Cầm Đế

Chương 235: Nghiên cứu mới nhất của Địa tinh thực nghiệm thất



Cổ Lỗ trường lão nói:

- Đúng vậy, gần đây chúng ta và vài vị trưởng lão Ải nhân tộc đã nghiên cứu và thí nghiệm hai hạng mục. Ta dám khẳng định hai hạng mục này đối với Cầm Đế đại nhân có rất nhiều lợi ích, nhất là trong khi đối phó với thú nhân.

- Sao? Cổ Lỗ trưởng lão nói nhanh lên,rốt cuộc là nghiên cứu được những gì?

Lòng hiếu kỳ của Diệp Âm Trúc đã bị vị trưởng lão này khơi dậy.

Cổ Lỗ trường lão nói:

- Hai hạng mục nghiên cứu này phân biệt là truyền tống trận và Địa tinh khí cầu. Nghe tên thì các vị đã có thể đoán được một chút.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi kinh ngạc, quả thật, từ tên của nó là có thể cảm giác được này hai hạng mục nghiên cứu rất vĩ đại, nhất là người từng đã thấy qua phác thảo của Địa tinh khí cầu - Diệp Âm Trúc và An Nhã-, bọn họ đều biết cái loại phi hành dùng khí này chế tạo ra là có thể chở người phi hành, nếu dùng để đánh lén là lựa chọn tốt nhất. Thú nhân tộc có thể nói không có viễn trình công kích mạnh, chỉ cần có thể giải quyết Thú nhân tộc trên không trung như lôi ưng, sư thứu hai đại biên đội không chiến, thì Địa tinh khí cầu này có thể vượt qua sự phòng ngự của các pháo đài.

Cổ Lỗ trưởng lão đắc ý nói:

- Hai hạng mục nghiên cứu này hao phí của Địa tinh thực nghiệm thất chúng ta rất nhiều tinh lực, cuối cùng đã hoàn thành. Địa tinh khí cầu làm trước nên đã có, chúng ta chỉ cần đem nó hoàn thiện. Về phần truyền tống trận, phải gọi là độc nhất vô nhị, thành quả nghiên cứu mới nhất do chúng ta dựa theo khỏa Truyện Tống Thủy Tinh trân quý của Cầm Đế đại nhân mà nghiên cứu, qua nhiều lần nỗ lực, rốt cuộc cũng tìm ra một chút huyền bí. Truyền tống trận mặc dù không cách nào giống như cái của Cầm Đế đại nhân có thể định vị bất kỳ lúc nào. Một cái truyện tống trận chỉ có thể tiến hành định vị một lần, điểm tiến hành sẽ truyện tống cố định, nhưng loại truyện tống trận này cần ma pháp lực ít hơn so với truyện tống thủy tinh. Ta dám nói với pháp lực của Cầm Đế đại nhân, đồng thời đưa bốn người vào truyện tống trận trong mấy canh giờ đều không có vấn đề. Chỉ cần sử dụng tốt thì chiến sĩ chúng ta có thể tùy thời triệt xuất chiến trận trở về Cầm Thành.

Yên tĩnh, cả phòng hội nghị hoàn toàn lâm vào một mảnh yên tĩnh, sau một lúc thì người thứ nhất phản ứng cũng là Vị Minh Thái thượng trưởng lão, ông tiến bước đi tới trước mặt Cổ Lỗ trưởng lão, ôm chặt rồi hôn một cái.

- Trời ạ, ngươi làm gì vậy, ngươi là một lão già biến thái.

Cổ Lỗ trưởng lão vốn nhỏ con, thực lực lại yếu nên sao có thể cùng Vị Minh Thái thượng trưởng lão so sánh, ngay cả giãy dụa đều làm không được, kinh hãi mà chỉ có thể rống giận thành tiếng. Vị Minh Thái thượng trưởng lão mới buông thân thể gầy nhỏ Cổ Lỗ trưởng lão, hưng phấn nói:

-Cổ Lỗ, hảo huynh đệ, ta chỉ là quá hưng phấn, yên tâm, ta mặc dù già nhưng tính tình rất là bình thường.

Lời nói của hai vị trưởng lão đối thoại nhất thời khiến cho phòng hội nghị nổ ra một tràng cười vui vẻ, tâm tình mọi người cũng rất thoải mái.

Áo Lợi Duy Lạp nhịn không được nói:

- Truyện tống trận, quá biến thái, Địa tinh thực nghiệm thất cũng ngay cả loại này cũng có thể nghiên cứu được. Âm Trúc, lúc này ta không còn gì để ngăn ngươi khai chiến với thú nhân.

Diệp Âm Trúc có thể nói là người tỉnh táo nhất trong toàn trường, đưa hai tay lên ý bảo mọi người an tĩnh,im lặng lại:

- Chờ một chút, Cổ Lỗ trưởng lão, ta nhớ kỹ ngài vừa rồi nói qua là đến để lấy bảo bối của ta. Ta biết truyện tống trận này và Địa tinh khí cầu hẳn là không phải dễ dàng hoàn thành như vậy. Ngài nói xem cần cái gì?

Diệp Âm Trúc cũng hiểu được, đây là một thế giới rất công bình, được cái gì thì cũng phải trả một cái giá tương xứng. Truyện tống trận có hiệu quả tốt như vậy thì không phải tài liệu bình thường có thể chế tạo thành công. Đương nhiên trong đó cũng phải đòi hỏi có khoa kỹ cực cao, nhưng cách làm tốt mà không có nguyên liệu phù hợp thì cũng như không, nếu không Cổ Lỗ trưởng lão cũng sẽ không đi tới nơi này. Cổ Lỗ gãi gãi đầu, có chút khổ sở nói:

- Ta nói chỉ có Cầm Đế đại nhân hiểu rõ ta nhất. Đúng vậy, ta đến để xin một ít đồ vật. Địa tinh khí cầu kiến tạo đã sớm bắt đầu, vì chiến tranh lần này ta có thể cung cấp mười cái. nhưng hiện tại khuyết điểm lớn nhất của Địa tinh khí cầu chính là hạch tâm. Mỗi một Địa tinh khí cầu hạch tâm pháp trận đều phải do khắc kim tạo thành. Nếu không thì phải không ngừng thông qua tinh thạch để bổ sung tiêu hao, tốc độ phi hành có thể chậm lại, mười khắc kim này không thể thiếu được.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói:

- Không cần tâng bốc nữa, còn cần gì nữa không?

Đại bộ phận kim chúc đều do Ải nhân tộc tự động điều chuyển, nhưng vài loại trân quý hi hữu nguyên liệu đều trong Tu Di Thần Giới của Diệp Âm Trúc. Là một tộc được xưng là đại sư về chế tạo, bất luận là chế tạo cái gì đều là dùng nguyên liệu tốt nhất, Diệp Âm Trúc tuyệt sẽ không tính toán.

Cổ Lỗ mặt lộ vẻ vui mừng, dĩ nhiên lão biết vị Cầm Đế đại nhân này luôn luôn hào phóng:

- Còn còn chứ, truyện tống trận cũng cần đại lượng tài liệu, trong đó vài loại trân quý nhất cũng kể cả khắc kim ở bên trong, hơn nữa, ta còn cần sừng Ngân long và máu Ngân long dùng làm vật dẫn.

Diệp Âm Trúc quay Vị Minh trưởng lão hỏi:

- Trưởng lão, lần này có Ngân long tộc chết trận hay không?

Vị Minh gật gật đầu, nói:

- Có ba con, thi thể đều bị đóng băng. Thân thể Ngân long trong tam đại thượng vị long tộc là yếu ớt nhất, lần đó từ không trung bị bắn rơi xuống đất va vào ngọn núi chết ngay. Bởi vì ngài và Ngân long tộc có quan hệ nên Ngân long bị bắt không bị thương tổn gì.

Diệp Âm Trúc nói:

- Đã như vậy, ba đầu Ngân long này đều giao cho Cổ Lỗ trưởng lão và Lỗ Tây Nặc trưởng lão cùng xử lý đi, bất quá Cổ Lỗ trưởng lão, chuyện này xin các người bí mật tiến hành, long tộc mặc dù đã thần phục Cầm Thành chúng ta, nhưng chỉ là vừa mới gia nhập mà thôi, có khế ước trói buộc, ta cũng không hy vọng bọn họ thấy chúng ta lợi dụng thi thể tộc nhân bọn họ.

Cổ Lỗ cười hắc hắc, nói:

- Cầm Đế đại ngài yên tâm, dĩ nhiên ta sẽ làm những chuyện trọng yếu này tại Địa tinh bộ lạc chúng ta, nơi đó không ai có tự do đi vào được.

Diệp Âm Trúc từ Tu Di Thần Giới lấy ra khắc kim, cắt ra một khối đưa cho Cổ Lỗ, vị Địa tinh trưởng lão lúc này mới hoan hỉ đi ngay.

Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra vẻ tươi cười, nói:

- Có thành quả của Địa tinh thực nghiệm thất, xem ra lần này chúng ta cùng Thú nhân tộc chiến tranh rất thuận lợi, Tử, Áo Lợi Duy Lạp đại ca, Hồng Nhạn, các người chỉnh quân, tự thân bổ cấp. Về mặt hậu cần, Áo Lợi Duy Lạp đại ca, Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái có vấn đề gì hay không?

Cầm Thành đi đối phó Thú nhân tộc có thể nói là vì Mễ Lan đế quốc mà xuất binh, thì hậu cần tự nhiên phải do Mễ Lan phụ trách, điểm này Diệp Âm Trúc rất rõ ràng, bây giờ Cầm Thành tuy có tiền, nhưng cũng không thể tiêu loạn được. Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Không có vấn đề gì, Phương Bắc quân đoàn hậu cần vật tư cũng đủ dùng cho Cầm Thành chúng ta. Trước đó ta đã đưa tin tức rồi, gia gia đang chờ chúng ta tới phương bắc, khi chúng ta đến, Phương Bắc quân đoàn sẽ lập tức điều hai mươi vạn đại quân tới tiền tuyến và Phương Đông quân đoàn bên kia.

Diệp Âm Trúc nói:

- Bây giờ tiến vào kỳ hưu chiến, tình thế song phương địch ta như thế nào?

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Đến đây nhìn đi, nguy hiểm nhất chính là mặt Đông, Phương Đông quân đoàn tính luôn bộ đội bổ cấp cũng chỉ có hơn mười vạn trấn thủ phương đông, cùng Phật La quốc giằng co, căn cứ tin tức của chúng ta thì Phật La quốc cả nước tụ tập lại bốn mươi vạn đại quân binh ra biên giới, tùy thời đều có có thể phát động công kích. Đương nhiên, bọn họ còn không biết người của chúng ta đã lặng lẽ triệt hồi Cầm Thành, có uy hiếp lần trước ta nghĩ

nếu không có Lam Địch Á Tư đế quốc bức bách thì Phật La nhân cũng không dám coi thường vọng động.

- Vậy chiến trường chính thì sao?

- Trên chiến trường chính mặc dù đế quốc không ngừng đưa tân binh ra tiền tuyến, nhưng Lam Địch Á Tư và Ba Bàng hai nước cũng không có nhàn rỗi, binh lực thủy chung gấp hai lần quân ta, dưới tình huống bị động phòng ngự tạm thời có thể bảo toàn, nhưng không có lực phản kích.

Nghe Áo Lợi Duy Lạp nói xong, Diệp Âm Trúc có chút suy tư một lát rồi nói:

- Như vậy xem ra, từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, Lam Địch Á Tư và Mễ Lan đều là đại biểu cho mỗi một phương đều không có tiến triển, chiến cuộc tiến vào trạng thái giằng co như trước.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Tất cả đều là nhờ có ngươi lần trước đái lĩnh Cầm Thành tướng sĩ tấn công Phật La lấy được chiến quả thật lớn, nếu không Đông tuyến một khi bại thì chỉnh thể đều lâm vào một mảnh hỗn loạn, đến lúc đó Mễ Lan sẽ bị trăm ngàn khổ cực.

Diệp Âm Trúc nói:

- Lần này dụng binh đối với Thú nhân tộc, quan hệ đến cả đại chiến trường, mọi việc cần làm ngay, ngày mai bắt đầu chỉnh quân, ba ngày sau xuất phát. Vị Minh trưởng lão, Cầm Thành sẽ giao cho ngài và An Nhã tỷ tỷ, thành quả của Địa tinh thực nghiệm thất xong thì lập tức để cho giác ưng kỵ sĩ đưa tin tức truyền đến, ta sẽ truyện tống trở về ngay lập tức đem truyện tống trận định vị, tới khi đó, chúng ta tiến có thể công, lùi có thể thủ, cho dù Pháp Lam đến, cũng có sức để liều mạng.

Vị Minh nói:

- Yên tâm đi, bên này đã có chúng ta, bây giờ Ải nhân tộc và công tượng toàn lực chú tạo ma tinh pháo, với lượng kim chúc của chúng ta thì nếu không chú tạo vũ khí ít nhất còn có thể hoàn thành trên trăm cỗ ma tinh pháo. Cho dù Pháp Lam đại quân đến đây, muốn công nhập Cầm Thành cũng phải nỗ lực thật lớn.

Cầm Thành kiến thiết khẩn cấp tiến hành, các đại chủ lực quân đoàn bắt đầu điều động, khắp nơi đều có vũ khí trang bị, bổ cấp, cuồn cuộn không ngừng phát cho các quân đoàn. Đứng ở đỉnh núi, Diệp Âm Trúc một mình lẳng lặng cảm thụ gió núi thổi đến mang theo tầng tầng cảm xúc.Hải Dương đã đi sửa sang lại Cầm Đế mười hai nhạc phường, bởi vì không thể cưỡi Ngân long đi Cực Bắc Hoang Nguyên, sau khi cùng An Nhã thương lượng thì từ Tinh Linh tộc tạm thời điều ra mười một Giác Ưng kiện tráng sung làm tọa kỵ cho các nàng. Tô Lạp cũng đi an bài sự vụ của Long kỵ sĩ quân đoàn, hai đại đoàn trường đều phải tạm thời rời đi, các nàng cần phải đi phân phó một chút cho cấp dưới.

Cảm nhận làn gió mơn man khuôn mặt, tâm thần Diệp Âm Trúc dần dần trôi nổi nơi phương xa, hắn nghĩ đến trước khi linh hồn sư phụ Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tiêu tán có nói qua với hắn rằng Pháp Lam tồn tại cũng không phải vì thống trị đại lục mà là bảo vệ cho đại lục và nhân loại được an toàn, nhưng hắn cũng không có nói chuyện này với ai. Diệp Âm Trúc cũng đã suy nghĩ, mỗi một chủng tộc trong Cầm Thành đều không có khả năng thần phục Pháp Lam, mà Pháp Lam vì mối cừu hận của Tư Long nên sẽ không dễ dàng hoà giải với Cầm Thành. Cho dù Pháp Lam vì bảo vệ loài người mà trấn thủ phong ấn thì sao? Nếu có một ngày, khi Cầm Thành chính thức lớn mạnh để có thể hủy diệt Pháp Lam thì hắn không ngại để cho Pháp Lam trở thành một bộ phận của Cầm Thành. Mặc dù giả thiết tưởng như viễn vông, nhưng khi Diệp Âm Trúc nhớ tới trong năm năm từ cảnh giới Xích Tử Cầm Tâm tăng lên đến đỉnh của Tử Vi Cầm Tâm thì loại cảm giác viễn vông biến mất. Bởi vì trên đời này, không có gì là không thể xảy ra cả.

- Âm Trúc.

Thanh âm hùng hậu mà trầm thấp của Tử vang lên, thân ảnh cao lớn đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, chắn gió lạnh từ phương bắc thổi tới.

- Tử, ngươi đã đến rồi.

Diệp Âm Trúc trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, chỉ là bởi vì cặp mắt của hắn không còn ánh sáng nên nụ cười thoáng có chút cứng ngắc.

- Âm Trúc, ……

Tử vừa nói được hai chữ, lại bị Diệp Âm Trúc đưa tay ra dấu cắt ngang.

- Tử, nếu ngươi nói cám ơn ta thì không cần, chẳng lẻ chúng ta là huynh đệ mà cần phải nhắc lại hay sao? Nếu đổi lại là ngươi, thì ngươi cũng sẽ làm như vậy đúng không?

Hai người tâm ý tương thông, Tử biết ý nghĩ của Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng tự nhiên biết Tử tại sao tìm đến mình.Tử đưa ánh mắt nhìn về phía phương bắc xa xôi:

- Âm Trúc, ngươi biết không, bây giờ tâm tình của ta rất phức tạp.

Diệp Âm Trúc đưa tay ra, vỗ vỗ bả vai Tử:

- Ta hiểu được, rốt cuộc cũng phải trở về mà, nhưng chúng ta đều không biết cái gì đang chờ đợi chúng ta. Đừng nghĩ gì cả, Tử, ngươi yên tâm, trong tình huống cho phép, toàn bộ Cầm Thành chúng ta sẽ tận lực giảm bớt sát thương đối với Thú nhân tộc.

Tử trong mắt hiện lên một đạo lãnh quang:

- Âm Trúc, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta hiểu được lúc nào phải sử dụng thủ đoạn gì. Thú nhân và loài người khác nhau, chính sách mềm mỏng căn bản không có khả năng khiến cho thú nhân thần phục, thú nhân chỉ có tôn sùng sức mạnh.

Trở tay ôm bả vai Diệp Âm Trúc, Tử cũng không có nói thêm gì, trong lòng tràn ngập cảm kích, tựa như Diệp Âm Trúc cho tới bây giờ không có hỏi qua hắn. Khi hắn trở thành người thống trị cả Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ nguyện ý hậu thuẫn cho Cầm Thành. Có một số việc, giữa bọn họ không cần hỏi gì cả.

Hoàng cung Lam Địch Á Tư đế quốc.

" Đinh ", chén rượu bằng vàng chung quanh có nạm mười sáu viên hồng bảo thạch rơi trên mặt bàn điêu khắc từ ngọc thạch phát ra tiếng vang thanh thúy, rượu có màu đỏ tựa như máu tươi văng lên tấm thảm trắng tinh. Bất luận là chén rượu hay là tấm thảm đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, người tạo thành tổn thất này chính là Lam Địch Á Tư đế quốc Mã Tây Mạc hoàng đế lúc này cũng không thèm để ý.

- Tạp Tát Nặc, những gì ngươi nói là thật?

Mã Tây Mạc đã nghe đến lần thứ ba nhưng vẫn không dám tin, run run thốt lên những lời này.

Hắc long tộc đệ nhị trưởng lão, bây giờ đã trở thành đệ nhất trưởng lão của Hắc long thành, Hắc long tộc trưởng Tạp Tát Nặc nhìn qua thập phần tiều tụy, sắc mặt ông ta không được khỏe mà tái nhợt. Ngay cả thân hình vốn cao ngất lúc này đều có vẻ thấp xuống một chút, nặng nề gật đầu:

- Mã Tây Mạc, đây là sự thật, đừng nói ngươi không tin, cho tới bây giờ, ta cũng không thể tin đó là thật. Ta chưa bao giờ nghĩ đến lực lượng của con người cũng có thể đạt tới trình độ như vậy, xem ra, chúng ta đều sai rồi. đối với thực lực Cầm Thành, chúng ta phán đoán quá thấp.

- Ma Tinh Đại Pháo, có thể tùy ý điều chỉnh góc độ phóng ra, Ma Tinh Đại Pháo không cần nhân lực để phát động?

Thần sắc Mã Tây Mạc trở nên khó coi. Có chút sửng sốt, ông ta với tay cầm bầu rượu trên bàn, trút vào miệng, bởi vì uống quá mau, vị đế vương Lam Địch Á Tư phát ho kịch liệt, thậm chí ngay cả nước mắt và nước mũi đều tuôn ra. Hắc long vương Tạp Tát Nặc vẫn ở yên như trước ông ta cũng không có đi giúp Mã Tây Mạc, ông ta biết cũng không phải nguyên nhân do thân thể, mà là do tâm tình. Loại tình huống như vậy, thì ông ta là lần thứ hai thấy từ Mã Tây Mạc, lần trước là tiên hoàng Lam Địch Á Tư quyết định đem ngôi vị truyền cho đại ca của Mã Tây Mạc nhưng mới hơn mười năm trước thì đại ca của Mã Tây Mạc lâm bạo bệnh mà chết.

Thật lâu sau, tiếng Mã Tây Mạc ho mới dần dần yên tĩnh trở lại, bầu rượu trong tay đã bị ông ta bóp thành một khối kim loại:

- Thất long thành hợp lực cũng không cách nào công phá Cầm Thành nho nhỏ, lại bị tổn thất hơn phân nửa. Thần thánh cự long Hoắc Hoa Đức chẳng những không có chiếm được tiện nghi, ngược lại bản thân bị thương nặng. Hảo, hảo, hảo, không hổ là nam nhân mà nhi nữ ta coi trọng. Diệp Âm Trúc, ngươi lại để cho ta phải xem trọng rồi.

Mã Tây Mạc tâm tình có vẻ rất không ổn định, Cầm Thành mặc dù phải qua Mễ Lan mới đến Lam Địch Á Tư, nhưng Mã Tây Mạc và Hắc long vương Tạp Tát Nặc biết khi Cầm Thành quật khởi, thì nghĩa là cục diện cuộc chiến tranh trên đại lục này đã hoàn toàn thay đổi. Một người có tứ đại thần thú ủng hộ, có thể đánh lui một trong bảy tháp chủ của Pháp Lam, hơn nữa Đông Long Bát Tông có lực lượng thần bí cùng với tổ hợp binh chủng đặc thù, đủ để phá hư hết đại kế của Lam Địch Á Tư. Hơn nhiều năm chuẩn bị, hơn nhiều năm ẩn nhẫn để nổi lên, vì đại chiến lần này, Mã Tây Mạc nỗ lực cố gắng cả nửa đời người. Tuy bây giờ chiến tranh còn chưa chấm dứt, nhưng ông ta đột nhiên phát hiện, cơ hội chiến thắng của mình giờ đã trở nên xa vời, cái cảm giác này không phải ai cũng có thể chịu được.

Tạp Tát Nặc đột nhiên tiến lên, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai Mã Tây Mạc:

- Mã Tây Mạc, ngươi sợ rồi hay sao?

Mã Tây Mạc sửng sốt, nhưng thần sắc trên mặt lại trở nên khổ sở:

- Sợ? Đúng vậy, ta sợ. Ta sợ thất bại, vì tương lai Lam Địch Á Tư ta đã nỗ lực nhiều lắm, ta thật sự rất sợ, sợ mất đi hết tất cả.

Tạp Tát Nặc bỗng kiên định nói:

- Còn một biện pháp, cũng là biện pháp duy nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mã Tây Mạc sửng sốt:

- Là gì? Ngươi nói...

Tạp Tát Nặc thở dài một tiếng:

- Long tộc chúng ta tự nhận cường đại, nhưng lúc trước không đủ sức hủy diệt Cầm Thành, trên thế giới có thể hoàn toàn giết hết chúng thì chỉ có một phương.

Mã Tây Mạc trong mắt lãnh quang chợt lóe lên:

- Ngươi nói là Pháp Lam?

- Ngoại trừ Pháp Lam, ngươi còn có thể nghĩ đến ai khác không? Cầm Thành mặc dù không lớn, nhưng trong đó cường giả lại cực kỳ đông đảo, lúc chúng ta công kích Cầm Thành, kể cả Cầm Đế Diệp Âm Trúc thì có chừng năm tên đủ để so sánh lực chiến đấu cường hãn cùng Thần Thánh Cự Long. Đó là Tử Cấp Bạch Cảnh siêu việt, thực lực cường đại như vậy thì xem cả đại lục, cũng chỉ có Pháp Lam mới có thể áp chế được. Pháp Lam không phải vẫn ủng hộ Lam Địch Á Tư hay sao? Mã Tây Mạc, ngươi cần phải tự mình đi Pháp Lam, chỉ có Pháp Lam ủng hộ thì cuộc chiến này mới có thể tiếp tục, tiến triển theo hướng có lợi.

Mã Tây Mạc do dự, ông ta đương nhiên hiểu được lời Tạp Tát Nặc hết thảy đều là sự thật, nhưng ông ta lại do dự, là một vị đế vương, ông ta biết nhiều thứ hơn so với Hắc long vương Tạp Tát Nặc. Pháp Lam sao có thể dễ dàng giúp đỡ? Bây giờ Pháp Lam đã phong bế, nếu bọn họ đáp ứng gia nhập chiến tranh đại lục, vậy có nghĩa là Pháp Lam sẽ mất đi địa vị siêu nhiên vốn có. Đến lúc đó, cho dù là nhất thống đại lục nhưng thống trị Long Khi Nỗ Tư là Lam Địch Á Tư hay là Pháp Lam đây? Đây chính là vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề trọng yếu quyết định tương lai Lam Địch Á Tư, Mã Tây Mạc sao dám có thể chủ quan được.

- Để cho ta nghĩ lại, để cho ta suy nghĩ đi.

Mã Tây Mạc đi qua rồi đi lại trong phòng, trong mắt không ngừng lóe ra vẻ phức tạp.

Nắng vàng rực rỡ chiếu khắp nơi, nhờ có dãy núi Bố Luân Nạp ngăn cản, người dân Cầm Thành cũng không cảm nhận được quá nhiều cái không khí rét lạnh khi mùa đông tràn về. Khi ký kết hiệp ước buôn bán giữa Cầm Thành và Mễ Lan đế quốc, Cầm Thành đã mua được nhiều tinh thạch có thuộc tính hỏa. Từ đó dùng làm nguồn năng lượng cho một thành quả của Địa tinh bộ lạc đã nghiên cứu, là Hỏa Lô sinh ra nhiệt lượng, đủ để cho người của cả Cầm Thành ở trong huyệt động ấm áp. Kiến thiết của thành tường vẫn được gấp rút tiến hành như trước, bây giờ thì các ngọn núi phía Mễ Lan đế quốc cơ bản đã liền thành một mảnh. Một pho ma đạo pháo đang trong quá trình kiến tạo, các loại phòng ngự cũng không ngừng hoàn thiện. Vì nghênh đón Pháp Lam đại quân có thể đến bất kỳ lúc nào, Cầm Thành thậm chí tạm thời ngừng kiến thiết phía phương Bắc. Dù sao, Thú nhân tộc trừ phi ăn no rửng mỡ, nếu không tuyệt không dám xâm phạm Cầm Thành.

Không ai có thể che mắt được Giác Ưng kỵ sĩ trên không trung trinh sát, điểm này không thể nghi ngờ.

Tại quảng trường trung tâm Cầm Thành, từ bị long tộc phá hủy tất cả kiến trúc thì nơi này trở thành nơi Cầm Thành luyện binh, chỉnh quân. Lúc này, trên sân rộng có hơn bảy vạn đại quân đang chỉnh tề, hùng khí hiên ngang, sĩ khí bọn họ biểu hiện như hổ như báo. Sắp hàng phía trước chính là hai trong tam đại chủ chiến quân đoàn Cầm Thành là Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn cùng Bỉ mông cự thú quân đoàn. Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn vẫn trang bị như trước, bọn họ trên người được trang bị có thể nói là cường hãn nhất Cầm Thành. Bỉ mông cự thú quân đoàn so với trước kia có biến hóa nhiều, ngoại trừ trên vai mang khải giáp, trên thân thể bọn họ cũng bao trùm giáp trụ, tứ chi lộ ra bên ngoài. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cự thú cao hơn mười thước càng thêm phần kinh khủng. Bỉ mông cự thú thì không cần vũ khí, lợi trảo trăm tấc của bọn họ chính là trang bị tốt nhất. Bất quá, bây giờ trên lợi trảo lại có chút thay đổi, trên lợi trảo do bí ngân điêu trác mà thành có thêm ma pháp trận, ma pháp trận có hiệu quả rất đơn giản, nhằm tăng cường độ cứng lợi trảo của Bỉ mông cự thú, đồng thời có đặc tính phá ma pháp.

Phía sau hai đại chủ chiến quân đoàn của Cầm Thành là tứ đại bộ binh quân đoàn sắp hàng chỉnh tề. Đứng ở trước tứ đại quân đoàn có bốn đội mỗi đội một ngàn người, trên người đều mặc tinh trí nhuyễn giáp, bảo vệ nơi yếu hại trên thân thể nhuyễn giáp này cũng được gia trì thêm ma pháp trận, hơn nữa là đa ma pháp trận, tăng hiệu quả cho gia tốc, phòng ngự, sức lực, nhiệt huyết. Cũng chỉ có Địa tinh thực nghiệm thất mới có thể xếp đặt biến thái như vậy, đương nhiên, cần phải có đại sư Ải nhân tộc chế tạo ra. Đáng tiếc là, tứ đại bộ binh quân đoàn nhân số quá nhiều mà bí ngân thật sự quá trân quý, từ Phật La quốc đem về không ít, nhưng cũng không thể đem ra chú tạo hết nhuyễn giáp, bởi vậy trong tứ đại quân đoàn chỉ có cấp bậc tiểu đội trưởng mới có thể mặc nhuyễn giáp, về phần binh lính bình thường còn lại là mặc bì giáp. Thời gian thật sự quá gấp, đại sư Ải nhân tộc cũng không kịp chú tạo, nếu không có thân thể cự long làm tài liệu, chẳng những nhuyễn giáp có thể càng mạnh hơn, cũng đủ cấp cho bộ binh quân đoàn.

Quân đoàn trường tứ đại bộ binh quân đoàn chính là bốn tông chủ Đông Long Bát Tông vũ kỹ, trong đó kể cả ông nội Diệp Ly của Diệp Âm Trúc, bốn vị quân đoàn trường này bằng phương pháp rất đơn giản đã nâng cao sĩ khí binh lính của mình. Ngươi có thấy trang bị trên người tiểu đội trưởng không? Cùng thú nhân lần này đánh trận chấm dứt thì khi trở về bộ binh quân đoàn chúng ta sẽ tiến hành trang bị chỉnh thể, đến lúc đó dùng long bì và long lân chế tạo trang bị và vũ khí, ngươi có muốn không? Ý muốn nói, trong thời gian ngắn nên trang bị không đủ khả năng thỏa mãn mỗi người, nên những người trên chiến trường lập nhiều công lao sẽ được ưu tiên trước.

Trên không trung, hai ngàn giác ưng kỵ sĩ bay cao giữa không trung, giác ưng kỵ sĩ có thực lực không cách nào so với long kỵ sĩ, nhưng trên lưng cũng có cung tiễn thủ Tinh Linh tộc phối hợp, có khả năng sinh ra lực sát thương tuyệt đối mạnh hơn hai đại không chiến quân đoàn lôi điểu và sư thứu của Thú nhân tộc. Về phần chiến đấu thì tình huống chính thức như thế nào sẽ phụ thuộc vào năng lực của người chỉ huy.

Áo Lợi Duy Lạp không cưỡi rồng hệ Thủy của mình, mà là một đầu giác ưng thật lớn, giác ưng kỵ sĩ này đều là bộ hạ cũ của hắn. Lần này đi tới Thú nhân tộc, do Diệp Âm Trúc tự mình đái lĩnh hắn cũng có thể trở lại cương vị trước kia của mình, nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Với tứ đại thần thú đi cùng Diệp Âm Trúc tiến lên đài chủ tịch. Hải Dương đái lĩnh mười một vị Lam Tinh Linh mỹ nữ lúc này đang bay cao giữa không trung do giác ưng kỵ sĩ bảo vệ. Còn Tô Lạp lại lẳng lặng đứng ở sau lưng Diệp Âm Trúc, đối với nàng mà nói, làm cái bóng của Diệp Âm Trúc là phương pháp phát huy sức chiến đấu mạnh nhất. Vị Minh Thái thượng trưởng lão hít khí đầy đan điền, cao giọng hô:

- Khai thành.

Theo tiếng vang của các cơ quan mở ra, cửa thành thật lớn cao ba mươi thước nhờ vào tác động của cơ quan khổng lồ chậm rãi mở rộng. Cửa thành này thật lớn cho dù là mười Bỉ mông cự thú cùng đi cũng không cảm thấy chật chội. Trong tay Diệp Âm Trúc xuất hiện một đạo quang mang màu trắng sữa, Nặc Khắc Hi Kiếm giơ lên cao quá đầu:

- Xuất phát.

Cách Lạp Tây Tư đã gần hoàn toàn khôi phục nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể vọt lên rồi hạ xuống phía trước tất cả quân đoàn, theo tiếng rống giận dữ cuồng bạo, cả thân thể đã hiện ra bản thể, thân hình thật lớn trăm thước, vừa vặn thông qua cửa thành. Diệp Âm Trúc, Tô Lạp cùng với Tử, Minh và Thiểm Lôi đồng thời bay lên nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng Cách Lạp Tây Tư. Hướng An Nhã và Vị Minh Thái thượng trưởng lão hành lễ, hành động quân sự đại quy mô của Cầm Thành rốt cuộc cũng bắt đầu.

Các quân đoàn chủ lực rời đi, cũng không có nghĩa lực phòng ngự của Cầm Thành giảm xuống nhiều, chỉ cần còn có An Nhã, vị nữ vương chỉ huy Ma tinh pháo này còn, cùng với cường hãn Địa tinh tê liệt giả và Cầm Thành viễn trình công kích quân đoàn và toàn bộ ma pháp sư Đông Long Bát Tông thì Cầm Thành tuyệt không phải dễ công phá. Khi Diệp Âm Trúc đái lĩnh đại quân Cầm Thành rời đi, phiến sân rộng trung tâm này cũng trở thành nơi huấn luyện tân biên chế Đức Lỗ Y kỵ sĩ tiếp theo của Cầm Thành. Khi Cầm Thành tái phát động hành động quân sự lần tiếp theo thì có được một lực lượng tân binh hỗ trợ.

Lưng Cách Lạp Tây Tư cực kỳ rộng lớn, thân thể khổng lồ của hắn lao nhanh về phía trước, bản thân hắn vẽ nên một đường thẳng trên bức màn phong cảnh. May là lúc này là chiến tranh nên phần lớn bá tánh bình dân Mễ Lan đế quốc tụ tập tại các thành thị gần nhất nên dọc theo đường đi rất ít khi gặp, nếu không trong Cầm Thành đại quân này lại có Chiến Tranh Cự Thú, lại có Bỉ mông cự thú hành quân cũng đủ để rung động Mễ Lan. Áo Lợi Duy Lạp lúc này cũng không ở trên không trung để huy giác ưng kỵ sĩ, để cho giác ưng bay trên bầu trời, hắn lại ở bên cạnh Diệp Âm Trúc.

- Đại ca, ngươi nói đi, bây giờ tình hình phương bắc cụ thể như thế nào.

Từ chiến tranh bắt đầu, Diệp Âm Trúc đối với tình hình Thú nhân tộc bên kia không nắm rõ mấy, có Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái tọa trấn phương Bắc, hình thành thế trận thiết tác hoành giang. Phòng ngự nghiêm mật như vậy, nơi này cũng không cần lưu tâm lắm. Phương bắc quân đoàn của Mễ Lan đế quốc binh lực vượt qua hơn sáu mươi vạn, hơn nữa hậu cần, bổ cấp, dự bị gần trăm vạn người gần biên cương, có thể thấy được Mễ Lan đế quốc coi trọng Thú nhân tộc đến mức nào.

Kỳ thật, Mễ lan đế quốc cũng không được thối lui, nếu Mễ lan đế quốc bị công phá ở biên giới phía Nam, phần lớn lãnh thổ bị Lam Địch Á Tư đế quốc xâm chiếm, thì cũng chỉ là nội chiến của loài người mà thôi. Lam Địch Á Tư cho dù có dã tâm cũng không có khả năng đối với bá tánh bình dân Mễ lan làm cái gì quá đáng, Mễ Lan đế quốc là quốc gia có nhân số khổng lồ, Lam Địch Á Tư và các nước khác chẳng qua chỉ có thể hàng phục các dạng bá tánh bình dân, quý tộc mà thôi. Nhưng nếu Mễ Lan đế quốc bị công phá biên giới phía bắc, tình thế hoàn toàn trái ngược. Không đồng loại thì tâm cũng bất đồng, thú nhân rất cuồng bạo và thích giết chóc, một khi xâm nhập các quốc gia loài người với quy mô lớn, thì tai kiếp quả thật đã tới. Thú nhân chỉ biết cướp bóc và hủy diệt, bọn họ chỉ muốn lấy các loại tài nguyên quý giá của các quốc gia nhân loại mang về Cực Bắc Hoang Nguyên, tới khi đó cả Mễ Lan đế quốc sợ rằng đều lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.

Cho nên, đúng như Lam Địch Á Tư đế quốc phán đoán, Mễ Lan đế quốc đã đem Phương Bắc quân đoàn có sức chiến đấu mạnh phòng thủ phía bắc, hơn nữa tập trung đại lượng quân dự bị và bổ cấp vật tư, ngăn cản Thú nhân tộc tiến công. Từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, tuy tình hình biên giới phía bắc ổn định, nhưng Mễ Lan cũng chưa từng rút bất cứ quân đoàn nào đến mặt trận bên kia.Áo Lợi Duy Lạp trầm ngâm một lát sau, nói:

- Trước mắt phương bắc quân đoàn của đế quốc chủ yếu đối mặt với địch nhân là hai đại bộ lạc của Thú nhân tộc, chính là pháo đài Lôi Thần Chuỳ do Lôi Thần bộ lạc và cùng với Phật La quốc đối kháng là Chiến Thần bộ lạc, hai đại bộ lạc thú nhân này tụ tập tại phía Bắc đế quốc số lượng đạt tới hơn trăm vạn, cơ hồ đều là binh chủng chủ chiến của Thú nhân tộc. Trong đó, Bỉ mông cự thú số lượng vượt qua ba trăm đầu, kể cả gần hai mươi đầu hoàng kim Bỉ mông, có thể nói là tất cả số lượng của hai bộ lạc, may là Bỉ mông cự thú không cách nào phi hành, nếu không, với ba trăm đầu Bỉ mông này sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái rất lớn.

Tử cau mày, nói:

-Bỉ mông số lượng cũng chỉ có ít như vậy hay sao? Trong trí nhớ của ta thì thời kỳ toàn thịnh số lượng Bỉ mông nhất tộc so với long tộc nhiều gấp hai lần, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể cùng chống lại ma pháp của Long tộc.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Tình huống cụ thể ta cũng không rõ mấy, bất quá, ta nghe gia gia nói, tại Cực Bắc Hoang Nguyên không phải tất cả Bỉ mông cự thú đều nghe lệnh của tam đại bộ lạc. Ngoại trừ tam đại bộ lạc còn có một số ở sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên tạo thành các bộ lạc nhỏ, bọn họ có Bỉ mông cự thú ủng hộ. Tuy số lượng có ít một chút nhưng Bỉ mông cự thú cũng giống loài người chúng ta,thích độc hành bọn họ không thích bị ước thúc, bên trong Cực Bắc Hoang Nguyên tìm kiếm thực vật, tự hành sinh tồn tu luyện, nghe nói Bỉ mông cự thú một mình sinh tồn đều là Bỉ mông cường giả, tối thiểu cũng là cấp bậc Bạch Ngân Bỉ mông.

Sắc mặt Tử dãn ra vài phần:

- Ra là như vậy, xem ra cũng không phải tất cả tộc nhân cần dựa vào bộ lạc mới có thể sinh tồn, sống một mình kiên trì giữ vững tôn nghiêm của Bỉ mông, thì độc hành Bỉ mông cường đại cũng có thể có được.

Áo Lợi Duy Lạp khóe miệng toát ra một tia mỉm cười:

- Bất quá, bây giờ Bỉ mông cự thú sợ rằng có chút phiền toái, từ lần trước chúng ta cùng Phật La quốc phát sinh chiến tranh, gia gia cũng bắt đầu đưa tin xuất hiện của tứ đại thần thú, nhất là Tử Tinh Bỉ mông xuất hiện lặng lẽ truyền tới đến thú nhân của tam đại bộ lạc, đối với tam đại bộ lạc sinh ra tác dụng nhất định. Có thể làm thống trị giả có chút khủng hoảng, nửa năm sau này chiến đấu, đều không có thấy Bỉ mông cự thú quân đoàn tái xuất hiện, không có đội ngũ lục chiến vô địch này, chúng ta ở phương bắc chống đỡ Thú nhân tộc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Diệp Âm Trúc âm thầm cùng Tử trao đổi một chút, bọn họ đều nhớ kỹ lúc trước tại pháo đài Lôi Thần Chuỳ gặp được anh ruột của Tử, Hoàng Kim Bỉ Mông vương Tang Thác Tư, lúc trước bày ra nhất chiêu ám kỳ, rốt cục cũng có thể sử dụng.

- Đại ca, ngươi nói tiếp xem hai đại bộ lạc thú nhân sẽ lấy tộc nào làm quân đoàn chủ chiến?

Diệp Âm Trúc hỏi tới.

Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Hai đại bộ lạc lấy Lôi Thần bộ lạc là chính, bọn họ đều luân phiên bảo vệ pháo đài Lôi Thần Chuỳ, trong đó chủ chiến quân đoàn kể cả số lượng nhiều nhất là Lang kỵ binh, ước chừng chiếm một phần ba trong sức chiến đấu. Lang kỵ binh chẳng những tốc độ cực kỳ nhanh, sức bền phi thường tốt, hơn nữa số lượng đông đảo. Hơn nhiều năm trước Lang kỵ binh của Thú nhân tộc được tôn xưng là Đại Lục Đệ Nhất Khinh Kỵ Binh, còn lại đều là binh chủng cưỡng chiếm, trong đó để cho chúng ta đau đầu chính là hai đại quân đoàn Lôi Ưng và Sư Thứu, hai đại quân đoàn này có số lượng hơn hai vạn, bọn họ cơ hồ chiếm lĩnh không trung, nếu không phải chúng ta có đại lượng ma pháp sư giữ thành thì phi hành thú nhân đã sớm công vào trong thành. Nói đến việc này ta không thể không nói công tích của ngươi lúc trước, vốn chúng ta còn có năm trăm Ưng Chuẩn Long kỵ binh, dựa vào năng lực tác chiến đơn độc cường hãn, có thể cùng đối phương tại không trung chống lại một chút, từ khi Ưng Chuẩn Long kỵ binh này bị tổn thất trên tay ngươi, chúng ta đại bộ phận thời gian chỉ có thể bị bao vây một cách bị động.

Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, nói:

- Việc này cũng không thể trách ta, lúc trước nếu không có ta dạo một khúc "Bạo long", Mễ Lan đã bị Thú nhân tộc đánh lén, còn không biết phải tổn thất bao nhiêu nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.