Triệu Tử Kỳ sớm đã chuẩn bị kỹ càng, đối với việc đoạt lại quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn rất có lòng tin.
Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn những năm gần đây vẫn do Lăng Tịch nuôi nấng, nhưng nói cho cùng, bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống. Mà Bạch Kiều cùng Bạch Tiểu Hàn ràng buộc huyết thống, là điều không thể chối cãi. Điều kiện của Triệu Tử Kỳ tốt biết bao nhiêu, có thể cho Bạch Tiểu Hàn sinh hoạt rất tốt. Cho dù là đưa ra tòa, phỏng chừng họ cũng chiếm được ưu thế.
Nghĩ đến lần trước tại nhà hàng cùng vợ chồng bọn họ, khi rời đi Bạch Kiều nhìn nam nhân với ánh mắt rất lạ, nam nhân đột nhiên hiểu được.
Lần này bọn họ quyết tâm muốn mang Bạch Tiểu Hàn đi, nếu Triệu Tử Kỳ lựa chọn ngả bài, nhất định là đã chuẩn bị tốt hoàn toàn, khiến nam nhân không thể không đáp ứng.
Lăng Tịch cũng không phải để ý thanh danh chính mình, chỉ lo lắng, một khi ảnh chụp truyền ra ngoài, đối với Tần Tường cùng Lăng Duệ sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái.
Tần Tường sẽ phải ăn nói thế nào với cha nuôi hắn, chỉ sợ làm Mạn Ny thương tâm. Phụ tử loạn luân. Nghĩ đến đây, nam nhân thậm chí liền nhịn không được run rẩy.
Bạch Tiểu Hàn là con, Tần Tường, Lăng Duệ cũng là con, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Nam nhân không có biện pháp chỉ lo một, bỏ qua người khác.
Tình huống hiện tại, có hai lựa chọn. Hoặc là liền giao ra quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn, hoặc là liều chết giữ Bạch Tiểu Hàn, tùy ý bọn họ đem ảnh chụp phát tán, sau đó đưa ra tòa.
"Lăng tiên sinh, hẳn là nhìn ra được, vợ chồng ta đối với quyền nuôi dưỡng Tiểu Hàn là không thể thay đổi. Nói khó nghe một chút, anh nguyện ý hay không cũng không làm được gì, chúng ta cũng sẽ đem Tiểu Hàn mang về nhà. Tình huống của anh chúng ta biết không ít, còn muốn tranh với chúng ta sao. Không bằng nhanh một chút buông tha cho Tiểu Hàn, lại cầm tiền, đi làm ăn, hoặc là mua nhà hay đi hưởng thụ gì đó, như vậy không phải rất tốt sao? Chống đối như vậy chỉ làm cho tất cả mọi người khổ sở thôi? Dù sao anh cũng nuôi nấng Tiểu Hàn nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ nhọc. Ta cũng không muốn làm quá mức gây khó dễ anh, ta chỉ muốn nuôi Tiểu Hàn, còn sinh hoạt cá nhân của anh, ta sẽ không nhiều chuyện, ta sẽ không làm cái gì không rõ ràng."
Nhìn mặt nam nhân nhăn lại, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, Triệu Tử Kỳ đưa tay để ở trên bàn, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nét mặt vui sướng. Chỉ cần thêm một phen công kích Lăng Tịch kia sẽ chịu không nỗi, công phá phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ, thành công sẽ nhanh thôi.
"Lăng tiên sinh, anh là một người thông minh, nên biết chọn như thế nào. Cho dù chính anh không sao cả, nhưng cũng nên nghĩ việc gì tốt nhất cho Tiểu Hàn, không phải sao?"
"Tiểu Hàn?"
"Đúng, Tiểu Hàn!"
Nhìn đến nam nhân thần sắc mê mang, Triệu Tử Kỳ lại cười nhìn về phía nam nhân,
"Những người này chắc không lớn hơn Tiểu Hàn là bao. Thử hỏi, nếu Tiểu Hàn nhìn ảnh chụp này, sẽ suy nghĩ như thế nào? Tiểu Hàn chính là đứa bé thuần khiết mà thôi, cũng không phải thật sự ngốc, ta nghĩ, nên giải thích sao cho hắn có thể hiểu."
Nghe được Triệu Tử Kỳ nói, nam nhân sắc mặt càng ngày càng trắng. Vừa rồi chỉ lo suy nghĩ Tần Tường cùng Lăng Duệ, đã quên Bạch Tiểu Hàn cũng có khả năng nhìn thấy ảnh chụp. Không xong chính là, có Triệu Tử Kỳ một bên giảng giải cho Bạch Tiểu Hàn như thế nào, nam nhân căn bản là không biết được, chỉ sợ sẽ không nói cái gì tốt.
Cô ta đã tính kế hết thảy, thủ đoạn rất cao làm cho người ta không thể không bội phục.
"Lăng tiên sinh? Ta vừa rồi nói nhiều như vậy, cũng bất quá là vì tốt cho Tiểu Hàn, không có ý gì khác, ảnh chụp này anh lấy về đi."
Nam nhân cắn môi, đem ảnh bỏ vào túi rồi gắt gao nắm chặt ở trong tay.
"Tiểu Hàn thật sự rất thông minh, diễn xuất rất tốt, thật có tài năng thiên phú, ta thật sự rất muốn đào tạo hắn thật tốt. Có một số việc, không cần ta nói ra, Lăng tiên sinh cũng có thể hiểu, trong chúng ta, ai có thể mang nhiều điều kiện tốt hơn cho Tiểu Hàn. Tiểu Hàn chỉ có đi theo chúng ta mới là chọn lựa tốt nhất."
Thấy nam nhân muốn nói cái gì đó, Triệu Tử Kỳ hướng nam nhân khoát tay, tiếp tục nói:
"Anh không cần lo lắng, Bạch Kiều là cha ruột Tiểu Hàn, mà ta, cũng rất thích Tiểu Hàn, chúng ta sẽ yêu thương đối đãi tốt với hắn, tuyệt đối sẽ không đối với hắn không tốt."
Nam nhân cười khổ một tiếng,
"Xem ra, các người đã tính toán tất cả tốt rồi. Bất quá các người khẳng định ta sẽ đem Tiểu Hàn tặng cho các người sao? Tiểu Hàn nhiều năm như vậy đi theo ta, mà Bạch Kiều chẳng quan tâm. Mà hiện tại lại chạy tới muốn bắt Tiểu Hàn, chẳng lẽ là không có ý đồ gì? Ta nghĩ đến lúc đó cùng đưa ra toà giải quyết, không nhất định phần thắng sẽ ở trên tay các người."
"Lăng tiên sinh là muốn kiện tụng? Ta khuyên Lăng tiên sinh vẫn không nên có ý nghĩ như vậy, chuyện này làm ồn ào, đối với tất cả mọi người đều không tốt. Đương nhiên, ở giữa bị thương tổn nhiều nhất chính là Tiểu Hàn. Ta nghĩ, anh cũng không muốn làm cho Tiểu Hàn bị như vậy chứ?"
Nam nhân lại một lần nữa bị đuối lý không thể nói thêm gì, vẻ mặt trầm xuống, hít sâu một hơi, nam nhân mới dần dần tĩnh tâm, mở miệng hỏi:
"Ta muốn biết, vì cái gì nhiều năm như vậy không có tìm đến Tiểu Hàn, mà hiện tại vội vã phải mang Tiểu Hàn về?"
"Ta đã nói Lăng tiên sinh là một người thông minh, xem ra, ta quả thật không có nhìn nhầm. Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng sẽ không giấu diếm. Đúng là có nguyên nhân sâu xa trong đó. Ngồi xuống uống ly trà, ta sẽ từ từ nói với anh."
Triệu Tử Kỳ muốn nói gì cũng không rõ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ không ra nguyên nhân. Cuối cùng nam nhân cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi nghe Triệu Tử Kỳ nói.