Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 219



Xuất hiện tại cửa, là Lăng Khả Hinh.

Mình bị theo dõi!

Không biết chị ta/cô ta lại đây là muốn làm cái gì? Hai người phụ nữ đang đánh giá lẫn nhau

Khi Lăng Khả Hinh muốn nhìn vào bên trong kho hàng, Phương Văn dùng thân mình ngăn trở tầm mắt Lăng Khả Hinh. Nếu bị Lăng Khả Hinh phát hiện nam nhân, nói không chừng sẽ ngăn trở việc này. Cho nên, phải mau nghĩ biện pháp làm cho Lăng Khả Hinh trở về.

Nhìn chằm chằm Phương Văn trong chốc lát, Lăng Khả Hinh lại nhón chân nhìn xuyên qua Phương Văn, muốn nhìn xem cô ta đang che giấu cái gì.

Người kia rõ ràng là...

Bị chị ta phát hiện rồi sao?

"Khả... Khả Hinh, chị... chị sao lại tới đây được? Chị..."

"Em chớ khẩn trương, thấy em thần thần bí bí, lại không chịu nói là muốn đi đâu, sợ em xảy ra chuyện gì, chị mới đi theo đến đây."

"Nguyên nhân là như vậy."

Phương Văn chần chờ, sau đó hướng Lăng Khả Hinh yêu cầu:

"Khả Hinh, em... có chút việc phải làm, chị... có thể đi về trước hay không."

"Hả? Em có việc gì phải làm? Có cần chị giúp."

Nhìn đến Phương Văn thần kinh lại một lần nữa căng thẳng, Lăng Khả Hinh cười nói:

"Em cũng biết, chị hiện tại đanh rảnh rỗi, trở về cũng không biết làm gì, không bằng giúp em được không?"

"Em..."

Gặp Phương Văn như trước không chịu trả lời, Lăng Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục hỏi;

"Có lẽ nên là hỏi, em muốn làm gì Lăng Tịch?"

Phương Văn không khỏi cười khổ một tiếng,

"Khả Hinh, chị là đến cản trở?"

Nói xong, Phương Văn đưa tay vẫy gọi người phía sau. Được Phương Văn chỉ thị, người nọ đã đi tới.

"Sao, muốn trói ta lại?"

"Em... không có ý này."

"Đúng vậy sao? Yên tâm, chị không nghĩ tới muốn ngăn cản trở gì em đâu."

Lăng Khả Hinh mỉm cười, nói một câu làm cho Phương Văn yên tâm. Với Phương Văn, Lăng Khả Hinh là người tốt nhất trong Lăng gia kia, cô không nên có ý tưởng như vậy.

"Chị có thể lưu lại không?"

"Vâng."

Lăng Khả Hinh thấy bên cạnh Phương Văn có một người, vốn muốn cho người kia cũng đi ra, nhưng nhìn nhìn, phát giác là thuộc hạ thân tính của Phương Văn, liền thôi.

"Khả Hinh, có lời gì muốn nói sao?"

Phương Văn kéo cánh tay Lăng Khả Hinh hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là có chút sự tình, coi như chúng ta đều là người Lăng gia, không nên cho người ngoài nghe được, miễn cho phá hủy thanh danh Lăng gia."

Phương Văn mang theo Lăng Khả Hinh đi đến trước mặt nam nhân, sau đó chủ động đem chuyện đã xảy ra nói cho Lăng Khả Hinh nghe.

Gặp Lăng Khả Hinh cũng không có gì không ổn, Phương Văn hơi chút yên tâm, sau đó buông tay Lăng Khả Hinh ra tiến lên vỗ vỗ mặt nam nhân với lực đạo không nhẹ, nhưng không có hiệu quả, nam nhân không có tỉnh.

"Hắn làm sao vậy. Còn người kia là ai?"

" Hắn bảo vệ Lăng Tịch, là một phế vật miệng rất thối, có lẽ là tình nhân mới cũng không chừng?"

"Đúng vậy sao? Đúng rồi, em muốn đối phó hắn như thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra, bất quá sẽ không cho hắn lại xuất hiện trước mặt Gia An."

"Sao, muốn cho hắn chết à?"

Lăng Khả Hinh bắn đạn ngón tay, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Phương Văn nghĩ nghĩ, làm cho nam nhân biến mất khỏi trên thế giới này? cũng không sai.

Lăng Khả Hinh nghĩ nam nhân này chướng mắt lâu lắm rồi, nếu Phương Văn có thể giải quyết cái tên chán ghét này, đúng là một chuyện đáng chúc mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.