Cầm Đế

Chương 296: Linh hồn thao khống



Sau khi tiếng rống giận thê lương phát ra, nhìn lại, tựa hồ cũng không có biến hóa gì. Hơn nữa, ở chỗ này, có rất nhiều mẫu yêu ở bên ngoài núi non, cái loại rống giận cực kỳ chói tai như trên cơ hồ phát sinh thường xuyên. Cho nên, các mẫu yêu trên sường núi mặc dù bởi vì tiếng rống giận dữ mà nhìn về phía đỉnh núi, nhưng cũng không có động tác gì dị thường.

Trên đỉnh núi, Diệp Âm Trúc một lần nữa đứng bên cạnh Tiểu Long Nữ

- Đưa tay cho ta

Hắn đưa tay của mình về phía Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ nhìn hắn, nàng phát hiện sắc mặt Diệp Âm Trúc có chút ngưng trọng, cũng không nói lời nào, đưa bàn tay thon dài nhưng đầy sức lực của mình vào trong lòng bàn tay của hắn.

Khi tay hai người áp vào nhau, Tiểu Long Nữ lập tức cảm giác được Diệp Âm Trúc mở Tinh Thần Chi Hải của hắn về phía mình khiến cho nàng có thể cảm nhận được tất cả thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc.

Thần sắc trên mặt Tiểu Long Nữ trở nên rất nhu hòa. Phải biết rằng, mở ra thế giới tinh thần như vậy cho một người khác là một loại biểu hiện tuyệt đối tín nhiệm. Nếu không, đừng nói là Tiểu Long Nữ thực lực còn mạnh hơn so với hắn, cho dù thực lực không bằng hắn, làm như vậy cũng phi thường nguy hiểm. Một khi Tinh Thần Chi Hải bị xâm lấn, cho dù thân thể tồn tại, linh hồn cũng rất dễ tiêu vong.

Đương nhiên, Tiểu Long Nữ cũng không biết, trong đầu Diệp Âm Trúc có hai hồn châu, linh hồn của hắn đã thực thể hóa, so với người thường, linh hồn và tinh thần lực của hắn đều cường đại hơn nhiều.

Tiểu Long Nữ cảm nhận được Tinh Thần Chi Hải của Diệp Âm Trúc thì cũng mở ra Tinh Thần Chi Hải của mình về hắn, khiến cho lực lượng tinh thần của hai người giao tiếp cùng một chỗ, nàng lập tức thấy được những gì mà Diệp Âm Trúc đã cảm thụ được.

Lạnh như băng, là máu, tà ác, điên cuồng, giết chóc, vô số khí tức linh hồn dao động phức tạp tràn ngập xuất hiện trong ý niệm của Tiểu Long Nữ. Nàng có chút giật mình phát ra câu hỏi đối với Diệp Âm Trúc

- Đây là cái gì?

Diệp Âm Trúc trả lời:

- Đây là cảm giác mẫu yêu vừa rồi gây ra cho ta. Ta dùng tinh thần trùng kích chấn nát linh hồn của hắn, lại thu linh hồn tứ tán của hắn vào. Mặc dù linh hồn của hắn đã bể nát, nhưng ta cũng đọc được trong đó một số thứ. Linh hồn của tên đó so với ta suy đoán cường đại hơn một ít, cơ bản so với lam cấp Ma Pháp Sư ở thế giới chúng ta không sai biệt lắm. Nhưng tỷ cũng cảm giác được trong linh hồn này sở hữu khí tức tàn bạo ra sao. Khó trách khi mẫu yêu xâm lấn Long Khi Nỗ Tư Đại Lục chúng ta lại mang đến giết chóc như vậy. Căn bản đây là một chủng tộc không nên tồn tại.

Sắc mặt Tiểu Long Nữ cũng trở nên có chút khó coi. Lam cấp mặc dù đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì, nhưng quần thể mẫu yêu nơi này đã lớn phi thường. Hơn nữa, hơn hai ngàn con quái vật mà họ đã thấy khi mới tới hiển nhiên là càng mạnh hơn so với con quái vật Diệp Âm Trúc mới hủy diệt. Nếu đây là binh lực của Thâm uyên vị diện, vậy chiến tranh trong tương lai sợ rằng càng hung hiểm so với dự đoán.

Huống hồ, bọn họ hiện còn còn chưa chính thức gặp được cường giả của vị diện này.

Diệp Âm Trúc nói:

- Ta từ linh hồn của hắn đọc được một ít tin tức hữu dụng. Dùng ngôn ngữ của mẫu yêu để hình dung, loại thân thể to lớn này, trong thế giới mẫu yêu được xưng là Tăng Ác, là một loại phi thường tà ác và cường đại.

Năng lực thân thể của bọn chúng phi thường mạnh mẽ, vượt xa so với tinh thần lực. Thân hình của chúng cũng không phải tự nhiên mà có, mà là từ việc cắn nuốt huyết nhục của các mẫu yêu khác tạo thành. Sức khôi phục của bản thân cũng rất mạnh.

Tiểu Long Nữ nói:

- Trong trí nhớ của nó có tin tức về lũ quái vật hai đầu kia không?

Diệp Âm Trúc nói:

- Có, nhưng rất ít. Lũ quái vật hai đầu ở cửa thông đạo tên là Song đầu Tăng Ác, là từ Tăng Ác bình thường tiến hóa hình thái. Về phần thực lực như thế nào, cùng với tiến hóa cụ thể như thế nào đều không có. Dù sao, linh hồn của Tăng Ác này đã bị nghiền nát. Hơn nữa, hắn biết cũng không nhiều.

Bất quá, có một tin tức tốt. Thông qua linh hồn Tăng Ác này, ta hiện tại có thể dám chắc, phán đoán của ta là chính xác. Khí tức của Tăng Ác mặc dù đậm đặc, nhưng trí nhớ trong linh hồn lại tương đối đơn giản. Nói cách khác, giống như ta phán đoán, trí tuệ của các sinh vật tại Thâm uyên vị diện cũng không cao. Trong linh hồn của hắn có một chút hữu dụng. Trong đám Song đầu Tăng Ác kia, tựa hồ không ngừng có một loại sinh vật tồn tại khiến cho Tăng Ác này cảm giác được sợ hãi mãnh liệt.

Tiểu Long Nữ nói:

- Nếu như thế, cũng giống trong quân đội của chúng ta cũng có một Thống soái vậy. Trong thế giới mẫu yêu này cũng không ngoại lệ. Lúc trước, lão gia đối mặt không phải là thủ lĩnh cực mạnh Mẫu Yêu Vương của mẫu yêu sao.

Diệp Âm Trúc nói:

- Để chúng ta xem, quái vật tại Thâm uyên vị diện này tiến hành chiến đấu như thế nào

Tinh thần hai người hòa thành một thể, Diệp Âm Trúc làm chủ đạo biến thị giác của Tiểu Long Nữ thành Tăng Ác kia.

Trong nháy mắt khi phá hư linh hồn của đối phương, lại đem linh hồn đối phương một lần nữa dung hợp rót vào đầu Tăng Ác, hắn đã tiến hành khống chế, hơn nữa không cho sinh vật tại Thâm uyên vị diện chung quanh phát hiện. Điều này sợ rằng cũng chỉ có Diệp Âm Trúc mới có thể làm được. Hành động này nhìn qua đơn giản nhưng bao hàm Vong linh Ma Pháp khống chế đến cực hạn.

Dưới sự thao túng của Diệp Âm Trúc, Tăng Ác thân cao sáu thước chậm rãi đứng lên, loạng choạng đi đến sườn núi. Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ đều phát hiện, Tăng Ác này thân thể cũng không thăng bằng, tứ chi to lớn khác nhau, hơn nữa thân thể mập mạp, làm cho hắn đi lại phi thường quái dị. Cả thân thể đều không ngừng lay chuyển, cánh tay như hai cái móc câu cũng theo thân thể mà chuyển động liên hồi.

Tăng Ác vừa động, các sinh vật tại đây lập tức đem ánh mắt hướng về phía hắn, có chút cảnh cáo phát ra tiếng gầm nhẹ, mang theo sự lạnh như băng và oán độc chậm rãi lui về phía sau. Nhìn qua, bọn chúng đều rất sợ hãi đối với Tăng Ác này.

Thông qua tinh thần lực từ xa khống chế Tăng Ác chiến đấu, đây là phương pháp Diệp Âm Trúc nghĩ đến. Chẳng những có thể không bại lộ bản thân, mà còn có thể thấy phương thức chiến đấu cùng một số đặc điểm của sinh vật tại đây.

Rất nhanh, Diệp Âm Trúc đã định mục tiêu, đó là một quái vật có vẻ nhỏ gầy ở gần Tăng Ác này. Quái vật này hình dáng nhìn qua có điểm giống bộ xương khô của thế giới loài người, nhưng tứ chi chạm đất, thân thể không có chút huyết nhục, tất cả đều là do xương cốt màu đen tạo thành. Chỉ có trong cái đầu rất lớn có một đạo linh hồn chi hỏa màu đỏ sâu kín lập lòe.

Chính là nó.

Diệp Âm Trúc hạ mệnh lệnh công kích.

Tăng Ác gầm nhẹ một tiếng, thân thể to lớn chớp lên nhằm thẳng bộ xương khô mà đánh tới. Thông qua một phần nhỏ của linh hồn Tăng Ác, Diệp Âm Trúc nắm được một số tin tức của bộ xương khô này.

Tại Thâm uyên vị diện, loại sinh vật này số lượng nhiều nhất. Hơn nữa tốc độ công kích và lực công kích đều không kém. Theo lời giải thích của người tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, nó hẳn tên là Thực thi quỷ, cũng là một loại tà ác tồn tại.

Tại Thâm uyên vị diện, phương thức sinh tồn của tất cả sinh vật mẫu yêu đều giống nhau, cắn nuốt kẻ nhỏ hơn để tăng cường bản thân.

Thân thể địch nhân là thực vật của bọn chúng. Mà loại Thực thi quỷ này đặc điểm lớn nhất chính là thích ăn thi thể của các mẫu yêu khác. Cũng chính vì chúng thích xương, cho nên, cho dù không công kích các sinh vật khác, cũng thường xuyên có thể tìm được xương cốt của mẫu yêu để ăn. Thực thi quỷ trước mắt này so với Thực thi quỷ bình thường cường đại hơn một ít, nguyên nhân Diệp Âm Trúc rất nhanh sẽ biết.

Khi thân thể to lớn của Tăng Ác xông tới, Thực thi quỷ nọ tốc độ cũng rất nhanh chóng tăng lên. Ngay sau đó, luồng lửa màu đỏ trong cái xương đầu to lớn chợt trở nên cường thịnh bao trùm cả toàn thân. Xương cốt màu đen trên thân thể phát ra âm thanh ma sát chói tai. Thân thể vốn chỉ cao không tới hai thước cũng nhanh chóng phát triển. Trong chớp mắt đã trở nên cao tới ba thước, toàn thân đều phóng thích ra khí tức huyết tinh, hướng tới Tăng Ác mà phát ra tiếng rít gào thê lương.

Là Huyết thực thi quỷ, Diệp Âm Trúc từ trong đầu Tăng Ác có tin tức này, đó cũng là điểm khác với Thực thi quỷ bình thường. Đương nhiên, cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho nó có thể chiếm được một chỗ ở sườn núi này.

Tăng Ác dưới mệnh lênh của Diệp Âm Trúc tiến hành công kích theo bản năng, đối với trang thái của Thực thi quỷ này nó tựa hồ cũng không có cảm giác gì, vụ khí xanh biếc trên người nhất thời trở nên đậm đặc. Tựa như là trong nháy mắt hướng ra chung quanh. Huyết thực thi quỷ tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không đào thoát khỏi loại công kích trên diện rộng này, nhất thời bị lục vụ nhiễm vào.

Khi lục vụ nhiễm vào, rất rõ ràng, Huyết thực thi quỷ này tốc độ nhất thời chậm đi rất nhiều. Hơn nữa, khí tức thị huyết trên người rõ ràng cũng bắt đầu từ từ yếu bớt. Trong linh hồn của nó lập tức xuất hiện sự sợ hãi dao động, trong tiếng gầm nhẹ rất nhanh lui về phía sau.

Thân thể khổng lồ của Tăng Ác cũng không cho nó cơ hội, tốc độ vọt tới chợt gia tăng. Tốc độ so với Huyết thực thi quỷ còn có chênh lệch nhất định, nhưng sau khi huyết thực thi quỷ nhiễm phải lục vụ cũng đã không cách nào sử dụng tốc độ như trước. Huyết thực thi quỷ kêu một tiếng, hai cốt trảo màu đen mang theo hào quang màu đỏ sậm đồng thời vung lên, muốn vào vào thân thể to lớn của Tăng Ác ở phái trước.

Trong tiếng ma sát chói tai, trên người Tăng Ác nhất thời xuất hiện bảy tám vết máu, Huyết thực thi quỷ không chỉ có tốc độ di động so với Tăng Ác nhanh hơn, ngay cả tốc độ công kích cũng nhanh hơn một chút.

Nhưng công kích của nó cũng chỉ đến đó là dừng lại.

Khi cốt trảo của Huyết thực thi quỷ đánh ra. Cánh tay tráng kiện của Tăng Ác đã vung lên, phương thức công kích của nó rất đơn giản, chính là đem cái móc trên cánh tay đánh về Thực thi quỷ, trực tiếp phát động công kích.

Âm Trúc chú ý, trong khi Tăng Ác theo bản năng tiến hành công kích, thì trên tay hắn, lục vụ phát ra trên người trở nên so với lúc trước càng thêm nồng đậm, mà Huyết thực thi quỷ tựa hồ bị ảnh hưởng bởi lục vụ này rất nhiều, tốc độ cũng chậm hơn vài phần so với lúc trước. Cho nên, nó mặc dù muốn né tránh công kích của Tăng Ác, nhưng vẫn thiếu một chút.

Phành một tiếng, chiếc móc câu trên tay Tăng Ác trực tiếp móc trúng trên người Huyết thực thi quỷ, đánh bay nó ra ngoài chừng hai mươi thước, rớt trên sườn núi. Trên xương cốt màu đen của Huyết thực thi quỷ rõ ràng xuất hiện nhiều chỗ gãy. Nhưng khiến cho Diệp Âm Trúc kinh ngạc chính là, mặc dù Huyết thực thi quỷ bị công kích đã thoát ly khỏi phạm vi phóng thích lục vụ trên người Tăng Ác, nhưng lớp vụ khí màu xanh biếc vẫn bám ở trên người nó. Quả nhiên, hiệu quả ôn dịch này của Tăng Ác có tác dụng rất mạnh, có thể ăn mòn xương cốt đối phương.

Huyết thực thi quỷ bị thương đã không còn cơ hội, thân thể to lớn của Tăng Ác lại xông lên, hai móc câu thô to huy động đánh phá tan tành xương cốt, trong chớp mắt đã đem Huyết thực thi quỷ nó đánh thành từng mảnh nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mắt thấy địch thủ đã mất đi năng lực chống cự, Tăng Ác đem một cây xương bỏ vào trong miệng nhai nhai vài cái, có lẽ là phát hiện xương của Huyết thực thi quỷ này thật sự không thế nào ăn được. Rất nhanh phun ra, một móc đem cái đầu Huyết thực thi quỷ tới, đặt ở bên miệng dùng sức hút mạnh.

Nhất thời, Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ đều rõ ràng cảm giác được một cổ linh hồn dao động cực kỳ oán độc và lạnh như băng chợt gia tăng, nhưng chỉ trong nháy mắt tập tức bị tiêu diệt.

Linh hồn chi hỏa trong đầu Huyết thực thi quỷ đã bị dập tắt.

- Xem ra, sinh vật mẫu yêu chẳng những có thể thôn phệ thân thể tộc nhân mà ngay cả linh hồn cũng có thể thôn phệ. Tăng Ác này thực lực tựa hồ tăng thêm một chút

Diệp Âm Trúc nói với Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ không có trả lời, nhưng từ khí tức tinh thần của nàng. Diệp Âm Trúc cảm giác được sát khí mãnh liệt. Hiển nhiên, đối với sinh vật mẫu yêu này nàng căm ghét đến cùng cực.

Tăng Ác nọ sau khi thôn phệ linh hồn của Huyết thực thi quỷ. Trên người hiện lên một đạo quang mang màu đỏ sậm nhàn nhạt, quang mang trên hai con mắt một lớn một nhỏ đều trở nên đậm thêm vài phần, thân thể to lớn tựa hồ cũng bành trướng thêm một chút. Chỉ là rất nhỏ, nhìn qua cũng khó mà thấy rõ.

Gầm nhẹ một tiếng, dựa theo mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, nó lại nhảy ra ngoài. Lúc này mục tiêu lại là một sinh vật khác của Thâm uyên vị diện.

Bản năng của Tăng Ác được Diệp Âm Trúc phóng thích ra, nó thích chính là giết chóc, thôn phệ. Bất luận là thân thể hay là linh hồn của đối thủ, đều không buông tha.

Dựa theo kế hoạch của Diệp Âm Trúc, sau khi đi tới Thâm uyên vị diện việc đầu tiên là tiến hành dò xét đối với thế giới này, tiến hành hiểu rõ phương vị vị trí địa lý cùng đánh dấu. Trong quá trình đó ghi chép lại luôn các chủng tộc cùng năng lực đặc tính cúa các các sinh vật tại Thâm uyên vị diện này.

Nhưng kế hoạch cũng có biến hóa. Sau khi tiến vào Thâm uyên vị diện, bọn họ đầu tiên đối mặt là số lượng lớn sinh vật của Thâm uyên. Cho nên, hắn quyết định tiến hành một số nghiên cứu với các sinh vật này, sau đó tới tiến sâu vào Thâm uyên vị diện để nắm giữ càng nhiều tin tức về thế giới này càng tốt.

Chiến đấu là phương pháp dễ dàng hiểu rõ năng lực của một chủng tộc nhất. Khi gặp phải sinh tử tồn vong, các sinh vật này cũng không bảo lưu gì lại.

Năng lực thân thể của Tăng Ác quả thật cường hãn. Bất luận là lực công kích hay là lực phòng ngự đều hung hãn. Hơn nữa ôn dịch của bản thân cho dù đặt ở Long Khi Nỗ Tư Đại Lục cũng là ma thú cường đại.

Lúc này, dưới tinh thần khống chế của Diệp Âm Trúc, toàn bộ lực sát thương của Tăng Ác này đều được phóng thích, không chút cố kỵ phát động công kích tới các loại sinh vật Thâm uyên nơi sườn núi của mình mà.

Bắt đầu là Huyết thực thi quỷ xem như tương đối mạnh, nhưng cũng không có khả năng gây cho hắn bao nhiêu thương tổn. Các cuộc chiến đấu kế tiếp trở nên càng thêm đẫm máu.

Tăng Ác đi đến đâu, hai móc câu trên hai tay mang theo ôn dịch vung lên đến đó. Tại sườn núi hắn ở các sinh vật Thâm uyên cơ hồ đều bị đánh chết. Một khi mất mạng, trực tiếp sẽ trở thành thực vật của Tăng Ác.

Khiến cho Diệp Âm Trúc kinh ngạc chính là, sinh vật tại Thâm uyên vị diện và sinh vật tại Long Khi Nỗ Tư Đại Lục hoàn toàn khác nhau, đó là phương thức phát triển thực lực.

Tại Long Khi Nỗ Tư, các ma thú phát triển chủ yếu dựa trên tự thân tu luyện. Mặc dù thôn phệ ma thú tinh hạch cùng thuộc tính có chút tác dụng, nhưng phần lớn vẫn là dựa trên tự thân tu luyện.

Mà tại Thâm uyên vị diện, loại tình huống này trên bản chất lại có sự biến hóa. Tăng Ác này thôn phệ các sinh vật nhỏ yếu hơn tại Thâm uyên, thực lực cơ hồ không ngừng gia tăng. Mỗi khi giết chết một sinh vật thì đem thân thể hoặc là linh hồn thôn phệ, thực lực của nó đều rõ ràng tăng lên. Mà sự tăng lên có liên hệ với thực lực của sinh vật mà nó thôn phệ.

Thân thể Tăng Ác rất nhanh bị nhuộm đỏ huyết dịch các các loại sinh vật bị giết chết, ôn dịch màu xanh biếc phóng thích trên người càng thêm nồng đậm.

Khi sinh vật thứ mười tại Thâm uyên bị nó hủy diệt thôn phệ. Các sinh vật tại Thâm uyên trên sườn núi bắt đầu xuất hiện khủng hoảng.

Nhưng loại khủng hoảng này tràn ngập tính công kích.

Các sinh vật Thâm uyên tự phát tụ tập cùng một chỗ. Một mặt phát ra tiếng rống giận thê lương, một mặt chậm rãi vây quanh Tăng Ác, đang có xu hướng liên thủ công kích.

Thông qua biểu hiện này của các sinh vật tại Thâm uyên, Diệp Âm Trúc hiểu được tại sao các Tăng Ác mặc dù là sinh vật cường đại nhất Thâm uyên lại cũng không có hướng tới các sinh vật khác phía dưới nó mà động thủ.

Khi tính mạng bị uy hiếp, lúc mới bắt đầu thì các sinh vật tại Thâm uyên sẽ không quản đến sự chết sống này. Nhưng sự uy hiếp từ từ mở rộng, Tăng Ác sau khi từ từ biến mạnh lên. Bọn chúng sẽ không để yên nữa, bọn chúng biết, nếu để cho Tăng Ác tiếp tục cường đại. Vậy tất cả bọn chúng sẽ mất mạng.

Diệp Âm Trúc cũng không biết chính là, trong các sinh vật tại Thâm uyên này, nhất là khi số lượng lớn chủng tộc tụ tập cùng một chỗ. Mỗi một ngọn núi tương đương với một quần tộc, tuy không thể ra mệnh lệnh lẫn nhau, nhưng có một quy tắc ẩn, Tăng Ác là người mạnh nhất, qua một đoạn thời gian, sau khi thôn phệ ba đối thủ để tăng cường thực lực bản thân, nếu số lượng vượt qua ba, lập tức sẽ khiến cho quần tộc này quần công ngược lại.

Mà hôm nay biểu hiện của Tăng Ác rõ ràng đã vượt qua quy tắc ẩn này, sau khi rất nhanh giết chóc mười sinh vật tại Thâm uyên trong quần tộc, nó đã khiến cho tất cả các sinh vật tại Thâm uyên tại sườn núi này phẫn nộ.

Bình thường mà nói, thủ lãnh quần tộc như vậy không có khả năng có cơ hội sinh tồn. Dù sao, Tăng Ác cho dù mạnh đến mấy thì chỉ có một, mà nó đối mặt là số lượng hơn một ngàn đối thủ.

Nhưng ác sinh vật tại Thâm uyên cũng không biết, vị lão Đại này của quần tộc đã không chịu sự khống chế của bản thân mình nữa. Mà là bị tinh thần lực của Diệp Âm Trúc chỉ huy mới có thể điên cuồng như thế.

Sau lưng hắn, còn có sự hậu thuẫn cường đại từ nhân loại.

Phát hiện số sinh vật tại Thâm uyên còn lại sẽ đối với Tăng Ác tiến hành công kích. Diệp Âm Trúc không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chiến đấu phạm vi lớn càng có thể giúp hắn trinh sát càng thêm dễ dàng.

Thông qua quan sát trước đó, hắn cũng đại khái hiểu rõ đặc tính của Tăng Ác, khi số đông các sinh vật tại Thâm uyên chậm rãi hợp lại, Diệp Âm Trúc lập tức thông qua tinh thần lực đối với thân thể của Tăng Ác trực tiếp khống chế. Từ giờ khắc này tất cả hành động của Tăng Ác đều là do hắn tiến hành, chứ không phải bản thân Tăng Ác nữa.

Diệp Âm Trúc đối mặt với số đông cường địch, mắt thấy hơn một ngàn địch nhân đồng thời xông lên. Hắn lập tức khống chế thân thể to lớn của Tăng Ác đi tớ đỉnh núi. Diện tích đỉnh núi thì nhỏ, còn có sơn động mà Tăng Ác vốn ở đó. Ở nơi này, hắn chỉ bị công kích từ một phía.

Rất nhanh, thân thể khổng lồ của Tăng Ác loạng choạng quay về lối vào động của mình, bằng vào thể tích đã tăng thêm một vòng, đứng ở trước cửa động, hai mắt một lớn một nhỏ tản ra hào quang sâu kín. Mà lúc này, hơn một ngàn sinh vật tại Thâm uyên đã tập thể gia tốc, nhằm về phía Tăng Ác mà vọt tới.

Ôn dịch phóng thích, bởi vì sau lưng có sơn động bảo vệ, dưới sự khống chế chính xác của Diệp Âm Trúc, ôn dịch hoàn toàn phóng thích hướng tới phía trước mà khuếch tán. Sau khi thôn phệ hơn mười sinh vật tại Thâm uyên, khiến cho Tăng Ác này thực lực tăng nhiều. Lục vụ đậm đặc tràn ngập trong phạm vi mấy chục thước phía trước, các sinh vật tại Thâm uyên xông lên, sau khi tiếp xúc ôn dịch màu xanh biếc này, tốc độ lập tức giảm xuống, thân thể rõ ràng đã bị ôn dịch ảnh hưởng cùng ăn mòn.

Bốn sinh vật tại Thâm uyên khác nhau vọt lên, Tăng Ác cũng huy động hai móc câu trên hai tay, xông thẳng tới trước. Hai con tốc độ rất nhanh, thân cao ba thước thân mình như hai thanh liêm đao xông tới trước, từ trí nhớ của Tăng Ác, Diệp Âm Trúc biết, loại sinh vật này tên là Ác Liêm, phòng ngự bản thân rất thấp, nhưng lực công kích lại phi thường cường hãn.

Hai Ác Liêm này huy động lưỡi dao sắc bén phía trước dài gần thước rưỡi, nhằm thẳng Tăng Ác mà bổ xuống.

Nhưng một màn khiến cho chúng nó giật mình đã xảy ra.

Theo lý mà nói, với thân thể khổng lồ như Tăng Ác căn bản không có khả năng né tránh, chỉ là công kích cứng đối cứng. Bọn chúng sẽ chết, nhưng Tăng Ác cũng sẽ bị thương tổn nhất định.

Làm bọn chúng giật mình chính là, Tăng Ác trong nháy mắt khị bọn chúng xông lên đã chuyển động.

Đã bị ôn dịch ảnh hưởng, hai Ác Liêm tốc độ chậm lại một chút, Tăng Ác đầu tiên là hai móc câu vung lên, sau đó hướng sang hai bên chợt chia ra, vung xuống, vừa lúc đem mấy thanh liêm đao của hai Ác Liêm này hất văng ra, căn bản không tạo thành thương tổn gì. Mà thân thể khổng lồ của Tăng Ác nọ vào giờ khắc này trong nháy mắt vọt tới trước, đánh thẳng vào thân thể của hai Ác Liêm đã mất đi sự bảo vệ.

Thân thể Tăng Ác khổng lồ như thế nào, hơn nữa trong nháy mắt lực bạo phát cực mạnh, thân thể trông đầy những thịt đều là do năng lượng của các loại sinh vật ngưng tụ thành. Phành một tiếng, hai Ác Liêm thân thể đã bị đánh bay ra ngoài, thân thể vốn phòng ngự rất yếu lập tức vỡ vụn ra, khó mà sống được. Hơn nữa, thân thể của bọn chúng còn làm trì hoãn thế tấn công của hai sinh vật ở phía sau chúng.

Tăng Ác cũng không truy kích, sau khi đánh bay Ác Liêm, hai mắt một lớn một nhỏ vẫn lạnh lẽo như trước, rất nhanh lui về phía sau hai bước, một lần nữa trở lại trước cửa động.

Tăng Ác hiện tại chính là do Diệp Âm Trúc khống chế, thân thể của Tăng Ác có khác biệt rất lớn so với con người, nhưng tính người dù sao cũng tương đối cao, võ công chân chính thì không cách nào sử dụng, nhưng một số phương pháp chiến đấu cũng có thể sử dụng. Kỹ thuật như vừa rồi tuy rất đơn giản, nhưng lại có hiệu quả tốt nhất. Bản thân diệt địch mà không bị thương, đẩy lùi kẻ địch không để cho bản thân nhận nhiều công kích cùng lúc.

Công kích vẫn tiếp tục, một số lớn sinh vật của Thâm uyên cũng không bởi vì hai Ác Liêm tử vong mà lùi lại, rất nhanh vọt lên tiến vào phạm vi ôn dịch.

Dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc, Tăng Ác ngang nhiên nghênh chiến, hai móc câu phối hợp với lực lượng cường đại của nó mà linh xảo huy động. Mỗi một lần vung lên, đều từ vị trí tốt nhất mà đánh vào trên người một sinh vật của Thâm uyên.

Tăng Ác này không hổ là sinh vật cường đại nhất tại sườn núi này. Nhất là về lực lượng, không có sinh vật nào có thể so sánh được, hai móc câu thật lớn chỉ cần đánh trúng người của đối thủ ít nhất cũng là trọng thương. Trong lúc nhất thời, Tăng Ác ở trước cửa động máu thịt đầy thân. Thân thể vốn nặng nề của Tăng Ác trở nên linh xảo hẳn lên, mặc dù không có khả năng tránh né toàn bộ công kích. Nhưng đã có thể bỏ ra ít mà thu lại cái giá cực lớn, thân thể khổng lồ tựa như là một bộ máy giết chóc. Không ngừng thừa nhận địch nhân trùng kích, lạnh lùng mà đẫm máu, cái này tựa hồ là phương thức chiến đấu điển hình của Thâm uyên vị diện.

Trong khi Tăng Ác đánh bay hai Ác Liêm nọ, tinh thần lực của Tiểu Long Nữ đã từ thế giới tinh thần của Diệp Âm Trúc mà thoát ra. Đối với sự giết chóc của các sinh vật tại Thâm uyên vị này nàng không có nửa điểm hứng thú.

Ở một bên khoanh chân ngồi xuống lẳng lặng tu luyện, về phần Diệp Âm Trúc làm cái gì, nàng cũng sẽ không can thiệp. Trước đó Thần long vương đã nói qua cho nàng, tất cả đều nghe theo Diệp Âm Trúc an bài, nhiệm vụ chính của nàng chính là bảo vệ hai người bình an trở về.

Diệp Âm Trúc cũng chán ghét kiểu chiến đấu tàn khốc đẫm máu của các sinh vật của Thâm uyên này. Nhưng vì thắng lợi của tương lai, hắn vẫn khôpng thể làm gì khác. Theo sự chiến đấu của Tăng Ác, Diệp Âm Trúc không ngừng ghi chép mỗi một đặc tính chiến đấu cùng với tướng mạo đặc thù của mỗi sinh vật ở đây, khắc sâu trong thế giới tinh thần của mình. Với cường độ tinh thần lực của hắn, nhớ cũng không có gì là khó khăn.

Theo sự chiến đấu kéo dài, Tăng Ác đã giết chết cả trăm sinh vật, năng lượng và thể lực của bản thân nó cũng đã giảm xuống tới mức rất thấp, đã sắp bị cắn chết. Kỷ xảo mà Diệp Âm Trúc thể hiện trên mình Tăng Ác mặc dù làm cho nó thương tổn giảm thiểu tới mức thấp nhất. Nhưng thể lực và năng lực cũng không thể nào thay đổi được.

Thân thể Tăng Ác đã chịu không nổi, tốc độ khống chế hai tay rõ ràng đã chậm lại, ôn dịch thả ra cũng không còn nồng đậm như trước. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, Tăng Ác này sẽ bị các sinh vật của Thâm uyên cắn xé làm thức ăn.

Diệp Âm Trúc mục đích còn chưa đạt tới, hắn đương nhiên sẽ không để cho loại tình huống này xuất hiện. Chậm rãi đưa hai tay lên, một đạo năng lượng màu đen từ lòng bàn tay phóng thích ra, ngưng tụ lại rồi bay ra ngoài.

Các sinh vật của Thâm uyên đã thấy thắng lợi sắp tới, công kích càng thêm mãnh liệt. Mà ngay lúc này, Tăng Ác đang nguy ngập trên người lại đột nhiên thêm một tầng khí lưu màu đen. Ngay sau đó, một rít gào điên cuồng chợt từ trong miệng nó phóng thích ra, như là cuồng phong vậy, khiến cho các sinh vật của Thâm uyên đang ở gần đó đều lui về phía sau.

Khí tức suy yếu của Tăng Ác một lần nữa trở nên mạnh trở lại, thậm chí so với trước càng thêm đáng sợ. Thân thể khổng lồ không hề phóng thích ôn dịch, nhưng từng đoạn ám nguyên tố mạnh mẻ dao động lại khiến cho các sinh vật của Thâm uyên đang chuẩn bị công kích bắt đầu xuất hiện cảm giác khủng hoảng.

Đây là chuyện gì xảy ra? Các sinh vật của Thâm uyên không rõ, bọn chúng chỉ cảm giác được tựa hồ ám nguyên tố trong không khí đều hướng về thân thể của Tăng Ác mà ngưng tụ lại.

Không biết là sinh vật nào đã thê lương rống lên một tiếng, tựa hồ muốn nói, nếu không giết hắn thì tất cả sẽ chết. Dưới sự dẫn dắt, đợt công kích thứ hai bắt đầu.

Lúc này đây, các sinh vật của Thâm uyên xông lên càng lúc càng nhiều, vì sinh tồn, đã kích phát lên công kích cuồng bạo nhất.

Chỉ là, nguyên lực biến ảo của Diệp Âm Trúc đưa vào ám nguyên tố hỗ trợ, Tăng Ác này đã không còn là Tăng Ác lúc trước. Thân thể không lồ của nó rõ ràng trở nên càng thêm vững chắc, trong thời gian ngắn các vết thương trên người toàn bộ đã khép miệng lại dưới sự chữa trị của ám nguyên tố

Tốc độ khôi phục của con người.

Giết, đây là mệnh lệnh duy nhất mà Diệp Âm Trúc cấp cho Tăng Ác, cơ bắp của sinh vật này đã thể hiện ra hết lực sát thương kinh khủng nhất của nó. Hai móc câu thật lớn vung lên, ám nguyên tố mênh mông lan tỏa, tựa như lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt đứt thân thể của các sinh vật của Thâm uyên môn trước mặt. Mỗi một lần công kích, đều thấy huyết nhục tung tóe. Cuộc chiến nhìn qua cực kỳ thảm khốc, thể hiện ra tình thế nghiêng về một bên.

Theo sự giết chóc, áp lực lên người Tăng Ác càng ngày càng nhỏ.

Phát động công kích tới nó trước hết, tự nhiên là sinh vật của Thâm uyên trong phạm vị gần cửa động, cũng là những sinh vật có thực lực mạnh nhất ở đây. Mà theo sự giết chóc, các sinh vật của Thâm uyên ở sau tiến lên thực lực rõ ràng dần dần giảm xuống. Thậm chí dưới khí tức uy áp của Tăng Ác lực lượng cũng không còn kiên quyết nữa.

Dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc và ám nguyên tố hỗ trợ, giết chóc đã từ thế yếu chuyển thế mạnh. Tăng Ác không hề bảo vệ cho cửa động của mình nữa, mà bắt đầu hướng công kích ra các sinh vật khác.

Chiến đấu lúc này, đã không có gì đáng lo lắng, Diệp Âm Trúc giải trừ khống chế của mình đối với Tăng Ác, tùy ý để nó theo bản năng tiến hành giết chóc. Đồng thời hắn cũng bắt đầu rất nhanh ghi chép lại đặc tính cùng hình dạng của các sinh vật của Thâm uyên này.

Cuộc chiến duy trì suốt hơn một canh giờ. Sau khi chiến đấu chấm dứt, Diệp Âm Trúc đối với sinh vật của Thâm uyên cũng đã có một sự đánh giá. Một khi chiến đấu bắt đầu, chỉ có một bên bị tiêu diệt thì tất cả mới có thể chấm dứt.

Tăng Ác theo bản năng bắt đầu thôn phệ huyết nhục, hấp thu nghiền nát linh hồn của sinh vật của Thâm uyên. Mà ý thức Diệp Âm Trúc cũng trở lại trong trí nhớ của mình, đem bản ghi chép vừa rồi tiến hành quy nạp sửa sang lại.

Hắn đều thông qua cảm giác cùng với trí nhớ của Tăng Ác mà đưa ra phân tích cùng phân loại đối với mỗi một loại sinh vật của Thâm uyên trên bản ghi chép. Hơn một ngàn sinh vật của Thâm uyên mang đến thông tin như là đại dượng vậy. Cho dù với tinh thần lực như của Diệp Âm Trúc, cũng hao phí suốt hai canh giờ, mới đem toàn bộ thông tin hoàn chỉnh lại được.

Thông qua phân tích cẩn thận, Diệp Âm Trúc phát hiện, các sinh vật của Thâm uyên này nhìn qua mặc dù nhiều loại. Nhưng thật ra, chủng tộc chính thức cũng không quá nhiều.

Giống như các sinh vật của Thâm uyên trên sườn núi, mặc dù có hơn một ngàn, hơn nữa nhìn qua đều tướngg mạo bất đồng. Nhưng thật ra chỉ có mười mấy chủng tộc mà thôi.

Bề ngoài khác nhau của bọn chúng nguyên nhân căn bản đều do quá trình tự tiến hóa khác nhau, cũng chính là thôn phệ đồng loại nhiều ít khác nhau.

Giống như Thực thi quỷ lúc đầu công kích, hẳn là Thực thi quỷ tương đối cao cấp. Sau này công kích Tăng Ác cũng có Thực thi quỷ, nhưng bất luận về thể tích hay là lực công kích đều yếu hơn nhiều. Về xương đầu tựa hồ cấp càng cao, xương đầu càng nhiều, màu sắc cũng sẽ có biến hóa nhất định, quy luật tựa hồ như màu sắc càng đậm, thực lực càng mạnh.

Cũng như vậy, các sinh vật của Thâm uyên tại đây, cũng có Tăng Ác tồn tại, bọn chúng thân cao cũng chỉ hơn bốn thước, tự nhiên cũng không tạo nên sự uy hiếp đối với Tăng Ác do Diệp Âm Trúc khống chế.

Thông qua phân tích, Diệp Âm Trúc quy nạp ra trong quần tộc các sinh vật của Thâm uyên, có vài loại số lượng nhiều nhất. Phân biệt là lực công kích mạnh, thân thể yếu ớt như Ác Liêm, công kích cùng phòng ngự khá cân bằng nhưng không nổi trội có Thực thi quỷ. Còn có một loại về phương thức công kích tương đối đặc thù thì có sinh vật như là con nhện vậy. Diệp Âm Trúc gọi đơn giản nó là tri chu (con nhện). Đặc tính công kích của loại sinh vật này chính là trì hoãn công kích của đối thủ, chúng nó phun ra mạng nhện tạo nên cho phiền toái không nhỏ cho Tăng Ác. Mà lực công kích của tám cái chân bén nhọn của chúng cũng không kém. Chỉ là giống như Ác Liêm, lực phòng ngự quá kém, chỉ cần bị móc câu trên tay Tăng Ác đánh trúng, thân thể lập tức sẽ bị đánh nát.

Trong toàn bộ hơn một ngàn sinh vật của Thâm uyên, ba loại này số lượng nhiều nhất.

Nhưng ngoại trừ ba loại này và Tăng Ác ra, còn có hai loại sinh vật của Thâm uyên khiến cho Diệp Âm Trúc chú ý. Tuy hai loại sinh vật này số lượng rất ít, nhưng năng lực của chúng cũng cùng loại với Ma Pháp phụ trợ.

Trong đó, một loại hình thể rất mập, như là một khối thịt béo, năng lực công kích và phòng ngự đều rất tệ, trí nhớ Tăng Ác đối với nó là Mẫu Yêu.

Trước đó, khi phát động công kích hướng tới Tăng Ác, có mấy mẫu yêu này phát ra tiếng kêu bén nhọn, mới đưa đến sự bắt đầu phản kháng trên phạm vi lớn. Hiển nhiên, chúng nó có thể làm cho mê muội các sinh vật của Thâm uyên, thậm chí là chỉ huy các sinh vật của Thâm uyên.

Hơn nữa, Diệp Âm Trúc hoài nghi, loại sinh vật này có thể chính là quần tộc cường đại nhất Thâm uyên vị diện mà ngàn năm trước đã công kích thế giới loài người.

Sau đó sự thật cũng chứng tỏ, phán đoán của Diệp Âm Trúc là hoàn toàn chính xác.

Đúng là trong tiếng rít của các mẫu yêu này, các sinh vật của Thâm uyên tại sườn núi mới phát động công kích mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.