Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 252: Thuận theo tự nhiên



Tối hôm đó, Bạch Cảnh Thụy trở về biệt thự thì đã là mười giờ tối rồi.

Anh đẩy vali vào trong thì ngửi thấy hương vị lẩu, anh lập tức đẩy vali sang một bên rồi đi thẳng vào nhà ăn.

Đèn trong nhà ăn vẫn sáng, lúc Bạch Cảnh Thụy vừa xuất hiện trong nhà ăn, Lâm Thanh Mai đang ngồi trên ghế cười nói: “Anh về rồi à, có đói không? Đói thì ngồi xuống ăn với em chút đi, em cho sủi cảo lạnh, thịt dê với cả thịt bò viên vào rồi đó…”

Bạch Cảnh Thụy bước đến, trên gương mặt màu lúa mì đẹp trai kia xuất hiện một nụ cười: “Tối nay không phải là em đến nhà Gia Khiêm ăn tối à? Vẫn chưa no sao?”

Anh ngồi xuống, Lâm Thanh Mai đứng dậy vào phòng bếp lấy bát đũa cho anh.

Không bao lâu cô đã trở lại nhà ăn, lời của anh cô đã nghe thấy rồi.

Lâm Thanh Mai đặt bát đũa xuống trước mặt Bạch Cảnh Thụy, cô bất lực cười: “Sau đó em không ăn, về rồi.”

Anh hỏi: “Tại sao?”

Cô dùng muôi vớt cải thảo và sủi cảo nhân thịt lợn, đáy mắt có chút do dự, nghĩ một lúc, cảm thấy lúc này cũng chỉ có thể tâm sự với Bạch Cảnh Thụy.

“Vương Gia Linh tìm em nói chuyện rồi, cô ta dùng thân phận mợ Lập để cảnh cáo em phải giữ chừng mực, bảo em đừng có suy nghĩ không phải với Lập Gia Khiêm, haha, em còn không biết là cô ta có ý gì nữa…”

Bạch Cảnh Thụy nhíu mày hỏi: “Không phải em nói là Lập Gia Khiêm đã nói với em, cậu ấy và Vương Gia Linh không có quan hệ gì sao? Vậy sao cô ta lại nói với em những lời này?”

Lâm Thanh Mai vẫn cười một cách bất lực: “Sao em biết được Vương Gia Linh nghĩ cái gì, bây giờ em còn không biết Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh rốt cuộc là ai đang nói dối nữa, có điều dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy lúc bảo em giữ bí mật ở bệnh viện không giống nói dối… Hoặc là nói, anh ấy biết mình đang nói dối nên mới hi vọng em có thể giữ bí mật? Như vậy thì lời nói dối của anh ấy sẽ không bị vạch trần!”

“Bất kể có phải nói dối hay không, Cảnh Thụy, anh vẫn phải giữ bí mật đó, như này là em đã lén nói cho anh rồi, trách em không giữ được bí mật…” Lâm Thanh Mai cười có chút ngại ngùng.

Bạch Cảnh Thụy nói: “Em đừng tự trách, chuyện này anh vốn muốn đi hỏi Gia Khiêm, nếu anh hỏi cậu ấy, anh nghĩ cậu ấy cũng sẽ nói với anh.”



Anh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nếu Gia Linh làm vậy với em, vậy anh thật sự cần phải đích thân đi hỏi Gia Khiêm rồi, anh cũng muốn biết hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì.”

Lâm Thanh Mai khó chịu trong lòng, cười khổ: “Cho dù hai người bọn họ thật sự không phải kiểu quan hệ đó thì cũng chẳng liên quan đến em nữa rồi, em chỉ cần nhận lại Asa là được, những thứ khác em không quan tâm…”

Bạch Cảnh Thụy nghe lời cô nói vẫn không tin tưởng lắm, lúc đó Lập Gia Khiêm bị thương từ chối tiếp nhận chữa trị, sự lo lắng mà cô thể hiện ra ngoài nào giống quan hệ bạn bè bình thường.

Anh cầm đũa lên hỏi một cách tùy ý: “Hơn một tiếng trước em nhắn Zalo với anh, Gia Khiêm bảo em dọn vào biệt thự ở, em nghĩ thế nào? Nếu em muốn nghe ý kiến của anh, thì ý anh là em nên qua đó ở, đây là cách tốt nhất để em và Asa có thể thiết lập một mối quan hệ sâu sắc, thời điểm này Asa đang ở độ tuổi hiểu rõ mọi chuyện, em không muốn cứ mãi chỉ làm giáo viên dạy vẽ cho thằng bé chứ?”

Lâm Thanh Mai ăn sủi cảo, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó.

Bạch Cảnh Thụy cũng không nói gì nữa, vớt mấy viên bò viên vào bát.

Khoảng một phút trôi qua, Lâm Thanh Mai có chút khó xử: “Vấn đề là Vương Gia Linh giờ cũng ở trong biệt thự, tuy không phải mỗi tối cô ta đều ở đó, nếu em thật sự dọn qua đó, chắc chắn cô ta sẽ nhìn em không thuận mắt, tám mươi phần trăm sẽ coi em là kẻ thứ có ý đồ khác…”

Bạch Cảnh Thụy lại nói thẳng: “Em không cần quan tâm cô ta nghĩ thế nào, nếu Gia Khiêm đã để em qua đó ở, hiển nhiên là ấn tượng của cậu ấy với em là rất tốt… nói không chừng là đã có hơi thích em rồi.”

Tuy Lâm Thanh Mai chưa từng nói với anh về chuyện tiếp xúc giữa cô với Lập Gia Khiêm lúc ở riêng, nhưng Lập Gia Khiêm có thể đề nghị để cô vào biệt thự ở, với trực giác của một người đàn ông, Bạch Cảnh Thụy đã đoán được có thể là Lập Gia Khiêm muốn tiếp cận cô rồi…

Vừa nghĩ đến việc Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm càng ngày càng gần nhau, trái tim của Bạch Cảnh Thụy rất khổ sở, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực, anh vẫn hi vọng Lâm Thanh Mai có thể sớm ngày nhận lại Asa.

Anh thấy Lâm Thanh Mai không nói gì lại hỏi: “Thanh Mai, em nói thật với anh em, rốt cuộc bao giờ em mới công khai thân phận? Có lẽ em nên dũng cảm hơn một chút, bỏ lại những nỗi sợ trong lòng, không phải em nói Louis đã chấp nhận em rất dễ dàng sao? Có lẽ người khác cũng sẽ như vậy…”

Lâm Thanh Mai ngước mắt lên nhìn Bạch Cảnh Thụy, thở dài nói: “Cảnh Thụy, em hiểu ý của anh, sắp rồi… Ôm cái thân phận Đông Phương Diễm này em cũng rất mệt, em cũng muốn trở về làm bản thân mình, đợi quan hệ giữa em và Asa tốt hơn một chút nữa đi, truyện của em đã vẽ được gần một tuần rồi, nội dung mới em sẽ mang cho Asa xem, hi vọng thằng bé có thể thật sự hiểu được câu chuyện mà em vẽ…”

“Thanh Mai, em quá để ý quan hệ giữa em và Asa rồi nên em mới sợ hãi lo lắng như vậy! Thật ra quan hệ giữa em và Asa không ai có thể thay đổi được cả, em là mẹ của thằng bé! Cho dù trước kia không ở bên thằng bé, nhưng cuộc đời về sau của thằng bé em vẫn luôn ở bên mà, em có gì cần phải lo lắng chứ?” Anh bắt đầu có chút không hiểu được tại sao Lâm Thanh Mai phải khổ tâm che giấu sự thật như vậy.

Dần dần, anh nghĩ đến một khả năng, Bạch Cảnh Thụy hỏi: “Có phải em vẫn còn đợi Lập Gia Khiêm không?”



Vì đợi anh, nên mới không dám dễ dàng công khai thân phận, sợ Lập Gia Khiêm sẽ không yêu cô của hiện tại.

Ánh mắt né tránh của Lâm Thanh Mai rất rõ ràng, nhưng cô dùng nụ cười để che giấu suy nghĩ thật sự của mình, cô lấy muôi múc hai cái sủi cảo trong nồi vào bát Bạch Cảnh Thụy.

“Haha, anh thật sự nghĩ nhiều quá rồi, em và anh ấy đã không bên nhau bảy năm rồi, giữa em và anh ấy ngoài hồi ức ra thì còn gì nữa đâu?”

Lâm Thanh Mai cảm thấy rất cô đơn và buồn sầu, cô nhớ đến lời Lập Gia Khiêm nói với cô lúc ở bệnh viện, vừa cảm động vì anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, lại vừa rối rắm vì gương mặt mới này của cô.

Dáng vẻ cố tỏ ra thoải mái của cô không khiến Bạch Cảnh Thụy tin tưởng, anh nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói: “Thanh Mai, lừa người thì dễ, lừa bản thân mới khó! Nếu Gia Khiêm và Gia Linh thật sự không ở bên nhau, có lẽ em nên cho cậu ấy và em một cơ hội, ít nhất cũng phải cho đoạn tình cảm năm đó của hai người một lời giải thích, em mới thật sự có thể từ biệt quá khứ, bắt đầu làm lại cuộc đời em.”

Lâm Thanh Mai vẫn nhìn người đàn ông vẫn luôn âm thầm ủng hộ cô, cô biết Bạch Cảnh Thụy độc thân cho đến tận bây giờ là vì sao, vì trong lòng anh có cô.

Nhưng anh không tỏ tình với cô, cứ như vậy lặng lẽ ở bên cô, không cho cô bất cứ áp lực nào.

Còn cô, lại vờ như không biết gì mà lặng lẽ chấp nhận việc anh đối xử tốt với cô.

Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ có phải bản thân mình rất quá đáng hay không, nếu không có ý nghĩ đó với Bạch Cảnh Thụy, có phải cô nên làm rõ hẳn với anh không?

Nhưng cô lại cảm thấy làm như vậy là quá dư thừa rồi, anh còn chưa từng bày tỏ tâm ý của anh với cô, sao cô phải tự cho mình là đúng mà đi từ chối người khác chứ?

Có lẽ trong lòng Bạch Cảnh Thụy đã không còn cô nữa rồi, cô và anh giống như người nhà lại giống như bạn bè, như vậy rất tốt.

“Cảnh Thụy, cảm ơn anh nói với em những điều này. Em chưa từng nghĩ sẽ cố ý trốn tránh về vấn đề tình cảm giữa em và Lập Gia Khiêm, em thừa nhận em vẫn chưa quên được anh ấy, nhưng quan hệ giữa em và anh ấy cũng không giống năm đó nữa rồi, em và anh ấy xa cách bảy năm, có lẽ cả hai đều cần thời gian.”

Cô đặt đôi đũa trong tay xuống, đậy nắp nồi lại.

Lâm Thanh Mai cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, cô lại nhìn Bạch Cảnh Thụy, nói ra lời thật lòng của mình: “Quan hệ giữa em và Lập Gia Khiêm cứ thuận theo tự nhiên thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.