Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 244



Ước chừng mười phút, Lạc Phi mới đưa cái vật căn trướng dị thường giải phóng. Trong khi thực thực hiện động động tác phóng thích, trong đầu hắn mặc niệm tên của Lăng Tịch.

Nếu... Nếu như nam nhân giúp thì thật là tốt biết bao.

Lạc Phi giải quyết xong, mới nhẹ nhàng trở lại phòng, cũng xốc chăn nằm lên giường.

Nằm xuống, nam nhân bên cạnh hướng bên trong dịch chuyển thân mình chừa ra một khoảng trống cho Lạc Phi

Lăng Tịch còn chưa ngủ, là chờ mình sao?

Lạc Phi nhìn phía sau nam nhân, nhịn không được đem thân mình gần sát một chút, nam nhân liền nhanh chóng hướng bên trong dời ra giữ khoảng cách.

"Ba, người lại đây đi, con không làm gì đâu."

Nam nhân không lên tiếng, Lạc Phi cũng không nói. Trong lúc nhất thời, Lạc Phi cũng không biết rốt cuộc nên thế nào mới tốt, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm cái ót nam nhân.

Lạc Phi hoàn toàn không ngủ. Nghe nam nhân hít thở, khẳng định, nam nhân cũng ngủ không được.

Một lúc sau, khi Lạc Phi muốn xoay người sang hướng khác để ngủ, nam nhân chậm rãi xoay thân mình lại đây. Hai tầm mắt chạm vào nhau, nam nhân thong thả nháy mắt mấy cái, môi mấp máy.

"Phi Phi, con... con mới vừa nói, là nghiêm túc sao?"

Hỏi xong nam nhân cũng trở nên khẩn trương, vì sắp nghe đáp án của Lạc Phi. Nếu Lạc Phi phủ nhận, nói đó là nói giỡn, có lẽ sẽ thoải mái rất nhiều, cũng có thể đem lời này thành chuyện cười. Nhưng mà nếu Lạc Phi khẳng định, khẳng định tình cảm của hắn là thật, vậy nên làm như thế nào mới tốt? Nhận? Hay là từ chối?

"Ba, con là nghiêm túc, con là thật sự thích người."

Lạc Phi thành khẩn nói ra một lần, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Đây là thật sự, Lạc Phi cũng không có hay nói giỡn. Nam nhân nhíu mày, càng thêm khó xử.

"Ba, người...Người có thể cho con một cơ hội, để cho con chăm sóc người không?"

"Phi Phi."

"Ba, không nhớ lúc trước con đã nói gì sao? Con nói chờ con hết bận rộn, sẽ đi mua nhà ở, con cùng người còn có Tiểu Hàn ở chung. Hiện tại tuy rằng Tiểu Hàn đi rồi, nhưng còn có con, còn có con ở bên cạnh người. Chờ lần biểu diễn này kết thúc, chúng ta liền đi xem nhà ở được không?

Con muốn mỗi ngày thức dậy liền nhìn thấy người, cùng người nói chào buổi sáng, tối lại cùng người nói một tiếng ngủ ngon.

Có lẽ nói ra người sẽ không tin, mục tiêu lớn nhất của con, đó là có thể cùng người sống chung thật vui vẻ. Từ lúc con nhận thấy tình cảm đối với người, con đã vì mục tiêu này mà cố gắng. Phấn đấu nhiều năm như vậy, con cuối cùng xem như có chút thành tựu, cũng có khả năng chăm sóc người, chính là không biết con có cơ hội hay không?"

Nghe Lạc Phi nghiêm túc hỏi, nam nhân hít hít cái mũi, sau đó nhẹ gật đầu,

"Được."

Lăng Tịch cho tới bây giờ đều không biết Lạc Phi lại có ý nghĩ như vậy. Nghĩ đến Lạc Phi rất cố gắng là vì lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, ai biết... Ai biết Lạc Phi lại là bởi vì mình mới có thể cố gắng như vậy. Nghe xong nam nhân cảm động rất nhiều, hoàn toàn cảm giác được hương vị hạnh phúc.

Loại cảm giác được quý trọng mà đã thật lâu không có ai mang đến. Mà người kia lại là Lạc Phi, làm cho nam nhân cảm thấy rất vui sướng.

"Ba, người... Người là đồng ý rồi?"

Vốn nghĩ bị nam nhân từ chối, nhưng nam nhân lại gật đầu, Lạc Phi kích động đem nam nhân ôm vào trong lòng, cảm xúc tăng vọt hỏi:

"Ba, người lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa cho con nghe."

"Ta... Ta và con cùng ở chung."

Vừa nói xong, nam nhân liền cúi đầu. Chỉ là nam nhân quên giờ phút này đang bị Lạc Phi ôm vào trong lòng, động tác này, thật giống như là tựa đầu vào ngực Lạc Phi. Động tác kia, mang theo điểm thẹn thùng, làm Lạc Phi thật vui vẻ.

"Ba, con... con...con sẽ đối với người thật tốt."

"Vâng."

"Ba, người... có thể có thể thử yêu con hay không? Con... Có thể có chút mạo muội, nhưng con cũng muốn người có thể yêu con."

"Được."

Bên trong gian phòng, giờ phút này rất yên tĩnh. Nên dù giọng nam nhân rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho Lạc Phi nghe rất rõ.

"Ba, người... Người... con..."

Hưng phấn, kích động, được hồi đáp thật vui sướng. Lạc Phi cảm thấy không khí chung quanh nóng lên, nói lắp vài câu, rồi lại nói không nên lời, đành phải khép môi, dùng ánh mắt cực nóng âu yếm nhìn nam nhân.

Nam nhân đã đồng ý rồi. Không chỉ có đáp ứng cùng ở chung nhà mà còn đáp ứng thử yêu nhau.

Trời ơi! Đây... không phải là đang nằm mơ chứ?!

Lạc Phi nhéo mạnh trên đùi mình một cái, bị đau làm mi nhăn lại đồng thời khóe môi cũng cong lên. Đúng là không phải đang nằm mơ, đây là thật sự.

Nhìn nam nhân khẽ nhếch môi, Lạc Phi lại một lần nữa nổi lên một ý niệm trong đầu. Lúc này đây, Lạc Phi không có lùi bước, mà là lập tức hành động, chạm vào môi nam nhân. Khi hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau, nam nhân thân mình run rẩy, tay cũng để lên ngực Lạc Phi.

Liếm môi trong chốc lát, Lạc Phi cạy mở, đem đầu lưỡi vói vào trong, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mà chưa bao giờ nếm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.