Phải mau chóng rời đi. Lăng Tịch gắt gao kéo hai vạc áo lại cùng nhau, nguyên bản đôi mắt sáng ngời giờ phút này có vẻ có chút ảm đạm.
Qua không bao lâu, Trọng Thần lại đi đến, trên tay của hắn, đang cầm một chén cháo đậu xanh.
"Uống chút cháo đi, một ngày không ăn cái gì rồi, như vậy sẽ chống đỡ không được."
Trọng Thần đem bát để đầu giường, nhỏ giọng khuyên giải an ủi nam nhân. Hắn chưa từng đối với ai nhẹ nhàng như vậy, nhưng người ngồi ở trên giường lại làm cho hắn cảm giác được đau lòng.
Nếu có thể hắn thật muốn đem tên đối với Lăng Tịch làm ra cái loại hành động không bằng cầm thú kia bâm ra vạn mảnh. Chỉ tiếc, hắn không biết mặt người kia.
"Đợi nó nguội hơn ta sẽ uống."
Lăng Tịch hiện tại uống không vào, nhưng lại không đành lòng phụ ý tốt của Trọng Thần, nam nhân thuận miệng hồi đáp.
"Được, nhớ uống."
Không dám quấy rầy nam nhân, Trọng Thần muốn nói lại thôi nhìn nhìn nam nhân, sau đó hít một hơi, đi ra ngoài.
Nam nhân nghiêng đầu mắt nhìn chén cháo để đặt đầu giường đột nhiên buồn nôn, chỉ có thể ghé vào đầu giường không ngừng nôn khan. Có thể là lâu lắm không có ăn cơm, trừ bỏ nước ói không ra cái gì, cổ họng khó chịu lợi hại, dạ dày cũng đang không ngừng co thắt.
Nghe được động tĩnh Trọng Thần vội chạy vào, một bên tay dùng vỗ nhẹ lưng, một bên đưa khăn lau. Đến khi nam nhân ngừng nôn khan, Trọng Thần mới đi ra ngoài lấy đồ chà lau sạch sẽ những thứ Lăng Tịch nôn.
"Nếu không chúng ta đi khám nhé?"
Trọng Thần đem cây lau dựa vào góc tường, lo lắng hỏi nam nhân.
Trải qua việc như vậy, nam nhân gầy yếu càng có chút tiều tụy, đôi mắt ôn nhu cũng có chút vô thần, nhìn thấy ngực hắn lại là căng thẳng.
"Không cần, ta nghỉ ngơi là tốt rồi."
Giọng nam nhân có chút khàn, thong thả trừng mắt nhìn, đưa ra một yêu cầu,
"Có thể giúp ta rót ly nước?"
"Được, có ngay."
Nghe được nam nhân chủ động nhờ hắn, Trọng Thần chạy mau ra bên ngoài rót ly nước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến tay nam nhân.
"Làm phiền rồi."
Nam nhân tiếp nhận cái ly nhấp vài ngụm, đợi môi hơi chút ươn ướt, liền đem ly nước bỏ một bên,
"Trọng Thần, hai ngày này đã làm phiền. Sau khi Tiểu Hàn trở về, ta liền cùng hắn đi."
Không phải giận dỗi, chỉ cảm thấy không nên mang đến cho Trọng Thần nhiều phiền phức như vậy. Vừa rồi nam nhân cẩn thận suy nghĩ, nếu người kia biết được mình ở tại nhà Trọng Thần khẳng định nắm rõ hành tung của mình. Người kia là người điên! Lăng Tịch không muốn liên lụy đến Trọng Thần. Trọng Thần những năm gần đây, là bằng hữu duy nhất nên không muốn làm cho Trọng Thần bởi vì mình mà phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
"Không cần gấp như vậy, anh thế mà đòi dọn đi, cũng phải để thương thế tốt lên hãy nói..."
Thấy nam nhân lần thứ hai sắc mặt trắng bệch, Trọng Thần mới phát giác mình đã nói quá lời, chỉ có thể có chút xấu hổ. Trầm mặc một hồi,Trọng Thần đè thấp giọng, không tình nguyện nói:
"Nếu... Nếu thật sự muốn dọn, không bằng ta chỉ cho anh chỗ thuê phòng."
Như là sợ nam nhân hiểu lầm, không đợi hắn trả lời, Trọng Thần lại mau giải thích:
"Kỳ thật, ta có người nhà có phòng ở cho thuê. Ta lúc đầu là cảm thấy được chỗ này của ta có gian phòng trống, anh lại đây ở cũng thêm náo nhiệt, không cần mất tiền uổng phí, cho nên mới không nói cho anh biết. Nhưng hiện tại anh phải vội dọn, không bằng đi nơi đó đi, hoàn cảnh cũng được, giá cả cũng tốt."
"Vâng cứ như vậy đi."
Nam nhân chậm chạp gật gật đầu.
"Ta đây đi gọi điện thoại cho hắn."
Cùng nam nhân thỏa thuận một tiếng sau, Trọng Thần đi ra ngoài.