanh Mộng nói:" Không biết. Chị chỉ muốn biết em đã ở đâu và gặp ai khi không ở bên cạnh chị." Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:"Chị không hỏi ý kiến của em là do chị suy nghĩ chưa chu đáo. Bây giờ chị đang hỏi ý kiến của em, em có thể đồng ý không?"
Khương Chi Chu cười lạnh: "Em có quyền không đồng ý không?"
Giang Thanh Mộng thành thật nói: "Không có."
Cô chỉ đang làm quá trình trưng cầu ý kiến, dù cho Khương Chi Chu có đồng ý hay không, cô vẫn sẽ cử người theo dõi.
Khương Chi Chu bị cô làm cho nghẹn, trực tiếp gọi họ và tên của cô:" Giang Thanh Mộng, chị không thể độc đoán như vậy, chị chỉ được cử người bảo vệ em, không phải theo dõi hay giám sát em."
"Chị không theo dõi em, chị chỉ không muốn người khác làm tổn thương em."
"Nói dối, chị chỉ đang nghi ngờ. Chị sợ rằng em sẽ làm chuyện gì đó có lỗi với chị, chị chưa bao giờ tin tưởng em."
Giang Thanh Mộng rúc vào trong vòng tay của Khương Chi Chu rồi đột nhiên cắn nhẹ vào vai nàng. Cô không muốn mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa nữa, bèn mỉm cười rồi nói:" Em nghĩ như vậy cũng đúng. Dù sao nếu em không thích chị thì chị cũng không quan tâm đến em, nhưng nếu em thích chị thì em phải thích tất cả và chấp nhận mọi thứ thuộc về chị."
Giọng nói của cô luôn dịu dàng và êm tai, những lời độc đoán này cũng được cô nói rất nhẹ nhàng, còn có một chút ý vị triền miên.
Khương Chi Chu vừa tức vừa buồn cười:" Chị cũng trưởng thành rồi đấy, còn biết cậy việc em cưng chiều chị mà lên mặt."
Giang Thanh Mộng không quan tâm: "Em nói gì cũng được."
Khương Chi Chu ôm cô, yên lặng giận dỗi một lúc.
Nàng không nỡ đánh, không nỡ mắng, không nỡ lớn tiếng với cô, lại càng không nỡ rời đi.
Giống như không có biện pháp nào để đối phó cô.
Giang Thanh Mộng cũng không làm khó dễ Khương Chi Chu. Cô chỉ yên lặng nép trong vòng tay nàng, áp tai lên cổ nàng, cảm nhận nhịp đập của động mạch cảnh.
Khương Chi Chu ấn lấy đầu cô, sờ sờ tóc cô, nghẹn ngào hỏi:" Nếu một ngày nào đó em không thích chị nữa, chị cũng sẽ không quan tâm đến em sao?"
"Chị——" Vì lòng tự trọng của mình, Giang Thanh Mộng muốn đáp sẽ không quan tâm, nhưng khi nghe nàng nói không thích, dường như lòng cô bị đào một cái hố thật sâu, đau đớn đến mức nói không được một câu hoàn chỉnh:" "Tại sao ... lại đột nhiên hỏi như vậy? Em không thể...không thích chị..."
Đã nói thích cô, đã nói yêu cô, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ được?
"Em đang nói giả thiết."
"Giả thiết cũng không cho!"
Giang Thanh Mộng bị giả thiết của Khương Chi Chu làm rối tinh rối mù, cô nhấn mạnh:" Em không thể rời xa chị, không thể không thích chị..."
Cô dùng sức ôm chặt nàng vì sợ nàng thật sự muốn rời xa cô.
Không ngờ cảm xúc của Giang Thanh Mộng sẽ bị một giả thiết khống chế. Khương Chi Chu ngẩn người một chút, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô, dịu dàng nói:" Em sẽ không rời bỏ chị, cũng sẽ không không thích chị, em chỉ giả định như vậy thôi. Là do chính miệng chị nói 'em không thích chị, chị sẽ không quan tâm đến em'."
"Em không được giả định được nữa!"
Khương Chi Chu hôn lên tóc cô: "Được rồi, em sẽ không cho là như vậy nữa, ngoan, đừng buồn."
Vì nếu cô buồn, nàng cũng sẽ đau lòng.
Giang Thanh Mộng ủ rũ nép vào vòng tay nàng một lúc rồi hỏi:" Nhưng nếu chị không yêu em, em có quan tâm đến chị không?"
Khương Chi Chu: "..."
"Giang Thanh Mộng, chị đúng là người có tiêu chuẩn kép."
Không cho nàng hỏi, nhưng cô hỏi thì được.
Giang Thanh Mộng không muốn khoác lên mình chiếc mặt nạ dịu dàng và ân cần nên cũng không biện hộ: "Em nói chị thế nào cũng được, nhưng phải trả lời chị."
"Được rồi, cứ xem như kiếp trước em thiếu nợ chị nên kiếp này đến để trả nợ đi." Khương Chi Chu vừa bực mình vừa buồn cười, không thể không nhường cô, chiều theo ý cô. Nàng suy nghĩ một lúc rồi đáp:" Nếu có một ngày chị không còn thích em nữa, em sẽ hỏi tại sao, em cũng có thể chờ chị đổi ý, nhưng em sẽ không đợi quá lâu, em sẽ ngăn chặn mọi tổn thương đúng lúc. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, không ai không thể sống thiếu ai."
Yên lặng yêu thầm một người tám năm, Giang Thanh Mộng có thể làm được, nhưng Khương Chi Chu biết mình sẽ không làm được.
Nàng sẽ không yêu một người không yêu mình.
Sự chân thành đáng quý như vậy, sao có thể lãng phí cho một người không yêu mình?
Nếu như lãng phí, e rằng sẽ khó trao hết chân tình, từ đó về sau sẽ yêu một cách dè dặt hơn.
Khương Chi Chu không nói với Giang Thanh Mộng rằng nếu một ngày cô không còn yêu nữa, nàng sẽ không bao giờ có thể yêu một người nào khác giống như bây giờ, nàng sẽ sống một cuộc sống cô độc đến hết quãng đời còn lại.
Nếu không gặp Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu đã định sống cô độc đến hết đời.
Không nói cho cô nghe những lời này không phải vì lòng tự trọng, mà là để dạy cô rằng cô có thể yêu ai đó chân thành, nhưng đừng đánh mất chính mình, tốt hơn hết vẫn nên yêu được, bỏ được.
Khương Chi Chu lo lắng sau này hai người sẽ thực sự chia tay, Giang Thanh Mộng lại yêu người khác, mà "người khác" lại không biết thương tiếc hay trân trọng cô, sau một thời gian dài, họ sẽ mệt mỏi vì sự chân thành của cô.
Giống như cách bố cô ghét mẹ cô vậy.
Nếu đúng như vậy, với tính khí của Giang Thanh Mộng, e rằng cô sẽ đi đến bước đường tự sát giống như mẹ mình.
Khương Chi Chu không muốn như vậy.
Nàng hôn lên tóc của Giang Thanh Mộng và nói:" Chị phải học cách đối tốt với chính bản thân mình, với những người yêu thương chị, sau đó mới đến những người chị yêu thương."
Giang Thanh Mộng ôm cổ nàng:" Em là người yêu chị và cũng là người chị yêu, vậy chị có thể đối xử tốt với em hơn bản thân chị được không?"
Khương Chi Chu sửng sốt một lúc, sau đó siết chặt hai tay đang ôm lấy eo mình, khẽ cười thành tiếng: "Chị đúng là rất có tiền đồ."
Lời âu yếm rất êm tai.
Cảm thấy hơi choáng váng sau khi trúng quả đạn pháo bọc đường của cô, Khương Chi Chu cười thành tiếng, nhưng vẫn nói với Giang Thanh Mộng:" Phải giữ lại cho mình một chút, luôn luôn yêu quý bản thân mình."
Giang Thanh Mộng cân nhắc một lúc rồi hỏi Khương Chi Chu: "Sau điều thứ nhất, điều thứ hai em muốn nói là gì?"
"À, suýt nữa thì quên mất."
Khương Chi Chu lấy từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp:" Tối nay em gặp một người, em muốn báo trước với chị một tiếng, kẻo vệ sĩ của chị lại mách lẻo khiến chị hiểu lầm em."
Mặt Giang Thanh Mộng đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy hai chữ "Ôn Tuân". Cô dùng ánh mắt tàn ác nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, như muốn xé nó ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô thoát khỏi cái ôm của Khương Chi Chu, sửa sang lại tóc, giận dỗi ngồi bên kia sô pha.
Khương Chi Chu ném danh thiếp đi, sờ sờ mũi, tiến lại gần, dùng sức cọ lên mặt cô:" Em chủ động nói với chị cũng sai à?"
Giang Thanh Mộng cười lạnh, cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình và nói một cách dửng dưng: "Em không sai, là chị sai."
Cô không nên mang nàng ra ngoài.
Nếu sớm biết Ôn Tuân sẽ ở đó, cô đã trực tiếp hủy lịch trình này.
Ôi, thảo nào đêm nay nàng luôn nói sẽ không rời đi, hóa ra là để gặp người yêu cũ.
Lòng Giang Thanh Mộng đầy rẫy những cảm xúc lẫn lộn, tức giận, ghen tuông, đau đớn, hận thù, xen lẫn lòng tự trọng bị tổn thương.
Nàng che giấu thân phận hết lần này đến lần khác, không chịu thẳng thắn với cô, cứ luôn lấy ví dụ ngày hôm qua chết đi, ngày hôm nay sẽ tái sinh, lúc nào cũng muốn trêu đùa cô.
Vì có tình cảm với nhau, Giang Thanh Mộng mới có thể tạm thời kìm nén nỗi khuất nhục vì bị trêu đùa.
Nhưng bây giờ gặp lại Ôn Tuân, nàng còn nói cái gì mà giả thiết không thích. Nếu thật sự không thích nữa, nàng sẽ nối lại tình xưa với hắn có đúng không?
Thấy sắc mặt cô xấu đi, Khương Chi Chu hôn lên khóe môi cô rồi an ủi:" Em chưa nói quá mười câu với anh ta. Chị có thể hỏi vệ sĩ, lúc đấy vệ sĩ cũng ở đó, lý do em nhận danh thiếp cũng xuất phát từ phép tắc xã giao, em chưa bàn bạc chuyện gì với anh ta hết."
Giang Thanh Mộng quay mặt đi, phớt lờ nàng.
Khương Chi Chu xoay người, tiếp tục cọ cọ má cô:" Thanh Mộng, đừng không để ý đến em có được không? Em không thể kiểm soát được việc sẽ gặp phải người nào."
Giang Thanh Mộng vẫn phớt lờ nàng.
Khương Chi Chu cẩn thận hỏi:" Vừa rồi Tiểu Ngải nói đã mang mèo đến đây và đặt nó vào phòng ngủ của khách. Em sẽ mang nó ra chơi với chị, chị đừng làm lơ em nữa, chị nói cho em nó ở gian phòng nào được không?"
Sắc mặt Giang Thanh Mộng vẫn lạnh lùng, cô giơ tay chỉ phương hướng.
Khương Chi Chu đi đến phòng dành cho khách, ôm con mèo ra:" Em sẽ biến mất vài giây, sau khi bước ra, em sẽ đưa cho chị một con mèo mướp đáng yêu."
Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Chi Chu, bỗng dưng nhớ đến năm 21 tuổi, nàng và Ôn Tuân yêu nhau. Nàng không hề giấu giếm mà còn hào phóng thừa nhận với giới truyền thông rằng mình đã bị paparazzi chụp được ảnh hẹn hò bí mật.
Giang Thanh Mộng mím môi, dùng ngón trỏ chọc chọc ghế sô pha bằng da, lửa giận dâng tràn, hốc mắt đỏ hoe.
Cô tưởng tượng cảnh họ ở bên nhau, nghĩ đến việc hắn đã làm tổn thương Khương Chi Chu, cô thật sự muốn gϊếŧ người đàn ông đó.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ gϊếŧ hắn ta!
Khương Chi Chu bước đến, ôm con mèo sữa trong lòng bàn tay nhét vào lòng Giang Thanh Mộng.
Con mèo sữa đang ngủ ngon lành trên giường lớn của phòng ngủ dành cho khách, nhưng đột nhiên lại bị Khương Chi Chu đánh thức rồi ôm ra ngoài. Nó giận đến mức xù lông, nhe răng trợn mắt nhìn Khương Chi Chu rồi kêu meo meo.
Khương Chi Chu nhìn một người một mèo trên ghế sô pha, bỗng cảm thấy tủi thân—đứa lớn giận nàng đã đành, nhưng nhóc con kia cũng giận nàng...
Giang Thanh Mộng bình tĩnh lại một chút, vuốt ve bộ lông trên lưng con mèo sữa hết lần này đến lần khác để chúng mượt hơn, tránh việc nó không vừa mắt Khương Chi Chu mà vồ tới cắn nàng vài cái.
Khương Chi Chu tiếp tục an ủi cô bằng những lời ân cần: "Chúng ta đừng nói về chủ đề vừa rồi nữa, đi tắm rồi ngủ thôi. Phòng tắm ở đâu thế? Em đi tắm trước."
Để Giang Thanh Mộng vuốt mèo và bình tĩnh lại.
Giang Thanh Mộng cố nén tức giận, đặt mèo lên ghế sô pha, đưa Khương Chi Chu vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
"Áo choàng tắm và đồ ngủ ở trong tủ, tự chọn lấy, đồ vệ sinh cá nhân mới ở cửa phòng tắm, cứ tự lấy."
Trước kia cô sẽ chuẩn bị giúp nàng.
Khương Chi Chu mở tủ quần áo, xem xét các kiểu váy ngủ, sau đó nói đùa một câu:" Thanh Mộng, chị ngủ với em xong liền thay đổi sắc mặt, sự dịu dàng và chu đáo trước kia không còn nữa rồi."
Nàng muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Lúc bình thường, câu nói này không có nghĩa lý gì, Giang Thanh Mộng sẽ cười nhẹ, sau đó bổ nhào vào vòng tay Khương Chi Chu để làm nũng. Nhưng bây giờ, cảm xúc Giang Thanh Mộng kích động, cô nhẫn nhịn, chịu đựng, cuối cùng cũng không kìm được nữa, bắt đầu nói không suy nghĩ:" Phải, chị không dịu dàng và chu đáo, chị vô cớ gây rối, vậy em cứ đi tìm hắn đi! Hắn dịu dàng ân cần, hắn tốt bụng, rộng lượng, vậy tại sao em lại không ở bên hắn?"
Lại vô tình giẫm phải sấm sét, Khương Chi Chu bất lực thở dài, đóng tủ quần áo lại, quay đầu nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, trầm giọng hỏi:" Thanh Mộng, có phải chị hiểu lầm việc gì rồi không? Hay em làm sai ở đâu? Chị cứ nói cho em biết, đừng tức giận, tức giận sẽ làm tổn thương cơ thể của chị."
Giang Thanh Mộng mỉa mai:" Em cho rằng em là gì của chị? Tại sao chị phải nói với em? Em không sai, tất cả là lỗi của chị! Chị thích tức giận thì tức giận đấy, em quản không được chị đâu!"
"Chị—" Cô nói những lời này thực sự không hợp lý, hoàn toàn khác với lời nói khi tức giận trước đây, cực kỳ mỉa mai người khác.
Khi lòng tự trọng bị cô chà đạp dưới chân, Khương Chi Chu nhớ lại dáng vẻ ăn nói khép nép của mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nàng muốn nói với cô rằng: Được, em không là gì của chị, em không quản được, cũng sẽ không tự mình đa tình nữa.
Nàng muốn nói với cô rằng: Chúng ta chia tay đi.
Nhưng nàng lại dằn lòng, không nói gì cả, chỉ nhìn Giang Thanh Mộng một cái rồi xoay người rời đi.
Lời nói là thứ mang tính tổn thương nhất. Khi không lựa lời mà nói trong cơn tức giận có thể gây ra những thương tổn không thể cứu vãn.
Khi đi được vài bước, Khương Chi Chu quay đầu lại, nhìn Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng vội vàng quay đầu, đưa lưng về phía nàng, không chịu để nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Cô không dám khóc nữa, sợ sẽ làm nàng chán ghét, sợ sẽ bị nàng coi thường.
Khương Chi Chu nhìn bóng lưng cô. Nàng do dự một chút rồi bỏ qua mặt mũi, nói:" Chị có muốn giữ em lại không?"
Cổ họng nghẹn đến mức khó chịu, Giang Thanh Mộng khẽ mở miệng, cố gắng vứt bỏ lòng kiêu hãnh và cầu xin nàng đừng đi, đừng rời xa cô, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Im lặng giống như cái chết.
Cuối cùng cũng đưa cho cô bậc thang, nhưng cô vẫn không chịu bước xuống.
Khương Chi Chu cười một tiếng, im lặng một lúc, tính khí khó chịu của nàng lại nổi lên, nói những lời rất nghiêm túc:" Chị nói đúng, anh ta rất đẹp trai, dịu dàng và ân cần, tại sao em phải ở đây để hạ mình với chị? Vậy em sẽ đi tìm anh ta rồi vui vui vẻ vẻ cùng nhau."
Nói xong, nàng liền rời đi.
Giang Thanh Mộng không nghĩ rằng nàng sẽ nói những lời này.
Từng câu từng chữ, hệt như lưỡi dao cứa vào lòng cô, cắt ra miệng vết thương đẫm máu, đau đớn đến mức mơ màng.
Tiếng bước chân dần xa, cuối cùng cũng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh. Giang Thanh Mộng ngồi phịch xuống đất, để mặc cho nước mắt lăn dài trên má.
Khương Chi Chu túm lấy con mèo sữa và điện thoại di động trên ghế sô pha rồi bước ra khỏi biệt thự.
Nàng bắt con mèo sữa làm con tin và chạy khỏi nhà.
Khi đi trên đường, con mèo sữa giống như đứa trẻ bị bắt cóc, bám vào vai Khương Chi Chu, kêu meo meo một cách thảm thiết.
Khương Chi Chu tức giận mắng nó:" Chị đút cho em uống nhiều sữa như vậy, cũng xúc phân cho em khi em còn nhỏ, thay thức ăn cho em, còn tắm và cho em uống nước, lúc đó em còn thích nằm trên cổ chị để sưởi ấm...Chị mới không gặp em có một tháng mà con mèo hư như em lại không nhận ra chị! Hai người một lớn một nhỏ này đúng là loại vong ơn bội nghĩa!"
Đi được một đoạn, Khương Chi Chu phát hiện phía sau luôn có vệ sĩ đi theo.
Nàng dừng lại và hỏi vệ sĩ:" Anh là người mách lẻo với chị ấy có đúng không? Anh có nói với chị ấy tôi không đi gặp người nào khác mà chỉ đi dạo phố ở gần đấy không?"
Vệ sĩ ngơ ngác lắc đầu: "Cô ấy không hỏi, tôi không cần phải báo cáo."
Khương Chi Chu muốn nói lại thôi, nàng do dự vài giây rồi mắng:" Chậm tiêu!"
Nàng tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi vừa nghĩ về Giang Thanh Mộng.
Có lẽ cô đang khóc.
Những lời nói đó chắc chắn sẽ làm tổn thương cô.
Lòng Khương Chi Chu đau nhói khi nghĩ đến cảnh cô khóc thút thít.
Đau đến mức hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của nàng, nàng không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Đm!
Lần đầu tiên Khương Chi Chu chửi bậy trong lòng.
Nàng phải chịu thôi.
Hiện tại cả hai là điểm yếu của nhau, cho nên đều biết khi làm gì và nói gì sẽ dễ khiến đối phương tổn thương nhất.
Nhưng làm tổn thương đối phương cũng giống như làm tổn thương chính mình.
Khương Chi Chu dừng lại, lau nước mắt rồi nói với vệ sĩ phía sau:" Anh mau mách lẻo với lão bản của mình đi, nói rằng tôi sẽ không lén lút gặp người đàn ông nào cả. Tôi đang ở bên ngoài hóng gió lạnh, lạnh đến run bần bật cả lên, chỉ có thể ôm lấy mèo để giữ ấm."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.