Cầm Đế

Chương 31: Hoàng kim bỉ mông



Ngân Tệ giơ cao đầu lên, thể hiện bộ dáng cao ngạo, ma pháp nguyên tố bắt đầu ba động xung quanh thân thể nó. toàn thân tỏa ra quang mang chói mắt. Là một ma pháp long, cho dù còn nhỏ nhưng ma pháp của nó tuyệt đối toàn diện, hỏa hệ tự nhiên cũng có trong số đó.

Diệp Âm Trúc nhìn xuống phía dưới thấy đám báo nhân đã bắt đầu đến giữa sường núi, quay qua Tô Lạp gật đầu ra hiệu: " Để cho Ngân Tệ chuẩn bị đi, chỉ cần bọn chúng lên cao hơn một chút là chúng ta bắt đầu tấn công ".

Trước kia, hắn không biết đến quân sự là gì, việc tu luyện xích tử cầm tâm khiến hắn tốn quá nhiều thời gian, căn bản là không lúc nào rảnh để học thêm thứ khác. Nhưng từ khi tiến vào đại lục, gia nhập Mễ lan học viện, hắn tựa như một miếng bọt biển khô, không ngừng hấp thu những điều có thể học tập được xung quanh. Đối mặt với đoàn quân thú nhân vạn người mà bên mình chỉ có bốn người, Diệp Âm Trúc vẫn giữ được sự trầm ổn để suy tính kế hoạch. Điểm này khiến ba người Tô Lạp, Hải Dương, Hương Loan âm thầm kính phục. Cũng vì sự trầm ổn của Diệp Âm Trúc mà bọn họ mới có thể bảo trì được sự bình tĩnh.

Không khí tựa hồ trở nên ngưng trọng. Giờ phút này, đối với bốn người Diệp Âm Trúc mà nói, mỗi phút trôi qua dài như cả năm. Hải Dương và Hương Loan tay đã xâm xấp mồ hôi, Tô Lạp khi thì quay đầu ngó về phía chân núi, khi thì quay đầu nhìn Âm Trúc, tim đập thình thịch.

Thật ra Diệp Âm Trúc cũn rất khẩn trương, chỉ khác là hắn có thể khống chế tâm tình của chính mình. Khi còn bé tu luyện xích tử cầm tâm, đã có một thời gian Tần Thương không ngừng dùng các loại phương pháp khác nhau để quấy nhiễu hắn, khiến cho hắn phải cố hết sức mới có thể chuyên tâm đạn cầm, không để ý đến những chuyện xung quanh. Hắn có thể đạt đến thành quả ngày hôm nay phần lớn là nhờ lòng kiên nhẫn.

Thời gian chầm chậm trôi. Đội quân báo nhân lúc này còn cách đỉnh núi khoảng 300 thước, phía sau, phần đông thú nhân cũng bắt đầu lên núi, ngay cả bỉ mông cự thú cũng đã di chuyển.

" Phóng hỏa ". Diệp Âm Trúc khẽ quát một tiếng.

Tinh thần Tô lạp trao đổi với Ngân Tệ, một chanh sắc quang mang từ người Ngân Tệ lặng lẽ phóng thích, dĩ nhiên là chanh cấp ma pháp " kháng cử hỏa diễm ", không khí lạnh như băng xung quanh cũng trở nên nóng rực, những thân cây đổ xuống lập tức bị thiêu đốt. Sau đó Ngân tệ quay ra bốn phía xung quanh tiếp tục phóng thích ma pháp.

Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu hành động, dùng sức đẩy những thân cây bị cháy lăn xuống phía dưới chân núi. Đúng như Diệp Âm Trúc tưởng tượng, việc dốc đứng khiến cho những thân cây lăn xuống rất dễ dàng, khi va chạm với những cây cổ thụ khác thì lửa lại vẩy ra tứ tán, khiến những cây cổ thụ đó bốc lửa luôn.

Biến cố đột ngột khiến đám báo nhân ứng phó không kịp, trong nhất thời hàng loạt những tiếng kêu thảm thiết vang len, mười mấy báo nhân phía trước đã bị thân cây lăn qua đè bẹp, sau đó lại tiếp tục lăn xuống công kích.

Không thể ngờ rằng phương pháp này lại hiệu quả đến thế, khiến đoàn quân thú nhân lâm vào cảnh hỗn loạn, hổ nhân phẫn nộ rít gào, báo nhân kêu lên thảm thiết, viên nhân hú lên từng hồi, trong nhất thời cả dốc đứng trở nên cực kỳ náo nhiệt. Đội hình của thú nhân lúc này đột ngột bị tập kích, khiến bọn họ nhất thời không thể ứng phó, hơn nữa đây mới chỉ là kế hỏa công. Đám thú nhân bối rối không biết địch nhân ở trên cao có bao nhiêu quân, đã phục kích bọn họ sẵn chăng?

Diệp Âm Trúc lúc này cũng không có thời gian xem xét tình hình phía dưới, liên tục phối hợp cùng Ngân Tệ. Khi Ngân tệ đốt một thân cây là hắn lại lăn xuống phía dưới, do trên người có nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào nên cũng không sợ ngọn lửa này.

Khi đẩy chừng mười thân cây xuống phía dưới, ma pháp lực của ngân long cũng đã cạn, mệt mỏi quay trở lại bên người Tô Lạp, chui vào ngực hắn ngủ tiếp. Nhưng lúc này " thành quả " của nó tạo ra đạt được hiệu quả vô cùng to lớn. Diệp Âm Trúc khi lựa chọn hạ đổ những thân cây nào đều tính toán cẩn thận, đó đều là những cây cổ thụ lâu năm, cao ngất ngưởng, hơn nữa thân đều có đường kính cực kỳ lớn. Nếu không phải Diệp Âm Trúc có bích ti sắc bén sợ rằng cũng không thể đốn ngã những cây này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Những thân cây bốc cháy rơi xuống trở thành tai họa cho đám thú nhân, lúc này, cả con dốc đứng trở thành hỏa diễm địa ngục, khói đen bốc lên cuồn cuộn, bộ lông trên người thú nhân lại càng bắt lửa, khiến cho con số thương vong ngày một tăng.

Thú nhân lúc này không có cách nào tiếp tục đi lên đỉnh núi, những thân cây bốc cháy thi nhau lao xuống khiến sự khủng hoảng lan truyền toàn quân, trong nhất thời mạnh người nào người ấy chạy, đội hình tán loạn. Dù sao thú nhân cũng không như loài người, nội tâm nguyên thủy hoặc thú tính một khi bộc phát, cho dù thống soái tốt thế nào cũng không thể tiếp tục chỉ huy được.

Địch Tư và Mạt Kim Tư bây giờ đang rất buồn bực, lần này thống suất những thú nhân tiến đánh bất ngờ loài người, bọn họ vốn rất tự tin, trên đường sẽ không gặp một trở ngại nào. Bây giờ cục diện trước mắt lại thành ra thế này, bọn họ cũng không cách nào khống chế được nữa.

" Hỗn đàn, mau lui về phía, sau tránh đường cho ta đi. Ta không tin mấy ngọn lửa nhỏ nhoi này có thể ngăn cản những thú nhân hùng mạnh của chúng ta ". Địch Tư đưa tay nắm được bả vai một viên nhân đang chạy tới, viên nhân này có thể nói là khá cao lớn trong cộng đồng viên nhân nhưng đối với một hoàng kim bỉ mông như Địch Tư chỉ là một con kiến, cả thân hình hắn nằm gọn trong lòng bàn tay Địch Tư.

Rốp!

Trong nháy mắt hắn đã bị Địch Tư bóp nát trong tay, máu tươi bắn ra tung tóe, kích thích hung tính của những bỉ mông cự thú phía sau Địch Tư. Trong nhất thời, chỉ cần có thú nhân nào chạy về phía này sẽ đều bị bọn chúng tiêu diệt.

" Đại ca, như vậy không phải là biện pháp hay đâu. Không bằng để cho bọn họ lùi xuống hết đã rồi tính sau ". Mạt Kim Tư đưa tay nắm lấy bả vai Địch Tư ngăn cản hắn tiếp tục giết chóc. Cùng là hoàng kim bỉ mông cự thú nhưng trí tuệ của hắn so với Địch Tư cao hơn đôi chút.

Địch Tư tức giận hừ một tiếng: " Hỗn đàn, ta không cần những thứ ăn hại như chúng. Bỉ mông nghe lệnh, theo ta lên núi, ta muốn xem ai dám ngăn cản bỉ mông chúng ta ". Vừa nói, hắn vừa xông lên về phía trước. Thân thể hai mươi thước nhìn thế mà di chuyển cực kỳ nhanh, trong phút chốc đã tiến lên mấy chục thước, để lại phía sau những vết chân sâu hoắm trên mặt đất.

Một thân cây thật lớn từ trên đỉnh núi rơi xuống, Địch Tư không thèm né, gầm lên một tiếng, tiếp tục lao lên.

Oanh!

Thân thể Địch Tư không chút xây xát trong khi thân cây đã bị chấn nát thành những mảnh nhỏ. Lửa đối với thú nhân khác mà nói có thể là khắc tinh nhưng với bỉ mông cự thú chả là cái gì cả, bộ lông trên người bọn họ có thể miễn dịch với những loại ma pháp cấp thấp như thế này, may ra chỉ có những ma pháp cấp cao mới có thể đả thương được.

Lần này Lôi thần tù trưởng Cổ Đế đã phái ra quân đoàn có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, do Địch Tư và Mạt Kim Tư – hai hoàng kim bỉ mông cự thú thống suất, bao gồm ngân bỉ mông bốn người, cuồng bạo bỉ mông 80 người, viên nhân 2 vạn, báo nhân cùng hổ nhân 1 vạn, đều là những binh chủng cường đại trong thú nhân tộc.

Trên núi lửa rất lớn, viên nhân, hổ nhân và báo nhân đều bối rối chạy tứ tán, hoàng kim bỉ mông Mạt tư Kim một mặt chỉ huy thủ hạ tiến lên, một mặt cũng chạy theo đại ca lên núi. Lúc này mỗi bỉ mông cự thú trong mắt đều tràn ngập nộ khí vô tận, chỉ cần tới đỉnh núi, cho dù là cự long cỡ nào bọn họ cũng xé thành thành mảnh nhỏ. Hơn nữa Địch Tư lại lên đỉnh núi trước tiên, là một cửu cấp ma thú cao cấp, cho dù gặp có gặp ma thú gì thì hắn cũng không sợ, sẵn sàng nghênh tiếp.

Nhưng khi Địch Tư lên đến đỉch núi, sự phẫn nộ của hắn lên đến đỉnh điểm, không ngừng gào thét làm rung động không gian xung quanh. Địch nhân của hắn không phải là những binh đoàn hùng mạnh của Long khi nỗ tư đại lục mà là không khí, trên đỉnh núi ngoại trừ băng tuyết thì không có sự hiện diện của một sinh vật nào, chung quanh chỉ còn những gốc cây trơ lại.

" Hỗn đàn! ". Địch Tư không thể kiềm chế cơn giận của mình, một quyền xuất ra đấm xuống mặt đất khiến mặt đất chấn động kịch liệt như có cơn địa chấn vừa xảy ra.

Mạt Tư Kim phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy hành động của Địch Tư như thế đã nhảy vọt lên, bốn ngân bỉ mông cũng vội theo sát phía sau.

Chỉ tội cho cuồng bạo bỉ mông, vận khí xem ra quá tệ, chỉ vì chậm chân mà dính chịu không ít đau đớn. Khi Địch Tư nổi giận phát ra một quyền xuống mặt đất, đương nhiên đấy là toàn bộ lực lượng hắn xuất ra, lúc đầu chỉ tạo ra một cơn địa chấn, sua đó từ vị trí của Địch Tư, cả đỉnh núi nổ mạnh.

Oanh!

Đại đa số các đỉnh núi trong vùng núi Bố luân nạp đều do hoa cương nham cực kỳ cứng rắn tạo thành, có thể xấp xỉ với các loại quáng thạch dùng để luyện vũ khí. Nhưng vào giờ phút này, một quyền của Địch Tư đã tạo ra một cái hố trống rỗng đường kính đến 30 thước, vô số những tảng đá bắn ra, khiến đám cuồng bạo bỉ mông đang ở trên sườn núi bị hất lăn xuống dưới. Buồn cười là thân thể to lớn của những bỉ mông này lăn xuống còn tạo uy lực lớn hơn những thân cây Diệp Âm Trúc đã dùng, thêm vào trọng lượng đáng kể của bỉ mông, những thú nhân nào không may mắn lảng vảng ở dưới chân núi đều thành một đống bấy nhầy nát vụn.

Bụi từ từ tan đi, Địch tư lúc này đã bình tĩnh đứng lên, xem ra sau khi xuất ra một quyền sự phẫn nộ của hắn đã giảm đi không ít, hồng quang trong ánh mắt cũng dần dần tan biến.

Mạt Tư Kim và bốn ngân bỉ mông đang ở gần đấy, ha hả cười, nói: " Lão đại, tính ngươi vẫn nóng nảy như thế, chả thay đổi gì cả. Ngươi xem, đó chính là Khoa ni á thành ". Vừa nói, hắn vừa đưa cánh tay tráng kiện chỉ về phía dưới chân núi.

Địch Tư đưa mắt nhìn theo, lạnh lùng nói: " Vậy hãy cho tòa thành này biết thế nào là sự giận dữ của ta. Truyền lệnh của ta, tấn công Khoa ni á thành, một người cũng không để lại, giết hết đi ".

Mạt Kim Tư bất đắc dĩ nhún vai: " Lão đại, ngươi muốn ta truyền lệnh cho ai đây? Bây giờ chỉ có sáu người chúng ta thôi ".

" Ách... ". Địch Tư lúc này mới phát hiện, ngoài mình và Mạt Kim Tư ra, bên cạnh chỉ có bốn ngân bỉ mông. Ngay cả số cuồng bạo bỉ mông lúc này cũng không thấy, đang lăn lông lốc xuống dưới chân núi.

" Mẹ kiếp..., trước tiên chỉnh quân đã ". Địch Tư gầm nhẹ một tiếng.

Mạt Kim Tư vẫn bình tính suy nghĩ: " Lão đại, tình huống có chút không ổn a! Người Mễ lan hình như đã biết chúng ta đánh lén, nếu không đã không chuẩn bị hỏa công chờ chúng ta. Bây giờ làm sao bây giờ? ".

Địch tư tức giận hừ một tiếng: " Chuẩn bị thì đã sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể ngăn cản được chúng ta hay sao? Ta không tin một tòa thành nhỏ bé thế này lại có đủ binh lực ngăn cản chúng ta ".

" Cổ Đế đối với chúng ta kỳ vọng rất lớn, thế nên hãy cẩn thận một chút. Chờ thêm một chút nữa đi, ta xem quân đội của chúng ta vừa rồi cũng tổn thất không nhỏ đâu ".

Địch tư khinh thường nói: " Những đê đẳng thú nhân thật sự là vô dụng, ngay cả mấy ngọc lửa cỏn con cũng sợ. Ta nghe ngươi vậy, để cho bọn người trong tòa thành đó sống thêm một lúc nữa ".

Khi Địch Tư cùng Mạt Kim Tư thương lượng, bốn người Diệp Âm Trúc đã trở về Khoa ní á thành. Hỏa công dem lại hiệu quả quá lớn so với sự tưởng tượng của hắn, chứng kiến đám đông thú nhân dang chật vật với những ngọn lửa, bốn người không dám dừng lại nhìn lâu, trực tiếp đi xuống núi, vì thế đám bỉ mông cự thú khi lên mới không thấy ai.

Vừa vào cửa thành, Diệp Âm Trúc đã thấy đại đội long kỵ binh được võ trang đầy đủ. Áo Lợi Duy Lạp mặc khải giáp màu thủy lam, cầm trong tay long thương dài bảy thước, đang đứng chỉ huy đám long kỵ binh. Việc Áo Tạp Phúc không có mặt ở đây khiến tình hình càng trở nên bi quan.

" Âm Trúc, ngươi đã trở về. Tình hình bên kia thế nào? ". Áo Lợi Duy Lạp không hổ danh là người của La lan gia tộc, vừa mới nhận được tin của Tô Lạp đã phản ứng, phân phó phòng thủ toàn bộ thành trì.

Diệp Âm Trúc đáp: " Tình hình tương đối ổn, chúng ta thừa dịp thú nhân còn chưa kịp lên đã dùng hỏa công. Hiệu quả cũng không tệ lắm, đám thú nhân nhất thời bị cầm chân ".

Hương Loan cười nói: " Đúng vậy! Hiệu quả cực kỳ cao, cả chân núi bị cháy, sợ rằng thú nhân tổn thất không nhỏ ".

Hai mắt Áo Lợi Duy Lạp sáng ngời, dùng sức vỗ lên vai Diệp Âm Trúc: " Huynh đệ, làm tốt lắm, xứng đáng là quán quân của đại hội so tài tân sinh. Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải tranh thủ thời gian. Ngươi thử nói cho ta thú nhân có khoảng nhiêu người? ".

" Ta thấy số lượng rất đông, không thể đếm xuể. Do lúc đó ta mải ngăn chặn nên cũng không chú ý lắm. Nhưng ta đảm bỏa là thành trì của chúng ta không thể chống đỡ được bọn họ lâu đâu ". Nói xong, hắn gãi gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ vì bản thân không để ý tới một vấn đề quan trọng như thế.

Tô Lạp nói: " Để ta nói cho, ta là thích khách, đối với phương diện trinh sát tương đối am hiểu ".

Thích khách là thám tử tôt nhất, điểm này Áo Lợi Duy Lạp đương nhiên biết rất rõ, ánh mắt lập tức chuyển qua nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp trầm ngâm nói: " Theo sự quan sát của ta, quân đoàn thú nhân lần này bao gồm bốn chủng tộc, phân biệt là: hổ nhân, báo nhân, viên nhân, bỉ mông cự thú. Trong đó, số lượng của bỉ mông cự thú cũng khá đông, theo màu lông có thể đoán có ít nhất một hoàng kim bỉ mông, số lượng ngân bỉ mông thì không rõ còn cuồng bạo bỉ mông không dưới 70 người ".

Nghe Tô Lạp nói, Áo Lợi Duy Lạp không khỏi nuốt nước bọt, không cần nói đến những loại quân khác, cho dù với bằng này bỉ mông cự thú cũng có thể dễ dàng san phẳng Khoa ni á thành. " Ngươi nói tiếp đi, số lượng các loại quân khác ra sao? ".

" Viên nhân số lượng nhiều nhất, đại khái khoảng mọt vạn rưỡi đến hai vạn. Số lượng hổ nhân và báo nhân cộng lại ít hơn viên nhân một chút. Bất quá vừa rồi chúng ta sử dụng hỏa công làm trận thế của bọn họ rối loạn, đồng thời có thể gây ra tổn thất không nhỏ ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Áo Lợi Duy Lạp gật đầu, nói: " Ngoại trừ một số chủng tộc đặc thù, đại đa số thú nhân đều sợ lửa. Trong các cuộc chiến trước đây, công kích hỏa hệ ma pháp luôn đạt hiệu quả cao nhất. Các ngươi có đoán xem được tổn thất của họ là bao nhiêu không? ".

Tô Lạp lắc đầu, đáp: " Lúc ấy tình huống hỗn loạn quá, không cách nào xác định được tổn thất của đối phương. Bất quá theo sự phán đoán của ta, quân đội bọn họ muốn tập hợp lại một lần nữa phải dập tắt hoàn toàn lửa đã. Cây cối trên núi đều thuộc loại đại thụ, thời gian cháy cũng sẽ không ngắn đâu. Chỉ cần tuyết không rơi, sợ rằng một hoặc hai ngày mới tắt lửa ".

Áo Lợi Duy Lạp lo lắng nói: " Ta đang sợ bọn họ không đợi chỉnh quân xong đã lập tức triển khai tấn công, Khoa ni á thành lực phòng ngự quả thực quá thấp. Tường thành cao có mười lăm thước, chiều cao của một bỉ mông cự thú bình thường cũng xấp xỉ. Chúng ta bây giờ chỉ có ba cự long, hơn nữa còn chưa trưởng thành. Mà tuần long gặp bỉ mông cự thú, với số lượng ít ỏi này không thể cân bằng được, chỉ có thể trì hoãn tốc độ tiến công của bọn họ một lúc thôi ".

Diệp Âm Trúc hỏi: " Áo Lợi Duy Lạp đại ca, chúng ta phải mất mấy ngày mới có tăng viện? ".

Nghe Diệp Âm Trúc hỏi một câu như vậy, sắc mặt Áo Lợi Duy Lạp càng trở nên khó coi, nhìn quanh không có ai mới thấp giọng nói: " Ta đã dùng ma pháp báo tin cho ông nội biết là Khoa ni á thành đang bị đánh úp, nhưng ông nội đã trả lời rằng bây giờ Thánh tâm thành cũng đang chịu áp lực rất lớn. Lôi thần tù trưởng hình như điên rồi, đã xuất toàn bộ quân chủ lực ra, còn có một số lượng lớn lang kỵ binh lợi dụng tốc độ nhanh như gió bất ngờ công kích những phòng tuyến xung quanh Thánh tâm thành, khiến việc phòng thủ trở nên hết sức khó khăn. Ông nội đã cho người trở về thỉnh cầu đế quốc xuất quân hỗ trợ, bây giờ chỉ còn có nhị ca ta và 500 long kỵ binh là có thể tới đây thôi. Người cũng không biết bao giờ mới có thể gửi quân cứu viện đến được ".

" Cái gì? ". Diệp Âm Trúc kinh hô. " Nói như vậy chúng ta ở đây... ".

Trong mắt Áo Lợi Duy Lạp toát ra một tia dứt khoát, chỉ có những người lâu năm ở sa trường mới có được khí tức như thế. " Cho dù thế nào đi chăng nữa, là một quân nhân của Mễ lan đế quốc, là một long kỵ binh tương lai, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cho dù có phải hy sinh tính mạng, ta cũng sẽ cùng long kỵ binh cố thủ ở đây, cầm chân thú nhân, để đế quốc có thêm thời gian chuẩn bị. Âm Trúc, ta rất tin tưởng vào ngươi, ngươi hãy dẫn những đệ tử của học viện triệt thoái khỏi nơi đây, rút về học viện. Bây giờ cục diện chiến tranh đã không thể trong tầm khống chế của chúng ta nữa, mọi người đều là những đệ tử tinh anh của học viện, là nhân tài của Mễ lan đế quốc tương lai, không thể để họ chết một cách vô ích như thế này được ".

Nghe hắn nói, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cảm thấy cực kỳ cảm động, tỏng lòng càng thêm kính phục vị hõ trường năm thứ năm này.

Tô Lạp gật đầu nói: " Đây có lẽ là biện pháp tốt nhất ".

" Ta không đi ". Diệp Âm Trúc lắc đầu, thanh âm hắn mặc dù vẫn rất bình tĩnh nhưng ngữ khí kiên định phi thường.

Áo Lợi Duy Lạp nhíu mày: " Âm Trúc, đây không phải là lúc thể hiện dũng khí. Ngươi phải biết các ngươi đều là những đệ tử chủ chốt của học viện, sau này sẽ có tương lai tươi sáng, tuyệt đối không thể chết ở đây được ".

Diệp Âm Trúc nở một nụ cười ấm áp: " Ta hiểu được, nhưng ta quyết định ở lại ".

Áo Lợi Duy Lạp cảm thấy sững sờ, hắn đột nhiên phát hiện bây giờ trên người Âm Trúc tỏa ra một loại khí đặc thù tức giống hệt ông nội hắn, khiến những người ở bên cạnh cảm thấy an tâm.

Tô Lạp vội la lên: " Âm Trúc, nhanh đi thôi, nếu không sẽ không còn kịp nữa ".

Diệp Âm Trúc nhìn Tô Lạp, nói: " Ngươi đi đi. Mặc dù ta không phải là một người dân cuả Mễ lan đế quốc nhưng ta là một đệ tử của Mễ lan học viện, có trách nhiệm phòng thủ nơi này ".

Tô Lạp thanh nhẹ một tiếng: " Nếu ngươi đã quyết định lưu lại, vậy ta sẽ ở đây cùng ngươi ".

Diệp Âm Trúc cười nói: " Biết ngay ngươi sẽ không bỏ ta mà đi mà. Thực ra việc cố thủ không phải là không có hy vọng ".

Áo Lợi Duy Lạp sửng sốt: " Chẳng lẽ ngươi đã có biện pháp nào sao? ".

Diệp Âm Trúc đáp: " Áo Lợi Duy Lạp đại ca, chẳng lẽ ngươi đã quên những lý luận quân sự ngươi từng giảng cho ta rồi sao? Ngươi đã từng nói, trong mọi tình huống phải tận lực. Đối mặt với đội quân thú nhân cường đại như vậy, chúng ta không thể trực diện đối chọi lại, phải dùng đến kế sách. Mặc dù hỏa công không thể làm tổn thương nguyên khí của đại quân thú nhân, nhưng ít ra cũng sẽ khiến cho bọn họ khủng hoảng một chút. Chúng ta nhanh đi chuẩn bị thôi ".

Áo Lợi Duy Lạp vỗ vào trán mình: " Đúng vậy! Suốt ngày ta nói về những lý luận này mà đến lúc quan trọng lại không thể bằng ngươi. Âm Trúc, xem ra sau này ngươi có thể trở thành một vị tướng quân vĩ đại đấy ".

Tô Lạp nghi hoặc hỏi: " Hai người các ngươi nói cái gì thế, ta nghe chẳng hiểu gì cả? ".

Áo Lợi Duy Lạp cười nói: " Ngươi suốt ngày không chịu học hỏi, bây giờ cảm thấy khó hiểu là phải. Ý của Diệp Âm Trúc là bây giờ chúng ta hù dọa thú nhân một chút, khiến cho bọn họ không dám khinh thường vọng động, thậm chí phải lui binh. Đáng tiếc suy nghĩ của thú nhân quá đơn giản, không đa nghi như loài người, nếu không ắt hẳn chúng ta còn có cơ hội. Cách này ít nhất cũng có thể trì hoãn một chút thời gian, ta cũng không tiện giải thích nữa mà đi chuẩn bị ngay đây ".

Diệp Âm Trúc trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nói: " Áo Lợi Duy Lạp đại ca, nếu ngươi có thể cầm chân thú nhân thêm một lúc nữa, có thể chúng ta sẽ ngăn chặn được đợt công kích của bọn họ. Nhưng với một điều kiện là ngươi không thể cho ma pháp sư rút lui, tất cả đều phải ở lại nghe sự chỉ huy của ta ".

Áo Lợi Duy Lạp trợn tròn mắt: " Ngươi nói ngươi có biện pháp ngăn chặn hơn trăm mạng bỉ mông cự thú sao? Ma pháp sư? Chúng ta cũng chỉ có 40 người, hơn nữa thực lực mạnh nhất mới chỉ đạt đến thanh cấp sơ giai, điều này không có khả năng. Ngay cả lực phòng ngự của bỉ mông cự thú các ngươi cũng không phá được a! ".

" Ma pháp sư là một môn học vấn huyền ảo, chẳng hạn như đại hội so tài tân sinh năm nay, trước khi diễn ra có ai dám nói là thần âm hệ đoạt giải quán quân đâu. Ngươi không tin sao? Hãy cho ta một cơ hội, để ta thử một lần ".

Áo Lợi Duy Lạp do dự một chút rồi quả quyết lắc đầu: " Không được, Âm Trúc. Không phải là ta không tin ngươi mà là số ma pháp sư tại đây đều không thuộc sự quản lý của quân đội. Ngươi phải biết rằng, những ma pháp sư này ngoài thực lực xuất sắc, phần đông bọn họ đều có gia cảnh cực kỳ hiển hách, cho dù chúng ta là La lan gia tộc, cũng sợ rằng không gánh nổi hết trách nhiệm, hơn nữa trong đó lại có muội muội của ta. ta không sợ chết, nhưng ta không thể để cho gia tộc ta gặp nhiều phiền toái ".

" Vậy trách nhiệm đó cứ để ta gánh thay cho ngươi đi ". Một thanh âm nhu mỹ vang lên, tại thời khắc quan trọng này, Hương Loan và Hải Dương đang chậm rãi đi đến.

Áo Lợi Duy Lạp kinh ngạc nhìn nàng: " Ngươi? ".

Dáng vẻ của Hương Loan không còn trở nên tươi cười như lúc trước nữa mà trở nên trnag trọng hơn rất nhiều, bình tĩnh gật đầu, nói: " Đúng vậy, là ta. Ta với danh phận là Hương Loan – Bối lỗ tư khoa ni, con gái của Tây Nhĩ Duy Áo – Bỗi lỗ tư khoa ni. Chẳng lẽ Áo Lợi Duy Lạp học trưởng cho rằng ta không đủ tư cách sao? ". Vừa nói, trong tay nàng đã xuất hiện một cái lệnh bài, quang mang màu đen và đỏ tỏa ra lóng lánh.

Mặt trước của lệnh bài có một đồ hình tinh xảo, có hai đại điểu ( chim lớn) phân biệt hai màu đen và đỏ đang trong tư thế giương cánh oai vệ, móng vuốt đưa về phía một tấm khiên bằng hồng bảo thạch ở chính giữa, trên tấm khiên có điêu khắc một hình chữ thập màu trắng.

Diệp Âm Trúc không biết Hương Loan đại diện cho nhân vật nào nhưng Tô Lạp và Áo Lợi Duy Lạp bên cạnh đã trở nên ngốc trệ, miệng đồng thời kinh hô: " Mễ lan hồng thập tự quốc huy ".

Hải Dương bên cạnh Hương Loan bỗng quát: " Áo Lợi Duy Lạp to gan, nhìn thấy công chúa đế quốc sao còn chưa hành lễ ".

Áo Lợi Duy Lạp lúc này mới phản ứng lại, vội quỳ xuống đất hành lễ, thanh âm hơi run run: " Tham kiến Hương Loan công chúa ".

Bối lỗ tư khoa ni chính là họ của hoàng gia Mễ lan đế quốc, tên đầy đủ của quốc vương Mễ lan đế quốc là Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa Ni.

Hương Loan gật đầu, nói: " Xin đứng lên đi, kỵ sĩ của ta. Vừa rồi các ngươi nói chuyện ta đều nghe thấy hết, vì sự đóng góp của những người vĩ đại như các ngươi Mễ lan đế quốc mà ta cảm thấy vui mừng. Bây giờ, với thân phận công chúa đế quốc ta ra lệnh, không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được rời khỏi Khoa ni á thành. Toàn bộ ma pháp sư ở đây sẽ do Diệp Âm Trúc điều khiển, trong đó bao gồm cả ta ".

Áo Lợi Duy Lạp giật mình: " Không được, thưa công chúa, việc này sao có thể. Với thân phận của người, ta càng không thể cho người lưu lại. Cho dù người có ra mệnh lệnh gì đi chăng nữa, là một thành viên của La lan gia tộc, ta có trách nhiệm phải bảo vệ sự an nguy của hoàng thất ".

Hắn không thể nghĩ rằng trong số các đệ tử của Mễ lan học viện xuất chinh lần này lại có mặt công chúa đế quốc. Tại Mễ lan học viện, đại đa số con gái xuất thân từ quý tộc đều giấu diếm thân phận của mình, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ. Chỉ có như vậy mới có thể sống hòa đồng cùng những đệ tử khác thuộc mọi tầng lớp khác nhau. Điều này cũng khiến cho những công chúa ấy hiểu sâu sắc về cuộc sống xung quanh, cũng chứng tỏ lý do vì sao Mễ lan đế quốc lại là một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trên đại lục.

Hương Loan hơi giận hỏi: " Tại sao lại không được? Ngươi dám chống lại ta sao? ".

Áo Lợi Duy Lạp vẫn kiên quyết nói: " Không, thần không dám, nhưng pháp luật của Mễ lan đã quy định, công chúa không có quyền chỉ huy quân đội. Xin lỗi công chúa điện hạ, thần không dám tuân theo mệnh lệnh của người ".

" Ngươi... ". Hương Loan đương nhiên biết Áo Lợi Duy Lạp muốn bảo vệ mình, nhưng tỏng nội tâm nàng có một niềm tin cháy bỏng là Diệp Âm Trúc sẽ tạo nên một kỳ tích. " Áo Lợi Duy Lạp, dựa theo pháp luật, ta quả là không có quyền điều khiển ở đây, nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng tự bản thân mình có thể ngăn chặn bỉ mông cự thú công kích sao? Tại đỉnh núi, ta đã thấy Diệp Âm Trúc bằng khả năng của mình đã làm thú nhân tổn thất trầm trọng, hắn đã có thể làm một lần, tại sao lại không thể có lần thứ hai? ".

Áo Lợi Duy Lạp ngiêm nghị đáp: " Mấu chốt thành công của hắn làn đó là lợi dụng địa thế của sườn núi, nhưng tại Khoa ni á thành toàn là bình nguyên trống trải. Công chúa điện hạ, thời gian không còn nhiều nữa, thần lập tức an bài người hộ tống mọi người rời đi ".

" Áo Lợi Duy Lạp, ngươi thực sự muốn kháng lệnh ta sao? ". Hương Loan nổi giận nói, lúc này trên người nàng tỏa ra một khí thế cực kỳ uy ngiêm.

" Công chúa điện hạ, xin lỗi, dựa theo pháp luật đế quốc, mệnh lẹnh người đưa ra không có hiệu quả ".

" Vậy mệnh lệnh của ta thì sao? ". Một âm thanh dương dương tự đắc vang lên. Mọi người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một thân hình cao lớn trong bộ khải giáp, trong tay lăm lăm cây trọng kiếm. Hắn chính là một đệ tử của trọng kiếm hệ. Đầu khôi của khải giáp hé ta, khuôn mặt của tên đệ tử mới xuất hiện cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói: " Tư Thiết Lạp, là ngươi! ". Vừa dứt lời, hắn đã thấy trên tay Tư Thiết Lạp xuất hiện một cái lệnh bài giống y hệt lệnh bài Hương Loan đang cầm trên tay.

" Đúng vậy, ta xuất hiện bất ngờ quá sao? Tỷ tỷ, lão đệ này có tới muộn không? ". Tư Thiết Lạp vẫn ở bộ dáng hồn nhiên trước đo, miệng cười hì hì, tựa như không có chút gì lo lắng.

Áo Lợi Duy Lạp cảm thấy hoa mắt, suýt nữa té xỉu trên mặt đất. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Trời ạ! Sao người lại trêu cợt ta đến vậy. Đã có công chúa ở đây rồi, nay lại thêm cả vương tử nữa. Phải biết hoàng đế của Mễ lan đế quốc chỉ có duy nhất hai con một nam một nữ.

Hải Dương khom người hành lễ: " Ra mắt vương tử điện hạ ".

Phí Tư Lạp cười nói: " Hải Dương, ngươi cũng không cần khách khí với ta, ta không đáng sợ như tỷ tỷ của ta đâu ".

Tô Lạp ngơ ngác đứng một bên quan sát mọi chuyện vừa xẩy ra, trong khi Diệp Âm Trúc cũng không có phản ứng quá lớn. Từ nhỏ sinh sống ở Bích không hải, hắn cũng không biết quá nhiều về giới quý tộc. Công chúa thì sao? Vương tử là người thế nào? Còn không phải đều là người sao?

" Hương Loan học tả, nguyên ngươi là công chúa a! Còn có Tư Thiết Lạp nữa, không nghĩ rằng hắn là đệ đệ ngươi. Mà sao các ngươi nhìn có chút không giống nhau thế? ". Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.

Tư Thiết Lạp cười khổ nói: " Chúng ta là tỷ đệ cùng cha khác mẹ a! Ngươi còn chưa nói ta so với tỷ tỷ xấu hơn rất nhiều sao. Bây giờ ta rất cao hứng. Áo Lợi Duy Lạp học trường, căn cứ vào pháp luật đế quốc, khoản đầu tiên quy định về người thừa kế, trừ khi phụ hoàng ở đây, ta có quyền tiếp quản quân đội ở đây, có đúng vậy không? ".

Áo Lợi Duy Lạp mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải gật đầu, bất đắc dĩ nói: " Đúng vậy, thưa vương tử điện hạ ".

Tư Thiết Lạp nói: " Vậy thì tốt. Bây giờ ta ra lệnh, ngươi phải nghe mọi mênh lệnh của tỷ tỷ ta. Còn về việc phân công chiến đấu cụ thể thế nào sẽ do ngươi chỉ huy ".

Áo Lợi Duy Lạp trong lòng cảm thấy khẩn trương, bây giờ hắn đã gặp phiền toái rất lớn, nói dại mồm nếu cả vương tử và công chúa đều có mệnh hệ gì ở nơi này, sợ rằng cả La lan gia tộc của hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm. " Vương tử điện hạ, điều này... ".

Tư Thiết Lạp trầm giọng nói: " Đủ rồi, Áo Lợi Duy Lạp học trường, ngươi phải nhớ ký, là một thành viên của Bối lỗi tư khoa ni gia tộc, cho dù ta không có năng lực nhưng khi lâm trận cũng sẽ không lùi bước. Ta cũng muốn chứng kiến xem thú nhân ra sao. Giờ phút này là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của ta. Bây giờ cũng không thể chậm trễ nữa, tướng quân, ngươi hãy đi chấp hành mệnh lệnh đi, tất cả đều do ta chịu trách nhiệm. Cho dù chúng ta có mất mạng tại đây, ta cam đoan cũng sẽ không có ai làm khó La lan gia tộc. Ta đã thông qua ma pháp truyền tấn thông báo cho phụ hoàng quyết định của ta rồi ".

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Tư Thiết Lạp và Hương Loan, Áo Lợi Duy Lạp biết bản thân mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. Cho dù hắn có muốn chống lại mệnh lệnh cũng không có khả năng, đành nói: " Được rồi, Âm Trúc, hết thảy đều phải nhờ vào ngươi. Ta ra bên ngoài triển khai đội hình, có thể sẽ giúp các ngươi có thêm chút thời gian chuẩn bị. Trừ khi bước qua xác ta, nếu không thú nhân đừng nghĩ đến việc có thể tiến vào Khoa ni á thành ".

Sau khi nói những lời này, Áo Lợi Duy Lạp nhanh chóng rời đi. Hắn nghĩ việc đầu tiên phải thông báo tình hình ở đây cho ông nội biết, cho dù Thánh tâm thành có thất thủ cũng nhất định phải gửi quân cứu viện đến đây.

Nhìn theo thân hình Áo Lợi Duy Lạp dần khuất, Tư Thiết Lạp thở phào nhẹ nhõm, đi đến cạnh Hương Loan, hắc hắc cười, nói: " Thế nào, tỷ tỷ? Ta tới đúng lúc chứ ".

Hương Loan hừ một tiếng, nói: " Hôm nay ngươi cũng ra dáng một nam nhân đó. Còn không mau đi đi, chẳng lẽ nghĩ bộc lộ thân phận là có thể trốn tránh không đi tham chiến sao? Đừng quên những lời ngươi vừa nói ".

" Vâng, thưa công chúa điện hạ ". Tư Thiết Lạp bắt chước động tác hành lễ của Áo Lợi Duy Lạp lúc nãy, sau đó xoay người chạy đi.

Nhìn hắn rời đi, Hương Loan không nhịn được mỉm cười: " Tiểu tử này! Không ngờ rằng lúc khốn khó hắn lại bộc lộ sự anh minh như phụ hoàng. Xem ra tương lai hắn sẽ là một hoàng đế tốt ".

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng: " Hương Loan học tả, không, Hương Loan công chúa, ta có chút hối hận rồi ".

Hương Loan mỉm cười: " Ngươi hối hận điều gì? Chẳng lẽ ngươi lại ngại thân phận của ta, không dám đem ta cùng đi chiến đấu sao ".

Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp: " Ta không hy vọng liên lụy mọi người, nhưng mà nếu không có sự trợ giúp của các ngươi, ta cũng không có khả năng ngăn chặn được ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.