Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 233



Ngày hôm sau Lăng Tịch thức dậy, không có gọi Lạc Phi, chỉ lặng lẽ đứng lên, đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Chỉ là nam nhân không biết Lạc Phi cũng đã tỉnh, bất quá là luôn luôn giả bộ ngủ. Đợi cho nam nhân đi đến phòng bếp, Lạc Phi mới mở mắt ra, nghiêng thân mình im lặng lắng nghe âm thanh nồi sạn va chạm truyền đến từ phòng bếp.

Lạc Phi rất muốn chạy tới ôm lấy nam nhân, nói rằng mình không muốn rời đi. Rằng thật sự muốn ở bên nam nhân cả đời. Thế nhưng... hiện nay vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Bất quá lần này rời đi sẽ không giống lần trước, bỏ mặt nam nhân không quan tâm. Bây giờ, nam nhân ở một mình nơi này, hơn nữa vừa trải qua sự việc kia, Lạc Phi không quá yên tâm. Tuy rằng không có biện pháp mang nam nhân rời đi, nhưng Lạc Phi sẽ tận lực tranh thủ thời gian mỗi ngày trở về ngủ.

Khi Lạc Phi còn đang phiền muộn, nam nhân làm xong bữa sáng. Nam nhân đem bữa sáng bưng lên bàn, lại đi gọi Lạc Phi rời giường, không nghĩ tới Lạc Phi cũng đã tỉnh ngồi ở đầu giường nhìn mình. Nam nhân hơi sửng sốt, sau đó cười nói Lạc Phi mặc quần áo tử tế, rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm.

Trên bàn cơm, nam nhân bên cạnh liếc nhìn Lạc Phi vài lần. Đến lần thứ bảy, Lạc Phi nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong miệng, cười hỏi nam nhân,

"Ba, có lời gì muốn nói với con phải không?"

"À...Phi Phi, đi làm việc cho tốt đi, đừng lo nghĩ việc trong nhà."

Nam nhân nói lời này, giống như là một người cha muốn dặn dò con trai sắp rời nhà đi làm việc, tuy rằng không đủ động lòng người, nhưng cũng rất rất phù hợp tính cách nam nhân.

"Dạ."

Bởi vì Lạc Phi muốn nhìn nam nhân ở trước mắt, nên tốc độ ăn rất chậm, ăn một chén cháo kéo dài gấp hai lần bình thường. Đến khi xong, Lạc Phi cười khổ một tiếng, sau đó đứng lên, cầm lấy túi hành lý to mà nam nhân đã chuẩn bị sẵn, mở miệng cùng nam nhân từ biệt.

Sợ chính mình sẽ khóc, Lạc Phi không muốn nam nhân đưa xuống đón xe, một mình đi ra cửa.

Bạch Tiểu Hàn không ở đây, Lăng Duệ đi rồi, hiện tại Lạc Phi cũng rời đi. Nam nhân chỉ cảm thấy căn phòng nhỏ giờ phút này lại có vẻ trống trải, một loại cảm giác cô đơn, trống rỗng.

Nghĩ đến đã nhiều ngày không có đến nhà, cũng như không có liên lạc Tần Tường, nam nhân lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tường. Nhưng đáp lại giọng nữ tổng đài viên trong hệ thống trả lời tự động của tổng đài - Tần Tường khóa máy.

Nhìn thời gian mới mười giờ, nam nhân cân nhắc đi nhà Tần Tường một chuyến, xem hắn có trở về chưa cũng tốt. Chính là mới đi đến cổng khu nhà trọ liền nhìn thấy Tần Tường.

"Tần... Tần Tường."

Tần Tường sắc mặt nhìn không tốt, nghĩ đến mình gần đây chưa có đi đến quét dọn nhà Tần Tường, nam nhân không khỏi chột dạ, gọi tên hắn cũng có chút nói lắp.

Tần Tường lạnh lùng quét mắt nhìn một cái, sau đó đi đến bên cạnh bắt lấy cánh tay của nam nhân, trực tiếp đưa nam nhân mang trở về nhà.

Tần Tường dùng lực rất lớn, dường như là rất nổi giận, nam nhân không nói chuyện, để tránh chọc giận Tần Tường. Đợi về đến nhà Tần Tường buông cánh tay ra, nam nhân thậm chí nghe được tiếng xương cốt bị bẻ gẫy... Tần Tường xuống tay thật đúng là độc. Cảm thấy được chính mình sai, nam nhân cũng không dám đi trách cứ Tần Tường, chỉ có thể thử đụng chạm cánh tay, đợi cảm giác đau đớn bớt một chút, mới nhìn Tần Tường, cẩn thận hỏi:

"Tần Tường, ngươi... Ngươi sao đột nhiên đến đây? Ta vừa rồi đang muốn đi tìm ngươi."

"Tìm ta? Vậy mấy ngày này ngươi sao không tìm ta? Đã quên ta?"

"Không... Không có."

"Hừ! Nói! Vì cái gì gần đây cũng chưa đi tìm ta? Ngươi lấy tiền lương của ta, lại dám nhàn hạ?"

Tần Tường đã nắm tay nam nhân đem ống tay áo kéo lên, xoay xoay cổ tay mấy cái, làm chỗ đau trên cánh tay cảm giác đau đớn giảm bớt không ít. Nam nhân thử giật giật, so sánh vừa rồi linh hoạt hơn rất nhiều.

"Cám ơn."

Tần Tường hừ lạnh một tiếng, không để ý đến.

Không có biện pháp, nam nhân đành phải kể sơ lược chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, bất quá chuyện bị bắt cóc không nói rõ ai đã làm.

Đợi nam nhân vừa nói xong, Tần Tường tự nói với bản thân " coi như ngươi thành thật ", sau đó nắm cằm nam nhân, nghiêm túc nhìn mặt của nam nhân.

Hắn đã rất lâu chưa thấy người nam nhân này, nói thật, hắn rất nhớ. Khuôn mặt này cũng thường xuất hiện trong mộng của hắn

Hắn... Nhất định là điên rồi.

Hắn sau khi trở về, phát giác đồ đạc trong nhà phủ kín một tầng bụi mỏng manh, thoạt nhìn như là vài ngày không có quét dọn. Hắn liền gọi điện thoại nhưng cũng bị tắt máy. Trực tiếp chạy đến nhà thì cửa khóa. Hắn đạp cửa nhà, một người hàng xóm chạy đến ngăn cản, cũng nói cho hắn biết nam nhân đã vài ngày chưa có trở về, hiện tại cũng không ở nhà. Hắn nhất thời ngây ngẩn cả người.

Những nơi có thể tìm đều tìm một lần, lại sai thủ hạ của mình cùng tìm kiếm tin tức nam nhân. Đang lúc tăng cường tìm kiếm, một người thật lâu chưa từng thấy qua, lại gọi điện thoại cho hắn. Nói là biết tin tức nam nhân, bảo hắn mau đến.

Kết quả qua vài ngày, người kia mới nói cho hắn biết người hắn cần tìm đã về nhà mình, đương nhiên những gì nam nhân phải trải qua, người kia cũng từ đầu chí cuối nói cho hắn biết.

Nhìn thấy nam nhân, hắn thật là hưng phấn, nhưng nghĩ đến nam nhân thoát hiểm lâu như vậy đều không có chủ động liên hệ với hắn, hắn tức giận.

Nhưng cũng may người nam nhân này coi như thành thật, cũng không có giấu diếm hắn cái gì, làm cho hắn cảm thấy được hơi chút thư thái.

Nhưng sau đó, hắn lại nghĩ đến nam nhân ở cùng hai tên nhóc kia, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên. Nhiều ngày như vậy, ba người ở cùng một phòng, ngủ cùng trên một cái giường... Nếu không phát sinh cái gì, hắn mới không tin. Tần Tường ánh mắt phát lạnh, sau đó đem nam nhân kéo qua đè nằm úp ở trên bàn, lại một phen kéo quần nam nhân xuống.

"Ngươi... Ngươi muốn..."

"Kiểm tra!"

Không đợi nam nhân hỏi xong, Tần Tường liền nói thẳng ra mục đích của hắn, tay đặt lên hai cánh mông, vạch ra, híp mắt xem kỹ cúc hoa.

Tần Tường thầm mắng một câu, nhưng hắn vẫn là thử đưa ngón tay vào dò xét, cảm giác co thắt thật chặt, Tần Tường mới vừa lòng buông tay. Nhìn hai cánh mông trắng mịn của nam nhân hắn không khỏi cổ nóng miệng khô. Bị cấm dục thật lâu, Tần Tường nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, vẻ mặt đầy khát vọng.

Nhưng mà không đợi đến Tần Tường đưa tay vói vào một lần nữa, nam nhân liền kịp lui lại mấy bước, lại nhanh chóng đem quần kéo lên, cản trở tầm mắt thèm khát của Tần Tường

"Ngươi... Biến thái!"

"Biến thái? Ngươi nhìn ta có chỗ nào biến thái? Ta chẳng qua là kiểm tra vật sở hữu của chính mình có bị người khác sử dụng hay không, có vấn đề sao?"

"Ngươi..."

Vật sở hữu? Bị người khác sử dụng? Hắn biến mình trở thành cái gì?! Một món đồ dùng để vui đùa sao? Nghĩ đến Tần Tường lại coi mình như thế, nam nhân sắc mặt trầm xuống, sau đó đi tới mở cửa ra, đưa ngón tay chỉ ra ngoài,

"Đi ra ngoài."

"Được "

Bất quá Tần Tường bước ra khỏi cửa phòng, lại xoay người nhanh chóng bắt lấy nam nhân kéo ra khỏi phòng. Khiến nam nhân rơi vào trong ngực của hắn, Tần Tường thích thú cười nói:

"Ngươi theo ta cùng đi ra."

""Ngươi... Vô lại!"

"Ngươi quản được ta."

Tần Tường đem cửa đóng kín, lại lôi kéo nam nhân, bước nhanh xuống lầu.

"Tần Tường, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Nhỏ giọng chút đi, ta không muốn gây chú ý đâu."

Bị nam nhân gọi to như vậy, làm vài người bên cạnh nhìn đến bọn họ. Không nghĩ trở thành tiêu điểm cho mọi người, Tần Tường đem nam nhân kéo tới một bên, cũng trực tiếp bưng kín miệng không cho nam nhân lên tiếng nữa.

"Này! Ta đây sẽ thả tay ra, bất quá ngươi không được gọi nữa, nói chuyện nhỏ giọng thôi, ta cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm."

"Ừm..."

Đợi nam nhân gật đầu một cái, Tần Tường liền buông tay, thậm chí nhìn thấy nam nhân hô hấp có chút khó khăn, còn khoát tay lên vuốt nhẹ sau lưng, giúp nam nhân thuận khí.

"Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Lăng gia."

"Lăng gia? Vì cái gì muốn đi Lăng gia?"

"Vì cái gì? Ngươi ngu ngốc a? Người của ta bị ức hiếp cũng giống như khi dễ ta. Này! Nghe nói ngươi còn bị thương, có đi gặp bác sỹ không? Có để sẹo không?"

Tần Tường sao như thế, hay là hắn đã biết hết.

"Có chuyện gì nhìn ta như vậy? Thật là để lại sẹo?. Quên đi, lưu sẹo thì lưu sẹo, ta không quan tâm, miễn nơi khác không sao là tốt rồi."

Người này đến tột cùng đang suy nghĩ gì?! Nam nhân mặt đỏ lên, không có để ý Tần Tường.

"Tần Tường, cũng đừng đi được không?"

"Không thể! Ngươi làm người tốt là chuyện của ngươi, nhưng món nợ này, ta nhất định muốn đòi lại. Hai cái mụ kia, lại dám ức hiếp người của ta, hừ!"

"Vậy thì... Làm sao ngươi biết? Ta vừa rồi không có cùng ngươi nói như vậy."

"Ta đây! Ngươi như vậy khó trách chỉ có bị người khác ức hiếp. Ta làm sao có thể yên tâm."

Tần Tường dùng ngón tay gõ gõ lên trán nam nhân, lại nói một câu làm cho nam nhân nghe không hiểu.

"Cái gì?"

"Ngươi... Thật sự là làm ta tức chết."

Khi nhìn đến nam nhân chớp chớp mắt nghi hoặc, Tần Tường đột nhiên cảm thấy được nam nhân bộ dạng này rất đáng yêu, liền nhịn không được nói ra:

"Kỳ thật, đã có người nói với ta chuyện này. Cho dù ngươi không nói, ta cũng rõ ràng mọi chi tiết. Bất quá là nhìn ngươi cũng thành thật, không có giấu giếm ta, bằng không..."

"Có người nói cho ngươi biết? Người nọ là?"

"Thương Huyền."

"Ngươi quen hắn?"

"Tính là quen đi, được rồi, im lặng cho ta! Ồn ào muốn chết, ta muốn nghỉ ngơi một lát, tới Lăng gia lại gọi ta."

Nam nhân không muốn chạy tới Lăng gia gây phiền toái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.