Cấm Đình

Chương 32: 32: Mộ Minh




Lý Đán hàn huyên cùng thái y một hồi, dư quang vẫn luôn nhìn đến cửa điện đóng chặt, cuối cùng cũng đợi được Thái Bình từ bên trong đi ra, hắn thở phào một hơi, để thái y rời đi, liền đi lại đón.
Thái Bình phân phó Hồng Nhụy đang chờ ở bên cạnh: "Chiếu cố tài tử cho tốt, ngày sau ta sẽ trọng thưởng."
"Vâng." Hồng Nhụy cúi đầu.
Thái Bình đè thấp thanh âm vài phần, "Đừng để người khác biết ta đã tới."
"Vâng." Hồng Nhụy tự nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Thái Bình cũng tin tưởng Hồng Nhụy là người thông minh, "Chờ việc này chấm dứt, bổn cung có thưởng." Nàng cười cười nói xong, xoay người nhìn về phía Lý Đán, "Tứ ca, đi thôi."
"Ta còn có ít lời muốn hỏi Thượng Quan tài tử......"
"Đi thôi."
Thái Bình đẩy đẩy Lý Đán, nàng chỉ nghĩ để Uyển Nhi an tĩnh dưỡng thương.
"Nhưng mà......" Lý Đán vẫn muốn tự mình đi hỏi Uyển Nhi một chút.
"Nàng nói hai chữ, tĩnh chờ." Thái Bình nhớ rõ, mới vừa rồi Uyển Nhi đã dặn dò nàng hai chữ này.
"Tĩnh chờ?" Lý Đán cực kỳ nghi hoặc.
Thái Bình gật đầu, "Tứ ca như vậy, ta cũng như vậy, tĩnh chờ là được."
"Không đi tìm Địch Nhân Kiệt?" Lý Đán vẫn chưa hiểu ra.
Thái Bình lại gật đầu, "Không tìm."
Lý Đán vô cùng lo lắng cho Thái Bình, "Nhưng mà......!Chẳng may......" Hắn nhịn xuống lời muốn nói, nếu nói cho Thái Bình biết, Đông Cung bên kia chuẩn bị đem nước bẩn hắt lên người nàng, nàng sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Thái Bình cười khẽ, "Ta tin tưởng Uyển Nhi." Kỳ thật cũng tin tưởng a nương, người sẽ không để nàng gãy vì chuyện này.
Nỗi lòng Lý Đán phức tạp, quan tâm mà gọi: "Thái Bình."
Thái Bình nhìn thoáng qua sắc trời, nghiêm mặt nói: "Còn không trở về Thanh Huy Các, ta thật sự sẽ bị phát hiện, tứ ca, ngươi tin tưởng ta, ta không làm việc này, ta liền sẽ không sao đâu."
Lý Đán nhìn Thái Bình trước mắt, tuy nói nàng tuổi còn nhỏ, nhưng thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra nửa điểm hoảng loạn.

Hắn tự nhiên cũng tin tưởng Thái Bình, lúc trước mẫu hậu sủng ái nàng như vậy, nàng cho dù bị thất sủng, cũng không đến mức động tâm tư ám sát mẫu hậu.

Muội muội này tuy rằng kiêu căng, lại không có ý đồ xấu, ở trong lòng Lý Đán, Thái Bình chính là địa phương ấm áp nhất nơi thâm cung này.

Ngây thơ lại nhiệt tình, kiêu ngạo lại trong sáng.
Lý Đán từ nhỏ đã thích muội muội này, hiện giờ muội muội gặp nạn, bảo hắn bình tĩnh chờ kết quả, hắn làm sao có thể bình tĩnh cho được?
Thái Bình nhìn thấy sắc mặt tiêu điều của Lý Đán, trầm giọng nói: "Tứ ca, việc này nghe ta, bằng không cành mẹ sinh cành con, ngược lại sẽ hại ta." Nói, nàng nhón mũi chân, vuốt lên đôi mày nhíu chặt của Lý Đán, "Đừng sợ."
Lý Đán bất đắc dĩ thở dài.
"Ngay lúc này tứ ca lại kết giao quan viên, cẩn thận ngẫm lại, quả thật như Uyển Nhi nói, cực kỳ không ổn." Thái Bình nhất định phải thuyết phục tứ ca, "Coi như ta cầu ngươi, không cần quản cái gì, cũng không cần tra cái gì, được không?"
Lý Đán sao có thể cự tuyệt Thái Bình như vậy? Hắn bỗng nhiên cảm thấy chua xót, duỗi cánh tay ôm Thái Bình một cái, vỗ vỗ lên lưng Thái Bình, "Tứ ca đáp ứng ngươi, chín ngày sau, mặc kệ kết quả như thế nào, tứ ca đều sẽ tận lực bảo vệ ngươi!"
"Có những lời này của tứ ca, ta liền an tâm." Thái Bình cũng vỗ vỗ sau lưng Lý Đán, từ đầu đến cuối, tứ ca luôn là ca ca yêu thương nàng nhất.
Sau đó, Thanh Huy Các đột nhiên hỏa hoạn, bởi vì Thanh Huy Các ở lưng chừng núi, vạc đá lớn để trữ nước trong đình viện lại cư nhiên chỉ còn một nửa, cho nên làm cho Vũ Lâm tướng sĩ cũng loạn một phen.
Đây là hậu chiêu của Thái Bình, nàng tính toán đúng canh giờ, nhân lúc hoảng loạn mà mang Xuân Hạ trở về Thanh Huy Các.
Tuy việc này truyền đến tai Võ Hậu, Võ Hậu cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần có thể trấn định Uyển Nhi không làm chuyện ngốc, Thái Bình nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Uyển Nhi đáp ứng nàng không làm chuyện ngốc, nàng cũng đáp ứng Uyển Nhi tĩnh chờ kết quả.
Cuối cùng đã có thương có lượng cùng nhau giải quyết vấn đề, Thái Bình cảm thấy bắt đầu như vậy thật tốt.
Bên ngoài Thanh Huy Các, là thanh âm các cung nhân cùng Vũ Lâm tướng sĩ ồn ào cứu hỏa, bên trong Thanh Huy Các, Thái Bình bò lên trên đỉnh các, nhìn về phía Hàm Quang Điện nơi xa, tuy rằng cách rừng cây rậm rạp, nàng căn bản không nhìn thấy mái hiên của Hàm Quang Điện, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng Uyển Nhi mở ra tiểu trát, đọc những câu chữ đó.
"Uyển Nhi, nhìn đầu thơ kia, sau này nàng có thể dỗ dành ta nhiều hơn không?" Thái Bình không nhịn được mà bật cười, giơ tay lên xoa xoa môi của mình, tuy sớm đã không còn hơi thở của Uyển Nhi, nhưng nàng chờ mong cùng Uyển Nhi gặp lại.
Hy vọng khi đó, nàng không còn bị giam giữ, Uyển Nhi cũng có thể không đau không bệnh, nàng có thể nắm tay nàng ấy đến Bá Kiều chiết liễu, có thể vào tết Thượng Nguyên cùng nhau ra cung ngắm đèn xem pháo hoa.
Một đời này, nàng không nghĩ lại cùng Uyển Nhi bỏ lỡ.
Cùng lúc đó, trong Hàm Quang Điện, Uyển Nhi ghé vào trên giường mở ra tiểu trát mà Thái Bình lưu lại, nhẹ giọng đọc những câu thơ trên đó.
"Tiêu Tương thủy đoạn, Uyển Ủy sơn khuynh."
Tiêu Tương ngừng chảy, Uyển Ủy ngã nghiêng.
Tầm mắt chớp mắt liền mơ hồ, Uyển Nhi phảng phất nhìn thấy Thái Bình vào ba năm nàng rời đi, cô độc như linh hồn lang thang bên trong phủ Trấn Quốc Công Chủ.
"Châu trầm viên chiết, ngọc toái liên thành."
Châu chìm đáy nước, ngọc bích vỡ tan.
Vĩnh viễn mất đi tình cảm chân thành, sống không còn gì luyến tiếc, mặc dù biết Uyển Nhi sẽ không trở về, Thái Bình cũng muốn giúp nàng làm xong một chuyện cuối cùng, đây cũng là lý do duy nhất để nàng ấy sống tạm ba năm.
Đường Long chính biến, Lý Long Cơ đem Uyển Nhi chém đầu tế cờ, đem Uyển Nhi nhập vào một phe với Vi Hậu.


Đây không phải là tội danh mà Uyển Nhi phải gánh! Triều chính đều biết, nàng đã từng dùng cái chết để ngăn cản Thiên Tử, không để An Lạc công chúa trở thành Hoàng Thái Nữ.

Thượng Quan tiệp dư như vậy, sao có thể cùng một phe với Vi Hậu? Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử luôn do kẻ chiến thắng viết nên, Lý Long Cơ càng muốn danh chính ngôn thuận, liền càng không thể cho Uyển Nhi chính danh.
Hắn giết nàng, là kiêng kị những thế lực triều đình sau lưng nàng, cũng là kích thích Thái Bình trả thù hắn.

Hắn tuyệt đối sẽ không sửa lại án oan cho Uyển Nhi, vậy thì để cho Thái Bình làm đi.

Vì thế ba năm kia, Thái Bình như kẻ điên thu thập thi văn của Uyển Nhi, đính chính thanh danh cho Uyển Nhi, tuyên dương công tích của Uyển Nhi, từng chuyện từng chuyện, làm được thỏa đáng, hoàn toàn không màng chính mình sau khi chết có thể được yên bình hay không.
Giờ này ngày này, mặc dù Uyển Nhi chỉ nghe thấy Thái Bình nói một câu ——
"Uyển Nhi của ta thanh thanh bạch bạch, nên được hậu thế tán thưởng, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem nước bẩn hắt lên người nàng, cho nên, ta sống tạm ba năm."
Nhưng nhìn thấy ba mươi hai chữ viết trên tiểu trát, Uyển Nhi làm sao còn có thể nhịn được nước mắt? Đổi lại là nàng, nàng biết Thái Bình làm được những chuyện đó có bao nhiêu không dễ dàng, càng biết Thái Bình suốt ngày sống trong vòng xoáy tưởng niệm, có bao nhiêu dày vò.
"Phủ chiêm tùng giả, tĩnh thính phần oanh.

Thiên niên vạn tuế, tiêu hoa tụng thanh."
Ngẩng nhìn rừng thông, lặng nghe mộ phần.
Nghìn năm vạn tuổi, mãi mãi lưu danh.
Lúc Uyển Nhi run rẩy đọc xong mười sáu chữ cuối cùng, nàng cũng đã bừng tỉnh, trên tiểu trát này viết chính là cái gì.

Nhất định là đời trước Thái Bình đã viết lên bia mộ nàng, có lẽ, cũng là câu chữ ít ỏi duy nhất mà Thái Bình còn lưu lại trên đời.
Với hiểu biết của nàng về Lý Long Cơ, Thái Bình vì nàng sửa lại án sai, không thể nghi ngờ là đang dẫm đạp lên tôn nghiêm hắn, nếu hắn thật sự nắm quyền, cho dù có kiêng kị lời thề độc lúc trước, hắn cũng có thể chờ Thái Bình chết đi, đem xương cốt Thái Bình nghiền thành tro, coi như, hắn cũng không tính vi phạm thề ước.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế.
Từ một ngày Thái Bình bắt đầu thích nàng, liền đem nàng đặt ở vị trí đầu tiên, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ như thế nào, chỉ cầu bảo hộ nàng bình yên.


Nhưng nàng lại trốn lại tránh, hết lần này đến lần khác, dùng cái gọi là "vì muốn tốt cho ngươi", để lại Thái Bình ba năm dày vò như vậy.
Công chúa của nàng nhất định cuối cùng cũng không có thái bình trường an, càng sẽ không phúc lý tuy chi, ba năm kia là địa ngục chốn nhân gian mà nàng đã cho Thái Bình, là tự tay nàng đẩy nàng ấy xuống địa ngục.
Uyển Nhi khép lại tiểu trát, nước mắt lã chã, không ngừng không nghỉ.
Tiểu trát mang ba mươi hai chữ, là lời tâm tình cuối cùng của Thái Bình, cũng là tuyệt bút của nàng ấy.

Hiện giờ từng câu từng chữ, đều giống như dao nhỏ mang theo hối hận khoét vào tim nàng, máu tươi đầm đìa.
Lúc này nàng hối hận, thật sự thật sự hối hận.
Hồng Nhụy nhìn thấy Uyển Nhi khóc không ngừng, trong lòng rối loạn mà quỳ gối bên giường, khẽ khàng an ủi: "Tài tử làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?" Khi nói chuyện, Hồng Nhụy vội vàng liếc mắt nhìn miệng vết thương của nàng, tuy miệng vết thương cũng không đổ máu, chỗ bị thương lại đỏ đến mức dường như muốn xuất huyết.
Hồng Nhụy cầm lấy cao thuốc bên cạnh, "Nô tỳ lại thoa thuốc cho tài tử thêm một chút, thái y nói cao thuốc này có trộn lẫn thuốc bột giảm đau, nếu tài tử cảm thấy đau quá, có thể thoa nhiều thêm."
"Hồng Nhụy." Uyển Nhi nắm lấy tay Hồng Nhụy, hốc mắt đỏ bừng, lệ nóng doanh tròng, "Ta chỉ là khổ sở......"
Hồng Nhụy quan tâm nói: "Nếu không thoải mái, hay là thỉnh thái y."
Uyển Nhi lắc đầu, càng nắm tay nàng gắt gao, "Ngươi lẳng lặng bồi ta là được."
Hồng Nhụy cúi đầu, "Vâng."
Một đời này, nàng sẽ không để chính mình có chuyện, cũng không thể để Thái Bình có chuyện.

Nàng nợ nàng ấy một đời, nàng nhất định phải nhanh nhanh khỏe lại, bồi thường những năm tháng nàng đã bỏ lỡ.
"Hồng Nhụy." Uyển Nhi nhẫn nhịn nước mắt, bỗng nhiên nghẹn ngào gọi.
Hồng Nhụy ôn nhu đáp: "Nô tỳ ở đây."
Uyển Nhi quay mặt qua chỗ khác, đem tiểu trát mà Thái Bình để lại cho nàng đưa cho Hồng Nhụy, trầm giọng nói: "Thiêu đi."
Hồng Nhụy ngạc nhiên.
"Lúc này, cần phải thiêu." Uyển Nhi không nghĩ lại nhìn thấy ba mươi hai chữ này, cũng không muốn Thái Bình lại viết ba mươi hai chữ này.
Hồng Nhụy tiếp nhận tiểu trát, cung kính mà nhất bái, "Vâng."
Uyển Nhi nhìn thấy nàng ấy chuẩn bị đi ra ngoài điện, vội vàng gọi lại, "Thiêu ở chỗ này đi." Lần này nàng nhất định phải bảo đảm Hồng Nhụy sẽ không có giấu đi.
Hồng Nhụy lĩnh mệnh, lấy châm lửa tới, đem tiểu trát thiêu đến sạch sẽ.
"Mở cửa sổ." Uyển Nhi nhắc nhở Hồng Nhụy, chẳng may lát sau Bùi thị tới, hoặc là Võ Hậu tới, không khỏi làm người khác ngờ vực nàng rốt cuộc thiêu cái gì.
Hồng Nhụy mở hết tất cả cửa sổ trong điện, mùi khói rất nhanh bay khỏi hậu điện.


Hồng Nhụy cạo hết tro tàn bên trong thau đồng, dùng giấy Tuyên Thành gói lại, lén chôn ở phía sau cung điện.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Bùi thị lĩnh mệnh đến thăm hỏi.
Uyển Nhi khóc rất lâu, đôi mắt có chút phát sưng, nước mắt cũng chưa khô, tất nhiên không giấu được vết tích nàng đã khóc, nàng dứt khoát rên lên, nhìn Bùi thị đến gần, nàng ra vẻ cố nén đau đớn, gian nan mà xê dịch thân mình.
Bùi thị nhìn bộ dáng của nàng, nhất định là nhịn đau không được mà khóc lóc, "Thiên Hậu mệnh nô tỳ đến đây, chỉ để hỏi tài tử hai câu."
Uyển Nhi khàn giọng đáp: "Vâng."
Bùi thị trầm giọng nói: "Hôm nay Ân Vương điện hạ đã tới?"
Uyển Nhi gật đầu, "Ân Vương điện hạ xác thật đã tới, nhưng chỉ tìm thái y hỏi chuyện, vẫn chưa cùng thiếp nói cái gì."
Bùi thị lại hỏi: "Công chúa cũng đã tới?"
Uyển Nhi ra vẻ khiếp sợ, "Công chúa đã tới?" Lúc này nàng cùng công chúa lén lút gặp mặt, chính là tối kỵ, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ Thái Bình không thiếu được một trận quở trách.
Hồng Nhụy vốn dĩ cúi đầu, chợt nghe thấy thanh âm Bùi thị chuyển hướng về phía chính mình, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Nô tỳ......!Nô tỳ......!Không biết......"
Bùi thị phẫn nộ quát: "Cái gì mà không biết?! Có người hầu hạ như ngươi sao?!"
"Nô tỳ biết tội!" Hồng Nhụy lại lần nữa dập đầu.
Uyển Nhi sợ nàng ấy sẽ lỡ miệng, từ tốn nói: "Hồng Nhụy chính là nói thật, nàng ấy vẫn luôn ở trong điện hầu hạ ta, không biết tình huống bên ngoài."
Bùi thị lẳng lặng mà nhìn Uyển Nhi một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, "Thiên Hậu có câu nói muốn nói với tài tử, nếu công chúa về sau trộm tới thăm tài tử, thỉnh tài tử khuyên nhủ công chúa, chớ ở nơi đầu sóng ngọn gió để cho người khác mượn cớ."
Uyển Nhi cúi đầu, "Vâng."
Bùi thị rời khỏi hậu điện.
Uyển Nhi luôn cảm thấy việc này kỳ quặc, gọi Hồng Nhụy lại đây, "Hồng Nhụy, đi hỏi thăm một chút, bên công chúa đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng."
_____
Chú giải
Mộ minh: bia mộ khắc chữ
Bá Kiều: cầu bắc qua sông Bá
Tết Thượng Nguyên: Tết Nguyên Tiêu, ngày rằm tháng Giêng, lễ hội đèn lồng của Trung Quốc
Bài thơ ba mươi hai chữ trong chương này, chính là văn tự do Thái Bình công chúa khắc lên bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là bút tích hiếm hoi còn sót lại của công chúa.

Cũng chính Thái Bình công chúa là người đã cho thu thập thi văn của Uyển Nhi, rửa sạch thanh danh cho nàng, ca ngợi công lao của nàng, an táng nàng trong phạm vi lăng mộ của gia đình công chúa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.