Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 249



Mạn Ny... trở trở về khi nào vậy? Lăng Tịch căng thẳng.

Hiện tại Mạn Ny bên ngoài bên, Tần Tường không thể làm ra tiếng động quá lớn, miễn cho bị Mạn Ny phát giác.

Hắn cũng không phải sợ Mạn Ny biết được hắn cùng nam nhân làm gì, dù sao hắn sớm hay muộn sẽ cùng Mạn Ny ngả bài, sớm một chút làm cho Mạn Ny biết, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Hắn sợ là nam nhân sẽ cảm thấy xấu hổ, tình huống hiện tại, cũng không thích hợp để cho Mạn Ny biết được.

"Bá phụ, ngươi làm sao vậy? Tại sao không nói gì?"

Mạn Ny như là lại đi tới vài bước, xuyên thấu qua cửa thủy tinh, bóng Mạn Ny càng ngày càng gần.

"Không... Không có việc gì, a..."

Nam nhân hết sức bảo trì giọng trầm ổn, lại bị Tần Tường ác ý thúc ép, làm tiếng rên rỉ thốt ra.

"Người không có việc gì sao?"

"Thật... Thật sự."

Nam nhân phát giác, chỉ cần vừa mở miệng, vật chôn trong cơ thể sẽ dâng trào, sẽ càng đi sâu thêm. Tưởng sắp rời khỏi, lại tiến vào toàn bộ, tiến đến chỗ sâu nhất.

Đã thật lâu không có làm việc này, Tần Tường tiến vào cũng không khuếch trương, rất thô bạo. Đối với nam nhân mà nói, không hề khoái cảm, chính là ma xát mang đến đau đớn. Cơ thể đau, lòng càng đau, rất đau.

"Thật sự không có việc gì sao? Nhưng ta nghe có âm thanh gì là lạ vậy? Bá phụ, nếu có chuyện gì, cứ việc nói, đừng ngượng ngùng."

Chuyện như vầy, có thể nói sao? Nam nhân cười khổ một tiếng, không biết nên trả lời làm sao.

"Mạn Ny, hắn không có việc gì, chính là không cẩn thận trượt chân mà thôi."

Khi nam nhân còn đang khó xử, Tần Tường đã lên lên tiếng giải vây. Tần Tường giọng không có cái gì khác thường, giống như là nam nhân vừa rồi thật sự bị ngã, hắn bất quá chỉ nói là thực.

"Ba, ta thay người giải vây, như thế này cần phải báo đáp ta."

Hắn vừa dứt lời, hậu đình nam nhân thắt chặt lại vài phần, làm cho Tần Tường nhịn không được khẽ rên một tiếng.

"Thực thích.""

Khó trách rất nhiều người thích yêu đương vụng trộm, nguyên nhân nhìn thấy tình nhân khẩn trương thật hưng phấn nhiều lắm.

Mạn Ny nghe giọng Tần Tường nhẹ nhàng thở ra. Ngay khi nam nhân nghĩ cô sẽ như vậy rời đi, Mạn Ny lại một lần nữa mở miệng

"Tần Tường, anh trở về khi nào?"

"Trở về được một lúc, nóng quá, nên đi tắm rửa, vậy có gì nói sau."

Nhận thấy được nam nhân khẩn trương, Tần Tường cười nhéo nhéo mông nam nhân, đơn giản nói cùng Mạn Ny để cô đi khỏi.

Nói giỡn sao, hắn bây giờ còn chôn ở trong cơ thể nam nhân, thật vất vả mới ăn được người nam nhân này, vô cùng hưng phấn. Ăn xong mỹ vị sẽ nói sau.

"Vậy được rồi, anh tắm đi, em đi cho chó cưng ăn."

Nghe Mạn Ny rời đi, nam nhân nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực, nói

"Tần Tường, ra đi..."

"Hừ, im lặng chút. Mạn Ny còn bên ngoài, không muốn bị phát hiện chứ? Nếu như bị Mạn Ny biết, đoán xem cô ấy sẽ nhìn ngươi thế nào? Ngươi không phải rất thích cô ấy sao? Nếu vậy, ngoan một chút, đừng làm ra thanh âm. Bằng không, khó nói lắm."

"Ngươi... Vô sỉ."

"Ta không chỉ có vô sỉ, ta còn hạ lưu."

Tần Tường lại cắn nam nhân vài cái, tiếp tục nói:

"Xem, ta hiện tại không phải đối với ngươi hạ lưu sao? Ngươi đem ta cắn chặt như vậy, có phải rất thích?"

"Tần Tường... Ngươi buông được không?"

"Tốt, chờ ta làm xong, sẽ thả ngươi."

Tần Tường ôm bả vai nam nhân, vừa khuấy động trong cơ thể vừa nói bên tai nam nhân.

"Bất quá, cũng chỉ là lần này thả ngươi, lần sau, ngươi đừng nghĩ ta sẽ buông tay. Phối hợp một chút đi, chúng ta sớm làm xong, sẽ ra ngoài được không?

Ba, ta nói một lần nữa cho ngươi khỏi quên. Ta đã quyết định sẽ không thể sửa đổi, nếu đã chọn ngươi, ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ buông tay. Vô luận là dùng cách nào, mua chuộc hay lừa gạt cũng sẽ đem ngươi buộc bên người.

Ngươi có thể yêu ta là tốt nhất, nếu ngươi không có biện pháp chấp nhận, vậy ngươi cứ xem ta là con của ngươi, lên giường cùng con của mình sẽ cảm thấy vui sao? Làm người đừng quá cố chấp, ngươi tình ta nguyện, không phải là tốt nhất sao?"

Vì tức giận làm cho nam nhân giọng đề cao không ít, nhưng lại nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, nam nhân lại cố hạ âm lượng nói:

"Ngươi... muốn làm thì liền làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?"

"Ta đã nói rồi, ta làm ngươi rất thoải mái đúng không? Ha ha, nếu là ngươi muốn, ta đây liền cho ngươi. Ngươi muốn nhanh lên thật không? Ta đây cũng sẽ nhanh. Ba, ngươi xem ta ngoan không."

Động tác phần dưới Tần Tường nhanh thêm, cũng cúi xuống cắn vai cắn nam nhân vài dấu. Trong miệng, tràn ngập vị máu. Tần Tường chậm rãi nheo lại mắt, trong mắt có một chút hoảng hốt. Máu này là giống máu chảy trên người hắn. Hắn đột nhiên rất chán ghét, nếu có thể hắn hận không thể đem máu toàn thân đổi đi. Như vậy, trên người của hắn sẽ không lưu lại máu nam nhân.

Hắn muốn cảm tình của nam nhân, như thế hẳn là rất sung sướng. Hiện tại hắn chỉ có thể bức bách nam nhân phát sinh quan hệ này. Hắn cũng thấy có lỗi.

Tần Tường a Tần Tường, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngươi cho tới bây giờ nếu muốn, đều là chính mình đi cố gắng đoạt được. Dù có cắn rứt lương tâm người nam nhân này cũng sẽ không nhận ngươi. Phí thời gian, còn không bằng dùng tinh lực suy nghĩ nên làm sao cho nam nhân yêu mình. Chỉ cần làm cho nam nhân động tình, huyết thống gì gì đó có quan hệ đâu?

Tần Tường thần sắc nhất thời thoải mái rất nhiều, dưới thân động tác cũng nhanh hơn không ít.

Khi dục vọng sắp đạt tới đỉnh điểm, Tần Tường từ từ rút ra, đem thứ nóng rực phun đầy ở trên mông nam nhân. Nhìn thứ của mình tiết ra chảy từ mông xuống đùi nam nhân, Tần Tường vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Cảnh sắc bây giờ, thật đúng là dâm mỹ, làm cho hắn vui lòng vô cùng. Vừa mới tiết xong bộ vị lại thoáng có phản ứng. Không thể không thừa nhận, trừ bỏ người nam nhân này, không có ai có thể làm cho hắn trầm mê. Lần sau, hắn muốn đem tinh dịch phun trong cơ thể nam nhân.

Nhưng hiện tại ngoài phòng còn có Mạn Ny, bọn họ không thể ở trong phòng tắm lâu được, miễn cho Mạn Ny khả nghi.

Tần Tường ôm chặt nam nhân, ổn định thân thể sắp trượt ngã, đưa tay về phía giữa hai chân, cầm lấy vật nhỏ đang ủ rũ phía trước, chậm rãi sục sạo.

"Đừng... Đừng đụng nơi đó, ư...."

Tần Tường làm cho nam nhân không tự giác ngã đầu vào vai Tần Tường. Nghe được bên tai là tiếng cười nhẹ của hắn, nam nhân nhắm mắt, không chịu nhìn tình huống trước mắt.

"Ngươi rất khó chịu sao? Đừng nóng vội, ta đây sẽ giúp ngươi ra."

Nhìn nam nhân vô lực, tưởng rằng không được giải phóng mà khổ sở, Tần Tường gia tăng tốc độ tay mình. Động tác rất thành thạo, cũng không lâu lắm, nam nhân phóng thích dịch ra tay hắn.

Tần Tường đem thân thể hai người tẩy rửa sạch, lấy khăn lau khô cho nam nhân, lại chuẩn bị thay nam nhân mặc quần áo.

Khi nhìn đến quần lót trong tay là của chính hắn, Tần Tường nở nụ cười thích thú

"Ba, thì ra thích mặc quần lót của ta à? Chậc chậc, nhìn không ra ba còn có ham mê như vậy nha."

"Ai... Ai thích quần lót... quần lót của ngươi. Ta không mang quần áo đến, trở về sẽ giặt sạch đưa tới trả."

"Không cần, giữ lại đi. Ba đứng được không? Nếu muốn ta sẽ giúp cho?"

"Câm miệng! Ta tự mình sẽ mặc."

"Ồ, vậy được rồi. Nếu đứng không vững, nhớ nói ta một tiếng, miễn cho ngã sấp xuống."

Tần Tường cười một tiếng, sau đó lao khô người, chậm rãi mặc quần áo. Tần Tường tầm mắt, vẫn ở trên người nam.

Này là Thắt lưng, mông, chân xem mãi không chán. Đặc biệt hai má bị hắn chọc ghẹo mà đỏ ửng làm cho hắn muốn hôn lên.

Không được, không thể tiếp tục nhìn. Nếu cứ nhìn, hắn lại muốn làm thêm một lần. Vẫn là phải nhịn đi, dù sao không phải lúc này.

"Nếu không muốn ta giúp thì tự cẩn thận đó."

"Không cần, ta tự mình làm."

"Ngươi có thể sao? Hiện tại chân không vững thế kia?"

"Ngươi mới chân không vững."

"Quên đi, vậy ngươi cứ từ từ đi, ta đi ra ngoài trước."

Cuối cùng là đi rồi. Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, dán người vào vách tường đem thân mình chậm rãi trượt ngồi xuống.

Trong không khí vẫn còn mùi tình dục, nhắc nhở nam nhân cùng Tần Tường lại một lần làm chuyện này.

Tần Tường nói những lời đó là thật sự. Vì sao... Vì cái gì vậy?

Tần Tường thích mình? Làm sao có thể!! rõ ràng là chán ghét cho nên mới lựa chọn cách này tra tấn mình. Hiện tại, sao lại thành yêu thích muốn ở cùng một chỗ?

Nên làm như thế nào để cho Tần Tường buông bỏ ý niệm này trong đầu, ngoan ngoãn làm một đứa con?

Ngồi chồm hổm thật lâu sau, Tần Tường đến gọi, nam nhân mới chống tay lên tường đứng dậy, mặc quần áo. Trước khi ra ngoài, nam nhân lo lắng đứng ở trước gương nhìn nhìn, thấy không có dấu vết gì khả nghi, mới yên tâm mở cửa đi ra ngoài.

"Bá phụ, người tắm xong rồi. Ngã có nặng lắm không? Muốn bôi thuốc hay không?"

"Không có gì đáng ngại, không cần bôi thuốc."

Mạn Ny càng quan tâm, nam nhân lại càng cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thật có lỗi với Mạn Ny.

"Vậy được rồi."

"Đúng rồi, con không phải nói muốn ăn món ta nấu sao? Ta sẽ đi làm ngay bây giờ."

"Ngươi té bị thương, nấu làm cái gì? Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

Tần Tường cho nam nhân một cái nhìn bất mãn.

"Phải làm, Mạn Ny muốn ăn. Mạn Ny, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không? Nếu không ta đi ra ngoài mua."

"Không cần, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn. Nếu bá phụ muốn nấu con đây không từ chối ăn, ha ha. "

Mạn Ny tiến lên giữ chặt cánh tay nam nhân kéo vào phòng bếp. Từ chối Mạn Ny giúp đỡ, nam nhân đem Mạn Ny đẩy ra ngoài, một mình ở lại phòng bếp nấu ăn.

Chân run đứng không vững. Phía sau lại rất đau. Nhưng vì bữa cơm này, nam nhân ép mình giữ vững tinh thần, tỉ mỉ làm cho tốt.

Sau khi nấu xong, nam nhân lau mồ hôi trên trán, tắt bếp bưng món ăn đi ra ngoài. Vốn muốn dọn dẹp phòng bếp, nhưng đã bị Tần Tường kéo lại, cũng mạnh mẽ ép vào chỗ ngồi.

Không biết Tần Tường sao lại giận, dùng lực rất nặng, ấn vào bờ vai nam nhân một trận đau đớn. Nhìn đến Mạn Ny ngồi đối diện, nam nhân cũng chỉ có thể cố nén, không để cho mình kêu đau.

Đơn giản khách sáo vài câu, nam nhân bưng bát lên ăn cơm. Hiện tại không có khẩu vị, lại không thể không ăn.

"Đến, ăn cái này. Ngươi thích ăn nhất mà "

Phau câu gà?! Nam nhân nhíu mày, vừa định trả trở về cho Tần Tường, rồi lại thấy Mạn Ny cười, nam nhân chỉ có thể âm thầm cắn răng, đem cái phau câu nhét vào miệng nhai nuốt xuống.

"Bá phụ, người làm đồ ăn ngon thật."

"Thích thì ăn nhiều một chút."

"Này, cũng là món ngươi thích đây."

Lần này là một đuôi cá. Nhìn thấy Tần Tường cười thích thú, miệng còn mấp máy tuy không ra tiếng nhưng có thể hiểu hắn đang phát âm chữ mông, rõ ràng ý nói ăn gì bổ nấy.

Đáng giận!!! Tần Tường thật đáng giận, nam nhân vẫn là nhẫn nhịn nuốt xuống.

Thật vất vả ăn xong, nam nhân đứng lên cáo từ.

Đợi nam nhân sau khi rời khỏi, hồi tưởng nam nhân bộ dạng khó chịu lúc nãy. Tần Tường cố nén cười nãy giờ nháy mắt bộc phát ra.

Đúng lúc này, Mạn Ny vẻ mặt nghiêm túc, giọng cũng rất bình tĩnh

"Tần Tường, có thể cùng giải thích với em là chuyện gì đã xảy ra?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.