Có thể đập đầu vào tường sẽ không chết ngay được, nhưng cho dù có camera giám sát trong phòng giam, Hạ Thiên và Kiệt cũng không thể ngăn một người phụ nữ đang nghĩ đến việc tự sát.
Nhưng ngay cả chết Lâm Thanh Mai cũng không dám, đứa con trong bụng là hy vọng sống duy nhất của cô.
Cho dù Hạ Thiên liên tục nhắc nhở sau khi cô sinh con sẽ mang đứa bé đi, nhưng đứa bé trong bụng lúc này vẫn là con của cô, là con của cô và Lập Gia Khiêm.
Mặc dù Lâm Thanh Mai không thể phân biệt tình yêu của Lập Gia Khiêm dành cho cô là thật hay giả, nhưng trong hoàn cảnh khiến người ta tuyệt vọng như vậy, ngay cả tình yêu vĩ đại nhất cũng sẽ dần dần biến mất...
Có lẽ trong khoảng thời gian đầu khi cô mất tích, anh đã cử người đi tìm cô, nhưng sau một thời gian dài như vậy, có lẽ Lập Gia Khiêm nghĩ rằng cô đã chết.
Lâm Thanh Mai nghĩ về tất cả những người cô quen biết trong nhiều năm qua, cô dần hiểu ra sự thật.
"Lâm Thanh Mai, đừng ngày nào cũng như cái xác biết đi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con của cô sau khi sinh ra sẽ không được khỏe mạnh! Cô không muốn con mình sinh ra mắc chứng tự kỷ chứ?"
Nhưng Lâm Thanh Mai không nói lời nào, thậm chí không có biểu hiện gì, thậm chí hô hấp của cô cũng không rõ ràng đến nỗi Hạ Thiên còn cho rằng cô ta đang kiểm tra cho một cái xác.
Lâm Thanh Mai vẫn phớt lờ cô ta, toàn bộ quá trình đều không thèm chú ý đến Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn Lâm Thanh Mai trong trạng thái tấn công giống như dã thú, muốn nuốt sống cô ta!
Thấy Lâm Thanh Mai như vậy, Hạ Thiên lạnh sống lưng, đồng thời cười ra tiếng: "Tốt lắm! Còn muốn giết tôi! Vậy tôi không phải lo lắng con trai sinh ra sẽ thành ngốc..."
Vừa nói ra, cảm xúc chủ quan của cô không kiềm chế được mà nghĩ đến người đàn ông cô yêu, Lập Gia Khiêm.
Nếu mang thai một bé trai, liệu nó có giống anh không?
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của Lập Gia Khiêm lướt qua tâm trí cô mà không hề báo trước, đi đôi với ký ức này là một nỗi đau đớn đến nghẹt thở...
Đã tròn tám tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ đến Lập Gia Khiêm, trái tim cô vẫn rất đau.
"Đúng vậy, cô không nghe nhầm, cô mang thai một bé trai, đây chính là điều tôi mong muốn! Lâm Thanh Mai, thật tốt khi cô mang thai thay tôi, tôi đang chờ con trai tôi chào đời!"
Theo bản năng, Lâm Thanh Mai phun ra một ngụm nước bọt về phía Hạ Thiên!
"Cô là đồ rắn rết! Ai mang thai thay cô! Nó là con trai của Lâm Thanh Mai tôi! Cô đừng hòng cướp nó! Cô nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu! Cô nhất định sẽ chết không tử tế!" Lâm Thanh Mai căm hận nhìn chằm chằm Hạ Thiên, hận không thể đâm một lỗ vào lòng dạ đen tối của Hạ Thiên.
Hạ Thiên đẩy cửa sắt bước ra khỏi phòng giam, trước khi đi còn cười khinh thường: "Lâm Thanh Mai, cô muốn mắng cứ mắng đi, cô vui vẻ là được, dù sao đứa bé sinh ra cũng là của tôi. Con trai của cô sau này sẽ gọi tôi là mẹ! Ha ha ha ha... "
"Cút đi! Cô cút đi! Cút đi..." Lâm Thanh Mai chỉ có thể cảm nhận nỗi thống khổ cùng tức giận không chịu nổi.
...
Năm phút sau, Kiệt mang đĩa thức ăn tối từ trong bếp đi ra, Hạ Thiên đi về phía anh ta.
Hạ Thiên nghiêm giọng nói: "Em vừa khám thai cho Lâm Thanh Mai, em phát hiện van tim của cô ta không bình thường, rất có khả năng cô ta sẽ lên cơn đau tim khi sinh, một khi sự việc phát sinh, nếu đứa bé không chui ra kịp, có thể sẽ ngạt thở mà chết! "
Kiệt rất ngạc nhiên, ngay lập tức hỏi: "Vậy em định làm gì?"