Thái Bình than nhẹ một tiếng, giải thích: “Tối hôm qua ta mặc nguyên y phục đi ngủ, Võ Du Kỵ cũng mặc nguyên y phục đi ngủ. Hôm nay hắn đi ra ngoài ngâm nga, là do ta mệnh hắn làm vậy cho những Vũ Lâm Quân canh gác bên ngoài nghe được.”
Uyển Nhi nghe thấy như vậy, biển dấm cuồn cuộn mới có chút bình ổn, quay mặt qua chỗ khác, “Điện hạ không cần nói những chuyện này với ta.”
“Vậy thì không được!” Thái Bình đỡ lấy hai vai của nàng ấy, nghiêm túc nói, “Thượng Quan phò mã sinh khí, sao ta có thể làm như không thấy?” Nói xong, nàng ôn nhu nắm lấy cằm Uyển Nhi, đau lòng nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của nàng ấy, chậm rãi nghiêng người đến, vừa định hôn một cái lên đôi mắt nàng ấy, lại bị Uyển Nhi ngăn lại.
Hơi thở của Uyển Nhi hơi trầm xuống, “Điện hạ vừa tỉnh dậy liền chạy đến phòng thần, Vũ Lâm Quân bên ngoài sẽ sinh nghi.”
“Đời trước có phải cũng như vậy hay không?” Thái Bình cũng không để ý đến Vũ Lâm Quân sẽ nghĩ như thế nào, nàng chỉ cảm thấy đau lòng. Đêm hôm qua trời mưa tí tách tí tách, Võ Du Kỵ ngủ lại trong phòng, Thái Bình không thể an ổn đi ngủ. Thật vất vả chịu đựng được đến lúc Võ Du Kỵ ngủ ngáy khò khè, Thái Bình mới rời khỏi giường, đến gần bên cửa sổ hít thở không khí.
Nàng vốn định an tĩnh nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lần, bao gồm về đến Thần Đô, nên ứng phó với Võ Hoàng như thế nào, giấu kín mũi nhọn như thế nào, tìm đúng thời cơ tiết lộ chuyện có “thai” ra ngoài như thế nào, cùng Trương Tắc bày mưu giấu diếm thái y trong cung đến xem mạch như thế nào.
Tuy cửa sổ chỉ hé mở ra một nửa, ánh đèn từ cách vách lại lạc ra ngoài, dừng ở dưới hiên. Trong ánh đèn có một hình bóng, Thái Bình biết đó chính là Uyển Nhi.
1
Gió lạnh thổi vào cửa sổ nhỏ, Thái Bình chỉ cảm thấy lạnh lẽo, rất nhiều lần nàng muốn mở miệng khuyên Uyển Nhi sớm đi nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ lại, cho dù nàng có khuyên như thế nào, Uyển Nhi cũng sẽ ở địa phương mà nàng không nhìn thấy đau lòng vì nàng, ảm đạm thương tâm.
Chỉ là một kế thay mận đổi đào, đã làm Uyển Nhi khổ sở đến như thế, đời trước những đêm đó, không biết Uyển Nhi làm sao có thể chịu đựng? Một đêm nàng gả cho Tiết Thiệu, Trường An đèn đuốc sáng trưng, cả thành sôi sục. Khi đó Uyển Nhi sẽ ở nơi nào trong Đại Minh Cung, có phải cũng hứng lấy gió lạnh giống như vậy, lẳng lặng bồi nàng? Rồi sau đó Tiết Thiệu qua đời, nàng tái giá cho Võ Du Kỵ, đêm hôm đó nàng ấy túc trực bên cạnh a nương, một bên phải ra vẻ như không có việc gì, một bên phải tập trung cung nghe chiếu lệnh của a nương, dày vò đến như vậy, không phải chỉ có một lần, mà là cả trăm ngàn đêm sau này.
Thậm chí ở thời điểm chỉ có Thái Bình, Uyển Nhi vẫn ra vẻ lạnh nhạt, một lần lại một lần đẩy Thái Bình ra xa, một mình liế.m láp miệng vết thương. Khi đó Thái Bình còn không hiểu tâm tư của Uyển Nhi, luôn cho rằng người thương tâm nhất trên đời này chính là mình, hiện giờ cách một đời nhìn lại, nàng mới phát hiện Uyển Nhi lúc trước đã giấu nàng nuốt xuống bao nhiêu nước mắt.
Uyển Nhi cố nén chua xót, nàng muốn độc chiếm điện hạ, nhưng lý trí nói với nàng rằng, nàng không thể. Nàng cần phải bảo đảm điện hạ mạnh khỏe, cần phải nhẫn nhịn tất cả ủy khuất, tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại vật ngáng chân điện hạ ngay lúc này.
Đời trước nàng không biết Thái Bình sẽ yêu nàng sâu đậm đến thế, nàng luôn cảm thấy người tôn quý như điện hạ, đã gặp qua bao nhiêu người bao nhiêu vật tốt đẹp trên đời này, thích một tội nô Dịch Đình như nàng, đại khái chỉ là nhất thời hứng thú. Nhưng mà điện hạ một mực lại là một kẻ si tình, mỗi lần Uyển Nhi cho rằng điện hạ sẽ không trở lại, Thái Bình vẫn luôn quay đầu. Một lần như thế, hai lần như thế, một đời một kiếp vẫn là như thế…… Cho dù là cái đêm nàng đưa di chiếu cho Thái Bình, nàng cho rằng nàng đã hoàn toàn tổn thương nàng ấy, không nghĩ tới Thái Bình chính biến vẫn là vì nàng.
Nhận được thâm tình như vậy của điện hạ, sao còn có thể thờ ơ?
Kiếp này đã hưởng thụ vô vàn sủng ái mà điện hạ dành cho nàng, Uyển Nhi sao có thể chia sẻ tình cảm của điện hạ cho ai khác? Suy cho cùng, nàng chỉ là một người sống sờ sờ, là người có thất tình lục dục.
Mặc kệ nàng có lý trí, có thanh tỉnh, gặp gỡ Thái Bình, luôn là cầm lòng không đậu.
Cầm lòng không đậu mà chua xót, cầm lòng không đậu mà vui mừng, cầm lòng không đậu mà muốn độc chiếm điện hạ.
“Điện hạ.”
Uyển Nhi nhìn thấy đáy mắt Thái Bình dâng lên nước mắt, nàng biết con đường này Thái Bình đi được đến đây cũng không dễ dàng, nàng cũng không nghĩ trút giận lên người Thái Bình.
“Đã qua rồi.”
Thái Bình nghe giọng nói của nàng ấy mềm xuống không ít, trong lòng càng thêm chua xót.
“Trong lòng không thoải mái, có thể mắng ta, có thể đánh ta.” Thái Bình duỗi tay ôm nàng thật chặt, hiện nay Uyển Nhi lạnh lẽo như một khối hàn ngọc, nàng chỉ muốn nhanh chóng sưởi ấm cho nàng ấy, “Nhưng không cho phép nàng ủy khuất chính mình.”
Xoang mũi Uyển Nhi đau xót, “Không phải điện hạ sai.” Vừa nói, nàng ôm chặt Thái Bình, giọng khàn đặc, “Là ta tham lam, nhịn không được mà tham lam.”
“Tham lam càng tốt.” Thái Bình rưng rưng cười cười, “Chỉ sợ nàng khẩu thị tâm phi, trốn đi không cho ta biết.”
Uyển Nhi hít hít cái mũi, nhẹ nhàng đẩy đẩy Thái Bình hai cái, cúi đầu nói: “Điện hạ thật sự không nên ở lâu trong phòng ta, sẽ làm Vũ Lâm Quân ngờ vực, bọn họ đa phần là Võ Hoàng……”
“Ta đã nói với Võ Du Kỵ, hôm nay không khởi hành.” Thái Bình ngắt lời khuyên nhủ của Uyển Nhi, yên lặng nhìn nàng, cho nàng một lý do, “Bổn cung bị thương, không nên lên đường. Hôm nay bổn cung tới phòng nàng, chính là muốn nàng thoa thuốc cho bổn cung.”
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình vẫn còn chưa diễn xong, nhịn không được đấm một cái lên đầu vai nàng ấy, “Điện hạ như thế, sẽ bị người khác chê cười.”
“Người tin tưởng việc này càng nhiều, a nương sẽ càng không hoài nghi ta.” Thái Bình nói xong, cúi đầu khoá kỹ cửa phòng, dắt Uyển Nhi về đến mép giường, lôi kéo nàng ấy ngồi xuống.
“Một đêm không ngủ, bổn cung đau đầu quá.” Thái Bình một bên nói, một bên ngồi xổm xuống trước mặt Uyển Nhi, tự tay cởi giày vớ cho nàng.
Uyển Nhi vội vàng đè tay Thái Bình lại, “Điện hạ như vậy không hợp với lễ, thần có thể tự mình làm.”
“Phò mã nghe lời.” Thái Bình giương mắt đối diện với ánh mắt của nàng, ý cười mềm mại, “Vốn nên để thiếp hầu hạ người.”
Hai câu này không thể nghi ngờ là xuyên qua tim, đủ để an ủi lạnh lẽo đêm qua, làm cho tim Uyển Nhi thoáng chốc ấm áp hơn. Đường đường là Trấn Quốc Công Chúa lại tự mình cởi giày vớ cho một nội xá nhân nho nhỏ như nàng, hầu hạ nàng cởi y phục nằm xuống, nếu không phải chân tình thật ý, Thái Bình sao có thể “khom lưng uốn gối” như thế?
Điện hạ cho nàng đủ sủng ái, cũng cho nàng đủ tôn nghiêm.
Mặc dù thị sủng sinh kiều, nàng cũng biết đâu là chừng mực.
Thái Bình cởi bỏ giày vớ cùng ngoại thường, cùng nàng nằm xuống giường. Không đợi Thái Bình lôi kéo góc chăn, Uyển Nhi đã nghiêng người dậy, kéo chăn đắp cho Thái Bình, ôn nhu dịch dịch góc chăn.
“Thiếp xoa cho điện hạ.”
Uyển Nhi cũng sẽ đau lòng Thái Bình.
Thái Bình cay mũi khó chịu, không muốn để nàng ấy nhìn thấy nước mắt, liền chui vào trong ngực Uyển Nhi, nhắm mắt nói: “Đúng vậy, ái phi xoa xoa cho ta đi, đau đầu quá.”
Hoàng thất Lý Đường thường mắc phải phong tật, tiên đế Cao Tông nếu không phải bị phong tật quấn lấy, chỉ sợ cũng sẽ không có Võ Hoàng hôm nay. Tuy có vài thời điểm Thái Bình nói đau đầu chỉ là muốn dụ nàng thân mật, nhưng theo tuổi tác càng tăng, Thái Bình nhắc đến hai chữ “đau đầu”, với Uyển Nhi mà nói đều là lo sợ thấp thỏm.
Ngón tay Uyển Nhi dịu dàng xoa vòng trên thái dương của Thái Bình, ấm áp hỏi: “Điện hạ thường xuyên bị đau đầu sao?”
“Gặp nàng liền muốn đau đầu.” Thái Bình trêu ghẹo một câu.
Uyển Nhi nghiêm túc, “Thiếp muốn nghe nói thật.”
“Ta biết phụ hoàng có phong tật, nhưng mấy ca ca của ta cũng chưa ai mắc phải phong tật, đến ta hẳn là cũng sẽ không có.” Thái Bình mở to mắt, đầu ngón tay tiện tay vẽ vời trên ngực Uyển Nhi, “Cho dù có, ta cũng không sợ.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Nếu thực sự có, nên sớm tìm danh y trị liệu.”
“Uyển Nhi chính là danh y của ta.” Thái Bình ngẩng mặt lên, lời nàng nói cũng là thật, “Xoa xoa cho ta, ta sẽ không đau nữa.”
“Điện hạ!”
“Được! Ta nghe nàng!”
Thái Bình cũng không nghĩ chọc Uyển Nhi tức giận, nàng thật vất vả mới ủ ấm nàng ấy, cũng không thể để nàng ấy lại biến thành một con nhím xù lông. Dù sao lần này trở về, nàng còn phải bàn bạc với Trương Tắc chuyện làm giả mạch đập. Nên dùng thuốc phải dùng thuốc, nên dùng châm liền dùng châm, mấy ngày tới, nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm phiền Trương Tắc.
Huống hồ, nàng cũng lo lắng cho thân thể của Uyển Nhi.
“Ta nghe nàng, vậy nàng có nghe theo ta không?” Thái Bình cọ cọ lên trên, cùng nàng ấy gối cùng một gối nói chuyện.
Uyển Nhi nghi hoặc, “Nghe điện hạ chuyện gì?”
“Ta tìm đại phu xem, nàng cũng phải tìm đại phu xem.” Thái Bình nói thẳng, “Nàng luôn dày vò thân thể của mình, ta phải tìm người nhìn chằm chằm nàng điều dưỡng mới được!”
Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, chỉ cảm thấy đuối lý.
“Nghe hay là không?”
“Vâng.”
Thái Bình không khỏi bật cười, duỗi tay ôm Uyển Nhi vào trong lòng, nỉ non: “Chúng ta đều phải sống tốt.”
Uyển Nhi tựa lên ngực Thái Bình, nghe tiếng tim đập của nàng ấy, cuối cùng đã bình tĩnh lại. Nàng duỗi tay ôm eo Thái Bình, an tâm khép hai tròng mắt.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, hai người đều đã mệt mỏi, một khi an tâm, buồn ngủ liền ập vào trong lòng, hai người nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Chuyện phò mã ngủ cùng công chúa nhanh chóng truyền đến Thần Đô.
Võ Hoàng bị mấy chuyện gần đây làm cho lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán, chuyện này xem như là một chuyện thư thái hiếm có. Thái Bình xưa nay trọng tình, gặp phải chuyện của hoàng tử, chắc chắn khổ sở hồi lâu. Phò mã an ủi Thái Bình, Thái Bình thuận thế tìm người an ủi cũng hợp tình hợp lý.
Chuyện phòng the giữa nữ nhi cùng phò mã, nàng đã không còn muốn nhìn chằm chằm. Hiện giờ đại thế xoay chiều, mặc dù Thái Bình có sinh hạ hoàng tôn thì như thế nào? Võ thị mất đi hai chất nhi có thể làm việc, Võ thị khác hoặc là quá nhỏ, hoặc là tầm thường, ở trên triều đình căn bản không thể vực dậy uy vọng của Võ thị.
Hàn môn tuy cũng có người có thể sử dụng, nhưng thua gia phong thế gia tích lũy năm này tháng nọ, có hiến kế cũng chỉ là tham công trạng một đời, vẫn là dùng không được.
Ngay cả những ác quan đó, hành sự tàn nhẫn, kiêu ngạo ương ngạnh, nhân dân cũng vậy, triều đình cũng thế, tiếng oán than sớm đã muốn dậy đất. Võ Hoàng tự nghĩ đã không thể giả vờ hồ đồ thêm được nữa, sau khi án hoàng tôn được giải quyết, nàng cũng nên xử lý “đồ đao” này.
Rửa sạch ác quan, lấy lại thanh danh, ít nhất có thể để nàng đứng vững gót chân trên triều đình.
Nhưng mà kể từ đó, người có thể dùng trong tay nàng lại càng thiếu.
Văn võ cả triều, đưa mắt nhìn lại, tâm phúc có năng lực rất ít, người có bản lĩnh phần lớn vẫn là cựu thần Lý Đường.
Võ Hoàng bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào long ỷ này, mới biết Thiên Tử một bước đi đều gian nan, cũng không nhanh bằng cái ngày nàng còn là hoàng hậu.
“Bệ hạ, Lai Tuấn Thần đã trở lại.” Bùi thị nhỏ giọng bẩm báo.
Võ Hoàng chỉnh lại tinh thần, “Tuyên.”
Lai Tuấn Thần phong trần mệt mỏi đi đến, quỳ xuống đất dập đầu, cất cao giọng: “Thần không phụ sứ mệnh, đã làm xong việc bệ hạ giao!”
Võ Hoàng giãn mày, “Án tử đều liên kết lại hết rồi?”
“Đều liên kết xong! Chỉ cần hoàng tử trở về, chỉ ra và xác nhận hung thủ là Đậu thị, những người có quan hệ với Đậu thị, đều sẽ liên lụy đến án này.” Lai Tuấn Thần cực kỳ đắc ý, “Thần bảo đảm, từ đây hoàng tử sẽ không thể dùng người!”
“Làm tốt lắm, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Võ Hoàng khen ngợi một tiếng, phất cho Lai Tuấn Thần lui ra.
Lai Tuấn Thần cung kính nhất bái với Võ Hoàng, rời khỏi đại điện.
Võ Hoàng nhìn bóng dáng của Lai Tuấn Thần, đáy mắt dâng tràn rét lạnh âm u, thầm nghĩ trong lòng: “Còn phải để Thái Bình giết hắn lập công sao?”
Trải qua chuyện Lý Hiền cùng Lý Đán phản nghịch, Võ Hoàng bỗng nhiên có chút e ngại.
Ngoan ngoãn nhất như Lý Đán còn có thể cho nàng một đao, suýt nữa trí mạng. Thái Bình từ trước đến nay đồng tâm đồng đức, có khi nào lúc khống chế được đại quyền, trái lại cũng cho nàng một đao?
Võ Hoàng chua xót cười cười, làm Thiên Tử lâu rồi, nàng cuối cùng đã nếm được tư vị của quả nhân, tín nhiệm một người cũng càng ngày càng không dễ dàng.