Cầm Đế

Chương 182: Hư vô chi nhận



Thời gian càng kéo dài, quân Phật La càng cảm giác được cái tên Mễ Lan này thực sự quá kinh khủng. Bây giờ bọn họ muốn làm là hoàn toàn hủy diệt đối thủ trước mắt này.

Diệp Âm Trúc tựa hồ không nhìn thấy Trọng kỵ binh cùng Long kỵ tướng trên bầu trời hướng về phía mình vọt tới, giờ khắc này, hai mắt hắn cũng nhắm lại.

- Kim Sắc tiền bối, hãy nhập Sinh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch của ta. Kim Sắc tự nhiên sẽ không phản kháng mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, quang mang phấn hồng sắc hiện lên, thân ảnh Kim Sắc dần dần tan biến hẳn.

Cảm nhận được Phật La đại quân ở chung quanh xông tới, khóe miệng Diệp Âm Trúc lộ ra một vẻ khinh thường, tám ngón tay cùng chuyển động, "Ông! Minh!" Nương theo đó một âm thanh trầm thấp vang xa, đồng thời mười bốn đạo âm nhận từ mười bốn dây cầm trên hai thanh cổ cầm cuồng bạo phát ra.

"Ông…" Một tiếng nổ vang trời, lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho bọn Phật La nhân, chính trong khoảnh khắc đó, Diệp Âm Trúc hai tay tám ngón đồng thời máu tươi tung tóe ra, một tầng ánh sáng tím rực rỡ lất phất như mưa phủ trùm trên mười bốn đạo âm nhận bùng phát từ tám ngón tay nọ, cũng chính lúc ấy, Diệp Âm Trúc lĩnh ngộ được một loại lực lượng mới, "lực lượng của hư vô".

Không có cường bạo cắt đứt khôi giáp của địch nhân, âm nhận hư ảo ấy bồng bềnh nhẹ nhàng lướt qua, bất kỳ lực phòng ngự nào cũng đều không thể ngăn cản quỹ đạo của nó, không có nhập vào, bồng bềnh bay qua, chỉ là trong phút chốc, chung quanh Diệp Âm Trúc trong vòng bán kính trăm thước các chiến sĩ Phật La toàn bộ bị ngưng trệ lại. Bởi vì bọn họ đều bị âm nhận màu tím đặc thù mông lung nọ bao phủ qua.

Địch nhân vây công hắn có bao nhiêu? Trong phạm vi bán kính trăm thước này có bao nhiêu chiến sĩ Phật La? Bán kính trăm thước, đó là một phạm vi lớn biết bao a, ít nhất là hơn năm ngàn người, chủ yếu là Trọng kỵ binh, bọn họ đều biến thành đờ đẫn thừ người ra.

Khoảnh khắc này, do âm nhận đặc thù trên hai thanh cổ cầm cấp thần khí bộc phát ra, cũng không có tạo ra thương tổn gì trên thân thể bọn họ, nhưng thực tế lại chấn vỡ tan linh hồn bọn họ... là cái quý giá mật thiết nhất.

Mỗi một người, có hai phần quan trọng, một phần là thân thể, phần kia là tinh thần, thế giới tinh thần này chính là Tinh thần chi hải. Tinh thần chi hải của mỗi người lớn nhỏ đều không giống nhau, tinh thần lực càng to lớn thì Tinh thần chi hải cũng càng lớn rộng. Nhưng không một ngoại lệ nào, cho dù là yếu nhược như những lão nhân và trẻ nhỏ, bọn họ cũng có sự tồn tại Tinh thần chi hải, cũng giống như mỗi người đều có tay và chân vậy.

Tinh thần chi hải này là thế giới tinh thần của con người. Mà phần ở trong Tinh thần chi hải là quan trọng nhất, cùng sinh mạng con người có thể so ngang bằng chính là hạch tâm của tinh thần chi hải là tinh thần lạc ấn. Vậy chính là tinh thần lạc ấn được bao bọc trong linh hồn thủy chung bồng bềnh tại trung tâm của Tinh thần chi hải.

Một người, nếu như thân thể bị đả kích kịch liệt. Tánh mạng tự nhiên phải mất đi, mà cùng sánh ngang với tánh mạng là tinh thần lạc ấn nếu bị tổn hại, linh hồn bị hủy diệt, vậy, kết quả cũng đều giống nhau. Các chiến sĩ Phật La trước mắt này, chính là tinh thần lạc ấn của bọn hắn bị chấn nát, mặc dù lúc ấy tinh thần lực của Diệp Âm Trúc cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, nhưng hắn vẫn làm được.

Diệp Âm Trúc nghĩ ra Hư Vô Âm Nhận đặc thù này, do tình huống nhiều mặt cùng một lúc bị công kích trong nháy mắt đã phát sinh ra được, do năng lượng cấm chú vô thuộc tính từ Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi của Tô Lạp, cùng Thiểm, Lôi nhanh chóng phát ra. Sát khí trong lòng làm cho tinh thần lực của hắn bộc phát đến đỉnh điểm, khi sử dụng Hư Vô Âm Nhận đặc thù này công kích, ngay cả chính hắn cũng không biết có thể thành công hay không, Thần Âm ma pháp vốn là một loại thuộc Tinh Thần Hệ ma pháp, nếu âm nhận có thể thông qua chấn động của cao tần âm luật đem lực cắt phá của đấu khí tăng lên đến cực hạn, vậy tại sao không thể dùng một ít lượng đấu khí để thôi động âm nhận trực tiếp công kích linh hồn đối phương chứ? Trừ phi tinh thần lực của đối thủ có đủ để ngăn cản, nếu không, Hư Vô Âm Nhận này cũng có thể bất chấp bất cứ mọi vật lý phòng ngự nào.

Hoặc nói rằng, đây là một phương pháp phóng thích đơn giản của cầm ma pháp, cầm khúc thông thường có thể ảnh hưởng đến Tinh thần chi hải của địch nhân, nhưng khi diễn tấu đòi hỏi phải có thời gian nhất định.

Còn loại Hư Vô Âm Nhận này lại có thể chỉ trong nháy mắt bùng phát ra làm cho Tinh thần chi hải của đối phương bị hủy diệt quả thực rất khủng bố! Đương nhiên, so sánh với cầm khúc, Hư Vô Âm Nhận này mức tiêu hao cũng thật lớn, thi triển cầm khúc cao nhất mạnh nhất này đối với Diệp Âm Trúc bây giờ mà nói chính là bị tiêu hao tinh thần lực cũng chỉ còn trên dưới một phần mười mà thôi, đúng là một cái Hư Vô Âm Nhận đơn giản này lại làm tinh thần lực hắn cơ hồ như không còn gì.

Hắn thành công rồi, thành công của hắn cũng có nghĩa mang đến sự hủy diệt khủng bố cho địch nhân.

Không dừng lại, khi Diệp Âm Trúc cảm nhận được những Phật La chiến sĩ vây hãm mình trên người không còn có khí tức linh hồn gì, chỉ còn lại có tánh mạng khí tức, hắn biết mình đã thành công. Cố gắng chịu đựng sự choáng váng mê muội của đại não do sự tiêu hao tinh thần lực quá độ gây nên, hắn lập tức phát động lực lượng Thiểm Lôi trực tiếp chui xuống đất.

Kỳ thật, Phật La đúng là may mắn và bất hạnh cũng như nhau, đột nhiên bị hủy diệt năm ngàn Trọng kỵ binh hùng mạnh cố nhiên là không may, nhưng may mắn chính là, do sự tham công của Trọng kỵ binh, chỉ có một phần ba Huyết sắc vệ đội ở trong phạm vi công kích của Hư Vô Âm Nhận, hơn nữa, những Long kỵ tướng ấy cũng đều ở giữa không trung, cũng không bị ảnh hưởng của Hư Vô Âm Nhận, là lần đầu tiên thi triển, dù sao Diệp Âm Trúc cũng vô pháp khống chế cho được hoàn hảo cái phương pháp công kích siêu cấp vừa mới nghiên cứu ra này.

Chỉ có tên Long kỵ tướng mất đi tọa kỵ ấy bị ngập chìm trong Hư Vô Âm Nhận mới xui xẻo không may.

Uy lực của Hư Vô Âm Nhận, đủ để sánh ngang với bất cứ cấm chú nào, phần khủng bố nhất thể hiện ở chỗ phát ra nhanh chóng trong nháy mắt. Tất nhiên, ngay cả chính Diệp Âm Trúc cũng không rõ ràng lắm, nếu như không phải hắn nhờ hai thanh cổ cầm cấp thần khí nọ. Cho dù ma pháp của hắn đạt tới tử cấp ngũ giai cũng vị tất có thể thi triển được Hư Vô Âm Nhận này. Tinh thần lực trong nháy mắt chấn động sát thương sự tiêu hao đối với bản thân quá lớn.

Thân ảnh màu xanh thật lớn trong chớp mắt đã thẳng tới nơi Diệp Âm Trúc vừa đứng, nhưng hắn nhìn thấy, trong nháy mắt địch nhân lại hoàn toàn biến mất, Khố Tư Lặc thậm chí không biết việc gì xảy ra, vậy hơn năm ngàn chiến sĩ Phật La cùng tọa kỵ của chúng cứ như vậy đứng ở đó lẳng lặng không nhúc nhích.

Chợt không biết ai là người đầu tiên ngã xuống, khi một người bắt đầu ngã xuống, tiếp theo hơn năm ngàn chiến sĩ giống như những quân bài bằng xương chênh lệch bị đẩy ngã (như quân cờ Domino ngã dây chuyền), kéo dài từ trung tâm hướng ra phía ngoài, trong chớp mắt đã biến thành một đống thi thể chất chồng.

Khi Diệp Âm Trúc từ dưới đất trồi lên bên trong Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, sắc mặt hắn đã trở nên một mảnh trắng bệch, phát hiện ra hắn, nhất thời khiến cho Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành thêm một lần vang dội tiếng reo hò. Đáng tiếc, lúc này Diệp Âm Trúc lại một chút cảm giác hưng phấn cũng đều không có.

Trước tiên hắn đem Tử và Kim Sắc phóng thích ra, phân phó An Thiết Lạc Đế, nhất định cần phải bằng mọi giá bảo vệ thành trì, và đem hai trăm Lợi Trảo Đức Lỗ Y cùng với các cường giả Đông Long đều tạm thời giao cho An Thiết Lạc Đế chỉ huy, sau đó nhờ An Thiết Lạc Đế tìm một phòng yên tĩnh ở trong thành cho mình.

Vết độc thương của Tô Lạp tuyệt không thể có nửa phần chậm trễ, lúc này Diệp Âm Trúc, thậm chí đã quên đi cuộc chiến bên ngoài, sự lo sợ trong tâm trí của hắn cũng không có vì thành công lúc trước của Hư Vô Âm Nhận mà giảm bớt nửa phần, ngược lại trở nên càng tăng mạnh hơn nữa.

Cho dù Tô Lạp ở trong Sanh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch, hắn thậm chí có thể cảm giác được tánh mạng "hắn" đang dần dần yếu đi.

An Thiết Lạc Đế lệnh cho thuộc hạ dẫn Diệp Âm Trúc đi tới tĩnh thất, Diệp Âm Trúc chỉ phân phó một tiếng "không cho bất luận kẻ nào quấy rầy" đoạn đi vào phòng.

"Tô Lạp, Tô Lạp, ngươi ngàn vạn lần không thể có việc a!" Diệp Âm Trúc trong lòng âm thầm cầu khấn, hắn cho tới bây giờ không tin thần thánh, nhưng lúc này, hắn lại hy vọng trong thế giới này thật sự tồn tại thần linh, có lẽ như vậy Tô Lạp mới trong phước lành của thần linh sẽ được nguyên vẹn.

Quang mang chợt lóe, trong lòng Diệp Âm Trúc cơ hồ đang run rẩy, phóng thích Tô Lạp từ trong Sanh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch của mình ra.

"Anh ninh!" một tiếng, Tô Lạp vừa hiện ra, thân thể mềm rũ xuống, Diệp Âm Trúc nhanh chóng ôm "hắn" vào lòng, chậm rãi đặt nhẹ trên giường trong tĩnh thất.

Gian tĩnh thất này rất lớn, chừng hơn trăm thước vuông, nó mặc dù được sắp xếp có thể không được sang trọng, nhưng rất sạch sẽ và thanh khiết. Thậm chí còn có vài phần không khí trong lành. Cẩn thận nhẹ nhàng đặt Tô Lạp xuống, Lúc này Diệp Âm Trúc kéo cổ tay của "hắn" lên, dựa vào đấu khí dẫn lưu một vòng theo dõi tình huống của Tô Lạp.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện, trước mắt tình huống của Tô Lạp cực không lạc quan, mặc dù đã dùng Tử Trúc thần châm mạnh mẽ ngăn cản độc khí lan tràn, nhưng độc tính Bích Ngọc Ma Long này thật sự quá bá đạo, sắc mặt Tô Lạp đã phủ một tầng màu xám nhạt, màu xám của chết chóc, mà tánh mạng khí tức của "hắn" đang không ngừng yếu dần đi.

Độc chất của Bích Ngọc Ma Long này vô cùng kỳ quái, sau khi tiến vào cơ thể cũng không phải trực tiếp phá hư, mà không ngừng lan tràn, mặc dù Diệp Âm Trúc từ ông nội hắn có học qua một chút y thuật và châm cứu, nhưng trước mắt hắn lại không tìm ra một biện pháp nào. Dù sao, giải độc hắn cũng không am hiểu.

Do dự chỉ chốc lát, hắn nhớ tới phương pháp lúc trước chính mình giải độc cho Ly Sát, lập tức lấy ra Bích Ti, quấn quanh tại vết thương trên cánh tay trái Tô Lạp. Lúc này, vết cắn trên cánh tay Tô Lạp cũng không có sưng lên, nhưng nó đã hoàn toàn biến thành một vùng đen nhánh.

Phần lớn tinh thần lực tiêu hao khiến cho trong đầu Diệp Âm Trúc không ngừng xuất hiện cảm giác choáng váng mê muội, nhưng lúc này hắn biết mình tuyệt không thể nghỉ ngơi, nếu không, Tô Lạp sẽ thật sự không cứu vãn được.

Hai tay hắn phân biệt nắm Bích Ti và Tử Trúc thần châm, hắn cẩn thận từng li từng tí chuyền Tử Trúc đấu khí vào trong đó.

Bây giờ hắn chỉ hy vọng, dựa vào Tử Trúc thần châm cùng với Bích Ti bên trong chứa tánh mạng khí tức cực lớn có thể đẩy được chất độc của độc long này ra ngoài.

Vầng sáng xanh biếc và vầng sáng tím nhàn nhạt đồng thời xuất hiện, trên Bích Ti và Tử Trúc thần châm tản ra mùi thơm dịu nhạt, tánh mạng khí tức mãnh liệt được đấu khí từ Diệp Âm Trúc thúc động bay nhanh rót vào trong cơ thể Tô Lạp, "Ách" thông qua Diệp Âm Trúc dẫn truyền, mạnh mẽ bức bách độc khí này hướng về miệng vết thương chảy ra ngoài.

Từng giọt từng giọt độc dịch màu đen bắt đầu theo cánh tay trái Tô Lạp chảy xuôi ra, Diệp Âm Trúc biết, máu của Tô Lạp lúc này đều đã biến thành màu đen, máu độc này đều là chất kịch độc, hắn từ bên cạnh kéo lại một cái bồn hứng lấy, nếu để cho máu độc này lan tràn ra ngoài, còn không biết sẽ hại bao nhiêu người nữa đây.

Bích Ti và Tử Trúc thần châm bên trong ẩn chứa tánh mạng khí tức quả thật rất lớn, dưới tác dụng của tánh mạng khí tức nhu hòa, độc tố trong cơ thể Tô Lạp quả nhiên bị Diệp Âm Trúc từ từ thúc ép ra ngoài, dần dần, trên mặt "hắn" màu xám tan dần đi, hơi thở cũng trở nên rõ ràng hơn, theo cánh tay, độc huyết đã chảy ra hơn nửa bồn.

Diệp Âm Trúc thầm thở phào nhẹ nhỏm, cứ tiếp tục như vậy, mặc dù độc huyết chảy ra khiến cho Tô Lạp mất máu không ít, nhưng chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian nhất định là có thể hồi phục trở lại. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng đối Bích Ti và Tử Trúc thần châm trong chứa tánh mạng khí tức thực lòng biết ơn. "Tô Lạp, ngươi không thể có việc gì, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu giúp ngươi quay trở lại".

Thời gian nửa giờ trôi qua, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc vô hình chung cũng hồi phục được một chút, đây là công lao của Thần Nguyên Ma Pháp Bào, tự nó vận hành đưa ma pháp nguyên tố trong không gian vào trong cơ thể, giúp cho Diệp Âm Trúc khi bị tiêu hao năng lực không cần tu luyện vẫn có thể từ từ hồi phục, vì thế đấu khí bị tiêu hao trong lúc trị liệu, hắn không cần để ý đến.

Sau khi độc huyết chảy ra đủ hơn phân nửa bồn, cuối cùng xuất hiện máu đỏ tươi, màu đen trên cánh tay Tô Lạp tất cả cũng dần biến mất. Diệp Âm Trúc lại dùng Bích Ti và Tử Trúc thần châm trong chứa tánh mạng khí tức cẩn thận nhè nhẹ rót vào thân thể Tô Lạp làm sạch lần sau cùng, lúc này mới từ từ nới lỏng Bích Ti, cũng rút lấy Tử Trúc thần châm ra.

Thở dài một hơi, Tô Lạp bây giờ cần thiết chính là nghỉ ngơi, với tình huống thân thể của "hắn", ít nhất cũng mười ngày nửa tháng, toàn bộ năng lực mới có thể hồi phục lại hẳn.

Nhìn thấy Tô Lạp không có việc gì nữa, Diệp Âm Trúc nhất thời cảm giác được toàn thân một trận bủn rủn, lúc trước tại chiến trường trùng trùng sát sát mãnh liệt đã cực kỳ mệt nhọc, rốt cục lúc này cũng phát ra dấu hiệu. Hắn cũng vẫn là một con người không phải thần, lần này có thể thành công đánh chết ma pháp sư đối phương, thẳng thắn mà nói: Nhất định là có vài phần vận khí ở trong đó. Nếu như không phải chiến thuật quá kỳ dị, đối thủ chẳng thể đề phòng, với số lượng của Phật La đại quân và thực lực của những Long kỵ tướng này, chính mình và Tử cơ hồ không có khả năng xông tới giữa trận doanh ma pháp sư.

"Ở đây nên làm cái gì bây giờ? Không có ma pháp sư, dưới sự chỉ huy của An Thiết Lạc Đế, ít nhất các chiến sĩ Mễ Lan chống đỡ ba ngày tuyệt không có vấn đề gì. Dù sao, trong thành mặc dù đại đa số là tân binh, nhưng hơn nữa bộ đội bổ cấp lương thảo cũng có hơn hai mươi vạn quân. Cho dù Phật La sử dụng chiến thuật biển người, cũng không phải dễ dàng phá tan được phòng tuyến. Huống chi, mỗi ngày qua, tình huống Phật La quân lại càng trở nên tồi tệ, bọn họ không có lương thực. Sau khi trãi qua cuộc chiến với cường độ cao, hàng loạt thể lực tiêu hao, không có lương thực như thế nào bổ sung cho lại sức đây? Cho dù giết tọa kỵ, khi toàn bộ cũng giết hết thì sao, bây giờ Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành cần phải làm chính là kiên quyết phòng thủ thành trì, kiên trì cho đến khi Phật La quân tự mình rút lui. Không có có ma pháp sư, cho dù đối phương có Long kỵ tướng, bên mình một phương cũng có các chiến sĩ Đông Long và Lợi Trảo Đức Lỗ Y, những Phật La quân đó cũng không phải dễ dàng đắc thủ được. Xem ra, mình cũng thật sự cần nghỉ ngơi một chút mới được".

Lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện để lấy lại một chút thể lực của mình thì: Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng đọng. Bởi vì, hắn phát hiện rõ ràng: Ngay trên cánh tay trái nhỏ của Tô Lạp, nơi miệng vết thương đã đọng lại trước đó, một cổ hắc khí đang bắt đầu lan tràn ra.

Độc! Độc chất Độc long!

Không, điều này sao có thể? Diệp Âm Trúc giống như lò xo từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trước tiên dụng Bích Ti quấn chặc quanh cánh tay Tô Lạp, đồng thời Tử Trúc thần châm lại lần nữa châm xuống.

Tại sao lại như vậy? Vừa rồi rõ ràng mình đã đem tất cả độc tố thải ra a! Trong lòng Diệp Âm Trúc vừa mới yên ổn, lại đập dữ dội lên. Độc tố phát tác cũng khiến cho thân thể Tô Lạp trong trạng thái hôn mê một trận co giật, trong mí mắt toát ra vẻ thống khổ.

Chất độc của Bích Ngọc ma long, cho dù là cự long cũng bị làm cho run rẫy sợ hãi, há có thể dễ dàng giải trừ như vậy sao.

Bích Ngọc ma long này không có răng móng nhọn sắc, không có lực công kích và năng lực phòng ngự cường đại, có thể trở thành cửu cấp ma thú, được xưng là cấm kỵ chi long, chính bởi vì nó sở hữu chất kịch độc. Nếu chỉ dựa vào tánh mạng khí tức tống xuất độc là có thể hoàn toàn giải trừ độc tố, vậy, nó cũng không xứng xưng là độc long rồi.

Sắc mặt Diệp Âm Trúc trở nên rất khó coi, hắn biết, cùng một phương pháp không thể lại sử dụng lần nữa. Một là bởi vì hiệu quả không tốt, thứ nữa là trải qua lần giải độc trước, Tô Lạp đã bị mất một lượng lớn máu tươi, "hắn" không có khả năng chịu đựng được lần thứ hai.

Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ? Giờ phút này, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn rối loạn tấc lòng.

Ngay lúc ấy, đột nhiên, một cổ ma pháp nồng nặc không rõ được chập chờn từ trên người Tô Lạp truyền đến, loại... ma pháp chấn động này khiến cho Diệp Âm Trúc có cảm giác rất thân thiết, mặc dù chấn động cũng không mạnh, nhưng nó cũng là một loại tồn tại đặc thù.

Quang mang chợt lóe, từ giữa ngực Tô Lạp bắn ra một đạo ngân quang, một con Ngân long dài chừng ba thước nhất thời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc.

- Ba Ba. Nhìn thấy Diệp Âm Trúc, Ngân long ba thước ấy liền ngạc nhiên mừng rỡ kêu một tiếng, vẫy đôi cánh rồng dực còn chưa có thành thục, hướng về Diệp Âm Trúc vỗ đập bay lên.

Đột nhiên xuất hiện Ngân long này, đúng là Ngân Tệ lúc trước nhận chủ Tô Lạp. Bất quá, Ngân Tệ tựa hồ quên là nó đã không còn là Tiểu Ngân long như thưở ban đầu, trải qua một thời gian cùng một chỗ với Tô Lạp, thể trọng của nó tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng đã đạt đến hàng trăm cân. Bất quá cũng may là Diệp Âm Trúc được nó gọi là "ba ba" có thực lực siêu quần. Mặc dù bị dọa nhảy dựng lên, nhưng vẫn còn đỡ được thân thể Ngân Tệ béo lùn chắc nịch đó.

- Ngân Tệ, ngươi sao ra đây? Nhìn thấy Ngân Tệ, sắc mặt Diệp Âm Trúc thoáng rạng rỡ hơn một chút. Mặc dù Tô Lạp trên người độc chất như trước vẫn lan tràn, nhưng có Bích Ti và Tử Trúc thần châm ngăn cản, nhất thời trong chốc lát kịch độc này vẫn vô pháp lấy đi tánh mạng Tô Lạp.

Ngân Tệ quay đầu, bi thương nhìn thoáng qua Tô Lạp trên giường, bởi vì nó vẫn còn là ấu long, nói chuyện cũng chưa được lưu loát mạch lạc, đơn giản nói:

- Mụ Mụ bệnh àh, Ba Ba, cứu Mụ Mụ… Trước nay, Ngân Tệ đều vẫn gọi Tô Lạp là "Mụ Mụ", Diệp Âm Trúc cũng từng nhiều lần bởi vì nó xưng hô như thế mà giễu cợt Tô Lạp, nhưng lúc này, nghe tiếng kêu gọi của Ngân Tệ, trong lòng hắn lại chỉ có bi thương.

- Là Ba Ba bất lực, cứu không được Mụ Mụ ngươi. Cảm giác thống khổ quanh quẩn trong lòng Diệp Âm Trúc, lúc này hắn quả thật đã nghĩ không ra biện pháp gì có thể cứu mạng Tô Lạp. Chất độc của Bích Ngọc ma long này đến tột cùng làm thế nào mới có thể giải trừ đây?

- Ba Ba ngốc. Tiểu Ngân Tệ từ trong lòng Diệp Âm Trúc mạnh mẽ nhảy ra ngoài, vỗ cánh hạ xuống trước giường, đôi mắt to sáng trong suốt nhìn Tô Lạp, thanh âm chú ngữ trầm thấp từ trong miệng nó vang lên.

Ngân Tệ một thân lân phiến màu bạc vốn rất là xinh đẹp, từ trong chú ngữ của nó, một vầng khí tức thần thánh tức thì xuất hiện, mặc dù cường độ ma pháp chỉ là đạt tới lục cấp, nhưng... chính khí tức thần thánh dày đặc ấy còn làm cho tiểu tử kia nhìn qua càng thêm đáng yêu.

- Quang Minh ma pháp? Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, ngạc nhiên mừng rỡ vội vàng tiến tới.

Một đạo quang mang xanh biếc từ trên móng vuốt nhỏ bé của Ngân Tệ bắn ra, trực tiếp hạ xuống trên người Tô Lạp, Ngân long tộc... am hiểu nhất là Quang Minh ma pháp nhất thời tẩy lễ thân thể Tô Lạp, dưới hiệu quả của Quang Minh ma pháp, Tô Lạp thần sắc trên mặt vốn thống khổ nhất thời thư giãn vài phần, màu đen trên cánh tay tựa hồ cũng nhạt một chút.

- Đúng a! Diệp Âm Trúc vỗ mạnh tay vào đầu, Quang Minh ma pháp được xưng là có thể chữa trị làm sạch hết thảy mọi mặt đều hiệu quả, mình như thế nào nắm giữ nó mà lại quên. Phương pháp bài độc truyền thống không thành công, còn có ma pháp a. Đáng tiếc, Ngân Tệ ma pháp lực còn yếu kém. Lục quang qua đi, màu đen nhạt trên cánh tay Tô Lạp một lần nữa trở nên dày đặc trở lại.

Tiểu Ngân Tệ thất vọng nhìn cánh tay Tô Lạp, làm khế ước ma thú của Tô Lạp, nó và Tô Lạp có thể nói là tâm huyết tương liên. Nói đến cũng kỳ quái, Tô Lạp thì thuộc tính Ám ma hệ, mà Ngân Tệ là Ngân long, căn bổn phải bài xích mới đúng. Ngược lại cho đến nay, Ngân Tệ và Tô Lạp quan hệ đều là cực kỳ thân mật, chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống bài xích lẫn nhau.

Ngân Tệ không cam lòng định niệm khởi chú ngữ lần nữa, nhưng bị Diệp Âm Trúc cản trở:

- Ngân Tệ, ngươi còn nhỏ. Việc cứu "Mụ Mụ" hãy giao cho "Ba Ba" đi. Ngân Tệ không làm được cũng không có nghĩa là Quang Minh ma pháp không được.

Quang Minh ma pháp lục cấp không cách nào lọc sạch độc tố này, vậy cấm chú cấp bậc nào mới hóa giải đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Âm Trúc một lần nữa dậy lên nổi hy vọng, trong đầu thầm kêu gọi một cái tên gần như bị quên lãng.

Quang mang ngân tử sắc nhàn nhạt bắt đầu tại trước hắn tập trung, trên trán, ấn ký đặc thù tiêu biểu cho Ngân Long nhất tộc lóng lánh sáng rực rỡ chói mắt. Quang mang dần dần dâng lên trở nên dày đặc. Quang mang chợt lóe, trước mặt Diệp Âm Trúc xuất hiện một người.

Tóc bạc mắt tím, thân thể mềm mại thon dài cơ hồ cao ngang bằng Diệp Âm Trúc, phong nhũ kiều đồn gần như khoa trương, cùng với đôi chân ngọc thon dài nọ so ra tuyệt không phải nhân loại có thể có, đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng đưa hồn vào mộng. Đáng tiếc, Diệp Âm Trúc bây giờ lại không có thưởng thức chút nào. Thấy nàng xuất hiện, vội vàng bước tới trước vài bước.

- Ly Sát, hãy giúp ta, Tô Lạp sắp không xong rồi.

Bị Diệp Âm Trúc gọi tới, đúng là Ngân Long công chúa Ly Sát. Lần trước Diệp Âm Trúc và Ly Sát cùng một chỗ, khi còn tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến. Lúc ấy Ly Sát tại trong trận chiến đầu tiên đã bị độc thương, sau khi chấm dứt Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, Diệp Âm Trúc một mình rời đi, Ly Sát cũng tự mình trở về Ngân long thành.

Đột nhiên bị Diệp Âm Trúc gọi về, Ly Sát cũng bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì từ triệu hoán lần này nàng không có nghĩ rằng Diệp Âm Trúc vội vàng như vậy, còn tưởng rằng hắn xảy ra chuyện gì, tại trong quá trình bị triệu hoán tới nàng thậm chí chuẩn bị tốt để chiến đấu. Nhưng ai ngờ, vừa hiện ra lại phát giác rõ ràng mình ở trong một gian phòng rộng lớn.

- Ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã quên ta. Ly Sát thấy Diệp Âm Trúc không có việc gì, thầm thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời cũng không nhịn được khí tức bùng lên, lần trước khi Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến chấm dứt Diệp Âm Trúc đã không nói không rằng rời đi, khiến cho vị Ngân Long công chúa cao ngạo này trong lòng tràn ngập lửa giận.

Sau một thời gian lâu như vậy Diệp Âm Trúc cũng không có triệu hoán nàng, càng khiến cho nàng cực kỳ bất mãn, nàng thậm chí đã quên rằng, chính mình và Diệp Âm Trúc chẳng qua chỉ là quan hệ linh hồn y phụ mà thôi.

- Đừng nói gì, Ly Sát, mau, trước cứu cứu Tô Lạp, "hắn" đã trúng độc. Trong lúc vội vàng đó, Diệp Âm Trúc cũng bất chấp điều gì, nắm chặt tay lôi kéo Ly Sát, dìu kéo nàng đến trước giường Tô Lạp.

Tay Diệp Âm Trúc rất nóng, thậm chí như bị đun nóng, Ly Sát mặt ửng đỏ, cảm nhận độ ấm từ trong bàn tay hắn, trong lúc nhất thời tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Lúc trước, khi Ly Sát vừa mới biết Diệp Âm Trúc, từ trong lòng khinh thường hắn chỉ là một nhân loại mà thôi, thực lực lại không mạnh. Nhưng sau đó Diệp Âm Trúc dựa vào trí tuệ và thực lực của mình đã cùng với nàng kết linh hồn y phụ. Bắt đầu từ đó, cảm giác của Ly Sát đối với Diệp Âm Trúc đã nảy sinh biến hóa.

Nhất là sau khi thực lực Diệp Âm Trúc gia tăng nhanh chóng chỉ trong một năm ngắn ngủi, vậy mà đã đạt đến mức đủ để chống cự với nàng, hơn nữa khiến cho trong lòng vị Ngân Long công chúa cao ngạo khó hiểu này thêm vài phần ngưỡng mộ.

Tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, Diệp Âm Trúc không tiếc tiêu hao lượng lớn đấu khí bản thân vì nàng giải độc, cùng với hắn bài khuynh thành chi khúc xúc động lòng người ấy, tất cả đều đã thấm sâu trong tư tưởng Ly Sát không thể gạt bỏ đi được. Tại thời điểm này, gặp lại Diệp Âm Trúc, Ly Sát lại phát hiện hắn rất tiều tụy. Mặc dù trong lòng đầy uất khí, nhưng lúc này nàng cũng không làm khó Diệp Âm Trúc, đưa mắt nhìn lên người Tô Lạp trên giường.

Nhìn thấy độc khí trên tay Tô Lạp, Ly Sát cả kinh:

- Đây là loại độc gì? Chẳng lẻ ngươi cũng không có cách giải trừ sao? Phải biết rằng, lúc trước Bội Cổ bắn ra mũi tên có tẫm độc long, có thể khiến cự long cũng bị tổn hại đúng là kịch độc, nhưng Diệp Âm Trúc đã dựa vào Bích Ti và Tử Trúc thần châm giúp nàng giải trừ. Trước mắt Tô Lạp trúng độc, chẳng lẻ phương pháp của hắn đã không linh nghệm?

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói:

- Là độc chất của Bích Ngọc ma long. Tô Lạp vì cứu ta trên chiến trường bị Bích Ngọc ma long cắn một cái. Ly Sát, ngươi mau tới giúp "hắn", bây giờ cũng chỉ có Quang Minh hệ cấm chú của ngươi mới có thể cứu "hắn" được.

Nghe được bốn chữ "Bích Ngọc ma long", thân thể mềm mại của Ly Sát trong nháy mắt run lên. Hoảng sợ nói:

- Ngươi là nói Bích Ngọc ma long? Trời ạ, các ngươi như thế nào chọc vào cái loại... quái vật nầy. Khó trách, khó trách ngay cả y thuật của ngươi cũng vô pháp cứu "hắn", lại là Bích Ngọc ma long cực độc.

Diệp Âm Trúc vội vàng nói:

- Đừng nhiều lời! Ly Sát, độc tố lan tràn rất nhanh. Ta dùng Bích Ti và Tử Trúc thần châm cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản trong chốc lát mà thôi, mau mau dùng ma pháp đi.

Ly Sát lắc lắc đầu:

- Xin lỗi! Âm Trúc, ngươi chuẩn bị hậu sự cho Tô Lạp đi. Không phải ta không giúp ngươi. Thật sự bởi vì chất độc Bích Ngọc ma long quá kịch liệt. Nói thật với ngươi, đừng nói là ta, cho dù là Thần Thánh cự long thi triển Quang Minh ma pháp cũng không có khả năng giải trừ chất độc của Bích Ngọc ma long.

- Cái gì? Diệp Âm Trúc giật nẩy người, lời nói của Ly Sát đối với hắn mà nói khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến toàn thân hắn chấn động run rẩy một hồi.

- Không, không có khả năng. Quang Minh ma pháp không phải được xưng là có thể lọc sạch hết thảy mọi trạng thái dị thường sao? Tại sao lại không thể giải trừ độc chất Bích Ngọc ma long này?

Ly Sát nhìn hình dáng Diệp Âm Trúc lo lắng như vậy, trong lòng không nhịn được mềm nhũn:

- Âm Trúc, ngươi bình tỉnh một chút nghe ta nói: Bích Ngọc ma long này, là cấm kỵ tồn tại trong long tộc chúng ta. Đừng nói là loài người các ngươi, cho dù là long tộc chúng ta, e rằng cửu cấp cự long mà thấy nó cũng chạy trối chết. Chất độc của Bích Ngọc ma long đối với long tộc chúng ta mà nói đều là khắc tinh. Huống chi là loài người các ngươi. Nếu như Quang Minh ma pháp mà có thể giải trừ được độc chất của nó, chúng ta cần gì phải tôn xưng nó là cấm kỵ? Chẳng qua, ngươi cũng đừng quá nôn nóng, muốn cứu Tô Lạp cũng không phải là không có biện pháp.

Nghe xong Ly Sát nói, Diệp Âm Trúc nhất thời mắt sáng ngời:

- Vậy ngươi nói mau, rốt cục phải như thế nào mới có thể cứu sống Tô Lạp, giải độc cho "hắn"?

Ly Sát nói:

- Cởi chuông phải do người cột chuông", Bích Ngọc ma long kịch độc, cũng chỉ có tự chính chúng mới có thể giải trừ. Chỉ có bức bách Bích Ngọc ma long, buộc nó phải hút độc tố trở về, mới có thể cứu sống Tô Lạp. Vậy Bích Ngọc ma long ở địa phương nào? Dựa vào thực lực ngươi và ta, cẩn thận một chút, bắt được nó cũng vị tất không có khả năng. Bích Ti của ngươi là thiên nhiên chí bảo, đối với nó chắc chắn sẽ có tác dụng khắc chế.

Vừa mới lóe lên chút hy vọng, trong nháy mắt như là bị một chậu nước lạnh hắt vào: Để cho Bích Ngọc ma long hút độc? Vậy Bích Ngọc ma long sớm đã bị Diệp Âm Trúc thủ tiêu rồi còn đâu.

- Lúc ấy Tô Lạp trúng độc, ta cơ hồ mông muội, một kiếm giết Bích Ngọc ma long đó. Bây giờ ngay cả xương cốt đều tìm không được nữa. Diệp Âm Trúc nói ra một cách khó khăn mà đau khổ.

Ly Sát mặt biến sắc:

- Ngươi giết Bích Ngọc ma long nọ? Ta đây thật cũng hết biện pháp. Bất quá, điều này cũng không thể trách ngươi được, ngươi cũng không biết Bích Ngọc ma long tự nó mới có thể giải trừ kịch độc này.

Diệp Âm Trúc sắc mặt trắng bệch ra:

- Là ta hại Tô Lạp, "hắn" vì cứu ta mới trúng kịch độc, mà ta lại cắt đứt đi hy vọng có thể cứu sống "hắn". Là ta hại "hắn".

Nước mắt, không chịu khống chế chảy ròng xuống, nhìn Tô Lạp, trong đầu óc hắn nhất thời rơi vào rỗng không, những ký ức trong đầu cơ hồ lưu chuyển, phảng phất, hắn tựa hồ nhìn thấy lúc trước cái... gã tiểu khất cái kia ăn cắp giới chỉ của mình… Thấy được tại trong túc xá một thân ảnh bận rộn túi bụi, thu dọn chỉnh đốn gian phòng, làm ra mỹ vị thức ăn cho mình... một lần lại một lần, "hắn" luôn luôn là người bạn theo sát bên mình.

"Ầm!" Một tiếng, Diệp Âm Trúc ngã nằm phục trước giường Tô Lạp, khóc không thành tiếng nói:

- Tô Lạp, không, Tô Lạp, ngươi không thể chết. Ngươi đã đáp ứng với ta, lo cho ta ăn uống hết cả đời, làm quản gia của ta cả đời mà, ngươi đã quên sao? Ngươi đã quên sao? Ngươi đã thu tiền ta a. Ngươi không thể chết được. Tô Lạp, tỉnh lại, tỉnh lại, chỉ cần ngươi có thể sống lại, bất luận ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, Tô Lạp...

Giữ chặt bàn tay lạnh lẻo của Tô Lạp, chính tại ngón vô danh trên bàn tay phải "hắn", còn mang theo cái giới chỉ mà mình đã đưa cho "hắn". Giới chỉ được giữ gìn rất cẩn thận, trên hoa văn cổ phác không có chút bụi, có thể thấy được Tô Lạp đối với nó trân quý cỡ nào.

Ly Sát đứng ở một bên lặng lẻ, đôi mắt tím động lòng người cũng dần dần đỏ lên, nhìn Diệp Âm Trúc nắm tay Tô Lạp, nàng đột nhiên thấy rằng cái tên trước mắt kia "hảo ngốc hảo ngốc". Mặc dù nàng cũng không biết Tô Lạp trải qua trúng độc như thế nào, nhưng từ trong lời Diệp Âm Trúc nói nàng cũng hiểu được, Tô Lạp là vì cứu hắn mới thành ra như vậy.

- Diệp Âm Trúc, ngươi đồ ngốc này, nếu ta không thi triển một lần Quang Minh cấm chú ngươi cũng sẽ không cam tâm ah. Chờ mong kỳ tích ah.

Một tràng long ngữ mang theo một tia rin rít nhàn nhạt, trầm thấp lê thê từ trong miệng Ly Sát vang lên.

Cảm nhận được nguyên tố ba động kịch liệt trong không khí, Diệp Âm Trúc vụt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt, đúng vậy, kỳ tích, bây giờ cũng chỉ có thể chờ mong kỳ tích.

Mái tóc bạc sau lưng Ly Sát không gió mà động, mỗi một sợi tóc mềm mại đều chứa quang thải nhu hòa lóng lánh, hòa với ánh sáng trắng thâm tử sắc hệt như sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ dần lan tràn ra, chỉ trong chốc lát đã tràn ngập toàn bộ căn phòng.

Năng lượng ấm áp nhu hòa không ngừng dung nhập vào thân thể Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, lúc cùng Phật La nhân chiến đấu, Diệp Âm Trúc trong cơ thể kinh mạch cũng đã bị chấn thương nhất định, nhưng lúc này đây ở giữa quang nguyên tố khổng lồ, đúng là những vết thương lành lại rất nhanh chóng, ngay cả cảm giác mê muội sinh ra do tinh thần lực của hắn bị tiêu hao phần lớn cũng dần dần mất hẳn.

Ly Sát chậm rãi vung tay phải lên, từng cái từng cái phù hiệu kim sắc nối tiếp từ trong ngón tay mãnh mai thon dài vạch hư không phát ra, những phù hiệu này cùng long ngữ trong miệng nàng ngâm xướng tựa hồ cùng lúc xuất hiện, kim quang nhàn nhạt tại không trung xoay vòng vây quanh Tô Lạp nằm trên giường hướng lên trên xoay tròn chầm chậm.

Quang nguyên tố trong không khí trở nên càng ngày càng dày đặc, dày đặc đến nổi trừ ánh sáng ở ngoài đó cả Quang Minh ma pháp nguyên tố toàn bộ tràn ra bên ngoài phòng. Diệp Âm Trúc thậm chí cảm giác được Quang Minh nguyên tố nồng nặc này dường như bất cứ lúc nào đều có thể biến thành chất lỏng.

Nhu hòa, ấm áp, quang minh các loại mang lại hiệu quả trực tiếp, thậm chí làm bình ổn lại những đau thương và tất cả các mối ưu tư tiêu cực trong tâm Diệp Âm Trúc, từ trong ánh sáng rực rỡ của phù hiệu kim sắc lóng lánh ấy, bất luận là Ly Sát hay là Tô Lạp, lúc này dường như đều hiện ra vẻ thánh khiết.

Ly Sát miệng ngâm xướng chú ngữ trở nên càng ngày càng khẩn thiết hơn, trên da tay nàng dần dần hiện ra một tầng lân phiến màu bạc, từ trong thanh âm nàng, Diệp Âm Trúc lờ mờ cảm giác được nàng tựa hồ đã rất mỏi mệt, rõ ràng vị Ngân Long công chúa này đã dùng hết sức mình.

Thời gian đối với Diệp Âm Trúc mà nói trôi qua quá chậm như thế, hơi thở hắn tựa hồ như ngưng lại. Kỳ tích sẽ phát sinh sao? Trong tâm hắn bồn chồn lo lắng. Nhất định sẽ được, kỳ tích nhất định sẽ phát sinh. Hắn tự thuyết phục chính mình, Diệp Âm Trúc trong lòng rối loạn, hắn thậm chí hối hận tại mình hành động lỗ mãng. Nếu trước khi rời khỏi Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành... trước giải thích một chút cho Tô Lạp, "hắn" và Kim Sắc cũng không liều lĩnh rời doanh trại đi cứu viện. Nhưng bây giờ trách móc gì cũng đều đã chậm rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rốt cục, cuối cùng chuỗi âm phù rin rít ấy trong ngâm xướng của Ly Sát chấm dứt, trong phút chốc, trước mắt Diệp Âm Trúc đã biến thành một mảng màu vàng mênh mông.

Bên ngoài phòng, một đạo quang trụ màu vàng to lớn đường kính vượt qua năm thước từ trên trời giáng xuống, kim quang cường đại xuyên qua đỉnh nóc trực tiếp bao phủ tại thân thể Tô Lạp trên giường bên trong phòng.

Đám phù hiệu kim sắc nọ hoàn toàn dung nhập vào trong kim quang, thậm chí khiến kẻ khác hãi sợ chính là khí tức thánh khiết tẩy lễ cho thân thể Tô Lạp.

"Phốc", một cổ khói đen từ trong cơ thể Tô Lạp toát ra, "hắn" rên rỉ kịch liệt một tiếng, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên vô cùng thống khổ.

- Không được, đấu khí của "hắn" là Ám ma thuộc tính. Ly Sát kinh hô một tiếng, nhưng thanh âm còn chưa tan biến, một kiện ma pháp bào màu trắng đã bao phủ trên người Tô Lạp.

Mặc dù Diệp Âm Trúc lo lắng, nhưng tâm hắn tịnh không loạn, trước khi Ly Sát thi triển Quang Minh cấm chú hắn đã nghĩ đến trường hợp trước mắt này sẽ nảy sinh, Thần Nguyên Ma Pháp Bào có thể lọc qua tất cả các thuộc tính nguyên tố, nhưng sẽ không lọc ma pháp hiệu quả cho lắm, đây là sau những ngày nghiên cứu Diệp Âm Trúc đã phát hiện được.

Kỳ tích thật sự sẽ xảy ra sao? Diệp Âm Trúc thầm cầu khấn. Có thể tại lúc này, hắn lại đột nhiên phát hiện, Tô Lạp ở dưới Thần Nguyên Ma Pháp Bào lại thay đổi. "Hắn" thân thể nọ vốn nhỏ nhắn mềm mại vậy mà lại nở rộng.

Mái tóc đen nhánh trên đầu biến thành màu lam tối, cả người đều rơi vào trong vùng ánh sáng uốn khúc vặn vẹo kỳ quái.

Cấm chú Ly Sát thi triển, là cao nhất trong Quang Minh Hệ Đan Thể Trị Liệu ma pháp, thậm chí có công hiệu làm sống lại cả người chết nếu còn thịt da xương cốt. Tên là: Đại Tịnh Hóa Thuật.

Quang Minh Cấm Chú Đại Tịnh Hóa Thuật, hiệu quả, loại bỏ hết thảy mọi trạng thái khác thường. Cái này, đương nhiên cũng bao gồm cả vật ngụy trang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.