Hương Loan cười nhạt, nói:
- Ta cũng là một phần tử của Long Khi Nỗ Tư đại lục, thân là công chúa của Mễ Lan đế quốc, lẽ nào lại không thể cùng sóng vai chiến đấu với các thần dân của mình hay sao?
Ba năm trôi qua, Hương Loan nhìn qua cũng không có gì thay đổi, nàng vẫn đẹp như xưa. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, trong lòng Diệp Âm Trúc lại nổi lên cảm giác kỳ lạ. Không nói chuyện khác, Hương Loan so với hắn còn lớn hơn 3 tuổi, dưới tình huống bình thường hẳn đã phải gả cho người khác nhưng cho tới giờ này nàng vẫn là độc thân mà Mễ Lan hoàng thất cũng không bức bách nàng lấy chồng. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn sống cô độc cả đời? Mặc dù Diệp Âm Trúc không dám khẳng định, nhưng mỗi khi hắn thấy ánh mắt của Hương Loan nhìn vào mình, cũng mơ hồ cảm giác thấy có gì không ổn. Mà mỗi lần hắn nghĩ đến chuyện Hương Loan tại sao lại không đi lấy chồng, trong lòng lại có một cảm giác khó chịu không nói ra thành lời được.
- Hương Loan, không cần làm vậy, Thâm Uyên vị diện thánh chiến lần này không phải vui đùa, địch nhân chúng ta đối mặt rất tàn nhẫn khát máu, vạn nhất nàng có chuyện gì nguy hiểm, ta làm sao ăn nói được với Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc?
Thanh âm Diệp Âm Trúc khẩn trương nhưng Hương Loan vẫn điềm tĩnh trả lời:
- Ngươi không cần lo phải ăn nói với cha ta thế nào. Chuyện này là do ta tự mình quyết định, ta đã chuẩn bị hết mọi chuyện rồi. Yên tâm đi, ta không dễ dàng gặp bất trắc vậy đâu. Huống chi, thân là ma pháp sư, chẳng lẽ ta lại ngu ngốc nhảy lên tuyến đầu xung phong chờ chết hay sao?
Diệp Âm Trúc cười khổ nhìn Hương Loan, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng hắn cũng phải thở dài một hơi bất đắc dĩ. Mặc dù hắn là thống soái tối cao của liên quân, nhưng Hương Loan thân phận là công chúa của Mễ Lan đế quốc. Diệp Âm Trúc có thể ra lệnh cho nàng đi tới bất cứ chỗ nào thuộc chiến trường nhưng hắn vô phương ngăn cản nàng gia nhập chiến tranh được. Bỏ đi, nàng muốn đi thì cứ đồng ý cho nàng đi vậy. Dù sao chỉ cần mình chỉ huy, lưu tâm đến nàng một chút, không cho nàng vào những nơi nguy hiểm, hẳn là sẽ không phát sinh vấn đề gì khác.
- Vậy cũng được. Đã vậy, Hương Loan công chúa, ta ra lệnh cho nàng, sau khi tiến vào Thâm Uyên vị diện, nàng gia nhập Thần âm chiến đấu đoàn, trực tiếp nhận mệnh lệnh chỉ huy từ ta.
Đôi mắt đẹp của Hương Loan sáng ngời:
- Thần âm chiến đấu đoàn, nghe có vẻ rất hấp dẫn. Bất quá, trước kia ta chưa từng nghe nói qua. Cầm Thành còn có đạo quân này sao?
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
- Bí mật của Cầm Thành còn rất nhiều. Nàng không biết là phải rồi.
Tiểu Long Nữ thủy chung vẫn đứng cạnh Diệp Âm Trúc. Khi hắn nói chuyện cùng Hương Loan, ánh mắt Tiểu Long Nữ nhìn nàng có chút quái dị. Không biết trong đầu Tiểu Long Nữ đang suy nghĩ điều gì.Từ sau ngày Thần long vương xuất thế, Tiểu Long Nữ so với trước kia càng thêm ít nói, đại đa số thời gian đều là yên lặng đi theo bên cạnh Diệp Âm Trúc, ánh mắt khi suy tư ngẫm nghĩ, khi buồn bã nhìn mông lung.
Rất nhanh, Hương Loan đã biết Thần âm chiến đấu đoàn mà Diệp Âm Trúc nhắc tới là gì. Diệp Âm Trúc trước tiên giao nàng cho Hải Dương an bài. Trở thành thành viên dự bị của Cầm Đế thập nhị nhạc phường. Về mặt Thần âm ma pháp, tài nghệ của Hương Loan cũng không thua kém gì một mỹ nữ Lam tinh linh nào, vị trí này dành cho nàng cũng là phù hợp. Nhưng khiến cho Hương Loan buồn bực chính là có Cầm Đế hào khổng lồ bảo vệ, Cầm Đế thập nhị nhạc phường cơ hồ không có khả năng bị thương tổn, dự bị như nàng làm sao có cơ hội chính thức tham gia chiến đấu?
Đương nhiên Diệp Âm Trúc cũng không để cho nàng có cơ hội phản kháng, ngay sau khi giao cho Hải Dương hắn lập tức đi mất, Hương Loan cho dù muốn kháng nghị cũng không biết tìm ai. Mà sau khi Hải Dương gặp Hương Loan rồi cũng giữ nàng bên cạnh không để nàng rời khỏi người mình. Diệp Âm Trúc âm thầm giao nhiệm vụ cho nàng chính là bảo vệ Hương Loan chặt chẽ, không cho rời khỏi Cầm Đế hào nửa bước. Mặc dù nơi này là Thâm Uyên vị diện nhưng ở trên Cầm Đế hào vẫn là tuyệt đối an toàn. Cho dù là Ma vương Thâm Uyên đến đây, muốn công phá hệ thống phòng ngự của Cầm Đế hào cũng chưa chắc đã làm nổi.
An bài hoàn hảo cho Hương Loan, Diệp Âm Trúc tiếp tục quay lại công tác. Triệu tập các lãnh đạo liên quân, tại toà pháo đài đã nhìn thấy sắp thành hình tên là Long Khi Nỗ Tư mở một hội nghị lần đầu tiên của liên quân. Có tư cách tham gia hội nghị lần này, ít nhất phải là tướng lãnh giữ chức Quân đoàn trưởng trở lên, cùng tham gia còn có các Tháp chủ Pháp Lam và các thống soái của Liên quân tại Thâm Uyên vị diện.Diệp Âm Trúc ngồi tại bộ chỉ huy lâm thời vừa thành lập của liên quân tại pháo đài Long Khi Nỗ Tư, chờ khi mọi người đến đông đủ, tuyên bố hội nghị bắt đầu.
- Tây Đa Phu nguyên soái, xin mời ngài đầu tiên báo cáo sơ lược tình huống quân ta hiện giờ.
Nơi này là bộ chỉ huy liên quân, xưng hô chỉ dùng cấp bậc để nói chuyện. Tây Đa Phu gật đầu, vẻ mặt của lão vĩnh viễn đều cương nghị trầm tĩnh như vậy:
- Quân ta tiến vào Thâm Uyên vị diện, tại pháo đài Long Khi Nỗ Tư, đã tiến hành càn quét xung quanh một lần, trong đợt càn quét đó, tiêu diệt hơn ba vạn sinh vật Thâm Uyên, tổn thất không đáng kể, hầu như là không có. Quân ta hiện giờ tập trung, số lượng 320 vạn. Trong đó, Pháp Lam Thánh kỵ sĩ đoàn 12 vạn, Ma pháp sư đoàn 1 vạn, Cầm Thành Tử thần long lang kỵ sĩ 300 người, Cầm Đế hào hàng không mẫu hạm quân số hơn 6000, Tử Tinh quân đoàn Thú nhân tộc 1 vạn 5000 cao đẳng ma thú. Đây chính là chủ lực chiến đấu của quân ta. Hiện giờ sĩ khí đang cao ngất, toàn bộ trạng thái đều rất tốt. Ngoại trừ mỗi ngày huấn luyện cùng tuần tra, đều là nghỉ ngơi tại doanh trại. Đợi sau khi công sự phòng ngự bên ngoài pháo đài hoàn thành, sẽ bắt đầu thành lập doanh trại quân đội bên trong pháo đài. Về phương diện bổ cấp hậu cần, vật tư đều sung túc, hơn nữa còn đang trong quá trình vận chuyển đến pháo đài. Khắp nơi đều diễn ra bình thường. Việc cung cấp hậu cần do Khắc Lôi Tư Ba nguyên soái phụ trách. Tình huống cụ thể sẽ do ông ta báo cáo.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc chuyển hướng đến Khắc Lôi Tư Ba. Khắc Lôi Tư Ba lập tức thuật lại tình huống bổ cấp ở hậu cần của liên quân. Để cho đại chiến có thể kéo dài, tình hình vật tư phải được chuẩn bị cực kì sung túc. Chỉ cần còn thông đạo, vật tư từ hậu phương có thể không ngừng cuồn cuộn vận chuyển đến doanh trại bên này. Chiến dịch lần này, liên quân tập trung đến 500 vạn đại quân, kể cả lực lượng Thú nhân bên trong. Nhưng bù lại, hậu phương là cả Long Khi Nỗ Tư đại lục, cho nên vật tư bổ cấp tuyệt đối không phải là vấn đề gì to lớn. Nghe xong 2 vị nguyên soái báo cáo, Diệp Âm Trúc đưa mắt nhìn An Nhã:
- Tình hình cải tạo hoàn cảnh của tinh linh tộc thế nào? Viễn cổ chi thụ phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành tiến hóa?
An Nhã nói:
- Viễn cổ chi thụ muốn hoàn thành tiến hóa phải mất chừng hơn 10 ngày nữa. Có nước suối Sinh Mệnh cung cấp năng lượng, tốc độ tiến hóa nhanh phi thường. Mặc dù nơi này hoàn cảnh khốc liệt, nhưng cũng có thể cải thiện rõ ràng. Chỉ cần chiến sĩ chúng ta ở trong phạm vi pháo đài sẽ không chịu ảnh hưởng xấu từ môi trường Thâm Uyên này. Sau khi Viễn cổ cho thụ hoàn thành tiến hóa, chiến sĩ cùng ma pháp sư có thể khôi phục lại như bình thường ở Long Khi Nỗ Tư đại lục.
- Tô Lạp.
Diệp Âm Trúc gọi thê tử của mình. Hắn không có mặt thì quân đoàn của hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào do Tô Lạp toàn quyền chỉ huy, do đó nàng cũng có tư cách tham gia hội nghị lần này. Vợ chồng tâm ý tương thông, không đợi Diệp Âm Trúc phát ra câu hỏi, Tô Lạp đã trả lời rất nhanh:
- Căn cứ vào trinh sát của chúng ta, lãnh địa của sinh vật Thâm Uyên gần pháo đài chúng ta nhất chẳng những không có động tĩnh gì mà 15 ngày trước lại lui về vùng đất sâu hơn của Thâm Uyên vị diện. Do hoàn cảnh ảnh hưởng, Giác Ưng kỵ sĩ của chúng ta không xâm nhập xa hơn để do thám tình thế, tránh bị trúng mai phục của kẻ địch.
Diệp Âm Trúc chậm rãi gật đầu, nói:
- Căn cứ vào dấu hiệu từ mấy ngày nay, bốn quốc gia của Thâm Uyên vị diện còn bình tĩnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Ít nhất bọn họ cũng không manh mún phát động tấn công. Chúng ta đột ngột xâm nhập mà bọn họ có thể trong thời gian ngắn phản ứng chính xác, rút toàn bộ sinh vật Thâm Uyên vị diện ở khu vực phụ cận. Điều này cho thấy địch nhân của chúng ta tuyệt không đơn giản. Các vị Nguyên soái phải đề cao cảnh giác, kế hoạch của chúng ta không đổi. Giác Ưng kỵ sĩ tiếp tục tuần tra. Tất cả các quân đoàn đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
- Rõ.
Chư tướng trong doanh trại đồng loạt hô vang.
- Nguyên soái đại nhân, ta có lời muốn nói.
Ngay lúc này một thân hình cao lớn, đầu trọc bóng lưỡng, trên người toát ra khí thế cường đại, từ chỗ ngồi của mình đi ra, hướng về Diệp Âm Trúc khom người hành lễ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người hắn. Diệp Âm Trúc bình thản nói:
- Hoắc Hoa Đức tộc trưởng, ngài muốn nói gì?
Người vừa bước ra chính là Thần thánh cự long Hoắc Hoa Đức, hắn dù sao cũng là tộc trưởng Long tộc, tự nhiên cũng có quyền tham gia hội nghị này.Hoắc Hoa Đức vẻ mặt bình thản, tựa hồ như đã quên cừu hận giữa Long tộc và Cầm Thành:
- Nguyên soái đại nhân, Long tộc chúng ta từ khi tiến vào Thâm Uyên vị diện đến nay chưa hề lập công cũng chưa hề tham gia hành động gì của quân đội. Ta xin thỉnh cầu Nguyên soái đại nhân cho chúng ta gia nhập biên chế một quân đoàn nào đó. Thân là Long tộc, nỗ lực chiến đấu vì bình an của Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng là chuyện mà chúng ta phải làm.
- A?
Nhìn Hoắc Hoa Đức nghĩa khí đầy mình, Diệp Âm Trúc không khỏi bất ngờ:
- Vậy tộc trưởng muốn gia nhập vào biên chế của quân đoàn nào?
Hoắc Hoa Đức không hề nghĩ ngợi nói ngay:
- Long tộc chúng ta có thể phi hành trên không thời gian dài, đối với các hoàn cảnh phức tạp sức đề kháng đều rất mạnh. Thâm Uyên vị diện này hoàn cảnh khốc liệt nhưng đối với chúng ta mà nói căn bản không là cái gì. Ta thấy trong quân đoàn chiến đấu của hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào cũng có Long tộc. Ta nghĩ nếu chúng ta gia nhập, quân đoàn này thực lực sẽ càng trở nên hùng hậu. Phòng ngự Cầm Đế hào sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút. Mà như vậy chúng ta cũng có thể theo Cầm Đế hào mở đường, phát huy tác dụng hữu ích của Long tộc chúng ta.
Nhìn Hoắc Hoa Đức trong đáy mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một đạo ngân quang nhàn nhạt, người khác có thể không nhận thấy sự biến đổi trong linh hồn của Hoắc Hoa Đức. Nhưng từ khi nhận được linh hồn của Thần Long Vương rót vào, linh hồn của Diệp Âm Trúc nhạy cảm hơn xưa không biết bao nhiêu lần.
Hắn rõ ràng phát hiện, ngay lúc Hoắc Hoa Đức nói chuyện, tâm tình của hắn ta phát ra một tín hiệu tham lam rất mỏng manh. Cho dù Hoắc Hoa Đức che giấu rất khéo, nhưng làm sao có thể qua mặt được Diệp Âm Trúc.
- Không được. Ta không đồng ý.
Tô Lạp lên tiếng. Nàng lạnh lùng nhìn Hoắc Hoa Đức, nói:
- Đội quân Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào đã tập phối hợp với nhau rất lâu, thanh viên mới tùy tiện gia nhập, chẳng những không có ích lợi gì cho việc tăng cường chiến đấu, có khi lại còn là gánh nặng.
Hoắc Hoa Đức cả giận nói:
- Ngươi bảo Long tộc chúng ta là gánh nặng? Chẳng lẽ ngươi chỉ cần dựa vào quan hệ gia đình mà có thể trở thành thống soái quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào, Long tộc chúng ta lại không có thể gia nhập hay sao?
Ánh mắt Tô Lạp lóe tử quang, nhạt giọng nói:
- Ngươi nói ai dựa vào quan hệ gia đình?
Hoắc Hoa Đức khinh thường bĩu môi, cũng không nói gì nhưng nhìn ánh mắt hắn đảo qua trước người Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp, ai cũng hiểu ý tứ trong đó. Tô Lạp vừa định lên tiếng nói thêm điều gì, liền bị Diệp Âm Trúc ngăn lại. Diệp Âm Trúc mỉm cười, từ ghế thủ tịch đứng lên, chậm rãi tiến tới trước mặt Hoắc Hoa Đức:
- Tốt lắm, nếu Hoắc Hoa Đức tộc trưởng đối với thánh chiến có lòng nhiệt huyết như thế, ta làm sao có thể cự tuyệt đây? Bắt đầu từ hôm nay, ngài và toàn thể tộc nhân đều gia nhập quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào, nghe theo sự chỉ huy của Hạm trưởng là Tô Lạp. Bất quá, ta phải nhắc nhở một chút, ta không hy vọng nghe thấy những từ kiểu như quan hệ gia đình hay đại loại như vậy. Ta nghĩ, ngài có thể hiểu ý ta.
Trong phút chốc, hai mắt Diệp Âm Trúc đã hóa thành màu bạc, Hoắc Hoa Đức hoảng sợ phát hiện, thân thể mình cũng đã mất đi năng lực hành động. Điều đó cũng không phải là do ma pháp nguyên tố hay do đấu khí tập trung mà chính là thuần túy tinh thần phong ấn.
Diệp Âm Trúc đứng đó, trong tích tắc dùng tinh thần lực khổng lồ của mình, trực tiếp phong tỏa linh hồn lạc ấn trong tinh thần chi hải của Hoắc Hoa Đức. Mặc dù chỉ bất động trong giây lát, thân thể Hoắc Hoa Đức đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng vị Thần thánh cự long cường hãn này cảm giác rõ ràng được trên người mình đã lấm tấm một lớp mồ hôi. Hắn trở nên cường đại như vậy từ lúc nào? Trong lòng chấn động không ngừng, Hoắc Hoa Đức đối với Diệp Âm Trúc càng khắc sâu một tầng sợ hãi.
- Tộc trưởng, ngài nghe ta nói rõ không đó?
Tất cả mọi người ở đây, trừ một số ít ra, hầu hết đều không cảm giác được biến hóa vi diệu xảy ra giữa một người cùng một rồng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Hoắc Hoa Đức trong lòng thầm nhủ, dù sao mục đích cũng đã đạt được. Bây giờ lui một bước cũng không thiệt thòi gì, cao giọng nói:
- Rõ, thưa Nguyên soái đại nhân, ta sẽ hoàn toàn nghe lệnh của Hạm trưởng Tô Lạp.
Diệp Âm Trúc trở về ghế chỉ huy, trầm giọng nói:
- Mọi người, bây giờ dựa theo kế hoạch, chúng ta tiến hành lập sa bàn phòng ngự.
Một tòa sa bàn thật lớn được 12 chiến sĩ cường tráng khiêng ra. Sa bàn trước mắt chính là mô phỏng theo hình pháo đài Long Khi Nỗ Tư. Các tướng vây quanh sa bàn, Diệp Âm Trúc bắt đầu dựa vào sa bàn chỉ cách bày bố các hệ thống phòng ngự, sau đó lại chỉ nơi bố trí, vạch ra kế hoạch phòng ngự cụ thể. Tất cả hình như đã được khắc sẵn trong đầu Diệp Âm Trúc, từng mệnh lệnh liên tiếp nhau phát ra. Ngay cả 6 vị Pháp Lam tháp chủ cũng thuộc quyền chỉ huy của hắn. Hội nghị kéo dài 2 canh giờ mới chấm dứt. Ngay khi các tướng lĩnh mệnh lui về chuẩn bị. Soái trướng chỉ còn lại hai người đứng trước sa bàn suy tư, không ai khác chính là Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ.
- Tên thằn lằn kia rõ ràng không có hảo tâm, chẳng lẽ ngươi điểm ấy cũng nhìn không ra hay sao?
Tiểu Long Nữ thản nhiên nói. Linh hồn lực của nàng so với Diệp Âm Trúc mạnh hơn nhiều. Diệp Âm Trúc có thể cảm giác được, đương nhiên nàng cũng có thể. Mặc dù là con gái của Thần Long Vương, nhưng Tiểu Long Nữ cũng không có quyền gì bên cạnh DIệp Âm Trúc. Trong thời gian mấy năm chuẩn bị chiến dịch này, nàng đã xác lập vị trí của mình rất rõ ràng. Diệp Âm Trúc là thống soái liên quân, nàng là phụ trách bảo vệ an nguy của hắn. Cho nên danh nghĩa là Tiểu Long Nữ địa vị rất cao nhưng trên thực tế nàng chỉ được xem như thị vệ của Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc cười nhạt:
- Hắn có bao nhiêu năng lực gây rối đây? Hắn biết tính kế ta chẳng lẽ ta lại không biết làm ngược lại? Nàng nói đúng, hắn chỉ là một con thằn lằn to xác. Đám Rồng phương tây thống trị đại lục này cũng đã tới lúc kết thúc sự cao ngạo của chúng rồi.
Tiểu Long Nữ ngây ra một chút:
- Ngươi định làm thế nào?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:
- Ta chẳng cần làm gì cả, hết thảy thuận theo tự nhiên là được rồi.
Trong suốt thời gian ba tháng kế tiếp, liên quân Long Khi Nỗ Tư ngoại trừ Giác Ưng Kỵ sĩ đoàn chuyên trách trinh sát đi ra ngoài, còn lại không chút khuếch trương cũng không có động tĩnh gì xâm nhập Thâm Uyên vị diện. Chỉ là quanh quẩn ở khu vực pháo đài Long Khi Nỗ Tư.
Trong thời gian hơn bốn tháng, Viễn cổ chi thụ đã hoàn toàn phát huy hiệu quả. Bất luận hoàn cảnh bên ngoài khắc nghiệt thế nào, pháo đài Long Khi Nỗ Tư cũng tựa như một bức tường thành ngăn trở toàn bộ chướng khí ở bên ngoài, khí tức tự nhiên khổng lồ thậm chí còn từ trong pháo đài tản mát ra ngoài, từ từ cải tạo hoàn cảnh. Bên trong pháo đài so với thế giới nhân loại hoàn toàn không có gì bất đồng.
Với sự cố gắng của hơn trăm vạn nhân công. Các hạng mục kiến trúc của pháo đài Long Khi Nỗ Tư đã hoàn thành toàn bộ. Các loại công cụ thủ thành cũng đã làm xong, trăm vạn nhân công cũng đã rút về Long Khi Nỗ Tư đại lục. Chỉ để lại 10 vạn công nhân của Cầm Thành phụ trách gia cố pháo đài và duy trì hệ thống phòng ngự. Thâm Uyên vị diện có thể rất nhẫn nại nhưng Diệp Âm Trúc lại càng nhẫn nại hơn. Trong thời gian mấy tháng này, không ít Quân đoàn trưởng đưa ra đề nghị chủ động xuất kích nhưng đều bị Diệp Âm Trúc bác bỏ. Hắn rốt cục là chờ đợi điều gì?
Hoắc Hoa Đức cùng toàn thể tộc nhân của hắn cũng đã gia nhập quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào.Vừa mới bắt đầu, Hoắc Hoa Đức vô cùng đắc ý, rốt cục có thể danh chính ngôn thuận tới gần Cầm Đế Hào. Chỉ cần mình có thể ăn trộm được con tàu vĩ đại này, trở thành của riêng, địa vị của Long tộc tại Đại lục nhất định tăng lên không ít, cho nên hắn vẫn rắp tâm rình chờ cơ hội ra tay.Trong pháo đài này, Hoắc Hoa Đức tự nhiên không dám làm trò gì, hắn không phải kẻ ngu, nơi này có hơn mười vạn đại quân Cầm Thành, hắn cũng nếm mùi qua rồi, tự nhiên không dễ dàng động thủ. Hắn đang đợi chiến tranh nổ ra, chỉ cần có chiến tranh, hết thảy đều trở nên có thể. Cho nên trong khoảng thời gian này Hoắc Hoa Đức là người mong chờ chiến tranh nhiều nhất, chủ động đưa ra đề nghị xuất chiến nhiều nhất.
Nhưng theo thời gian trôi, Hoắc Hoa Đức phát hiện có điểm không đúng, tộc nhân của hắn dường như cùng đám rồng đã đầu hàng Cầm Thành càng ngày càng thân cận. Đám Long tộc này trước kia đều là người trong tộc, thậm chí có một số còn có quan hệ thân thích. Hoắc Hoa Đức phát hiện, tộc nhân của mình mỗi ngày đều ăn các loại thực phẩm tươi ngon nhất, trên người cũng đã có một số trang bị phòng ngự. Hắn hỏi ra mọi người đều trả lời rất đơn giản, Long tộc trực thuộc quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào tặng lẫn nhau. Điều làm cho Hoắc Hoa Đức bực mình nhất chính là mỗi ngày thức ăn mà tộc nhân của hắn sử dụng so với đồ ăn của hắn thì cao cấp hơn nhiều. Nhìn tộc nhân đều ăn tuyết ngư đưa tới từ Long Khi Nỗ Tư đại lục, bản thân mình phải ăn lương khô canh nguội tầm thường, lửa giận trong lòng Hoắc Hoa Đức bốc lên ngùn ngụt.Nhưng hắn thân là tộc trưởng, không thể đi xin ăn tộc nhân của chính mình được. Cũng chỉ còn một cách, chính là hướng đến cấp trên của mình là Hạm trưởng Tô Lạp, thống soái của quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế Hào kháng nghị. Tô Lạp trả lời tuyệt diệu, cũng hết sức đơn giản. Ngài là Thần thánh cự long đâu cần gì phải ăn ngon? Không bằng đem thức ăn đó cấp cho tộc nhân để có cơ hội đề cao thực lực. Hơn nữa, thân là thống soái, ngài cũng nên nêu gương chịu đựng khó khăn, có tác dụng nâng cao sĩ khí quân đội.
Hoắc Hoa Đức muốn hỏi Tô Lạp ngươi là ăn cái gì, nhưng Tô Lạp ăn uống nghỉ ngơi đều ở bên trong Cầm Đế Hào. Hắn tuyệt đối không thể xâm nhập. Từ khi hắn gia nhập quân đoàn tới nay, bên cạnh Tô Lạp có thêm 2 Bạch Kim Bỉ Mông. Diệp Âm Trúc giải thích rất đơn giản, Cầm Đế Hào quan trọng nhất là Hạm trưởng, do đó an toàn của Tô Lạp rất trọng yếu, muốn tăng thêm an toàn thì phải có thần thú hộ vệ là điều tất nhiên. Hoắc Hoa Đức cho dù cuồng ngạo vào thực lực bản thân cũng không có tự tin đánh nổi hai Bạch Kim Bỉ Mông cùng lúc. Cho nên hắn không thể xâm nhập Cầm Đế Hào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Hoắc Hoa Đức phiền muộn cũng có nguyên nhân, thân là thành viên của quân đoàn Hàng không mẫu hạm nhưng đãi ngộ so với các tộc chiến sĩ khác cũng chẳng có gì khác biệt. Mà là tộc trưởng của Long tộc tham gia quân đoàn, đãi ngộ của hắn còn không bằng Long tộc phổ thông. Với tính cách cao ngạo của hắn làm sao chịu nổi cách đối xử như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều không tìm ra lý do đề phát tác. Vì thế hắn từng tự mình đi tìm Diệp Âm Trúc nhưng Diệp Âm Trúc giải thích rất đơn giản. Long tộc mặc dù gia nhập quân đoàn Hàng không mẫu hạm nhưng mức đãi ngộ này không thuộc liên quân chi trả mà là do Cầm Thành tự thân chi trả.
Các món trang bị tộc nhân của hắn thu được dĩ nhiên cũng không phải do liên quân trang bị mà là do Long tộc tặng lẫn nhau. Về phần vì sao không ai cho tộc trưởng món gì, Diệp Âm Trúc cũng chỉ đành nói cho hắn biết tình huống thế này mặc dù là thống soái hắn cũng không cách nào thay đổi. Ngầm trong đó là ý bỡn cợt, ai bảo ngươi nhân phẩm quá tệ cho nên chẳng ai thèm tặng thứ gì cho ngươi.
Quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào, hai tộc nhân Long tộc rảnh rỗi đang nói chuyện. Một Ngân long Cầm Thành nói với một Ngân long Long tộc:
- Huynh đệ, cho ngươi nếm thử món này một chút.
Vừa nói vừa lấy ra một bình thủy tinh.Ngân long Long tộc tò mò đón lấy, chỉ thấy bình thủy tinh trong suốt có chất lỏng màu vàng lóng lánh bên trong:
- Lão ca, đây là món gì thế? Nhìn có vẻ thật sự rất hấp dẫn!
- Không biết à, món này gọi là dầu cá biển sâu A Lạp Tư, nghe nói chỉ có vùng lạnh nhất của Cực Bắc Hoang Nguyên mới có loại tuyết ngư chiết xuất ra dầu này được. Một cân này so với một cân vàng còn giá trị hơn nhiều lần. Ăn được thứ này, đối với việc phát triển não của Long tộc chúng ta có rất nhiều hữu ích. Nhất là trong việc tăng cường tinh thần lực.
- So với vàng còn quý hơn à? Ngươi làm sao có được? Lúc trước ngươi bị Cầm Thành bắt giữ chẳng phải toàn bộ tài sản đều lưu lại Long tộc hay sao?
Ngân long Cầm Thành khinh thường hừ một tiếng:
- Chút xíu tài sản đó nói làm gì, giờ có cho ta cũng không thèm lấy. Lúc trước bị Cầm Thành bắt làm tù binh ta quả thật cũng rất phẫn nộ, tâm tình cũng rất phiền muộn, không biết Cầm Thành định xử lý chúng ta thế nào. Sau này bị bọn họ uy hiếp tính mạng bắt tuần phục, chúng ta cũng chỉ tưởng rằng họ muốn nô dịch Long tộc mà thôi. Mãi đến bây giờ ta mới hiểu được, trở thành tù binh của Cầm Thành là một chuyện may mắn hạnh phúc thế nào.
- Cái gì? Bị bắt làm tù binh là hạnh phúc?
Ngân long Long tộc nhìn tộc nhân của mình, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
- Không rõ à. Biết ngay là ngươi không hiểu được. Hắc hắc, Cầm Thành chúng ta cực kì giàu có. Bây giờ trên toàn đại lục còn ai không biết sự giàu có của Cầm Thành chúng ta. Cho dù Pháp Lam cũng không có cách nào so sánh được. Ngươi thấy món dầu cá biển sâu này không? Toàn bộ Ngân long tộc tại Cầm Thành đều được cấp miễn phí. Ta còn không ít ở nhà, ngươi cứ yên tâm ăn đi. Huynh đệ, không phải ta tự khoe, cuộc sống của ta tại Cầm Thành so với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Chẳng những cuộc sống vui thú, hơn nữa cấp trên cực kì ưu đãi chúng ta, mặc dù huấn luyện quân đội gian khổ một chút nhưng thức ăn của chúng ta bây giờ ngày xưa ta nằm mơ cũng không nghĩ tới nổi. Tại Cầm Thành chúng ta ăn mỗi ngày đều là thực vật trân quý. Chuyện khác không nói, còn nhớ lúc trước khi rời Long tộc không, ma pháp của ngươi so với ta còn mạnh hơn một giai, bây giờ ngươi xem, vảy trên ngươi ta đều xuất hiện màu tím, thực lực đã đạt cửu cấp đỉnh phong. Ngươi mấy năm nay vẫn dậm chân tại chỗ không có tiến bộ chút nào. Nói thẳng ra bây giờ ngươi gặp ta tại chiến trường thì chỉ có ăn cám thôi đừng nói đến chuyện được húp cháo loãng đâu.
Vừa nói, Ngân long Cầm Thành vừa lắc lắc các trang bị trên người. Long trảo đều mang theo móng phụ cứng rắn cùng ma pháp bảo thạch lóng lánh, vị trí yếu nhược của Long tộc là cổ và trái tim đều có trang bị áo giáp phòng hộ đặc thù dành riêng cho Long tộc.
Trên áo giáp này có Ma pháp trận chỉ chuyên thiết kế riêng cho Long tộc, dưới tác dụng của Ma pháp trận này, pháp thuật Ngân long thi triển chỉ tiêu hao có 2/3 bình thường nhưng uy lực không hề giảm chút nào. Ngân long Long tộc nhìn trang bị sáng ngời trên người tộc nhân của mình, ánh mắt tràn ngập hâm mộ, than một tiếng:
- Ngươi cũng biết đó, lão già Hoắc Hoa Đức kia tham lam keo kiệt vô cùng, có thứ gì hay đều giữ rịt lại cho mình, thậm chí còn muốn lấy cả tài vật của chúng ta nữa, chỉ là hắn không có khả năng thôi. Sớm biết thế này, lúc đó ta cũng sẽ không chạy nhanh như vậy, bị bắt làm tù binh cùng với ngươi xem ra còn tốt chán.
- Hắc hắc, đây gọi là đồng tộc bất đồng mệnh đấy! Cuộc sống tại Cầm Thành đích thực rất tuyệt với, bất kì chủng tộc nào cũng không bị kì thị. Tất cả mọi người là quan hệ bình đẳng, còn hơn trước kia phải canh cánh đề phòng tộc nhân mạnh hơn mình ăn hiếp. Cầm Đế đại nhân của chúng ta lần này là thống soái liên quân, sau này thánh chiến chấm dứt, địa vị của Cầm Thành chúng ta sợ rằng ngay cả Pháp Lam cũng không sánh nổi. Ngươi có thấy Cầm Đế Hào mà chúng ta hộ vệ hay không, đó là vũ khí tối mật của Cầm Thành. Uy lực của nó, sau này ngươi mà thấy chắc chắn sẽ hiểu. Lão già Hoắc Hoa Đức kia đối với Cầm Thành tràn ngập địch ý là cực kì ngu xuẩn. Hừ, Long tộc dưới sự dẫn dắt của lão ta chỉ có suy sụp mà thôi. Nếu ngày nào đó lão ta manh động gây chuyện với Cầm Thành tiếp, không phải ta nói dóc, huynh đệ à, lúc đó ngươi phải mau chóng cao chạy xa bay. Chỉ cần một Cầm Đế Hào là có thể tiêu diệt cả Long tộc chúng ta rồi.
- Cầm Đế Hào thật sự kinh khủng vậy sao?
- Không lâu nữa đâu ngươi cũng sẽ biết thôi. Ta nhiều lời cũng không hay lắm. Trăm nghe không bằng một thấy. Ta bây giờ đã hoàn toàn tin rằng Cầm Đế đại nhân là Ngoại tịch Thần thánh cự long, cũng là Thần thánh cự long trong lòng Cầm Thành Long tộc chúng ta. Ngài mới là tộc trưởng của chúng ta. Chỉ có dưới sự dẫn dắt của Cầm Đế đại nhân, Long tộc chúng ta mới có thể trở nên hùng mạnh.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện trong mỗi lần trao đổi. Từ trong tiềm thức, Long tộc quân đoàn của Hàng không đã bắt đầu xảy ra một số biến hóa rất nhỏ. Toàn thể biến hóa này hoàn toàn do Tô Lạp một tay khống chế.
Trong Soái trướng, Diệp Âm Trúc sắc mặt âm trầm đứng ở giữa, chung quanh hắn là năm vị Phó soái cùng sáu vị Tháp chủ Pháp Lam. Đây chính thức là các vị lãnh đạo cao nhất của liên quân lần này. Quang Minh Tháp chủ Áo Bố Lai Ân lên tiếng:
-Âm Trúc, chúng ta tới Thâm Uyên vị diện này đã 5 tháng. Thời gian dài như vậy, Thâm Uyên vị diện lại làm ra vẻ không biết chúng ta đã đến, không có phản ứng gì. Chuyện này là rất bất thường. Chúng ta có nên hay không chủ động công kích, cho dù chỉ là thử thăm dò động tĩnh của đối phương thôi?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tình thế trước mắt đối với chúng ta bất lợi, cũng là tình huống xấu nhất mà chúng ta dự kiến. Nếu ta đoán không sai, bốn quốc gia Thâm Uyên nhất định đã thỏa hiệp gì đó. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chuẩn bị quân đội, thực hiện chiến dịch tổng tấn công nhằm vào chúng ta. Sinh vật Thâm Uyên này trí tuệ so với chúng ta không hề thua kém. Đối với liên quân chúng ta có hai loại tình huống bất lợi nhất, một là lúc chúng ta mới tới, căn cơ chưa ổn định bọn chúng đột ngột phát động công kích, nhưng chúng ta căn bản không cho bọn chúng cơ hội này. Sau khi phát hiện không thể ngăn cản chúng ta thành lập pháo đài, cũng không có đủ binh lực đột kích, bọn chúng cũng không có lãng phí lực lượng. Chính là muốn tập trung binh lực đối chiến cùng chúng ta, một trận phân thắng bại. Đây là tình huống thứ hai. Sáu vị đại sư, lối ra của thông đạo xin phiền các vị trấn thủ để ngăn ngừa Ma vương Thâm Uyên đột kích phá hoại.
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói:
- Đây cũng là việc chúng ta nên làm, có điều giằng co thế này cũng không phải là biện pháp hay. Nếu 4 quốc gia Thâm Uyên vẫn không tiến hành công kích chúng ta, cứ chờ đợi như vậy thì lượng lương thực tiêu hao cũng là rất lớn. Cứ nghĩ thử hơn 500 vạn đại quân tiêu hao mỗi ngày hết bao nhiêu. Trước mắt hệ thống phòng ngự của toàn quân đã hoàn toàn chuẩn bị tốt. Thâm Uyên vị diện không đến tấn công, cho dù sau lưng chúng ta có cả Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng sợ rằng cầm cự thời gian dài không nổi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, nhưng 4 quốc gia Thâm Uyên vị diện so với chúng ta còn gấp gáp hơn. Tùy tiện xuất kích chỉ làm chúng ta tổn thất vô ích. Pháo đài rốt cục đã hoàn thành, nơi này có Viễn cổ chi thụ bảo chướng, chiến sĩ của chúng ta có thể phát huy chiến đấu lực tối đa. Chúng ta không nên lãng phí ưu thế mà bản thân mình hết sức vất vả mới tạo dựng được. Mặc dù phản ứng của Thâm Uyên vị diện làm cho chúng ta dù đoán đúng cũng khó có cách đối phó hoàn mỹ nhưng ta nghĩ kế hoạch ban đầu không nên thay đổi, chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi thêm.
Tây Đa Phu cùng Khắc Lôi Tư Ba hai vị Phó soái đồng thời gật đầu, Tây Đa Phu nói:
- Ta ủng hộ đề nghị của Nguyên soái, Thâm Uyên sinh vật đã không vội, chúng ta cũng không thể vội. Chiến sĩ của chúng ta nếu tử trận, sẽ bị địch nhân thôn phệ trở thành lực lượng cho bọn họ. Tình huống như vậy sẽ làm gia tăng nguy hiểm cho quân ta.
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Ta cũng ủng hộ ý kiến của Nguyên soái nhưng chúng ta có thể nghĩ một vài biện pháp gì để ép Thâm Uyên quốc gia không thể nhẫn nhịn bắt buộc phải phát động công kích chúng ta hay không? Dù sao chúng ta bây giờ chiếm thông đạo nhưng nói cho cùng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến ích lợi các quốc gia của Thâm Uyên. Chỉ giống như là một cái móng tay trong mảnh đất này mà thôi.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Điểm này ta cũng từng nghĩ tới. Nếu bọn họ không tới công kích, được, ta sẽ cho bọn chúng chút ít kinh hãi. Bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ từ từ khuếch trương lĩnh vực. Ta không tin dưới tình thế như vậy mà bốn quốc gia Thâm Uyên vị diện này còn giữ được trạng thái bình tĩnh.
Ngày tiếp theo, Viễn cổ chi thụ vốn đã đình chỉ sinh trưởng nửa tháng lại bắt đầu phát triển. Lúc này đây, sinh mạng khí tức mà nó phát ra còn mạnh mẽ hơn trước gấp bội.
Khí tức tự nhiên khổng lồ dễ dàng tản ra toàn bộ phạm vi dải bình nguyên, bắt đầu lan tràn khắp bốn phương với tốc độ kinh người. Quả thật, Viễn cổ chi thụ một khi tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ, khí tức tự nhiên mà nó phóng thích ra sẽ bao trùm diện tích tăng hơn so với lúc trước tới gần 10 lần. Đối với việc cải thiện hoàn cảnh tác dụng càng thêm to lớn. Mặc dù không đạt tới trình độ như Pháp Lam cung cấp Ma pháp nguyên tố khổng lồ cho Ma pháp sư tu luyện nhưng dưới cuộc sống thích hợp này, tất cả chiến sĩ, đặc biệt là chiến sĩ thuộc Tinh linh tộc, chiến đấu lực đều có điểm tăng mạnh. Vĩnh hằng chi thụ tiến hóa tốc độ so với Viễn cổ chi thụ còn nhanh hơn rất nhiều. Nguyên nhân đơn giản, nó được sinh mạng lực của Diệp Âm Trúc toàn lực chi trì. Trải qua tẩy lễ của linh hồn chi hỏa Thần long vương, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân khống chế sinh mạng phóng thích cho nên không cần đem máu nhập vào thân cây như trước kia, chỉ cần không ngừng thúc giục sinh mạng lực là đã đủ để trợ giúp Viễn cổ chi thụ hoàn thành tiến hóa. Cả quá trình tiến hóa chỉ kéo dài hơn mười ngày. Mười ngày sau, toàn bộ khu vực chung quanh pháo đài đã biến thành một mảnh đất có sự sống.
Vĩnh hằng chi thụ sau khi tiến hóa, trong vòng khí tức tự nhiên của nó bao phủ, không khí y như trong rừng rậm, ngay cả bầu trời cũng chịu ảnh hưởng, tất cả trở nên hài hòa, mặt đất đã bị ám nguyên tố bào mòn từ bao nhiêu năm nay, không còn dấu tích sự sống, chỉ còn đá khô cằn đã bắt đầu sinh sôi thành Kim cương thạch. Việc này làm cho thủ lãnh các quốc gia tham dự liên quân hết sức kinh hãi nhưng nó quả là một món tài phú cực lớn
Công kích Thâm Uyên vị diện vốn là không có lợi ích trực tiếp nhưng từ khi thấy Kim cương thạch xuất hiện, cuộc thánh chiến lại trở thành cuộc chiến đoạt tài nguyên. Trong lúc nhất thời, sĩ khí đã hơi chùng xuống sau mấy tháng yên lặng lại đột ngột bùng lên với tốc độ ghê gớm. Vĩnh hằng chi thụ không hổ là chí bảo của Tinh linh tộc. Sau khi hoàn thành tiến hóa, hiệu quả cải thiện hoàn cảnh cực kì rõ rệt, không chỉ khí tức trong phạm vi bao phủ của nó, ngay cả khí ô nhiễm mang chất độc bên ngoài xâm nhập vào trong hết thảy đều bị tịnh hóa. Giác Ưng Kỵ Sĩ phụ trách trinh sát phát hiện, cho dù ở phía ngoài phạm vi bao phủ của Vĩnh hằng chi thụ, chỉ cần không quá xa, không khí đều hết sức trong lành