Cầm Đế

Chương 260: Pháp Lam, binh lâm thành hạ



"Tuân lệnh" Thủ lĩnh các tộc đồng thời đáp ứng. Một trận đánh quan hệ đến sinh tử tồn vong của Cầm thành sẽ bắt đầu.

Áp lực vô hình lan tràn tại phương Bắc Mễ Lan đế quốc. Cuộc chiến này không chỉ quan hệ đến sinh tử tồn vong của Cầm thành đồng thời cũng ảnh hưởng đến cả cục diện của Long Khi Lỗ Tư đại lục.

Cầm thành bại trận Mễ Lan cũng nhanh chóng bị diệt. Nếu Cầm Thành có thể tiếp tục hỗ trợ cuộc chiến tranh này thì hươu chết về tay ai vẫn chưa thể xác định.

Cuộc chiến của Lam Đich A Tư đế quốc và Mễ Lan đế quốc đã lan đến tận phía bắc đại lục, tới bên trong Bố Luân Nạp sơn mạch, nhìn từ bất kì khía cạnh nào, không một ai có thể tin Cầm Thành lật ngược được thế trận. Pháp Lam, thánh địa của ma pháp sư, thậm chí là thánh địa tín ngưỡng của toàn Long Khi Nỗ Tư đại lục. Cả ngàn năm trước tới nay, lần đầu tiên Pháp Lam xuất binh,ai dám nghĩ một Cầm Thành nhỏ nhoi có thể chống lại được

Pháo đài Lôi Thần Chùy.

"Báo!!!" Một gã truyền lệnh binh cấp tốc lao tới.

Qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, thân thể Cổ Đế sớm đã khôi phục, chỉ là mất đi Lôi Thần Chuỳ đối với hắn thật sự là một đả kích quá lớn, không chỉ có Lôi Thần Chuỳ công năng phòng ngự giảm đi mà thực lực cũng nhanh chóng giảm sút, hơn thế nữa, ảnh hưởng đối với hai đại tù trưởng còn lại cũng không còn được như trước.

"Chuyện gì?" Cổ Đế nhàn nhạt hỏi, có lẽ do đả kích quá lớn gần đây mà tâm tính hắn so với trước kia trầm ổn hơn rất nhiều, không dễ dàng phát nộ, con người âm trầm hơn.

"Lam Địch Á Tư có tin tức" truyền lệnh binh tiến nhanh đến, trong tay cầm một phong thư màu đỏ.

Cổ Đế trong lòng vừa động, thần sắc nhất thời trở lên trịnh trọng, liếc nhìn Hổ Vương Kiều Khoa Nhĩ bên cạnh, tiếp lấy hoả tốc thư tín xem xét cẩn thận

Đọc một phong thư không mất bao nhiêu thời gian, nhưng đối với Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ mà nói, ngắn ngủi một chút thời gian mà như dài cả thế kỷ

"Trời cũng giúp ta!" Cổ Đế ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, phảng phất đem tất cả oán nộ tích luỹ những ngày qua phát tiết hết. Quang mang trong mắt đại phóng, cười lớn một tiếng, toàn thân như trút bỏ cảm giác chán nản, nhất thời lấy lại được khí phách.

Kiều Khoa Nhĩ ánh mắt cũng trở lên lẫm liệt hẳn lên, không đợi Cổ Đế mở miệng đã hướng tới truyền lệnh binh nói: "Truyền lệnh ta cùng Cổ Đế đại ca, các tộc thống lĩnh toàn bộ tập trung tại nơi này nhận lệnh"

"Vâng" truyền lệnh binh nhìn sang Cổ Đế thấy Cổ Đế không phản đối, nhanh chóng đáp ứng một tiếng rồi chạy đi

Cổ Đế nắm chặt trong tay tờ thư, ánh mắt chuyển hướng sang Kiều Khoa Nhĩ "Huynh đệ, cơ hội của chúng ta rốt cục đã tới, không uổng công sức bao ngày ẩn nhẫn. Lần này ta thật muốn thấy khi mất đi sự giúp đỡ của Cầm Thành, Mễ Lan đế quốc lấy cái gì để ngăn chặn bách vạn hùng binh của ta quay trở lại phương Nam"

Kiều Khoa Nhĩ gật gật đầu "Lúc này chúng ta phải nắm chắc cơ hội, chỉ được phép thành công, không được thất bại. Bất luận thế nào chúng ta cũng phải đến được Thánh Quang Thành, chỉ cần công nhập được vào trong Mễ Lan đế quốc thì những tổn thất của chúng ta từ trước đến nay đều sẽ được đền đáp. Đến lúc đó tha hồ mà đạp bọn Mễ Lan dưới chân mặc cho chúng rên rỉ, bất luận nam nữ giết hết không tha. Sự huy hoàng của Thú Nhân tộc đang nằm trong tay chúng ta. Cổ Đế đại ca, chỉ cần một trận đánh này, cho dù là Tử Tinh Bỉ Mông cũng không thể uy hiếp được địa vị của chúng ta tại Thú Nhân tộc.

Động thái của Pháp Lam đã hoàn toàn ảnh hưởng đến cuộc chiến. Diệp Âm Trúc trước khi rời Thánh Quang Thành đã dự đoán được điều này. Ngay khi Cầm Thành cùng Pháp Lam sắp khai chiến thì Thú Nhân đại quân bắt đầu hành động. Mà lúc này Mã Nhĩ Đế Ni trấn thủ Thánh Quang Thành trong tay còn bốn mươi vạn quân tinh nhuệ cũng đã nghiêm cẩn chờ đợi, binh đến ngăn binh, nước lên ngăn nước. Mã Nhĩ Đế Ni biết rất rõ mình đang phải đối mặt với một cuộc chiến không cân sức.

Cho dù biết chiến thắng đã không nằm trong tầm tay nhưng thân là một danh tướng của đại lục, Mã Nhĩ Đế Ni tuyệt đối không dễ dàng buông xuôi, cho dù còn một người lính cuối cùng, bắc phương quân đoàn tuyệt sẽ không lui nửa bước.

"Báo!!! Không phát hiện được tung tích của Bỉ Mông cự thú, bên trong Cầm Thành rất yên tĩnh. Mặc dù là mùa đông, nhưng Bố Luân sơn mạch thực vật vẫn rất phong phú, ngăn cản tầm nhìn, không cách nào quan sát chuẩn xác"

Tư Long lẳng lặng nghe Phi Mã kỵ sĩ hồi báo, trên khuôn mặt âm lãnh nụ cười càng đậm "
Không có ai sao?? Hừ!!!"

Đứng sau lưng Tư Long, An Kỳ thấp giọng: "
Su phụ, có thể Cầm Thành biết tin tức chúng ta tấn công nên toàn bộ đã rút lui hay không?"

Tư Long lắc lắc đầu: "
Không có khả năng, Cầm Thành nằm trong Bố Luân sơn mạch, căn cứ vào tin tức thu được, toàn bộ Cầm Thành chí ít có hơn hai trăm vạn dư nghiệt Đông Long huyết mạch, hơn nữa còn có dị tộc ủng hộ Cầm Thành, tổng số lượng lên đến trên ba trăm vạn. Số lượng khổng lồ như vậy có thể nào trong vòng ba ngày có thể hoàn toàn triệt xuất? Ta sở dĩ dùng tốc độ nhanh nhất hành quân là muốn không cho bọn chúng có cơ hội bỏ chạy

Phi Mã thánh kỵ sĩ gật gật đầu:

"Tư Long đại sư nói đúng, căn cứ vào quan sát của ta, Bố Luân sơn mạch địa thế phức tạp, mấy trăm vạn người muốn triệt xuất tuyệt không phải trong vòng ba ngày có khả năng hoàn thành. Càng huống chi, bao bọc bên ngoài cả Bố Luân sơn mạch là dãy tường thành hùng vĩ mà Cầm Thành đã hao phí đại lượng vật tư, nhân lực kiến thiết lên. Cả dãy Bố Luân sơn mạch bị bao quát ở bên trong hình thành một toà thành lớn vô cùng vững chắc. Có ưu thế như vậy mà không sử dụng trừ phi Cầm thành lĩnh chủ là kẻ ngu, hơn nữa tài nguyên Cầm Thành không phải là thứ mà bọn chúng có thể dễ dàng bỏ qua. Nghe nói bên trong Cầm Thành còn có Ải Nhân tộc cùng Địa Tinh bộ lạc xuất hiện, thứ gì hai chủng tộc này chế tạo ra đều cực kì trân quý, muốn chuyển cũng phải mất đại lượng thời gian.

Tư Long nhìn thoáng qua An Kỳ " Điều đó cũng không quan trọng, Cầm Thành đang trong giai đoạn sơ khai, không có sự ủng hộ của Đông Long dư nghiệt, khi đó tinh linh tộc chính là trụ cột của Cầm Thành. Tại Bố Luân sơn mạch, tinh linh tộc một lần nữa an gia, vậy Sinh mạng cổ thụ một lần nữa bén rế…như vậy không có thể di chuyển. An Kỳ, ngươi nói có đúng hay không? "

An Kỳ trong lòng rùng mình vội vàng gật đầu "
Sinh mệnh chi thụ một khi mọc rế muốn di động cực kỳ khó khăn. Ta có thể cảm giác được Sinh mệnh chi thụ đã tiến hoá đến Viễn cổ chi thụ, rời đi lại càng khó khăn hơn. Cho dù sức mạnh của ta cũng phải mất ít nhất một năm thời gian mới có thể rời nó đi mà không làm thương tổn đến khả năng chúc phúc của nó. Có điều viễn cổ chi thụ không thể rời khỏi mặt đất mà chỉ có thể dựa vào năng lực hành động của chính mình mà rời đi. Trong thời gian ba ngày dù muốn cũng không thể di chuyển được nó ra khỏi Cầm Thành. Sư phụ, ngài suy đoán rất chính xác. Chắc chắn An Nhã tiện nhân sẽ không chịu từ bỏ viễn cổ chi thụ, bên trong Cầm Thành này chắc chắn có mai phục"

Tư Long lạnh lùng cười "
Có mai phục là như thế nào? Chẳng nhẽ còn có khả năng ngăn cản Pháp Lam đại quân của ta đạp bằng Cầm Thành nhỏ nhoi này sao? Ta muốn Diệp Âm Trúc nhìn xem cái gì mới là sức mạnh chân chính. Bất luận Bỉ Mông cự thú cũng tốt, tinh linh tộc cũng được, trước mặt Pháp Lam, đều chỉ là một đám không biết tự lượng sức. Dám cùng Pháp Lam đối nghịch, kết quả chỉ có một mà thôi. Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ, ra lệnh toàn quân triển khai, chúng ta từ mặt trước hướng Cầm Thành đi tới, nghe lệnh mà tiến, các quân đoàn bảo vệ tốt ma pháp sư đề phòng đối phương đánh lén "

"
Rõ! Tư Long đại sư"

Pháp Lam đại quân bắt đầu hành động, tổng cộng hơn sáu vạn người, chậm rãi hướng Cầm Thành tiến đến. Phi Mã kỵ sĩ đoàn cùng Ma Điêu kỵ sĩ đoàn tại không trung cùng bốn chiến kỵ sĩ đoàn trên mặt đất chia thành trước, sau, trái phải hai bên vây lấy pháp sư quân đoàn tại trung ưong

Đáng nhắc đến trong bốn chiến kỵ sĩ đoàn, Pháp Lam mười hai thánh kỵ sĩ đoàn bài danh thứ nhất Phi Mã Kỵ sĩ đoàn, bài danh thứ hai do Sa Khuê thánh kỵ sĩ suất lĩnh chính là Mãnh kỵ sĩ đoàn

Ma Mút, trong số các ma thú tuyệt đối thuộc loại có kích thước khổng lồ. Mỗi con voi Ma Mút cao quá mười thước, dài gần bốn mươi thước, toàn thân bao trùm một lớp vảy màu vàng đậm.Bốn chân voi to lớn, hai bên mép chìa ra hai chiếc ngà uốn lượn, trên trán mọc ra chiếc sừng nhọn hoắt dài ba thước trông mạnh mẽ vô cùng.

Voi Ma Mút tấn công chỉ có một phương thức, đó là húc. Nếu trên bình nguyên mà để voi Ma Mút thiết lập được thế trận tấn công thì cho dù là Bỉ Mông cự thú cũng chẳng cách nào ngăn cản nổi. Kiểu công kích dũng mãnh này so với chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư có vài phần giống nhau, ngay cả hình thể cũng to lớn như nhau.

Nếu chỉ có một hoặc hơn chục đầu Ma Mút đương nhiên sẽ không gây được phiền toái gì lớn dù chúng là một bản thu nhỏ của chiến tranh cự thú. Thực tế năng lực chiến đấu của chúng còn xa mới bằng được Cách Lạp Tây Tư, dù sao chúng cũng chỉ là thất cấp ma thú mà thôi.

Nhưng nếu một vạn đầu ma thú tập trung lại một chỗ thì lại là chuyện khác. Một khi phát động tấn công cho dù lục chiến quân đoàn hay Bỉ mông quân đoàn, kể cả Tử thần Long lang kỵ binh cũng không thể ngăn cản

Pháp Lam hàng năm đều nhận được sự cống nạp đến từ tám quốc gia trên đại lục các loại vật tư nguyên liệu, trong đó ngoại trừ ma tinh thạch dùng để cung cấp cho ma pháp sư sử dụng, còn lại đại bộ phận tư nguyên đều được dùng cho mười hai Pháp Lam kỵ sĩ đoàn mà Ma Mút kỵ sĩ đoàn lại là cánh quân được đầu tư nhiều nhất.

.

Lúc đầu Pháp Lam thành lập Ma Mút kỵ sĩ đoàn chính là quân đoàn chủ lực với mục đích dẹp tan mọi thế lực phản kháng. Có thể thấy được sự ưu ái chờ mong của Pháp Lam với binh đoàn này

Ma Mút quân đoàn phương thức công kích chỉ có duy nhất một loại nhưng dù sao cũng là thất cấp ma thú chúng cũng có ma pháp riêng của chúng. Thổ hệ ma thú thuộc tính, chúng đối với Thổ hệ ma pháp không thể phát động công kích kinh khủng trong chiến tranh như Cách Lạp Tây Tư nhưng ma pháp của chúng lại có thể có tác dụng phụ trợ hiệu quả lên chính bản thân. Một đầu thất cấp ma thú có ma pháp phụ trợ hiệu quả như vậy tuyệt đối có thể so được với bát cấp ma thú.

Ma Mút trong tình huống này sẽ sử dụng ma pháp của mình để hóa thạch lớp da của mình. Sau khi gia trì lớp ma pháp phòng ngự lên bản thân, chúng có thể xông thẳng đến thành trì của đối phương, tất cả các ma pháp tấn công dưới lam cấp lên chúng đều vô tác dụng. Năng lực phòng ngự đó làm cho người ta sợ hãi, thậm chí còn hơn cả Bỉ Mông cự thú.

Sa Khuê ngồi trên lưng Hoàng Kim Ma Mút vương, vũ khí của hắn so với kỵ sĩ bình thường bất đồng, không phải là trường thương mà là một thanh chiến phủ

Cán búa thô to như bắp vế người thường, chiều dài kinh khủng đạt tới mười thước. Nếu không phải Sa Khuê thân cao tới ba thước thì tuyệt đối không cách nào sử dụng được chiếc búa kinh khủng như vậy. Lưỡi búa to như tấm bản, dài gần ba thước, lấp lóe quang mang màu đỏ sậm dưới ánh mặt trời.

Sa Khuê thân là Ma Mút thánh kỵ sĩ, năng lực tàn phá cùng hủy diệt rất cao, tuyệt đối có thể đứng thứ nhất trong Pháp Lam thập nhị thánh kỵ sĩ, cho dù là tổng hợp thực lực cũng chỉ đứng thứ hai mà thôi.

Cho đến nay, Sa Khuê đối với danh hiệu lục chiến vô địch của Bỉ Mông quân đoàn vẫn rất coi thường. Hắn cho rằng, Bỉ Mông quân đoàn sở dĩ có thể xưng là lục chiến vô địch bởi vì chưa gặp Ma Mút kỵ sĩ đoàn. Trước mặt Ma Mút kỵ sĩ đoàn Bỉ Mông cự thú căn bản chẳng là cái gì.

Sa Khuê đương nhiên có tư cách để tự cao, thủ hạ của hắn, để trở thành Ma Mút Thánh Kỵ Sĩ chiến sỹ ngoài lực phòng ngự cường hãn đều thân cao hơn hai thước năm, vũ khí đồng dạng chiến phủ giống Sa Khuê nhưng nhỏ hơn, và có thực lực vượt qua thanh cấp sơ giai mới có tư cách gia nhập. Quân đoàn này trên chiến trường có thể phát xuất sức mạnh kinh khủng, đủ để làm bất kì kẻ nào cũng cảm thấy sợ hãi. Cho dù đối mặt với trăm vạn địch quân, trong lòng Thánh kỵ sĩ Sa Khuê cũng không xuất hiện một tia gợn sóng.

Pháp Lam đại quân chậm rãi tiến tới bao vây Cầm Thành. Tư Long cũng không vội, cái hắn ta cần chính là từ từ tạo ra áp lực khẩn trương. Là một gã ám ma hệ ma pháp sư, việc tạo cho đối thủ áp lực đối với hắn mà nói quả thật quá dễ dàng. Tất nhiên, nếu đối thủ bị áp chế đến mức không thể hoàn thủ hiển nhiên là phương pháp chiến đấu tốt nhất, như vậy chẳng những hạn chế tổn thất đến mức thấp nhất mà lực cản trở cũng thấp hơn nhiều

An Nhã đứng ở trung tâm viễn cổ chi thụ, bằng vào toàn phương vị giám trắc khống chế hệ thống lẳng lặng quan sát từng chỗ bố trí bên trong Cầm Thành, tiến hành những bước cuối cùng chuẩn bị đối mặt cường địch. Nàng biết, chính mình không thể để xảy ra một chút sơ sót.

Giờ phút này, An Nhã đột nhiên phát hiện, tâm tư của mình có chút yếu đuối. Nàng cảm thấy kinh ngạc, chính mình luôn luôn có tính tự chủ rất mạnh mà lúc này cũng xuất hiện một chút cảm giác ỷ lại, trong lòng tự nhiên có cảm giác trống trải không phải vì Pháp Lam đại quân sắp đến mà bởi vì Diệp Âm Trúc vắng mặt.

Không có Cầm Đế, Cầm Thành tựa hồ mất đi chỗ dựa, cho dù là An Nhã, trong tình huống này cũng cảm thấy bị hạn chế.

"Âm Trúc, ngươi cuối cùng đang ở địa phương nào, chẳng lẽ tại thời khắc mấu chốt này ngươi có thể bỏ qua Cầm Thành sao? Không, ngươi không phải là người như vậy, có lẽ ngươi đang gặp phiền toái gì đó, bất luận thế nào, ngươi cũng phải quay lại.Cầm Thành phải có ngươi, không có ngươi, Cầm Thành tựa như mất đi linh hồn của chính mình a!"

Bất luận trong lòng đang nghĩ cái gì, ít nhất ngoài mặt An Nhã không thể để xuất hiện một tia biến hóa. Không có Cầm Đế, Cầm Thành phải dựa vào thủ lĩnh các tộc bọn họ chỉ huy. Nếu nàng rối loạn … vậy Cầm Thành coi như xong.

Toàn phương vị giám trắc hệ thống chuyển phương hướng, từ điểm cao nhất của Bố Luân sơn mạch, có thể thấy xa xa, Pháp Lam không quân đang chậm rãi tới gần. Áp lực vô hình khiến không khí bên trong Bố Luân sơn mạch cũng trở lên ngưng trọng. Toàn bộ các tộc chiến sĩ đã chuẩn bị hoàn hảo, lẳng lặng đợi giờ khắc chiến đấu đang tới gần.

Trên tường thành khổng lồ chắn giữa hai ngọn núi, các chiến sĩ Cầm Thành nhanh chóng xuất hiện, trong chốc lát đã che kín cả tường thành.

Tay cầm trường cung, mỗi chiến sĩ Cầm Thành thần sắc ngưng trọng nhưng rất hưng phấn. Đứng đầu là một người, mặc giáp nhẹ, tay cầm một cỗ phác địa trường cung. Cánh cung lấp lóe ánh sáng màu tím nhạt, sáng bóng, lộng lẫy, tựa hồ muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ. Chính là, Cầm Thành Viễn Trình Công Kích Quân Đoàn Trưởng Bội Cổ

Bội Cổ rất khẩn trương, nhưng cũng rất hưng phấn. Từ khi bị Diệp Âm Trúc bắt làm tù binh, rồi sau đó gia nhập Cầm Thành, hắn phát hiện, chính mình tựa hồ rất yêu thích địa phương này. Tại Cầm Thành, cơ hồ không có sự tranh đoạt danh lợi, chỉ cần ngươi thể hiện ra năng lực về một phương diện nào đó sẽ có được sự tôn kính của mọi người.

Trở thành đoàn trưởng viễn trình công kích quân đoàn cho tới nay không có ai tỏ ý nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Bội Cổ, một vạn người dưới tay, hoàn toàn do hắn tự động huấn luyện. Trải qua thời gian dài khổ luyện, Bội Cổ tuyệt đối tin tưởng, lực chiến đấu của quân đoàn viễn trình công kích này đã đạt tới đỉnh cao, cùng cấp bậc với những quân đoàn đứng đầu đại lục.

Điều càng làm cho Bội Cổ cảm kích trong lòng là không ai đối xử với hắn như tù binh, thậm chí còn truyền thụ Đông Long vũ kỹ cho hắn. Mai tông Tông chủ đích thân truyền thụ vũ kỹ cho hắn làm cho lực chiến đấu của hắn tăng lên rất nhiều, Độc long cung trong tay có thể phát huy uy lực rất tốt.

Pháp Lam, đến đây đi! Cho dù có chết, cũng không uổng một đời. Nắm chặt Độc long cung trong tay, Bội Cổ nhìn lên chính cánh tay phải của mình.

Chiến sĩ viễn trình quân đoàn đồng loạt đặt những mũi tên đăc thù do ải nhân đại sư làm ra lên dây cung. Những mũi tên dài này đầu mũi tên đều đã được pha thêm kim cương tinh, lực xuyên thấu tuyệt đối hơn hẳn những mũi tên bình thường khác.

Thử hỏi trên toàn đại lục có quốc gia nào có được một đội quân viễn trình công kích có trang bị như vậy

Đổi lại trước kia, Bộ Cổ ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ chính hắn lại chỉ huy một quân đoàn

Chờ đợi, cái mà họ có thể làm bây giờ chính là chờ đợi. Cùng lúc đó, bên cạnh các chiến sĩ quân đoàn viễn trình công kích, theo những tiếng lách cách của dây cung, xuất hiện một đám kim chúc cự nhân.

Ba trăm Địa tinh tê liệt giả mang theo hàn ý lạnh băng, đứng vững trên đầu thành, song chưởng giơ về phía trước, hợp long. Đây hoàn toàn dựa theo thiết kế của Diệt Thần Nỗ, cánh cung của siêu cấp trọng nỗ (nỏ siêu nặng) gắn lên cánh tay của chúng thành một thể, dây cung chầm chậm lay động. Sau khi cải tạo, mỗi một Địa tinh tê liệt giả được trang bị một trọng nỗ, đều có thể đồng thời bắn ra tám mũi tên to như cánh tay, chiều dài mũi tên dài hơn ba thước chính là siêu cấp trọng tiễn.

Để đánh một trận này, Ải nhân tộc có bao vốn liếng tất cả đều đem ra,bên cạnh mỗi một địa tinh tê liệt giả mang trên người trọng tiễn trông như một tòa núi nhỏ đều có bốn gã Cầm thành lục chiến quân đoàn phụ trách cung cấp mũi tên cho nó.

Phía xa xa. Phi Mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức đã thấy được những biến hóa trên đầu thành. Hắn tự nhiên sẽ không bởi vì Cầm Thành viễn trình quân đoàn cùng địa tinh tê liệt giả xuất hiện mà sinh ra lo lắng.

Người Cầm Thành rốt cục đã xuất hiện hết chưa?Ta thật muốn nhìn một Cầm Thành có thể đảo lộn cả thế cục của đại lục, đến tột cùng có sức mạnh như thế nào để Pháp Lam phải xuất binh.

Thân là Pháp Lam thánh kỵ sĩ kiêu ngạo, Kiệt Lạp Đức một điểm cũng không lo lắng đến thực lực đối phương, kỵ sĩ thương thon dài trong tay chậm rãi giơ lên. Phi Mã kỵ sĩ cưỡi trên phi mã, toàn thân bắt đầu xuất hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu lam hình thành một lớp bảo vệ. Là thất cấp ma thú, phi mã lực phòng ngự không cường hãn như Ma Mút nhưng chúng rất linh hoạt. Kiệt Lạp Đức tuyệt đối tin tưởng viễn trình công kích của đối phương không cách nào gây thương tổn cho chiến sĩ.

Hào khí ngày càng trở lên ngưng trọng sau khi địa tinh tê liệt giả và các chiến sĩ xuất hiện tại khu vực rộng lớn trên tường thành. Phải biết rằng, tường thành của Cầm Thành khi kiến tạo, độ rộng còn vượt qua pháo đài Lôi Thần Chùy từng được xưng là pháo đài vững chắc đệ nhất đại lục, đủ để dung nạp hải lượng chiến sĩ đồng thời tham chiến.

Lần này còn xuất hiện 500 Lợi Trảo Đức Lỗ Y với thân hình khổng lồ, mặc dù thân thể so với địa tinh tê liệt giả bé hơn một chút nhưng quang mang màu vàng nhạt trên người Lợi trảo Đức Lỗ Y vừa lóe lên lập tức lực phòng ngự trên tường thành của Cầm Thành càng được tăng cường

Một tiếng gầm gừ trầm thấp chợt vang lên. Năm trăm lợi trảo Đức Lỗ Y đồng thời phát động kĩ năng gầm thét chớp mắt lan rộng toàn thành. Trên người mỗi gã viễn trình công kích cũng xuất hiện tầng quang mang màu vàng sáng chói.

Các chiến sĩ cảm giác được rõ ràng mắt của họ tựa hồ nhìn được xa hơn, toàn thân tràn ngập sức mạnh, sức nặng của trường cung tựa hồ biến mất, chiến ý mãnh liệt dâng lên làm bọn họ có cảm giác không khống chế được, khẽ động đậy cánh tay cầm cung.

Kĩ năng gầm thét của lợi trảo Đức Lỗ Y có thể khiến cho trong phạm vi bao phủ công năng phòng ngự lập tức tăng thêm ba mươi phần trăm. Loại phụ trợ ma pháp này trong tình huống tác chiến cấp quân đoàn rất có hiệu quả, đó cũng là lý do tại sao An Nhã an bài chúng tại nơi trọng yếu này. Đương nhiên chúng còn có nhiệm vụ khác là ngăn cản địch nhân đánh vào tường thành. Lợi trảo Đức Lỗ Y năng lực chiến đấu cũng được xếp vào hàng đầu trong các tộc tại Cầm Thành.

Lực lượng tham gia phòng thủ Cầm Thành không chỉ có thế, theo sau lợi trảo Đức Lỗ Y còn xuất hiện hai ngàn thụ yêu Đức Lỗ Y, toàn bộ lực lượng chiến đấu của cả một tộc được tung ra. Nắm chắc trong tay trường mâu, thụ yêu Đức Lỗ Y đắm chìm trong phạm vi kỹ năng của lợi trảo Đức Lỗ Y, cơ bắp càng trở lên mạnh mẽ, cơ thể càng thêm tráng kiện. Bọn họ đã chuẩn bị rất tốt để chuẩn bị cho cuộc chiến

Pháp Lam đại quân càng lúc càng gần, phía trước chính là một vạn Ma Mút kị sĩ, thanh thế hùng hậu. Ma Mút hình thể rất lớn, mặc dù chỉ có một vạn nhưng áp lực giống như hơn mười vạn đại quân xung trận. Mỗi một gã Ma Mút kỵ sĩ trên vai mang siêu cấp trọng phủ, bọn họ đã lâu lắm không được xung trận, quang mang trong mắt không ngừng lóe lên.

So với Ma mút trọng kỵ sĩ thì Bàng bối cự hán của Ba Yểm vương quốc quả thực quá tầm thường. Ma mút trọng kỵ sĩ không cần khôi giáp. Khi tọa kỵ Ma mút của họ phóng thích da thịt thạch hóa thì cũng có tác dụng luôn trên người bọn họ. Làm gì có khải giáp nào có thể tốt hơn được da thịt đã đựoc thạch hóa đây?

Mỗi một gã Ma Mút kỵ sĩ đều là lực lượng thượng giả. Cho dù trước mặt là tường thành cao lớn của Cầm Thành nhưng trong lòng bọn chúng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là tấn công thẳng trực diện vào tường thành. Nguồn truyện: Truyện FULL

An Nhã tỉnh táo quan sát địch nhân ngày càng gần, nàng cũng bắt đầu hành động. Ma pháp cường đại chậm rãi rót vào thủy tinh cầu trước mặt, khởi động hệ thống phòng ngự kinh khủng của Cầm Thành.

Pháp Lam đối với tin tức về Cầm Thành mặc dù biết không ít nhưng lại không rõ ràng về năng lực phòng ngự chính thức của Cầm Thành là gì.

Ma đạo pháo trận lần đầu tiên phát huy uy lực kinh khủng chính là khi long tộc đến. Long tộc bị đẩy lui, chúng tuyệt đối sẽ không đi rêu rao chiến bại của mình nên trên cả đại lục, chính thức biết Cầm Thành có ma đạo pháo lực sát thương kinh khủng cũng chỉ có long tộc bại trận mà thôi.

Cùng với pháo đài di chuyển, từng cương thiết cự pháo chậm rãi xuất hiện tại các đỉnh núi cao quanh Cầm Thành. Màu vàng lợt ảm đạm của địa pháo lóe lên dưới ánh mặt trời, phóng thích khí tức lạnh băng, sáng bóng, lộng lẫy.

Toàn bộ Cầm Thành giống như một cỗ máy khổng lồ đã khởi động hoàn toàn chuẩn bị vận hành với tốc độ cao.

Ma Mút thánh kỵ sĩ Sa Khuê chậm rãi giơ chiến phủ khổng lồ dài mười thước lên. Một vạn Ma Mút Pháp Lam kỵ sĩ thong thả đình chỉ cước bộ, tiếng hít thở trầm trầm của Ma Mút như tiếng thủy triều, cho dù tại Cầm Thành cũng có thể nghe được rõ ràng

Mặc dù biết phía sau không có người nào có khả năng uy hiếp đến bọn họ, nhưng Pháp Lam kỵ sĩ vẫn phi thường cẩn thận đem toàn bộ ba ngàn pháp sư bảo vệ bên trong trận thế. Đối với Pháp Lam mà nói không có cái gì quan trọng hơn pháp sư. Chiến sĩ có thể thông qua huấn luyện tăng thêm chiến đấu lực nhưng ma pháp sư lại phải có thiên phú cực cao mới có thành tựu, nên cho dù là Pháp Lam qua trăm ngàn năm nay cũng phải không ngừng hấp thu anh tài của các quốc gia trong đại lục mới có thể có đông đảo ma pháp sư như vậy. Có thể rời Pháp Lam tham gia chiến đấu, mỗi gã ma pháp sư đều là tài sản trân quý nhất của Pháp Lam, tuyệt đối không thể tổn thất. Nếu ba ngàn ma pháp sư này xảy ra vấn đề gì thì cho dù là Tư Long cũng không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.

Pháp Lam điều tới Cầm Thành sáu quân đoàn nhưng theo kế hoạch của Tư Long, chính thức gia nhập chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ là bốn quân đoàn mà thôi. Hai quân đoàn còn lại có nhiệm vụ bảo vệ ma pháp sư ở bên ngoài được an toàn.

Phi Mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức đang ở giữa không trung tự nhiên thấy được những hành động của Ma Mút thánh kỵ sĩ Sa Khuê. Ma Mút Pháp Lam kỵ sĩ đoàn dừng lại không phải là để nghỉ ngơi mà là chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tấn công sắp tới. Trước cơn giông bão bao giờ cũng có một khoảng khắc thanh bình.

Đối với Pháp Lam mà nói, lần hành động này căn bản không cần cùng Cầm Thành tiến hành trao đổi. Ít nhất Tư Long nghĩ như vậy. Ở trong lòng hắn, Diệp Âm Trúc là người duy nhất biết bí mật của hắn, chỉ có xóa sổ Cầm Thành khỏi thế giới này, trong lòng hắn mới có thể thanh thản, bí mật của hắn mới có thể tồn tại. Người chết mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.

Lúc này, Pháp Lam đại quân chỉ còn cách Cầm Thành khoảng ba ngàn thước. Trên không trung, Phi Mã kỵ sĩ đoàn cùng Ma Điêu kỵ sĩ đoàn chia làm hai bên tả hữu tiếp cận bầu trời Cầm Thành giữ khoảng cách ngàn thước đây là khoảng cách mà các mũi tên không cách nào bắn tới được.

Ma Mút kỵ sĩ mặc dù đình chỉ tiến tới nhưng chiến trận lại bắt đầu xảy ra biến hóa. Những vòng cung xuất hiện trước chiến tuyến. Trận hình như vậy rất hiếm thấy trên chiến trường, nhưng khi Pháp Lam Kỵ Sỹ làm như vậy, các chiến sĩ trinh sát của Cầm Thành đã mau chóng phát hiện trận hình này có điểm huyền bí. Sau mỗi vòng cung đều có một lượng lớn hào quang ma pháp mơ hồ lóe ra từ trên lưng Ma Mút

Pháp Lam mặc dù đối với Cầm Thành có điều khinh thường nhưng tuyệt đối không khinh thị. Tư Long đã từng gặp qua Diệp Âm Trúc nên rất rõ thực lực của hắn.Với tuổi đó mà có được thực lực như vậy có thể thấy được sự xuất sắc của Diệp Âm Trúc. Cho nên trước khi phát động chiến tranh hắn đã ra mệnh lệnh cho Pháp Lam ma pháp sư chuẩn bị thật tốt.

Các loại ma pháp thạch trân quý rât hiếm thấy tại đại lục bắt đầu xuất hiện. Các ma pháp trận phức tạp đang được các ma pháp sư rất nhanh chóng bố trí. Họ không tiếc tiêu tốn các nguyên liệu trân quý làm tiền đề cho ma pháp của họ bố trí ma pháp trận được dễ dàng hơn. Một khi thành công thì ma pháp trận sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của các ma pháp sư để tác chiến trên trận địa, bằng vào các loại công năng bất đồng trong ma pháp trận đủ để vì bọn họ cung cấp các loại ma lực bổ trợ, phòng ngự, công kích công hiệu.

Nương theo hành động của các ma pháp sư, chỉ cần người có chút quen thuộc với ma pháp đều có thể cảm giác được ma pháp nguyên tố trong không khí đang phát sinh biến hóa vi diệu

Bên ngoài Bố Luân Nạp sơn mạch, các nguyên tố ma pháp thuộc tính phân chia rõ ràng rót vào bên trong ma pháp trận. Cùng ma pháp trận tương hợp hình thành một uy lực cực mạnh. Theo thời gian, năng lực ma pháp trận từ từ được thể hiện ra, thậm chí có thể thấy rõ ràng ma pháp nguyên tố đang ngưng tụ thành một dải cầu vồng rót vào ma pháp trận, trông giống như hàng trăm cầu vồng xuyên đến ba ngàn ma pháp sư

Mặc dù Mễ Lan phương bắc quân đoàn cũng có hơn một ngàn Ma pháp sư, nhưng so với nhưng ma pháp sư đến từ Pháp Lam này thì kém quá xa. Không nói gì đến thực lực, tố chất được Pháp Lam bồi dưỡng cũng đủ để ba ngàn ma pháp sư này ngạo thị Long Khi Nỗ Tư. Đối với ma pháp sư, Pháp Lam thật sự đã huấn luyện những lý luận tri thức và các cung cấp những nguyên liệu ma pháp tốt nhất để mỗi một ma pháp sư có thể phát huy hết thiên phú của mình. Điều này có thể nhìn thấy ngay trước mắt thực lực chính thức của các ma pháp sư đang được thể hiện ở cách mà bọn họ bố trí rất nhanh chóng ma pháp trận. thậm chí bọn chúng phóng thích đơn thể ma pháp càng đáng sợ.

Tầng tầng huyễn lệ quang mang ma pháp đã bắt đầu xuất hiện theo tiếng ngâm xướng trầm thấp. Các ma pháp trận bất đồng được các ma pháp sư sắp xếp thành một trận hình

Gần trăm ma pháp trận khác nhau đang thể hiện ra tác dụng phụ trợ của chúng. Màn hào quang ma pháp dần dần trở lên rõ ràng xuất hiện dưới bầu trời.

Đây mới là thực lực chính thức của Pháp Lam. Mặc dù Pháp Lam kỵ sỹ tổng cộng có sáu vạn người nhưng đó vẫn không phải là công kích lớn nhất mà chính là sự thể hiện của các ma pháp sư. Chỉ tiêu hao ma pháp lực mà không tổn thất một người nào mới là phương pháp tấn công mà Pháp Lam am hiểu nhất.

Ba ngàn lam cấp ma pháp sư liên hợp lại một chỗ có thể phát động ra ma pháp như thế nào? Nếu không được chính mắt trông thấy, bất kỳ ai ngay cả tưởng tượng cũng không có khả năng tưởng tượng ra. Công kích cường đại nhất của Pháp Lam sẽ xuất hiện lần đầu tiên tại Cầm Thành.

An Nhã tỉnh táo thông qua toàn phương vị giám trắc quan sát hành động của Pháp Lam tại bên ngoài Cầm Thành. Trong lòng nàng cảm giác được vài phần bất an. Bằng trí thông minh của mình, nàng đương nhiên biết Pháp Lam quân đoàn muốn làm gì. Mục tiêu chính là dùng ma pháp mở đường từ từ tiến đến Cầm Thành, đưa toàn bộ các tộc của Cầm Thành bên trong Bố Luân sơn mạch hoàn toàn hủy diệt

- An Nhã tiểu thư, chúng ta phải chủ động tấn công.

Vị Minh thái thượng trưởng lão ngưng trọng nói.

An Nhã gật đầu, cũng không có hỏi tại sao.

Vị Minh nói:

- Đây chính là ma pháp đại trận không gián đoạn nổi tiếng thiên hạ lúc trước của Pháp Lam. Căn cứ vào sách cổ mà tổ tiên chúng ta lưu truyền lại, lúc trước chính Pháp Lam dùng chiến lược này hủy diệt Đông Long đế quốc của ta.Trận hình này dùng 3000 ma pháp sư lập nên,có thể phóng thích cấm chú cấp bậc đoàn thể công kích.Khi bắt đầu triển khai,chia thành 10 bộ phận,cứ 300 người tiến hành ma pháp công kích.Nhóm thứ nhất vừa kết thúc công kích,nhóm thứ 2 có thể ngay lập tức thay thế phát động,trong lúc đó nhóm thứ nhất đã kịp thời hồi phục có thể tiến hành công kích lần tiếp theo.Dựa vào hiệu quả tăng phúc của ma pháp trận,ma pháp lực tiêu hao cực ít,có thể liên tục phóng thích ma pháp.Theo như ta đoán không sai,nếu cứ để các ma pháp sư này yên lành ra tay,thì việc biến cả Bố Luân Nạp sơn mạch thành bình địa không hề khó.

Nghe Vị Minh thái thượng trưởng lão nói xong, An Nhã không khỏi hít một ngụm kinh khí. Thực lực Pháp Lam quả nhiên kinh khủng. Không ngừng phóng cấm chú oanh kích? Chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của nó. An Nhã không do dự quyết định thật nhanh, thông qua toàn phương vị giám trắc hệ thống, hạ mệnh lệnh công kích.

Cầm Thành phát động tấn công. Trên đầu thành, Bội Cố hét lớn một tiếng

- Tất cả chuẩn bị, ngắm chuẩn mục tiêu phía trước, bảy mươi độ

Cầm Thành viễn trình công kích quân đoàn trải qua thời gian dài huấn luyện, lần đầu tiên chính thức ra nhập chiến trường. Lời Bội Cổ đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là mệnh lệnh. Các chiến sĩ đồng thanh hét lớn một tiếng, đem mũi tên sớm đã được đặt trên trường cung chậm rãi kéo lại, hướng lên bầu trời phía mục tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.