Cầm Đế

Chương 105: Đông Long hộ pháp , Mai Hoa trưởng lão



Tây Đa Phu trong lòng cũng rất kinh ngạc, tựa như lời Á Tu Tư nói, hắn rất coi trọng dũng khí của Diệp Âm Trúc, nhưng người thanh niên trước mặt vốn chưa tròn hai mươi tuổi, với tu vi của lão, tất nhiên không hề xem Diệp Âm Trúc vào đâu. Cho nên ngay từ lúc đầu chiến đấu, lão đã cố ý chỉ duy trì thế thủ, chủ yếu là muốn quan sát xem Diệp Âm Trúc khi bộc lộ toàn bộ thực lực thì cuối cùng sẽ phát huy được đến đâu.

Đấu khí sắc vàng nhạt, áp lực sinh ra không phải hoàng cấp đấu khí thông thường có thể so sánh được, nhất là dưới tác dụng của Bích Ti, sinh ra chấn động mãnh liệt khôn tả, ngay cả Tây Đa Phu cũng thoáng cảm thấy không ổn, vội gia trì thêm vài phần hộ thể đấu khí. Tại sao màu sắc đấu khí này rõ ràng không hề tương xứng với thực lực của hắn? Trong lòng Tây Đa Phu nghi hoặc ngày càng lớn, trong mắt y lại càng kính trọng Diệp Âm Trúc thêm vài phần.

- Tây Đa Phu gia gia, ngài cẩn thận.

Diệp Âm Trúc nhắc khẽ một tiếng, Bích Ti trong tay mượn lực phản chấn từ đấu khí hộ thể của Tây Đa Phu bắn ngược trở lại cổ tay, Bích Ti vừa quay lại tay thì Khô Mộc Long Ngâm Cầm cũng đã xuất hiện trước ngực hắn. Đối mặt với Tử cấp cường giả, Diệp Âm Trúc hoàn toàn không dám có ý nghĩ bảo lưu thực lực, tay trái nâng cầm, tay phải nhanh như múa lướt nhẹ trên dây đàn, bảy thanh âm trầm trầm cơ hồ đồng thời vang lên một lúc

7 âm cùng phát. Khô Mộc Long Ngâm cầm đẳng cấp đã tiếp cận thần khí phát ra 7 âm một lượt, tình cảnh kì dị ngay lập tức xuất hiện, dưới tác dụng 7 âm cùng phát của Diệp Âm Trúc, khúc Thiến Nữ U Hồn mà Hải Dương đang diễn tấu trong nháy mắt bị khiêu dẫn mãnh liệt, quang mang màu xanh từ cây cổ tranh phóng ra chói mắt, hòa cùng với 7 âm của Diệp Âm Trúc, nhất thời tạo ra ảo ảnh 7 quầng sáng tím chói lòa.

Cầm nghệ của Diệp Âm Trúc đã đạt đến cảnh giới đại sư, muốn tiến bộ thực tế là rất khó, cho nên hắn chỉ có thể thông qua thi triển cầm ma pháp kĩ xảo tìm kiếm đột phá, mà trong đó hợp tấu hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất có thể. Hắn có thể trong khi Yên La tứ nữ đánh đàn đồng thời, chỉ bằng vào một âm phù nho nhỏ trong nháy mắt dung hợp nhạc khúc của các nàng, tự nhiên cũng có thể mượn lực lượng của Hải Dương. Đây là kết quả do Diệp Âm Trúc nghiên cứu ra, Thần Âm Tá Thế.

Bảy đạo quang mang màu tím, nương the tiếng đàn mỹ lệ trong nháy mắt chuyển ra ngoài, Thần âm hệ ma pháp thành lập, nguyên nhân chính là công kích tâm linh địch nhân. Tây Đa Phu vốn đang chuẩn bị phát động công kích về phía Diệp Âm Trúc, dưới ảnh hưởng của bạo âm tử cấp này, thân thể nhất thời trì trệ nặng nề, đầu óc nhất thời mông lung hỗn loạn. May mắn lão cũng là ngoại tịch Ngân long, tinh thần lực sau khi trở thành ngoại tịch Ngân long đã phát triển đến một cảnh giới đáng sợ, cho nên cảm giác mông lung hỗn loạn trong đầu cũng không có kéo dài lâu, nhanh chóng lấy lại ý thức, hộ thể tử cấp đấu khí của lão trong nháy mắt tăng đến cực hạn, tử quang mạnh mẽ tràn ngập toàn thân, Tuyệt đối đề cao phòng ngự bất kì công kích gì từ phía Diệp Âm Trúc.

Ngay lúc 7 bạo âm đồng thời vang lên, 7 đạo quang nhận cũng phát ra từ 7 dây đàn trên thân Khô Mộc Long Ngâm Cầm. 7 đạo quang nhận này hoàn toàn không phải là ma pháp đơn thuần, cũng không phải là đấu khí, mà là kết quả của Diệp Âm Trúc nghiên cứu, cao tần âm nhận. Có ảnh hưởng từ thân của Khô Mộc Long Ngâm Cầm, hơn nữa lại có Diệp Âm Trúc đấu khí cùng ma pháp dung hợp lại, 7 đạo âm nhận này phát ra dĩ nhiên là ánh sáng 7 màu sắc khác nhau.

Phân biệt đại biểu cho 7 loại nguyên tố ma pháp: thủy, hỏa, thổ, hắc ám, kim … cùng dung hợp một chỗ nhưng âm nhận phát ra lại có khí tức riêng biệt, đồng thời nhắm vào ngực Tây Đa Phu vụt tới.

Đang dưới ảnh hưởng của bạo âm, Tây Đa Phu căn bản không có cách nào tránh né được, may là lão kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú, đấu khí toàn thân phóng thích đến cực điểm, 7 loại quang nhận 7 thuộc tính khác nhau trong nháy mắt oanh kích trên Tử sắc đấu khí hộ thể cùng một vị trí, lực va chạm cường đại sinh ra âm thanh cực kì chói tai, ma pháp nguyên tố trong không khí bị xô đẩy cuồng bạo, tựa như bị hút lại, tập trung ngay trước màn Tử sắc đấu khí hộ thể trước ngực Tây Đa Phu.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, lực phản chấn cực lớn đồng thời đẩy bật về phía hai người Tây Đa Phu cùng Diệp Âm Trúc. Nhưng ngay trước lúc lực phản chấn phát về hướng Diệp Âm Trúc, thân thể hắn lại biến đi một cách quỷ dị. Đúng vậy, dường như là tan biến vào hư không.

Tử sắc đấu khí trước ngực Tây Đa Phu, phát sinh từng đạo ánh sáng mãnh liệt lưu động, kêu lên một tiếng đau đớn, đệ nhất cường giả của Mễ Lan đế quốc cũng phải lui về phía sau một bước, trên mặt một tầng tử sắc hiện thoáng qua.

Cao tần âm nhận mới chính là thủ pháp công kích tối lợi hại của Diệp Âm Trúc, cũng gần như lúc toàn lực thi triển Cầm tông cửu đại danh khúc, 7 âm cùng phát phối hợp với 7 loại âm nhận, nếu đối thủ thực lực không chênh lệch quá lớn với Diệp Âm Trúc thì đúng là hủy diệt ác mộng. Cho dù là Tây Đa Phu thực lực cường hãn, nhưng đối mặt với Cao tần âm nhận cùng 7 loại ma pháp nguyên tố phối hợp công kích mãnh liệt, hộ thể đấu khí cũng suýt nữa bị phá tan. Hơn nữa lực phản chấn sinh ra cũng làm lão phải thối lui về sau một bước. 7 loại ma pháp nguyên tố phát nổ làm cho vị Nguyên soái này một phen khí huyết nhộn nhạo không thông.

Ngay lúc Tây đa Phu lui về phía sau, Diệp Âm Trúc vốn vừa biến mất tại không trung bỗng nhiên xuất hiện đúng vị trí cũ, vừa vặn tránh qua đợt sóng phản chấn về phía mình. Cũng không hề do dự, từng đạo từng đạo âm nhân liên tiếp phát ra, nhắm thẳng hướng Tây Đa Phu công kích tới.

7 âm liên hợp cùng với 7 đạo âm nhân cùng phát tất nhiên uy lực cường hãn không nói, nhưng đối với Diệp Âm Trúc lúc này, phát ra công kích cũng là tiêu hao công lực cực lớn. Cho nên lúc này hắn cũng chỉ có thể phát ra từng đạo cao tần âm nhận mà thôi, đấu khí cùng ma pháp hoàn toàn tăng lên đến đỉnh điểm. Nhưng điều làm Tây Đa Phu kinh ngạc nhất là, Hải Dương vốn chỉ là đàn những khúc nhạc êm dịu, ma pháp thanh sắc lại vừa đến bên người Diệp Âm Trúc thì được chuyển hóa ngay thành Cao tần âm nhận, rồi từ đó phóng thích ra. Nhất thời kết hợp một cách hoàn mỹ cùng với bạo âm, phóng thích ra một quầng sáng màu tím nhạt bao phủ xung quanh.

Cảm giác khó hiểu cùng với tinh thần lực bị công kích liên miên, nhất thời làm cho Tây Đa Phu khí thế suy giảm nghiêm trọng.

Á Tu Tư kinh ngạc nói với Ly Sát:

- Đây là thủ pháp công kích gì vậy? Tại sao tiểu tử này đánh đàn, khúc nhạc của con bé Hải Dương kia lại trở nên biến dị kì quái như vậy?

Ly Sát cũng bất đắc dĩ nói:

- Cháu cũng không rõ. Có thể đây chính là bí mật của Thần âm sư bọn họ. Nhưng có lẽ ta hiểu, khúc nhạc mà Hải Dương đang tấu hoàn toàn do Diệp Âm Trúc điều khiển mới có thể phóng thích uy lực ghê gớm như thế. Loại tinh thần hệ ma pháp công kích như vậy sau khi dung hợp lại đạt đến trình độ tử cấp ma pháp thật sự là đáng sợ. Thiết nghĩ nếu tinh thần ma pháp như vậy đem ra thi triển tại chiến trường lớn hàng trăm người, sẽ phát sinh ra hiệu quả thế nào đây?

Á Tu Tư thở dài một hơi:

- Bây giờ ta cũng có thể hiểu được tại sao Hoắc Hoa Đức đại nhân cử Diệp Âm Trúc cùng ngươi tham gia 7 Long Bài Vị chiến giữa 7 quốc gia như vậy. Chân chính coi trọng, sợ rằng chính là thứ thần khí âm nhạc ma pháp này của hắn.

Đối mặt với ảnh hưởng từ Tử cấp ma âm cùng với lực công kích cuồng bạo của Diệp Âm Trúc, Tây Đa Phu không khỏi vận dụng hết mười hai thành công lực, tinh thần lực thu liễm lại, ngưng thần tập trung, làm giảm ảnh hưởng của khúc nhạc Thiến Nữ U Hồn xuống mức thấp nhất có thể. Nhánh cây trong tay bay lượn vẽ nên từng đạo quang ảnh, phát sau mà tới trước, từng bước, từng bước đánh bạt tất cả âm nhận do Diệp Âm Trúc phát ra.

Lúc này Tây Đa Phu đã thu hồi đấu khí hộ thể, phương pháp dùng đấu khí bao phủ toàn thân thật sự là quá hao tổn đấu khí, nhưng mà bây giờ lão đã không còn dám khinh thị người thanh niên đối thủ trẻ tuổi trước mặt. Sử dụng nhánh cây trong tay phát ra Tử sắc đấu khí, hoàn toàn ngăn trở hết âm nhận công kích do Diệp Âm Trúc phát ra.

Diệp Âm Trúc ngưng thần nhìn kĩ Tây Đa Phu, tay phải cũng gảy đàn càng lúc càng nhanh, cao tần âm nhận không ngừng phát xuất ra từ mọi phương hướng công kích, bạo âm liên tiếp vang lên chói tai, lúc này Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng thàn thầm, chính mình thực lực vẫn còn không đủ. Nếu mình phát động Cao tần âm nhận cũng có thể thành khúc thì cho dù Tây Đa Phu thực lực cao hơn mình xa xôi cũng chắc chắn chịu ảnh hưởng thật lớn. Đáng tiếc, ước muốn chỉ là ước muốn, còn muốn thực hiện nó thì phải đợi sau này đạt đến Tử Vi Cầm Tâm mới có thể hoàn thành được.

Kì thật, Diệp Âm Trúc lúc này hoàn toàn có thể tự hào, bằng chính kiến thức cùng nghiên cứu của mình, phát xuất ra Cao tần âm nhận, phối hợp với thần khí Khô Mộc Long Ngâm phát ra công kích, tuyệt đối không hề thua kém một cao thủ Tử cấp. Đấu khí cùng ma pháp dung hòa hỗ trợ lẫn nhau, cứ mỗi đạo âm nhận phóng ra thì lại mang theo một thuộc tính ma pháp khác nhau bất đồng, đủ để làm cho bất kì cường giả nào cũng phải đau đầu đối phó. Ngoại tịch ngân long đúng là có điểm ưu việt hơn người, ít nhất là về mặt toàn hệ ma pháp, làm hắn có thể phát huy chính thức uy lực của 7 sợi gân rồng của 7 đại Long vương trên thân Khô Mộc Long Ngâm Cầm. Đương nhiên nếu ngay cả thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm mà cũng có thể đem ra sử dụng kết hợp với âm nhận thì hiệu quả chắc hẳn không hề chỉ đơn giản như thế.

Quát khẽ một tiếng, Tây Đa Phu rốt cục cũng di động cước bộ, Tử cấp 6 giai Đại Chiến Sư, không động thì thôi, hễ động là như phong lôi đột biến, nhánh cây hoàn toàn chuyển thành sắc tím rực rỡ, 5, 6 đạo Cao tần âm nhận chỉ trong nháy mắt bị chém tan nát từng mảnh. Một khoảnh khắc sau, thân thể Tây Đa Phu đã giống như ảo ảnh, vọt thẳng về hướng Diệp Âm Trúc, tốc độ của lão cực nhanh, khoảng cách tuy xa nhưng cơ hồ như dịch chuyển tức thời cự ly ngắn, chỉ nháy mắt là tới được. Tiếng quát vừa vang lên thì người đã đứng trước mặt Diệp Âm Trúc. Nếu nghênh chiến trực diện, Diệp Âm Trúc Lam cấp ma pháp cùng đấu khí vừa tiếp cận Lam cấp làm sao có thể là địch thủ với Tử cấp 6 giai cường giả được?

Diệp Âm Trúc trong đầu tính toán rất nhanh, mắt nhìn thấy Tây Đa Phu nhằm thẳng hướng mình vọt tới, nhưng lại không hề làm ra động tác nào tránh né. Hắn kinh hãi phát hiện, thế tấn công tới của Tây Đa Phu hoàn toàn không đơn giản, ngay lúc thân thể Tây Đa Phu di chuyển, đã phóng thích đấu khí phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh mình, phải trái phía sau 3 phương đồng thời bị phong tỏa không thể nhúc nhích, đường thoát duy nhất cũng chính là nghênh đón công kích của Tử cấp 6 giai cao thủ này

Nhánh cây mỏng mảnh nọ giờ mường tượng giống như lưỡi hái Tử thần, quang mang màu tím trên nhánh cây phóng thích ra giờ đã hết sức đậm đặc, cảm giác vô lực như lúc đối đầu với An Kỳ lại lần nữa xuất hiện trong đầu Diệp Âm Trúc. Hắn biết, chính mình với loại cao thủ tuyệt thế trong lúc này có một sự chênh lệch thực lực không thể nào san lấp được.

Mặc dù chính diện nghênh chiến không được nhưng cũng không có nghĩa là nhận thua, Khô Mộc Long Ngâm Cầm trong nháy mắt thu hồi lại Diệp Âm Trúc cũng không dám rút vũ khí công kích cực mạnh của mình là Thần Kiếm Nặc Khắc Hi ra sử dụng, bởi vì có Á Tu Tư bên cạnh, hắn hoàn toàn không phải dễ bịp như Ly Sát, một khi hắn phát hiện mình sử dụng kiếm chế tác từ Long giác của Thần Thánh Cự Long, vậy rất có thể mình phải hứng chịu sự truy sát trả thù vô cùng vô tận của Thất Đại Long Thành, cho nên Diệp Âm Trúc dù muốn cũng không bao giờ dám mạo hiểm như vậy.

Làm sao bây giờ? Phát động Sinh Mạng Thủ Hộ, liều mạng chịu một kích này hay sao? Không, đó là biện pháp cuối cùng, trước khi lâm vào tuyệt cảnh, hoàn toàn không thể dễ dàng sử dụng, mắt nhìn nhánh cây phát quang mang màu tím chói mắt đến gần, thân thể Diệp Âm Trúc lại một lần nữa biến mất không tăm tích.

Lần đầu tiên hắn biến mất, Tây Đa Phu đang chịu ảnh hưởng của 7 âm liên hiệp công kích, đầu óc mơ hồ choáng váng, cũng không có thời gian chú ý tới, nhưng lúc này thì hoàn toàn thấy rõ. Quang mang lóe lên một chút, Diệp Âm Trúc bóng hình đã biến mất không một tăm tích, nhánh cây của Tây Đa Phu tấn công hắn, chỉ sượt qua đạo tàn ảnh mà Diệp Âm Trúc lưu lại. Lực quán tính khiến cho vị Tử cấp cường giả Đại Chiến Sư này lao tới trước hơn mười thước mới có thể kìm lại được, trong lòng một trận phiền muộn. Nhưng ngay lúc lão ghìm lực trụ lại, âm nhận chói tai xé gió đã tiến sát tới sau lưng lão.

Á Tu Tư cùng Ly Sát đứng ngoài quan sát thấy rất rõ, Diệp Âm Trúc biến mất chỉ trong nháy mắt nhưng cũng chỉ trong nháy mắt công phu đó, hắn đã tránh khỏi đòn công kích của Tây Đa Phu, hắn hiện hình lại, chính là đang đứng sau lưng Tây Đa Phu, âm nhận lại bắn ra từ Khô Mộc Long Ngâm Cầm.

Kinh nghiệm thực chiến của Tây Đa Phu cực kì phong phú, đối mặt với tình thế chuyển biến ác liệt như vậy cũng không hề bối rối chút nào, ngay cả thân hình cũng không hề quay lại, nhánh cây trong tay chỉ xoay về phía sau chém ra liên tục, từng đạo tử quang phát ra liên tục, phá hủy Cao tần âm nhận của Diệp Âm Trúc, chịu mấy đòn công kích của Cao tần âm nhận, lão không nhịn được kêu lên đau đớn, trong mắt đã tràn ngập hàn ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đột nhiên biến mất, năng lực này đương nhiên Diệp Âm Trúc không có, nhưng hắn dựa vào đồng đẳng khế ước với Tử cũng có thể thực hiện được, từ sau khi Tử nhận được sinh mạng lực của Diệp Âm Trúc hồi sinh, phép đồng đẳng tương hỗ triệu hồi của hai người đã không còn bị hạn chế trong chiến đấu không thi triển triệu hồi được nữa. Chỉ cần bằng tinh thần liên lạc, làm cho Tử 2 lần thi triển phép triệu hồi mình, Diệp Âm Trúc mới có thể 2 lần biến mất giữa không trung, trước sau tránh thoát được phản chấn cùng công kích của Tây Đa Phu. Hắn cố ý không triệu hồi Tử về tham gia chiến đấu bởi vì hắn muốn dựa vào thực lực của chính mình, được Tây Đa Phu chính thức công nhận.

Lúc đầu đối diện với công kích của cha mình, Diệp Âm Trúc cũng từng phát sinh cảm giác vô lực không thể nào chống lại nhưng Diệp Trọng thủ thắng bằng kĩ xảo còn Tây Đa Phu trước mắt chính là vận dụng tốc độ tuyệt đối cùng sức mạnh của mình.

Ngay lúc vị Tử Cấp Đại Chiến Sư này quay người lại, lão đã không hề hạ thủ lưu tình, thân hình chợt lóe, chỉ trong một tích tắc, đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc, lúc này, Tây Đa Phu cố ý lưu lại vài phần lực, thân thể đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc đang sẵn sàng nghênh chiến, nhánh cây bổ thẳng từ trên xuống.

Diệp Âm Trúc biết rõ, cùng một phương pháp, không thể nào trước mặt một vị Tử cấp cường giả sử dụng lại 2 lần, nhược điểm lớn nhất của đồng đẳng triệu hồi chính là sau khi xuất hiện trở lại, vị trí cũng chính là ngay tại chỗ biến mất ban đầu. Hắn hoàn toàn không muốn ngay chính lúc mình quay trở lại đã phải nghênh đón đòn công kích của Tử cấp đấu khí. Cho nên lúc này, Diệp Âm Trúc cũng không biến mất nữa, hắn lựa chọn nghênh chiến chính diện.

Mắt nhìn nhánh cây đánh xuống, Diệp Âm Trúc tự giơ cánh tay phải của mình lên đỡ, Khô Mộc Long Ngâm Cầm đột nhiên biến mất. Nhưng mà ngay sát na đó, tay phải hắn đã được một tầng tinh thể màu tím sẫm bao trùm, đồng thời một đạo kim quang từ trong cánh tay xuất ra, hợp với tinh thể màu tím kia tạo thành màu sắc Tử kim. Nghênh đón chính diện đòn công kích từ nhánh cây của Tây Đa Phu.

Đòn công kích của Tây Đa Phu lúc này, vốn là muốn quan sát kĩ càng một chút, Diệp Âm Trúc cuối cùng là dựa vào thủ pháp nào mà biến mất không một dấu vết, không dám dùng hết lực lượng, phải giữ lại vài phần đấu khí để tùy cơ ứng biến, lão hoàn toàn không tính tới khả năng Diệp Âm Trúc lựa chọn đúng thời cơ này, toàn lực phát động ứng phó với đòn công kích.

Tử kim sắc quang mang chạm vào nhánh cây, trong một sát na va chạm nọ, một quả cầu ánh sáng chói mắt cùng lúc phát ra, va chạm cùng Tây Đa Phu. Không hề phát ra tiếng nổ ầm ầm nhưng lại chỉ có một âm thanh chói tai.

Một dải ánh sáng chói mắt phát ra, cùng theo đó là một quầng phóng xạ phóng thích.

Nhánh cây trong tay Tây Đa Phu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, người lão mặc dù vẫn im lìm không động nhưng trên mặt một vầng tử khí hiện lên. Âm Trúc vốn là từ dưới nghênh đón chiêu công kích của Tây Đa Phu, lúc này thân thể của hắn đã ngập xuống nền đá hoa cương cứng rắn, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sắc đỏ bừng bừng.

Động tác của Diệp Âm Trúc rất nhanh, cho dù bàn chân bị ngập xuống nền đá cứng, hắn cũng hoàn toàn không hề đình chỉ động tác của mình. Bởi vì hắn cùng Tây Đa Phu va chạm sinh ra quầng sáng màu tím, phát ra mọi hướng xung quanh, loại sóng xung kích chấn động này, công lực như Á Tu Tư cùng Ly Sát tất nhiên không chịu ảnh hưởng. Nhưng Hải Dương là thần âm sư thể chất yếu ớt thì lại chống đỡ không được.

Ngay lúc bị lún xuống mặt đất, tay trái Diệp Âm Trúc cũng đồng thời vung ra phía ngoài, một đoạn quang mang chói mắt màu bạc phát ra, so với sóng xung kích màu tử kim kia thì nhanh hơn một bước, đã vọt tới trước mặt Hải Dương, hình thành một quang thuẫn màu bạc, sóng xung kích màu tím này khi va chạm với quang thuẫn màu bạc nọ cũng chỉ mất tăm tích như ném đá xuống biển. Á Tư Tư đang định chuyển thân đến bên cạnh Hải Dương giúp nàng chống đỡ sóng xung kích lan rộng nhìn quang thuẫn, trong lòng có chút sửng sốt.

Nhánh cây trong tay Tây Đa Phu mặc dù bị chấn tan nát, nhưng lão còn có thủ đoạn công kích đáng sợ hơn rất nhiều, đó chính là bàn tay. Động tác của Diệp Âm Trúc đương nhiên lão thấy rất rõ ràng nhưng đang trong chiến đấu, trước khi chiến đấu kết thúc lão tuyệt đối không đình chỉ công kích. Chẳng lẽ lại vì thấy địch nhân đi cứu người mà hoãn công kích lại hay sao? Cho nên, quyền phải của Tây Đa Phu, ngay lúc Diệp Âm Trúc phát ra một đạo ngân quang nọ, đã vụt thẳng tới trước mặt hắn.

Lúc này, Diệp Âm Trúc bàn chân hoàn toàn lún sâu xuống đất, tự nhiên không có khả năng né tránh, hai tay trái phải đồng thời chập lại làm một, đồng thời phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất, ngăn trở công kích của Tây Đa Phu, thân thể hắn dưới tác dụng của lực lượng mạnh mẽ nọ, lại lún sâu thêm một phần. Mặc dù thất thế nhưng Diệp Âm Trúc cũng vẫn cố hết sức chi trì, tay phải lúc va chạm với Tây Đa Phu, tinh thể màu tím bao phủ cánh tay đã vỡ tan thành, thậm chí lúc này còn chưa hết run rẩy, nhưng đã lâm vào tình cảnh như vậy, Diệp Âm Trúc nghiến răng vung tay phải ra, điểm thẳng vào cổ tay của Tây Đa Phu từ phía dưới.

Tây Đa Phu vẫn giữ nguyên phương hướng công kích không hề né tránh, căn bản là lão không thấy chiêu số của Diệp Âm Trúc có khả năng ảnh hưởng đến thế công của mình, đối mặt với sự chống cự kiên cường hết lần này đến lần khác của Diệp Âm Trúc, vị Tử cấp cường giả này đã bị kích động sự hiếu thắng.

Một đạo quang mang kì dị từ người Diệp Âm Trúc phát ra, bởi vì khoảng cách quá gần, Tây Đa Phi thậm chí còn không kịp nhận ra quang mang đó vốn là màu gì, sau đó thân thể Diệp Âm Trúc tựa như vô trọng lượng, lui về phía sau mà chỉ một tích tắc sau, quyền phải của Tây Đa Phu đã đập lên một thứ gì mềm mại, trượt qua bên người Diệp Âm Trúc, oanh tạc xuống đất phát ra tiếng nổ ầm ầm, bên cạnh người đã xuất hiện một cái hố sâu hoắm.

Tay trái của Diệp Âm Trúc cũng đã chạm tới ngực của Tây Đa Phu, theo một tiếng nổ nhỏ, Tây Đa Phu vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Diệp Âm Trúc thì bị đấu khí hộ thể của hắn chấn bay vụt ra sau. Đương nhiên, 2 chân của Diệp Âm Trúc cũng nhân cơ hội đó mà thoát ra khỏi cảnh bị lún sâu xuống nền đất.

Tại không trung sóng chấn động quay cuồng, Diệp Âm Trúc vất vả hồi lâu mới tiếp đất được, nhưng sau khi tiếp đất phải lui về sau 7, 8 bước mới có thể miễn cưỡng trụ lại cước bộ được, cố gắng khống chế thân thể vững vàng để không bị ngã sấp xuống đất. Kêu lớn một tiếng "Oa", phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Cầm đế lạnh như băng, bình tĩnh yên lăng hít sâu một hơi, hắn miễn cưỡng áp chế cảm giác khí huyết nhộn nhạo trong người, một dòng nhiệt khí từ tứ chi phát ra mạnh mẽ, tinh thể màu tím nhạt bắt đầu từ da thịt hắn lộ ra ngoài. Đúng vậy, hắn vẫn còn sức chiến đấu. Lực lượng của Thiểm, Lôi tất nhiên là rất cường đại nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn chưa trưởng thành, Diệp Âm Trúc cho dù sử dụng lực lượng của Thiểm, Lôi hỗ trợ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở Tây Đa Phu công kích mà thôi, kinh mạch trong cơ thể cũng chịu chấn động mãnh liệt. Đòn công kích của Tử cấp 6 giai Đại Chiến Sư đâu có phải dễ ngăn cản như vậy được?

- Âm Trúc!

cổ tranh của Hải Dương ngay lúc tiếng nổ ầm ầm vang lên đã không cách nào diễn tấu tiếp được nữa, bởi vì nàng căn bản không thể tĩnh tâm để hòa cùng âm nhạc tương dung. Mắt nhìn Diệp Âm Trúc thổ huyết, nhất thời muốn chạy đến nhưng lại bị Á Tu Tư nắm chặt cánh tay giữ lại.

Tây Đa Phu đứng bất động tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp:

- Nói cho ta biết, lúc nãy ngươi dùng phương pháp gì hóa giải chiêu quyền cuối cùng của ta?

Diệp Âm Trúc bình thản nói:

- Nhờ vào 3 kiện Thủ hộ phát động Đẩu Chuyển Tinh Di.

Đúng vậy, hắn cũng không hề sử dụng Sinh Mạng Thủ Hộ, nhưng trong một sát na vừa rồi, hắn vốn có thể chiến thắng nhưng cuối cùng lại không xuất thủ, nếu hắn vỗ một chưởng nọ lên ngực Tây Đa Phu, lại sử dụng Thần Kiếm Nặc Khắc Hi đâm bồi thêm một nhát, có lẽ kết quả sẽ trở nên khác hoàn toàn. Đấu khí của Tử cấp 6 giai có thể ngăn trở công kích của thanh kiếm được xếp loại thần khí hay không, Diệp Âm Trúc không rõ, nhưng hắn cũng không thử, bởi vì Tây Đa Phu chính là ông của Hải Dương.

Tây Đa Phu nhìn thoáng qua bên kia, cảm giác như Diệp Âm Trúc giống ngọn lửa cháy về cuối, tuy mạnh mà sắp tàn:

- Tiểu tử, ngươi có khả năng ngăn trở công kích tiếp theo của ta hay không?

Diệp Âm Trúc bình thản nói:

- Chuyện đó phải thử mới biết chắc được. Chẳng phải cháu vẫn còn đứng vững được đó sao?

Tây Đa Phu nở nụ cười, đây chính là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc chứng kiến Tây Đa Phu tươi cười. Nhưng chỉ 1 khắc sau, Tây Đa Phu đã lại vung quyền đánh ra.

Từ khi bắt đầu đối mặt với Tử cấp Đại Chiến Sư mãi cho đến lúc bản thân thụ trọng thương, Diệp Âm Trúc cũng chưa từng biến sắc mặt, lúc này sắc mặt rốt cục cũng biến hóa. Bởi vì lúc này, quyền mà Tây Đa Phu phát ra, mục tiêu không phải là hướng về phía hắn mà là nhắm về phía Hải Dương.

Chính là quyền đầu mang sắc tím sẫm, một quyền với khí thế trước nay chưa từng thấy. Tử cấp Đại Chiến Sư toàn lực đánh ra một quyền. Không khí lại như ngưng đọng lại, Hải Dương bên cạnh Á Tu Tư như bị kéo bật hẳn lên, xa rời khỏi hướng của Ly Sát.

Không khí đã bị đấu khí làm cho đông cứng lại, thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Hải Dương, trước quyền đầu Tử cấp đấu khí của Tây Đa Phu, nhìn qua thật quá yếu ớt, vô lực. Lúc này ánh mắt nàng thậm chí còn đang trên người Diệp Âm Trúc, cũng hoàn toàn không có ý thức gì về việc chính bản thân mình đang gặp nguy hiểm.

- Không!...

Máu huyết trong người sôi lên ngút trời, bất luận là huyết mạch thuần chánh của Đông Long Bát Tông hay là Tử tinh Bỉ Mông huyết mạch, trong một khoảnh khắc này, đều sôi lên ngùn ngụt, trong ý nghĩ của Diệp Âm Trúc, căn bản không có thời gian tự hỏi tại sao Tây Đa Phu lại công kích Hải Dương, một vấn đề đơn giản hắn cũng không nghĩ tới, quá trình này phát sinh thật sự quá nhanh, cho dù hắn muốn triệu hồi Tử về giup đỡ cũng chỉ sợ là không có cách nào kịp được.

Có lẽ xuất phát từ bản năng, một ngọn lửa màu tím trong nháy mắt từ cơ thể hắn bùng phát ra dữ dội, tinh thể màu tím bao phủ khắp cánh tay, lúc này hoàn toàn trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa màu tím này bùng cháy, cho dù là trở ngại trong không khí cũng không cách nào ngăn cản lực lượng của hắn, chỉ một khắc sau, thân thể hắn đã bành trướng ra, dùng tấm lưng rộng của mình ngăn trở ngay trước thân thể mềm mại của Hải Dương.

Diệp Âm Trúc thấy được ánh mắt Hải Dương, Hải Dương cũng nhìn thấy ánh mắt hắn. Ánh mắt của Hải Dương kinh hoàng thất thố còn ánh mắt của Âm Trúc ngược lại, vô cùng kiên định. Hắn dùng sức trên 2 tay, ôm Hải Dương thật chặt trong lòng, trong nháy mắt, Sinh Mạng Thủ Hộ trên cổ tay hắn đã rơi vào cổ tay của Hải Dương.

Quyền đầu mang đấu khí Tử cấp 6 giai, rõ ràng không dễ ngăn chặn như vậy, Diệp Âm Trúc biết rõ, cho dù dựa vào chính thân thể có Tử tinh huyết mạch của mình, vị tất đã có thể hoàn toàn ngăn cản một quyền này. Chỉ có đem Sinh Mạng Thủ Hộ cho Hải Dương, mới có thể đảm bảo an toàn nhất cho nàng. Nếu Sinh Mạng Thủ Hộ nằm trên người mình, vậy ngay lúc đòn công kích trí mạng đến, thân thể mình sẽ biến thành hư vô, miễn dịch mọi thứ công kích, nhưng còn Hải Dương thì sao? Chắc chắn nàng sẽ bị quyền này nghiền cho tan nát. Diệp Âm Trúc không cho phép chuyện như vậy phát sinh, bởi vì hắn đáp ứng bảo vệ nàng, nàng là của hắn. Hắn thủy chung vẫn kiên trì không sử dụng Sinh Mạng Thủ Hộ tuyệt đối phòng ngự, chính là muốn giữ lại để ứng biến cho tình huống khẩn cấp này.

Cảm giác ôm Hải Dương trong lòng lúc này rất thật, dưới tình thế tuyệt vọng thế này, các loại ý niệm không ngừng vây quanh đầu óc hắn, nếu bản thân mình mang Sinh Mạng Trữ Tồn Bảo Thạch ở đây, nhất định cũng có thể bảo vệ Hải Dương an toàn trong đó.

Điều kiện sử dụng Sinh Mạng Trữ Tồn Bảo Thạch chính là đối phương hoàn toàn đồng ý tiến vào trong đó mới có thể phát huy hiệu quả. Hải Dương tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng trong tình cảnh bây giờ, cho dù là có suy nghĩ gì đi nữa thì cũng là quá muộn.

Hải Dương bị Diệp Âm Trúc ôm chặt trong lòng, trong một khoảnh khắc đó, cả người như ngây dại đi, nàng ý thức được là cho dù Diệp Âm Trúc có cố gắng làm gì đi nữa cũng chẳng thể nào thay đổi cục diện trước mắt. Ánh mắt kiên định trong suốt của Diệp Âm Trúc gần ngay trước mặt nàng, ngọn lửa màu tím bùng cháy trong mắt hắn, thần thái lo lắng cùng tuyệt vọng phản ánh rõ ràng trên khuôn mặt.

Cảm giác ôm Hải Dương trong lòng thật sự rất thoải mái, thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào ngực Diệp Âm Trúc, mùi hương thơm nhè nhẹ phảng phất trước mũi, vòng eo nhỏ nhắn lại càng tăng thêm hấp dẫn cho nàng. Đáng tiếc, bây giờ Diệp Âm Trúc đang lâm vào tuyệt cảnh, tâm tình khẩn trương cực độ, không còn tâm trạng nào thưởng thức.

Phía sau lưng cơ bắp như căng cứng, trong lòng vẫn ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Hải Dương, đợi chờ mãi vẫn không thấy đòn đánh quyết liệt giáng xuống? Diệp Âm Trúc ngây ra một chỗ, tay vẫn ôm chặt Hải Dương, trong khoảnh khắc hoàn toàn không biết phải làm gì.

- Ây, tiểu tử thối, ngươi còn định ôm cháu gái ta đến lúc nào?

Thanh âm trầm trầm của Tây Đa Phu từ sau lưng Diệp Âm Trúc vang lên, ngữ khí trong lời nói của vị Nguyên soái này mang theo vài phần châm chọc bỡn cợt.

- A?

Diệp Âm Trúc lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng buông 2 tay đang ôm chặt Hải Dương ra, ý thức xoay người lại nhưng vẫn bảo trì vị trí cũ, dùng thân thể chắn ngay trước mặt Hải Dương.

Tây Đa Phu cùng Á Tu Tư cũng đều đang đứng tại chỗ, nhìn hắn cười cười, một bên Ly Sát đứng cạnh, ánh mắt có chút kì quái, nhìn từ thần sắc trong mắt nàng. Diệp Âm Trúc dĩ nhiên thấy được cảm giác hâm mộ.

Tây Đa Phu liếc mắt nhìn Hải Dương một cái, toàn thân Hải Dương lúc này như nhũn ra, nửa tựa nửa đứng phía sau lưng Diệp Âm Trúc, nếu có ánh sáng chiếu đến chỗ đó, mọi người nhất định sẽ thấy gương mặt tươi cười của nàng đã trở nên đỏ bừng. Nhưng mà nước mắt lại lặng lẽ chảy xuôi theo khuôn mặt kiều diễm đó, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

- Thời gian cũng đã hết. Xem như ngươi vượt qua khảo nghiệm.

Tây Đa Phu thản nhiên nói với Diệp Âm Trúc, đi lướt qua người hắn rồi quay trở lại chính đường lúc nãy.

Á Tu Tư cười hắc hắc rồi giơ ngón cái về phía Diệp Âm Trúc tỏ ý tán thưởng:

- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Bất quá ngươi quên hay là cố ý không biết. Hải Dương chính là tôn nữ mà Tây Đa Phu yêu quí nhất. Hắn làm sao có thể xuống tay với cháu gái mình được? Ha ha ha ha ha ha ha.

Cười lớn một tràng dài, hắn cũng đi theo Tây Đa Phu, đồng thời quay trở vào chính đường.

Ly Sát trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái, hừ khẽ nói:

- Anh hùng cứu mỹ nhân à? Ôm người ta thấy thoải mái quá hả?

Diệp Âm Trúc nhất thời không biết nói gì, quay đầu lại nhìn Hải Dương thì thấy nàng vẫn nắm chặt cánh tay mình, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt nàng, nhìn ánh mắt nàng cũng nói với hắn nhiều điều.

- Âm Trúc, cái vòng này thật đẹp.

Hải Dương nhìn Sinh Mạng Thủ Hộ đang đeo trên cổ tay phải của mình.

Đồ vật đã đeo cho người con gái làm sao có thể thu hồi, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Muội thấy nó đẹp thì tặng muội đó, đây là 3 kiện ma pháp vật phẩm trang sức. Lúc đầu là Ny Na nãi nãi tặng cho ta khi ta mới nhập Thần Âm Hệ. Gia gia muội nói đúng, đối mặt với cường địch chân chính, cho dù ta có muốn bảo vệ muội đi nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta đem 3 vật trang sức ma pháp này tặng muội, sự an toàn của muội nhất định có thể đề cao lên một bậc. (Trước kia còn "ta""ngươi" nghe hơi xa cách, bây giờ chuyển ngay sang "ta""muội" cho nó tình cảm nhỉ)

Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa lấy Tâm Linh Thủ Hộ đang đeo trên cổ mình, tháo ra rồi rất tự nhiên quàng lên trên cổ Hải Dương.

Viên bảo thạch đỏ rực trước ngực, cùng với da thịt trắng nõn của Hải Dương thật sự rất hòa hợp, Diệp Âm Trúc nhìn thấy không khỏi có chút ngất ngây:

- Còn kiện Nguyệt Thần Thủ Hộ pháp bào này vĩnh viễn không bao giờ lấm bẩn, ta tặng cho muội. Độ dài lớn nhỏ của nó cũng có thể dùng ma pháp lực điều chỉnh được nữa.

Hải Dương cũng không hề cự tuyệt, chính tay nam nhân trong lòng mình đưa mình vật gì, làm sao có lý do để cự tuyệt. Nàng hiểu được trong thời khắc này, mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

- Âm Trúc, huynh cho muội những thứ này, vậy còn huynh thế nào?

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta còn có đồng đẳng sinh mạng khế ước cùng với Tử, nếu gặp nguy hiểm gì, ta cũng đều có thể thông qua liên lạc tinh thần nhờ Tử triệu hồi ta về bên cạnh. Huống chi, mặc dù thực lực ta còn không đủ chiến đấu cùng cao thủ thực sự nhưng nếu chỉ là tự bảo hộ mình thì chắc không có vấn đề gì. Đi thôi, chúng ta cùng vào trong nhà đi rồi nói chuyện tiếp.

Một lần nữa tiến vào chính đường, Tây Đa Phu đã ngồi chủ vị, chỉ là sắc mặt lão trắng hơn một chút, mấy lần hứng chịu công kích từ Cao tần âm nhận do Diệp Âm Trúc phát động, ngoài ra còn bị Kim Giáp Cấm Trùng tập kích phụ trợ đủ làm cho vị Tử Cấp Đại Chiến Sư này chịu một ít thương tổn.

- Tây Đa Phu gia gia, nếu ngài nghĩ cháu không đủ khả năng mang Hải Dương cùng đi đến Pháp Lam, vậy thì để nàng ở lại đây đi thôi. Vừa rồi là cháu thua.

Diệp Âm Trúc tuyệt không phủ nhận. Ngay lúc Tây Đa Phu phát động một đòn công kích cuối cùng, hắn rõ ràng nhớ kĩ cảm giác bất an vô lực. Chính là do Tây Đa Phu hạ thủ lưu tình thì mình mới kiên trì chống cự lại được.

Tây Đa Phu nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, nhưng cũng không hề trả lời. Mục quang của lão ngược lại không mang cho Diệp Âm Trúc cảm giác bối rối, hắn cũng chỉ im lặng nhìn Tây Đa Phu, mắt đối mắt.

- Ta muốn cùng Diệp Âm Trúc trao đổi riêng một số việc. Á Tu Tư, đành phiền ngươi vậy.

Á Tu Tư mỉm cười nhìn lão bằng hữu lâu năm của mình gật đầu, kéo Ly Sát đang vùng vằng không muốn đi ra khỏi chính đường. Hải Dương tự nhiên cũng hiểu ý tứ của gia gia nàng, Diệp Âm Trúc đã thông qua khảo nghiệm của ông nội, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, mang theo vẻ mặt ngượng ngùng cùng cảm giác ngọt ngào trực tiếp đi thẳng vào hậu đường. Toàn bộ sảnh chính đường rộng rãi, chỉ còn lại 2 người Diệp Âm Trúc và Tây Đa Phu.

- Diệp Âm Trúc, cuối cùng ngươi là ai?

Thanh âm Tây Đa Phu truyền ra, câu hỏi đầu tiên làm cho Diệp Âm Trúc trong lòng trầm xuống.

- Cháu là đệ tử thuộc Thần Âm Hệ của Mễ Lan ma vũ học viện, xuất xứ từ A Tạp Địch Á, những chuyện này chẳng phải Tây Đa Phu gia gia ngài đều biết rõ cả hay sao?

Vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh yên lặng, mặc dù không có Tâm Linh Thủ Hộ nhưng với cường độ tinh thần lực bây giờ của Diệp Âm Trúc, cho dù là Tử cấp cường giả cũng không thể dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm linh của hắn được.

- Ma vũ hợp nhất, có thể tu luyện đến trình độ của ngươi bây giờ, nhân loại cực kì hiếm thấy. Chỉ có tinh linh tộc do trời phú là chủng tộc thân cận tự nhiên hoặc là Long tộc cường đại mới có thể làm được. Hoàng cấp đấu khí nhưng lại phát huy đến gần như uy lực Tử cấp. Dung hòa cùng ma pháp âm nhạc của ngươi, uy lực còn vượt qua cả Tử cấp sơ giai. Ngươi che dấu thật là ghê gớm a! Ngươi có thể nào giải thích hợp lý cho ta, tại sao Hoàng cấp lại phát xuất uy lực vượt qua Lam cấp? Ngươi hẳn là hiểu rõ, tại Pháp Lam này, chính là vi phạm quy tắc cầu vồng. Tham gia Thất quốc Thất Long Bài Vị Chiến, người đầu tiên ngươi phải lo lắng xem ra là chính bản thân ngươi mới đúng.

Nghe Tây Đa Phu nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi trong lòng phát lạnh, toàn thân chấn động một chặp. Đúng vậy, chính bản thân mình chỉ lo đi tới Pháp Lam, dò xét xem Pháp Lam cuối cùng là cái gì, mà lại quên mất một chuyện đơn giản nhất, cũng là việc mấu chốt nhất. Năng lực cấp bậc của Đông Long Bát Tông, trước khi tiến vào Tử cấp thì hoàn toàn ngược lại với cấp bậc của quy tắc cầu vồng. Qua mặt đám đệ tử của Mễ Lan ma vũ học viện thì tất nhiên rất dễ dàng. Nhưng khi tới Pháp Lam là nơi tập trung của đệ nhất cường giả, làm sao có thể giấu diếm được, một khi bị phát hiện tung tích của Đông Long Bát Tông, Pháp Lam làm sao bỏ qua cho mình? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi phát lạnh trong lòng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Diệp Âm Trúc, Tây Đa Phu đột nhiên nở nụ cười, uy áp lúc nãy bắn ra tứ phía bỗng nhiên trong nháy mắt biến mất. Nụ cười của lão cũng làm cho khí chất lạnh lẽo như băng lúc nãy trở nên hiền lành dễ gần.

- Lão bất tử Tần Thương này thật sự là thu được đồ đệ tốt. Lão già Diệp Ly cũng sinh được đứa cháu tốt. Ta thật hâm mộ bọn họ.

- A?

Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn Tây Đa Phu, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào tìm ra câu trả lời, tim đập trong lồng ngực trong nháy mắt gia tốc, ánh mắt trở nên lợi hại sắc bén, ở chỗ sâu thẳm linh hồn trước tiên nhanh chóng liên lạc với Tử.

Tiểu tử ngốc, không cần khẩn trương. Nếu ta muốn giết ngươi, với lực lượng của ngươi hiện giờ, căn bản không có cách gì chống cự lại. Nhìn biểu hiện năng lực của ngươi lúc nãy, hẳn là đã đạt đến Kiếm Đảm Cầm Tâm 7 giai cùng Hoàng Trúc đấu khí cấp giữa 6 giai và 7 giai. Thật sự là khó tưởng tượng a! Trong số hậu duệ trẻ tuổi của Đông Long Bát Tông, ngươi tuyệt đối là người xuất sắc nhất.

Diệp Âm Trúc ý thức lui về sau mấy bước, kinh ngạc không hiểu nhìn Tây Đa Phu:

- Tây Đa Phu gia gia, ngài biết 2 vị gia gia của cháu? Ngài cũng biết chuyện Đông Long Bát Tông?

Đúng vậy, Hải Dương tóc đen mắt đen, Tây Đa Phu cũng là mắt đen tóc đen.

- Ngài cũng là …

Diệp Âm Trúc trong lòng mường tượng đã đoán ra được điều gì nhưng hắn không dám khẳng định điều mình đoán là thật.

Tây Đa Phu chậm rãi gật đầu, nói:

- Không sai, ngươi đoán không sai, ta cũng là một thành viên của Đông Long Bát Tông. Ta xuất thân Mai tông, nói ra thì mẹ ngươi phải gọi ta một tiếng đại bá. Ta là một trong Đông Long Bát Tông 4 hộ pháp trưởng lão, Mai Hoa trưởng lão.

Mai Hoa? Diệp Âm Trúc bỗng nhiên có cảm giác tức cười. Mai Hoa trưởng lão, 4 chữ này áp dụng cho Tây Đa Phu làm cho hắn tức cười đến không thể nhịn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.