Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 1: Lòng đau như cắt



Đầu hạ, 10 giờ tối, tại một khách sạn năm sao của thành phố.

Một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trong phòng tiêu chuẩn, cô mặc một chiếc váy ôm sát người, dáng người chuẩn vô cùng nổi bật.

Cô kẹp một điếu thuốc đậm hương vị đàn ông giữa ngón tay, đầu ngón tay hơi run cho thấy cảm xúc của cô đang không được ổn định.

Chiếc máy nghe trộm nhét trong lỗ tai giống như mũi khoan tàn nhẫn, khiến tai cô đau nhói.

Trái tim cô cũng đang rỉ máu.

Bên tai vọng đến đoạn hội thoại giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

Nữ: “Hoàng Khôi, dạo này anh suốt ngày tìm em, em sắp không chịu nổi...”

Nam: “Đừng nói là em không vui nhé!”

Nữ: “Dĩ nhiên là em hạnh phúc rồi!”

Nam: “Ngày mai cô ta đi công tác, tối mai em có thể qua đây.”

Nữ: “Hoàng Khôi, em tò mò điều này, năm đó Lâm Thanh Mai là hoa khôi có tiếng ở trường chúng ta, lẽ nào anh không yêu cô ta nữa sao?”

Nam: “Người đẹp đầu gỗ đó, anh kết hôn với cô ta một năm rồi, cũng chưa được động vào cô ta một lần nào! Ai bảo năm đó cô ta giả vờ thanh cao, bây giờ anh thấy không có gì mới lạ cả...”

Nữ: “Thảm như vậy sao? Vậy cô ta chẳng khác nào người theo chủ nghĩa vô vị...”

Nam: “Đáng đời cô ta lắm! Được rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa...”

Nội dung sau đó, Lâm Thanh Mai không thể nghe tiếp được nữa.

Cô tháo nút tai nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Nhớ lại một đêm ba ngày trước, nghe thấy chônchồng mình Trần Hoàng Khôi nói trong mơ ‘Lê Anh Đào, em thật đẹp...’

Lâm Thanh Mai chết lặng trong lòng, Lê Anh Đào, chính là người bạn học cùng lớp với cô thời đại học.

Nhưng sau khi tốt nghiệp xong, cũng không còn liên lạc gì.

Tại sao Trần Hoàng Khôi lại quen cô ấy chứ?

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai đã nghe ngóng được số điện thoại của Lê Anh Đào qua một người bạn.

Cô dùng tên giả, hy vọng Lê Anh Đào có thể giúp cô thiết kế phong cách trang trí phòng tắm.

Chiều hôm đó, Lê Anh Đào đến tìm cô.

Khi Lê Anh Đào vào nhà vệ sinh, Lâm Thanh Mai đã nhìn trộm điện thoại di động trên bàn, nhưng do cài mật khẩu nên không xem được gì.

Nhưng nhìn thấy điện thoại của cô ta mặc dù không có mạng nhưng đã tự động kết nối mạng không dây, trái tim Lâm Thanh Mai liền trùng xuống.

Làm sao cách nào để tiễn Lê Anh Đào đi, cô đã không nhớ rõ nữa.

Sau đó, cô đi kiểm tra lịch sử hóa đơn ngân hàng của Trần Hoàng Khôi.

Trong vòng nửa năm, cùng một khách sạn mà đến tận 86 lần...

Sau khi tìm được khách sạn đó, cô đã tìm được căn phòng mà Trần Hoàng Khôi thường tới, lén lút đặt máy nghe trộm.

Cuối cùng cũng nghe được sự thật mà cô muốn biết.

...

Rời khỏi khách sạn, Lâm Thanh Mai lên một chiếc taxi.

Bác tài hỏi: “Cô gái, cô đi đâu?”

Đi đâu?

Cô nên đi đâu...

Cô nghĩ đến hôm uống say ở chỗ Lưu Bảo Bảo, Lưu Bảo Bảo uống say rồi kéo cô tới club tư nhân nổi tiếng nhất thành phố.

“Bác tài, đến số 1 đường Ngu Viên.”

“Club Bóng đêm?” Tài xế ngạc nhiên.

Lâm Thanh Mai lại không có cảm xúc gì, cả trái tim cô dường như đã bị axit sulfuric ăn mòn rồi...

Đau, đau đến mức không cách nào thở được.

Lòng cô nặng trĩu, như có tảng đá lớn đang đè lên vậy.

Cô đặt tay lên tim mình, chịu đựng nỗi đau xé nát cả trái tim.

Những giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt được trang điểm của cô.

Nửa tiếng sau, tài xế quay đầu nói: “Đến rồi.”

Lâm Thanh Mai định thần lại, cô lấy ba trăm trong túi xách đưa qua như người mất hồn: “Không cần trả tiền thừa.”

Người tài xế vui mừng, liên tục cảm ơn.

Tài xế nhìn bước đi loạng choạng của Lâm Thanh Mai, tự nghĩ trong lòng: “Đáng tiếc thật, cô ấy xinh đẹp như vậy, vậy mà lại nghĩ không thông...”

Lâm Thanh Mai bước vào Club bóng đêm trong lời đồn.

Cô đứng trước quầy, đập thẻ ngân hàng trước quầy: “Trong thẻ của tôi có 15, tôi muốn tìm anh chàng đẹp trai nhất club ở đây!”

Cô gái quầy lễ tân nhìn cô, lễ phép hỏi: “Chào chị, người mà chị hỏi là Đường tổng của câu lạc bộ chúng tôi sao?”

“Đúng, chính là Đường tổng của các cô!” Lâm Thanh Mai lấy giấy ra tẩy trang.

Cô gái quầy lễ tân khẽ cau mày: “ Chị vui lòng đợi ở khu vực nghỉ ngơi bên kia, tôi gọi một cuộc điện thoại, chị đợi chút.”

Cô ấy lấy điện thoại ra, chụp góc nghiêng của Lâm Thanh Mai.

Ảnh của Lâm Thanh Mai đã được gửi cho chủ club Đường Văn Tú.

Đường Văn Tú lập tức gọi lại: “Cô có nhầm gì không! Ảnh người phụ nữ xấu như thế này mà cũng gửi cho tôi? Lần sau thị lực còn kém như vậy, thì đừng làm công việc này nữa!”

“Đường tổng, tôi xin lỗi...nhưng cô gái này đã bỏ ra 15 tỷ...” Cô gái quầy lễ tân vừa mới nghĩ đến tiền hoa hồng hậu hĩnh từ con số 15 tỷ kia, cô ấy liền kích động không ngừng.

Đường Văn Tú lúc này không ở club, anh ta đang ở văn phòng Tổng giám đốc, giọng anh ta đột nhiên trầm xuống: “Nghe giám đốc Diêu nói, cô là lễ tân mới đến, tôi cho cô cơ hội lần này, lần này tôi không sa thải cô! tôi nói cho cô rõ, trước giờ đều là tôi chọn phụ nữ, không có người phụ nữ nào dám chọn tôi!”

Điện thoại vừa cúp, nhân viên lễ tân chuẩn bị giải thích cho Lâm Thanh Mai.

Lâm Thanh Mai đã đứng dậy, đi thẳng đến chỗ người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ thang máy.

Người đàn ông này, xem ra hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn bằng mắt thường có lẽ cao một mét chín, anh ta mặc một bộ vest sẫm màu được cắt may tỉ mỉ.

Dáng người thắt đáy lưng ong, cặp chân dài miên man giúp anh trông như một siêu mẫu quốc tế hàng đầu khiến người nhìn chảy máu mũi.

Khuôn mặt như tạc tượng của anh vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt sâu, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi mỏng chúm chím, ngay cả yết hầu của anh cũng có sức hấp dẫn đặc biệt.

Lâm Thanh Mai nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông, rồi lại hỏi nhân viên lễ tân: “Anh ấy chính là người đẹp trai nhất club các cô sao?”

Nhân viên quầy lễ tân mới đến làm ngày thứ hai, nên cô không quen người đàn ông này, cô đang định nói không thì bị ánh mắt của anh ta chặn lại.

Khí thế thống trị bẩm sinh của đàn ông, khiến nhân viên quầy lễ tân sợ hãi không dám nói gì.

Anh bước tới trước mặt Lâm Thanh Mai, nhìn khuôn mặt người con gái đã được lau sạch bằng khăn, cũng tính lọt được vào trong mắt anh.

“Chào cô, cứ gọi tôi là anh Lập.”

“Xin chào, tôi là Lâm Thanh Mai, tôi...tôi có 15 tỷ!”

Nhìn thấy người phụ nữ này đang lo lắng tới nói lắp bắp, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên giống hình vòng cung, anh nhìn Lâm Thanh Mai từ trên xuống dưới.

“Đây là lần đầu tiên cô tới đây sao?” Người đàn ông ghé sát vào tai cô, giống như âm thanh ma thuật.

Giọng nói giống như sức hút của nam châm làm hai chân cô mềm nhũn, người đàn ông một tay ôm lấy eo cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, dường như đang muốn nhìn thấy tâm hồn cô.

Hai má Lâm Thanh Mai đỏ bừng lên: “Là lần đầu tiên...”

“Muốn đi cùng tôi không?” Anh ta chậm rãi nói, trong câu nói có chút thờ ơ không để tâm.

Theo bản năng, cô nghĩ đến Trần Hoàng Khôi và Lê Anh Đào, trái tim lại cảm thấy đau nhói, cô đã phải khổ sở bảo vệ tổ ấm của mình, vậy mà cuối cùng lại nhận được sự phản bội của anh ta, vì cớ gì mà cô phải chịu uất ức đến vậy?

Cô muốn tự mình giải quyết vết thương, nhưng sự tức giận và tủi nhục trong tâm trí khiến Lâm Thanh Mai không thể giải quyết một cách bình tĩnh và lý trí.

Sau vài giây suy nghĩ, cô gật đầu.

Anh cong môi nói: “Vậy đi theo tôi.”

Người đàn ông đưa Lâm Thanh Mai rời đi.

Nhân viên quầy lễ tân ngẩn người, mãi đến khi chiếc Maybach lao đi vun vút rời khỏi Club Bóng Đêm, cô mới hoàn hồn, vội vàng gọi lại vào số điện thoại của Đường Văn Tú.

Ngay sau khi có người bắt máy, nhân viên quầy lễ tân gần như sắp khóc: “Đường tổng! Có người cướp đơn...”

“Cướp đơn gì cơ?” Đường Văn Tú có chút bối rối.

Nhân viên quầy lễ tân giải thích: “Một người đàn ông lạ mặt đã dẫn khách hàng nữ trong câu lạc bộ chúng ta đi mất rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.