Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 87: Phiên ngoại 6



Phim dự kiến ​​ra mắt vào cuối năm, Khương Chi Chu đã hủy rất nhiều lịch trình từ trước, dẫn đến việc nửa năm không xuất hiện.

Áp lực cạnh tranh trong giới không hề nhỏ, nhiều người phải đóng phim không ngừng và hoạt động tích cực trên màn ảnh trong suốt chặng đường thăng hoa của sự nghiệp.

Sau khi Khương Chi Chu xác nhận rằng thể chất và tinh thần của Giang Thanh Mộng đã hoàn toàn bình phục, nàng bắt đầu chuyển dần trọng tâm sang sự nghiệp của mình.

Năm thứ ba sau khi tái sinh, tuổi sinh học của nàng là 22, đang ở độ tuổi đẹp nhất của một nghệ sĩ.

Giang Thanh Mộng không có ý định trở lại kể từ khi cô trở về Trung Quốc, cô không thích đóng phim, cũng không thích sống trong ánh đèn sân khấu. Vụ nổ hai năm trước đã khiến sự nghiệp diễn xuất của cô chạm đáy, cô không có ý định leo lên từ đáy thung lũng mà muốn tiến thẳng đến đỉnh núi, tập trung vào hoạt động kinh doanh.


Trước kia có vài đối thủ bị Giang Thanh Mộng dẫm lên, hiện tại họ thấy cô thất thế nên lần lượt dẫm lên cô. Cô không khó chịu, chỉ xem như đây là thời thế thay đổi, nhưng Khương Chi Chu lại tức giận khi lướt Weibo. Giang Thanh Mộng liền đem lịch trình cho Khương Chi Chu xem, Khương Chi Chu sờ sờ mũi, không nói gì nữa, sau đó xóa bình luận tranh cãi của tài khoản phụ đi, để mặc cho họ chế giễu.

Đoàn đội Khương Chi Chu lần lượt xem qua một số kịch bản, nhưng lại không chọn được kịch bản phù hợp. Nguồn phim tốt thường phải liên hệ và thương lượng trước vài tháng, việc bổ sung tạm thời cần rất nhiều mối quan hệ, Khương Chi Chu không muốn mắc nợ nhân tình, cho nên nếu không phải là biện pháp cuối cùng, nàng cũng sẽ không nhờ vả.

Vì vậy, lịch làm việc vẫn là nửa năm sau như trước, nàng sẽ bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh vào nửa năm sau.


Vào đầu tháng 9, Giang Thanh Mộng mang về nhà bản thảo dự án, Khương Chi Chu cầm lên đọc và hỏi: "Chương trình tạp kỹ? Em muốn quay lại à?"

"Không có." Giang Thanh Mộng đè Khương Chi Chu lên sô pha, nằm lên chân nàng và nhắm mắt lại:" Một nhà sản xuất mà em từng làm việc trước đây muốn kéo em đến để cứu chương trình, nghệ sĩ ban đầu mà họ ký hợp đồng bỗng dưng ngừng quay."

Khương Chi Chu đặt đồ trên tay xuống, xoa xoa thái dương cho Giang Thanh Mộng.

Cô đã làm việc cả ngày, về đến nhà chắc chắn đã rất mệt.

Khương Chi Chu vừa ấn vừa hỏi:" Là loại hình nào thế?"

Giang Thanh Mộng nói: "Một chương trình thực tế trải nghiệm sinh tồn trên hoang đảo, chỉ quay trong một tuần."

Loại chương trình tạp kỹ này không đặc biệt phổ biến, nó đòi hỏi nghệ sĩ phải chịu đựng cái lạnh và cái đói, những ngôi sao tên tuổi tuyến đầu sẽ không bao giờ nhìn đến. Đội ngũ làm chương trình cho rằng Giang Thanh Mộng từng là minh tinh lưu lượng nổi tiếng, sở hữu rất nhiều hot search về vóc dáng. Hiện tại, tuy cô đã hết thời nhưng hoàn toàn không thiếu đề tài bàn tán về việc 'tái sinh từ đống tro tàn'.


Khương Chi Chu suy nghĩ một lúc và nói: "Chị cũng sẽ đi."

Giang Thanh Mộng mở mắt ra, cười nói, "Em nhớ là chị không thích chương trình tạp kỹ cho lắm, sao thế, chị không chịu được việc xa em một tuần à?"

Khương Chi Chu cúi người xuống cắn lấy môi cô:" Em cứ xem như chị không muốn xa em đi."

Giang Thanh Mộng tiếp tục nhắm mắt lại:" Em biết không phải lý do này."

Khương Chi Chu đã quen với cuộc sống của nghệ sĩ, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nàng sẽ không vì công việc mà không xa nhau được, người thích dính nhau nhiều hơn là Giang Thanh Mộng.

"Chị đừng lo, nhóm chương trình đã kiểm tra trước lộ trình và loại bỏ nguy hiểm, sẽ không có việc gì đâu, vệ sĩ của em cũng sẽ canh gác gần đó."

Có quá nhiều tai nạn trên phim trường, vụ nổ trước đó để lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ cho Khương Chi Chu. Thà rằng Giang Thanh Mộng không bao giờ tiếp xúc với trường quay hay tham gia bất kỳ hoạt động quay chụp nào, dù gì cô cũng không thích sống dưới ánh hào quang. So với minh tinh, có lẽ khi cô làm một người bình thường, cô sẽ tự do hơn.
Khương Chi Chu kiên trì nói:" Nếu em muốn quay thì chị sẽ đi cùng em. Chị không muốn nhìn em và người khác làm CP, không muốn nhìn thấy em ôm ôm ấp ấp với họ, không muốn xem video về em và những người khác trên Weibo, còn có fans gán ghép cả hai nữa..."

Năm đó, khi 《 Cửu khúc 》được phát sóng, trên Weibo tràn ngập clip về Giang Thanh Mộng và Hứa Thịnh, Khương Chi Chu đã rất đau lòng. Sau khi bộ phim truyền hình được phát sóng, nàng đã chọn những bản cắt đơn của Giang Thanh Mộng để xem, đến nay nàng vẫn chưa xem bản đầy đủ.

"Sẽ không." Giang Thanh Mộng cười khúc khích, nắm lấy tay Khương Chi Chu rồi đặt lên má mình:" Em sẽ không tạo scandal nữa, hiện tại em cũng chẳng cần nhiệt độ nữa. Em cũng giống như chị, em muốn đền đáp ân tình mà em đã nợ trước đây, em sẽ nói rõ với ê-kíp chương trình."
Khương Chi Chu dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên má cô, do dự một lúc rồi khẽ nói:" Nhưng chị chỉ muốn ở bên cạnh em, vì khi đó chị mới có thể an tâm. Thanh Mộng, chị sợ."

Nàng sợ rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với cô một lần nữa, trong khi nàng lại ở xa ngàn dặm, không hề hay biết gì, cũng chẳng thể làm gì.

Giang Thanh Mộng biết rõ cảm giác sợ hãi này, cô cũng đã từng rất sợ hãi, cô sợ đến mức hận không thể nhốt Khương Chi Chu trong nhà riêng của mình, không cho đi đâu, cũng không cho gặp ai.

"Được, vậy chúng ta cùng đi." Giang Thanh Mộng đồng ý yêu cầu của Khương Chi Chu.

Các chương trình tạp kỹ đều yêu cầu thể hiện cảm xúc đa dạng, rất dễ thu hút người hâm mộ. Tuy Khương Chi Chu không đi theo tuyến đường lưu lượng nhưng trong thời đại lưu lượng thì lưu lượng chính là nhiệt độ. Tuy thực lực ngang nhau nhưng lưu lượng cao sẽ dẫn đến giá trị thương hiệu cao hơn.
Giang Thanh Mộng ngồi dậy, kéo lấy cổ áo Khương Chi Chu ôm vào trong lòng mình, cười ác ý:" Chi Chu, hiện tại em có được tính là đang cho chị tài nguyên không? Chị có muốn biểu đạt thành ý một chút không?"

Khương Chi Chu ngoan ngoãn đến gần và cười nhẹ: "Em muốn chơi trò quy tắc ngầm với chị à? Không được, chị rất đắt giá, chỉ một tài nguyên thật sự không đủ."

"Vậy chị muốn bao nhiêu?" Giang Thanh Mộng bắt đầu cởi cúc quần của nàng:" Chị muốn bao nhiêu em cũng cho."

Khương Chi Chu nắm lấy tay cô, dừng động tác của cô lại, lắc đầu cười mắng:" Cái đầu nhỏ cả ngày nghĩ đến mấy thứ lộn xộn này, trước tiên rửa tay sạch sẽ rồi ăn cơm chiều đi, đến lúc đó không nhà không cửa sẽ không được ăn ngon đâu."

《All-Star Desert Island Survival》, một thể loại sinh tồn, hay nói đúng hơn là trải nghiệm sinh tồn, bởi vì nhóm thực hiện chương trình sẽ cung cấp lều và túi ngủ, cũng như một số vật dụng và nước ngọt.
Địa điểm quay được chọn trên một hòn đảo nhỏ có phong cảnh dễ chịu ở phía nam Đông Nam Á, tổng cộng có 6 khách mời, gồm ba nam ba nữ, tổng cộng quay bảy ngày, có nhân viên công tác và nhân viên y tế ở ngoài đảo 24/24, trong trường hợp xảy ra tai nạn, có thể nhanh chóng ứng cứu.

Trước khi chính thức bấm máy, sáu khách mời đã có một tháng rèn luyện thể lực trước các nội dung tập luyện bao gồm bơi, leo núi và chạy đường dài.

Khương Chi Chu thường xuyên tập thể dục cho nên cảm thấy không thành vấn đề. Sau khi Giang Thanh Mộng hồi phục, cô cũng tập thể dục với Khương Chi Chu, nhưng thời gian rất ngắn ngủi. Sau mỗi ngày rèn luyện thân thể, cô mệt đến mức eo lưng đều đau nhức. Ban đêm, khi trở về phòng, cô chỉ muốn lăn đùng ra giường rồi ngủ thiếp đi.

Trong khi xoa bóp chân và bàn chân cho cô, Khương Chi Chu trêu chọc: "Mới có thế này đã không chịu nổi rồi? Em không muốn chơi trò quy tắc ngầm với chị nữa à?"
Giang Thanh Mộng khẽ hừ một tiếng, không nói gì, âm thầm ghi thù trong lòng, tính toán lên kế hoạch báo thù.

Đến ngày quay chính thức, trực thăng đưa họ ra rìa đảo, nhảy xuống biển ở độ cao thấp rồi bơi vào bờ.

Trong số sáu khách mời, có hai người đàn ông tương đối chuyên nghiệp. Một người là lính đặc nhiệm đã nghỉ hưu, Thành Nghị, gần ba mươi tuổi, ra mắt lần đầu tiên sau khi nghỉ hưu với bộ phim truyền hình nổi tiếng về chủ đề quân đội cách đây vài năm, cũng có chút danh tiếng. Người còn lại là một chuyên gia cao cấp về dã ngoại thám hiểm, Lục Minh Kha, anh ta đi thám hiểm quanh năm, cũng đã xuất bản vài cuốn sách chuyên ngành.

Lục Minh Kha làm mẫu việc nhảy dù: "Giống như tôi vậy, hai chân chụm vào nhau, gập người lên, bắt chéo tay trước ngực và sau đó nhảy—"
Anh ta nhảy xuống trước để hỗ trợ bên dưới, Thành Nghị hướng dẫn các thành viên còn lại trên máy bay.

Những động tác này đều đã được luyện từ trước, Khương Chi Chu là người thứ hai lao xuống nước. Sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng nhắm mắt nhảy xuống nước, Khương Chi Chu bơi đến bên cô ngay lập tức, sau đó đợi những người còn lại trong đội.

Sau khi cả sáu thành viên nhảy xuống nước, sáu ba lô chống thấm nước được thả xuống máy bay. Mỗi người lấy một chiếc, sau đó bơi vào bờ.

Một nhóm nhiếp ảnh khác đã chờ sẵn trên bờ, chụp từ mọi hướng và từ nhiều góc độ.

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Giang Thanh Mộng đã bố trí một trực thăng khác đậu trên đảo. Trên trực thăng có vệ sĩ, thức ăn và nước ngọt, cũng như quần áo và kem chống nắng.
Cô không có ý định gian lận, cô chỉ quá thận trọng và không thể tin tưởng người ngoài. Hơn nữa Khương Chi Chu cũng ở đây, vì vậy cô phải thành lập đội cứu hộ an ninh của riêng mình để đảm bảo rằng không có vấn đề gì xảy ra.

Phía nam Đông Nam Á nằm trong vùng khí hậu rừng mưa nhiệt đới, nhiệt độ cao, mưa quanh năm, cả nhóm chỉ mặc áo phông, áo khoác.

Sau khi lên bờ, mọi người cởϊ áσ khoác, vắt khô nước rồi tìm chỗ cắm trại thích hợp để dựng lều.

Thành Nghị phổ cập khoa học:" Chúng ta không thể dựng lều quá gần mặt đất, đất trên đảo quá ẩm ướt, cũng không thể đặt lều trên sườn đồi. Nơi lý tưởng nhất là bãi cỏ hoặc cát, tốt nhất mọi người nên tìm một nơi có rãnh tự nhiên để che mưa chắn gió."

Khe rãnh rất khó tìm, nhưng mọi người tìm được một bãi cỏ và dựng lều trên đấy.
Tổng cộng có hai lều, sáu túi ngủ, chia cho nam và nữ.

Giải quyết xong vấn đề sinh hoạt, mọi người lấy vật tư trong ba lô ra để kiểm kê——

Một bộ sơ cứu, bao gồm thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, thuốc trị tiêu chảy được giao cho nữ nghệ sĩ Liễu Ngưng Lam trong đội bảo quản.

Hai đèn pin, pin đã được lắp sẵn, không có pin dự phòng, một chiếc dùng cho lều của nữ, chiếc còn lại cho Lục Minh Kha.

Sáu chai nước suối 550ml, khoảng sáu người dùng một ngày, cấp phát trực tiếp cho sáu người.

Hai con dao quân đội Thụy Sĩ, Thành Nghị và Khương Chi Chu mỗi người giữ một con.

Hai chiếc bật lửa, Giang Thanh Mộng giữ một chiếc, nam diễn viên hai mươi tuổi Mục Phong Bạc giữ một chiếc.

Sau khi kiểm kê vật dụng, mọi người nhặt một ít cỏ khô và cành cây khô, đốt lửa, ngồi hong khô quần áo, đầu tóc, trò chuyện và lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Lục Minh Kha nói:" Việc tiếp theo chúng ta cần giải quyết là vấn đề nước ngọt và lương thực, những nguồn nước khoáng này chỉ đủ dùng trong ngày nên chúng ta phải tìm những nguồn nước ngọt khác."

Liễu Ngưng Lam nói: "Không phải có nhiều nước biển sao? Đủ cho chúng ta uống rồi, vấn đề thức ăn mới là điểm mấu chốt."

Thành Nghị nói: "Nước biển không thể uống trực tiếp trừ khi nó được chưng cất."

Đây là lẽ thường, nhưng không ai nói ra, Thành Nghị còn kiên nhẫn giải thích chưng cất là gì.

Giang Thanh Mộng nói: " Nếu chúng ta không tìm thấy nước ngọt, chúng ta có thể đợi trời mưa và đun sôi nước mưa để uống."

Hòn đảo nhỏ này nóng và mưa quanh năm, trong bảy ngày này, có thể trời sẽ đổ mưa.

Khương Chi Chu nói:" Vừa rồi khi lên bờ, tôi thấy ở góc đông nam có cây dừa, trên đấy cũng có trái nhưng cây khá cao, chúng ta có thể chặt một cành cây dài khác để đập dừa xuống. Có thể uống nước cốt dừa, thịt dừa cũng có thể ăn được, nhưng uống quá nhiều nước cốt dừa sẽ có nguy cơ bị tiêu chảy."
Lục Minh Kha khen ngợi nàng: "Kỹ năng quan sát của em tốt thật đấy, vừa rồi tôi cũng chú ý đến điểm này."

Thành Nghị cười nói:" Người anh em à, anh đang tự khen ngợi mình đấy à."

Mọi người cười theo, Khương Chi Chu cũng cười và nhìn về phía Giang Thanh Mộng theo bản năng, muốn xem phản ứng của cô.

Giang Thanh Mộng cũng nhìn về phía nàng, hai người nhìn nhau cười, ý cười rất sâu.

Hong khô quần áo xong, cả sáu người quay lại bờ biển, bẻ một cây tre dài trên đường để đập dừa.

Bọn họ phụ trách hái dừa, Giang Thanh Mộng và Khương Chi Chu ra bãi biển nhặt vỏ sò.

Ở ven biển nhiệt đới có một loại mai lớn cỡ hai lòng bàn tay, có thể nhặt về dùng làm bát, còn đối với đũa thì chỉ cần chặt vài nhánh tre mỏng, tỉa tót là được.

Gió biển đánh rất sảng khoái. Giang Thanh Mộng đi phía trước, quần áo bay phấp phới, Khương Chi Chu đi theo phía sau, giẫm lên dấu chân cô.
Nhiếp ảnh gia không đi cùng các nàng, họ vẫn đang quay cảnh mọi người hái dừa.

Giang Thanh Mộng đột ngột dừng lại.

Khương Chi Chu cũng dừng lại và hỏi:" Thấy vỏ sò rồi à?"

"Không có." Giang Thanh Mộng xoay người hôn lên má Khương Chi Chu:" Em rất muốn hôn chị, nhưng em không thể hôn chị trước ống kính được."

Khương Chi Chu cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại kia. Nàng sửng sốt một chút, cúi đầu mỉm cười, sau đó tiến lên một bước, nắm lấy tay Giang Thanh Mộng, đan mười ngón tay vào nhau, sánh vai đi bên cạnh cô.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.