Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 33: Sống trong địa ngục (1)



Khoảng trong một tiếng đồng hồ, cô và Tiểu Trang ngồi trên bậc thang nơi khúc quanh, nói chuyện phiếm với nhau. Ở nơi này, những con người ở đây, chỉ có cậu thiếu niên này là nhỏ tuổi hơn cô, rút cuộc cũng có bạn cùng lứa tuổi, cũng chỉ có cậu thiếu niên này còn ngồi đây nói chuyện phiếm với cô.

Tiểu Trang nói cho cô biết, trước đây cậu ta chưa từng gặp qua Trình Mục Vân.

Ngày đó trên tàu, là lần đầu tiên cậu ra nhìn thấy người đã từng đứng đầu tổ chức. Lúc đó Phó Minh ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, để cho Tiểu Trang giả dạng như một vị khách du lịch tiếp cận Ôn Hàn, bảo vệ cô, "Cô biết không? Khi tôi đi tới đó, anh ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng cái liếc mắt đó tôi biết anh ấy coi tôi là anh em."

Tiểu Trang nói xong rất là kich động.

Đầu của cô gối lên cánh tay phải của mình, nghiêng đầu nhìn Tiểu Trang.

Tiểu Trang dừng lại, ghé sát vào người cô, nhẹ giọng nói cho cô biết, "Nói cho cô biết, tôi là Trang Dã nha."

Trang Dã? Đây là cái tên thật sao?

Ý nghĩa cái tên của một người quan trọng như thế nào, trước khi cô quen biết Trình Mục Vân cô cũng không biết. Thế nhưng hiện tại cô đã biết rất rõ ràng, cái tên đại diện cho quá khứ của người, bạn bè của người đó, cuộc sống cũng như những nơi mà người đó đã từng ở qua. Tất cả mọi thứ đều rất quan trọng, ngay cả Trình Mục Vân cũng không có nói cho cô cái tên thật của Tiểu Trang.

Ôn Hàn không biết phải biểu đạt làm sao, chính mình khi nghe được như vậy thì cảm thấy hoảng sợ.

Cô đè lên ngực mình rồi nói, "Cậu không nên nói cho tôi biết, tôi sợ đến lúc đó lại bị hù chết."

Trang Dã nở nụ cười, "Cô biết không, Đại hòa thượng định ra quy tắc này thật sự là không hay chút nào, chúng tôi những anh em vào sinh ra tử, đến cuối cùng cũng không có tư cách biết tên của đối phương. Thật là không thú vị gì cả, cô nhớ kỹ tên của tôi là gì đi nhé, nói không chừng đến ngày nào đó cô ở một nơi nào đó thấy được bia mộ của tôi."

Đột nhiên căn phòng phía sau vang lên tiếng kính rơi vỡ.

Rất lớn, như có gì đó bay ra ngoài,đập trúng miếng kính khiến nó vang lên âm thanh như vậy. Hai người đồng thời dừng nói chuyện, quay đầu lại.

Là vòng tay,là chiếc vòng tay hạ giá mà cô đã mua, buổi chiều cô tháo ra đặt duới gối, một nơi riêng tư như vậy cũng có thể bị ném ra ngoài như thế này.. cô lập tức đứng dậy, nhất định xảy ra chuyện gì rồi..

"Cô muốn đi vào sao?" Trang Dã kéo ống tay áo của cô, "Phó Minh đã nói rất rõ ràng, không được can thiệp vào chuyện của đại hòa thượng." Ví dụ như hiện tại, chỉ cần mở cánh cửa kia ra là biết có chuyện gì đang xảy ra.

Nói cách khác, ai cũng không được phép đi vào.

Trang Dã không rành tiếng Nga cho lắm, vừa rồi hắn cũng đã nói qua, hắn không phải là người Moscow, Phó Minh mấy năm nay cũng không ở Moscow, hắn ta là người Việt nam, cho nên là người duy nhất trong đám người này nghe không hiểu tiéng Nga.

Cô nghe được, Chu Châu dùng tiếng Nga kêu Trình Mục Vân là anh họ.

"Anh không nên tới đây, đáng nhẽ ra anh không nên tới đây, anh nghe lời em được không, anh có còn nhớ không?" Bên trong đang nói tới thân phận của Chu Châu, cô không muốn để cho Trang Dã đi vào trong đó.

Trong tiềm thức của cô, cô muốn Trang Dã vẫn còn sống rời khỏi trang viên này. Hi vọng hắn không phải nội gián, hi vọng cậu ta bình an rời khỏi đây. Đơn giản vì lúc hỗn loạn ở nhà ga, cậu ta đã nói với cô rằng: Đừng sợ, chúng tôi đều ở đây.

Cô cũng không quan tâm Trang Dã trả lời thế nào,vọt tới ngoài cửa, hít một hơi sâu nhắm mắt lại để cho bản thân mình lấy thêm chút can đảm. Đúng vậy, cô vẫn rất sợ người đàn ông này... sợ anh sẽ phá vỡ toàn bộ trói buộc về tín ngưỡng, trở thành một người đàn ông Moscow khi phẫn nộ thì rất đáng sợ...

Ôn Hàn đẩy cửa ra.

Ở trong phòng tối đen như mực, cô đưa tay đóng cửa lại.

Không khí trong phòng khiến cho người ta không rét mà run.

Lúc này đây đầu óc cô trống rỗng, nhìn Trình Mục Vân đang đè Chu Châu ở trên giường, một tay nắm lấy cổ cô ấy, hai tay của Chu Châu lại đang nắm lấy cánh tay đó của anh, giống như một con cá bị người ta đặt lên trên cái thớt vậy, làm cách nào cũng không thể xoay chuyển được thân mình...

Không thể thở được, hi vọng về sự sống của bản thân cùng các cảm giác khác đều nằm ở ngay cổ họng...

Ôn Hàn thậm chí có thể hiểu được loại cảm giác tuyệt vọng này.

Vòng tay vừa rồi nhất định là do Chu Châu cố gắng ném ra bên ngoài để cầu cứu.

"Trình Mục Vân..." Ôn Hàn đi về phía anh.

Trong đêm tôi ánh mắt của Trình Mục Vân không có chút tình cảm nào nhìn về phía cô.

"Em yêu..."Anh dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói với cô, giống như bản thân cô là một kẻ trộm cắp bị mọi người nhìn chằm chằm ở phía sau khu vực quán bar của thành phố Moscow vậy, dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt mà nói với cô, "Em có biết, anh không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, đặc biệt là chuyện trong nhà không." Anh cũng đã lâu rồi không có dùng tiếng Nga nói chuyện cùng với cô, mà hiện tại giọng điệu lạnh như băng có chút luời biếng kia chính là đang cảnh cáo cô. Lúc truớc ở trong tầng hầm kia, khi Ôn Hàn cầu xin cho Vu Văn Hạo, biểu hiện của anh cũng giống như bây giờ.

Trình Mục Vân vừa mở miệng, cô đã biết rằng cảm xúc của anh lúc nào rất xấu. Đây là đang cảnh cáo cô, tránh càng xa càng tốt.

Bắt đầu từ ngôi đền ở Nepal kia, rồi trên tàu, bên bờ sông Hằng, anh cũng giống như những hòa thượng cứu vớt người từ trong vực sâu, nội liễm, khiêm tốn... mà hiện tại anh giống như đang đưa người khác dần xuống địa ngục.

Đôi tay của Ôn Hàn trong vô thức đã để ra phía sau người, nắm chặt hai bàn tay với nhau để cho bản thân mình bình tĩnh hơn, "Trình Mục Vân... anh bình tĩnh một chút, em sợ anh sẽ hối hận, anh xem cô ấy là ai."

Anh cười khẽ, "Em nghĩ rằng tôi và em đều mất lý trí hết rồi sao, đã quên rằng cô ấy là ai sao?"

"Không, ý của em là..."

Anh đánh gãy lời nói của Ôn Hàn, "Cô gái xinh đẹp này chính là một tay anh ôm cô ấy từ nhỏ tới lớn. Em yêu, đến đây, anh giới thiệu rõ ràng với em, đây chính là một trong số ít những đưa em gái của anh, cô ấy gọi là Trình Gia. Cô ấy nói với bọn em rằng cô ấy tên là Chu Châu đúng không, đó chỉ vì cô ấy nhớ thương tới người bạn trai đã sớm qua đời của cô ấy mà thôi." Khi anh nói những câu đó, đôi tay cũng không có buông khỏi người cô gái nằm phía dưới.

Lúc này Trình Gia cũng đã không còn sức mà đá chân nữa, tay cũng bắt đầu buông thõng xuống.

Hi vọng sự sống ngày càng xa vời.

"Trình Mục Vân." Ôn Hàn chạy nhanh tới, "Anh buông cô ấy ra trước đi, cho dù cô ấy có làm sai cái gì, anh cũng không thể tự tay giết cô ấy."

Cô thề rằng cho dù Trình Gia này có là ác quỷ làm điều sai đi chăng nữa, nếu Trình Mục Vân lần này tự tay giết chết cô ấy thì cả đời này trong lòng anh cũng không thể bỏ qua được cho chính mình. Đây là em gái của anh, khác xa với những người kia, không, phải nói rằng ở nơi này bất cứ người nào Trình Mục vân cũng không thể tự mình ra tay. Người đàn ông này, có thể chấp nhận bất cứ điều gì, chỉ duy nhất không chấp nhận những người phản bội anh.

Anh chính là địa ngục, nhưng không phải đối với anh em của mình.

Trong lòng anh địa ngục đã bị khóa lại vào mười năm trước, cũng chính là đóng kín lại con người anh.

Ôn Hàn bước từng bước tới, dưới chân cô đã đá trung phải một chiếc vòng tay khác duới đất, cũng không biết là nó va chạm phải vật gì phát ra tiếng động khác.

Trái tim của cô theo từng âm thanh nhỏ này mà đập liên hồi.

...

Không biết là cô đã thuyết phục được Trình Mục Vân hay là anh không có ý định ra tay giết Trình Gia thật. Trong nháy mắt khi bàn tay anh thả lỏng, Trình Gia cũng cố gắng hết sức thoát ra khỏi bàn tay anh, từ dưới người anh nhảy bổ xuống sàn nhà. Trình Gia cố gắng thở dốc, giống như dùng chút sức lực cuối cùng đã giãy dụa, nằm bẹp trên sàn nhà vừa khóc vừa ho khan, Ôn Hàn muốn nâng cô ấy dậy thì bị cô ấy đẩy ra.

Trình Gia cố gắng bò dậy mở cửa chạy ra ngoài.

Trình MỤc Vân từ trên giường bước xuống, đi về phía cô.

Ôn Hàn sợ anh đuổi theo Trình Gia nên cô lùi về sau mấy bước dựa người vào cửa, không động đậy gì nữa. Mãi đến khi Trình Mục Vân bước tới gần, bàn chân của anh sát ngay chân cô, cả người của anh đứng sát với cô. Anh cúi đầu, trong ánh mắt không có chút ánh sáng nào, giống như đáy của con lốc xoáy sâu hun hút, tùy lúc có thể cuốn cô vào đó.

Cô rất sợ, sợ anh vừa mở miệng ra lại là ngôn ngữ mà cô quen thuộc nhất, ngôn ngữ mà cô nghe từ nhỏ tới lớn. Có phải là rất vớ vẩn hay không, chỉ là do ngôn ngữ bất đồng có thể làm cho anh biến thành một người như vậy. Có lẽ bởi vì anh được học tiếng trung chính gốc từ một lão hòa thượng ở đền thở Nepal, cho nên chỉ có khi anh để lộ ra bộ mặt của một Hoa kiều mới có thể làm cho người ta cảm giác đuợc anh là một người đàn ông có lý trí bình thường.

Cô thậm chí đã có ảo giác như vậy.

Nếu như anh không lên tiếng, có lẽ chính bản thân Ôn Hàn cô sẽ phải thay thế cho Trình Gia, chết ở chỗ này...

"Cô ấy cảm thấy được rằng Chu Khắc trước khi chết đã phản bội anh.."Trình Mục Vân cúi đầu, lấy tay lau mồ hôi lạnh đang toát ra từ trên trán của cô, "Đây là phỏng đoán ác độc mà anh không muốn nghe nhất, hơn nữa lại là từ trong miệng cô ấy nói ra."

Ánh mắt Ôn Hàn cũng trở nên bình tĩnh hơn, "Em gái của anh nói cho anh biết rằng bốn người bọn họ đều là người vô tội sao?"

"Cô ấy cầu xin anh không cần điều tra nữa. Cô ấy nói tất cả đều chấm dứt từ cái ngày Chu Khắc chết, không nên có thêm người chết nữa."

Những lời này đúng là rất quen tai.

Phó Nhất Minh cũng từng nói qua, nếu Trình Mục Vân kiên trì tìm ra nội gián thì nhất định sẽ hại chết mọi người.

Ôn Hàn sờ khuôn mặt của anh, lỗ tai của anh rất nóng, giống như bị thiêu đốt vậy. Cô không biết Trình Mục Vân có phải đã bắt đầu dao động hay không, hay căn bản vẫn không tin lời nói của cô em họ.

Điều này thật sự rất khó khăn. Với tình huống hienẹ tại chính là một chiếc lưới với nhiều gút mắc.

Đương sự nào cũng cho mình là đúng, đều dựa theo phương thức có lợi nhất đối với bản thân mà cung cấp khẩu cung, cũng có thể là nói dối. Cuối cùng thì sự thật nằm ở đâu. Là Chu Khắc bị hại chết, trong bốn người này có một nội gián, hay là Chu Khắc chính là nội gián và bốn người này đều bị oan uổng?

Trong bóng tối, Trình Mục Vân chặn môi của cô lại. Đây là lần đầu tiên anh hôn cô mà lại nhắm mắt như vậy. Lần đầu tiên vứt bỏ ánh sáng, chỉ cảm nhận được bàn tay của Ôn Hàn đặt trên vai mình...trước kia cô muốn tránh ánh mắt của anh, nhưng bây giờ cô lại muốn nhìn ánh mắt của anh, đây là là phương thức duy nhất để biết được anh đang nghĩ gì.

Ngoài cửa vẫn vang lên những âm thanh vui tai, còn có âm thanh của việc ca múa nữa. Trang viên này đã bắt đầu lễ mừng nghi thức xuất gia trong vòng ba ngày, các khách quý đến từ khắp nơi trên đất nước Ấn Độ, thành phố, địa phương hay những người bạn kết giao của chủ nhân trang viên này ở những nơi khác, những người từng có mối quan hệ trong cuộc sống của chủ nhân trang viên này cũng được mời tới. Ở quốc gia này, vứt bỏ thân phận trần thế, quy y cửa phật, là một việc rất đáng ăn mừng.

Nhưng mà trong căn phòng này, anh còn đang cuốn lấy đầu lưỡi của cô. Ở trong không gian tối om này, anh muốn dựa vào sự ngọt ngào nơi đôi môi cô cũng như vị ngọt của mùi máu để tìm lại chút lý trí cho bản thân, hoặc là một chút kiên định, kiên định thực hiện quyết định của mình đến cuối cùng, tìm được người đó.. cái người phản bội đó....

Ôn Hàn cảm giác như cái gì đó ngăn ở cổ họng mình, "Trình Mục Vân..." Lúc này đây cô cảm thấy trái tim mình đau đớn không ngừng.

Càng ngày càng khó chịu, sau đó không phân biệt được gì nữa mà ngã xuống đất, cả người đè lên chiếc vòng tay tạo nên âm thanh kỳ lạ. Cô nắm thật chặt ống tay áo của anh, há miệng, một chữ đều nói không nên lời, rõ ràng là gần như vậy.

Bóng đen bao phủ, chìm trong tai ương.

Ôn Hàn không biết mình đã ngru bao lâu, sau khi tỉnh lại đang cố gắng làm cho đầu óc thanh tỉnh một chút. Trước mắt cô chính là bình thở ô xy, tay chân tê liệt, không bị khống chế. Cô cố gắng nâng mí mắt lên, nhìn thấy được rất nhiều bác sĩ mặc quần áo trắng, mang khẩu trang đứng bên giường, nói ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu.

Không giống với trang viên kia, trong trang viên người hầu đều được dạy bảo đôi chút, chí ít cũng là đủ tiêu chuẩn, đối với khách như bọn họ vẫn dùng tiếng Anh. Nhưng bây giờ những người bên cạnh dùng ngôn ngữ của đất nước này, thứ ngôn ngữ xa lạ cô không hiểu.

Ầm ĩ quá, cô nhìn thấy Phó Nhât Minh nắm cổ áo Trình Mục Vân, rống to cái gì đó. Giọng nói nghe không rõ, thật sự là cô có cố gắng thế nào cũng nghe không rõ. Ôn Hàn không thể phân biệt được gì nữa, dần dần chìm vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.