Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 16: 16: Trên Bàn Ăn




Nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn dưới thân, Yến Thư mới nhận ra việc mình ngã lên người Patrick như vậy đã làm hắn bị thương.

Cô vội bò sang bên cạnh, ngồi chồm hổm ở đó mà không biết nên nói gì.

Cô… Cô cảm giác hình như anh Phàm đang giận, hiếm khi cô thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu đó, nhưng mà cô đâu có làm gì đâu, cô nên mở miệng thế nào đây?
Đang lúc Yến Thư rối rắm, Patrick cũng bò dậy từ dưới đất, phủi phủi bụi trên người mình rồi liếc nhìn cô và hỏi:
“Cô đi đứng kiểu gì thế?”
“Cậu muốn bị đè ra đánh nữa hay sao?” Yến Thư trừng lại.
Đám bạn của Yến Thư cũng túm tụm về phía này, hỏi han họ xem có làm sao không.

Ninh Khả Điềm trông thấy anh chàng vệ sĩ nhà Yến Thư đang mặc áo sơ mi với quần tây âu thì mắt suýt phát sáng, đám con gái khác cũng vậy.

Body của anh chàng khiến họ quên cả việc Patrick vừa ngã chổng vó...

Dịch Phàm mang thêm rau và hoa quả đến chỗ họ, nào ngờ nhìn thấy một màn gai cả mắt.

Anh đặt đĩa hoa quả lên tay của một cô gái đứng đó, trực tiếp kéo Yến Thư đang ngồi dưới đất giả vờ tàng hình đứng dậy rồi nói:
“Tiểu thư cứ tiếp tục đi, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“Tiếp tục gì chứ? Em vô tình té lên người cậu ta mà…” Yến Thư nói một nửa thì bị anh nhìn chằm chằm mà rụt cổ lại, giọng nhỏ dần theo thời gian.
Một cô gái bẽn lẽn lên tiếng:
“Yến Thư, tớ thấy anh vệ sĩ của cậu cũng đang rỗi, hay là kéo anh ấy vào chơi cùng đi?”
“Đúng đó, người ta theo bảo vệ cậu suốt, nên cho người ta nghỉ ngơi thư giãn chứ.”
Đối với những lời mời mọc này, Yến Thư thay Dịch Phàm từ chối:
“Bình thường anh ấy không thích tụ tập đông người đâu.”
Cô vừa nói xong thì thấy Dịch Phàm liếc về phía mình một cái, giọng bình tĩnh:
“Thỉnh thoảng vẫn nên thư giãn một chút.”
Thấy Dịch Phàm đồng ý vào cùng, đám con gái đều phấn khích muốn chết, vừa lôi vừa kéo anh đến bên bàn.
Từ lúc Dịch Phàm xuất hiện trong sân vườn thì Patrick cứ liên tục quan sát và đánh giá anh, tuy rằng ngoài mặt anh không thể hiện ra, nhưng trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo.

Chắc chắn tên này có ý đồ đen tối với Yến Thư, lý nào ngày hôm trước họ còn va chạm nảy lửa, hôm nay hắn đã có mặt ở nơi này chơi cùng cô, nói lòng hắn không mang âm mưu thì ai tin được?
...
Phía xa xa trong biệt thự, chỉ cần là nơi nào đó có thể quan sát sân vườn đều đầy người chen chúc.

Mấy ông chú vệ sĩ thay phiên nhau nhìn và báo cáo lại tình hình cho những người bận trực.
“Tôi cảm thấy nếu Dịch Phàm không nhanh chân lên thì tiểu thư sẽ bị thằng nhóc kia tán đổ mất.”
“Ông cũng nghĩ vậy à?”
“Tôi đã nhìn tiểu thư lớn lên, không thể để cô ấy gả ra ngoài được! Ít nhất nếu gả cho Dịch Phàm thì cô ấy vẫn sẽ ở đây với chúng ta!”
Chỉ riêng mấy chú vệ sĩ - những cấp dưới cũ của cha Yến Thư đã quan tâm tới tương lai của cô như thế, nói gì anh trai và cha mẹ cô.


Cả Nam Cung gia chỉ có duy nhất một đứa con gái, khó mà để cô gả đi, nhất định họ sẽ và phải bắt rể.
80% người ở đây đều biết tiểu thư nhà mình thích Dịch Phàm, Dịch Phàm chắc cũng nhận ra từ lúc nào rồi, vậy mà giả vờ không biết.

Rốt cuộc là vì sao chứ?
“Chắc ngại thân phận rồi…”
“Ôi trời, phu nhân cũng đâu có thân phận gì đặc biệt đâu, miễn yêu thương nhau là được rồi, sợ gì không được ủng hộ?”
Nói thì đơn giản vậy, nhưng Dịch Phàm cảm giác bản thân đứng bên cạnh chỉ xứng làm vệ sĩ cho Yến Thư, sẽ có bao nhiêu người ủng hộ anh đây?
Anh ngồi im ở bên cạnh mấy sinh viên, họ hỏi anh đủ thứ về công việc, về bản thân, nhưng xoay đi xoay lại, dường như ngoài ở cạnh Yến Thư và luyện tập ra, anh không có sở thích gì đặc biệt.
“Anh bình thường làm gì vậy ạ?”
“Bảo vệ tiểu thư.”
“Ngay cả ngày lễ sao?”
“24/7.” Dịch Phàm nhìn về phía Yến Thư đang cặm cụi ăn ở đối diện.
“Vậy anh thích làm gì?”
“...”
Dịch Phàm khó lòng trả lời được câu hỏi đó, anh chỉ thích ở cạnh Yến Thư, nhìn cô làm đủ thứ trò nghịch ngợm và ra tay xử lý khi cô gặp rắc rối.


Chuyện này nói ra chẳng khác nào thừa nhận đoạn tình cảm giữa họ, vì vậy, anh lựa chọn im lặng.
Quan sát một lát, Ninh Khả Điềm cũng nhạy cảm nhận ra điều gì đó, cười trêu:
“Anh có bạn gái chưa? Yến Thư nói anh có bạn gái rồi đó.”
Lúc này, Dịch Phàm cảm nhận được có ai đó lén lút đá nhẹ vào bắp chân mình, không cần nói, chắc chắn là tiểu thư.
“Chưa…”
Bộp.
Yến Thư lại suýt một cái mạnh hơn, ánh mắt cảnh cáo bắn thẳng về phía anh.

Anh liền sửa miệng:
“Chưa định công khai.”
“Vậy là có thật à?” Mấy cô gái hơi thất vọng một chút, cũng hiểu ý ngồi nhích ra xa.
Lúc này, Yến Thư mới hài lòng mỉm cười, nụ cười tươi mang theo chút đắc ý của trẻ con..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.