Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 239



"Tiểu Hàn, đừng bướng bỉnh nữa cùng ba về nhà đi được không?"

Nói xong Bạch Kiều đi tới bên cạnh, cũng thừa dịp Bạch Tiểu Hàn không kịp phản ứng bắt được cánh tay của hắn, muốn lôi đi.

"Đừng đụng ta! Ngươi đừng chạm ta!"

Bị Bạch Kiều lôi kéo, Bạch Tiểu Hàn như là một con báo hung hăng gạt tay Bạch Kiều ra, chạy tới phía sau Lăng Tịch, khiếp đảm hô lên

"Ba."

"Tiểu Hàn ngoan, đừng sợ "

Nhìn đến Bạch Tiểu Hàn kinh hãi, nam nhân đau lòng cầm tay hắn, ý bảo hắn không cần sợ.

"Tiểu Hàn, đi lại đây, ba mang con đi ăn, lại mua cho con thiệt nhiều món đồ chơi được không?"

Thấy Bạch Tiểu Hàn chỉ dính chặt Lăng Tịch trong lòng của Bạch Kiều rất không vui. Bạch Tiểu Hàn rõ ràng là con hắn, nhưng lại kêu người khác là ba. Nam nhân cố tình còn muốn làm ba Bạch Tiểu Hàn, thậm chí đã giựt giây Bạch Tiểu Hàn một mình chạy trốn.

Hắn đối với Bạch Tiểu Hàn vẫn như ngày xưa, không có loại tình cảm yêu thương gì. Đứa bé này từ nhỏ cũng chỉ quấn mẹ nó, còn có thể nắm tay thành nắm đấm đánh hắn, gọi hắn là người xấu.

Đặc biệt đầu óc Bạch Tiểu Hàn sau khi bị thương đã trở nên ngốc nghếch, làm cho hắn càng thêm chán ghét. Cũng may hắn ly hôn và người đàn bà kia chịu nuôi nấng Bạch Tiểu Hàn. Nếu hắn... Hắn không mất khả năng sinh dục, hắn cũng sẽ không tình nguyện đề nghị Triệu Tử Kỳ tìm Bạch Tiểu Hàn về.

Bạch Tiểu Hàn nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng thế, họ có cùng huyết thống, Bạch Tiểu Hàn vô luận như thế nào cũng phải cùng hắn ngoan ngoãn về nhà.

Nghĩ đến đây, Bạch Kiều sắc mặt lạnh lùng, cũng không còn kiên nhẫn, lời nói hoàn toàn đã không có chút ôn hòa,

"Tiểu Hàn, lại đây theo ta trở về."

Thấy được Bạch Kiều không kiên nhẫn, Triệu Tử Kỳ khẽ kéo tay của hắn, vẻ mặt ôn hoà hướng về Bạch Tiểu Hàn nói:

"Tiểu Hàn, chơi một ngày cũng đủ rồi, cùng dì trở về có được hay không?"

Bạch Tiểu Hàn nhìn Bạch Kiều rồi nhìn Triệu Tử Kỳ, cuối cùng lại cúi đầu, sợ hãi lôi kéo nam nhân, nhỏ giọng nói:

"Ba, không muốn đi về."

"Cái này..."

"Bạch Tiểu Hàn, ta mới là ba của con, người kia bất quá là người ngoài mà thôi, con trốn ở phía sau hắn làm gì? Còn không mau lại đây!"

"Không muốn! Ta không muốn đi! Người xấu, ông là người xấu!"

Bị kéo mạnh làm cho tay Bạch Tiểu Hàn rất đau, khóc mếu máo. Bạch Tiểu Hàn dùng tay còn lại nắm thành quyền đánh trả, chân cũng đạp vào đùi Bạch Kiều.

"Nhóc con này làm phản à."

Bị đấm đá, Bạch Kiều trực tiếp tát một cái vào mặt Bạch Tiểu Hàn.

"Bốp."

"Ngươi..."

Nam nhân tức giận trừng mắt Bạch Kiều, chạy đến đem Bạch Tiểu Hàn kéo lại bên mình, giơ tay lên chà lau nước mắt trên mặt.

Bạch Tiểu Hàn khóc thật sự thương tâm, nam nhân rất muốn thay Bạch Tiểu Hàn đánh trả, nhưng.... vì người kia là cha ruột Bạch Tiểu Hàn nam nhân đành nén giận.

Lạc Phi liếc nhìn Bạch Kiều một cái, không khỏi nỗi giận chất vấn:

"Ông có cái gì không thể nói sao? Làm gì phải ra ta như vậy?"

"Mắc mớ gì tới ngươi? Ta giáo huấn con của mình, ngươi quản được sao?!"

"Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta là tới đón Tiểu Hàn, không phải đến cãi nhau."

Triệu Tử Kỳ đau đầu đem Bạch Kiều kéo đến một bên, rồi cùng Lạc Phi bọn họ giải thích một tiếng, lại đi đến bên Bạch Tiểu Hàn cẩn thận chạm mặt của hắn. Khi Bạch Tiểu Hàn nghiêng đầu tránh đi đụng chạm, Triệu Tử Kỳ cười ngượng ngùng thu tay về.

"Lăng tiên sinh, chúng ta trước đây đã thỏa thuận rõ ràng. Tiểu Hàn chưa có thích ứng hoàn cảnh bên kia, hai người không thể gặp mặt. Nhưng lần này nếu là Tiểu Hàn tự mình chạy tới, ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh. Chúng ta muốn anh có thể đem Tiểu Hàn giao cho bọn ta dẫn về được chứ? Anh yên tâm, vừa rồi do Bạch Kiều xúc động, ta sẽ không cho anh ấy đối đãi với Tiểu Hàn như vậy nữa."

"Ba, Tiểu Hàn hắn..."

"Vị này, ta đang cùng Lăng tiên sinh nói chuyện, có chuyện gì muốn nói, có thể chờ chúng ta nói xong không? Cám ơn nhiều."

Gặp Lạc Phi muốn chen vào nói, Triệu Tử Kỳ nhanh chóng đánh gãy lời của hắn, cũng không lui sang một bên.

Người đàn bà này quá khôn khéo, để cho Lăng Tịch ứng phó, Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng. Nam nhân quá thiện lương hiển nhiên không phải đối thủ của bà ta.

"Lăng tiên sinh, phiền anh đem Tiểu Hàn giao cho ta. Hắn bỏ trốn đoàn làm phim bị trở ngại, ta phải đưa hắn về, bằng không không có biện pháp giải thích."

"Đã biết, ta sẽ không để cho các người khó xử."

Nam nhân đau lòng sờ sờ mặt Bạch Tiểu Hàn nhu hòa nói:

"Tiểu Hàn, nghe lời dì Triệu trở về được không?"

"Không muốn! Con không muốn rời khỏi ba "

Vừa nghe nói cho hắn đi, Bạch Tiểu Hàn giang hai tay ôm chặt nam nhân không chịu buông.

"Tiểu Hàn ngoan, con đã không còn là đứa bé, nam tử Hán nói được phải làm được. Con không về làm sao họ quay phim được, để nhiều người như vậy đi chờ một mình con, thật không tốt."

"Không muốn, con không muốn đi. Con mà đi sẽ không gặp được người."

"Sẽ không đâu, ba không phải đã đáp ứng con rồi sao, ta sẽ đến thăm con, chỉ cần con ngoan ngoãn, ta sẽ bớt thời giờ đến thăm con, được không?"

Lúc trước nam nhân đúng là nói như vậy, nhưng hắn rất sợ, hắn rất sợ nam nhân lần này lại sẽ nói gạt mình.

Nhìn đến dáng vẻ Bạch Tiểu Hàn khóc lóc, cho nam nhân không đành lòng, chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Triệu Tử Kỳ, hy vọng Triệu Tử Kỳ có thể cho họ gặp nhau.

"Nếu vậy, hai người cuối tuần gặp một lần đi."

Triệu Tử Kỳ cắn cắn môi, nhìn Bạch Tiểu Hàn ra quyết định.

"Cám ơn."

"Không được! Ta không đồng ý."

"Bạch Kiều, đừng nói? Em không phải nói anh đừng chen vào sao?"

"Kỳ Kỳ, Tiểu Hàn là con anh chẳng lẽ anh không thể làm chủ sao? Nếu để cho bọn họ gặp mặt, chỉ sợ cả đời này, em đừng hy vọng Tiểu Hàn gọi một tiếng mẹ. Theo anh thấy không nên cho bọn họ gặp mặt nữa. Còn mặt khác cho hắn một số tiền là được, gấp đôi số lần trước cũng được."

Bạch Kiều tuy rằng nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý. Triệu Tử Kỳ do dự trong chốc lát, vẻ mặt có chút khó xử. Triệu Tử Kỳ khẽ cắn môi, nhẫn tâm quay mặt hướng nam nhân nói

"Lăng tiên sinh, Bạch Kiều tuy rằng nói khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý, thật xin lỗi ta phải nuốt lời, chúng ta vẫn là dựa theo thỏa thuận trước đây đi. Hiện tại phiền anh đem Tiểu Hàn giao cho ta, ta dẫn hắn về đoàn làm phim."

"Ba, không muốn, con không muốn theo bọn họ đi."

Bạch Tiểu Hàn đem nam nhân ôm chặt, nức nở kháng nghị. Theo như bọn họ nói chuyện, tuy rằng không phải hiểu được hết, nhưng hắn cũng biết dì Triệu cùng người không muốn gọi là ba kia, hiện tại lại đây là muốn đưa hắn mang đi, hắn không muốn theo bọn họ trở về!!

Trong tim trong mắt Bạc Tiểu Hàn chỉ có người thương yêu chăm sóc cho mình mới là ba. Còn người đã nhiều năm vứt bỏ con, sớm đã bị xóa tên trong đầu, hắn không muốn nhìn thấy ông ta, lại càng không muốn cùng ông ta trở về.

"Tiểu Hàn đừng sợ "

Nam nhân vỗ nhẹ Bạch Tiểu Hàn ôn nhu trấn an tâm tình của hắn.

"Này! Ngươi đừng quên, chúng ta đã ký thỏa thuận, ngươi không thể giữ con ta. Ngươi nếu hi vọng con cái, sao không đi tìm người sinh một đứa?! Ngươi cẩn thận ta đi kiện ngươi."

"Ta nói ông đừng quá đáng."

Lạc Phi tiến lên đỡ lấy nam nhân, dùng cặp mắt lóe hàn quang nhìn chằm chằm Bạch Kiều,

"Ông nhiều năm như vậy đều không có tìm Tiểu Hàn, hiện tại lại đột nhiên muốn đem Tiểu Hàn đón trở về, đừng nói cho ta biết là lương tâm bộc phát. Nhìn hành động vô lại lúc nãy, ta nghĩ cũng không có lòng tốt như vậy, nói không chừng là đối với Tiểu Hàn có ý đồ gì, mới có thể không biết xấu hổ tìm tới cửa, muốn đem Tiểu Hàn đi về. Ông cũng không phải lớn tuổi, sao không đi sinh thêm con đi?!"

Nghe được Lạc Phi trào phúng, vừa vặn bị chọc đến chỗ đau Bạch Kiều mặt đỏ lên, hổn hển hướng tới nam nhân hét lên

"Ngươi...... ngươi cũng rất xấu xa, lại lấy chuyện này rêu rao khắp nơi, ngươi..."

Nhìn phản ứng của hắn, Lạc Phi nghĩ mình thật sự nói trúng rồi, sinh không được con mới muốn đem Tiểu Hàn đón trở về sao?

"Ông đừng nói lung tung, là chính ta tự đoán thôi, không liên quan ba của ta. Ông thật đúng là vô sỉ, chính mình sinh không được con, mới tìm Tiểu Hàn, thật sự có thấy xấu hổ hay không?"

Đối mặt Bạch Kiều vô lại, Lạc Phi vứt bỏ ôn nhu lộ vẻ châm chọc khiêu khích. Nhìn Bạch Kiều thở hổn hển Lạc Phi đã cảm thấy rất sảng khoái.

"Cho dù ta sinh không được con thì như thế nào? Tiểu Hàn cũng là con ta phải không? Hắn là của ta, ta sao không thể mang đi?! Ngươi cho là nam nhân này là người tốt, hắn đã lấy tiền, đồng ý cho chúng ta mang Tiểu Hàn đi, hiện tại lại quay đầu đổi ý, hừ! Không biết xấu hổ."

"Ta không...."

"Ba, các người... đang nói cái gì?"

"Tiểu Hàn. Con đừng vội, từ từ sẽ cùng con giải thích."

"Tiểu Hàn, đừng nghe hắn giải thích, hắn là gạt con. Con muốn biết là chuyện gì xảy ra sao? Để ta nói cho con biết. Năm đó sau khi rời khỏi ta đã rất hối hận, vẫn muốn trở về đón con, chính là không có tin tức. Đến gần đây ta mới dò tìm được tin tức của con, cho nên cùng dì Triệu tới đón con trở về. Dì Triệu đây là mẹ mới của con. Ta biết con đối với ta có rất nhiều hiểu lầm, cho nên ta vẫn không dám ra gặp con, chỉ có thể cho dì Triệu tới chiếu cố con. Ta rất muốn đón con trở về, nên gọi hắn đến nói chuyện một lần, hắn lấy tiền của ta đáp ứng đem con trả về, hơn nữa hứa hẹn không gặp con nữa. Tiểu Hàn, ba là thật sự rất muốn mang con trở về, ngoan, theo ta trở về được không? Ta và dì Triệu sẽ chăm sóc con."

Bạch Kiều sau khi nói xong trong gian phòng rơi vào trầm mặc.

"Là như vậy sao? Ba, người thật sự đem con bán sao?"

Nam nhân không dám nhìn hắn, chẳng lẽ những lời này đều là thật sự sao? Thật sự không cần hắn, bán hắn đi sao? Không! Không phải như thế! Nhất định không phải như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.