Âm Trúc kinh ngạc cảm nhận tâm tình của Tử, trong khoảnh khắc nhận ra vị huynh đệ tốt nhất của mình ngữ khí có điểm thay đổi sang bông đùa. Diệp Âm Trúc lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình của Tử như vậy. Hắn trầm mặc trong chốc lát nói:
- Tử, người phải hứa với ta, nếu gặp nguy hiểm, trước tiên phải gọi ta đến bên cạnh ngươi, ngươi cũng biết, huynh đệ ta cùng một chỗ thì không có cái gì có khả năng ngăn cản được chúng ta cả.
Tử gật gật đầu:
- Được, ta hứa
Âm Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Còn nữa, ngươi lần này đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên cần phải có rất nhiều trợ lực. Nhân loại chiến sĩ ta sẽ tuyệt không cấp cho ngươi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ngươi đối với thú nhân. Nhưng Bỉ Mông cự thú quân đoàn ngươi phải mang đi, đó là căn bản để ngươi phát triển. Còn có mấy người Cách Lạp Tây Tư nữa, bọn họ đều đồ đằng của thú nhân tộc tam đại bộ lạc. Là thú nhân tộc tam đại đồ đằng và cũng là thực lực cường đại của bên mình, có bọn họ ở bên ngươi ta mới có thể hoàn toàn yên tâm. Tứ đại thần thú ở một chỗ, tại thế giới thú nhân không có người nào có khả năng giữ các ngươi được.
Tử nhíu mày nói:
- Nhưng bên cạnh ngươi cũng phải có người chứ, những cường giả trợ lực cho ngươi ta đều mang đi hết thì ngươi làm sao mà xử lý?
Diệp Âm Trúc cười cười:
- Ngươi nói gì vậy, khi ngươi gặp nguy hiểm ngươi có thể gọi ta về cạnh ngươi, chẳng lẽ lúc ta gặp nguy hiểm ta không thể gọi ngươi về sao? Càng huống chi, ngươi đừng quên, bên cạnh ta còn có Tử thần Long lang kỵ binh và Cầm Đế thập nhị nhạc phường, còn có Tô Lạp cùng tứ đại bộ binh, kỵ binh quân đoàn. Chẳng nhẽ lực lượng này không đủ để cho ta ở chỗ này kìm giữ thú nhân a. Nếu ta ngay cả điều này mà còn không làm được thì không xứng với hai chữ Cầm Đế. Yên tâm đi hảo huynh đệ của ta. Ta đợi tin tức tốt của ngươi, đến thời cơ, hai huynh đệ chúng ta trong ứng ngoài hợp nhất định thú nhân tam đại bộ lạc sẽ bị đánh bại.
Tử nhìn Diệp Âm Trúc, hắn biết nếu mình không đáp ứng, Diệp Âm Trúc nhất định sẽ theo mình đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên. Tình hình tại Cực Bắc Hoang Nguyên không thể biết trước được. So với Thánh Quang thành hiển nhiên là an toàn hơn rất nhiều. Âm Trúc nói cũng đúng, bây giờ Cầm Thành đã không phải như lúc mới bắt đầu phát triển, không phải là một Cầm Thành đơn thuần và kém cỏi nữa. Hơn nữa, thực lực của Diệp Âm Trúc cũng đủ để có thể tranh cao thấp với Cổ Đế. Quả thật chính mình cũng không cần phải lo lắng nhiều lắm:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi.
Diệp Âm Trúc lúc này mới nở nụ cười hài lòng:
- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ. Buổi tối hôm nay các ngươi xuất phát nhé? Ta nghĩ, Tang Thác Tư đại ca sẽ không phát động hôm nay, ngày mai nhất định sẽ đi cùng với các ngươi rời khỏi pháo đài Lôi Thần chùy. Ngươi cần phải đến pháo đài Sở La Môn nắm tin tức trước khi cứu tộc nhân của ngươi. Ta cũng không thể cùng ngươi hoàn thành công việc thống nhất Thú Nhân tộc nhưng ta sẽ đưa ngươi cùng bọn Cách Lạp Tây Tư đến nơi gân pháo đài Sở La Môn nhất, địa phương mà trước kia Ải Nhân tộc đã ở. Từ nơi đó xuất phát có thể giảm được rất nhiều thời gian.
Tử có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Nguồn: http://truyenfull.xyz- Hóa ra là như vậy, khó trách ngươi muốn cho đại ca ta phát động trước. Hóa ra ngươi đã chuẩn bị kế hoạch sẵn. Tốt lắm, ta phải đi chuẩn bị một chút, kêu bọn Cách Lạp Tây Tư sẵn sàng xuất phát.
Nói xong Tử đi nhanh ra phía ngoài
- Tử
Diệp Âm Trúc đột nhiên gọi giật lại
Tử quay người lại hỏi
- Có chuyện gì quan trọng nữa sao?
Diệp Âm Trúc trịnh trọng nói
- Tử! Nếu ngươi thật sự gặp nguy hiểm, nhất định phải cho ta biết. Cho dù là dấu hiệu nguy hiểm cũng phải gọi ta. Bằng vào truyền tống trận, ta có thể đem ngươi cùng Bỉ Mông quân đoàn trở về. Ngươi có hiểu không, ta không thể để mất huynh đệ ngươi được.
Tử nắm chặt tay, cố nén nước mắt chảy xuống.
-Ta cũng vậy
Nói xong hắn đi thật nhanh ra ngoài, không dám quay đầu lại vì sợ chính mình không nhịn được sẽ đáp ứng để cho Diệp Âm Trúc cùng đi. Từ lúc rời khỏi Bích Không Hải, đại bộ phận thời gian Tử cùng Diệp Âm Trúc đều ở cùng một chỗ, nhất là khi đối mặt nguy hiểm, càng đồng lòng, phối hợp rất ăn ý khi đối mặt với địch nhân cường đại. Tình huynh đệ đã được tôi luyện và kiểm nghiệm bằng máu qua vô số lần sinh tử tồn vong. Nhìn Tử rời đi, Diệp Am Trúc tự nhiên có một chút mất mát, lẳng lặng ngồi trên ghế trầm tư. Tô Lạp lẳng lặng đi đến phía sau nhẹ nhàng nắm lấy bả vai hắn, Hải Dương cũng đi đến bên Diệp Âm Trúc
- Đừng quá lo lắng. Đây là việc tất yếu Tử phải làm. Chúng ta chỉ có chúc phúc và ủng hộ hắn thôi. Âm Trúc, chàng đã làm hết sức rồi, chàng nói rất đúng, không phải bất kỳ lúc nào chúng ta cũng đều có năng lực gọi Tử trở về sao.
Diệp Âm Trúc một tay cầm lấy tay Tô Lạp đang đặt ở đầu vai của mình,tay kia cầm lấy tay Hải Dương:
- Nàng nói những lời này ta đều biết, nhưng trong lòng ta vẫn có chút lo lắng. Có lẽ đây là quan tâm quá sẽ sinh ra lo sợ chăng? Trong lòng ta, Tử đã trở thành ruột thịt, ta không có huynh đệ tỷ muội, hắn giống như thân huynh trưởng của ta.
Tô Lạp nói:
- Âm Trúc, Tử nói rất đúng, trợ giúp hắn đâu nhất thiết phải ở bên cạnh hắn, muốn để hắn ở Cực Bắc Hoang Nguyên ít áp lực, chúng ta ở đây sẽ tạo cho Lôi Thần bộ lạc phiền toái cực lớn, để lo lắng của chàng biến thành động lực, chúng ta cùng nhau hướng tới pháo đài Lôi Thần Chùy phát động tấn công đi. Cho dù không thể chiến thắng bọn chúng nhưng cũng để cho pháo đài Lôi Thần Chùy không dám coi thường vọng động nữa. Biết rõ Cực Bắc Hoang Nguyên rối loạn cũng không dám điều người ứng cứu.
Về nhãn quang chiến lược, Hải Dương tự nhiên còn xa mới bằng được Tô Lạp. Nghe Tô Lạp nói, Diệp Âm Trúc nhất thời trong lòng giảm bớt vài phần áp lực, chậm rãi gật đầu, thần sắc đã giãn ra, khí tức thêm phần lãnh lệ.
Canh ba nửa đêm, bên trong Thánh Quang Thành, một nhóm người cao lớn đã tập kết xong đội ngũ. Đứng đầu đội ngũ là ba gã nam nhân cực kỳ cao lớn. Bên cạnh bọn họ còn có hai tiểu cô nương có hai cánh kim ngân, tổ hợp như vậy nhìn qua thật sự cũng có chút quái dị. Diệp Âm Trúc cùng hai vị thê tử đi đến nơi này trong khi Bỉ Mông quân đoàn đã chỉnh trang đang đứng đợi. Cầm Thành đã ra tạo khải giáp đặc biệt dành cho bọn họ.Một khí tức mạnh mẽ đập vào mặt, phía trước chính là tứ đại thần thú. Tử hướng tới Diệp Âm Trúc gật gật đầu:
- Chúng ta xuất phát thôi.
- Ba ba, ba ba, con không muốn rời khỏi người đâu.
Thiểm nhào vào ngực Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài phiêu dật của Thiểm ôn nhu nói:
- Thiểm nhi ngoan, con và Lôi nhớ nghe lời Tử bá bá, tới Cực Bắc Hoang Nguyên nhất định phải chú ý bảo vệ mình cho tốt. Đợi mọi chuyện kết thúc, Tử bá bá sẽ mang bọn con trở về.
Tử nói:
- Âm Trúc, hay là để Thiểm và Lôi ở lại đi.
Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu:
- Không được, bọn chúng nhất định phải đi theo ngươi. Tứ đại thần thú phải là một thể. Thiếu mất Kim Giáp Cấm Trùng, đối với các bộ lạc thú nhân uy hiếp sẽ bị giảm bớt rất nhiều. Thiểm và Lôi mặc dù đã biến dị, nhưng năng lực Kim Giáp Cấm Trùng của bọn chúng vẫn giữ nguyên, hơn nữa bọn chúng còn có năng lực biến hình, tùy thời có thể biến đổi lại hình dáng vốn có. Là đồ đằng của Sở La Môn, chuyến này đến Sở La Môn còn phải nhờ vào sự trợ giúp rất nhiều của bọn chúng.
Tử nhìn về phía Thiểm, Lôi:
- Các ngươi có nguyện ý cùng bá bá đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên không?
Lôi có chút rụt rè:
- Ba ba muốn chúng con đi thì chúng con phải đi. Tử bá bá, chúng con sẽ ngoan ngoãn.
Tử thần sắc có phần ôn nhu, giữ lấy Lôi nói:
- Yên tâm đi, chỉ cầm Tử bá bá còn sống, nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho các con thật tốt. Âm Trúc, chúng ta xuất phát thôi.
Khắc hoạ ma pháp trận đối với Diệp Âm Trúc mà nói thật sự đã quá dễ dàng, dựa vào Sinh mệnh bảo thạch cùng tinh thần lực cường đại của mình, toàn bộ Bỉ Mông quân đoàn và tứ đại thần thú chỉ cần một lần truyền tống là đến đựơc mục tiêu. Nưong theo ánh sáng tím, tại ma pháp trận truyền tống thần kỳ của Cầm Đế, quân đoàn Bỉ Mông cự thú lặng lẽ rời khỏi Thánh Quang Thành. Khi bọn họ tái xuất hiện, đã tới bên trong của Cực Bắc Hoang Nguyên. Diệp Âm Trúc nắm chặt bàn tay của Tử lặng im một lúc mới buông ra. Lúc đó Tử mới hạ lệnh toàn quân xuất phát. Minh lướt qua bên người Diệp Âm Trúc, nhét vào tay hắn một kiện đồ vật, thấp giọng nói:
- Cầm Đế đại nhân, giữ lấy vật này để đối phó với pháo đài Lôi Thần Chuỳ. Nó có thể hạn chế một chút lực lượng của Cổ Đế. Ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp mặt.
Đoàn người của Tử nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Cảm thụ từng trận gió lạnh ào đến, Diệp Âm Trúc hít sâu một ngụm khẩu khí, điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, trong tay nắm chặt một vật nhọn hai đầu, chính là Lôi Thần chuỳ. Tử quang lại hiện lên, thân thể Diệp Âm Trúc lẳng lặng biến mất phía trên sườn đồi. Đang đi, Tử chợt dừng lại, quay đầu hướng đến phía ánh sáng màu tím phát lên, siết chặt nắm tay:
- Âm Trúc, yên tâm đi, ta nhất định sẽ thành công.
Trong đêm, thú nhân tam đại bộ lạc đều mờ mịt không biết rằng vận mệnh Cực Bắc Hoang Nguyên bắt đầu thay đổi kể từ buổi tối ngày hôm nay.
Vào buổi sáng ngày thứ hai, Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đi tới phủ đệ của Diệp Âm Trúc bái phỏng. Diệp Âm Trúc tiếp đón vị nguyên soái này tại phòng khách.
- Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, người khoẻ không? Ta chính là đang muốn đi tìm ngài đây.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nghênh đón. Mã Nhĩ Đế Ni sắc mặt có chút không vui nhíu mày nói:
- Cầm Đế đại nhân, ta nhớ rõ ngày hôm qua tại bữa tiệc ngươi đã từng đáp ứng ta, Chiến Tranh Cự Thú có thể tự quyết định đi hay ở. Nhưng sáng nay ta chợt nghe kẻ dưới hồi báo, Chiến Tranh Cự Thú biến mất, cùng với hắn còn có cả Bỉ Mông cự thú quân đoàn. Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Nụ cười trên mặt Âm Trúc dần dần biến mất, lạnh nhạt nói:
- Nguyên soái đại nhân ngài đến đây để chất vấn ta sao?
Mã Nhĩ Đế Ni nhất thời nghẹn thở. Tuy Diệp Âm Trúc nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều, nhưng không biết tại sao trước mặt Diệp Âm Trúc, dù rất mạnh mẽ nhưng bây giờ ông không cách nào thể hiện ra được:
- Xin lỗi Cầm Đế đại nhân, ta có chút nóng nảy, bất quá ta hi vọng ngươi giải thích cho ta một chút. Dù sao chúng ta bây giờ cũng là quan hệ hợp tác. Bỉ Mông cự thú quân đoàn của quý phương là lực chiến đấu chủ yếu tự nhiên biến mất khiến ta rất bất ngờ.
Diệp Âm Trúc nói:
- Ngài cũng nói chúng ta bây giờ là quan hệ song phương hợp tác, không phải là quan hệ phụ thuộc nên ta điều khiển thuộc hạ thế nào là chuyện của nội bộ Cầm Thành chúng ta, chẳng quan hệ gì đến Phương Bắc Quân Đoàn của ngài. Bất quá, ta có thể nói cho ngài biết, bọn họ được ta phái đi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt, quan hệ đến tổng thể chiến cuộc phương bắc của chúng ta. Về phần Cách Lạp Tây Tư, chỉ cần ngài nguyện ý nuôi dưỡng hắn, ta cũng không có ý kiến, sau lần chấp hành nhiệm vụ này trở về, ta sẽ tự mình dẫn hắn đến cho ngài, ngài thấy thế nào?
Nghe Diệp Âm Trúc trả lời, Mã Nhĩ Đế Ni sắc mặt tốt lên vài phần nhưng tâm tình vẫn có chút lo lắng như trước:
- Nếu như vậy, chủ lực chiến đấu của ta sẽ yếu đi rất nhiều. Tứ đại thần thú cùng Bỉ Mông cự thú quân đoàn đều rời đi, vạn nhất thú nhân xâm chiếm, ta lại vừa điều đi hai mươi vạn binh lính tinh duệ, đối với trận chiến này rất bất lợi.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:
- Ta đang muốn tìm ngài chính là vì chuyện này. Xin nguyên soái cho phép ta hôm nay phát động tấn công vào pháo đài Lôi Thần Chùy. Không có Bỉ Mông cự thú quân đoàn nhưng lực chiến đấu của quân Cầm Thành ta vẫn nguyên vẹn.
Mã Nhĩ Đế Ni sửng sốt một chút. Trong suy nghĩ của ông, Bỉ Mông cự thú quân đoàn chính là một cỗ lực lượng mạnh nhất Cầm Thành. Lần Lục đạo chi quyết trước, Diệp Âm Trúc, Tử chỉ huy Bỉ Mông quân đoàn giành được thắng lợi, ông không rõ tại sao khi Bỉ Mông cự thú quân đoàn rời đi, Diệp Âm Trúc lại có lòng tin tưởng đến như vậy. Ngữ khí đã hòa hoãn vài phần, Mã Nhĩ Đế Ni nói:
- Âm Trúc, ngươi nên hiểu Phật La Quốc không thể so sánh với Thú Nhân tộc. Thú nhân trời sinh bưu hãn, sức chiến đấu rất mạnh, không phải binh lính bình thường có khả năng so sánh được. Ngươi đã trải qua vô số trận chiến, ta không hi vọng Cầm Thành bị tổn thất, ngươi hiểu lo lắng của ta rồi chứ?
Diệp Âm Trúc nói
- Nếu ta đã đề nghị Nguyên soái đại nhân tấn công thì nhất định đã nắm chắc.Xin ngài chấp thuận cho ta xuất chiến đi. Quân Cầm Thành nếu xảy ra vấn đề gì, tất cả trách nhiệm sẽ do ta chịu.
Mã Nhĩ Đế Ni trong mắt lóe lên một tia do dự trong chốc lát:
- Được rồi, nếu ngươi đã quyết như thế ta cũng không ngăn trở. Ta sẽ thay ngươi cùng quân Cầm Thành áp trận, một khi có vấn đề gì không ổn, lập tức triệt hồi Thánh Quang thành.
Diệp Âm Trúc gật đầu:
- Vậy xin mời đại nhân đi an bài.
Mã Nhĩ Đế Ni liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái thật sâu rồi đi ra phía ngoài. Lắng nghe tiếng bước chân rời đi xa, Diệp Âm Trúc khóe miệng toát ra một tia cười lạnh:
- Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái a, ngài không biết thực lực chính thức của Cầm Thành rất mạnh, hôm nay ta sẽ để cho ngài chứng kiến sức mạnh chính thức của Cầm Thành. Tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho Lôi Thần bộ lạc cùng Chiến Thần bộ lạc có cơ hội điều đại quân vây công ngươi. Những gì ta đã đáp ứng trợ giúp ngươi, tất cả sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Một lúc sau, ba tiếng pháo lệnh vang lên, cửa Thánh Quang thành mở rộng, bộ binh nhanh chóng tràn ra, Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn trên lưng Mã kỳ Nặc Thiết Long, chỉ huy binh mã Cầm Thành tiến ra khỏi thành. Tứ đại quân đoàn của Cầm Thành Mai, Lan, Trúc, Cúc hàng ngũ chỉnh tề sắp xếp thành bốn trận vuông. Kỵ binh phía sau lằng lặng áp trận. Bên cạnh Diệp Âm Trúc là bốn vị tông chủ vũ kỹ của Đông Long bát tông. Nặc Khắc Hi kiếm trong tay Diệp Âm Trúc giơ lên, chỉ về phía trước:
- Các chiến sĩ của Cầm Thành, hôm nay chính là lúc các ngươi kiến công lập nghiệp. Hãy theo ta xuất chiến!
- Cầm Đế vạn tuế!! Cầm Thành vạn tuế!!
Trong tiếng hô vang, tứ đại quân đoàn của Cầm Thành chỉnh tề tiến bước, triển khai trận hình, chậm rãi hướng pháo đài Lôi Thần Chùy áp tới. Sáu vạn người tạo lên một thanh thế cực lớn. Phía trên, trận hình từ từ phát sinh biến hóa, tứ đại tông chủ đều trở lại quân đoàn của mình, bốn quân đoàn từ từ dung hợp, biến thành một trận hình vòng cung, chậm rãi tiến đến gần pháo đài Lôi Thần Chùy.
Bên Thánh Quang thành vang lên một tiếng pháo hiệu, bên kia, pháo đài Lôi Thần Chùy cũng nhận được tin tức. Cổ Đế đương nhiên không cảm thấy khiếp sợ, cùng Mễ Lan đế quốc giao chiến nhiều năm như vậy, Lôi Thần bộ lạc luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng tấn công, lập tức điểm nhân mã, mở cửa thành tiếp đón (Có gì từ từ ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước,nói dăm ba câu phải trái rồi oánh nhau sau chứ nhỉ ^_^)
Mặc dù Mã Nhĩ Đế Ni đối với sự tự tin của Diệp Âm Trúc có đôi chút bất mãn, nhưng một đời danh tướng, ông tuyệt không đem chiến trường trở thành nơi làm trò cười. Theo Diệp Âm Trúc dẫn quân xuất trận, Mã Nhĩ Đế Ni cùng Mã Đặc Lạp Kỳ hai huynh đệ đích thân dẫn mười vạn đại quâncủa Phương Bắc quân đoàn và hơn ngàn ma pháp sư tạo thành một quân đoàn ma pháp sư, quân dung cực kỳ nghiêm chỉnh, từ từ tiến lên. Đồng thời, tại bên trong Thánh Quang thành còn có một chi mười vạn đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời tiếp ứng. Lang kỵ binh của Thú nhân tốc độ cực nhanh, không thể không đề phòng.
Từ xa xa, Diệp Âm Trúc đã cảm nhận được pháo đài Lôi Thần Chùy đã xuất ra phần lớn thú nhân chiến sĩ. Mặc dù tại phương diện chiến trận, thú nhân còn xa mới bằng được nhân loại, nhưng hôm nay không thể nghi ngờ đây chính là chủ lực của Thú Nhân. Tổng cộng mười quân đoàn từ pháo đài Lôi Thần Chùy tiến ra, hơn nữa vương bài của Lôi Thần bộ lạc – Hoàng Kim quân đoàn gồm mười lăm vạn đại quân thú nhân dàn hàng ngang trước pháo đài Lôi Thần Chùy.
Cổ Đế ngồi ngay ngắn trên lưng con Ma Mút thật lớn. Bên cạnh hắn lại là một con Ma Mút khác, bên trên là một gã Hổ nhân vóc người khôi vĩ, trên trán có một chữ
"Vương" cực kỳ rõ ràng. Khiến người khác kinh ngạc chính là, tên hổ nhân này trên người một bộ lông trắng toát, ngoại trừ trên trán màu đen có chữ
"Vương" ngoài ra không có một tia tạp sắc. Không cần hỏi, người này chính là tù trưởng của Chiến Thần bộ lạc – Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ. Hai đại vương giả của Thú nhân tộc đồng thời xuất hiện, nhất thời khiến cho Thú nhân đại quân sĩ khí thế bức người. Mặt trước là bốn quân đoàn Lang kỵ binh đang nóng lòng được xung trận, mắt thấy Thánh Quang thành xuất chiến cũng chỉ có mấy quân đoàn, Lang kỵ binh trong mắt đã bắt đầu lóe lên màu đỏ máu. Đối với bọn chúng mà nói trên đại lục này, mối quan tâm đầu tiên của chúng là kỵ binh, còn bộ binh chỉ là đối tượng để tàn sát. Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ cười ha hả, nói với Cổ Đế
- Cổ Đế tù trưởng, xem ra người Mễ Lan đầu óc có vẻ không bình thường. Thường là phía trước bọn họ bao giờ cũng là Long kỵ binh, thế nào hôm nay lại biến thành bộ binh?? Chẳng nhẽ bọn họ muốn đưa tặng cho chúng ta đám thi thể này sao?
Cổ Đế lạnh nhạt trả lời:
- Trí tuệ loài người không thể coi thường, Kiều Khoa Nhĩ tù trưởng, chúng ta hãy cẩn thận một chút thì hơn. Ngươi không thấy phía sau còn có mười vạn nhân loại đại quân sao? Binh lính ở phía trước này trang bị trên người tựa hồ không phải là Phương Bắc quân đoàn của Mễ Lan đế quốc. Ngươi xem, bọn họ không phải đơn giản là khinh bộ binh, cũng không phải trọng trang bộ binh quân đoàn, hơn nữa vũ khí của bộ binh này đều là kiếm mà không phải là trang bị tiêu chuẩn trường mâu của bộ binh.
Kiều Khoa Nhĩ hừ lạnh một tiếng:
- Để ý chúng làm gì, lang kỵ binh của chúng ta tốc độ rất nhanh, cho dù là cạm bẫy, chúng ta cũng chắc chắn giết sạch bộ binh sau đó quay trở về. Cổ Đế tù trưởng, hạ mệnh lệnh đi. Nếu thuộc hạ của ngươi sợ, không bằng nhường phần công lao này cho ta đi.
Cổ Đế thân là người đứng đầu Thú nhân tam đại tù trưởng, tự nhiên không dễ bị khích tướng, lạnh nhạt cười:
- Nếu Kiều Khoa Nhĩ tù trưởng muốn phần công lao này, ta ngăn ngươi chẳng phải là ta quá hẹp hòi sao? Được, miếng thịt béo này sẽ cấp cho Kiều Khoa Nhĩ tù trưởng.
Cùng Thánh Quang thành chiến đấu không phải ngày một ngày hai, Thú nhân tộc mặc dù không có bản lãnh gì về binh pháp nhưng cũng biết bảo toàn thực lực nên mỗi lần chiến tranh,vương bài của Lôi thần bộ lạc cùng Chiến thần bộ lạc đều luân phiên xuất chiến. Hôm nay, Kiều Khoa Nhĩ cũng không mang ra Bạch Hổ quân đoàn, vương bài của Cổ Đế chính là Hoàng Kim quân đoàn. Nhưng mặt khác, trong mười quân đoàn đã có hai quân đoàn là lang kỵ binh và báo nhân chiến sĩ là của Chiến Thần bộ lạc. Kiều Khoa Nhĩ cười ha hả, vung chùy đập đập vào ngực mình:
- Chiến thần vạn tuế!! Hãy để chúng ta, những con dân của người đem những nhân loại nhỏ bé này hủy diệt toàn bộ. Binh sĩ Chiến Thần, hãy theo ta xuất trận.
Sau lưng Kiều Khoa Nhĩ, truyền lệnh binh lập tức vung cờ lệnh trong tay, Thú nhân tộc xuất thành mười quân đoàn thì có bốn quân đoàn thuộc Chiến Thần bộ lạc đồng thời tiến lên. Hai quân đoàn, lang kỵ binh phía trước và báo nhân quân đoàn ở phía sau lập tức xuất chiến. Kiều Khoa Nhĩ thúc dục Ma Mút, một trăm thân vệ bạch hổ bảo vệ xung quanh từ phía sau xông tới chiến trường, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ gầm, tiếng gầm cuồn cuộn, thanh thế cực thịnh:
- Bọn nhỏ đâu! Thịt béo trước mắt nhưng không thể tham chiến, một kích lập tức rút lui.
Kiều Khoa Nhĩ cũng không phải kẻ ngu, nhóm bộ binh này thoạt nhìn rất dễ đối phó nhưng mặt sau áp trận chính là mười vạn đại quân của Phương Bắc quân đoàn, đại bộ phận đều là kỵ binh hoặc trọng binh. Còn nữa, thú nhân tộc sợ nhất là ma pháp sư quân đoàn, cho nên hắn hạ lệnh nhanh chóng tấn công rồi lập tức rút lui. Bốn quân đoàn của Chiến thần bộ lạc nhận được mệnh lệnh liền lập tức chuyển động. Tác phong của Thú nhân vô cùng mạnh mẽ. Lang kỵ binh cất lên vô số tiếng sói tru hướng tới Diệp Âm Trúc đang chỉ huy tứ đại quân đoàn của Cầm Thành mà tấn công. Báo nhân hai chân chấm đất chuyển thành tứ chi triển khai tấn công phía sau. Báo nhân tại Thú nhân tộc chủ chiến quân đoàn luôn lấy linh hoạt làm phương châm hành động. Tấn công trong khoảng cách ngắn, tốc độ cực nhanh, thậm chí so với lang kỵ binh còn kinh khủng hơn. Báo nhân cắn giữa loan đao, trong mắt phóng thích quang mang đỏ sọc, từ bên cạnh Lang kỵ binh chớp mắt tăng tốc hướng tới bên cánh tứ đại quân đoàn bộ binh của Cầm thành xông đến. Lang kỵ binh lại giống như một mũi dao nhọn, hình thành một tam giác chiến trận giản đơn trực diện xông tới trước mặt.
Thú nhân luôn luôn tin tưởng vào sức mạnh của mình. Mặc dù lấy bốn vạn chống lại sáu vạn, nhưng lang kỵ binh không tin có khinh trang bộ binh nào có thể ngăn cản bọn họ. Vạn quân xung phong như sét đánh khiến cho mặt đất rung chuyển. Mùi vị tanh tưởi bám trên mình chiến sĩ thú nhân tộc xộc vào mặt. Diệp Âm Trúc ngồi trên Mã Kỳ Nặc Thiết long khổng lồ, khẽ quát một tiếng:
- Toàn chuyển viên sát trận.
Tứ đại bộ binh quân đoàn nghe hắn ra lệnh, lập tức di động. Trận hình lập tức thay đổi, bốn phương dung hợp lại một chỗ, biến thành một trận thế hình tròn thật lớn do sáu vạn người tạo thành, trường kiếm trong tay giơ cao. Các chiến sĩ Cầm Thành phía ngoài di chuyển rất nhanh theo chiều thuận còn vòng trong thì lại xoay chuyển chậm rãi theo chiều nghịch. Cả viên trận rất nhanh chuyển động, theo sự chuyển động của viên trận, kiếm trong tay các chiến sĩ tứ đại bộ binh quân đoàn bắt đầu xảy ra biến hóa. Hôm nay, tiết trời có chút âm u khiến cho không khí càng trở lên rét lạnh. Mỗi một lần hít thở đều phả ra một mảnh sương trắng. Trong cái thời tiết u ám này, một vòng quang mang sáng ngời xuất hiện tại chiến trường càng trở lên tráng lệ. Nhìn thấy trước mặt chính là lang kỵ binh quân đoàn cùng báo nhân quân đoàn đang tiến đến, trường kiếm trong tay tất cả các chiến sĩ Cầm Thành vòng ngoài đều nhất loạt vung lên. Những trường kiếm này đã được tạo ra bởi công nghệ của Ải Nhân tộc, so với trọng kiếm truyền thống ngắn và mảnh hơn một chút nhưng chính là do Địa Tinh thí nghiệm thất thiết kế. Hai lưỡi ban đầu đã được thay đổi thành một bên là lưỡi sắc, một bên là cạnh bằng, khiến cho một bên lưng kiếm trở nên rất dày. Nếu như không phải nó vẫn giữ hình dạng kiếm thì người ta đã gọi nó là đao rồi. Trường kiếm lấp lánh, khiến cho trận thế của Cầm Thành bộ binh quân đoàn phía ngoài đại đa số đều toát ra một tầng quang hoàn màu đỏ đậm, còn có một ít màu vàng, thậm chí là màu tím pha tạp bên trong. Toàn bộ Cầm Thành chiến sĩ chỉ có ba màu sắc này xuất hiện. Nhìn thấy địch nhân tiến đến, các chiến sĩ Cầm Thành huy động trường kiếm trong tay mình với tốc độ nhanh nhất, đồng thời sáu vạn người đồng thanh hét lớn:
- Sát!!!
Đấu khí từ lợi kiếm toả ra tràn ngập trực tiếp tấn công lang kỵ binh và báo nhân. Tiếng xé gió chói tai hòa cùng tiếng kêu thảm thiết nhất thời trở thành một bản giao hưởng kinh khủng. Đối mặt với sự tấn công ồ ạt của thú nhân, các chiến sĩ Cầm Thành đều rất bình tĩnh, không có người nào tỏ ra khiếp đảm. Bất luận là Cổ Đế, Kiều Khoa Nhĩ hay Mã Nhĩ Đế Ni đều tưởng rằng lang kỵ binh cùng báo nhân sắp gây cho Cầm Thành thương tổn trầm trọng, thậm chí Mã Nhĩ Đế Ni đã chuẩn bị cho tăng viện, nhưng khi quang mang tỏa sáng đã toàn bộ mọi người chứng kiến đều phải khiếp sợ.
Khi lang kỵ binh ập tới vòng quang hoàn đó, cả đợt tấn công đột nhiên chững lại, như thác nước bị chặn đứng không thể tiếp tục tiến thêm một phân nào. Tuy các chiến sĩ của tứ đại bộ binh quân đoàn Cầm Thành đều tu luyện Đông long vũ kỹ không lâu, bình thường các chiến sĩ đều có đấu khí phổ biến ở xích cấp cao giai. Nhưng dù vậy trong trường hợp toàn lực phát động xích cấp đấu khí của mình tấn công mà không hề giữ lại chút nào thì uy lực sinh ra rất kinh khủng. Huống chi Cầm Thành chiến sĩ có xích cấp đấu khí và chiến sĩ đại lục cùng cấp bậc không hoàn toàn giống nhau. Tại Đông long, bất luận vũ kỹ hay là ma pháp đều chỉ có bốn cấp bậc, mỗi một tông lại có cách phân chia khác nhau, nhưng bình thường mà nói màu sắc cũng chỉ có màu đỏ, màu vàng và màu tím. Mỗi một màu cũng không phải ba giai mà là chín giai. Cho nên, nếu chỉ dựa vào màu sắc để phán đoán thực lực các chiến sĩ của Cầm Thành thì hoàn toàn sai lầm. Tựa như Diệp Âm Trúc hồi mới tới Mễ Lan ma vũ học viện cũng bị khinh thị như vậy.Lang kỵ binh quân đoàn cùng báo nhân quân đoàn điên cuồng tấn công. Nhưng chạm đến vòng quang mang đều phải ngừng lại. Trường kiếm mang theo đấu khí toàn lực chém ra trước mặt, thú nhân đại quân ngập tràn những tiếng kêu la thảm thiết. Chứng kiến cảnh này, Mã Nhĩ Đế Ni hai mắt không khỏi sáng ngời, thì thào:
- Có thể khiến cho đấu khí của binh lính tích tụ bên ngoài để ngăn trở khinh kỵ binh địch nhân tấn công. Tuy đấu khí của chiến sĩ bị tiêu hao nhiều nhưng có thể hóa giải công kích của địch nhân thế này quả nhiên là biện pháp tốt, chỉ là đấu khí của bộ binh Cầm Thành có vẻ như không ít a. Tố chất quả nhiên rất tốt. Chờ chút, đây là ….
Lời của Mã Nhĩ Đế Ni còn chưa dứt, ông đã phải ngậm lại bởi vì vòng ngoài của binh lính Cầm Thành sau khi toàn lực chém ra một kiếm lập tức lui về phía sau, dung nhập vào trong viên trận. Bọn họ sau khi chém ra một kiếm, cũng không thèm nhìn kết quả một kiếm của mình. Một số hoàng, lục sắc đấu khí thậm chí còn mang lại cho lang kỵ binh và báo nhân chiến sĩ thương tổn thật lớn. Tuy nhiên, trong lúc viên trận kỳ dị nọ xoay tròn bọn họ chém xong một kiếm lập tức lùi về phía sau, ngay lúc đó vốn là vòng thứ hai của viên trận, các chiến sĩ Cầm Thành lập tức tiến lên, giống như trước, một quang quyển lập tức xuất hiện tại bên ngoài Cầm Thành bộ binh quân đoàn.Một kiếm chém ra mang toàn lực công kích, lần thứ hai xuất hiện chính thức mang lại lực sát thương kinh khủng. Bất luận là lang kỵ binh quân đoàn hay báo nhân quân đoàn lúc này đều đã mất đi ưu thế tấn công. Viên trận thật lớn xoay tròn, cả ngàn binh lính Cầm Thành huy động lợi kiếm mang theo đấu khí hung hăng bổ vào chúng. Vô số máu tươi bắn lên theo sự phát động của viên trận giống như một trận mưa máu.
Ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni cũng khiếp sợ. Lúc này chiến trận mới chỉ bắt đầu mà thôi, viên sát trận xoay tròn lúc này hoàn toàn thể hiện ra uy lực kinh khủng của nó. Mỗi một gã chiến sĩ sau khi trường kiếm chém ra liền lập tức lui về phía sau, dung nhập vào phía trong chiến trận lấy lại sức, các chiến sĩ vòng thứ hai lập tức trở thành vòng ngoài. Không có một người nào giữ lại khí lực để bảo vệ mình, bởi vì đồng đội của họ đã bù đắp tất cả các khoảng trống. Mỗi một vòng Cầm Thành chiến sĩ đều toàn lực mang đấu khí phát ra
Viên trận phát động, hướng tới thú nhân đại quân mà lao tới như một cơn lốc xoáy, đội hình xoay tròn bắn ra những tia công kích cực kì sắc bén. Những chiến sĩ ở vòng ngoài không gặp phải địch nhân cũng lập tức lui về phía sau bảo trì trận thế.
Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ đã hoàn toàn ngây ngốc. Khi song phương va chạm làm bắn lên một trận mưa máu thì trên mặt hắn lộ ra một nụ cười dữ tợn và tàn nhẫn, nhưng khi nhận thấy rõ ràng trận mưa máu này là từ những chiến sĩ thú nhân bay ra thì hắn cười không nổi:
- Không, điều này không có khả năng, bọn họ là khinh trang bộ binh a!
Kiều Khoa Nhĩ ngơ ngác chứng kiến cảnh này, hơi thở của hắn trở lên dồn dập, trơ mắt nhìn viên trận to lớn nọ từ từ gia tốc tiến đến chỗ hắn. Cổ Đế cũng không có tiếp ứng, hắn cũng lâm vào khiếp sợ đến cực độ, chưa bao giờ hắn nghĩ đến nhân loại bộ binh có trình độ cường hãn như vậy, may là tiến lên chịu chết không phải quân đội dưới tay mình. Về phần Chiến Thần bộ lạc, bọn họ không phải vẫn tự hào là hậu duệ của Chiến Thần sao, vậy cứ để bọn họ chờ đợi Chiến Thần đến cứu. Quan hệ của tam đại bộ lạc thú nhân cũng không phải là kết hợp hoàn hảo. Chiến thần bộ lạc và Sở La Môn bộ lạc đều tưởng là có thể thay thế được địa vị của Lôi thần bộ lạc, cho nên tại chiến trường, song phương sẽ không nhận được sự trợ giúp tuyệt đối.
- Lui lại, tất cả quay trở lại cho ta!!!
Kiều Khoa Nhĩ rốt cục cũng có phản ứng, điên cuồng hạ lệnh. Nhưng ngay khi hắn ra quyết định thì đồng thời viên trận kinh khủng nọ cũng xảy ra biến hóa.Viên trận đột ngột tản ra rồi lại tập hợp lại thành vòng tròn. Lúc đầu vốn lang kỵ binh và báo nhân kỵ sĩ ở bên ngoài trận thế thì nay lại ở bên trong trận. Theo sự co rút của viên trận, uy lực khủng khiếp được thể hiện, bốn quân đoàn Chiến thần bộ lạc bị sự khủng bố đó bóp nghẹt trong vòng vây. Bốn vạn thú nhân không có một ai có thể chạy thoát khỏi sự giết chóc của viên trận.
Diệp Âm Trúc lại giơ Nặc Khắc Hi kiếm lên:
- Lui về phía sau, lấy lại sức.
Viên trận không thừa thắng mà phát động công kích, một lần nữa hóa thành bốn phương trận rất nhanh quay về phía Diệp Âm Trúc. Từ lúc tứ đại bộ binh quân đoàn phóng ra, biến hóa thành viên trận, chém giết địch nhân rồi lại khôi phục phương trận, tất cả quá trình đều như nước chảy mây trôi không có một chút đình trệ nào. Bất luận lúc nào, trận hình của bọn họ cũng được bảo trì chỉnh tề, nếu không phải lúc này không ít chiến sĩ ngực phập phồng thở dốc, nếu không phải trường kiếm trong tay họ nhuốm máu đỏ tươi của thú nhân, thậm chí không nhìn ra bọn họ vừa tiêu diệt số lượng địch nhân mà chính mình chỉ bằng hai phần ba số lượng. Trên chiến trường, lúc này đột nhiên xuất hiện một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi. Vẻ mặt Diệp Âm Trúc không vì thắng lợi trước mắt mà phát sinh một điểm biến hóa, nhưng chủ soái của cả hai bên địch và ta sắc mặt đều đã thay đổi. Mã Đặc Lạp Kỳ có chút lắp bắp nói:
- Đại ca, vừa rồi … vừa rồi ta tựa hồ thấy Cầm Thành bộ binh …
Mã Nhĩ Đế Ni trầm giọng:
- Tất cả đều có thể sử dụng đấu khí.
Mã Đặc Lạp Kỳ nhịn không được hít một ngụm lãnh khí thật mạnh:
- Cái này…điều này sao có thể…
Mã Nhĩ Đế Ni trên mặt toát ra một tia cười khổ:
- Xem ra tại Cầm Thành không có gì không có khả năng. Khi Bỉ Mông cự thú quân đoàn và tứ đại thần thú rời đi, lực chiến đấu của Cầm Thành vẫn như trước, thật sự kinh khủng. Ta xem ra đã quá coi thường bọn họ rồi a. Nếu ta đoán không sai, tứ đại Cầm Thành bộ binh quân đoàn này chính là Đông Long bát tông vũ giả ngày trước. Lấy bọn họ làm gốc, thành lập quân đoàn, bộ binh hiển nhiên là nơi họ phát huy tốt nhất vũ kỹ. Ngươi chờ xem đi, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Đông Long vũ kỹ còn chưa chính thức phát huy. Diệp Âm Trúc a Diệp Âm Trúc, khó trách lúc trước bệ hạ coi trọng ngươi như thế, xem ra tầm mắt ta thật nhỏ bé hơn rất nhiều so với bệ hạ.