Cấm Đình

Chương 39: 39: Tư Náo




Trên ngói lưu ly, thụy thú đã bị tuyết trắng che lấp hơn phân nửa.

Đã là mấy ngày sau ngày đầu tháng Giêng, lại đổ xuống mấy trận tuyết, gió xuân se lạnh thổi đến, Trường An liền có thể nghênh đón hoa nở xuân về.
Bông tuyết rì rào bay xuống, ánh nến trong Tử Thần Điện sáng trưng.
Võ Hậu phê xong một quyển chiết tử cuối cùng, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, mệt mỏi cất tiếng: "Bùi thị, hiện tại là giờ nào?"
Bùi thị nhìn thoáng qua đồng hồ nước, trầm giọng đáp: "Bẩm Thiên Hậu, hiện nay đã là giờ Sửu."
"Đã qua ba tháng rồi?" Võ Hậu gác bút xuống, tiếp tục hỏi.
Bùi thị đầu tiên là ngạc nhiên, cuối cùng đã phản ứng lại, "Đúng vậy."
"Thương thế của Thái Bình hẳn đã dưỡng tốt." Võ Hậu chầm chậm nói, "Cũng nên làm chính sự."
Bùi thị cúi đầu, "Ngày mai nô tỳ mang tài tử trở về."
"Sắp đến Tết Thượng Nguyên, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cũng muốn vui chơi một chút, mới có thể hồi tâm." Võ Hậu nhàn nhạt nói xong, nhìn về phía Bùi thị, "Ngày mai ngươi nói với nàng, Tết Thượng Nguyên là ân điển cuối cùng mà bổn cung cho nàng."
Lúc này, nàng cho Uyển Nhi cái lý do trước.
Thái Bình nên chuyên tâm làm chính sự, Uyển Nhi cũng nên trở về chuyên tâm làm chính sự.
"Vâng." Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hậu cầm lấy chiết tử ở một bên, đưa cho Bùi thị, "Hoàng thất tối kỵ thuật yếm thắng, lúc này nóng lòng tranh công, để hắn chết ở trong tay Thái Tử, chi bằng đưa cho Thái Bình." Hơi dừng lại, lại cầm một quyển chiết tử từ bên cạnh đưa cho Bùi thị, "Đây là chiết tử do hắn tham tấu những chuyện thất đức của Thái Tử, ngày mai đều đưa cho Thái Bình, nói với nàng, việc này bổn cung sẽ không nhúng tay, để nàng tự mình xử trí."
"Vâng." Bùi thị lễ bái.
"Chờ Thái Bình xem xong, ngươi liền đem chiết tử trở về, đặt hết ở nơi này, để Đức An cầm đi cho bệ hạ ngự lãm." Võ Hậu công đạo thỏa đáng xong, chậm rãi đứng dậy, "Bổn cung mệt mỏi."
Bùi thị tiến lên đỡ lấy Võ Hậu, đỡ nàng đi về bên giường ở hậu điện nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi thị liền mang theo hai quyển chiết tử, tiến đến Hàm Quang Điện thăm hỏi công chúa.
"Điện hạ hôm nay đã khá hơn?" Bùi thị trước sau như một cất lời đầu tiên, Thái Bình nghe nhiều đến mức tai cũng muốn đóng kén.
Nàng ngồi bên kỷ án, một bên viết chữ, một bên trả lời: "Ngươi nói xem?"
Bùi thị cung kính nhất bái, nhìn nhìn trái phải, "Điện hạ......"
Thái Bình thấy nàng hình như có lời dặn dò, liền phất tay: "Xuân Hạ, ngươi ra ngoài trước đi."
"Vâng." Xuân Hạ rời khỏi tẩm điện.

Bùi thị lấy ra hai quyển chiết tử từ trong lòng ngực, hai tay dâng lên, "Thiên Hậu nói, việc này người sẽ không nhúng tay, thỉnh điện hạ tự xử trí."
Thái Bình tiếp nhận chiết tử, nhanh chóng lật ra xem, trả lại chiết tử, nghiêm mặt hỏi: "A nương xác định muốn tha cho hắn?"
Bùi thị gật đầu, "Thiên Hậu nói, so với chết trong tay Thái Tử, chi bằng đưa cho điện hạ."
"Bổn cung đã biết." Thái Bình gác bút xuống, đã hiểu rõ sau đó nên làm cái gì.
Bùi thị lại bái, "Nô tỳ cáo lui."
"Chậm đã." Thái Bình gọi nàng ta lại, nghiêm túc hỏi, "Khi nào a nương muốn triệu hồi Uyển Nhi?" Đã nhiều ngày nàng nhìn thấy Uyển Nhi luôn rầu rĩ không vui, hỏi nàng ấy cũng không nói, nghĩ tới nghĩ lui nhất định chính là chuyện này.
Bùi thị đúng sự thật trả lời: "Sau Tết Thượng Nguyên."
Tuy nói sớm biết sẽ có ngày phải tách ra, Thái Bình nghe thấy kỳ hạn vẫn cảm thấy buồn đến hốt hoảng, "Đã biết."
Bùi thị cúi đầu lui khỏi tẩm điện, đi đến chỗ của Uyển Nhi, nói lại kỳ hạn mà Thiên Hậu đã cho, liền rời khỏi Hàm Quang Điện.
"Ai." Thái Bình tính tính thời gian, cách Tết Thượng Nguyên chỉ còn có năm ngày.

Uyển Nhi rốt cuộc cũng phải về bên cạnh mẫu hậu, ngày nào đó sẽ trở thành Cân Quắc Tể Tướng nổi danh, mà chính mình cũng có con đường phải đi, trở thành Hoàng Thái Nữ Đại Chu.
Chỉ có như thế, nàng cùng nàng ấy mới có thể bên nhau không ngày chia lìa.
Mặc dù luyến tiếc, Thái Bình cũng cần phải thu liễm cảm tình của chính mình.

Nàng không thể lại giống như đời trước, rõ ràng chính mình cái gì cũng không bảo vệ được, còn một mực đòi hỏi Uyển Nhi bên nhau.

Bỏ được bây giờ, mới có tương lai.
"Sẽ ổn thôi." Thái Bình an ủi chính mình một câu, phải để ngày Tết Thượng Nguyên này, trở thành hồi ức niên thiếu đẹp nhất của nàng cùng nàng ấy.

Nàng cố gắng cười cười, giương mắt nhìn về phía cửa điện, mỗi ngày lúc này Uyển Nhi sẽ đến thăm nàng, nàng tính tính thời gian Bùi thị cùng nàng nói chuyện, cũng không kém nhiều lắm.
Đợi trong chốc lát, Uyển Nhi quả nhiên đẩy ra cửa điện, ánh mắt thực mau liền dừng ở trên người Thái Bình ngồi bên kỷ án.

Ánh mắt nàng phức tạp, mặc dù che giấu thật tốt, Thái Bình cũng có thể đọc ra nàng cũng luyến tiếc.
Thái Bình giương giọng gọi: "Xuân Hạ!"

Uyển Nhi hơi ngạc nhiên.
"Ngươi cùng Hồng Nhụy chờ ở bên ngoài, bổn cung muốn chườm nóng vết thương, có người tới phải thông truyền trước." Thái Bình nói xong, mỉm cười vươn tay với Uyển Nhi, "Uyển Nhi, lại đây!"
Ý cười tươi đẹp, giống như lúc trước.
Uyển Nhi nghĩ, có lẽ công chúa còn không biết nàng sắp phải đi rồi.
Nàng từ từ đến gần Thái Bình, đưa tay cho Thái Bình nắm, ngồi ở bên cạnh Thái Bình.

Nàng hơi hơi hé miệng, cảm thấy hẳn nên cùng Thái Bình nói từ biệt trước, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
"Uyển Nhi nàng nhìn xem, mấy ngày nay chữ của ta đã có tiến bộ?" Thái Bình hiển nhiên không muốn đề cập đến những chuyện buồn phiền đó, ít nhất mấy ngày này, nàng chỉ nghĩ cùng Uyển Nhi vui vẻ vượt qua.
Uyển Nhi cúi đầu nhìn về giấy Tuyên Thành trải trên kỷ án, mặt trên đoan đoan chính chính mà viết hai chữ "trường an".
"Trường an......" Uyển Nhi mỉm cười khẽ đọc.
Thái Bình lời nói có ẩn ý, "Đúng vậy, trường an."
Uyển Nhi hiểu ý cười cười, Thái Bình không phải công chúa của đời trước, nàng ấy mưu tính chính là một ngày "trường an".

Năm tháng sau này, tuy nàng thường bầu bạn bên cạnh Võ Hậu, nhưng cũng không phải không gặp được Thái Bình.
Sau khi công chúa xuất giá, liền sẽ ở tại phủ đệ của nàng ấy trong thành Trường An, nàng nhớ rõ nhà nàng và phủ công chúa chẳng qua chỉ cách có một đầu phố mà thôi.
Chậm đã......!Xuất giá......
Ý cười của Uyển Nhi hơi thu lại, năm tháng làm bạn cùng Thái Bình quá mức yên bình, nàng thế nhưng đã quên mất, đời trước sang năm Thái Bình sẽ gả cho Tiết Thiệu.

Không xuất cung, liền vô pháp kết giao ngoại thần, không có ngoại thần sẽ không cách nào có được quyền lực.

Nhưng công chúa muốn xuất cung lập phủ, con đường danh chính ngôn thuận nhất chính là xuất giá.
Chuyện này nàng không cách nào ngăn cản.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chuyện này phát sinh.


Khác biệt duy nhất chính là, đời trước nàng có thể coi như không liên quan đến bản thân, thuận tiện đem Thái Bình đẩy đi thật xa, đời này nàng cùng Thái Bình đã là lưỡng tình tương duyệt, nàng sao có thể làm như không thấy mà gió êm sóng lặng?
"Suy nghĩ cái gì?" Thái Bình hai tay nắm lấy tay Uyển Nhi, muốn ủ ấm cho tay nàng ấy một ít.
Uyển Nhi vội vàng cười cười, "Tết Thượng Nguyên năm nay, Trường An nhất định rất náo nhiệt, công chúa có nghĩ ra ngoài nhìn xem không?"
"Một năm chỉ có ba ngày này có thể ra cung, tự nhiên sẽ muốn ra ngoài!" Thái Bình nói xong, cười nói: "Nhìn thời tiết hai ngày nay, đêm Thượng Nguyên nhất định vẫn còn tuyết rơi.

Cho dù cành liễu ở Bá Kiều còn đọng tuyết, ta cũng muốn chiết mười mấy cành cho nàng."
Uyển Nhi bị Thái Bình chọc cười, "Ở đâu mà có đến mười mấy cành?"
"Một cành là một câu luyến tiếc, ta cần phải nhắc nhiều mấy câu!" Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, nắm thật chặt tay nàng, "Nàng cần phải nhớ thật kỹ cho ta! Về sau hành sự, cần phải bảo vệ chính mình trước, nếu không, ta nhất định không tha cho nàng!"
Uyển Nhi ý thức được cái gì, thử hỏi: "Hôm nay Bùi thị đã đến chỗ điện hạ?"
"Đúng!" Thái Bình cố ý chỉ nói một nửa, "A nương mệnh nàng đưa hai quyển chiết tử đến, sau Tết Thượng Nguyên, ta cũng nên làm chính sự."
"Thiên Hậu còn dặn dò cái gì?" Uyển Nhi hỏi lại.
Thái Bình cười nói: "Chính sự này người để ta tự mình làm, người cũng không giúp ta, cũng không cho phép ta nói với nàng." Nói, nàng vuốt một cái lên chóp mũi cao cao của Uyển Nhi, "Nàng cũng đừng hỏi thăm cái gì, việc này ta sẽ xử lý tốt, mới vừa rồi ta dặn dò nàng, nàng nhớ kỹ chưa?"
Uyển Nhi nghe ngữ khí của Thái Bình, tựa hồ xác thật không biết nàng phải đi.
Đây đã là lần thứ hai Uyển Nhi ngây ra, Thái Bình biết trong lòng nàng ấy khó chịu, nhưng nàng không nghĩ mấy ngày này cứ phải buồn phiền như vậy.
"Uyển, Nhi." Thái Bình cố ý mỗi chữ tạm dừng một chút, "Nhớ, kỹ, chưa?"
Uyển Nhi lấy lại tinh thần, "A?"
"Xem ra là chưa ghi nhớ rồi!" Thái Bình bắt được một chữ, làm bộ muốn đến làm nhột nàng, "Phải phạt!"
Uyển Nhi vội vàng bắt lấy cổ tay Thái Bình, vội la lên: "Ta nhớ kỹ!"
"Ta không tin!" Thái Bình đột nhiên trở tay, không kịp phòng bị mà đem Uyển Nhi ấn ngã bên kỷ án, cười to: "Lần trước ta bị thương, không có biện pháp đánh trả, đừng để ta bắt được cơ hội!"
"Điện hạ!" Hai má Uyển Nhi nóng lên, nàng nhớ rõ lần trước nàng "giáo huấn" Thái Bình, vội vàng thấp giọng nhắc nhở, "Hiện tại là ban ngày......!Lỡ như......"
"Xuân Hạ! Hồng Nhụy! Trông kỹ cửa điện! Dám cả gan để người khác tiến vào, bổn cung phạt nặng!" Thái Bình lại lần nữa giương giọng hạ lệnh, che đi thanh âm của Uyển Nhi.
"Vâng!" Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lĩnh mệnh.
Uyển Nhi vừa gấp vừa thẹn, "Điện hạ là muốn ban ngày tuyên......" Nói đến chữ "dâm", Uyển Nhi cảm thấy tim đập nhanh một nhịp, lập tức nhỏ tiếng lại.
Đáy mắt Thái Bình nhiều thêm một tia bỡn cợt, "Có gì không thể?"
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, "Điện hạ không được càn rỡ!"
"Lần trước chính là tài tử càn rỡ trước!" Thái Bình không phục mà phản bác, bắt lấy hai cổ tay Uyển Nhi, giơ hai tay nàng cao quá đầu, thanh âm thấp xuống, "Không, cho, động!"
"Khi đó là buổi tối......!A......"

Thái Bình không để nàng nói ra hết lời, xem ra Uyển Nhi nhớ rõ món nợ này.

Nếu nhớ rõ, vậy nàng liền phải đòi lại!
Uyển Nhi bị Thái Bình hôn đến không thở nổi, hai tay bị quản chế, muốn cong gối đẩy Thái Bình ra, vừa lúc làm thân mình Thái Bình càng áp xuống, tất cả giãy giụa, cuối cùng biến thành ngực kề ngực, hai trái tim thình thịch rung động, nhảy lên cùng nhau.
Trốn không được, tránh không được, vậy liền trầm luân thì đã sao?
Uyển Nhi buông bỏ sức lực phản kháng, chủ động hôn lại Thái Bình, liều chết hôn lại.
Thái Bình không thể không thả lỏng sức lực nắm hai tay nàng ấy, nào biết Uyển Nhi nhân cơ hội xoay người ngồi dậy, ngón trỏ chống ở trên ngực Thái Bình, đem nàng áp đảo trên mặt đất.
Một hôn ngưng lại, hai người khẽ thở dốc.
Gian váy tách ra, Uyển Nhi ngồi trên eo Thái Bình, liếc nhìn công chúa dưới thân.
Uyển Nhi vốn trời sinh diễm lệ lại lạnh lùng, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi xuân, hai má đỏ hồng làm cho lòng người thêm thèm muốn.

Mới vừa cùng Thái Bình náo loạn một hồi, lúc này tóc mai hơi tán, lại lộ ra một cổ diễm sắc mê người.
Uyển Nhi đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.
Thái Bình hoãn vài hơi, vẫn không làm chính mình bình tĩnh lại được.

Muốn ngồi dậy lại hôn nàng ấy hai cái, hai tay Uyển Nhi chống lại ngực nàng, ngăn trở ý đồ của nàng.
"Điện hạ mới vừa rồi còn không trả thù đủ sao?" Uyển Nhi từ trên cao nhìn xuống, chất vấn công chúa, rõ ràng là khí thế người chiến thắng.
Thái Bình thở nhẹ, "Tài tử nghĩ sao?"
"Tất nhiên là không đủ......" Uyển Nhi cúi người xuống, dọc theo mi tâm công chúa một đường hôn xuống từng chút, "Điện hạ vô lễ......!Nên phạt......" Thanh âm đứt quãng, hơi thở so với sỏi đá phơi dưới hoàng hôn còn muốn nóng hơn.
Thái Bình mỉm cười, thừa dịp một cái chớp mắt Uyển Nhi hôn lên cánh môi nàng, đem Uyển Nhi xoay người áp xuống, làm cho nụ hôn này càng sâu thêm.
A nương nói qua, đây gọi là binh bất yếm trá.
_____
Chú giải
Tư náo: Kẻ gây náo loạn
Giờ Sửu: từ 1 giờ đến 3 giờ sáng
Thuật yếm thắng: nguyền rủa hoặc dùng thần chú để đạt được mục đích
Lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đều có tình cảm với nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.