Đợi bác sỹ kiểm tra xong, Lăng Tịch mới mở miệng hỏi tình huống trước mắt của Tần Tường, cùng với những điều cần chú ý.
Đưa bác sỹ tới cửa xong, nam nhân mới đóng cửa trở về, còn chưa đi đến giường bệnh, nam nhân liền nhìn thấy Tần Tường vẻ mặt suy ngẫm theo dõi mình, cặp mắt hẹp dài quen thuộc mang theo ý cười.
"Con đói sao? Nếu vậy ta đi mua điểm ăn cho con được không?"
"Đói. Con nghĩ ăn món người làm, không muốn món mua bên ngoài về."
Dù biết nam nhân ngày hôm qua có một đêm mệt mỏi, nhưng hắn chỉ muốn ăn món nam nhân tự tay làm cho hắn. Hắn bây giờ là bệnh nhân, có chút yêu cầu, nam nhân khẳng định cũng sẽ không từ chối hắn.
Hắn hiện tại muốn tùy hứng một phen, muốn trải nghiệm những việc mà những năm trước không có thể trải nghiệm qua. Đồng thời, cũng tốt để cho nam nhân thực hiện nghĩa vụ làm cha, miễn cho về sau bọn họ lấy thân phận tình nhân ở cùng một chỗ, nam nhân lại nghĩ tới quan hệ huyết thống của bọn họ.
Tần Tường dưới đáy lòng cười nhạo chính mình một tiếng, hướng tới nam nhân lại nói:
"Ba, con muốn món ăn người làm, được không?"
Nói xong, Tần Tường còn cố ý dùng cặp mắt đen huyền hướng nam nhân thong thả chớp chớp vài cái, lộ vẻ chờ mong.
"Được. Con muốn ăn cái gì? Ta đi làm."
"Con muốn ăn... món gì đó nhẹ một chút, như là cháo. Con muốn loại nhừ mềm, dễ nuốt. Sau đó, con còn muốn uống một bát canh gà, không cần rất nhừ, nhưng cũng cần mềm. A! Còn nữa, con còn muốn uống canh xương hầm, muốn bên trong còn phải có tủy, con hiện tại uống cái đó tương đối tốt. Vâng, cứ như vậy đi."
Tần Tường gật gù hài lòng, khi nhìn về phía nam nhân mới phát hiện nam nhân luôn theo dõi hắn, vẻ mặt có chút kỳ quái, lại không nói ra được là loại cảm giác gì.
"Làm sao vậy? Người đổi ý à? Không muốn làm cho con ăn sao?"
Nhìn nam nhân hắn nghĩ đến nam nhân muốn đổi ý, Tần Tường trừng hai mắt, bất mãn đề cao âm lượng,
"Con mặc kệ, người đã đáp ứng rồi. Còn nữa, hiện tại con là người bệnh, con lớn nhất, không cho phép đổi ý."
"Con..."
Tần Tường đột nhiên biểu lộ ra tính cách trẻ con làm cho nam nhân buồn cười lắc đầu, cũng tỏ vẻ chính mình cũng không có muốn đổi ý
"Ta cũng không nói không làm cho con, nhưng mà con vẫn chưa có ăn cái gì, vừa rồi không phải canh thì là cháo, tất cả đều là thức ăn lỏng, ta sợ con sẽ đói, mới muốn hỏi con, muốn nấu món chính gì cho con ăn hay không."
"Á, như vậy sao."
Nghe xong nam nhân giải thích, Tần Tường buông lỏng phòng bị, nghĩ nghĩ tiếp tục nói:
"Vậy lại thêm một chén mì thì tốt rồi, canh xương bỏ mì vào ăn, cháo cũng nhớ rõ đừng bỏ đậu, con không thích. Vậy canh gà... Canh gà tạm thời miễn, bất quá ngày mai uống."
"Vâng, đã biết, vậy con ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chờ ta trở về chuẩn bị xong mang lại đây. Bất quá cháo, còn có canh xương hầm, bên này cũng cách nhà một khoảng xa, có thể cần một chút thời gian."
Kiên nhẫn nghe xong yêu cầu của Tần đại thiếu gia, nam nhân mới gật đầu, nói ra chính mình có nghe được.
Cần một ít thời gian? Đây không phải là để cho hắn đợi thật lâu sao? Hắn không cần đâu! Tốt nhất người nam nhân này có thể luôn luôn trong tầm mắt của hắn, hắn không muốn nam nhân rời đi lâu quá. Tần Tường nhíu mày, ngăn nam nhân đang muốn rời đi.
"Đứng lại! Người không cần đi, cùng lắm thì không ăn là được."
"Không ăn sao được chứ? Dạ dày sẽ chịu không nổi. Con hoàn toàn rất suy yếu, không thể không ăn cái gì."
"Ai cần người lo, con nói không ăn sẽ không ăn."
Nhìn thấy nam nhân trở nên nghiêm túc, Tần Tường nhỏ giọng mềm mỏng
"Con hiện tại thay đổi chủ ý, con lười đợi, con đói bụng, người phải đi mua món ăn ngon bên ngoài cho con ."
"Con không phải mới vừa rồi còn nói..."
"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là hiện tại, con nói con đói bụng, con muốn ăn liền."
Dù cảm thấy chính mình hiện tại giống như là một đứa trẻ cố tình gây sự, nhưng Tần Tường giờ phút này lớn tiếng ồn ào kiên quyết nhìn chằm chằm nam nhân. Hắn nghĩ dù sao hiện ở trong phòng cũng chỉ có hắn cùng nam nhân hai người, không có những người khác nhìn thấy, cũng sẽ không tính dọa người.
Bỗng ngoài cửa truyền đến âm thanh ‘ phụt ’, làm cho mặt của hắn cứng đờ, làm cho hắn nổi giận nói:
"Ai?"
"Khụ khụ, là ta. Diệp Vân Tiêu."
"Bác sỹ Diệp, anh đã đến rồi."
Nghe được giọng nam nhân ôn hòa, trên mặt lại mỉm cười, Tần Tường đã cảm thấy tên lang băm kia thật chứng mắt.
Ở đâu chạy tới một tên lang băm, lại dám tiếp cận người của hắn?
Còn nữa, hắn mới nằm bệnh viện một ngày, chết tiệt nam nhân liền lôi kéo một tên lang băm, không phải không nể mặt hắn một chút sao.
Phi phi phi!!!
Hắn đang suy nghĩ gì vậy? Nam nhân sao lại làm ra chuyện như vậy được? Sự tình khẳng định không phải như thế, nam nhân hay thẹn thùng, nhất định sẽ không làm ra việc đó. Nếu nói như vậy, thì là cái tên Bạch Đại Quái lợi dụng chức vụ chạy tới đến gần rồi?
Hừ! Dám đánh chủ ý lên người của hắn, thật sự là không muốn sống rồi.
"Này! Các người còn muốn nói tới khi nào đây? Đói bụng quá! Nhanh lên đi mua thức ăn đi."
Ngây thơ liền ngây thơ, cố tình gây sự liền cố tình gây sự, hắn hiện tại tất cả đều mặc kệ, trước đem cái con sói đang quẩy đuôi đeo bám nam nhân đuổi đi rồi nói sau.
Tuy rằng Tần Tường bên này không thấy mặt Diệp Vân Tiêu do bị nam nhân chắn tầm nhìn, nhưng căn cứ giọng điệu của Diệp Vân Tiêu sử dụng nghe rất quen, Tần Tường rất tự giác đem Diệp Vân Tiêu liệt vào hàng ngũ lang sói.
Nếu không phải hắn hiện tại hành động bất tiện, nói không chừng giờ phút này đã đem nam nhân kéo vào trong lòng, cũng giơ nắm tay lên đuổi con sói kia đi ra khỏi cửa.
"Ta vừa rồi nói chuyện cùng bác sỹ Diệp, hắn nói sẽ giúp ta đi đến căn tin mượn chỗ nấu cháo, không bao lâu có thể có cháo ăn, con cố chịu một chút nhé."
"Ồ."
Cho mượn chỗ? Tên họ Diệp này tốt như vậy làm gì?
Vô thị hiến ân cần, phi gian tức đạo ( khi không lại ân cần, tức có gian trá).
Bất quá Tần Tường chưa kịp phản ứng, vừa vặn nhìn thấy nam nhân bước ra cửa phòng, cái tên Bạch Đại Quái đáng ghét cũng theo sát nam nhân rời khỏi.
Đúng là... Thật sự làm hắn tức chết mà!!!
Tần Tường thở phì phì chống đỡ ngồi dậy, trong quá trình đó làm động đến chỗ đau nhưng bị hắn xem nhẹ. Bất quá chờ hắn tiêu phí một phen khí lực để đứng lên xong, mới phát giác trên đùi bị bó thạch cao, căn bản là không có phương pháp đuổi theo họ.
Nghĩ vậy một chút, Tần Tường suy sụp dựa vào ngồi ở đầu giường, tích tụ oán hận nhìn chằm chằm cửa phòng.
Hắn hiện tại giống như là một đứa trẻ chưa có nếm qua kẹo đột nhiên chiếm được một khối kẹo ngon, cầm ở trong tay không rời, quyến luyến chẳng rời, rồi lại luyến tiếc ăn, đồng thời, còn phải đề phòng có thể có những người khác đến cướp trong tay hắn —— hắn trước mắt năng lực rất có hạn, thậm chí có cảm giác sợ hãi. Loại cảm giác này, làm cho hắn cảm thấy được rất bất tiện.
Hắn từ trước cho tới bây giờ chưa có đụng chạm qua vấn đề tình cảm, cho nên không quan tâm cách xử sự gì đó, hết thảy chỉ lấy ích lợi đặt lên trước. Mà hiện tại phải sử dụng chân tâm, hắn mới phát giác, hắn làm việc tính cách quyết đoán sớm đã thay đổi. Hắn hiện tại suy nghĩ tất cả đều là vì nam nhân này.
Mà hết thảy tất cả đều là bởi vì hắn đối với nam nhân tình cảm thay đổi, mà phát sinh biến hóa.
Chờ hắn dưỡng thương tốt, xuất viện, hắn chẳng khác nào là trọng sinh một lần. Lúc này đây, hắn muốn vì mình mà sống, không hề vì cừu hận. Hắn sẽ không buông tay. Tuyệt không!
Lăng Tịch, đừng hòng thoát khỏi ta.
Tần Tường dưới đáy lòng nhỏ giọng tuyên thệ, trên mặt hiện lên thần sắc kiên nghị.
"Lăng tiên sinh, ăn cháo."
Yêu quái lang băm Diệp Vân Tiêu đi vào, trong tay của hắn cầm một cái bát inox, bên trong là cháo còn nóng.
"Lăng tiên sinh nào? Ta không họ Lăng."
Bất mãn vì suy nghĩ bị gián đoạn, Tần Tường tức giận lên tiếng,
Người này... giọng quát kia mang lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Diệp Vân Tiêu giật mình.
Tần Tường cau mày tự hỏi đã gặp Diệp Vân Tiêu ở đâu. Hắn không phải là...
"Vậy là... cái gì tiên sinh, ba của cậu đã nấu xong cháo. Thừa lúc còn nóng ăn đi, ăn xong lại ngủ."
"Tần Tường."
"Ồ, Tần tiên sinh à. A? Hắn không phải ba cậu sao? Sao hắn họ Lăng, mà cậu họ Tần à?"
"Ta theo họ mẹ."
Khi nhìn thấy Diệp Vân Tiêu bởi vì được thỏa mãn mà vui vẻ, Tần Tường liền trừng mắt nhìn Diệp Vân Tiêu một cái, hung tợn nói:
"Như thế nào? Có vấn đề sao?"
"Không, không thành vấn đề. Họ Tần tốt, Tần là một dòng họ tốt"
"Nhàm chán."
Tần Tường không có lại để ý tới Diệp Vân Tiêu, bưng cháo lên mút từng muỗng từng muỗng đưa vào trong miệng.
Không hổ là tự tay nam nhân làm, ăn ngon thật. Tần Tường vừa lòng khóe môi cong lên, đem cháo đưa vào miệng tốc độ nhanh hơn.
"Cậu ăn từ từ, cẩn thận nóng, ba của cậu vừa mới nói, nhờ ta nhìn cậu ăn, ngàn vạn lần đừng để cho cậu bị bỏng, cậu..."
Tần Tường dùng ánh mắt trừng một cái, rất thành công làm cho Diệp Vân Tiêu ngậm miệng lại.
Thực không đáng yêu!
Rõ ràng bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhưng tính cách lại kém tới cực điểm, hung hăn còn chưa tính, ghê gớm nhất chính là không nhìn đến sự hiện hữu của hắn, thật đáng ghét! Chỉ có người ba xinh đẹp là tốt, bộ dạng đẹp, tính cách cũng tốt.
Hắn nên hỏi hay không đây? Tên họ Tần này hung dữ như vậy, nếu hắn hỏi lại dữ dằn với hắn thì làm sao bây giờ? Thế nhưng hắn thật sự rất thắc mắc rồi! Nói sau ngày hôm qua thua trận hắn mất nửa tháng tiền phí sinh hoạt của tháng này, hắn còn muốn vớt trở về một chút.
Do dự một hồi lâu, Diệp Vân Tiêu làm một quyết định vĩ đại. Hỏi!
"Tần tiên sinh, ta rất thắc mắc. Cậu cùng Lăng tiên sinh, thật là cha con sao? Á... Cậu đừng trừng ta, ta không có hoài nghi các người không phải cha con. Nhưng mà... các người thoạt nhìn, thật sự không giống cha con, nói là anh em thì còn có thể. Ngày hôm qua nhìn Lăng tiên sinh khẩn trương, ta còn tưởng rằng các người là cái loại quan hệ đó."
"Cái loại quan hệ gì??"
"À.. thì là quan hệ tình nhân đó! Bất quá Lăng tiên sinh phủ nhận."
"Ngươi vì cái gì lại cảm thấy được ta cùng hắn là tình nhân ?"
"Này nha...Chủ yếu là hai người đều nhìn rất đẹp, Lăng tiên sinh lại biểu hiện ra một bộ dạng rất khẩn trương vì cậu, rất nhiều y tá đều đoán các người là một đôi mà."
"Nhiều chuyện."
"Đúng vậy a, ta cũng hiểu được bọn họ rất nhiều chuyện. Các cô ấy đang nói ai công ai thụ nha. À, đã quên cùng cậu giải thích, công chính là người ở trên, thụ là người nằm dưới. Theo các y tá nói nha, cậu chính là một mỹ thụ, mà Lăng tiên sinh, thì là một suất khí công."
"Mỹ thụ? Ta?"
Nghe rõ cái gọi là công cùng thụ là có ý gì, nhấm nuốt lời đánh giá từ trong miệng Diệp Vân Tiêu, Tần Tường sắc mặt lạnh xuống, khó coi không chịu được.
Hắn là công! Là một công vô cùng cường đại!!
"Đúng vậy nha, các cô ấy nói như thế. Còn nói cậu thoạt nhìn liền biết một cực phẩm tiểu thụ. Bất quá, ta cảm thấy được, cậu hẳn là một nữ vương thụ. Á... Không đúng, là mỹ vương công."
Diệp Vân Tiêu rất nhạy bén phát giác Tần Tường thay đổi sắc mặt, liền đúng lúc thay đổi cái xưng hô. Quả nhiên, hắn đem đổi thành công, Tần Tường sắc mặt tốt lên không ít.
Hu hu...
Nguy hiểm thật.
May mắn hắn nhanh nhảo, đúng lúc sửa lại lời, bằng không...
Rõ ràng trước mắt là một người nhỏ hơn mình, nhưng hắn lại cảm giác được một loại cảm giác áp bức cường đại, cho dù hắn thần kinh thô, cũng không khỏi khẩn trương.