Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 86: Phiên ngoại 5



Hiện Khương Chi Chu có hai bộ phim tồn kho.

Một là bộ phim gián điệp chiến tranh 《 Gió lửa 》dựa trên những người lao động dưới lòng đất trong chiến tranh chống Nhật, cộng thêm một món quà ý nghĩa nhỏ.

Tác phẩm còn lại là tác phẩm mới trên màn ảnh rộng của Triết Đằng, nói về hành vi phạm pháp của tội phạm vị thành niên, được dự kiến đặt tên là 《 Tỷ tỷ 》.

《 Tỷ tỷ 》kể về câu chuyện của một gia đình bốn người ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, gồm bố, mẹ, chị gái vừa tròn 18 tuổi và em gái vừa tròn 16 tuổi.

Người chị đang học lớp 12, học rất giỏi, ngoan hiền, là học sinh có tiếng trong thị trấn. Cô em gái thì hoàn toàn trái ngược với người chị, không thích học hành, hút thuốc, đánh đấm, là gái hư có tiếng trong thị trấn.

Gia đình muốn xây nhà mới, không có tiền cho hai chị em học đại học, người bố cho rằng hai cô con gái có học cũng vô dụng, tốt hơn hết là nên lấy chồng sớm. Người mẹ cố gắng thuyết phục người chị không nên học đại học, chỉ cần lấy bằng cấp 3 và trực tiếp đi làm trong một nhà máy sau khi tốt nghiệp, hoặc kết hôn với một người nào đó là được.


Ở thị trấn nhỏ này, có rất ít nữ sinh học hết cấp 3, hầu hết đều học hết cấp 2, thậm chí còn bắt đầu ra đời trước khi học hết cấp 2.

Người chị có tính cách ngoan hiền, rất nhát gan, gần như muốn nghe lời.

Em gái vừa tốt nghiệp sơ trung tháo tai nghe xuống, dùng sức vỗ vào trán người chị và nói:" Vớ vẩn! Chị đừng thiển cận, em không có thiên phú học tập, em sẽ không đi học nữa. Nhưng chị phải chăm chỉ học tập, cứ mặc kệ họ đi, họ không trả tiền cho chị, em sẽ kiếm tiền nuôi chị."

Người em kiếm việc lo cho người chị đi học.

Những ngày cuối cấp 3, ngày nào người em cũng mang cơm đến cho người chị, hai chị em tranh thủ giờ nghỉ trưa ngồi trò chuyện trong một góc ở khuôn viên trường, tâm sự về ước mơ, cuộc sống và những dự định tương lai.

Người chị nói sau này muốn học y, cứu người chữa bệnh, trở thành một thiên thần áo trắng.


Người em nói học y rất tốt, học y sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, còn được phong bao lì xì, có địa vị xã hội cao, sẽ không bị người khác coi thường.

Người chị thủ thỉ nói sẽ không nhận phong bì của bệnh nhân, chỉ muốn trở thành một bác sĩ giỏi, liêm chính.

Người em cười haha, không nói lời nào.

Người chị hỏi người em sau này muốn làm gì?

Người em nói muốn học việc ở tiệm bánh ngọt và trở thành thợ làm bánh ngọt, còn nói sau này nếu trực ca đêm trong bệnh viện mà đói bụng, người em sẽ mang bánh đến cho người chị.

Thực ra người em rất háu ăn và rất thích ăn bánh ngọt, nhưng tiếc là trong túi không có tiền nên không được ăn thường xuyên.

Người chị nói ngày mai cô ấy phải thi, bảo người em đợi cô ấy ra.

Người chị sống cần kiệm, tiết kiệm được một ít tiền sinh hoạt, nhà trường cũng vừa phát cho cô ấy một suất học bổng, có thể mua bánh kem cho người em ăn.


Ngày thi đại học kết thúc, đó là mùa hè tháng 6. Người chị bước ra khỏi phòng thi nhưng không thấy người em đứng dưới bóng cây, cô ấy có chút mất mát, nhưng lại an ủi chính mình rằng người em có thể đã về nhà, vì vậy cô ấy trở về nhà.

Từ ban ngày cho đến đêm tối, người chị không chờ được người em trở về, nhưng lại chờ được tin tức người em bị chết đuối.

Thi thể người em được vớt lên, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đầy những vết sẹo, khó coi.

Người em bị ba thiếu niên hãm hiếp tập thể nên cảm thấy nhục nhã, vì vậy đã nhảy sông tự sát.

Người chị ôm xác người em, mặt tái mét, khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy cả người run rẩy.

Vụ án nhanh chóng được giải quyết, không lâu sau đó 3 thiếu niên đã bị tóm gọn.

Vì ba thiếu niên kia chưa đủ 14 tuổi nên không cần phải chịu trách nhiệm hình sự. Một trong ba gia đình kia có thế lực, có quan hệ với nhau, ba gia đình góp tiền lại và dùng 50.000 nhân dân tệ làm tiền bồi thường.
Ba thiếu niên ở lại cục cảnh sát vài ngày, sau đó được phóng thích, có thể tiếp tục đi học trở lại.

Bố mẹ cầm tiền nhưng không hề khóc lóc hay mua đất chôn cất, họ bình tĩnh đón nhận sự thật, lại sợ bị quê nhà chỉ trỏ cho nên chuyển nhà đi nơi khác.

Người chị mất đi sự ngoan ngoãn và nghe lời chỉ sau một đêm, cô ấy trở nên lầm lì và vô nhân tính.

Cô ấy được nhận vào các trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, nhà trường và Bộ giáo dục đã thưởng cho cô ấy rất nhiều tiền. Sau khi vào đại học, cô ấy đã cắt đứt liên lạc với bố mẹ.

Mười năm sau, cô ấy hai mươi tám tuổi tuổi và trở thành bác sĩ tại Bệnh viện Đại học Trực thuộc.

Bệnh viện của trường đại học trực thuộc là bệnh viện giảng dạy, ngoài công tác nghiên cứu khoa học y tế còn phải đảm nhận công tác giảng dạy của sinh viên y khoa.
Cô ấy có thâm niên thấp và không chịu trách nhiệm giảng dạy trên lớp mà chỉ chịu trách nhiệm giảng dạy cho thực tập sinh và kiến tập sinh.

Cái gọi là kiến tập có nghĩa là sinh viên lâm sàng cuối cấp đến khoa lâm sàng của bệnh viện, chỉ có thể xem mà không được thực hành. Đến khoa lâm sàng quan sát nửa ngày là đủ, nửa ngày còn lại cần trở lại phòng học học lý thuyết.

Do số lượng học viên quá đông và sự luân chuyển của các khoa thường xuyên nên kiến tập sinh thường cưỡi ngựa xem hoa. Thông thường, giáo viên còn chưa nhớ được mặt lứa học viên này thì lứa học viên sau đã đến rồi.

Vì vậy, khi một trong những nam sinh của cô ấy biến mất và cảnh sát đến điều tra, cô ấy nói với giọng điệu rất bình tĩnh: Hình như tôi đã hướng dẫn học sinh này, nhưng tôi không có nhiều ấn tượng cho lắm.
Cảnh sát không nghi ngờ gì, họ đi đến phòng ban tiếp theo sau khi ghi chép.

Làm sao có thể không ấn tượng được?

Cô ấy sẽ nhớ khuôn mặt của kẻ đó cho đến chết.

Nam sinh mất tích cùng với hai thiếu niên khác đã cưỡиɠ ɦϊếp tập thể em gái của cô ấy vào mười năm trước, ép em gái cô ấy phải tự tử bằng cách nhảy xuống sông, nhưng cuối cùng lại được tha bổng.

Mười năm sau, không ai vạch trần tội ác của hắn ta, luật pháp không bảo vệ em gái cô ấy mà còn bảo vệ quyền riêng tư của hắn ta, niêm phong tiền án, không tiết lộ tên tuổi, diện mạo của hắn ta.

Mười năm sau, hắn cũng giống như cô ấy, được nhận vào một trường đại học hàng đầu với điểm số xuất sắc và có một tương lai tươi sáng.

Pháp luật không thể trừng phạt hắn ta, cô ấy phải tự mình làm điều đó.
Cô ấy gϊếŧ hắn ta, sau đó dùng các kỹ thuật mổ xẻ chuyên nghiệp, chặt xác, cắt thành nhiều mảnh, thái mỏng, nấu chín, cho vào túi rác y tế màu vàng, mang đến phòng xét nghiệm của bệnh viện và phân loại là rác thải y tế bệnh lý.

Sau khi chất thải y tế bệnh lý đã được niêm phong, không dễ dàng mở ra được. Chúng sẽ được bộ phận ngoại tổng hợp của bệnh viện thu gom và gửi đến trạm xử lý đốt rác để đốt tập trung.

Cô ấy cực kỳ kiên nhẫn trong việc tiêu hủy các xác chết hàng loạt mà không làm người khác nghi ngờ.

Cô ấy gϊếŧ người đầu tiên một cách thần không biết, quỷ không hay. Sau đó, cô ấy nghĩ cách tìm ra tên tội phạm thứ hai và gϊếŧ hắn ta.

Điện ảnh sẽ không được chiếu cảnh gϊếŧ người trực tiếp mà áp dụng phương pháp đan xen, chia làm ba đoạn. Đoạn đầu tiên bắt đầu bằng vụ án xác chết vô cùng tàn khốc, khi chiếc túi đựng xác cuối cùng bị tiêu hủy, những ký ức về thời niên thiếu của người chị lại được lồng vào.
Mỗi khi một thiếu niên bị sát hại, một ký ức lại bắt đầu. Sau khi hai thiếu niên chết dưới nhát dao của cô ấy, quá khứ hoàn toàn được tiết lộ.

Khi người chị chuẩn bị xuống tay với kẻ thứ ba thì cảnh sát ập đến.

Khi đó, cô ấy đang ở phòng khám của bác sĩ để kê đơn thuốc cho bệnh nhân, dịu dàng dặn dò người bệnh những điểm cần lưu ý, còn cảnh sát thì đứng chờ một bên.

Sau khi kê đơn thuốc, bệnh nhân liên tục nói cảm ơn, còn khen cô ấy là bác sĩ giỏi, hẹn lần sau sẽ đến tái khám.

Cô ấy mỉm cười, sau khi bệnh nhân rời đi, cô ấy cởi chiếc áo blouse trắng ra rồi treo nó lên tường, tự nhủ trong lòng cùng em gái mình: Em xem, chị thực sự đã trở thành một bác sĩ giỏi rồi.

Sau đó, cô ấy bị cảnh sát đưa đi.

*

Công đoạn hậu kỳ của phim đã hoàn thành vào cuối tháng 8. Đầu tiên, Giang Thanh Mộng đưa Khương Chi Chu đến xem phim để tiến hành đánh giá chất lượng.
Trong phim, Khương Chi Chu đã thay đổi từ một thiếu nữ vâng vâng dạ dạ trong thời niên thiếu thành một kẻ điềm đạm và điên cuồng gϊếŧ người không chớp mắt ở tuổi trưởng thành. Hai khuôn mặt có thể chuyển đổi rất linh hoạt.

Khi nhìn thấy cảnh tượng xác chết bị xé vụn, Giang Thanh Mộng nhíu mày, cảm thấy hơi buồn nôn.

Còn Khương Chi Chu lại lo lắng buổi sáng Giang Thanh Mộng ăn quá ít sẽ đói nên đã lấy trộm một ít bánh ở phòng trà, xé một miếng nhỏ rồi định đút cho cô ăn.

Giang Thanh Mộng không ăn, Khương Chi Chu liền ăn một mình, ăn nhiều đến mức hai má phồng lên.

Giang Thanh Mộng vươn ngón tay chọc chọc vào má Khương Chi Chu. Khương Chi Chu nắm lấy ngón tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình rồi bóp nhẹ như cảnh cáo cô không được động tay động chân.

Giang Thanh Mộng mỉm cười, im lặng và tiếp tục xem phim, không còn phân tâm nữa.
Cuối phim, Giang Thanh Mộng nói: " Nếu đã đi theo con đường trả thù, tại sao cảnh sát lại ập đến bắt khi người cuối cùng chưa bị gϊếŧ?"

Khương Chi Chu nói:" Có hai lý do, thứ nhất, luật pháp lớn hơn tình yêu thương, dù gϊếŧ người với mục đích gì thì người trưởng thành gϊếŧ người cũng là tội ác, còn ba thiếu niên dưới mười bốn tuổi đó không cần phải chịu trách nhiệm hình sự. Thứ hai, theo đạo diễn, đây cũng là một hiệu ứng nghệ thuật, nếu báo thù thành công thì khán giả thưởng thức trên màn ảnh rộng sẽ cảm thấy hài lòng, từ đó sẽ không bàn luận sau khi kết thúc phim. Nếu kết thúc phim không theo ý muốn sẽ khiến cho người xem tức giận, vì thế sau khi xem xong bọn họ mới phải tự đặt vấn đề, giận dữ, từ đó mới có thể khiến dư luận dậy sóng."

"Chị đến trấn Thanh Trì để quay cảnh này à?"
"Ừ." Khương Chi Chu gật đầu:" Mười mấy năm trước, thị trấn Thanh Trì là một thị trấn nhỏ khá lạc hậu. Càng bần cùng thì càng lạc hậu, càng không thể chú trọng việc học, đầu óc không được giáo dưỡng, cảm thấy có học cũng vô ích.

Khi đó, bố mẹ chị là giáo viên ở thị trấn, lương nhà trường trả có khi không bằng mấy bà hàng xóm trồng rau, nuôi cá. Nhưng từ khi còn nhỏ, bố mẹ chị đã nói với chị rằng một nền giáo dục tốt có thể thay đổi cuộc đời của một con người. Ban đầu họ hy vọng rằng chị sẽ được nhận vào Thanh Bắc, nhưng khi chị học tiểu học và trung học cơ sở, chị thường về nhà với bảng điểm kiểm tra không đạt chuẩn, chuyện này khiến hi vọng của họ tan vỡ."

Sau đó, Khương Chi Chu đi theo con đường nghệ thuật, đóng phim và trở nên nổi tiếng. Dưới ảnh hưởng của bố mẹ, sau khi thành danh, Khương Chi Chu không ngừng xây trường học để hỗ trợ học sinh nghèo.
Trong giới giải trí, có người dùng phúc lợi công cộng để trốn thuế, có người dùng phúc lợi công cộng để lăng xê, có người dùng phúc lợi công cộng để tẩy trắng, và cũng có rất nhiều người giống như nàng, thật tâm cống hiến cho cộng đồng.

Giang Thanh Mộng gật đầu mỉm cười, khen ngợi:" Quan điểm ​​của bố mẹ chị rất tuyệt và chị cũng rất giỏi. 360 nghề, nghề nào cũng có người đứng đầu, chị là người đứng đầu trong ngành công nghiệp điện ảnh."

Khương Chi Chu nghe thấy từ "bố mẹ" phát ra từ miệng cô, nàng nhất thời sửng sốt, sau đó cúi đầu cười cười, hài hước nói:" Em dẻo miệng thật đấy." Nàng dừng lại một chút rồi lại hỏi:" Đột nhiên em lại nịnh nọt chị, có phải em đang lên kế hoạch để tính kế chị không đấy?"

Giang Thanh Mộng mỉm cười:" Phim này ít nhất cuối năm mới có thể công chiếu, thời gian của chị còn rất nhiều. Từ tháng sau trở đi, chị có thể tham gia chương trình truyền hình hoặc show tạp kỹ, tùy chị lựa chọn."
Cô muốn đưa Khương Chi Chu trở thành ngôi sao hot số một, giá trị con người của Khương Chi Chu không thể nào dừng tại đây được.

Khương Chi Chu như cá mặn lâu năm, trước đây chỉ lo lắng cho tình trạng thể chất của Giang Thanh Mộng mà không bao giờ tập trung vào công việc.

Nàng nhẹ nhàng chọc chọc mũi Giang Thanh Mộng, mỉm cười bất đắc dĩ:" Nhà tư bản em lại muốn bóc lột chị rồi."

Giang Thanh Mộng cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói:" Đầu năm sau chị thành lập phòng làm việc riêng đi, đoàn đội tùy chị lựa chọn, hoặc chị muốn tuyển ai đến thì em sẽ giúp chị thọc gậy bánh xe. Trên danh nghĩa, phòng làm việc của chị phải có liên kết với công ty của chúng ta. Em sẽ trao cho chị quyền tự quyết lớn nhất và sẽ không can thiệp vào quyết định của chị. Tuy nhiên, trong hai quý đầu tiên, em sẽ cử một chuyên gia kiểm soát rủi ro đến để kiểm tra nghiêm ngặt."
Cô vẫn nhớ mình đã ép Khương Chi Chu ký hợp đồng 30 năm. Khương Chi Chu sợ cô xa lánh, sợ bệnh tình của cô, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cô nên không dám bày tỏ sự bất mãn của bản thân, chỉ biết âm thầm chịu đựng.

Đoạn hồi ức kia cũng không mấy tốt đẹp, nhưng chuyện đã xảy ra từ hai năm trước, Khương Chi Chu không thích ôm thù, vì vậy nàng đã sớm vứt mối hận kia từ rất lâu rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó trả lời Giang Thanh Mộng:" Ngày mai chị sẽ đến bộ phận công ty quản lý nghệ sĩ để nói chuyện với người phụ trách. Nếu em có bất kỳ chỉ thị nào, em cũng có thể nói với bộ phận quản lý, các vấn đề công việc sẽ phải được báo cáo qua các cấp."

Trên danh nghĩa, Giang Thanh Mộng là sếp của nàng, nhưng không phải là lãnh đạo trực tiếp của nàng. Ngay cả khi ban lãnh đạo của công ty nhận thức rõ về mối quan hệ của cả hai, nhưng theo quy định tại nơi làm việc, việc đưa ra quyết định không được bỏ qua sự lãnh đạo của các cấp.
Bất kể thân hay không, quản lý vượt cấp là điều cấm kỵ, Giang Thanh Mộng cũng hiểu được điều này, chỉ gật gật đầu, không nói nữa.

Cô đã yêu cầu Triết Đằng gửi bộ phim đến Cục Điện ảnh Quốc gia để xem xét, cô cũng đã đến 'thăm' những người trong cục và nhận được giấy phép công chiếu.

Giang Thanh Mộng không còn xử lý những việc vặt vãnh như gửi bản thảo đến rạp chiếu phim, thương lượng tỷ lệ ăn chia, ký hợp đồng với rạp chiếu phim mà chỉ kiểm tra những thứ cần ra quyết định.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.