Mạnh Lương Xuyên ngồi xổm ở lối đi chật hẹp dưới lầu, hút liền ba điếu thuốc, vẫn không ngừng rít khói. Người đàn ông bên người cũng chính là người cảnh sát đã đặt những câu hỏi trong phòng thẩm vấn đối với Ôn Hàn, chiếc mũ cảnh sát đặt ở bên bệ cửa sổ, "Đáng tiếc."
Mạnh Lương Xuyên nhắm mắt lại.
Cậu bé này đã lần thứ hai cứu mạng hắn, chỉ là lần này, là lấy mạng đổi mạng. Hắn hoàn toàn nhớ rõ, trong tầng ngầm của quán cơm kia, cậu bé đã ngăn chặn cánh cửa sắt như thế nào, đưa mắt quét hắn từ trên xuống dưới, "Tôi nhìn qua cũng không thua anh bao nhiêu nhỉ." Một người ăn nói lớn tiếng với hắn như vậy nhưng lại cứu hắn một mạng vào buổi tối khi đối mặt với đám chó tây tạng đó.
Mà lúc này đây, cái mà người cảnh sát suy nghĩ chính là người đàn ông kia.
Trước khi rời đi, Trình Mục Vân ở trước mặt người cảnh sát và Mạnh Lương Xuyên đã ngồi chổm hổm ở trên sàn nhà, chào tạm biệt đối với thi thể của chàng trai trẻ. Trong đầu hắn lúc này hiện lên cảnh Trình Mục Vân cứ liếm máu trên bàn tay người anh em của mình, sau đó đứng dậy rời đi. Vị cảnh sát bây giờ nghĩ rằng, chỉ cần đi vào đền thờ là có thể làm cho chính mình bình tâm lại.
"Cậu làm sao mà biết anh ta?"
"Mười năm trước, tôi và anh ấy hợp tác trong một án tử." Mạnh Lương Xuyên nhẹ giọng nói, "Người kia và anh ấy hẳn là từng quen biết." Người đàn ông này ban đầu còn ở Moscow làm việc, bên cạnh anh luôn có một nhóm người, tất cả đều là những người tình nguyện mai danh ẩn tích, trong đó có rất nhiều đã biết nhau rất nhiều năm nhưng ngay cả danh tính đối phương cũng không biết. Sau đó lại xảy ra chuyện, cũng đã chết rất nhiều người, người đàn ông đó như bốc hơi khỏi nhân gian. Sở dĩ Mạnh Lương Xuyên đoán rằng, lần này anh trở về chắc chắn có liên quan đến chuyện trước đây.
Đêm đó rút cuộc Mạnh Lương Xuyên có cảm giác như chính mình bị ảo giác, chính mình ẩn núp nhiều năm như vậy với cái thân phận này để phá căn cứ buôn lậu ma túy đó, cuối cùng là vì đợi Trình Mục Vân xuất hiện ở Nepal.
"Cậu muốn xử lý như thế nào?" Người đàn ông bên cạnh âm trầm liếc mắt nhìn Mạnh Lương Xuyên.
"Không phải chuyện mà chúng ta cần quản, không có cách nào khác xử lý cả, trước tiên hỏa táng, tro cốt giữ lại, chờ anh ấy tới lấy."
........................
"Sau khi cánh cửa này mở ra, em cần phải một mình ứng phó với tất cả mọi chuyện, dựa theo con đường mà anh đã đưa sẵn cho em, đi đến nơi đó. Ở trước mặt bất kỳ người nào, cũng không được để lộ ra em có quen biết anh, trừ phi anh cho em làm như vậy." Đây là lời nói sau cùng trước khi rời khỏi chùa mà anh nói với cô.
Ôn Hàn siết chặt hộ chiếu trong tay, giả vờ lơ đãng nhìn qua, đưa mắt quét qua người đàn ông ở cửa phòng làm việc và những nhà sư Trung Quốc cũng xuất hiện ở đó.
Đoàn lữ khách trước mặt rút cuộc cũng làm xong thủ tục xuất cảnh.
Ôn Hàn đưa ra một quyển hộ chiếu, là Trình Mục Vân đưa cho cô, lúc đó cô thậm chí còn nghĩ sau này khi cầm cuốn hộ chiều này để làm thủ tục còn phải nghĩ rất nhiều lý do, nhưng tất cả rất thuận lợi. Rất nhanh đã xong thủ tục, đi ra khỏi phòng làm việc.
Trình Mục Vân vẫn đang đứng dựa người vào cột ở hành lang, đang đợi làm thủ tục xuất cảnh.
Ôn Hàn nắm chặt tờ tiền trong tay, dựa theo nơi mà anh nói, tìm được buồng điện thoại. Cô nhanh chóng ấn một dãy số, rất nhanh đã có người nhận điện thoại, giọng một người phụ nữ trung niên có vẻ mệt mỏi, "Xin chào."
Cô trả lời rất nhanh, "Mẹ..."
Giọng nói bên kia cũng trở nên vui vẻ hơn, "Cuộc hành trình của các con đi tới đâu rồi? Con gái bảo bối của cha mẹ đi chơi vui vẻ chứ?"
Ôn Hàn cảm giác đau xót nơi đầu mũi, không dám nói nhiều, chỉ dựa theo những gì Trình Mục Vân nói, dặn dò hai câu rằng cô sẽ ở lại Nepal một thời gian dài, sẽ ổn thôi, cha mẹ không cần lo lắng cho cô, bất cứ như thế nào cũng không cần phải lo lắng.
Cắt đứt điện thoại, người dân bản xứ tìm tiền lẻ thối lại cho cô.
Cô xoay người đi ra đường.
Lúc này cô đang đứn trên con đường ranh giới giữa Nepal và Ấn Độ. Bên trái là Nepal, bên phải là cửa khẩu Ấn Độ, người đến người đi, cũng có rất nhiều người lính mặc áo rằn ri đi đi lại lại.
Anh không lừa cô.
Anh nói, "Khi em gọi điện thoại về nhà em sẽ biết cha mẹ nuôi em hoàn toàn không biết gì cả, trong nhận thức của bọn họ em và những người bạn của em vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình, đồng thời đợt du lịch này sẽ kéo dài trong ba tháng."
Anh nói rằng, "Vương Văn Hạo và các bạn bè của em đều tạm thời bị hạn chế hoạt động, em cũng biết bốn người bọn em chỉ thiếu mình em."
Anh nói rằng, "Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, em phải bắt đầu học cách tin tưởng anh."
Cô giơ vành nón lên che nắng, thấy đoàn lữ khách kia bắt đầu đi về cửa khẩu Ấn Độ. Cô cũng bắt đầu đi về phía trước, đưa mắt đã nhìn thấy anh.
Hai người như hai người bình thường đi trong thế giới của mình.
Một đoàn lữ khách với nhiều người từ nhiều quốc gia khác nhau, một là đoàn hành hương của các nhà sư.
Trước sau đều đang đi vào đất nước Ấn Độ.
Cô dựa theo con đường mà anh chỉ ra trước, bôn ba trằn trọc cả ngày, một mình đến trạm xe lửa. Lần này so với lần trước cô tới Ấn Độ khác nhau hoàn toàn, một tháng trước cô là tới nơi đây du lịch.
Mà bây giờ, khi cô ở nhà chờ xe lửa, thấy ven đường những đứa trẻ và những người phụ nữ ngồi chổm hổm ở đó sưởi ấm với những bộ quần áo cũ rách nát mặc trên người, có rất nhiều người xông lên, nhéo tay cô, người thì dùng tiếng Ấn Độ người thì dùng tiếng Anh để hỏi cô nhưng tất cả đều làm cho thần kinh của cô càng căng thẳng hơn.
Nơi này có người, cũng có cả chó cả bò, không thiếu những con vật bẩn thỉu như chuột chết, cóc.
Dù không trải qua những việc sợ hãi như ở Nepal nhưng Ấn Độ cũng là một đất nước không an toàn.
Không có soát vé, cô bị đoàn người chen lên xe lửa, vừa gặp thoáng qua.
Có người nhìn khuôn mặt của cô biết cô là người nước ngoài, đương nhiên cho rằng cô đặt giường nằm cao cấp, không đùn đẩy cô nữa, "Giường nằm có điều hòa ở phía trước." Nhưng tấm vé trong tay cô chỉ là chiếc ghế ngồi bình thường, không phải giường điều hòa gì.
Giường nằm sao, vậy cũng sẽ không quá kém?
"Cô hẳn là nên mua vé tàu tốt rồi, sao lại mua ở đây chứ." Chờ cô tìm được chỗ ngồi của mình, dùng xích sắt cố định hành lý ở trên chỗ nằm của người dân bản xứ kia, người đó dùng thứ tiếng Anh không thành thạo nói chuyện với Ôn Hàn.
Cô cười cười, ngửa đầu nhìn chỗ nằm của mình chút.
Phía dưới là dãy ghế ngồi đã có rất nhiều người, bên trên mới là giường nằm. Tranh cãi ầm ĩ, hỗn loạn, khi cô đang còn sững sỡ thì có một cậu thanh niên đã bò lên chỗ nằm của cô, sau khi sắp xếp lại chỗ của cô thì lập tức nhảy xuống, vươn tay với cô, nói một câu.
Ôn Hàn sửng sốt.
"Hắn nói, hắn muốn tiền típ." Có người nhẹ giọng nói sau lưng cô.
Lưng cô cứng đờ, cố gắng khống chế để cho biểu hiện trên khuôn mặt mình không quá kích động như trong nội tâm. Cả ngày từ buổi sáng đến khi qua khỏi cửa khẩu, đến bây giờ cũng đã rất nhiều giờ trôi qua rồi.
"A, đúng rồi." Cô móc ra một ít tiền lẻ, nhét vào trong tay thiếu niên kia.
Sau đó quay đầu lại, chống lại đôi mắt đen kịt mà sâu thẳm kia, hai tay tạo thành chữ thập, thành tâm nói ra mấy chữ mà nửa năm trước đã nói với anh, "Chào, lạt ma."
Đáy mắt anh có ánh sáng lướt qua, đưa tay ra làm động tác đáp trả.
Một số đông người nằm vào trong giường nằm của toa hành khách, xe lửa bắt đầu lăn bánh, anh ngồi giữa hai người bản xứ, cũng không phải là giường nằm. Ở đây khắp nơi đều là người, cạnh cửa sổ cũng có người nằm, là người đàn ông trưởng thành nằm chen chúc nhau, cô không có chỗ đặt chân, không thể làm gì khác hơn là bò lên trên chỗ nằm của mình.
Chỗ nằm có chút mùi là lạ.
Cô cầm chiếc gối kê đầu lên ngửi, miễn cưỡng thích ứng với mùi ẩm mốc này. Từ góc độ này cô có thể nhìn Trình Mục Vân ngồi nơi đó, thật giống một người khách hành hương tới Ấn Độ.
Màn đêm buông xuống, bắt đầu có tiếng hát, có người nói chuyện phiếm, còn cả tiếng cười đùa. Có tiếng của trẻ con, của dân bản xứ, của lữ khách, có rất nhiều tạp âm khác nhau.
Nơi chỉ có thể ngồi được tám người bây giờ đã chen lấn lên tới mười mấy người.
Ở đây không có ai soát vé, ai nhanh chân chiếm được ví trí nào thì của người đó. Có năm người thanh niên trung quốc cướp được ví trí gần nhau, xếp thành một hàng.
"Đại hòa thượng." Hai cô gái Trung Quốc bị chen lấn đưa mắt nhìn về người nào đó, nhìn người đối diện quả thật là một người có khuôn mặt đậm nét Trung Hoa, bắt đầu thử hỏi anh vài câu, "Anh đến từ đâu vậy?"
"Rất nhiều nơi." Anh nói
Cô gái tóc ngắn nở nụ cười nhẹ, nhìn thoáng qua Trình Mục vân. Hòa thượng mà lại đẹp trai như vậy sao, nhìn thật thuận mắt.
Cô gái tóc dài nhìn thấy Ôn Hàn cũng không ngủ, ngửa đầu nói chuyện với cô, "Hi, cô ngủ ở trên đó không cảm thấy buồn chán sao? Cô là một lữ khách à? Con gái một mình tới Ấn Độ là không an toàn đâu."
"Tôi là khách hành hương." Ôn Hàn quay về phía cô gái đó, "Có người bạn ở điểm kế tiếp chờ tôi."
"À."Cô gái tóc dài suy nghĩ một chút rồi căn dặn cô, "Cô nhớ kỹ, bất luận là ai đưa cho cô đồ uống gì cũng không được uống, không nên ở trọ ở những nơi gần ga xe lửa, buổi tối cũng không nên tùy tiện ra ngoài, đi ra ngoài ngắm cảnh cũng không được tin hay cười híp mắt với đám người Ấn Độ." Cô ấy dùng tiếng Trung nói, khiến Ôn Hàn cảm giác được nơi này nguy hiểm đến thế nào. Mà những người đàn ông Ấn Độ vẫn đang còn vui cười, quan sát cô gái nói chuyện liên tục nãy giờ.
Ôn Hàn ừ một tiếng, nói cảm ơn. Tình cảnh bình thường như vậy, cô thậm chí sẽ cảm thấy chính mình giống như khách du lịch đi hành hương mà thôi. Mà không phải là bôn ba ở một quốc gia xa lạ, muốn đi trước nhưng lại không biết tiếng địa phương, chỉ phải cố gắng bảo toàn mạng sống của chính mình.
"Đại hòa thượng, người lần đầu tiên tới Ấn Độ sao?" Cô gái tóc ngắn nhịn không được mà tiếp tục nói chuyện với Trình Mục Vân, hòa thượng này nhìn rất điển trai, ngay cả các ngón tay cũng đẹp như vậy. Cô đang suy nghĩ, có nên giao lưu với người này chút không, trước khi xuống ga xe lửa thì chụp một kiểu ảnh lưu niệm.
"Không phải."
"Ở Ấn Độ có quả gì đó nhất định phải ăn đúng không?" Cô gái tóc ngắn hiển nhiên là cũng chưa tìm hiểu gì nhiều, trên các trang web du lịch chỉ đưa lên những địa danh nổi tiếng ở trung tâm. Cậu bé bên người cô gái đó có chút bất mãn, một hòa thượng thôi, có cái gì tốt đẹp mà áp sát lại thế chứ.
"Cô cũng nên thử một lần xem, đó là quả amalaka." Anh đưa một tờ giấy qua.
"Quả amalaka?"
Quả amalaka. Ôn Hàn nhớ lại, đây là một loại quả thường được nhắc đến trong những điển tích đời thường của nhà Phật, có nguồn gốc từ Ấn Độ.
Ánh mắt của cô có chút ẩm ướt, cả ngày sợ hãi bởi vì có sự xuất hiện của anh mà buông xuống. Nhưng vẫn có chút bất an, anh ngồi trong đám người, mà chính mình chỉ có thể nằm ở trên cao, không thể nói chuyện, cũng không có thể giao lưu gì, ngay cả ánh mắt cũng không thể truyền đạt được.
"Trong điển tích của nhà Phật thường nhắc tới loại quả này." Anh nhẹ giọng nói, "Nó có nguồn gốc từ Ấn Độ, cô nên nếm thử."