Cầm Đế

Chương 244: Phương pháp uy hiếp Thú nhân không dám vọng động



Bọn Bỉ Mông cự thú môn dần dần đã đi xa, nhưng Á Đa Ni vẫn đứng tại nơi đó thật lâu hắn và đám thuộc hạ đương nhiên không có khả năng lại tiếp tục ngăn cản Bỉ Mông quân đoàn rời xa, chính trong đoạn thời gian đứng nhìn về nơi xa ấy, trong lòng vị Hùng vương này đã có được kế hoạch của chính mình.

"Tử bá bá, vừa rồi cái... Hùng nhân kia tựa hồ muốn hướng về người thần phục, người vì sao không để ý tới hắn vậy?" Thiểm ngồi trên đầu vai Tử, nhẹ nhàng gỡ rối tóc của Tử.

Đối với người khác, có lẽ Tử đúng là khí thế mạnh mẽ mà lạnh như băng, nhưng đối với Thiểm và Lôi đôi tiểu thư tỷ muội này, hắn lại làm sao cũng không thể lạnh nhạt được. Trên mặt toát ra một nụ cười ôn hòa:

-"Nếu ba ba ngươi ở chỗ này, hắn nhất định sẽ không hỏi ta câu hỏi như vậy."

Thiểm sửng sốt một chút, bên kia Lôi đã hỏi:

"Tại sao ba ba sẽ không hỏi? Là bởi vì Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước giữa các người sao? Đúng rồi, nhất định là như vậy, ba ba sớm đã biết ý nghĩ trong lòng của bá bá, đương nhiên sẽ không hỏi."

Tử mỉm cười, hắn cũng không giải thích, nhưng trong đầu lại hiện ra hình dáng,giọng nói với vẻ mặt tươi cười của Diệp Âm Trúc. Huynh đệ, bước đầu tiên ta đã hoàn thành rồi, hãy chờ ta, trong vòng một năm, ta nhất định sẽ tới cứ điểm Lôi Thần Chùy lần nữa.

Bản thân là Tử Tinh Bỉ Mông, ngoại trừ thực lực cường đại bên ngoài, càng quan trọng chính là của Tử còn có trí khôn thông minh sáng suốt không kém loài người. Từ câu chuyện của Bỉ Mông vương Tạp Nhĩ và Á Đa Ni, từ tình huống Bạo Hùng quân đoàn nói chuyện với Á Đa Ni, hắn đối với vị Hùng Vương này đã có hiểu biết đại khái. Hắn đương nhiên có thể giết Á Đa Ni, dựa vào lực lượng tứ đại thần thú bọn họ, từ lực phòng ngự bên trong tương đối bạc nhược ngay cả công kích vào cứ điểm Sở La Môn cũng đều có khả năng làm được. Nhưng, Tử cũng không muốn làm như vậy.

Thú nhân cho tới bây giờ cũng không thiếu chiến sĩ cường đại, nhưng thiếu Thống soái chân chính và nhân tài. Á Đa Ni trong mắt Tử, không thể nghi ngờ là một người tài giỏi.

Hàng phục cả Sở La Môn bộ lạc, so với dùng vũ lực tiêu diệt đối với sự phát triển trong tương lai của Thú nhân càng có nhiều lợi ích hơn.

Thú nhân tam đại bộ lạc dù sao đã thống trị Cực Bắc hoang nguyên nhiều năm như vậy, nếu hoàn toàn dựa vào giết chóc để giải trừ sự thống trị của bọn họ, như vậy, toàn bộ giới Thú nhân sợ rằng đều sẽ đại loạn, đó tuyệt không phải là điều Tử mong muốn nhìn thấy. Hắn cần phải trở thành vua của Thú nhân, đồng thời, cũng muốn dẫn dắt Thú nhân tộc thật sự phát triển lên, hùng mạnh lên.

Thánh Quang thành.

Diệp Âm Trúc vì cần phải nghỉ ngơi, cũng không có tham gia lễ hội mừng công do Mã Nhĩ Đế Ni tổ chức cho hắn, từ trên chiến trường trở lại, hắn lập tức quay về nơi ở của mình bắt đầu tu luyện.

Hắn rốt cục vẫn là một con người, dù đã đạt tới tử cấp đỉnh điểm, lực lượng của hắn chung quy cũng có giới hạn.

Nơi đây là chiến trường, chỉ có thường xuyên để cho lực lượng của chính mình duy trì ở trạng thái mạnh mẽ dồi dào, mới có khả năng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

Trở lại bên trong Thánh Quang thành, hắn chỉ giao lại hai sự việc: Một là lệnh cho Giác Ưng kỵ sĩ từ trên không trung giám sát xa xa mọi động tĩnh trong cứ điểm Lôi Thần Chùy, điều kia, chính là để cho Hải Dương mang theo Cầm Đế mười hai nhạc phường ở trong tứ đại bộ binh quân đoàn diễn tấu "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc".

Dù rằng câu nói của hắn đã khiến cho các chiến sĩ Cầm Thành thoát ra khỏi những nỗi hoảng sợ, nhưng các chiến sĩ bị nhập vào trạng thái Tử Thần,tâm thần bị trùng kích cần được khôi phục. Ba trăm Tử Thần vậy là đủ rồi, Diệp Âm Trúc không muốn nhìn thấy thêm nhiều chiến sĩ giống ba trăm Tử Thần như vậy, mất đi khí tức con người của mình.

"Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc" không chỉ có có thể khôi phục lực lượng của các chiến sĩ, đồng thời, cũng có thể ổn định tinh thần bọn họ. Tựa như là một thợ rèn đang tôi luyện một kiện vũ khí thông thường: Sau khi thiêu đốt dưới ngọn lửa bừng bừng, vẫn còn phải dùng nguồn nước nhu hòa để tăng thêm độ bền chắc vậy.

"Âm Trúc." Áo Lợi Duy Lạp từ bên ngoài vội vội vàng vàng chạy đến.

"Đại ca, làm sao vậy? Có phải có động tĩnh gì trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy?" Diệp Âm Trúc nhắm kín hai mắt hỏi. Hắn đã mất đi thị giác, bất luận là mở mắt hay là nhắm mắt, đều là giống nhau.

Áo Lợi Duy Lạp tán tụng nói:

"Âm Trúc! Ngươi thật là dự đoán sự việc như thần. Cứ điểm Lôi Thần Chùy quả thật có hành động. Chúng ta mặc dù không cách nào tới gần quan sát, nhưng từ cao trên không trung nhìn xuống, có thể nhìn thấy trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy đang điều động quân đội đại quy mô. Tinh Linh chiến sĩ thị lực tốt nhất nói cho ta biết: Trong số những quân đội được điều động đó, bao gồm cả hoàng kim quân đoàn đã xuất hiện trên chiến trường trong ngày hôm nay. nhưng kỳ quái chính là, Cổ Đế điều động quân đội đại quy mô như vậy, tựa hồ là muốn tiến vào bên trong Cực Bắc hoang nguyên, mà không phải hướng về chúng ta phát động phản công."

Vẻ tươi cười xuất hiện nơi khóe miệng Diệp Âm Trúc, hắn trong lòng thầm nghĩ, ""Tang Thác Tư đại ca rốt cục đã hành động rồi. xem ra, vị huynh trưởng xa của Tử này không giống như nhìn qua vẻ thô lỗ bên ngoài a, hắn nhất định là lợi dụng cơ hội ngày hôm nay song phương tiến hành chiến đấu rời khỏi Cứ điểm Lôi Thần Chùy.

"Áo Lợi Duy Lạp đại ca, huynh đi báo cho Hồng Nhạn, kỵ binh quân đoàn chuẩn bị xuất kích, đệ sau một chút sẽ đến."

Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt:

:Âm Trúc, chiến đấu vừa mới xong, Cứ điểm Lôi Thần Chùy cũng không phải hướng chúng ta dụng binh, đệ đây là ……"

Diệp Âm Trúc trên mặt lộ ra một nụ cười thần bí:

"
Là để yểm trợ cho minh hữu chúng ta. Mau đi đi. Lát nữa gặp lại đệ sẽ giải thích cho huynh."

Vừa nói xong, hắn từ trên mặt đất vùng đứng dậy, rất nhanh đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi thành, hắn cần phải đi gặp Mã Nhĩ Đế Ni một chút.

Áo Lợi Duy Lạp biết tầm quan trọng của thời gian trên chiến trường, vội vàng rời đi. Diệp Âm Trúc cùng đi với Tô Lạp, rất nhanh tới soái phủ của Mã Nhĩ Đế Ni. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

"
Âm Trúc, tu luyện khỏe chưa? Ngươi a, hôm nay giành được thắng lợi lớn như vậy, tại sao không tới tham gia lễ hội khánh công ta vì ngươi tổ chức vậy?" Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc, Mã Nhĩ Đế Ni liền nhịn không được phàn nàn.

Sau khi nhận thức được sự cường đại của Cầm Thành, vị Nguyên soái này cuối cùng hoàn toàn gạt bỏ đi những mối hiềm nghi ganh ghét trong lòng đối với Cầm Thành, cũng giống như Tây Nhĩ Duy Áo đại đế lúc trước, hắn quyết định dùng toàn lực lôi kéo Diệp Âm Trúc và Cầm Thành, vì Mễ Lan đế quốc, cũng vì Tử La Lan gia tộc bọn họ.

Tô Lạp nâng cánh tay dìu Diệp Âm Trúc đi vào soái phủ, dù rằng nàng biết Diệp Âm Trúc dựa vào năng lực thiên nhân hợp nhất có thể nhận định được mọi cảnh vật chung quanh mình, nhưng nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Mỗi khi nàng nhìn thấy hai tròng mắt mất đi ánh sáng của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp sẽ rất đau, rất xót xa.

Nếu như không phải vì đến Lam Địch Á Tư đế quốc đi tìm chính mình, Âm Trúc làm sao lại có thể trở thành như thế đây?

Diệp Âm Trúc cho tới bây giờ không có lộ ra một chút dấu vết nào về mắt của mình đến tột cùng là nguyên do vì sao bị mù, Tô Lạp mặc dù mơ hồ đoán được một chút, nhưng hắn khăng khăng không nói, Tô Lạp cũng không có biện pháp.

"Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái, ta chính là đến xin ngài xuất binh." Diệp Âm Trúc nói thẳng vào vấn đề.

"
Xuất binh? Bây giờ?" Mã Nhĩ Đế Ni sửng sốt, nhìn Diệp Âm Trúc hơi nhíu mày. Phải biết rằng, lúc chiến tranh chấm dứt đến bây giờ chỉ mới qua một canh giờ, mặc dù các chiến sĩ của phương bắc quân đoàn cũng không có tham gia vào trong chiến tranh, nhưng trong vòng một ngày hai lần xuất binh, hiển nhiên không phù hợp binh pháp của quân gia.

Diệp Âm Trúc gật đầu kiên định, nói:

"
Chính là bây giờ. Giác Ưng kỵ sĩ của Cầm Thành chúng ta vừa mới truyền tin tức về, hoàng kim quân đoàn trong Cứ điểm Lôi Thần Chùy đột nhiên rời khỏi cứ điểm, hướng về bên trong Cực Bắc hoang nguyên đi vào. Cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có. Nguyên soái, chiến sĩ của ngài trước cũng không có tham gia qua chiến đấu, vẫn còn là đội quân đầy sinh lực. Bây giờ chúng ta cần làm, chính là gây thật nhiều áp lực cho Cứ điểm Lôi Thần Chùy, nếu ta đoán không sai, có lẽ Cổ Đế cũng đi theo hoàng kim quân đoàn rồi, đúng là thời cơ để cho chúng ta gây thiệt hại nặng nề cho Thú nhân lần nữa."

Mã Nhĩ Đế Ni nhíu nhíu mày, nói:

"
Âm Trúc, điều này sợ rằng không ổn. Tại trên bình nguyên cùng Thú nhân tác chiến là một chuyện, công kích Cứ điểm lại là một chuyện khác. Ấy, ngươi... trước tiên hãy ngồi xuống nghe ta nói."

Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng phương bắc quân đoàn dù sao không phải của hắn, không biết phải làm sao, buộc lòng phải ngồi xuống cái ghế dựa ở bên cạnh.

Mã Nhĩ Đế Ni nói:

"
Cứ điểm Lôi Thần Chùy, có thể nói rằng trên cả đại lục... là thành lũy với lực phòng ngự kiên cố nhất. Lôi Thần bộ lạc tích lũy đã nhiều năm, tường thành Cứ điểm đạt độ cao trên trăm thước, bề dày cũng vượt qua hơn ba mươi thước. Đều là do đá hoa cương trộn với thiết quáng thạch, hơn thế nữa Cực Bắc hoang nguyên đặc biệt có loại đất dính chế tạo mà thành tựu. Mức độ vững chắc của nó, cho dù là cấm chú oanh kích lên đó, cũng đừng tưởng mang đến cho nó nhiều thiệt hại. Còn hơn thế, Cứ điểm Lôi Thần Chùy bản thân của nó có "cấm ma lĩnh vực" có thể khiến cho tất cả ma pháp mất đi hiệu lực. Cộng thêm gần trăm vạn đại quân Thú nhân tộc phòng ngự, công kích Cứ điểm Lôi Thần Chùy chỉ có thể mang đến cho quân ta tổn thất hàng loạt. Quả là hành động bất trí. Ta soái lĩnh phương bắc quân đoàn cùng Lôi Thần bộ lạc giao chiến hơn mười năm, nếu không phải bởi vì cái Cứ điểm này thật sự quá khó công phá,chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nguyện ý hàng năm đều giống như là chạy chữa cháy khắp nơi chịu đựng việc cướp đoạt vào mùa thu của Thú nhân tộc sao? Trực tiếp công kích cứ điểm chúng ta cũng không phải chưa thử qua, nhưng không có lần nào không phải gãy cánh mà quay về (Coi như lần nào quay về cũng tàn tạ). Âm Trúc, ta biết tướng sĩ Cầm Thành các ngươi thực lực cường đại, hôm nay vừa lại thu được đại thịnh, nhưng là, người tuổi trẻ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tại trên chiến trường chính là không thể có bất cứ sai sót gì, một lần sai lầm, rất có khả năng toàn quân sẽ bị tiêu diệt, thậm chí là ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình chiến cuộc."

Mã Nhĩ Đế Ni nói chuyện phen này tuyệt đối là ý tốt, hắn chỉ đưa ra những lời nói mập mờ, để cho Diệp Âm Trúc không nên vì thắng lợi trước mắt mà có điều tự cao tự đại, cũng đem tình hình cụ thể của Cứ điểm Lôi Thần Chùy nói cho hắn rõ, nhưng mà, hắn cũng không biết mục đích thực sự của Diệp Âm Trúc cũng không phải công phá Cứ điểm vững chắc đó.

Diệp Âm Trúc tự nhiên cũng hiểu rõ Mã Nhĩ Đế Ni cũng không phải khăng khăng không muốn xuất binh, trong lòng cũng hoàn toàn là hảo ý, hắn đang do dự, đang do dự có nên hay không đem chiến lược bố trí của mình cùng Tử nói cho vị Nguyên soái này.

Mã Nhĩ Đế Ni thấy Diệp Âm Trúc không nói lời nào, cho là hắn nghe không rõ lời nói của mình, khuyên bảo hết sức tận tình, nói:

"Âm Trúc, chúng ta muốn chiến thắng Thú nhân tộc, biện pháp tốt nhất chính là dụ cho bọn hắn rời khỏi nơi phòng ngự của Cứ điểm Lôi Thần Chùy, đối mặt cùng chúng ta tiến hành quyết chiến, chỉ có như vậy, ma pháp sư và Long kỵ binh chúng ta mới có thể phát huy được ưu thế thực sự..."

"
Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái, ta có chuyện trọng yếu muốn nói cho một mình ngài rõ." Rốt cục Âm Trúc không thể không tự mình hạ quyết tâm, trực tiếp ngắt ngang lời nói của Mã Nhĩ Đế Ni.

Mã Nhĩ Đế Ni sửng sốt một chút, nhìn vào Diệp Âm Trúc, chậm rãi gật gật đầu, nói:

"
Được rồi! Các ngươi tạm thời đều ra ngoài cả đi."

Bên trong Soái phủ các tướng lĩnh của Phương Bắc Quân Đoàn nhìn nhìn Diệp Âm Trúc, lại nhìn nhìn Mã Nhĩ Đế Ni, trong mắt hơi có vẻ bất mãn. Diệp Âm Trúc cùng Cầm Thành của hắn mặc dù cường đại, nhưng dù sao đều là người từ bên ngoài đến.

"
Ra ngoài cả đi, chẳng lẽ còn để cho ta nói lần thứ ba nữa sao?" Uy phong của Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái nhất thời lộ ra. Kể cả Mã Đặc Lạp Kỳ ở bên trong, các tướng lĩnh Phương Bắc Quân Đoàn lúc này mới có chút không cam lòng rời khỏi Soái phủ.

Mã Nhĩ Đế Ni nói:

"
Được rồi, bây giờ tại đây ngoài các ngươi, cũng chỉ có một mình ta, Âm Trúc, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."

Một vòng sóng tinh thần lực nhu hòa từ mi tâm của Diệp Âm Trúc tản mát ra, tấm chắn tinh lực kỳ diệu vô hình nhất thời triển khai, đem hắn, Tô Lạp cùng Mã Nhĩ Đế Ni ba người bao phủ ở bên trong. Với mức độ tinh thần lực của hắn, làm như vậy chẳng những có thể đem thanh âm ngăn cách, thậm chí là dò xét bằng thần thức cũng có thể bị ngăn chặn tại bên ngoài. Cho dù là các tháp chủ của Pháp Lam thất tháp ở đây, trừ phi là phá vỡ tầng kết giới tinh thần này, nếu không cũng không thể nào nghe được bọn họ đang bàn luận chuyện gì.

Sự thận trọng của Diệp Âm Trúc khiến cho Mã Nhĩ Đế Ni lấy làm kinh hãi, hắn mơ hồ đoán được, Diệp Âm Trúc muốn đàm luận cùng với mình, nhất định là một cái bí mật không tầm thường. Từ bên cạnh kéo qua một cái ghế đối diện với Diệp Âm Trúc ngồi xuống.

Một khi đã quyết định rồi, Diệp Âm Trúc sẽ không hề do dự, nghiêm mặt nói:

"Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái, nếu song phương chúng ta bây giờ đúng là quan hệ hợp tác, ta muốn thẳng thắn nói với ngài một chút về vấn đề chiến tranh đối với Thú Nhân. Trước tiên, ta muốn biết, Mễ Lan muốn cuộc chiến tranh cùng Thú Nhân lần này, mối quan hệ sau đó sẽ trở nên như thế nào?"

Mã Nhĩ Đế Ni nói không chút do dự:

"
Đối với Thú Nhân tộc, chúng ta từ trước đến nay không có lòng thèm muốn, thẳng thắn mà nói: Nếu như không phải sự uy hiếp của Thú Nhân tộc quá lớn, có quỷ mới nguyện ý đến cái xứ cực bắc lạnh khủng khiếp này. Tình hình trong Cực Bắc Hoang Nguyên so với vùng biên giới này càng thêm tồi tệ, căn bản là không thích hợp để loài người chúng ta sinh tồn, chỉ có tố chất thân thể cường hãn của Thú Nhân mới có thể sống sót ở nơi đó, mặc dù như thế, bọn họ cũng bởi vì thiếu kém thực vật mà hướng chúng ta phát động công kích. Phương bắc Quân Đoàn chúng ta trấn thủ ở chỗ này, mục đích rất đơn giản, ngăn cản Thú Nhân tộc xâm nhập phía nam, còn như hoàn toàn đem Thú Nhân tộc tiêu diệt đi, điều đó là không có khả năng... trước không nói Cực Bắc Hoang Nguyên có diện tích to lớn cỡ nào, dùng sức lực đơn bạc xuất binh đến Cực Bắc Hoang Nguyên tác chiến, đối với chúng ta mà nói như vậy quá khó khăn rồi. Vào mấy trăm năm trước, khi Pháo Đài Lôi Thần Chùy còn chưa có hoàn thành hoàn toàn việc kiến thiết,Mễ Lan đại quân chúng ta đã từng xâm nhập qua Cực Bắc Hoang Nguyên một lần, trong lúc đại quân đế quốc tưởng rằng có thể uy hiếp đem Thú Nhân tiêu diệt hoàn toàn, nhưng ở trong Cực Bắc Hoang Nguyên gặp thời tiết khắc nghiệt và bị công kích bởi đông đảo các tiểu bộ lạc của Thú Nhân tộc. Cái loại công kích quấy nhiễu ấy phối hợp với thời tiết khủng bố của Cực Bắc Hoang Nguyên, tạo thành tổn thất thật lớn cho quân đội đế quốc. Lần đó, các chiến sĩ của đế quốc có thể còn sống trở về không đến một phần ba so với lúc ra quân."

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

"
Nói như vậy! Đế quốc đối với vùng đất Cực Bắc Hoang Nguyên cũng không có dã tâm một chút nào?"

Mã Nhĩ Đế Ni nói:

"
Đương nhiên. Chỉ cần có thể đánh chặn được Thú Nhân tộc không đến công kích chúng ta, xâm chiếm đất đai chúng ta, giết chóc đồng bào của chúng ta, mục đích của phương bắc Quân Đoàn như vậy đã đạt được rồi. Tưởng muốn hủy diệt chủng tộc giống Thú Nhân như vậy. chính là dốc hết tất cả mọi lực lượng của các quốc gia nhân loại, cũng không hẳn có thể đạt được. Loại sự việc hao phí sức lực mà không thu được lợi ích này ai mà làm? Càng huống chi, bây giờ đế quốc đang đối mặt với nguy cơ lớn hơn nữa tại phương nam, chúng ta mong muốn nhất, chính là tình thế vùng biên giới phương bắc này có thể ổn định lại. Như vậy đế quốc mới có thể xuất toàn lực nhằm đối kháng với Lam Địch Á Tư."

Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia mỉm cười:

"
Rõ ràng rồi?" Mã Nhĩ Đế Ni có chút không hiểu nhìn Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc nói:

"
Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên Soái. ngài nhất định rất kỳ quái, vì sao ta lại mang theo Tứ đại Thần Thú cùng Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn chiến đấu lực cường đại nhất của Cầm Thành đều điều động đi, mà còn mới vừa đến nơi này sau cùng."

Lúc này, hắn đã không nôn nóng đi công kích Pháo Đài Lôi Thần Chùy.

Tang Thác Tư là Bỉ Mông Vương, nếu như đái lĩnh Bỉ Mông cự thú toàn lực như vậy gấp rút lên đường, cho dù là Cổ Đế cùng của Hoàng kim Quân Đoàn hắn, trong chốc lát cũng không thể nào đuổi kịp, mà Cổ Đế cách Cứ điểm một khoảng xa, đối với việc công kích Pháo Đài Lôi Thần Chùy đối phương, mang đến cho Lôi Thần bộ lạc một bài học sâu sắc mới càng thêm dễ dàng.

Vì lẽ đó, hắn quyết định đem mọi sự tình trước tiên đều nói rõ ràng với Mã Nhĩ Đế Ni.

Mã Nhĩ Đế Ni ánh mắt thoáng động, mỉm cười nói:

"Đây là việc nội bộ trong Cầm Thành của ngươi, chúng ta song phương chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi không cần phải nói rõ với ta. Càng huống chi, hôm nay tại trên chiến trường, các dũng sĩ Cầm Thành đã gây cho ta quá nhiều kinh ngạc. Ngươi biết không, phương bắc Quân Đoàn chúng ta không biết đã qua bao lâu thời gian không có gặp một trận đại thắng tràn trề niềm vui sướng thỏa thích như vậy, bất luận là các chiến sĩ hay là đối thủ Thú Nhân bị hao tổn thực lực, ngươi và chiến sĩ Cầm Thành của ngươi đều đã cùng đưa ra một cống hiến thật to lớn."

Đối với lời khen ngợi của Mã Nhĩ Đế Ni Diệp Âm Trúc cũng không thèm để ý:

"
Nguyên Soái, lúc đó ta không có đem chân tướng việc rời đi của Tử bọn họ nói cho ngài biết cũng không phải là cố ý muốn giấu diếm, mà bởi vì nhiệm vụ bọn Tử đi thi hành lần này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể nói là thập tử nhất sinh."

Mã Nhĩ Đế Ni mỉm cười nói:

"
Như thế nào? Chẳng lẽ còn có nhiệm vụ nào khiến cho Tứ đại Thần Thú cũng bị gây khó khăn sao? Đây là Cực Bắc Hoang Nguyên, ngươi cuối cùng sẽ không để bọn họ đi công kích Pháp Lam chứ."

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói:

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nói:

"
vậy thì không phải, nếu như đúng là đi công kích Pháp Lam, đó chính là nhiệm vụ đi tự sát mười người chết đủ mười rồi. Tử bọn họ bây giờ đang ở giữa Cực Bắc Hoang Nguyên, nói chính xác, bây giờ hẳn là Tử đã đái lĩnh Tứ đại Thần Thú cùng Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn tới Cứ điểm Sở La Môn rồi."

"
A? Ngươi nói cái gì?" Mã Nhĩ Đế Ni giật nẩy người, nhìn Diệp Âm Trúc, trên nét mặt lộ biểu cảm không dám tin tưởng.

Diệp Âm Trúc nói:

"
Nguyên Soái nhất định đang khó hiểu, ta đây thông qua cái phương pháp gì đưa bọn họ đến giữa Cực Bắc Hoang Nguyên phía sau ba Cứ điểm lớn của Thú Nhân tộc thì phải. thật ra, giải thích việc xảy ra rất dễ dàng, ta từng nhận được một kiện bảo vật không gian truyền tống, thông qua kiện bảo vật này, có thể đem bất cứ sinh vật nào số lượng trong vòng một trăm đưa đến nơi đã từng lưu lại ấn ký Ma Pháp trận. Mà ta khi còn ở tại Mễ Lan Ma Vũ Học Viện, đã từng cùng Tử cùng nhau trải qua rèn luyện tại trung tâm Cực Bắc Hoang Nguyên. Cho nên, đem hắn và Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn chuyển đến đó cũng không phải là một việc khó khăn gì."

"
Âm Trúc, chẳng lẽ ngươi muốn cho Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn từ bên trong công kích Cứ điểmThú Nhân tộc, cùng chúng ta trong ứng ngoại hiệp sao? Không đúng a! Cho dù ngươi thật sự muốn làm như vậy, Bỉ Mông cự thú Quân Đoàn của ngươi cũng tất nhiên phải ở phía sau Pháo Đài Lôi Thần Chùy, mà không phải Cứ điểm Sở La Môn."

Cảm nhận được nỗi kinh ngạc của Mã Nhĩ Đế Ni, Diệp Âm Trúc rốt cục nói ra điểm trọng yếu nhất:

"
Tử bọn họ đi đến Cực Bắc Hoang Nguyên, cũng không phải vì muốn cùng chúng ta trong ứng ngoại hiệp, chính xác mà nói, chúng ta muốn Cực Bắc Hoang Nguyên thay đổi lại chủ nhân."

Thân thể Mã Nhĩ Đế Ni chợt trở nên cứng ngắc, trong ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc tràn ngập vẻ không dám tin, hắn lúc này mới hiểu được, kế hoạch của Diệp Âm Trúc vậy mà lại sâu sắc như thế, thậm chí có thể nói đúng là kinh khủng.

Cực Bắc Hoang Nguyên có lớn rộng bao nhiêu Mã Nhĩ Đế Ni lại rõ ràng hơn hết, tưởng muốn thống nhất cả Thú Nhân tộc nói dễ vậy sao, với khí thế mạnh mẽ của Lôi Thần bộ lạc như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể cùng Sở La Môn bộ lạc, Chiến Thần bộ lạc chia ba phần thiên hạ mà thôi.

Tử Tinh Bỉ Mông mặc dù là Thú Nhân Vương trong truyền thuyết, nhưng điều đó chẳng qua là truyền thuyết của nhiều năm trước đây mà thôi, bây giờ có bao nhiêu Thú Nhân còn nhớ rõ sự tồn tại của Tử Tinh Bỉ Mông cũng khó mà nói được, vẻn vẹn đái lĩnh hơn một trăm Bỉ Mông cự thú đã tưởng muốn thống nhất cả giới Thú Nhân, với Mã Nhĩ Đế Ni xem ra, điều này tuyệt đối là không thực tế.

Diệp Âm Trúc đã sớm đoán được cảm nhận của Mã Nhĩ Đế Ni, trên mặt vẻ tươi cười không thay đổi, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên:

"Nguyên Soái, ngài nhất định cảm thấy hết sức kỳ lạ chúng ta tại sao phải làm như vậy. Hoặc là nói, ngài chắc chắn không xem trọng Tử có khả năng đạt được điều đó, đúng hay không?"

Mã Nhĩ Đế Ni gật đầu:

"
Âm Trúc, địa thế Cực Bắc Hoang Nguyên cực kỳ phức tạp, cho dù tứ đại thần thú lực lượng cường đại, lại có trợ giúp của trên một trăm Bỉ Mông cự thú, nhưng ngươi nhất định phải rõ ràng một điều, ""nhiều con kiến cũng có thể cắn chết voi"", ba đại bộ lạc hoàn toàn có thể tập kết đại quân Thú Nhân vượt trên hai trăm vạn, nếu như bọn họ thật sự không quản gì tất cả xoắn lấy Tứ đại Thần Thú, như vậy, Tứ đại Thần Thú sẽ không có bất cứ cơ hội nào. ngươi để cho bọn họ đơn độc xâm nhập, quả thực, quả thực chính là..."

Cố nén nỗi bất mãn trong lòng đối với Diệp Âm Trúc, sắc mặt Mã Nhĩ Đế Ni lúc này đã trở nên rất khó coi.

Là một vị chủ soái danh tiếng, hắn thấy được, Cầm Thành có thực lực không tầm thường, nếu như cộng thêm vào sự uy hiếp của Tứ đại Thần Thú, cho dù không thể công phá phòng ngự của Thú Nhân tộc, ít nhất cũng có thể làm cho Thú Nhân không dám vọng động tái công kích Mễ Lan đế quốc.

Nhưng là, điều này quả là có điều kiện tiên quyết, đó chính là dưới sự giúp đỡ của mấy chục vạn đại quân Phương bắc Quân Đoàn của mình, dười sự yểm trợ của Thánh Quang thành, tác dụng của Tứ đại Thần Thú mới có thể phát huy đến mức tột đỉnh.

Nhưng, trước mắt Diệp Âm Trúc lại đã điều phái Tử Tinh Bỉ Mông, Tứ đại Thần Thú đi vào bên trong Cực Bắc Hoang Nguyên, đây quả thực chính là đi chịu chết a, Cực Bắc Hoang Nguyên tựa như một cái miệng lớn cắn nuốt, mặc dù khổ người Tứ đại Thần Thú to lớn hơn một chút, chẳng lẽ là thật sự có khả năng chạy thoát khỏi số phận bị thôn phệ sao?

Mã Nhĩ Đế Ni tuyệt không nhìn thấy được thành quả của Tứ đại Thần Thú, nhìn theo góc độ quân sự, hắn cho rằng rõ ràng quyết định sách lược của Diệp Âm Trúc lần này cực kỳ sai lầm, có thể nói đúng là bị mất toi cái ưu thế vốn có của mình.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, thay lời nói còn dang dỡ của Mã Nhĩ Đế Ni nói ra:

"Quả thực chính là tự tìm cái chết, đúng không?" Mã Nhĩ Đế Ni không có lên tiếng, chỉ là sắc mặt lại trở nên càng âm trầm hơn.

Âm Trúc lạnh nhạt cười một tiếng, nói:

"
Nguyên Soái, trên phương diện này, ta và ngài giống nhau. Ta chẳng những không cho rằng Tử bọn họ tự đi tìm cái chết, đồng thời, ta còn cho rằng đây đúng là một cái cơ hội rất lớn. hoàn toàn là cơ hội tốt có thể xoay chuyển tình hình chiến cuộc. Bất quá, trước mắt mà nói, Tử bọn họ có thể thành công hay không cùng với chúng ta bên này cũng không có liên quan quá lớn, nhưng mà, chúng ta cần phải dùng hết khả năng cấp cho bọn hắn cơ hội để đạt đến thành công. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta bây giờ muốn tìm đến ngài nói thẳng thắn một lần."

Mã Nhĩ Đế Ni nhíu nhíu mày, nói:

"
Ngươi nói là, muốn giữ chân Thú nhân lại trong Pháo Đài Lôi Thần Chùy sao?"

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

"
Đúng vậy. Chỉ có dùng hết sức giữ chân chủ lực của hai Đại bộ lạc Thú nhân ở bên này, mới có thể giúp cho Tử bọn họ có thời gian và cơ hội nhiều hơn tại Cực Bắc hoang nguyên gây nên cảnh hỗn loạn, nhằm thành lập uy tín và lực lượng thuộc về chính mình."

Mã Nhĩ Đế Ni thở dài một tiếng, ông cũng đứng lên, nhìn vào chiều cao của thân người, ông so với Diệp Âm Trúc còn muốn cao hơn vài phân, đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"
Âm Trúc, ngươi chính là quá xem thường Thú nhân tộc rồi. Cuộc chiến ngày hôm nay ngươi đái lĩnh tướng sĩ Cầm Thành thu được thắng lợi mang tính chất lật đổ không sai, nhưng nếu như ngươi xem thường Pháo Đài Lôi Thần Chùy, như vậy, không lâu sau ngươi sẽ nhận lấy thiệt hại thật lớn."

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, đối với Pháo Đài Lôi Thần Chùy, hắn biết, chính mình làm sao cũng không thể nào so sánh với sự hiểu biết của Mã Nhĩ Đế Ni, vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo nói:

"
Thỉnh cầu Nguyên Soái chỉ bảo cho ta."

Mã Nhĩ Đế Ni nói:

"
Đặc tính tầng tầng lớp lớp của Pháo Đài Lôi Thần Chùy sớm đã là tình thế một người giữ cửa ải vạn người nan địch. Đừng nói bây giờ bên trong Cứ điểm có trên trăm vạn đại quân Thú nhân, cho dù chỉ có năm vạn người trấn thủ Cứ điểm, chúng ta cũng vô pháp vượt qua Lôi thành một bước. Nếu như Cổ Đế hạ định quyết tâm làm con rùa rút cổ không chịu ra, dù cho chúng ta mỗi ngày tấn công mạnh mẽ, cũng không cách nào ngăn cản hắn điều phái đại quân Thú nhân tiến vào trong hoang nguyên... Đây cũng là nguyên nhân vì sao mới vừa rồi ngươi nói Hoàng kim Quân Đoàn của Cổ Đế rời khỏi Cứ điểm tiến vào hoang nguyên ta cũng không kinh ngạc và cũng không ủng hộ việc tiến công vào lúc này."

"
Pháo Đài Lôi Thần Chùy đúng thật là khó có thể công kích như vậy sao?" Diệp Âm Trúc nhíu nhíu mày.

Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu kiên định, nói:

"
Pháo Đài Lôi Thần Chùy, đối với bất cứ bộ binh nào mà nói đều là cơn ác mộng, với tường thành cao trăm thước, căn bản không phải thông qua leo trèo là có thể dễ dàng lên trên được. trên vùng trời của Cứ điểm, mấy vạn sư thứu cùng lôi điểu bộ đội đủ để quan sát chu đáo bất cứ động tĩnh nào của quân ta, hơn nữa khi quân ta đang công thành, từ không trung tấn công chúng ta, dưới tình huống không có cách nào sử dụng Ma Pháp, dưới tình huống không có không quân cực mạnh, đối với bọn lôi điểu và sư thứu này, chúng ta chỉ có ngắm nhìn mà than thở. Gây khó dễ cho bọn họ không có bất luận biện pháp nào. Chỉ cần Thú nhân trên đầu thành có binh lính thủ vệ số lượng nhất định nào đó, cho dù chúng ta điều động đại đa số cường giả tham dự công thành, cũng sẽ không có hiệu quả gì. Tất nhiên, nếu như Cổ Đế đang ở tại Cứ điểm, việc công kích Cứ điểm sẽ trở nên càng không thực tế. có lẽ, hôm nay khi ngươi cùng hắn hai bên chiến đấu, cũng không cảm giác được như hắn mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng ta vẫn có thể nói cho ngươi biết, Lôi Thần Chùy của hắn nếu như ở bên trong Pháo Đài Lôi Thần Chùy phát động, lực công kích đúng là tăng lên gấp bội lần so với lúc bình thường. Bên ta không có người nào có thể chịu được một kích kinh khủng đó của nó. Nếu như lúc đầu không phải thuộc hạ của ta dũng cảm quên mình che ở trước thân mình ta. Chỉ sợ rằng ngay cả ta cũng sớm đã chết dưới Lôi chùy của Cổ Đế."

Diệp Âm Trúc chậm rãi gật đầu, hắn thừa nhận, những băn khoăn lo lắng của Mã Nhĩ Đế Ni là hoàn toàn có đạo lý, đây là vị... lão Nguyên Soái cùng Thú nhân tộc tác chiến hơn mười năm từ kinh nghiệm đúc kết được nói ra. Trong thanh âm của Mã Nhĩ Đế Ni mặc dù có chút không hài lòng, nhưng ông vẫn còn nén được tính khí của chính mình để giải thích, có thể thấy được tình cảm quý trọng của ông trong đó. Hồi tưởng lại lúc đầu khi lần đầu tiên gặp mặt Mã Nhĩ Đế Ni, cũng chính vị... Nguyên Soái này bằng vào đấu khí cường đại trợ giúp chính mình tăng lên thực lực. Mặc dù bây giờ ý kiến của hai bên bất đồng, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc lại càng thêm ấm áp.

"Nguyên Soái. Ngài nói rất đúng. Chính là ta suy nghĩ quá đơn giản. Chỉ có điều, ngài có thể hay không nói cho ta biết, đến tột cùng muốn thế nào mới có thể làm cho bộ đội của Cổ Đế và Thú nhân hai Đại bộ lạc dùng toàn bộ lực lượng để phòng ngự Cứ điểm, mà không dám tùy tiện rời đi đây?"

Diệp Âm Trúc khiêm tốn hỏi, giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vừa nói xong lại vừa hướng về Mã Nhĩ Đế Ni khom người xuống, bái theo lễ đệ tử.

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Âm Trúc khiêm tốn thỉnh cầu chỉ giáo, Mã Nhĩ Đế Ni không nhịn được thầm than thở, Diệp Âm Trúc thân là Cầm Đế, sở dĩ có thể thành công cũng không phải đơn giản may mắn như vậy, người tuổi trẻ như hắn thế này, đại đa số tràn đầy nhuệ khí cũng không có sự kiên nhẫn đó. Nhưng Diệp Âm Trúc lại không giống vậy, đang lúc tràn ngập nhuệ khí, nhìn qua tâm tính hắn cũng ổn định như nhau, cũng không có nóng nảy hấp tấp.

Trầm ngâm trong chốc lát, Mã Nhĩ Đế Ni nói:

"Chỉ có hai loại tình huống có thể khiến Cổ Đế toàn lực chú trọng vào phòng ngự Cứ điểm. Thứ nhất, chúng ta công phá thành tường kiên cố cực kỳ của Pháo Đài Lôi Thần Chùy, làm cho phòng ngự của Cứ điểm xuất hiện lổ hổng. Như vậy có thể lập tức khiến cho Cổ Đế cùng cả Thú nhân tộc phải cảnh giác. Thứ hai, phá hỏng cấm ma lĩnh vực của Pháo Đài Lôi Thần Chùy hoặc là lực công kích mạnh mẽ Lôi Thần Chùy, làm sục sôi màn lưới để tiêu tan đi chỗ dựa lớn nhất của Cổ Đế. Cấm ma lĩnh vực tàm tạm một chút, ít nhất vũ kỹ cường giả quân ta còn có thể tạm tham gia vào trong chiến đấu. Nhưng là, Cổ Đế đang ở trong Cứ điểm lại thật sự là quá đáng sợ, một khi hắn đứng ở trên đầu thành phát động một kích lôi đình linh động chính là "phong bạo chùy", quân ta căn bản không có cường giả nào có thể đến gần Cứ điểm được."

Diệp Âm Trúc một bên vừa gật đầu vừa nói:

"
Ta minh bạch rồi. Nói cách khác, chúng ta cần phải khiến cho chúng thật hoảng sợ, mới có có thể đem toàn bộ đại quân của hắn cầm giữ lại trong Pháo Đài Lôi Thần Chùy, là như vậy sao."

Mã Nhĩ Đế Ni gật đầu nói: "
Đúng vậy, chính là như thế."

Diệp Âm Trúc đứng lên, nói:: "
Nguyên Soái, ta muốn đi thử nghiệm thử xem sao."

Mã Nhĩ Đế Ni sửng sốt:

"
Ngươi muốn đi làm cái gì?"

Diệp Âm Trúc nhoẻn miệng cười, nói:

"
Ngài không phải đã nói, chỉ cần có thể công phá tường thành của Pháo Đài Lôi Thần Chùy, Cổ Đế tất nhiên sẽ phải chú trọng đến việc phòng ngự bên này, ta muốn đi thử nghiệm thử xem. Ngài yên tâm được rồi, cho dù không cách nào thành công, ta cũng sẽ toàn thân mà lui về."

Mã Nhĩ Đế Ni lúc này cũng không có khuyên bảo Diệp Âm Trúc nữa, bởi vì từ trên người Diệp Âm Trúc ông cảm nhận được một cổ tự tin mãnh liệt. Ông đương nhiên tin tưởng Diệp Âm Trúc có lực lượng đủ để tự bảo vệ mình, gật đầu, nói:

"
Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận. Ta truyền lệnh cho quân đội tiếp ứng ngươi."

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:: "
Không cần đâu. Lần này chúng ta xuất kích chính xác cũng không phải là bộ binh. Nguyên Soái, nếu như, ta là nói nếu như, kế hoạch của chúng ta lần này thật sự thành công. Tử có thể trở thành Chủ nhân của cộng đồng Thú nhân tộc, ta hướng ngài cam đoan, chỉ cần ta còn sống một ngày, Thú nhân tộc tựu sẽ không tái xâm phạm Mễ Lan đế quốc nửa bước. Nhưng là, ta hy vọng Mễ Lan đế quốc có thể lấy tiền tệ công bằng cùng Thú nhân trao đổi lương thực. Ta nghĩ, quặng mỏ của Cực Bắc hoang nguyên rất phong phú và cũng đồng dạng là nhu cầu của đế quốc, đúng không?"

Ánh mắt Mã Nhĩ Đế Ni nhìn Diệp Âm Trúc lại biến đổi, ông không nghĩ tới Diệp Âm Trúc lại có thể đã suy nghĩ xa như vậy, ngay cả sự phát triển sau này cũng đã nghĩ tới. Chẳng lẽ, hắn thật sự có lòng tin có thể làm cho Tứ đại Thần Thú tại Cực Bắc hoang nguyên thu được lực lượng cường đại sao? Điều này thật sự có khả năng sao?

Diệp Âm Trúc cho tới bây giờ không phải một người lỗ mãng, nếu như Mã Nhĩ Đế Ni hoàn toàn biết những thành tích vang dội của hắn trước đây, bây giờ tuyệt đối sẽ không hoài nghi hắn. Không có người nào so với hắn quan tâm đến sự an nguy của Tử cùng Tứ đại Thần Thú hơn nữa. Dưới tác dụng của Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước, một khi Tử xảy ra mối nguy hiểm gì, Diệp Âm Trúc đều sẽ trước tiên cảm nhận được. Dựa vào không gian truyền tống Ma Pháp trận và thực lực chính mình, Diệp Âm Trúc tin tưởng, trừ phi Tử đúng là đối mặt với Pháp Lam thất tháp cùng một lúc các vị tháp chủ công kích, nếu không, hắn cũng tự tin có thể đem Tử cùng Tứ đại Thần Thú còn sống trở về lại. Còn như tổn thất của các Bỉ Mông cự thú, lại không cách nào chiếu cố đến được.

Đương nhiên,... Đây chẳng qua là dự tính cho tình huống xấu nhất. đối với thực lực của Tứ đại Thần Thú, Diệp Âm Trúc có lòng tin hoàn toàn, dù cho không cách nào thành công, nhưng muốn ngăn chặn bọn họ chạy thoát, e rằng Cực Bắc hoang nguyên còn chưa có lực lượng như vậy. Cho dù là Băng Sâm cực kỳ kinh khủng đều không thể, càng không cần phải nói đến Thú nhân bình thường.

Rời khỏi Soái phủ, tay nhỏ bé của Tô Lạp có chút lạnh buốt lần nữa khoác cánh tay Diệp Âm Trúc, thấp giọng nói:

"Chúng ta thật sự phải đi sao?"

Diệp Âm Trúc giơ tay kia lên nắm lấy tay Tô Lạp, dùng nhiệt lượng chính mình sưởi ấm nàng.

"
Đương nhiên. Hành vi của Hoàng kim Quân Đoàn thuộc Bộ lạc Lôi Thần chỉ có thể chứng minh một chuyện, Tang Thác Tư đại ca đã bắt đầu hành động rồi. Huynh ấy nhất định mang đi toàn bộ Bỉ Mông cự thú của hai bộ lạc đó, số lượng ít nhất cũng trên ba trăm. Như vậy lực lượng hùng mạnh này một khi cùng Tử bọn họ hợp lại một chỗ, cùng nhau nổi dậy, như vậy, cho dù không thể nói là đánh đâu thắng đó, nhưng trong thế giới Thú nhân tự bảo vệ cũng là dư dã có thừa. Chỉ có điều Hoàng kim Quân Đoàn của Cổ Đế dù sao số lượng rất đông đảo, còn có Bạch Hổ Quân Đoàn của Chiến Thần bộ lạc. Chúng ta nhất định cần phải trợ giúp Tang Thác Tư đại ca dùng hết khả năng tranh thủ thời gian, chỉ cần bọn họ tiến vào sâu trong Cực Bắc hoang nguyên, tại bên trong thế giới rộng lớn đó, Cổ Đế tưởng muốn tìm được bọn họ có thể gặp khó khăn càng gay go hơn nữa."

Tô Lạp gật đầu, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Diệp Âm Trúc.

"
Không biết Tử bọn họ bây giờ thế nào rồi?"

Diệp Âm Trúc vuốt nhè nhẹ khuôn mặt mềm mại yêu kiều của Tô Lạp một thoáng, tại trên trán nàng khẽ hôn một cái.

"
Huynh cũng rất muốn biết, trước đây không lâu huynh từng cảm giác được Tử trãi qua chiến đấu, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng huynh có thể phát hiện hắn đã dùng toàn lực. Huynh thật sự rất muốn đem hắn triệu hoán trở về, nhưng, huynh không thể làm như vậy, Tử có sự chọn lựa của chính mình, bất luận hắn chuẩn bị làm cái gì, huynh cũng sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện."

Tô Lạp mỉm cười.

"
Tử có huynh làm huynh đệ như vậy thật sự rất may mắn."

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

"
Không, phải nói là, có thể có hắn làm huynh đệ như vậy là của may mắn huynh. Hoặc là nói, ông trời trên cao đã an bài cho chúng ta gặp nhau, bản thân chúng ta chính là may mắn. Đi thôi, chúng ta đi xem một chút, tường thành của Pháo Đài Lôi Thần Chùy và tường thành của Cầm Thành chúng ta so sánh xem, rốt cuộc cái độ cứng rắn kia tăng thêm đến cỡ nào." Giọng nói của hắn rất thoải mái, không có đem việc tiến lên công kích Pháo Đài Lôi Thần Chùy cho là chuyện thật sự trọng yếu chút nào.

Sau nửa canh giờ, cửa thành Thánh Quang thành mở rộng một cách lặng lẽ, một đội Kỵ Binh lợi dụng dưới bóng đêm rất nhanh ra khỏi thành. Trang bị trên người bọn họ tất cả đều là màu đen, giữa đêm khuya, nếu như không nhìn kỹ rất khó phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.