Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 236



"Hắn không phải ba của con! Hắn là ba tên nghiệt chủng kia!"

"Tiểu Duệ, con nói như vậy thật không đúng! Cái gì nghiệt chủng? trên danh nghĩa đó là anh con, sao lại gọi như vậy?"

"Anh gì? Hừ!"

Đối với này xưng hô này, Lăng Duệ cười nhạt. Để cho hắn gọi cái tên nghiệt chủng là anh? Nằm mơ cũng đừng nghĩ.

"Tiểu Duệ! Ta mặc kệ con nghĩ gì, nhưng hắn vẫn là con Lăng Tịch, hắn cũng không có làm sai cái gì, cho dù không thể chấp nhận hắn, cũng không thể đi kỳ thị hắn. Còn có từ nghiệt chủng kia, ta không muốn con nói nữa."

"Ông... Hắn rõ ràng là vậy mà, vì cái gì còn muốn che chở hắn? Hay là hắn cho ông lợi ích gì?"

"Lăng Duệ!"

Lúc này đây, Lăng lão gia trực tiếp gọi tên Lăng Duệ, trong ánh ông cũng mang theo sự đau lòng.

"Chính con cũng không phải con Lăng Tịch sinh ra, con là do Khả Hinh cùng người đàn ông khác sinh hạ, nếu Lăng Tịch gọi con một tiếng nghiệt chủng, người khác trước mặt gọi con là nghiệt chủng, con sẽ suy nghĩ thế nào?!"

Vốn không muốn cùng Lăng Duệ nói đến chuyện này, nhưng Lăng Duệ luôn dùng từ miệt thị Tần Tường làm cho ông có chút thất vọng và buồn lòng. Ông luôn muốn bồi dưỡng Lăng Duệ thành người nối nghiệp. Ngoại trừ bồi dưỡng năng lực quyết đoán, ông cũng hy vọng Lăng Duệ có tấm lòng khoan dung, thiện tâm. Cách cư xử của Lăng Duệ giờ phút này khiến cho ông rất thất vọng.

"Con...."

"Tiểu Duệ, con nên suy ngẫm lại, Lăng Tịch cũng không phải cha ruột con, nhưng luôn đối đãi thật lòng và luôn yêu thương con, người như vậy đi đâu tìm? Hắn đối với con có bao nhiêu tốt, ta nghĩ không cần ta nhiều lời, chính con cũng rõ. Tiểu Duệ, Lăng Tịch đối với người không có chung huyết thống cũng có thể tốt như vậy, thì đối với Tần Tường là máu mủ ruột thịt thì làm sao có thể bỏ qua? Lăng Tịch là người tính tình rõ ràng, biết mình đã để Tần Tường chịu khổ nhiều năm như vậy, sẽ không hết sức đi bù đắp lại sao? Lăng gia chúng ta nợ Lăng Tịch thật sự là nhiều lắm. Ta không hy vọng ngay cả con cũng muốn đi tổn thương hắn."

Điều muốn nói tất cả đều nói xong, thấy Lăng Duệ vẫn là không có động tĩnh, Lăng lão gia cũng chỉ có thể thở dài,

"Cơm đặt lên bàn ăn đi, ta không quấy rầy con, ta đi xuống trước."

"Ông ngoại, con có thể xin ông một việc không?"

"Nói đi."

"Con nghĩ... con muốn người đến Phương gia, hủy bỏ hôn ước với Tuyết Nhi."

Nếu đã rõ tình cảm của chính mình, hắn sẽ không muốn cùng Phương Tuyết Nhi dây dưa.

"Hả? Là bởi vì Phương Văn sao? Phương Văn là Phương Văn, Tuyết Nhi là Tuyết Nhi không nên....."

"Ông ngoại! Con đã quyết định."

Không đợi Lăng lão gia nói xong, Lăng Duệ ngắt lời

"Phiền ông, giúp con đi một chuyến đến Phương gia."

"Con đó, được rồi, ta ngày mai sẽ đi. Còn chuyện Lăng Tịch, con nên suy ngẫm cho kỹ, ta đi ra ngoài trước."

Ông ngoại nói rất đúng. Nam nhân kia, chắc chắn là muốn đi bù đắp cho Tần Tường, mà hắn có thể cùng nam nhân đoạn tuyệt quan hệ sao? Chỉ sợ... Rất khó.

Nghĩ tới nam nhân không chỉ thuộc về một mình hắn, đã cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Tim của hắn rối loạn. Có lẽ, hắn nên tĩnh tâm suy ngẫm lại, hắn thật sự là muốn cái gì.

Trong khi Lăng Duệ bên này suy ngẫm, nam nhân bên kia cũng không tốt hơn.

Từ Lăng gia trở về, nam nhân đã trầm ngâm chìm vào hồi tưởng, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Nếu có Lạc Phi bên cạnh thì tốt rồi, Lạc Phi rất hiểu chuyện, lại thông minh, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. nghĩ đến đó, nam nhân nhịn không được phát ra một tiếng thở dài. Chỉ tiếc Lạc Phi vừa mới trở về, nam nhân cũng không đành lòng đi quấy rầy Lạc Phi, chỉ có thể một mình buồn rầu.

Kế tiếp vài ngày, nam nhân không dám đi quấy rầy Tần Tường, cũng không dám đi tìm Lăng Duệ, chỉ có thể đợi ở nhà, tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết.

Không nghĩ tới có một người bất ngờ xuất hiện trước mắt nam nhân lúc này

"Ba."

Một thân ảnh quen thuộc liền trực tiếp nhào vào trong ngực của nam nhân

"Tiểu Hàn? Con sao trở về đây."

Bạch Tiểu Hàn nắm chặt lấy áo nam nhân nức nở hỏi:

"Ba, người có phải không cần con?"

" Không có, ba đâu có không cần Tiểu Hàn."

Bạch Tiểu Hàn xuất hiện, làm cho nam nhân tạm thời buông xuống sự tình đang quanh quẩn trong đầu, tất cả tâm tình đều đặt ở trên người Bạch Tiểu Hàn.

"Người lừa gạt!"

Bạch Tiểu Hàn buông tay ra, sau đó đẩy nam nhân ra lui lại mấy bước, dùng cặp mắt rưng rưng nhìn nam nhân,

"Bọn họ nói, người không cần con!"

Nam nhân thật lâu không có đến thăm hắn, dì Triệu nói nam nhân không cần hắn nữa, còn nói muốn dẫn hắn trở về ở với dì. Hắn không tin! Hắn phải đợi nam nhân đến đón hắn, nhưng nam nhân vẫn không xuất hiện. Hắn rất thất vọng, đồng thời, hắn cũng rất thương tâm.

Hắn hy vọng, do bận quá, nên nam nhân mới có thể quên đến thăm hắn.

Thừa dịp lần này quay ngoại cảnh, hắn lén xuống xe chạy trốn, hắn muốn tìm nam nhân hỏi rõ ràng, có phải thật sự không cần hắn hay không.

Bổ nhào vào lòng nam nhân, ôm chặt lấy nam nhân, cảm thụ được hơi ấm, nghe tiếng tim đập, giờ khắc này, hắn cảm thấy được, chính mình giống như là đang ở Thiên Đường, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!

"Tiểu Hàn, ta..."

Nhìn vẻ mặt nam nhân khổ sở, Bạch Tiểu Hàn không khỏi lo lắng.

Vì cái gì? Vì cái gì người không giải thích? Chẳng lẽ thật là không cần ta, cho nên một lời giải thích cũng không có sao?

Nhìn Bạch Tiểu Hàn khóc lên, nam nhân chỉ cảm thấy ngực đau xót, sau đó tiến lên luống cuống tay chân lau nước mắt cho Bạch Tiểu Hàn

"Tiểu Hàn đừng khóc, ba không có không cần con."

"Thật sự? Vậy người có phải gần đây bề bộn nhiều việc? Cho nên không rảnh thăm con sao?"

"Vâng, ba gần đây luôn bề bộn nhiều việc, cho nên không có thời gian thăm con. Thật có lỗi, Tiểu Hàn đừng trách ba được không?"

Nghe nam nhân vừa nói như thế, Bạch Tiểu Hàn lại nhào vào lòng nam nhân chậm rãi cọ cọ. Nam nhân nhẹ vuốt hai má Bạch Tiểu Hàn lau sạch nước mắt, đau lòng nói:

"Tiểu Hàn đừng khóc, nhìn con khóc, ta cũng khó chịu."

"Dạ, Tiểu Hàn... không khóc."

Chỉ cần nam nhân ở trước mắt đừng bỏ lại hắn, muốn hắn làm cái gì cũng có thể.

"Tiểu Hàn, ngoan."

"Ba, con rất nhớ người. Ba, người thật hư, lâu như vậy đều không có đến thăm con. Con... còn còn tưởng rằng..."

"Thật có lỗi, thật có lỗi, là ta không tốt, là ta không đúng. Tiểu Hàn ngoan, đừng nữa khóc được chứ? Như vậy đi, ta cho con đánh được không? Nếu con cảm thấy được không đủ, vậy đánh vài cái đi. "

Nam nhân luôn luôn không có sức chống cự lại đôi mắt đẫm lệ của Bạch Tiểu Hàn, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn không trách ba, ba muốn kiếm tiền nuôi gia đình. Ba, về sau... Về sau người đừng quên đến thăm con được không? Con sợ... rất sợ người sẽ không cần con."

"Tiểu Hàn, ta..."

Nam nhân thiếu chút nữa nói " được ", lại nghĩ tới đã cùng Triệu Tử Kỳ thỏa thuận, liền khó xử nhìn cặp mắt chờ mong của Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, con sao đột nhiên trở lại? Không ai đi theo con sao?"

"Tự mình chạy về đây. Ba, người nhanh lên đáp ứng con, về sau nhớ rõ đến thăm con."

Nam nhân vừa rồi do dự, làm cho hắn lại một lần nữa cảm giác được khủng hoảng. Loại cảm giác này, hắn rất sợ.

"Ta..."

Thái độ do dự của nam nhân làm cho Bạch Tiểu Hàn lại một lần nữa khóc lên, cũng tiến lên kích động ôm lấy nam nhân, gắt gao nắm chặt áo nam nhân,

"Người đừng không cần con. Tiểu Hàn sẽ thật ngoan, thật nghe lời, người không thích con ăn đường con sẽ không ăn, người bắt con mặc quần áo ngủ con cũng sẽ mặc quần áo ngủ... Ba, người đừng không cần Tiểu Hàn."

"Tiểu Hàn, ba không có không cần con. Ba đáp ứng con, sẽ không quên đi thăm con."

Đối với Bạch Tiểu Hàn, nam nhân vĩnh viễn không có sức chống cự lại nước mắt Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn thuần khiết như một tiểu thiên sứ. Nam nhân hy vọng Bạch Tiểu Hàn vĩnh viễn chỉ có thể cảm giác vui vẻ, trên mặt cũng sẽ vĩnh viễn tươi cười.

Tuy rằng biết mình hiện tại một lần nữa lừa gạt Bạch Tiểu Hàn, vẫn biết như vậy là sai, nhưng không có lựa chọn khác.

"Ba, không cho người gạt con. Chúng ta ngoéo tay đi"

"Được"

"Móc ngoéo, một trăm năm cũng không thể xa lìa."

Mấy ngày qua, hắn nhận biết nổi khổ ly biệt, hắn không muốn lại cùng người nam nhân này chia lìa, hắn muốn họ luôn ở cùng nhau.

"Thật nghịch ngợm, sao như vậy được? Con còn phải đi quay phim nha, đang tiến hành, sao có thể nói mặc kệ là không làm được?"

Mặc kệ họ có cảm tình sâu nặng đến đâu, Bạch Tiểu Hàn chung quy sẽ trở lại bên vợ chồng Triệu Tử Kỳ. Điểm này, khi gặp Triệu Tử Kỳ, nam nhân đã hiểu được. Không muốn bị ép buộc, không bằng tự mình đem Bạch Tiểu Hàn đưa trở về. Có lẽ... Như vậy đối mọi người, đều tốt.

"Tiểu Hàn, con chạy đã trở về, nhân viên đoàn phim có biết không? Con cứ như vậy chạy đi, bọn họ sẽ lo lắng. Bấy giờ, ta sẽ đưa con trở về, miễn cho bọn họ sốt ruột."

"Không muốn! Con không muốn phải rời khỏi ba! Ba, người không cần đem con đưa trở về, con đã lâu như vậy mới gặp được người."

Vừa nghe nam nhân phải đưa mình trở về, Bạch Tiểu Hàn lại một lần nữa ôm chặt nam nhân, không chịu buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.