Phim trường ồn ào, hỗn loạn.
Giang Thanh Mộng được đưa lên cáng, máu đỏ tươi thấm đẫm miếng gạc trắng che mắt, chảy dài trên đôi má trắng nõn. Tiểu Ngải dùng đôi tay run rẩy của mình lau cho cô.
"Phong tỏa tin tức đi."
"Đừng nói với em ấy, nhất định không được..."
Trước khi được đưa đến bệnh viện, cô gắng gượng nằm trên cáng, chịu đựng đau đớn, chỉ kịp dặn dò Tiểu Ngải hai câu này.
Cảm giác lo lắng, sợ hãi này rất khó chịu, cô vừa mới trải qua chúng vài tháng trước, cô không muốn Khương Chi Chu phải chịu đựng.
Hơn nữa, đây chỉ là vết thương do tia lửa bắn vào mắt, không có gì to tát, chỉ là một tai nạn nhỏ.
Không cần để Chi Chu của cô lo lắng, bận tâm.
Cô có thể lo được.
Khi xuống xe cứu thương và được đưa vào phòng cấp cứu, Giang Thanh Mộng bỗng dưng nhớ lại sắc trời.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, có những đám mây trắng.
Vẻ trắng trẻo ấy khiến cô nhớ đến Khương Chi Chu của ngày hôm nay. Nàng cũng mặc một chiếc áo len trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, gương mặt xinh đẹp tựa như đóa phù dung.
Rất đẹp mắt.
Cô muốn nhìn cả đời.
Rất nhiều năm trước, cô chỉ có thể âm thầm nhìn nàng trong góc tối, cướp lấy một chút ánh sáng, cất giữ trong lòng. Cô chưa bao giờ dám hy vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ quang minh chính đại có được nàng, nhìn nàng và ôm nàng trong vòng tay cô.
Vất vả lắm mới có thể yêu nhau, cô nhất định sẽ quý trọng nàng.
Cô muốn đặt nàng vào lòng bàn tay và đối xử dịu dàng với nàng.
Nhưng gần đây, dường như cô đã vô tình làm tổn thương nàng, khiến nàng không vui, cũng không chịu vá lại gấu bông cho cô.
Cô vẫn chưa xin lỗi nàng ...
Cô muốn xin lỗi nàng.
Sau khi gặp bác sĩ, cô sẽ quay lại xin lỗi nàng, cầu mong nàng tha thứ rồi làm hòa như lúc ban đầu ...
Hai mắt đau đến mức khiến cô suy nghĩ hỗn loạn, Giang Thanh Mộng dần dần buông bỏ suy nghĩ, ý thức mơ hồ, năm giác quan dần dần mất đi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
*
Trong phòng bếp, Khương Chi Chu đang đeo tạp dề và rán món cá tuyết chua ngọt cuối cùng.
Đậu lăng xào, rau chần, salad tảo bẹ, cá tuyết chua ngọt, canh khoai mỡ và sườn heo.
Chay mặn kết hợp, bốn món ăn và một món canh.
Quay phim cần có thể lực. Mấy ngày nay, Khương Chi Chu cũng kéo Giang Thanh Mộng đi tập thể dục, tiêu hao rất nhiều calo, có thể ăn một chút thức ăn có dầu.
Sau khi đóng hộp và chuẩn bị muỗng đũa, nàng cởi tạp dề, rửa tay, nhìn thời gian rồi lấy thêm một hộp dâu tây, chuẩn bị đến trường quay đưa cơm.
Khương Chi Chu vừa mặc áo khoác thì điện thoại trên bàn vang lên.
Cuộc gọi của Giang Thanh Mộng.
Cô đã cài nhạc chuông đặc biệt cho các cuộc gọi đến, đây cũng là bản dương cầm do chính Giang Thanh Mộng chơi —— 《 Hôn lễ trong mơ 》.
Lúc đó, Khương Chi Chu không muốn lấy bài hát này. Tuy rằng có hai chữ "hôn lễ", nhưng lại là trong mơ. Giai điệu lúc nhanh lúc chậm, luôn mang đến cho người khác cảm giác hư ảo, u buồn.
Nhưng Giang Thanh Mộng nói rằng cô đã luyện tập bản nhạc này trong nhiều năm, và cô luôn muốn tự mình chơi cho Khương Chi Chu nghe.
Khương Chi Chu đã đặt bài hát này làm nhạc chuông độc quyền cho cô.
Khương Chi Chu nghe điện thoại, dịu dàng nói: " Có phải đói bụng rồi không? Chị ra ngoài ngay đây, chờ chị mười phút."
Khi nói chuyện với Giang Thanh Mộng, nàng sẽ bất giác nhẹ giọng, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng. Khi người khác nhìn vào, họ luôn có thể đoán được nàng đang nói chuyện với người yêu của mình.
"Tinh Hà, là tôi, Tiểu Ngải ..."
"Tiểu Ngải... có chuyện gì sao?" Khương Chi Chu ngẩn người, sau đó lại tiếp tục nói với giọng điệu bình thường.
" Lão bản yêu cầu tôi nói với cô rằng phía công ty xảy ra chuyện, chúng tôi phải bay về để giải quyết. Trưa nay cô không cần mang thức ăn tới đâu."
Khương Chi Chu liếc nhìn bữa ăn đã chuẩn bị sẵn, có chút mất mát hiện lên trong mắt:" Vậy à... có chuyện gì thế? Chuyện gấp như vậy mà cũng không nói với tôi một tiếng, em ấy đâu rồi?"
Thông thường, Giang Thanh Mộng sẽ đích thân gọi điện và giải thích với nàng khi có bất kỳ tình huống bất ngờ nào làm gián đoạn kế hoạch của nhau. Tại sao lần này cô lại nhờ trợ lý thông báo giúp?
"Về vấn đề tài chính, tôi không thể kể hết với cô trong một chốc một lát được. Lão bản đang có một cuộc họp video khẩn cấp với chị Hà Gia và một số giám đốc của công ty. Không nói nữa, chúng tôi phải làm thủ tục bay rồi. Sau khi cuộc họp kết thúc, chắc chắn lão bản sẽ gọi điện cho cô."
Giọng điệu của Tiểu Ngải có chút nóng nảy, mất đi vẻ bình tĩnh trước đây.
Rốt cuộc là chuyện gấp gì đây?
Khương Chi Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, hai người cứ xử lý trước đi, nhớ nhắc em ấy ăn trưa đầy đủ và không được làm việc khi bụng đói."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Khương Chi Chu cởϊ áσ khoác ra, bật lại hệ thống sưởi trong phòng rồi lấy đồ ăn đã đóng hộp ra, đặt lên bàn, yên lặng ăn một ít.
Vốn dĩ là phần ăn dành cho hai người, nàng chỉ có thể ăn được một nửa.
Sau khi ăn trưa xong, nàng vẫn không nhận được tin nhắn của Giang Thanh Mộng.
Lòng Khương Chi Chu bỗng dưng bồn chồn một cách khó hiểu, nàng vội vàng gửi tin nhắn cho cô.
【Rất bận à? Chị có thể giúp gì được không? 】
Bên ngoài phòng mổ, một tay Tiểu Ngải cầm điện thoại di động của Giang Thanh Mộng, tay kia cầm điện thoại của mình để liên lạc với ông Giang ở nước ngoài.
Ông Giang tức giận, lập tức ồn ào muốn đặt vé máy bay trở về Trung Quốc để đón cháu ngoại.
Ông luôn không đồng ý với việc Giang Thanh Mộng trở về Trung Quốc để phát triển, chứ đừng nói đến việc cô ra mắt trong giới giải trí đầy hỗn tạp này. Năm đó, chính Giang Thanh Mộng đã lẻn về Trung Quốc và nói với ông rằng cô muốn gia nhập vào cái giới ấy. Thấy cô vẫn còn nhỏ, ông đã cho cô chơi vài năm rồi sau đó trở về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Ai mà ngờ được cô lại chơi tới mức vào đến bệnh viện!
Tiểu Ngải cẩn thận trấn an cảm xúc của lão nhân gia, nhưng vẫn không thể chống lại tính khí cứng đầu của ông ấy. Lão nhân gia không đặt vé máy bay nữa, trực tiếp gọi người thu xếp chuyên cơ riêng để quay về Trung Quốc đón cháu ngoại.
Sau khi nói chuyện với người nhà Giang Thanh Mộng xong, Tiểu Ngải cau mày khi nhìn thấy tin nhắn của Khương Chi Chu. Cô ấy tắt điện thoại, giả vờ như mình đang ở trên máy bay.
Đèn trước cửa phòng mổ chuyển từ đỏ sang xanh, nhân viên y tế đẩy bệnh nhân ra.
Tiểu Ngải vội vàng chạy đến hỏi tình hình.
Bác sĩ tháo khẩu trang và hỏi: "Người nhà của bệnh nhân có ở đây không?"
Tiểu Ngải do dự một lúc rồi nói:" Người nhà ở nước ngoài và đang trên đường trở về. Tôi là trợ lý riêng của cô ấy. Cứ nói tình hình của cô ấy cho tôi biết và tôi sẽ nói lại cho người nhà cô ấy."
Bác sĩ khẽ thở dài, giọng đầy tiếc nuối: "Khả năng bệnh nhân bị mù là cực kỳ cao, các người nên chuẩn bị tâm lý."
*
Khương Chi Chu đợi mười phút nhưng không thấy tin nhắn trả lời. Nàng gọi điện đến thì nhận được câu trả lời bằng giọng nói máy móc:" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Khương Chi Chu xoa xoa thái dương, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hà Gia.
Hà Gia cũng nói rằng có một chút thiếu sót về vấn đề tài chính, cô ấy cần Giang Thanh Mộng xin nghỉ phép để gấp rút trở về ký tên.
Buổi trưa cô sẽ đến và xử lại vài việc vụn vặt, khả năng cao là đêm nay sẽ không trở về.
Khương Chi Chu ngồi trên sô pha một lúc, sau đó đổ thức ăn thừa đi, rửa sạch chén dĩa.
Tối nay nàng định làm một vài món ăn ngon, nhưng hiện tại có vẻ như chỉ có nàng dùng bữa một mình, nàng cứ xuống dưới sảnh khách sạn ăn chút gì đó là được.
Những ngày độc thân sau khi thành danh, Khương Chi Chu rất ít khi lăn lộn trong bếp. Ngay cả khi đi nghỉ cũng sẽ có chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp cung cấp thức ăn 24/24.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nấu cơm nấu canh cho người khác. Khi nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của cô sau khi ăn xong, nàng sẽ cảm thấy ngọt ngào và viên mãn trong lòng.
Có cô bên cạnh, Khương Chi Chu đột nhiên rất mãn nguyện. Khi cô cười, thiên hạ như rực rỡ, khi cô khóc, thế giới như sụp đổ. Lòng nàng vướng bận bởi những vui, buồn, hờn, giận của cô. Nàng vì cô mà đánh mất tham vọng, không còn muốn chinh phục giới giải trí nữa, chỉ cần có cô thôi là đã quá đủ rồi.
Có được cô, giống như đã có được toàn bộ thế giới.
Xem ra nàng thực sự rất nhớ cô.
Mới nửa ngày không gặp mà nàng đã nhớ cô rất nhiều.
Khương Chi Chu cầm lòng chẳng đặng, thở dài một tiếng.
Tình yêu là thứ khiến con người mê muội.
Nàng mỉm cười, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đi đến vali, lấy một quyển notebook ra để viết những dự định cho tương lai.
Về tình mà nói, nàng cảm thấy rằng chỉ cần có Giang Thanh Mộng là đủ. Nhưng lý trí mách bảo nàng hiểu rằng bản thân vẫn cần phải theo đuổi sự nghiệp của riêng mình.
Tuổi đời còn tương đối trẻ, hiện vẫn đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp. Nàng có mười năm kinh nghiệm diễn xuất để làm nền tảng và lập kế hoạch từng bước. Ngay cả khi nàng không có may mắn trong việc trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng nàng có thể tích lũy theo thời gian và từ từ đạt đến đỉnh cao.
Về tình yêu, nàng sẽ cho Giang Thanh Mộng một mối quan hệ ổn định và có thể ra nước ngoài lãnh chứng. Môi trường trong nước không lạc quan về đồng tính luyến ái, không được pháp luật bảo đảm. Một ngày nào đó, nếu nàng phải vào phòng mổ, đối phương thậm chí còn không có quyền ký tên. Cho nên, sau này vẫn phải rời khỏi đất nước này.
Ông ngoại của Giang Thanh Mộng cũng định cư ở nước ngoài.
Các nàng có thể cùng nhau chăm sóc lão nhân gia...
Nghĩ đến đây, Khương Chi Chu lắc đầu cười tự giễu.
Ông Giang là gừng càng già càng cay, ông ấy tự tay gầy dựng nên một đế chế kinh doanh khổng lồ ở nước ngoài, có vô số thân tín trong giới kinh doanh và chính trị, không đến lượt các nàng lo liệu.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cả hai vẫn chưa được sự đồng ý của ông ấy.
Giang Thanh Mộng từng nói ông Giang sống ở nước ngoài nhiều năm, tính tình cởi mở, ít can thiệp vào cuộc sống riêng tư của thế hệ trẻ. Ông cũng rất yêu thương cô, mặc dù lúc đầu ông sẽ phản đối, nhưng về lâu về dài, ông sẽ đồng ý cho cả hai ở bên nhau.
Vì vậy, về phương diện tình cảm, kế hoạch ngắn hạn của Khương Chi Chu là giúp tâm lý Giang Thanh Mộng ổn định lại. Kế hoạch trung hạn là phải được sự đồng ý của gia đình cô. Kế hoạch dài hạn là ra nước ngoài lãnh chứng.
Tờ giấy tràn ngập chữ viết. Khương Chi Chu đã lên kế hoạch dài hạn và ngắn hạn cho sự nghiệp và mối quan hệ giữa hai người, viết ra thời gian, mục tiêu, biện pháp khả thi và các phương án thay thế.
Lúc nàng viết xong bản kế hoạch này, trời đã gần như tối đen.
Chạng vạng mùa đông, trời tối rất nhanh.
Nàng cất cuốn sổ đầy hy vọng đi, cho vào vali rồi vươn vai.
Điện thoại vẫn im lặng.
Khương Chi Chu gửi một tin nhắn khác cho Giang Thanh Mộng:【Nhớ gọi lại cho chị khi em làm xong việc đấy, chị có một chút nhớ em rồi ... 】
Sau một vài giây, nàng không nhận được câu trả lời, cho nên đành gửi một tin nhắn khác:【Chà, nhiều hơn một chút rồi ... chị nhớ em rất nhiều. 】
Sau khi nhắn xong, nàng bỗng rùng mình và nổi da gà.
Nàng dường như trở nên rất dính người.
Khương Chi Chu luôn nhớ trong lần cãi vã vừa qua, Giang Thanh Mộng đã nói rằng cô không dám dựa dẫm vào nàng.
Nếu sự ỷ lại của nàng có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, thì nàng sẽ cố gắng dựa dẫm vào cô.
Không chỉ để bày tỏ tình yêu, mà còn để bày tỏ những sự yếu đuối và nhớ nhung này.
Vì yếu đuối nên rất cần người an ủi.
Khương Chi Chu nén nỗi bất an trong lòng lại, mặc áo khoác vào, muốn xuống dưới sảnh ăn tối.
Ba tầng của khách sạn này đều được đoàn làm phim đặt. Ban đầu, Khương Chi Chu chỉ sống trong một căn phòng đơn bình thường, sau khi Giang Thanh Mộng đến, nàng đã chuyển đến ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất cùng cô.
Trong phòng tổng thống, thường sẽ có người phục vụ thức ăn. Khi Giang Thanh Mộng ở đây, hai người sẽ cùng nhau ăn uống. Khi Giang Thanh Mộng không có ở đây, Khương Chi Chu sẽ xuống sảnh dùng bữa.
Đang là giờ ăn, nhà hàng buffet đông người và chật kín chỗ ngồi.
Khương Chi Chu chọn hai miếng cá hồi và một ít salad rau củ quả. Khi tìm được bàn trống để ngồi, một nữ diễn viên trong đoàn cũng ngồi cùng để trò chuyện với nàng.
Kiếp này, duyên phận với người đồng giới của Khương Chi Chu tốt hơn người khác giới.
Khi đối mặt với những lời tỏ tình đồng giới hay sự mập mờ, nàng sẽ luôn từ chối một cách dứt khoát. Để tránh rắc rối, nàng vẫn lấy cái cớ của kiếp trước: Thẳng, cong không nổi.
Vì vậy, Giang Thanh Mộng sẽ không cảnh giác lắm với người đồng giới, chỉ đề phòng sự đào hoa của những người khác giới.
Đa số những người khác giới đều bị Khương Chi Chu nhẫn tâm từ chối khi lộ ra bất kỳ ý tứ ái muội nào.
Khương Chi Chu câu được câu mất trò chuyện với nữ diễn viên thì đột nhiên cô ấy nói:" Sáng nay ở trường quay đã xảy ra một vụ tai nạn, hình như có một số diễn viên bị thương trong vụ nổ thì phải, có mấy chiếc xe cấp cứu chạy đến, nghe nói đều là diễn viên quần chúng, không biết vụ việc được xử lý như thế nào rồi..."
Ánh mắt Khương Chi Chu nghệch ra, nàng nghĩ đến sự khác thường của Tiểu Ngải, liền hỏi: " Chỉ có diễn viên quần chúng bị thương thôi à?"
Nữ diễn viên gật đầu: "Người bạn của tôi trong đoàn phim đã nói như vậy, nam nữ chính đã kịp thời thoát ra ngoài, chỉ có diễn viên quần chúng là bị thương."
Khương Chi Chu ừ một tiếng, đẩy dĩa thức ăn sang một bên rồi nói: "Tôi đang giảm cân, ăn nhiêu đây là đủ rồi. Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước nhé."
Nữ diễn viên nhìn 2/3 lượng thức ăn còn lại, ngạc nhiên nói: "Dù muốn giảm cân thì cũng nên ăn thêm vài miếng nữa đi chứ."
Khương Chi Chu vẫy tay chào tạm biệt, quay trở lại phòng, gọi cho Tiểu Ngải, lạnh lùng hỏi: "Em ấy ở bệnh viện nào vậy?"
Tiểu Ngải ngẩn người trong giây lát bởi giọng nói lạnh như băng của nàng, một lúc sau, cô ấy mới nói: " Cái gì mà bệnh viện?"
Khương Chi Chu quá lười để nói những lời vô nghĩa với cô ấy:" Bệnh viện gần trường quay nhất là bệnh viện số hai, hai người đang ở đấy phải không? Em ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?"
Tiểu Ngải cũng không định giấu nàng lâu, chuyện lớn như vậy sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Chỉ là lúc này Giang Thanh Mộng đã tỉnh lại, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, hai mắt được lớp băng gạc màu trắng quấn lại, mặt mày không còn chút máu.
Tiểu Ngải dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cô, nhưng cô ấy chợt nhận ra rằng cô không thể nhìn thấy được, vì vậy cô ấy phải che loa nghe lại, ghé vào tai cô để giải thích sự việc.
Giang Thanh Mộng vươn tay ra: "Đưa điện thoại cho tôi."
Tiểu Ngải liền đưa điện thoại cho cô.
Giang Thanh Mộng nghe điện thoại, nhếch nhếch khóe miệng rồi che đôi mắt lại, cười nói:" Em không sao, mắt em vô tình bị xước trong lúc nổ mìn thôi, chị đừng lo. Bác sĩ nói vài ngày nữa sẽ khỏi, chị đừng giận Tiểu Ngải, em đã dặn cô ấy không được nói cho chị biết... À, chị muốn đến đây thì cứ đến đi, nhưng nhớ mua cho em một túi hạt dẻ rang đường trên đường đi có được không? Em rất muốn ăn..."
Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, còn mang theo ý cười dịu dàng và một chút mềm mại quyến rũ.
Khương Chi Chu cẩn thận đánh giá giọng điệu của cô, dường như không có gì khác thường. Vì vậy, nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy chìa khóa xe ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Khi chạy được nửa đường, nàng thấy một sạp bán hạt dẻ nên dừng xe lại, mua một gói hạt dẻ rang nóng hổi, ôm vào lòng rồi đưa đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, sau khi Giang Thanh Mộng cúp điện thoại, nàng véo véo khóe môi đang cười, vẻ mặt trống rỗng: "Em xem, tôi cũng có thể diễn rất tốt..."
Lòng Tiểu Ngải đau xót, cô ấy rất muốn khóc.
Giang Thanh Mộng đặt điện thoại xuống, trầm giọng nói:" Trước khi chị ấy đến, em yêu cầu các bác sĩ và y tá thống nhất lời nói đi, không được tiết lộ tình trạng thật của tôi, chỉ được nói vài ngày nữa mắt tôi sẽ khá hơn. Nhớ kỹ, đừng nói cho chị ấy biết."
Tiểu Ngải kìm nước mắt rồi hỏi: "Lão bản, sao chị lại giấu giếm cô ấy, cô ấy sẽ không ghét bỏ chị khi biết tin này. Cô Thẩm không phải là loại người như vậy."
"Đương nhiên tôi biết chị ấy không phải." Giang Thanh Mộng cười nói:" Bởi vì không phải nên tôi không thể nói cho chị ấy biết, tôi sẽ khiến chị ấy suy sụp mất..."
Cuộc sống của nàng chỉ vừa mới bắt đầu lại, không thể bị một kẻ phế vật như cô làm suy sụp.
Khương Chi Chu đến bệnh viện, lúc nhìn thấy Giang Thanh Mộng trên giường bệnh, trái tim nàng như bị ai bóp chặt, vô cùng đau đớn.
"Thanh Mộng." Nàng ngồi bên giường, nắm lấy tay Giang Thanh Mộng: "Ai bảo em giấu chị? Sao em lại giấu chị chuyện này?"
Giang Thanh Mộng cười rất tươi. Cô đưa tay sờ sờ gương mặt Khương Chi Chu, mơn trớn một lúc rồi làm ra bộ dáng thư thái:" Không có gì to tát, chỉ bị trầy xước ở mắt thôi, cũng không ảnh hưởng nhiều, vài ngày nữa sẽ ổn hơn."
Khương Chi Chu thở dài, cẩn thận ôm lấy Giang Thanh Mộng vào lòng: "Chị thật sự chiều em đến hư rồi."
Giang Thanh Mộng ôm chặt lấy nàng và hỏi với giọng điệu đùa cợt: "Nếu lỡ như em thực sự bị mù thì sao?"
"Không được nói bậy, làm sao có thể dùng loại chuyện này làm trò cười được?" Khương Chi Chu thấp giọng khiển trách, sau đó lại nghĩ đến việc cô đang là bệnh nhân, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô:" Nếu đúng là như vậy thì chị sẽ cho em đôi mắt của mình, em giúp chị ngắm nhìn thế giới là được rồi."
Đôi mắt cô đẹp như vậy, trong mờ như hổ phách, làm sao có thể mù được?
Giang Thanh Mộng lại mỉm cười, sắc môi có chút tái nhợt:" Em không cần, nếu chị không nhìn thấy được thì ai sẽ giúp em bóc hạt dẻ và hạt sen ăn?"
"Trong mắt em, chị chỉ là người bóc vỏ cho em ăn à?"
Giang Thanh Mộng gật gật đầu, ừ một tiếng, dùng giọng mũi ra lệnh cho nàng:" Mau bóc cho em ăn đi, em đói bụng rồi."
Khương Chi Chu nhẹ nhàng véo mũi cô, cũng không ngại việc Tiểu Ngải đang ở cạnh. Nàng hôn lên môi Giang Thanh Mộng, sau đó đeo găng tay trong suốt, lột thành một mâm rồi nói:" Chị đi hỏi bác sĩ tình hình của em một chút, khi trở về chị sẽ bóc tiếp cho em. À, chắc em vẫn chưa ăn cơm chiều, em muốn ăn mì hay cháo?"
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.