Cầm Đế

Chương 123: Thất quốc thất long chiến - thủy tự khúc



Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân nhìn đoản kiếm trước mặt Ai Địch, với thanh âm già lão trầm giọng nói:

-Hắc Long thành sứ giả, mặc dù ta không biết Hắc Long thành các người làm thế nào có được thần khí này, nhưng ngươi có biết rằng kiện Thần Chi thán tức này thuộc vào loại cấm kỵ thần khí không?

Ai Địch nhíu mày không hiểu:

-Cấm kỵ thần khí thì sao? Pháp Lam chưa từng có quy định cụ thể về việc không được mang cấm kỵ thần khí ra làm đổ chú.

Áo Bố Lai Ân nhìn sâu vào mắt Ai Địch, bình thản nói:

-Không sai, Pháp Lam chưa từng có quy định như vậy. Nhưng mỗi khi nhất kiện cấm kỵ thần khí xuất hiện, đều có khả năng mang đến cho đại lục tai nạn rất lớn. Đây là điều Pháp Lam thật sự không muốn chứng kiến, thần khí này có thể tạm thời mang ra làm đổ chú. Nhưng nếu quán quân cuối cùng, cũng tức là đạt được nó không cách nào có năng lực tinh thần chế ngự kiện cấm kỵ thần khí này, thì Pháp Lam sẽ tạm thời đem nó phong tồn, để tránh nguy hại nó có thể mang lại cho nhân gian.

Ai Địch kinh ngạc vô cùng:

-Việc này sao có thể như vậy? Đây là bảo vật của Hắc Long thành chúng ta.

Áo Bố Lai Ân hừ lạnh một tiếng. Quang nguyên tố ba động trong không khí đột nhiên kịch liệt cuộn tới, Ai Địch sắc mặt trắng nhợt, thân thể không có khả năng khống chế tự động lui về phía sau hai bước, trực tiếp ngã vào chỗ ngồi của mình. Chỉ nghe Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân trầm giọng nói:

-Hắc Long thành sứ giả, kể từ lúc ngươi đưa thần khí này lên trên bàn, cho đến trước khi thất quốc thất long bài vị chiến chưa chấm dứt, nó đã không còn thuộc về Hắc Long thành các ngươi. Đồng thời, xin ngươi đừng quên, nơi này là Pháp Lam. Khi đến nơi đây, buộc phải tuân thủ quy tắc của Pháp Lam.

Ai Địch sắc mặt rất khó coi, nhưng ngoại trừ hắn thì mọi người xung quanh lại không cảm giác được quang minh khí tức trong nháy mắt bộc phát cường đại đến mức nào. Hắc Long không tiếp tục phản kháng nữa. Mặc dù trong mắt vẫn lóe ra bất phục và phẫn nộ quang mang, nhưng chỉ có thể cúi đầu ngồi tại vị trí của mình.

Thần chi thán tức, thần khí này để lại ấn tượng rất mạnh đối với Diệp Âm Trúc. Ngay khi thấy nó, Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ đến Thiên sứ thán tức mà mình đã tặng lại cho Tô Lạp, khi so sánh với thần khí đã tiếp cận siêu thần khí Thần chi thán tức, hai thanh chủy thủ này hiển nhiên cùng loại hình vũ khí, chỉ bất quá Thần chi thán tức rõ ràng là nhất hệ vũ khí chung cực phẩm loại, cao hơn thiên sứ thán tức không chỉ nhất giai, vô hiệu bất kể vật lý phòng ngự cùng ma pháp phòng ngự,loại thuộc tính này thật sự quá biến thái.

Còn lại ngũ quốc và ngũ long thành, mỗi đại diện lần lượt đem ra các thần khí của mình. Với việc Mễ Lan, Lam Địch Á Tư hai đại đế quốc đưa ra tứ kiện cường đại thần khí này, thập kiện thần khí còn lại chỉ có tác dụng làm nền cho chúng, những thần khí bọn họ mang đến thậm chí ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không thấy hấp dẫn.

Quá trình giới thiệu Thập tứ kiện thần khí kết thúc rất nhanh, lúc này Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân và Ám tháp tháp chủ Tư Long thần sắc đã khôi phục lại bình thường.

Áo Bố Lai Ân khua tay,quang mang chói sáng, thập tứ kiện thần khí đang đặt trên bàn đồng thời bay thẳng lên, trong tinh quang lấp lánh chiếu rọi phiêu phù hạ xuống Tinh Quang thai, các vật đều lấp lánh quang mang thuộc tính của mình.

-Mã Lệ Na, mang thần khí lần này chúng ta dùng làm giải thưởng ra.

-Vâng.

Quang Minh thánh nữ đứng ở sau lưng Áo Bố Lai Ân cung kính đáp ứng,tử quang nhàn nhạt một lần nữa lại xuất hiện trên hai tay nàng.Không hề trông thấy sự xuất hiện của không gian giới chỉ,quang mang chợt lóe, trong không trung ngoài thập tứ kiện thần khí lại xuất hiện thêm một kiện thần khí.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy chỉ có một thanh trường kiếm lơ lửng giữa không trung, quang mang rực rỡ từ trên trường kiếm toả ra. Trong thập tứ kiện thần khí Thất quốc thất long thành sứ giả mang đến, ngoại trừ tứ kiện thần khí Mễ Lan, Ngân Long Thành, Lam Địch Á Tư, Hắc Long thành mang đến. Thập kiện thần khí còn lại đồng thời đều trở nên ảm đạm.

Đó là một thanh trường kiếm trong suốt màu trắng sữa,thân kiếm phảng phất như hư ảo, kiếm dài tiêu chuẩn ba thước sáu tấc, so với cách chế tác trường kiếm của quý tộc thì hẹp hơn vài phân. Thân kiếm mộc mạc, trơn nhẵn không có hoa văn điêu khắc, ở cuối chuôi kiếm chỉ khảm một viên kim sắc bảo thạch chói lòa, kim sắc bảo thạch như thế mà lại tỏa ra quang mang nhũ bạch sắc(màu trắng sữa),quang mang ấm áp khiến người ta liên tưởng ngay đến mặt trời.

Mã Lệ Na chậm rãi nói:

-Đây là Áo Cổ Tư Đô chi kiếm, Áo Cổ Tư Đô, trong truyền thuyết của thượng cổ quang minh thần đời trước, là chiến sĩ vĩ đại nhất. Sau khi Quang Minh thần vì cứu thế gian mà phóng thích toàn bộ tánh mạng lực của mình, Áo Cổ Tư Đô cũng kế thừa quang minh thần thần vị, trở thành vị tân thần. Thần thánh chi kiếm này chính là trường kiếm Áo Cổ Tư Đô đại thần trước khi trở thành thần sử dụng. Kiếm này bản thân sở hữu quang minh lực thuần khiết nhất, là khắc tinh của mọi tà ác.

Chứng kiến Quang Minh thần kiếm, ánh mắt đầu tiên toả sáng chính là Ly Sát, Ngân Long là ma pháp long, am hiểu nhất là ma pháp, mà Ngân Long Thành sở dĩ là Hắc Long thành tử địch, trong đó nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vì ma pháp Ngân Long am hiểu nhất là quang minh hệ, kiếm này truyền thừa từ Áo Cổ Tư Đô đại thần đích thần thánh chi kiếm nếu rơi vào trong tay Ngân Long nhất tộc, đối với Hắc Long tộc sự uy hiếp không thể nghi ngờ là rất lớn.

Áo Bố Lai Ân không hề nhìn Áo Cổ Tư Đô chi kiếm lơ lững trong không trung, ánh mắt đảo qua trên người hai mươi tám vị sứ giả, nói:

-Bây giờ tất cả đổ chú và phần thưởng thần khí đều đã ở chỗ này. Không tính Áo Cổ Tư Đô chi kiếm, về thập tứ kiện thần khí các vị sứ giả đang thấy trước mắt, bảy người chúng ta đã qua thương nghị và xếp hạng thập tứ kiện thần khí.

Diệp Âm Trúc có chút tò mò nhìn vị Quang Minh tháp chủ này. Đã qua bảy người thương nghị? Bọn họ đã thương nghị qua lúc nào? Chẳng lẽ là tâm ý tương thông sao? Khi hắn bên này trong lòng tò mò, Áo Bố Lai Ân vẫn tiếp tục nói.

-Thần chi thán tức mặc dù là một trong cấm kỵ thần khí, nhưng hiệu quả cường đại của nó thì không thể nghi ngờ. Cho dù cùng thần thánh cự long và Hắc Phượng Hoàng thân thể tinh hoa hình thành nên thần khí so ra cũng phải kém hơn một chút, cho nên chúng ta công nhận, Thần chi thán tức trong thập tứ kiện thần khí bài danh vị đệ nhất,các vị sứ giả nếu có dị nghị có thể đưa ra ý kiến.

Sau khi nghe Áo Bố Lai Ân nói, mới vừa rồi thần sắc còn khó coi Ai Địch gương mặt lạnh lùng nhất thời có vài phần đắc ý. Đệ nhất, Thần chi thán tức cuối cùng vẫn được xếp đệ nhất.

Người nào dám có ý nghi ngờ phán đoán của Pháp Lam thất tháp tháp chủ? Huống chi Thần chi thán tức này quả thật cường đại, Hương Loan cùng Ly Sát cũng không có lên tiếng, mặc nhiên thừa nhận Thần chi thán tức xếp hạng nhất trong thập tứ kiện thần khí.

Áo Bố Lai Ân tiếp tục nói:

-Sau thần chi thán tức, nghịch lân có thể gọi về thần thánh cự long Nặc Khắc Hi được chúng ta cho rằng xếp vị trí thứ hai. Mặc dù Hắc Phượng Hoàng cùng thần thánh cự long cùng là thập cấp ma thú trong truyền thuyết, nhưng Hắc Phượng Hoàng vĩ vũ sống lại kỹ năng so với triệu hồi thần thánh cự long còn kém một chút. Cho nên lưỡng kiện thần khí này cũng chia ra xếp nhị, tam vị. A lý nạp tư chi địch xếp vị trí thứ tư, ……

Thập tứ kiện thần khí nhất nhất được xếp hạng, đến từ Thất quốc thất long thành hai mươi tám vị sứ giả không có bất kì người nào đưa ra dị nghị gì, ít nhất tại việc xếp hạng thần khí, Pháp Lam quả thật công bình.

Xong phần thần khí bài vị. Áo Bố Lai Ân tiếp tục nói:

-Lần này thất quốc thất long bài vị chiến số lượng người tham chiến so với các lần trước cũng không có gì khác nhau. Duy nhất có một điểm bất đồng là lần này trong hai vị đại biểu Ngân Long Thành phái tới có một vị chưa tới hai mươi tuổi là ngoại tịch Ngân Long, căn cứ quy định của thất quốc thất long bài vị chiến, hắn có quyền trong lúc chiến đấu gọi về một linh hồn hiến tế ma thú của mình phụ trợ chiến đấu.

Vừa nói điều này Áo Bố Lai Ân ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Diệp Âm Trúc.

Áo Bố Lai Ân ánh mắt rất bình thản, thậm chí có chút cảm giác ấm áp, cùng hắn đối nhãn không hề có áp lực, ấm áp giống như gió xuân. Ánh mắt Diệp Âm Trúc nhìn thẳng vào vị Quang Minh tháp chủ này. Giữa lúc đó, Áo Bố Lai Ân kinh ngạc phát hiện, từ trên người gã thanh niên trước mắt này, hắn đã cảm giác được quang minh khí tức cực kỳ thân thiết, đó phảng phất như là cùng với thuộc tính khí tức của mình giống nhau.Trong lúc nhất thời, Áo Bố Lai Ân không khỏi đối với Diệp Âm Trúc hảo cảm tăng nhiều, hướng gã gật đầu mỉm cười. Hắn cũng không biết, thân mình Diệp Âm Trúc không hề có quang minh thuộc tính, chỉ là bởi vì tự thân trúc đấu khí thuộc về loại lực lượng tự nhiên tinh khiết nhất, cũng gần với quang minh nhất, hơn nữa cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc có thể thích ứng bất kì hoàn cảnh nào, dưới hoàn cảnh Tinh Quang thai kích thích mới dung nhập vào trong đó, Tinh Quang thai chính là Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân sáng tạo ra. Diệp Âm Trúc dung nhập vào trong hoàn cảnh của nó, khí tức tự nhiên sẽ làm vị Quang Minh tháp chủ này cảm thấy thân thiết.

Lời nói của Áo Bố Lai Ân lập tức khiến cho phía Hắc Long thành một phương phản ứng. Người của Hắc Long thành tự nhiên có thể nhìn ra Ly Sát là Ngân Long, mà Nguyệt Huy rõ ràng không phải thanh niên hai mươi tuổi. lại còn là một gã cường đại hắc ám hệ ma pháp sư, về phần Hương Loan càng không cần phải nói.

Cho nên, ánh mắt bọn họ và Áo Bố Lai Ân cơ hồ nhất thời tập trung tại trên người Diệp Âm Trúc.

Hắc Phượng Hoàng ánh mắt dừng lại thời gian ngắn nhất, nàng đơn giản chỉ liếc mắt qua Diệp Âm Trúc một cách đơn thuần, rồi lập tức đưa ánh mắt dời đi phương hướng khác. Nhưng Lam Địch Á Tư cùng Hắc Long thành ba gã sứ giả còn lại, lại nhìn chằm chằm Diệp Âm Trúc không ngừng, bọn họ hiển nhiên cũng không biết trước là lần này Ngân Long Thành cư nhiên phái đến một người, một ngoại tịch Ngân Long. Theo bọn họ nghĩ, chuyện đó và chịu chết không có gì khác nhau, hai mươi tuổi ngoại tịch Ngân Long thực lực có thể mạnh được bao nhiêu? Cho dù kế thừa Ngân Long nhất định năng lực cũng không có khả năng mang đến uy hiếp cho Hắc Long trưởng thành như bọn hắn, thân mình thực lực cũng không mạnh, có thể có được cái gì ma thú linh hồn hiến tế đây? Ánh mắt khinh miệt đồng thời xuất hiện trong mắt hai gã nam tính, chỉ có mẫu Hắc Long hóa thân thành diễm nữ nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt đa phần là tò mò.

-Hãy nhanh chóng bắt đầu đi.

Ám tháp tháp chủ Tư Long tựa hồ có chút không chờ được, hướng về phía Áo Bố Lai Ân đề tỉnh.

Áo Bố Lai Ân gật đầu:

-Xin các vị không nên ngạc nhiên, bây giờ ta sẽ đưa các người đi đến mấy trận doanh của chiến sĩ. Cho các vị thời gian chuẩn bị là một giờ, sau một giờ, sẽ có thánh kỵ sĩ phụ trách tiếp đón các người dẫn các người đi tới trận đấu tràng lần này, bổn tọa cũng sẽ cùng với sáu vị tháp chủ xuất hiện ở nơi này. Khi thất quốc thất long bài vị chiến chấm dứt, hy vọng còn có thể ở chỗ này gặp lại đủ tất cả mọi người.

Quang Minh tháp chủ giơ tay phải nhẹ nhàng khua động. Sau một sát na, không khí vậy mà đã biến thành một màu hoàng kim. Kim quang mãnh liệt đem đến một cảm giác kỳ dị bao trùm thân thể hai mươi tám gã sứ giả. Trong khoảnh khắc bị kim sắc quang mang bao trùm ngăn cản tầm mắt, Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác tựa như có một ánh mắt rất ôn nhu đang nhìn mình. Nhưng khi hắn nhìn lại về hướng đấy thì tất cả không gian xung quanh chỉ còn là một hải dương kim sắc.

Một khắc sau đó, quang mang nhàn nhạt lấp lánh, bản thân Diệp Âm Trúc và ba người đi cùng đã xuất hiện ở một nơi khác, thực ra là trở lại chỗ quen thuộc, bên ngoài Pháp Lam thánh thành, phía trước cổng Phi Mã, cánh cổng mà bọn họ lúc đầu tiến vào. Cách đó không xa, doanh trại mà Tử Thần Ngũ Bách cùng hai ngàn long kỵ binh của Mễ Lan đế quốc tập kết đang nằm trong yên lặng.

Hiện tại tâm tình Hương Loan có chút phức tạp, bị Hắc Phượng Hoàng toàn diện áp chế làm cho nội tâm nàng không ngừng sinh ra cảm giác rất khó chịu. Sau khi thoát ly áp lực hào khí của Tinh Quang thai, đến lúc này nàng mới thoáng có chút cảm giác thoải mái, nàng nhìn về phía Ám hệ đại ma đạo sư Nguyệt Huy với ánh mắt cầu trợ:

-Chúng ta tiếp theo nên làm gì?

Nguyệt Huy ánh mắt chuyển tới trên người Diệp Âm Trúc và Ly Sát, trong mắt lấp loáng kỳ vọng quang mang:

-Tiếp theo thì phải xem chiến sĩ của chúng ta rồi, toàn bộ thần khí đã xuất hiện, bốn thứ thần khí xếp hạng đầu cùng kiện thần khí do Pháp Lam đưa ra tưởng thưởng hai vị đều đã nhìn thấy. Trước khi xuất phát bệ hạ từng nói rằng, nếu lần này các ngươi có thể đại biểu Mễ Lan và Ngân Long thành đạt được thắng lợi cuối cùng, vậy thì không chỉ có phần thưởng Pháp Lam đưa ra sẽ thuộc về các ngươi, mà đồng thời, trong hai kiện thần khí phần thưởng của đế quốc sẽ lấy ra một kiện tặng cho các ngươi. Âm Trúc, Ly Sát công chúa, tương lai của đế quốc và Ngân Long Thành phó thác cho các ngươi.

Đồng thời trong lúc nói, Nguyệt Huy thậm chí có chút cung kính cúi người hướng hai người hành lễ.

Ở bên cạnh, Hương Loan cũng có phản ứng. Thất quốc thất long bài vị chiến trọng yếu như vậy, nàng không dám khinh mạn, đồng thời cùng Nguyệt Huy hành lễ. Khi ánh mắt nàng lướt qua từ trên người Ly Sát chuyển sang bên phía Diệp Âm Trúc thì trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia quang mang nóng bỏng.

Ly Sát chỉ lãnh đạm khẽ gật đầu.

-Âm Trúc, ngươi nhanh chóng chuẩn bị nhân mã của các ngươi, thời gian một giờ cũng không phải dài.

Lời nói vừa dứt, thân hình nàng chợt lóe lên, đã biến mất vào trong doanh trướng Mễ Lan đế quốc. Diệp Âm Trúc biết, Ly Sát muốn lợi dụng chút thời gian cuối cùng này tiến hành tu luyện, giữ cho bản thân bảo trì ở trạng thái tốt nhất. Mặc dù biểu hiện trên mặt nàng hết sức bình tĩnh, nhưng nét ngưng trọng ở sâu trong đáy mắt lại không thể gạt được chính mình.

Nhìn Ly Sát rời đi. Hương Loan đột nhiên nói:

-Nguyệt Huy gia gia, ngài tới doanh trướng trước đi, cháu có vài lời muốn nói riêng với Diệp Âm Trúc.

Nguyệt Huy trước tiên ánh mắt sáng lên một chút, nhìn sâu vào mắt Hương Loan, nói:

- Công chúa điện hạ, xin ngài nhanh cho. Âm Trúc cần phải an bài chiến thuật đối phó, Ly Sát công chúa nói đúng, thời gian một giờ thật sự không dài.

Nói xong những lời đó, một đoàn hắc vụ dần bao phủ xung quanh thân thể lão, sau đó biến mất không còn thấy gì nữa.

Nhìn Hương Loan, Âm Trúc có chút mù mờ, bởi vì hắn cũng không biết Hương Loan muốn nói chuyện gì với mình.

Hương Loan tiến lên vài bước, tới chỗ cách trước mặt Diệp Âm Trúc một xích mới ngừng lại. Tại khoảng cách gần nhau như vậy, hơi thở nàng gần như trực tiếp rơi vào trên cổ Diệp Âm Trúc, nhàn nhạt hương khí này không khỏi mang đến cho Diệp Âm Trúc một chút cảm giác khẩn trương, làm cho hắn bất chợt nhớ lại0020chuyện tiếp xúc thân mật cùng nàng trên sông vắng ngày trước. 1/3 mét

-Âm Trúc. Ta biết mấy ngày nay đã có thái độ bất hảo với ngươi, Thất quốc thất long bài vị chiến sắp bắt đầu, xin ngươi tha thứ cho những chuyện vô lý của ta trước đây.

Hương Loan rất trịnh trọng nói với Diệp Âm Trúc, và một lần nữa hướng hắn hành lễ.

-Hương Loan học tỷ, ngươi làm gì vậy?

Diệp Âm Trúc hoảng sợ, nắm bả vai Hương Loan ngăn lại.

Nương theo hành động khẩn trương đấy, Hương Loan được thể ngã vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng của Diệp Âm Trúc, bộ mặt xinh đẹp tựa ở trên ngực hắn.

-Âm Trúc, ta biết là ngươi thuộc về Hải Dương, ngày đó ta thật sự sai rồi. Ngươi biết không,khi ta nghe được Hải Dương cùng Ly Sát nói chuyện ở trên bờ, ta thậm chí có cảm giác muốn chết ngay tại chỗ. Ta nghĩ bản thân mình thật quá hèn hạ, vì bản thân mình mà suýt nữa tổn thương tới tình tỷ muội giữa ta và Hải Dương. Ngươi hãy yên tâm, sau này ta tuyệt sẽ không quấy nhiễu ngươi nữa, chỉ xem ngươi như hảo bằng hữu. Chuyện xảy ra giữa chúng ta lúc đó, còn có những lời ta nói với ngươi, mong là ngươi hãy quên hết đi, được không?

Diệp Âm Trúc ngơ ngẩn cảm thụ tâm tình kích động của Hương Loan.

-Học tỷ, ngươi đây là ……

Hương Loan buông vòng tay đang ôm lấy Diệp Âm Trúc ra, buồn bã cười, nói: -Không có gì, ta chỉ muốn nhớ lại một chút cảm giác ấm áp không thuộc về ta, Âm Trúc, bất luận như thế nào nhất định phải còn sống trở về, kể cả thất bại trong Thất quốc thất long bài vị chiến lần này, vì Hải Dương, ngươi cũng nhất định phải còn sống trở về. Đi thôi, trở lại với các chiến sĩ của người đi. Bọn họ đang chờ ngươi.

-Được.

Diệp Âm Trúc nhất thanh đáp ứng, mang theo tâm trạng có chút kì dị vừa muốn xoay người đi về phía doanh trại. Nhưng lại nghe thấy thanh âm của Hương Loan.

-Âm Trúc.

-Còn gì nữa?

Diệp Âm Trúc quay người lại.

Hương Loan cắn cắn môi dưới, khuôn mặt bỗng đỏ như ráng chiều.

-Ta cả đời này, trên phương diện cảm tình sợ rằng vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc. Ta là công chúa Mễ Lan đế quốc, nếu ngươi lần này có thể trợ giúp Mễ Lan đạt được thắng lợi cuối cùng, ta… ta sẽ thưởng cho ngươi lần đầu tiên của ta.

Kích thích, cảm giác kích thích cực kỳ mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập trong tâm tưởng Diệp Âm Trúc, Hương Loan tuyệt đỉnh mỹ nữ như vậy, sát thương lực đối với mọi nam nhân thật khó có thể tưởng tượng. Diệp Âm Trúc cũng là một nam nhân mà thôi, nghe được lời giao ước như vậy của nàng khiến toàn thân bỗng phát nhiệt. Nhưng dù sao hắn cũng đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, sau thoáng thất thần, thần sắc hắn đã nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường.

-Học tỷ, ngươi không cần như vậy. Hiện giờ mọi thứ đều chưa có phát sinh. Ngươi ngàn vạn lần không nên tự xem thường mình.Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể tìm được một nơi chốn tốt nhất. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang toàn lực ra ứng phó. Nếu ta thật sự đái lĩnh các dũng sĩ thu được thắng lợi cuối cùng, vậy phiền học tả lại khiêu vũ cho ta xem một khúc nghê thường. Được không?

Nói xong những lời này, trên mặt Diệp Âm Trúc nở nụ cười rạng rỡ, hướng đến Hương Loan khẽ gật đầu, thần quang trong mắt lưu chuyển. Với những bước chân tự tin, hắn đi dần về phía doanh trại của Tử Thần Ngũ Bách.

Hương Loan si ngốc nhìn thân ảnh Diệp Âm Trúc rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

-Tên ngốc, ngươi nghĩ Hương Loan ta là ai? Lời ta đã nói tuyệt nhiên sẽ không thay đổi.

Khi Diệp Âm Trúc trở lại doanh trại, Tử Thần Ngũ Bách đã chờ đợi sẵn sàng.Trong mấy ngày này, các chiến sĩ Tử Thần Ngũ Bách luôn ở trong trạng thái trực chiến. Ngay khi nhận được tin tức từ Nguyệt Huy đại ma đạo sư, bọn họ lập tức tập trung ở giữa doanh trại, đợi Diệp Âm Trúc đến.

-Âm Trúc.

Áo Lợi Duy Lạp đi lên đón đầu. Khi ánh mắt hai người tương giao, mặc dù Áo Lợi Duy Lạp không hề nói thêm gì nữa nhưng Diệp Âm Trúc cũng hiểu, các chiến sĩ Tử Thần Ngũ Bách đã chuẩn bị sẵn sàng

-Tử Thần Ngũ Bách. Nghe hiệu lệnh của ta, nghỉ ngơi tại chỗ.

Đối với Tử Thần Ngũ Bách, đã không cần bất kì lời động viên nào. Sự khởi đầu của Thất quốc thất long bài vị chiến chính là sinh tử chiến. Muốn còn sống ly khai chiến trường, sao có thể không mang toàn lực ra ứng phó? Không cần thiết gia tăng thêm áp lực cho Tử thần Ngũ Bách nữa, bọn họ cần thiết phải giữ vững trạng thái tinh thần sung mãn.

Cùng với Diệp Hồng Nhạn đi tới bên Diệp Âm Trúc còn có thêm một người, đó là Hải Dương, nàng mặc ma pháp bào màu trắng nhũ, mái tóc dài màu đen, mặt che bằng lụa trắng.

-Âm Trúc. Ngươi đã quay về rồi.

Hải Dương hơi có chút kích động nói.

Diệp Âm Trúc chủ động kéo tay nàng.

-Cuộc chiến sẽ lập tức bắt đầu bây giờ. Hải Dương, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Hải Dương gật đầu, bàn tay mạnh mẽ ấm áp của Diệp Âm Trúc mang cho nàng cảm giác vô cùng an toàn, bất luận là có sắp lên núi đao hay phải xuống biển lửa. Nàng cũng không hề thấy sợ hãi.

Diệp Âm Trúc ánh mắt chuyển sang phía Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, -Chúng ta đến giờ vẫn chưa biết quy tắc trận đấu, nhưng chiến đấu lần này nhất định gian khổ trác tuyệt. Chúng ta nếu mang theo mọi người đi đến nơi đây, sẽ cố gắng có thể mang theo mỗi một người bình an rời khỏi nơi này. Chuyến đi Cực Bắc Hoang Nguyên cũng đã giúp cho bản thân chúng ta đủ ăn ý. Chúng ta bây giờ cần nhất không phải chiến thuật, mà là quyết tâm tất thắng, trong trận chiến sắp bắt đầu tới đây, chúng ta sẽ không để cho địch nhân sống sót.

Áo Lợi Duy Lạp trong lòng rùng mình, nếu không phải từng đi cùng Diệp Âm Trúc tham gia chiến dịch Cực Bắc Hoang Nguyên, hắn thật sự rất khó tưởng tượng những lời tràn ngập mùi máu tanh vừa rồi là từ trong miệng Diệp Âm Trúc nói ra, mà khi nói ra những lời này, ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên vẻ trong sáng như trước.

Một giờ thời gian trôi qua, phi mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức xuất hiện chuẩn xác ở trước Mễ Lan đế quốc doanh trại, nhưng lần này hắn chỉ đến một mình.

Hương Loan cùng Nguyệt Huy đứng ở kế bên, đưa mắt nhìn đoàn người Diệp Âm Trúc theo sau phi mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức rời đi, bắt đầu từ lúc này bọn họ đã không còn là chỉ huy nữa. Khi đi ngang qua bên người Hương Loan, Diệp Âm Trúc hướng nàng và Nguyệt Huy kiên định gật đầu.Các chiến sĩ Tử Thần Ngũ Bách do xuất hiện thêm Hải Dương nên phải để một người ở lại, còn lại tất cả đều yên lặng đi theo phía sau Diệp Âm Trúc, Ly Sát, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn. Mặc dù bọn họ trong khi di chuyển không thể không phát ra tiếng động như các Pháp Lam kỵ sĩ lúc trước, nhưng cước bộ chỉnh tề cùng khí tức nghiêm trang cũng khiến cho Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ có chút để ý.

Ngoài ý liệu của Diệp Âm Trúc, Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ không đưa bọn họ tiến vào nơi chiếm diện tích khổng lồ Pháp Lam thánh thành nữa, mà là đi vòng men theo tường thành tới phía tây của Pháp Lam thánh thành. Khi bọn hắn đến nơi, đại biểu lục quốc lục long thành khác cũng đã được tập hợp ở đó.

Trong tầm mắt, Diệp Âm Trúc đầu tiên chú ý đến chính là Lam Địch Á Tư chiến đội được chỉ huy bởi Hắc Phượng Hoàng. Chứng kiến Hắc Phượng Hoàng lẳng lặng dẫn đầu năm trăm chiến sĩ Lam Địch Á Tư, hắn không tránh khỏi chút kinh hãi. Chẳng lẻ vị này công chúa Lam Địch Á Tư đế quốc không chỉ có vai trò đại biểu sứ đoàn, mà đồng thời cũng chỉ huy chiến sĩ bên nàng tham chiến sao?

Không chỉ có mình nàng, gã thanh niên cùng nàng xuất hiện tại Pháp Lam thánh thành nội cũng có mặt. Nói cách khác, hai sứ giả của Lam Địch Á Tư tiến vào Pháp Lam thánh thành đều là tham chiến giả, điểm này so với Mễ Lan đế quốc hoàn toàn bất đồng.

Lam Địch Á Tư chiến đội có tổng cộng bốn trăm chiến sĩ và một trăm tên ma pháp sư. Hấp dẫn chú ý của Diệp Âm Trúc nhất là hai mươi người ở ngay phía sau Hắc Phượng Hoàng. Hai mươi người này trang phục so với các chiến sĩ Lam Địch Á Tư còn lại hoàn toàn bất đồng, ba trăm tám mươi chiến sĩ kia đều mặc trọng khải giống như tử thần năm trăm, nhưng hai mười người này lại mặc một bộ trang phục màu đen, mà dường như không có khả năng phòng ngự. Thậm chí đầu cũng đội loại mũ màu đen trùm kín, chỉ hở ra đôi mắt, đưa tướng mạo bọn họ ẩn dấu hoàn toàn bên trong. Trên mỗi người đều toả ra khí tức băng lãnh trầm ngưng. Nhìn qua không phát hiện ra bọn họ mang theo vũ khí gì, nhưng hai mươi người này lại đem đến cho Diệp Âm Trúc cảm giác nguy hiểm.

Binh chủng chủ lực của thất quốc tham chiến không hề có ngoại lệ, đều là trọng trang giáp chiến sĩ. Kỳ lạ nhất là tham chiến giả của Ba Cứu vương quốc, tất cả năm trăm người đều là chiến sĩ. hơn nữa đều là cự hán cao hơn hai thước rưỡi, mỗi người đều cầm trong tay chùy xích bằng tinh thiết, khải giáp trên người họ có độ dầy kinh nhân, năm trăm người đứng đó trông như một mảnh cương thiết bích lũy.

- Âm Trúc, ngươi phải chú ý đến nhân mã của Lam Địch Á Tư và Ba Yểm vương quốc. Dịch Yểm vương quốc lần này phái tới tất cả đều là binh chủng đặc biệt bàng bối cự hán. Chủng tộc này có năng lực tự cuồng hóa tăng khả năng phòng ngự thân thể lên rất cao, lực lượng đồng thời cũng tăng mạnh mẽ đến mức kinh người. Mặc dù bọn họ không thể tu luyện đấu khí, nhưng lại là trọng trang bộ binh đáng sợ nhất, trong tình huống một đối một, cho dù là Ai Lý Khắc Dân long kỵ binh của chúng ta cũng không thể cùng bọn chúng đối kháng, khải giáp trên người bọn họ nặng hơn bốn trăm cân, lại có vũ khí cự hình lang nha chùy, còn được gọi là lục giảo nhục ky, nếu như phối hợp kim chúc hóa gia trì của Kim Chúc Long, sẽ có uy hiếp rất lớn đối với chúng ta. Một trăm tên ma pháp sư của Lam Địch Á Tư phái ra chắc hẳn đều tu luyện ám ma hệ ma pháp. Các chiến sĩ của họ có nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ ma pháp sư tồn tại, nếu chúng ta đối đầu bọn họ, trước hết phải nghĩ biện pháp giết chết số ma pháp sư đó. Về phần đồng minh còn lại của Lam Địch Á Tư, Ba Lợi Quốc, thì không có gì đáng ngại. Mặc dù họ cũng có một trăm tên thanh niên ma pháp sư, nhưng chất lượng rõ ràng rất kém, với thực lực của tử thần năm trăm chiến sĩ chúng ta thì chỉ cần một lần tất cả trùng phong là có thể đánh bại bọn họ. Có điều phải đề phòng là Ba Lợi Quốc vô cùng am hiểu độc tiễn quần công. Ta dám khẳng định, ngoại trừ ma pháp sư ra, bốn trăm người còn lại tuy trang phục bên ngoài là trọng trang chiến sĩ, nhưng thật ra đều là cung tiễn thủ ưu tú. Trên chiến trường Lam Địch Á Tư, cung tiễn thủ Ba Lợi Quốc luôn được sử dụng trong việc tiêu hao lực lượng của chúng ta.

Hiển nhiên nhận thức của Áo Lợi Duy Lạp về các quốc gia trên đại lục hơn hẳn Diệp Âm Trúc, chỉ qua giới thiệu đơn giản đã làm hắn có hiểu rõ nhất định đối với các đối thủ trong thất quốc thất long chiến.

- Về thực lực của các nước liên minh với chúng ta thì sao?

Diệp Âm Trúc truyền âm hỏi.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Các nước liên minh cùng chúng ta mặc dù không có chiến sĩ cường đại như Ba Yểm vương quốc, nhưng cũng có thực lực bất phàm, nhất là các nước cũng có biên giới tiếp giáp Cực Bắc Hoang Nguyên như Mễ Lan chúng ta, A Tư Khoa Lợi Quốc và Phật La Quốc. Ngươi xem, toàn bộ số mặc huyết hồng hắc khải giáp bên kia gọi là Phật La Quốc huyết sắc vệ đội, trong đội hình bọn họ mặc dù chỉ có ba mươi ma pháp sư nhưng đều là huyết ma pháp sư vô cùng đặc thù, còn được gọi là huyết pháp. Là một loại ma pháp sư có số lượng cực kỳ ít ỏi, bọn họ có hai năng lực lợi hại nhất, một là hấp thu ma pháp lực của ma pháp sư đối phương, hai là huyết kỹ năng phụ trợ cho chiến sĩ đồng đội. Một khi chiến sĩ được cấp cho huyết năng lực, hiệu quả thu được sẽ không kém năng lực cuồng hóa. Là đồng minh mạnh nhất của chúng ta, lần này Phật La Quốc chiến sĩ do Hi Lạp Lý con trai Nguyên soái đế quốc Hi Nhĩ Đặc thống lĩnh. A Tư Khoa Lợi Quốc đế quốc cũng là trợ thủ không tồi của chúng ta, do nhiều năm chiến đấu chống lại thú nhân pháo đài Sở la môn, từ hùng nhân học được trịch mâu thủ có sát thương lực kinh người. Ngươi xem, trong năm trăm người bọn họ có hai trăm đại thế ma pháp sư trịch mâu thủ. Nếu để cho bọn họ lại gần trong vòng ba trăm bước, chính là cơn ác mộng của ma pháp sư, A Tư Khoa Lợi trịch mâu thủ cùng Ba Lợi Quốc thần xạ là lực lượng cực mạnh trong viễn trình chiến đấu. Về phần Ba Lặc Mạc Quốc, mặc dù tương đối yếu hơn một chút nhưng là minh hữu tốt nhất của chúng ta, họ nhận được không ít trợ giúp của đế quốc chúng ta. Ngươi đừng đánh giá bọn họ theo bề ngoài kém cỏi, Ba Lặc Mạc Quốc có một truyền thống, nếu muốn trở thành cao tầng chiến sĩ trong quân đội của vương quốc đều phải trải qua Ba Lặc Mạc cảm tử đội lịch lãm. Ta dám khẳng định, trong năm trăm chiến sĩ Ba Lặc Mạc phái ra lần này, ngoại trừ năm mươi ma pháp sư ra, còn lại bốn trăm năm mươi người đều là thành viên cảm tử đội, thực lực bọn họ không hẳn là rất mạnh, nhưng lại là binh chủng cường đại không biết sợ chết là gì. Trên chiến trường lưu truyền một câu nói, thà đối mặt Mễ Lan long kỵ binh, còn hơn cùng Ba Lặc Mạc cảm tử đội chiến đấu. Bọn người kia vì để đạt được thắng lợi thậm chí có thể sẵn sàng dùng chính cái chết của mình đổi lấy tính mạng của địch nhân, sự điên cuồng này thậm chí kinh khủng hơn so với Bàng Bối chiến sĩ sau khi cuồng hóa. May là các chiến sĩ có thể trở thành đội viên cảm tử đội cũng sẽ không quá cường đại, hơn nữa lại tiêu hao quá nhanh. Nếu không, giả như Ba Lặc Mạc Quốc có một binh chủng cảm tử số lượng đạt tới một vạn, thì lục chiến quân đội ai còn có thể ngăn cản họ?

Trước khi đến nơi này, Diệp Âm Trúc phần lớn tâm trí đều tập trung cho việc tu luyện của mình và chỉ huy tử thần năm trăm, còn hiểu biết đối với các nước trên đại lục thì rất ít. Hắn không phải không coi trọng việc thu thập tư liệu về các quốc gia, nhưng do có Nguyên Soái như Áo Lợi Duy Lạp, nên vấn đề quan trọng đó đương nhiên không cần hắn tổn hao tinh lực.

Đúng lúc đó, bảy thánh kỵ sĩ đồng thời đi đến tập trung ở cùng một chỗ, ở đó đã có sẵn năm người mặc trang phục thánh kỵ sĩ giống họ, chỉ là hiện tại, mười hai thánh kỵ sĩ đều không ngồi trên tọa kỵ của mình.

Trong lúc các chiến sĩ của thất quốc thất long thành yên lặng chờ đợi, ở Pháp Lam thánh thành nội, quang mang từ đỉnh thất tháp đồng thời đại phóng. Bảy đạo lưu quang tựa như tinh vân giáng hạ trong chớp mắt rơi xuống trước mặt các thánh kỵ sĩ, trong chớp mắt, ma pháp nguyên tố trong không khí cũng đồng thời biến mất, tựa như tình cảnh Diệp Âm Trúc gặp phải lúc đầu trong pháo đài Lôi Thần Chùy, tổng cộng bảy bóng người từ trong từng quang ảnh có màu sắc khác nhau hiện ra, chính là bảy vị tháp chủ có ngoại hình như những thanh niên.

Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân đứng tại trung tâm, ánh mắt mang khí thế bức người đảo qua trên chiến sĩ thất quốc, chánh sắc nói:

- Thất quốc thất long bài vị chiến mười năm một lần, chính thức bắt đầu. Dưới đây ta tuyên bố một chút về quy tắc bài vị chiến lần này.

Tinh thần mọi người đều tập trung ở trên vị cường đại quang hệ thánh ma đạo sư, Quang Minh tháp chủ, việc nắm vững quy tắc đối với bọn họ vô cùng trọng yếu. Không ai dám bỏ qua một câu nói của Áo Bố Lai Ân.

- Qua xem xét vài điểm bất hợp lý trong thất quốc thất long bài vị chiến trước đây, sau khi có sự nghiên cứu của bảy người chúng ta, quyết định phương thức tiến hành thất quốc thất long bài vị chiến lần này là đánh một trận phân định thắng bại. Trong khi chiến đấu, không chỉ cần thể hiện thực lực của chiến sĩ và ma pháp sư các bên, mà đồng thời cả khả năng thích ứng với hoàn cảnh ác liệt, các người phải thể hiện thực lực tổng hợp trong toàn diện khiêu chiến. Sau đây, các ngươi sẽ tiến vào chiến trường bài vị chiến lần này, tràng chiến đấu này không bị hạn chế thời gian. Người của mỗi quốc gia và long thành nào khi tự nhận thấy không còn khả năng tiếp tục chiến đấu, chỉ cần gọi to hai tiếng Pháp Lam, thì hắn sẽ được tống ra khỏi chiến trường ngay lập tức. Thất quốc thất long thành đồng thời tiến hành hỗn chiến trong một chiến trường cực lớn cho đến khi chỉ còn lại một chiến sĩ cuối cùng, xếp hạng các quốc gia và long thành căn cứ vào thời gian ly khai chiến tràng. Đây là chiến trường không cố định, mọi người sẽ lần lượt được gia nhập vào trong các loại hoàn cảnh ác liệt khác nhau, hoàn cảnh không ngừng chuyển đổi, chiến sĩ của mỗi quốc gia và long thành sẽ ngẫu nhiên bị đưa đến các vị trí khác nhau, mỗi một lần hoàn cảnh và vị trí biến hóa được duy trì trong vòng ba giờ. Mặc dù cuộc chiến này quan hệ đến thứ hạng các nước và long thành, nhưng ta hy vọng các vị không nên vì thắng lợi mà quá chấp nhất. Tính mạng mới là thứ quý giá nhất, Pháp Lam hai chữ là chú ngữ giúp cho các ngươi ly khai chiến trường, ta cùng các đệ tử của Quang Minh tháp sẽ ở tại nơi các ngươi xuất hiện bên ngoài chiến trường, sẵn sàng có thể trị liệu thương thế cho mọi người. Đồng thời cũng mong tất cả tham chiến giả không nên có ý định gọi về ma thú, nhất cử nhất động của mỗi người đều được kiểm soát, một khi bị phát hiện phạm quy, lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi chiến trường.

Hỗn chiến? Nghi hoặc cơ hồ đồng thời xuất hiện trong suy nghĩ mỗi người trong hơn ba nghìn năm trăm người tại hiện trường. Trong dĩ vãng, thất quốc thất long bài vị chiến đều là thông qua rút thăm tiến hành chiến đấu hai đối hai, hoặc là tiến hành phương thức chiến đấu tuần hoàn. Mà lần này lại trở thành một trận đánh hỗn chiến, chuyện này có ý nghĩa gì? Mỗi một quốc gia đều chỉ có năm trăm chiến sĩ, nếu một khi trong hoàn cảnh hỗn chiến gặp phải hai quốc gia đồng thời công kích, cho dù là Mễ Lan đế quốc hay Lam Địch Á Tư đế quốc sợ rằng cũng không có khả năng ứng phó, phương thức chiến đấu này thật sự tân kỳ. Mọi sự chuẩn bị trước của mỗi quốc gia và long thành đều đồng thời hoàn toàn phá sản tại thời điểm tuyên bố quy tắc mới này. Có vài lãnh đạo các quốc gia sắc mặt biểu hiện trở nên rất khó coi, bất quá các chiến sĩ và ma pháp sư lần này có thể đến đây tham gia thất quốc thất long bài vị chiến không ai không phải là nhất đại trẻ tuổi tinh anh của các quốc gia, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng trên biểu hiện bên ngoài vẫn bảo trì bình tĩnh.

Áo Bố Lai Ân tựa hồ không để ý đến phản ứng của các bên:

- Quy tắc đã tuyên bố, chúng ta sẽ chờ xem người chiến thắng chung cuộc xuất hiện. Bây giờ, mời các vị quay người lại, đỉnh núi phía sau chỗ ngồi của các vị này sẽ là nơi chiến trường của thất quốc thất long bài vị chiến.

Mọi người theo lời Áo Bố Lai Ân quay người lại, sau lưng bọn họ, trên cao nguyên bao quanh Pháp Lam thánh thành có một ngọn núi, nhìn qua có thể thấy ngọn núi này có độ cao ít nhất hơn hai ngàn thước, đỉnh núi bị mây mù bao phủ. Chiến trường là ở trên núi? Lẽ nào chiến đấu ở trên núi ư?

Áo Bố Lai Ân đưa mắt hỏi sáu vị tháp chủ ở bên. Nhận được cái gật đầu đồng ý của cả sáu người, lúc đấy mới trầm giọng nói:

- Bây giờ chúng ta bắt đầu, chiến sĩ của thất quốc thất long thành, sau khi các người tiến vào chiến trường một khắc, bài vị chiến sẽ chính thức bắt đầu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Chuẩn bị? Chuẩn bị như thế nào? Chẳng lẽ trước hết mọi người đồng thời leo lên núi chăng? Diệp Âm Trúc thầm nghĩ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.