Cầm Đế

Chương 269: Cái chết của lão soái



Nhưng Cổ Đế ra tay rồi, hữu quyền cứng rắn như sắt của hắn như chớp đánh ra thẳng thành một đạo.

Thân thể Hổ Vương Kiều Khoa Nhĩ chợt cứng ngắc, hắn gian nan cúi đầu, nhìn cánh tay đầy máu của Cổ Đế trước ngực mình: "vì, vì sao..?", hắn thế nào cũng không tưởng được, Cổ Đế lại đột nhiên hạ sát thủ với mình.

Vị trí trái tim của Kiều Khoa Nhĩ đã hoàn toàn bị xuyên thủng, cả người không còn một phần khí lực nào.

Cổ Đế cười khổ nói: "huynh đệ, ngươi đi trước một bước tới âm phủ chờ ta. Hắn nói đúng lắm, chúng ta không thể để tộc nhân vì dục vọng của chúng ta mà chết, ta càng không mong thú nhân tộc rơi vào hủy diệt".

Nói đoạn, Cổ Đế vận lực rút tay ra, máu tươi từ ngực Kiều Khoa Nhĩ bắn ra tung tóe, ướt đầy mặt Cổ Đế, thân thể hùng tráng của Kiều Khoa Nhĩ đổ rầm xuống đất, vĩnh viễn cũng không đứng dậy nổi nữa. Bất ngờ là, quân đoàn Bạch Hổ không có một người nào bước ra.

Uy thế của chín thần thú, thêm vào thân thể hùng vĩ của Tử Tinh Bỉ Mông, tất cả những điều này đã nói cho hai đại bộ tộc thú nhân, địch nhân của bọn chúng là đẳng cấp thế nào, huống chi còn có đội quân chiến đấu như hàng không mẫu hạm của Cầm Đế trên không trung.

Cổ Đế đưa mắt nhìn Tử: "xem ra ta thực sai rồi. Đáng tiếc, ta tuyệt không hối hận, nếu cho ta chọn lại một lần, có lẽ ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Tử Đế, ta hi vọng cái chết của ta và Kiều Khoa Nhĩ có thể khiến ngươi bỏ qua cho tộc nhân của ta. Từ nay về sau, Lôi Thần bộ lạc cùng Chiến Thần bộ lạc đầu hàng ngươi, nếu như đời này có linh hồn tồn tại, ta hi vọng có thể trở thành linh hồn nhìn ngươi lãnh đạo thú nhân trở nên cường đại, như vậy ta thua mới không oan uổng. Ta là Cổ Đế, Sư vương Cổ Đế, Lôi thần Cổ Đế, chỉ có bản thân ta mới có thể giết được chính mình, ha ha, ha ha, ha ha…."

Ầm…

Đấu khí khổng lồ chợt bốc lên, một cột sáng màu máu nháy mắt từ ngực Cổ Đế tuôn ra, hắn đã dùng đấu khí của chính mình chấn nát nội tạng trong cơ thể.

Thân hình to lớn kia đứng đó lảo đảo, ánh mắt dữ tợn kia dần ảm đạm, từ từ ngã xuống, thời gian như trôi qua vài thế kỷ vậy, thân thể hắn rốt cuộc ngã vào trong bụi bậm.

Bóng tím chớp lên, Tử đi tới bên người Cổ Đế, nhìn con mắt trợn trừng cùng thi thể không chút khí tức, vẻ lạnh lùng trong mắt Tử dần biến đi.

"Cổ Đế, ta sẽ không giết tộc nhân của ngươi, ta cũng mong linh hồn ngươi có thể nhìn ta làm sao lãnh đạo tộc nhân của chúng ta đi tới tương lai hùng thịnh. Không bao lâu nữa, nhân loạn cùng chúng ta sẽ bắt đầu giao dịch bình đẳng, sinh hoạt của thú nhân càng ngày càng sung túc. Tất cả những điều này ngươi không thể mang lại cho tộc nhân của chúng ta, nhưn ta, ta có thể!".

Không biết vì sao, hoặc là linh hồn Cổ Đế thực sự có thể nghe được lời Tử, hai mắt hắn liền chậm rãi nhắm lại, vẻ hung ác từ từ biến mất, khuôn mặt trắng dần vì mất máu thậm chí còn có vài phần an nhiên.

"Các ngươi còn đợi gì?", Tang Thác Tư nhìn phía quân đoàn Hoàng Kim cùng quân đoàn Bạch Hổ, ngẩng mặt cuồng hống.

Trừ Tử, tám thần thú còn lại đều không chậm chễ phóng ra khí tức mạnh nhất của mình.

Dưới dạng khí thế như dời non lấp bể này, sư nhân của quân đoàn Hoàng Kim cùng hổ nhân của quân đoàn Bạch Hổ nhất tề quỳ rạp xuống đất.

"Tham kiến Tử Đế đại nhân, cung nghênh Tử Đế đại nhân trở về".

Thú nhân tộc, vĩnh viễn chỉ nghe lời cường giả, Cổ Đế chết rồi, Kiều Khoa Nhĩ chết rồi, đối diện với quân đoàn Tử Tinh hùng mạnh, hai đại bộ lạc thú nhân tộc chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, bọn họ không còn con đường nào khác.

Tử mang ba quân đoàn Tử Tinh, Hoàng Kim và Bạch Hổ đi tới pháo đài sừng sững của Lôi Thần pháo đài thu thập tàn cục, lệnh sĩ binh tộc thú nhân quét dọn chiến trường. Mà Diệp Âm Trúc đã từ trên không hạ xuống, dừng trên đầu thành Thánh Quang, đỡ lấy Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đang lảo đảo muốn ngã.

Chín đạo tử quang đồng thời chớp lên, phân ra nhập vào trong chín đường kinh mạch của Mã Nhĩ Đế Ni, nguyên lực nhu hòa theo Tử Trúc thần châm từ từ rót vào trong cơ thể Mã Nhĩ Đế Ni, kích phát sinh mạng lực trong người hắn.

Tảng đá cuối cùng trong lòng Mã Nhĩ Đế Ni rốt cuộc bỏ được xuống, thân thể hắn từ từ dựa vào người Diệp Âm Trúc.Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ chết rồi, hai đại bộ tộc thú nhân đầu hàng, chiến ý giúp hắn duy trì đến giờ chậm rãi rút đi.

Thân thể vị nguyên soái này trở nên rất yếu ớt, cơ nhục đều mất đi lực khí, vẻ mặt già nua thiếu máu lộ một nụ cười nhẹ, nguyên lực Diệp Âm Trúc không ngừng truyền vào cũng không giúp nổi lực lượng ông ta khôi phục.

"Âm Trúc, ngươi cuối cùng vẫn trở lại", Mã Nhĩ Đế Ni nhìn ánh mắt đầy ân cần của Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc cúi đầu, cảm thụ sinh mệnh lực của Mã Nhĩ Đế Ni đang rất nhanh biến mất, bích quang nơi cổ tay lóe lên, bích ti trực tiếp cuốn vào người Mã Nhĩ Đế Ni, dưới nguyên lực của hắn thôi động, sinh mệnh lực liên miên bất tuyệt truyền vào trong cơ thể vị nguyên soái này.

"Không cần lãng phí đấu khí của ngươi, vô dụng rồi. Ta tự biết rõ tình huống của mình, tại một giờ trước thân thể ta đã sớm khô kiệt, chỉ dựa vào một tia hi vọng cùng bất cam giữ tới giờ này. Âm Trúc, ta có thể chết bên người ngươi đã rất thỏa mãn rồi, chúng ta đã thành công, ngươi bảo vệ được Cầm Thành, mà ta cũng hoàn thành lời hứa, trước khi ngươi trở lại cầm cự được Thánh Quang thành".

"Nguyên soái, ngài nghỉ ngơi chốc lát đi, yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị được cho ngài", trước đây, Diệp Âm Trúc có rất nhiều chỗ còn đề phòng Mã Nhĩ Đế Ni, nhưng giờ phút này, lòng hắn chỉ còn lại cảm động và tôn kính mà thôi.

Vị lão soái này đã đem hết cuộc đời mình cống hiến cho Mễ Lan.

Vinh quang của gia tộc Tử La Lan tại Mễ Lan đế quốc đều do ông ta và Mã Đặc Lạp Kỳ huynh đệ hai người dùng tính mệnh đổi lại a!.

Mã Nhĩ Đế Ni gian nan lắc đầu: "Áo Lợi Duy Lạp đâu? Có thể cho ta gặp nó một lần cuối?"

"Gia gia", một bóng người như điện xuất hiện bên người Diệp Âm Trúc, "cộp" một tiếng, quỳ trước mặt Mã Nhĩ Đế Ni, chính là Áo Lợi Duy Lạp.

Hai mắt Áo Lợi Duy Lạp đỏ bừng, quyền đầu nắm chặt đã biến thành màu trắng, trong Cầm Đế hào, hắn dựa vào hệ thống khống chế quan sát toàn phương vị, nhìn ra người nằm trên đất chính là Mã Đặc Lạp Kỳ, cũng nhìn thấy Mã Nhí Đế Ni, hắn cơ hồ thúc dục tọa kỵ cự long của mình không ngừng nghỉ bay tới.

"Tốt, tốt, có thể nhìn thấy ngươi một lần cuối, gia gia đã thỏa mãn rồi", Mã Nhĩ Đế Ni vui mừng nhìn Áo Lợi Duy Lạp: "không được khóc, Tử La Lan gia tộc không có nam nhân rơi lệ".

"Gia gia, con không khóc, con không khóc", nỗi bi thương trong lòng Áo Lợi Duy Lạp như nổ tung, miệng nói không khóc nhưng nước mắt không chịu khống chế lã chã rơi xuống. Hắn như điên cuồng lau đi nước mắt trên mặt mình, không muốn để gia gia nhìn thấy.

Ánh mắt mờ dần của Mã Nhĩ Đế Ni nhìn sang Diệp Âm Trúc, lại ngó Áo Lợi Duy Lạp: "ta nghĩ các ngươi đều hiểu được, ta để Áo Lợi Duy Lạp thoát ly gia tộc gia nhập Cầm thành, là để cho gia tộc lưu lại một con đường lui, cũng hi vọng gia tộc ta sau này có thể quật khởi trở lại. Tiếc là giờ ta không thể không thay đổi chủ ý, vì Tử La Lan gia tộc giờ chỉ còn một mình Áo Lợi Duy Lạp là nam nhi. Âm Trúc, ngươi đồng ý để Áo Lợi Duy Lạp trở về gia tộc ta hay không?"

Thân thể Áo Lợi Duy Lạp đột nhiên cứng đờ: "gia gia, người nói gì vậy? đại ca và nhị ca…"

Mã Nhĩ Đế Ni nhẹ gật đầu, vẻ mặt toát một tia kiêu ngạo: "phải, hai đứa nó vì đế quốc, vì gia tộc, đã hi sinh tính mạng trân quý của mình, hai đứa là niềm kiêu ngạo của gia tộc, cũng là niềm kiêu ngạo của đế quốc, ta thực tự hào vì tụi nó".

Gia tộc Tử La Lan, gia tộc đệ nhất đế quốc Mễ lan thực không ngờ lại chỉ còn lại một mình Áo Lợi Duy Lạp là nam nhi? Một nhà trung liệt này vì Mễ Lan đế quốc đã hi snh thực quá lớn.

"Tất nhiên nguyện ý, thành viên Tử La Lan gia tộc vĩnh viễn là niềm tự hào của Áo Lợi Duy Lạp đại ca".

Mã Nhĩ Đế Ni phảng phất thở phào một hơi, dưới sinh mạng lực cường đại của Bích ti duy trì, ánh mắt ông ta càng trở nên sáng tỏ: "đa tạ Cầm Đế đại nhân thành toàn, Áo Lợi Duy Lạp, còn không mau tạ ơn".

"Gia gia", Áo Lợi Duy Lạp nức nở nhìn gia gia mình.

Mã Nhĩ Đế Ni gian nan lấy từ trong người ra một lệnh bài hình như cái trứng, cả lệnh bài màu kim sắc, trên khắc một bông hoa violet đầy diễm lệ.

Ma pháp khí dày đặc trong đó, tử tế nhìn mới phát hiện ra, trên khối lệnh bài nhỏ bé này lại là hàng chục loại kim loại hiếm có hợp thành, ma pháp trận cũng lên tới mười cái. Dù là đại sư Ải nhân tộc cũng khó có thể làm được.

"Đây là lệnh bài đại biểu cho tộc trưởng, từ hôm nay, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng cho phép ngươi trở lại Tử La Lan gia tộc, lại kế thừa vị trí tộc trưởng gia tộc Tử La Lan, cũng kế thừa tước vị công tước của ta".

"Gia gia", Áo Lợi Duy Á đau đớn hô một tiếng, "cộp, cộp, cộp", ba tiếng dập đầu liên tiếp, ánh mắt trở nên mơ hồ, trịnh trọng giang tay đỡ lấy lệnh bài đại biểu cho địa vị tộc trưởng tối cao của Tử La Lan gia tộc.

"Thằng nhỏ ngốc, ta không phải nói rồi sao, không được khóc. Gia gia ngươi cả đời này chiến đấu giữ Thánh Quang thành, cho tới hôm nay vẫn chưa từng bị thú nhân tộc công phá. Gia gia đời này không nuối tiếc gì, cừu nhân Lôi Thần bộ lạc cùng Chiến Thần bộ lạc của chúng ta đã bị giải toán, Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ đều chết, ngươi nên cao hứng mới phải. Gia gia đã dạy ngươi từ nhỏ, nam nhi gia tộc Tử La Lan chết trên chiến trường mới là kết thúc tốt nhất, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

Nước mắt Áo Lợi Duy Lạp từ từ ngưng lại, thương yêu nhìn gia gia: "gia gia, người yên tâm, con nhất định lãnh đạo gia tộc đời đời bảo hộ Mễ lan, làm gia tộc ta ngày càng vinh quang".

Nghe xong câu này, Mã Nhĩ Đế Ni tức thì tinh thần tốt hẳn, hào khí xung thiên kêu lớn: "Được! đây mới là tôn tử của Mã Nhĩ Đế Ni ta, Áo Lợi Duy Lạp, đỡ gia gia dậy".

Áo Lợi Duy Á đỡ gia gia từ trong lòng Diệp Âm Trúc, đỡ Mã Nhĩ Đế Ni đứng dậy.

Vất vả xoay người về phương Nam, Mã Nhĩ Đế Ni ngẩng mật hô lớn: "Bệ hạ, vi thần Mã Nhĩ Đế Ni đã tận trung vì nước tới hơi thở cuối cùng, Mễ Lan vạn tuế".

"Oạch!", Mã Nhĩ Đế Ni cố sức chấn chín cây Tử Trúc thần châm và Bích ti ra khỏi người, há miệng phun một vòi máu, khóe miệng giữ một nét cười, mang theo vô hạn kiêu ngạo cùng quật cường ngã trong lòng tân nhiệm tộc trưởng Tử La Lan gia tộc, cháu trai duy nhất của mình.

"Gia – gia –"

Một tiếng đau xé lòng vang lên, khiến cho chiến sĩ quân đoàn Bắc Phương, chỉ cần còn có thể động đậy đều quỳ xuống đất. Nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni của bọn họ đã rời xa thế giới này, nhưng cũng đem niềm kiêu ngạo của Tử La Lan gia tộc vĩnh viễn lưu lại trong lòng những chiến sĩ này.

Còn đứng ở nơi đó chỉ còn mình Diệp Âm Trúc, tay trái đặt trước ngực, hướng thi thể Mã Nhĩ Đế Ni chậm rãi khom người, đây là lễ tiết của Ma pháp sư.

Chiến đấu nơi phương bắc rốt cuộc kết thúc, Tử và Áo Lợi Duy Lạp phân biệt xử lí sự vụ tại pháo đài Lôi Thần và Thánh Quang thành, đại quân Cầm thành cũng lưu lại giúp hai bên thu thập chiến trường.

Mà Diệp Âm Trúc lại một mình ngồi trên chiến trường nhuộm máu, lặng lặng buông tiếng đàn.

Một trận này chết tới gần trăm vạn người, oán khí ngập ngụa ngưng tụ tại đây, thân là một Vong linh ma pháp sư, Diệp Âm Trúc tất nhiên phải thực hiện trọng trách của mình, an ủi vong linh, hóa giải oán khí đầy trời kia.

Cho dù thực lực của Vong Linh ma pháp sư có thể dựa vào linh hồn mà tăng trưởng, nhưng trong suốt quá trình siêu độ, Diệp Âm Trúc tuyệt không thu phục một linh hồn nào, chỉ dùng cổ cầm của mình xóa đi oán khí trong lòng họ, khiến bọn họ có thể tự do bay lượn trong trời đất (chứ ko phải xuống địa ngục đi đầu thai à?)

Cũng như cảm xúc của Tử lúc trước vậy, nhìn thấy trăm vạn thi thể nơi này, cảm thụ oán niệm của vong linh, tâm thái của Diệp Âm Trúc cũng phát sinh biến hóa vi diệu, bắt đầu chán ghét chiến tranh.

Bất kể là chiến sĩ nhân loại hay thú nhân, đều vì ích lợi của một nhóm người mà liều mạng trên chiến trường, đánh mất tính mạng trân quý của mình, như giờ nếu lại thu linh hồn của bọn họ, vậy thực quá bất công.

Tiếng đàn sâu kín vang khắp chiến trường, mà thân ảnh áo trắng kia vẫn thủy chung ngồi đó, suốt bảy ngày trên chiến trường đều thấy bóng dáng hắn. Nói ra cũng kỳ quái, qua tiếng đàn không mệt mỏi, vẻ âm lãnh trên bình nguyên chiến tràng không ngờ lại dần dần tản đi, không khí mùa xuân lại như đã sắp về.

Tàn quân Mễ lan tại Thánh quang thành, dưới sự chỉnh đốn của Áo Lợi Duy Lạp, rốt cuộc có lực chiến đấu chỉ còn hơn sáu vạn người. Sau trận thảm chiến này, chiến sĩ quân đoàn Bắc phương của Mễ lan đế quốc đều trưởng thành lớn mạnh, bọn họ đều trải qua máu huyết rèn luyện, từ nay về sau, bọn họ cũng thành thành phần trung tâm giúp Tử la lan gia tộc một lần nữa quật khởi.

Áo Lợi Duy Lạp là nam nhân cuối cùng của Tử La Lan gia tộc, là tôn tử cuối cùng của Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái. Hắn chiếm được sự ủng hộ của tướng lãnh, ai nấy đều tôn trọng hắn như Mã Nhĩ Đế Ni vậy.

Tình huống bên Thú nhân tộc tốt hơn Thánh Quang thành rất nhiều. Sau khi cẩn thận thống kế, thú nhân hai đại tộc Lôi Thần, Chiến Thần còn độ hơn một trăm ba mươi vạn. Hai quân đoàn chính đều không tổn hại là bao. Dưới thực lực cường đại của Tử Tinh quân đoàn cùng ý nghĩa tượng trưng cho tứ đại thần thú, tuy có không ít kẻ còn ủng hộ Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ phản kháng, song dưới chính sách dùng máu trấn áp của Tử, mọi việc rất nhanh yên ổn lại.

Tử phái huynh trưởng của mình là Tang Thác Tư lĩnh Bỉ Mông quân đoàn tới Chiến Thần bộ lạc tiếp quản pháo đài Chiến Thần; đồng thời gửi một phong thư cho Hùng vương Á Đa Ni nơi pháo đài Sở La Môn.

Bảy ngày thời gian, vùng chiến trường này đã được thu thập sạch sẽ, do số người chết quá nhiều, chỉ có thể phân biệt tạm đâu là thú nhân đâu là nhân loại, đào vô số hố to, trực tiếp chôn thi thể bọn họ.

Tử tin tưởng Áo Lợi Duy Lạp, đem một phần hiệp ước bình đẳng gửi tới Mễ lan, tỏ thái độ Mễ lan đế quốc nếu chấp nhận giao dịch bình đẳng lâu dài, thú nhân sẽ vĩnh viễn không xâm phạm.

Áo Lợi Duy Á nén đau thương, ngày đêm không nghỉ đem chiến báo và hợp ước bình đẳng với thú nhân trở về thành Mễ lan.

Bảy ngày trôi qua, tiếng đàn của Diệp Âm Trúc vẫn ưu nhã như vậy, mỗi động tác của hắn đều phảng phất ẩn chứa đạo lí của thiên địa, tiếng đàn nhu hòa an ủi những linh hồn, sự náo động trong lòng linh hồn rốt cuộc từ từ hạ xuống.

Ánh dương quang tràn mặt đất mang theo hơi ấm nhè nhẹ. Diệp Âm Trúc chậm rãi ngẩng đầu, hai tay từ từ đặt xuống, kết thúc khúc đàn, khóe miệng cong một nụ cười.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Lão Sư, người nhìn thấy không? Con đã thực hiện hành động chân chánh của Vong linh pháp sư, không có phụ sự kỳ vọng của người.

Cho dù bảy ngày này hắn không thu phục một linh hồn nào, nhưng trong quá trình an ủi linh hồn, trăm vạn linh hồn lại khiến Diệp Âm Trụ cảm thụ được sâu sắc,hắn nắm được sự biến hóa của từng tinh hồn, diễn tấu liên miên cũng ngang với không ngừng tu hành. Bảy ngày này, với sự bầu bạn của trăm vạn linh hồn, thực lực hắn cũng yên lặng tăng theo,bản thân hắn cũng không tưởng được, nguyên lực tại lúc linh hồn tan biến thể hiện sự tôn kính hắn lại thu được lợi ích lớn nhất.

Linh hồn ấn ký của hắn giờ đã như thực thể xuất hiện nơi thâm sâu trong não hắn, cùng hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hô ứng lẫn nhau.

Đó là một khỏa thực thể màu vàng kim chỉ to chừng hạt đậu, chính là linh hồn lạc ấn của Diệp Âm Trúc, nó từ từ tự chuyển động trong biển tinh thần, mà hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại lấy đó làm trung tâm vận chuyển xung quanh, linh hồn khí tức nồng nặc khiến cảm giác của Diệp Âm Trúc đề thăng mấy trăm lần.

Phải biết rằng, trong hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, không chỉ có linh hồn lạc ấn của ông ta, cũng có toàn bộ linh hồn khí tức của Tư Long phóng ra trước khi chết, khỏa hồn châu này ẩn chứa lực lượng linh hồn cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả linh hồn chi hỏa của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trước đây.

Tư Long tại lúc lấy được hồn châu này, do oán niệm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn quá mạnh, hắn không thể nào phát động linh hồn chi lực trong hồn châu. Nhưng Diệp Âm Trúc lại không giống vậy, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tuy đã tiêu tan không ít, nhưng một điểm linh hồn ấn ký cuối cùng vẫn có thể nhận ra thân phận hắn.

Cảm thụ được thiện niệm của Diệp Âm Trúc trong quá trình siêu độ linh hồn, lực lượng bổn nguyên nơi hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn từ từ phóng ra, phối hợp với sự tăng trưởng nguyên lực cùng linh hồn lực lượng của Diệp Âm Trúc, giúp hắn tại tình huống thần cấp nhị giai này ngưng kết ra hồn châu.

Cần nhớ, linh hồn cố thể và linh hồn lạc ấn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, vì linh hồn hết sức yếu ớt, linh hồn lạc ấn mấu chốt càng thêm mỏng manh, một khi đối diện với linh hồn cường đại trùng kích, lúc nào cũng có nguy cơ tan rã. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Thế nhưng khi linh hồn đã ngưng tu thành hồn châu, linh hồn lạc ấn liền có sự thay đổi về chất lớn lao, không chỉ mạnh hơn trước nhiều, đồng thời cũng trở nên kiên cố vô cùng.

Thử hỏi, linh hồn trùng kích đều là sự ba động kích lên linh hồn, giờ sao có thể phá hủy được hồn châu dạng thực thể này.

Sự biến hóa thành hồn châu như vậy chỉ xuất hiện trên người hai dạng ma pháp sư, một là Hắc Ám ma pháp sư, hai là Tinh thần hệ Ma pháp sư.

Chỉ có hai dạng tu luyện tiêu hao đại lượng tinh lực trong quá trình tu luyện linh hồn này, dựa vào bổn nguyên của linh hồn phóng ra ma pháp, Ma pháp sư mới có khả năng luyện ra hồn châu.

Thế nhưng, tu luyện hồn châu thực quá khó, cho dù là Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư nổi danh thiên hạ cũng tại lúc đạt tới Thần cấp cửu giai, trùng kích Bạch vu hồn, chấp nhận hi sinh nhục thể của mình đem toàn bộ năng lượng tập trung trong linh hồn mới có thể luyện ra được khỏa hồn châu nhỏ bé kia. Tới lúc đó, hồn châu không chỉ đại biểu cho tinh thần lực, cũng trở thành nhục thể mới của ông ta.

Hồn châu Diệp Âm Trúc luyện ra lần này tuy nhỏ hơn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhiều, nhưng dù sao đó cũng là sự thay đổi về bản chất, tu luyện ngày sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đồng thời, khi có được hồn châu, thân làm Vong linh ma pháp sư, ngày sau dù hắn đụng phải đối thủ có linh hồn cường đại hơn, linh hồn lạc ấn của hắn cũng sẽ không bị lay động.

Càng huống chi, cạnh hồn châu của hắn còn có hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hộ vệ, tới giờ, cho dù Hồn tháp của tháp chủ Pháp Lam Mạch Khắc Mễ Lan và Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân cũng phải cam chịu thua kém Diệp Âm Trúc.

Một vầng sáng như nước gợn vòng quanh thân thể Diệp Âm Trúc từ từ xoay chuyển, tinh thần thế giới một lần nữa biến ảo, dưới tác dụng của thiên địa hợp nhất, hắn có thể cảm thụ được khí tức máu tanh trên chiến trường đã hoàn toàn biến mất.

Bảy ngày này với Diệp Âm Trúc mà nói, ý nghĩa thực phi phàm vô cùng. Đạt tới thứ thần cấp, tâm hắn lần đầu có được sự trầm tĩnh như vậy, không chỉ linh hồn tiến hóa, tam hắn rốt cuộc cũng tiến vào cảnh giới tối cao của Cầm ma pháp – Thái Huyền cầm tâm.

Ánh sáng nhè nhẹ chớp lên, không khí tựa như có thêm thứ gì vậy, Diệp Âm Trúc khẽ động tâm, thân hình khẽ nhúc nhích, nửa giây sau đã biến mất tại chỗ cũ, khi hắn một lần nữa xuất hiện, trong lòng đã nhiều thêm một người.

Ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp, một phiến ôn nhu trong lòng Diệp Âm Trúc nổi lên: "cuối cùng đã siêu độ xong oán niệm của linh hồn, Tô Lạp, chúng ta trở về thôi". Tuy liên tục ngồi gảy đàn song Diệp Âm Trúc cũng biết, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới quan tâm mình, nhiều nhất tất nhiên là hai vị thê tử, cho dù là Tử bận rộn vô cùng cũng thường tới thăm.

"Âm Trúc", Tô Lạp nhẹ giọng kêu.

Diệp Âm Trúc khẽ giật mình, bởi hắn đã phát hiện, thân thể Tô Lạp có chút lạnh lẽo, mà tâm tình tựa hồ có chút không giống ngày thường.

"Tô Lạp, muội sao vậy"?

Tô Lạp nhẹ nhàng thoát ra từ trong lòng Diệp Âm Trúc

- Còn nhớ rõ ngày đó muội hỏi chàng không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

- Sau khi chúng ta cứu viện Thánh Quang thành rồi, vẫn chưa có thời gian hỏi nàng. Nàng muốn nói gì?

Tô Lạp ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đã có một tầng sương mù

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trong sáu giác quan, chàng mất đi cái gì?

Trong sát na, thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn cứng ngắc, Tô Lạp chỉ dùng 1 câu nói giản đơn nhưng phảng phất như công phá cường đại lên nguyên lực và linh hồn ngưng kết thành thực thể của hắn. Từ lúc đưa Tô Lạp quay về Cầm Thành, hắn vẫn che dấu tốt. Liên tưởng đến lúc trước tại Cầm Thành cùng Pháp Lam đánh một trận, hắn nhất thời hiểu được, nhất định là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nói gì đó với Tô Lạp.

Bởi vì cũng chỉ nàng tại hiện trường mới thấy được tình cảnh lúc đó, Tô Lạp cũng là cùng đi chôn Tư Long trở về mới xảy ra biến hóa.

- Tô Lạp, đừng như vậy.

Diệp Âm Trúc giơ tay lên, muốn nắm tay Tô Lạp.

Thân hình Tô Lạp khẽ di chuyển, lui về phía sau một bước, sương mù trong đôi mắt đẹp càng thêm nồng nặc.

Trong bảy ngày này, Diệp Âm Trúc tại chiến trường lẳng lặng đánh đàn, nàng như vậy một mực ở xa xa nhìn kỹ, trong thời gian bảy ngày, lòng của nàng sao có thể chịu đựng nổi.

Mỗi khi nàng nghĩ đến đôi mắt trong trẻo của Diệp Âm Trúc kia chính là vì cứu mình mà mất đi thần thái, lòng của nàng đau đớn đến không thể nào hô hấp nổi. Nàng thậm chí không biết như thế nào đối mặt với Hải Dương. Bảy ngày trôi qua, thống khổ của nàng chẳng những không theo thời gian giảm đi mà ngược lại trở nên tăng mạnh

- Âm Trúc, nói cho muội biết, trừ thị giác ra, một trong 6 cảm giác khác chàng đánh mất là cái gì?

Diệp Âm Trúc biết, chính mình đã không thể nào dấu diếm thêm nữa, nói:

- là vị giác.

- Vị giác?

thân thể Tô Lạp khẽ run rẩy một chút, trong đầu không nhịn được nhớ lại phản ứng của Diệp Âm Trúc lần đầu tiên ăn thức ăn Hải Dương làm. Lúc ấy các nàng đều tưởng rằng đó là bởi vì Diệp Âm Trúc yêu Hải Dương, sợ nàng thương tâm mới có thể cái gì cũng ăn. Nhưng bây giờ Tô Lạp mới hiểu được, trượng phu của mình đã sớm mất vị giác, mặc dù vậy, hắn vẫn gia tăng khen ngợi khi mỗi lần ăn thức ăn của tự mình làm. Âm Trúc, Âm Trúc, chàng, chàng ……

- Tô Lạp, đừng như vậy, ta không có gì. Ta thừa nhận, tại lúc vừa mất đi 2 trong 6 cảm giác, ta quả thật có chút không thích ứng, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Ta đã rất may mắn, ít nhất ta còn sống, còn có thể ở cùng một chỗ với nàng. Đối với ta mà nói, còn có cái gì thỏa mãn hơn đây?

- Bởi vì muội, bởi vì muội. Âm Trúc, chàng biết không? Lúc đầu muội lựa chọn lặng lẽ rời đi khỏi chàng chính là sợ bởi vì chính mình sẽ mang đến tai nạn cho chàng. Nhưng cuối cùng rồi kết quả cũng như vậy. Âm Trúc, muội không biết nên như thế nào đối diện với chàng, đối diện với Hải Dương tỷ tỷ. Mất đi thị lực là nỗi thống khổ ra sao. Mặc dù lúc đầu muội cũng đoán được một chút, nhưng chàng lại thủy chung không chịu nói chân tướng cho muội. Tại sao? Âm Trúc, chàng biết không? Muội tình nguyện chết đi, cũng không muốn thấy chàng biến thành bộ dạng này, tại sao lại không cho muội chết…

Phịch một tiếng, Tô Lạp quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt khóc rống lên. Tự trách, bi thương, đủ loại tâm tình thống khổ không ngừng xâm nhập lòng nàng, giống như chính lời nàng nói vậy, lúc này nàng đã không biết nên như thế nào đối mặt với trượng phu của mình.

Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt Tô Lạp, chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu lam của nàng:

- Ngốc ạ, nàng vẫn còn không rõ sao chứ? Ttrong lòng ta, tánh mạng của nàng quan trọng hơn so với hết thảy. Nếu như trái tim của nàng không thể yên lặng được, ta dạy cho nàng một biện pháp nhé.

Tô Lạp ngây người một chút, chậm rãi ngẩng đầu, mang theo một bộ dáng hết sức trìu mến:

- Biện pháp gì?

Diệp Âm Trúc mở ra song chưởng, ôm nàng vào trong lòng mình

- Vĩnh viễn yêu ta, chiếu cố ta, ở bên cạnh ta, vĩnh viễn phải làm cho chính mình khỏe mạnh, sinh cho ta 1 đám hài tử, vĩnh viễn làm hiền thê của ta, vĩnh viễn là mẫu thân của hài tử ta. Ta cho nàng chỉ là nỗ lực và thống khổ trong nháy mắt, mà nàng sống lại, lại phải nỗ lực cả một đời. Chẳng lẽ nàng cho rằng đối với ta như vậy vẫn còn là không đáng sao? Ta cho rằng rất đáng, kỳ thật ta vẫn là buôn bán có lời đó!

- Âm Trúc ……

Tô Lạp nhào mạnh vào lòng Diệp Âm Trúc, nước mắt lần nữa rơi xuống. Trong lòng của nàng, dưới sự bao bọc ôn nhu, ấm áp của Diệp Âm Trúc, bao thống khổ dần tan biến. Nàng thậm chí hận không thể đem thân thể của mình vĩnh viễn dung nhập vào trong thân thể Diệp Âm Trúc, gắt gao ôm lấy hắn, miệng nỉ non nói

- Vĩnh viễn yêu chàng, chiếu cố chàng, vĩnh viễn không rời khỏi chàng, vĩnh viễn làm cho chính mình khỏe mạnh, cùng chàng đồng thời già đi, sinh cho chàng một đám hài tử, vĩnh viễn làm thê tử của chàng, vĩnh viễn là mẫu thân bọn nhỏ

Diệp Âm Trúc mỉm cười, cảm thụ biến hóa nội tâm của Tô Lạp, ôm thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đứng lên, để nàng càng gần mình hơn, quang mang trong mắt càng thêm nhu hòa. Hắn biết, Tô Lạp đã tiếp thu thuyết pháp của mình. Đúng vậy! Còn có cái gì đáng giá hơn đâu?

kỳ thật, cho dù lúc ấy trả giá bằng chính tính mạng mình thì sao? Chỉ là một canh bạc phát sinh một chút chuyển biến mà thôi.

Thánh Quang thành.

Áo Lợi Duy Lạp ngồi đối diện Diệp Âm Trúc, ánh mắt hai người đối nhau một lúc lâu không có mở miệng.

Mặc dù sự việc chỉ mới trôi qua bảy ngày, Áo Lợi Duy Lạp đã như là một người khác. Chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên đầu cũng đã xuất hiện tóc bạc, đôi mắt thâm thúy lúc đầu bị che kín bởi huyết sắc, hắn đã bảy ngày bảy đêm không hề chợp mắt.

Bảy ngày này, hắn thủy chung đều ở trại thương binh, dùng chính sức lực lớn nhất mình có thể an bài trị liệu cho mỗi một người bị thương. Hắn dùng công tác này để làm cho chính mình không cảm thấy bởi vì thân nhân chết đi mà trống rỗng, không để cho chính mình có thời gian thương cảm.

Lúc này, tinh thần Áo Lợi Duy Lạp buộc chặt, có thể gẫy bất cứ lúc nào, cho nên, khi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp trở lại Thánh Quang thành, tại nhìn thấy Áo Lợi Duy Lạp liền để mọi người li khai, mang theo hắn đi tới gian tĩnh thất này.

- đại ca, thư giãn đi mà.

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, hắn biết, nếu như thay đổi là chính mình, có lẽ không kiên cường bằng Áo Lợi Duy Lạp.

Áo Lợi Duy Lạp không khóc, trên mặt toát ra một tia khổ sở

- thư giãn? ta không có bi thương và thống khổ. Từ ngày ta sinh ra, tất cả mọi người nói, ta cầm bát vàng đi tới thế giới này. Ta là một phần tử của Tử La Lan gia tộc, là cháu của Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni. Mặc dù ta xếp sau hai vị ca ca, nhưng trí tuệ cùng thiên phú của ta cũng rất mau chiếm được ủng hộ của các thành viên gia tộc. Ngay cả hai vị ca ca dù bất cứ có chuyện gì đều chiếu cố ta, không có một chút cùng ta tranh đoạt địa vị. Tất cả mọi người cho rằng, ta sẽ là tộc trưởng Tử La Lan gia tộc.

Nhưng ngươi biết không? sinh ra tại Tử La Lan gia tộc như vậy, trong một đại gia tộc, ta thích nhất cũng không phải gia tộc địa vị, cũng không phải vũ lực cường đại. Ta thích nhất chính là ở cùng một chỗ với người nhà. Cảm giác ấm áp này, hai vị gia gia, thiếu phu nhân, phụ thân, mẫu thân, hai vị ca ca, còn có muội muội, chúng ta người một nhà cùng một chỗ, luôn là sự vui sướng nhất cuộc sống.

mười bảy năm trước, gia tộc thành viên thiếu đi hai người, phụ thân – người con duy nhất của gia gia, chết cùng mẫu thân trên chiến trường Cực Bắc Hoang Nguyên. Lúc ấy, cả nhà bi thống, gia gia cũng từ tiền tuyến về tới Mễ Lan Thành, bệ hạ tự mình ra khỏi thành nghênh đón. Gia gia không khóc, ta thậm chí không hề thấy một chút tâm tình bi thương nào trên người gia gia. Về đến nhà, gia gia chứng kiến bộ dáng chúng ta khóc, đánh chúng ta một người một cái tát, người nói cho chúng ta biết, phụ thân là sự kiêu hãnh của người, phụ thân vì đế quốc tận trung là sự báo đáp tốt nhất. Nam nhân Tử La Lan gia tộc không khóc.

lúc ấy, ta rất sợ hãi, ca ca và muội muội cũng đều rất sợ hãi. Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, nhưng trong lòng ta lại thầm hận gia gia. Bởi vì là gia gia đem phụ thân và mẫu thân tới chiến trường. Nếu không, bọn họ cũng sẽ không chết. Nhưng vài ngày sau, hận ý trong ta lại biến mất. Sau khi hồi phủ, gia gia một mình trong phòng suốt ba ngày không có đi ra, không hề uống một ngụm nước, cũng không hề ăn một miếng cơm. Ba ngày sau, khi người từ trong phòng đi ra, nguyên bổn tóc ngắn Kim Sắc lại trở nên giống như tuyết trắng vậy. Bấy giờ ta còn rất nhỏ, nhưng ta lại biết, bi thương trong lòng gia gia đều trầm trọng hơn so với mỗi người chúng ta. Già nua tang tử, nhi tử duy nhất chết đi như vậy, người sao có thể không đau khổ đây?

gia gia như trước không khóc, thậm chí không hề toát ra một tia tâm tình bi thương. Lưng người vẫn thẳng tắp như trước, bờ vai của người cũng vẫn còn kiên cố mà rộng rãi như vậy. Người đi, một lần nữa trở lại với các Chiến Sĩ phương bắc Quân Đoàn. Lúc đó, về tới Thánh Quang thành, ta mới biết được, vinh quang của Tử La Lan gia tộc là đổi lấy như vậy. Bắt đầu rừ ngày đó, gia tộc lạnh lẽo đi rất nhiều, bởi vì bớt đi hai người thân.

ta bắt đầu liều mạng khổ luyện võ kỹ, cố gắng học tập binh pháp, ngươi biết là tại sao không? bởi vì ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày bước trên chiến trường. Phụ thân và mẫu thân đã chết đi, ta tuyệt không thể lại mất đi gia gia. Ta hy vọng tự mình có thể sớm ngày thành tài, tại chiến trường tiếp thế vị trí gia gia, ta không muốn chứng kiến bất cứ một vị thân nhân lại rời xa ta.

Áo Lợi Duy Lạp cười, nhưng hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe hắn thổ lộ hết, nhưng đôi mắt hắn cũng đã dần dần biến thành màu hồng.

- Cố gắng của ta không hề uổng phí. Rất nhanh, ta trở thành đệ tử cực mạnh của Mễ Lan Ma Vũ Học Viện. Bất luận là ở võ kỹ bộ hay Ma Pháp bộ, không một ai có thể so sánh cùng ta. Nhân sinh của ta đúng là thuận lợi, ta gặp ngươi. Bắt đầu từ khi đó, quỹ tích nhân sinh của ta đã thay đổi. Chúng ta cùng chiến đấu, cùng phát triển, mặc dù không thể so sánh với thiên tài như ngươi, ta cũng chỉ hơn hai mươi tuổi là đạt đến Tử Cấp. Điều này trước kia cho tới bây giờ ta không hề nghĩ tới. Nhưng đúng lúc này, gia gia lại khai trừ ta khỏi gia tộc.

Lúc này tâm tình Áo Lợi Duy Lạp lộ vẻ rất kích động, thanh âm hắn thậm chí đã trở nên có chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, hai đấm nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.