Cấm Đình

Chương 149: 149: Danh Tướng




Màn khôi hài diễn ra trên đại điện hôm qua, cuối cùng hạ màn ở Lương Vương dưỡng thương do bị đánh, phò mã bị xử phạt tước đi vương tước.

Sau đó, chiếu lệnh triệu hồi Địch Nhân Kiệt cùng chiếu lệnh điều nhiệm Thái Bình nhậm chức Xuân Quan thượng thư được Loan Đài đưa ra cùng lúc.
Thái Bình cần thế lực của chính mình, tuy hơn phân nửa quan viên Công Bộ đều là người do nàng đề bạt lên, nhưng lại không cầm binh, cũng không tham chính, những người này có làm thật sự nhiều chuyện, đạt được cũng chỉ là dân vọng.
Thái Bình ra vẻ suy yếu, ngày thứ hai được người đỡ về phủ công chúa, nàng nhân cơ hội đuổi cung tì trở về phục mệnh.

Chờ cung tì đi rồi, không lâu sau đó nàng sai người đóng cửa tẩm điện, đứng dậy đi đến kỷ án, mở rộng giấy Tuyên Thành, cầm bút viết liên tiếp vài cái tên lên đó.
Diêu Sùng.
Người này văn võ song toàn, hiện giờ là hạ quan lang trung, nhậm chức Binh Bộ.
Thái Bình nhớ lại công trạng của người này ở đời trước, nếu như cái chết của Võ Tam Tư không làm thay đổi hướng đi của người này, hẳn là mấy năm nữa hắn sẽ làm Tể Tướng, sau đó kiêm nhiệm Trường Sử của tứ ca Lý Đán, trở thành người của tứ ca.
Nếu có thể trước một bước thu để mình dùng, ngày nào đó người này tuyệt đối sẽ là trợ thủ đắc lực giúp đỡ việc trị quốc.
Tống Cảnh.
Người này hiện nay là Trung Thư Xá Nhân, tính tình chính trực, coi trọng bá tánh.

Thừa dịp a nương chưa phát hiện ra tài năng của hắn, Thái Bình nghĩ, hẳn là tiên hạ thủ vi cường, điều người này đến Xuân Quan làm phụ tá cho nàng trước.
Nghĩ đến đây, Thái Bình chú thích ở trên tên của hai người nọ, trước thu Tống Cảnh, sau thu Diêu Sùng, nếu có thể làm hai người này trở thành hai tướng trái phải, vậy thì thịnh thế liền có hi vọng.
Về phần Thôi Thực……
Xuất thân của người này là học sĩ của Bắc Môn, tuy có tài văn chương, nhưng năng lực lại không theo kịp hai người trên.

Chỉ là người này yếu ớt, dễ thu thập nhất.


Trong triều đình, nên có người làm được việc, cũng nên có loại người dễ dàng lung lạc phụ họa theo, kể từ đó, thao túng dư luận triều đình liền không cần Thiên Tử phải tự mình ra tay.
Trương Giản Chi.
Năm trước bởi vì làm a nương tức giận, bị a nương điều nhiệm đến Kinh Châu.

Người này là trung thần của Lý Đường, đời trước Thần Long Chính Biến hắn cũng có quan hệ.

Chỉ tiếc là, sau khi thành công, vẫn bị Võ Tam Tư vu hãm bãi bỏ tướng vị, muộn phiền mà chết trên đường lưu đày.
Đời này, Võ Tam Tư không còn, nếu dùng người này đúng cách, nhất định có thể trở thành thủ lĩnh xuất sắc trong việc khôi phục Lý Đường.
Đúng, còn có một người!
Thái Bình nghĩ tới một người khác, Trương Thuyết.

Khoa cử năm nay, người này sẽ đưa ra thượng sách hàng đầu trong số hiền lương tại khoa thi.

Đời trước người này cũng là chí giao hảo hữu của nàng cùng Uyển Nhi, cuối cùng bởi vì án huynh đệ họ Trương mưu hại Ngụy Nguyên Trung, bị a nương lưu đày đến Lĩnh Nam.
“Năm nay……” Thái Bình đặt bút lông xuống, dời trương giấy Tuyên Thành về phía ánh nến để thiêu hủy, nàng cần phải liệt kê ra tính tình cùng yêu thích của những người này một lần nữa, hốt thuốc chữa đúng bệnh, mới có thể thu hết vào trong tay.
Đúng lúc này, cung tì ngoài điện bỗng nhiên mở miệng nói: “Thượng Quan đại nhân, điện hạ không khoẻ, đang nghỉ ngơi, xin đại nhân đến thiên điện chờ một lát.”
“Cũng được.” Uyển Nhi chỉ kịp nói ra một câu này, liền nghe bên trong vang lên thanh âm của công chúa.
“Bổn cung đã tỉnh.” Thái Bình nhanh chóng chạy đến bên giường, đỡ cái trán ra vẻ khó chịu, lúc này mới nói tiếp, “Thượng Quan đại nhân, tiến vào nói chuyện đi.”
Vốn dĩ trong lòng Uyển Nhi đã không chua như vậy, nhưng sau khi đẩy cửa tiến vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy bộ dáng thương tâm kia của công chúa, cảm xúc chua xót trong đáy lòng lại dâng trào.
“Phò mã đã bình yên về phủ, điện hạ cứ yên tâm.”
Nghe thấy câu nói giấu giếm sát khí của Uyển Nhi, Thái Bình ngửi được một mùi chua đầy ghen ghét, nàng nhịn cười nói: “Bình yên trở về là tốt rồi.”

Lần này Uyển Nhi không chỉ có ghen tuông, còn có một tia tức giận.
“Công chúa nghe chỉ!” Nói xong, nàng không đợi Thái Bình quỳ xuống tiếp chỉ, liền ào ào mở chiếu lệnh ra, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ mà chắn ở giữa nàng cùng nàng ấy.
Thái Bình nhìn thấy nàng đã thật sự nổi giận, lúc quỳ xuống đất lãnh chỉ, nhanh chóng nghĩ đến lát nữa nên dỗ dành nàng như thế nào.
“Thần, tiếp chỉ.” Thái Bình nghiêm túc trả lời.
“Công chúa kiêu căng, nên học lễ chế, điều nhiệm Xuân Quan thượng thư……” Uyển Nhi đọc chiếu lệnh, giận thì có giận, nhưng nghĩ đến công chúa đã nhiều ngày chịu đựng hàn chứng, lại bị người ta mưu hại suýt nữa đánh mất trinh tiết, nàng nghĩ, nàng tựa hồ nên an ủi công chúa vài câu.
Đợi chiếu lệnh được tuyên xong, Thái Bình cung kính tiếp nhận chiếu lệnh bằng hai tay, lại không có ý đứng dậy.
Uyển Nhi ho nhẹ hai tiếng, ý bảo Thái Bình có thể đứng lên.
Thái Bình vẫn quỳ như cũ, một tay cầm chiếu lệnh, một tay duỗi đến trước, nắm nắm góc váy của Uyển Nhi, lẩm bẩm: “Chính là Uyển Nhi muốn ta đi xem Võ Du Kỵ mà……”
Lại vẫn là Thượng Quan Uyển Nhi nàng sai rồi?!
Uyển Nhi phất tay Thái Bình, Thái Bình liền để cho nàng ấy đánh một cái thật vang, không tránh không né.
“Đứng lên!” Uyển Nhi biết nàng ấy bắt đầu chơi xấu, “Vẫn luôn quỳ, còn ra thể thống gì!”
“Đây là gia quy, tất nhiên là thể thống.” Thái Bình quỳ dịch về trước vài bước, cười nói, “Đánh một chút, nguôi giận không?”
Lúc này Uyển Nhi mới bừng tỉnh, mới vừa rồi Thái Bình lẩm bẩm một câu kia, chính là vì muốn kích nàng ra tay.
“Uyển Nhi.” Thái Bình đột nhiên đứng lên, dang tay ôm nàng thật chặt, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Một giọt nước mắt bổn cung cũng chưa khóc ra được nữa, gào khan vài tiếng liền ngất đi rồi, lúc này đầu còn choáng váng nè.”
Uyển Nhi vội vàng đẩy đẩy Thái Bình, “Điện hạ càn rỡ! Cửa điện còn mở, không nên làm càn!”
“À.” Thái Bình nhìn ra phía ngoài bình phong, cách bình phong, người bên ngoài cũng nhìn không được có chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu Uyển Nhi đã nói, vậy thì nàng cần phải phân phó gì đó, “Bổn cung đau đầu, không chịu được gió lạnh, mau đóng cửa điện lại.”
“Vâng.” Các cung nhân liền đóng cửa điện.
Thái Bình lại giương giọng nói: “Nếu Thượng Quan đại nhân đã tới, vậy thì xoa cho bổn cung một chút đi, thật sự đau đầu quá.” Khi nói chuyện, nàng mỉm cười mà chớp chớp mắt với Uyển Nhi, thanh âm chợt nhỏ xuống, như đang cầu xin, cũng như đang làm nũng, “Không được sao?”
Ngoại trừ Uyển Nhi, ai có thể nhìn thấy công chúa làm nũng như vậy?
Mới đầu Uyển Nhi còn có thể nhịn lại ý cười, nhưng Thái Bình thật sự rất phiền, nhẹ giọng cầu xin vài tiếng “Được không”, khoé miệng Uyển Nhi không tự chủ được mà cong lên một chút.

Lần này bị Thái Bình thu hết vào đáy mắt, phảng phất như được đặc xá, “Xem ra Uyển Nhi đã đồng ý rồi!” Nói xong, nàng đặt chiếu lệnh qua một bên, lôi kéo Uyển Nhi bước nhanh đến mép giường, ấn Uyển Nhi ngồi xuống trước, sau đó nhanh chóng gối lên đầu gối Uyển Nhi, “Xoa một lát thôi.”
Uyển Nhi chần chờ hỏi: “Điện hạ thật sự đau đầu sao?”
“Đầu không đau, là nơi này đau.” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi đặt lên bụng nhỏ của mình, lòng bàn tay Uyển Nhi dán lên, mới biết bụng nhỏ của Thái Bình lúc này lạnh vô cùng.
Uyển Nhi thất kinh hỏi: “Nguyệt sự lại đến nữa?”
“Ừm, tháng này là lần thứ ba.” Thái Bình cười khổ, “Nếu thật sự để Võ Tam Tư thực hiện được, lần này sợ là ta đã chết ở trên xe ngựa.”
Uyển Nhi nghe thấy lời này, đau lòng cực kỳ, đâu còn ghen tuông gì nữa.

Nàng ôn nhu xoa nhẹ bụng nhỏ cho Thái Bình, ủ ấm cho nàng ấy, “Hắn thật sự chết vẫn chưa hết tội.”
Thái Bình cực kỳ yêu Uyển Nhi “tàn nhẫn” mà quan tâm nàng như vậy, nhưng cũng lo lắng nàng ấy mạo hiểm, có chút vô ý thì đầu sẽ rơi xuống đất.

Nàng bỗng nhiên xoay người nằm thẳng ở trên đùi Uyển Nhi, giơ tay vuốt chóp mũi Uyển Nhi một cái, nghiêm túc nói: “Chỉ một lần này thôi.”
“Thần biết phải ứng phó với bệ hạ như thế nào……” Uyển Nhi trấn an Thái Bình, “Điện hạ không cần lo lắng.”
Thái Bình cười nói: “Nếu bổn cung mà thật không lo lắng, Uyển Nhi nhất định sẽ không cao hứng đâu.”
Uyển Nhi nhíu mày, còn chưa kịp nói cái gì, liền bị ngón tay của Thái Bình ôn nhu chặn lại, chỉ nghe Thái Bình dịu dàng nói: “Nàng đó, so với tốn tâm tư để ứng phó a nương, không bằng tốn tâm tư để giúp bổn cung nghĩ xem phải làm như thế nào để thu hết lương tài?”
“Nhậm chức Xuân Quan thượng thư, đây là mở đầu tốt đẹp.” Uyển Nhi đáp đúng sự thật, “Khoa cử lần này, có một người có thể thu dùng.”
“Trương Thuyết.” Thái Bình biết nàng ấy muốn nói đến ai, “Chỉ là, bổn cung còn muốn thêm mấy người.”
Uyển Nhi tự nhiên biết mấy người kia là ai, nàng hiểu ý cười nói: “Trước khi mượn sức mấy người đó, điện hạ không ngại đích thân nghênh đón Địch công về Thần Đô.”
“Địch công phải về đây?!” Thái Bình vốn tưởng rằng năm sau Địch Nhân Kiệt mới có thể trở về, không nghĩ tới Võ Tam Tư chết sớm, thế cục vậy mà sẽ biến động như thế.
Uyển Nhi gật đầu, “Bệ hạ điều nhiệm hắn thay điện hạ đến Đông Quan thượng thư.”
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng, “Vậy chẳng phải bổn cung đã có được hai Bộ trong Lục Bộ?”
Uyển Nhi vội vàng chặn môi Thái Bình, “Địch công chính là tâm phúc của bệ hạ, cũng không phải tâm phúc của điện hạ.”
“Tâm của Địch công mang thiên hạ, ta tin tưởng hắn nguyện ý đi cùng đường với ta.” Thời niên thiếu Thái Bình đã từng cùng Địch Nhân Kiệt chơi cờ bàn luận chính trị, lòng dạ cùng kiến thức của Địch công, bất luận là đời trước hay là đời này, đều làm Thái Bình cực kỳ kính ngưỡng.
Không cần đến ác quan, luật pháp minh bạch, đó cũng là con đường quang minh mà Thái Bình muốn đi.
Uyển Nhi nhìn thấy đáy mắt Thái Bình có ánh sáng, nàng bất giác mỉm cười, nếu điện hạ đi được đến cuối con đường này, vậy sẽ có một Đại Đường thịnh thế với danh thần tràn ngập sảnh đường như thế nào.

Có thể cùng những danh thần đó phụ tá cho Thái Bình, là may mắn lớn lao của Uyển Nhi.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi cảm thấy huyết mạch có chút nóng lên, lại có một chút muốn sôi trào.

Nàng càng cảm thấy nóng bỏng, liền càng có thể cảm thấy trên người Thái Bình lộ ra lạnh lẽo.
“Điện hạ nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt.” Uyển Nhi nghiêm túc dặn dò Thái Bình, “Nếu không cần thiết tự mình ra tay, không cần lại đặt mình vào nơi nguy hiểm.”
“Chỉ biết nói ta, không phải nàng cũng giống vậy sao.” Thái Bình phản kích một câu.
Uyển Nhi đồng hành bên cạnh a nương, gần vua như gần cọp, ở giữa hung hiểm, không thể so với Thái Bình an toàn hơn bao nhiêu.
“Điện hạ không thuận theo?” Uyển Nhi lại không muốn cùng nàng đấu võ mồm.
Thái Bình cười khổ, “Ái phi nói cái gì, bổn cung đều nghe hết!” Vừa nói, nàng ngồi dậy, chỉ chỉ má trái của mình, “Uyển Nhi tới cũng đã tới rồi, có phải nên để lại chút gì đó cho bổn cung rồi mới trở về phục mệnh?”
Uyển Nhi từ trên giường đứng lên, trong lòng cười thầm, trên mặt lại không có nửa điểm ý cười, “Xác thật, thần nên trở về phục mệnh rồi.”
“Nàng!” Thái Bình dường như đã giận, bắt lấy tay Uyển Nhi, đột nhiên kéo nàng ngồi vào trong lòng, “Nơi này là phủ Trấn Quốc Công Chúa của bổn cung, không được bổn cung cho phép, nơi nào cũng không được đi!”
Uyển Nhi vòng tay lên cổ Thái Bình, biết rõ còn hỏi, “Điện hạ muốn như thế nào mới chịu thả người?”
Thanh âm Thái Bình khàn khàn, “Hôn một cái.”
“Được, một cái.” Uyển Nhi khẳng định không tin mấy lời này của điện hạ, chỉ là nếu điện hạ muốn, cho nên nàng cái gì cũng nguyện ý cấp.
Chỉ vì nàng ấy là công chúa mà nàng đặt ở đầu quả tim, Thái Bình.
Thái Bình vui sướng, hôn vẫn chưa hôn, đột nhiên nắm lấy cằm nàng, nghiền ngẫm mà gọi đầy đủ tên nàng, “Thượng Quan Uyển Nhi.”
“Như thế nào?” Hơi thở của Uyển Nhi cùng hơi thở của Thái Bình quấn quýt lấy nhau, không biết sao, nàng lại có chút chờ mong nửa câu nói sau của Thái Bình.
Thái Bình hôn nhẹ một cái, ngữ khí nhiệt liệt, “Nàng mới chính là Tể Tướng mà ta muốn nhất.”
Cho dù là trong triều đình, hay là trong chuyện giường chiếu thầm kín, Uyển Nhi, vĩnh viễn là Tể Tướng hàng đầu mà nàng khát cầu, chờ đợi, sủng ái.
Uyển Nhi muốn đáp lời, Thái Bình lại không cho nàng cơ hội lên lên tiếng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xoay người áp nàng xuống giường, hung hăng triền miên hôn nàng, hấp thu nóng bỏng ấm áp nhất từ trên người nàng.
_____
Chú giải
Chí giao hảo hữu: quan hệ bạn bè tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.