Sáu chữ, Trình Tô Nhiên thấy được rõ ràng, nhưng lại xem không hiểu.
Cô biết rõ đây là hai tháng tiền phí bao dưỡng, nhưng không biết vì cái gì lại dùng xong một lần thanh toán tiền.
Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu cô.
Chẳng lẽ.....!
Chị ấy không cần cô nữa?
Cho nên đầu tiên muốn ngưng hẳn hiệp ước?
Tâm cô treo cao, ngón tay run rẩy đánh chữ: [ Tại sao ạ? ]
Giang Ngu chậm chạp không trả lời.
Trình Tô Nhiên trong lúc nhất thời thấp thỏm bất an, hận bản thân không có thêm đôi cánh bay nhanh trở về, dư quang thoáng nhìn di ảnh của bà nội, quay mặt đi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.
Đều tại bà!
Ở trong lòng cô sinh khí.
"Kêu cô đi dập đầu một cái, ở đây chơi cái gì mà còn không đi ra!" Thanh âm sắc nhọn của cô cô truyền tới.
Trình Tô Nhiên hốt hoảng giật mình, nhìn thấy cô cô cầm theo chổi hướng bên này, cho rằng đang muốn đánh cô, theo bản năng nghiêng thân né tránh, "Con dập đầu quá mức."
Cô cô lại chỉ đem chổi ném vào trong tay cô, "Đi phía đông quét tước vệ sinh! Tôi mà biết cô chơi di động....."
"Nga."
Cô xách theo chổi tránh đi.
Nhà cũ có bốn gian, một gian nhà chính, một gian phòng ngủ cùng phòng chưa đồ vật, một gian nhà bếp.
Phía đông là nơi ba của Trình Tô Nhiên ở, khi còn nhỏ cô ở nhà bà nội sinh hoạt mấy năm cũng là ở tại đó.
Ký ức của cô đối với nhà cũ vĩnh viễn chỉ là một góc mạng nhện, tường tróc sơn, giường gỗ khắc hoa kẽo kẹt sắp gãy, còn có một mùi ẩm ướt mốc meo cho dù mở cửa sổ thông khí như thế nào cũng không bị gió tán đi được.
Sau khi quét tước vệ sinh xong, Wechat vẫn như cũ không có động tĩnh, Trình Tô Nhiên nhịn không được lại gửi một tin nhắn nữa:
[ Chị? ]
.........!
Trong viện ồn ào, dượng ra ngoài mua chút đồ đã trở về, phía sau đi theo còn có mấy thúc bá trong thôn.
Vô luận là nhà ai có đại sự lớn thế nào, tang sự hay gả cưới, luôn sẽ có người tới cửa hỗ trợ, không cần tiền cũng không cần lễ vật, chỉ cần chủ nhà giữ lại đón tiếp một bữa cơm tỏ vẻ cảm tạ là được, trong thông vẫn luôn có truyền thống như vậy.
Ông nội cùng bà nội người thân không nhiều, đến bây giờ chỉ còn lại cô cô, Trình Tô Nhiên cùng Triệu Ý Hàm mấy cái hậu bối, lần này bệnh tình bà nội rất nghiêm trọng, nằm viện tốn không ít tiền, cô cô thật sự không còn tiền nhiều nữa, tang sự cũng chỉ có thể giản lược mà làm.
Tang sự thực hiện không lâu, ngày mai phong quan sẽ trực tiếp nâng lên núi chôn.
Trình Tô Nhiên đi ra ngoài cùng vài vị thúc bá chào hỏi, sau đó lại chui vào bếp giúp cô cô nhóm lửa nấu cơm.
Lúc này điện thoại rung lên.
Chị: [ Biểu hiện không tồi.
]
Chị: [ Còn hai tháng nữa, gửi luôn đỡ phiền toái.
]
Giang Ngu gửi hai tin.
Văn tự lạnh băng đập vào trong mi mắt, trong lòng Trình Tô Nhiên giống như có thứ gì, phảng phất nhìn thấy ngày đó ký kết hiệp ước cùng Giang Ngu, gương mặt lãnh đạm, ngữ khí lãnh đạm, đem cô coi như một món hàng mà đối đãi.
Nhưng cô vốn dĩ chính là sủng vật mà chị ấy trả giá cao để mua về....!
Một bên là trong lòng chua xót, một bên là khi nhìn thấy dòng chữ "Còn hai tháng nữa", lại có loại cảm giác lưu luyến không buông, cô quả thực sắp bị chính mình mâu thuẫn tra tấn đến điên rồi.
Chẳng lẽ đây là đang khảo nghiệm bản thân? Thử xem cô có thể cầm tiền chạy mất hay không?
Trình Tô Nhiên cười khổ an ủi chính mình, cúi đầu đánh chữ: [ Chị, chị không sợ em cầm tiền chạy mất sao? ]
Lần này Giang Ngu trả lời thật sự rất nhanh: [ Em sẽ không làm vậy.
]
Trình Tô Nhiên: [ Tại sao lại chắc chắn như vậy? ]
Giang Ngu lại không nói.
"........"
Ngô.
Ăn xong cơm chiều, Trình Tô Nhiên hỏi đến chị họ, cô cô nói vừa mới đến nhà trong nội thành, trời tối không tiện, sáng mai mới qua đây.
Rốt cuộc cũng là con gái ruột của mình, trời tối nguy hiểm, sợ ăn chút đau khổ.
Tuy rằng cô hâm mộ nhưng cũng chết lặng.
Đêm nay, Trình Tô Nhiên cùng cô cô ở lại nhà cũ gác đêm.
Giống như trong quá khứ ban đêm ở nông thông không có hoạt động giải trí nào, mọi người sau khi cơm nước xong liền đi ngủ, hiện tại tốt hơn chút, nhưng cũng không sánh được với nội thành náo nhiệt, đặc biệt là ở nhà cũ bên này, vừa vào đêm, bốn phía đen sì, chỉ nhìn thấy mấy ngọn đèn nhỏ, chiếu lên hình dáng đỉnh núi bờ ruộng, nhìn xa giống như một con cự thú ngủ say trong bóng tối.
Gian nhà chính ánh đèn rộng thoáng, hắc lên quan tài lại cảm giác âm trầm, có vài phần khiếp người.
Trình Tô Nhiên cho rằng chính mình sẽ sợ hãi, nhưng khi nhìn đến gương mặt của bà nội trong lòng chỉ toàn là tức giận, cái gì sợ hãi đều không đáng giá nhắc tới, cô đơn giản ngồi ở bên cạnh di ảnh cắm tai nghe nghe từ vựng.
Cô cô ngồi ở phía đối diện, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm quan tài, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Xung quanh yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
"Bà già, bà không phải không thích sinh con gái sao? Con trai của bà sớm đã chết từ đời nào, già rồi vẫn là tôi lo cho bà, vẫn là tôi chăm sóc cho bà....." Nội dung đang phát trong điện thoại tạm dừng, Trình Tô Nhiên liền nghe thấy thanh âm cô cô đang lầm bầm lầu bầu, không hiểu như thế nào ngẩn ra.
Trong đôi mắt nữ nhân chứa đầy phẫn hận cùng không cam lòng, cuối cùng trào phúng mà cười.
Trình Tô Nhiên trộm nhìn bà ta, tức khắc cảm giác được chua xót, kỳ thật cô cô cũng là người đáng thương, cũng là một người bị hại ở trong gia đình này, đổi lại là chính bản thân cô, năm đó chưa chắc có thể so với bà ta tốt hơn.
Hiện giờ bà nội đã không còn, trói buộc trong lòng các cô nhiều năm cũng đã được giải khai, sao không mượn cơ hội lần này mà chữa trị quan hệ?
Trong bất tri bất giác cô lại trở nên mềm lòng......!
Một đêm không ngủ, mới tờ mờ sáng hôm sau, dượng liền mang theo chị họ chân trước vừa đến, chân sau vài vị thúc bá cũng theo đến.
Tang sự đơn giản, lưu trình cơ hồ là không có, cô cô cầm cờ dẫn hồn đi ở phía trước, Trình Tô Nhiên cùng chị họ đi ở phía sau, dượng cùng vài vị thúc bá nâng quan tài, một hàng rải rác vài người lên núi.
Hố là ngày hôm qua vừa đào xong, nằm ở bên cạnh mộ của ông nội, hai người hợp táng với nhau.
Đây là lần thứ hai Trình Tô Nhiên tham gia tang lễ trong thôn, một lần trước chính là thời điểm mười mấy năm trước ba cô qua đời.
Lúc ấy cô vẫn còn nhỏ.
Sau khi vội vàng hạ táng, mọi người lại vây lại cùng một chỗ ăn bữa cơm, thu thập tốt đồ vật trong nhà cũ, cô cô đem vài con gà nuôi trong sân cho vài vị thúc bá, chỉ để lại một con mang về nhà.
Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng trở lại nơi mà cô đã ở mười mấy năm.
Một căn hộ nhỏ trong chung cư cũ kỉ, rộng khoảng 80 mét vuông, hai phòng ngủ hai phòng khách, một phòng của cô cô, phòng còn lại là của chị họ, Trình Tô Nhiên ở trong phòng chứa đồ nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường gấp cùng một bộ bàn ghế nhỏ, quần áo hết thảy đều được nhét vào cái rương ở đầu giường.
Hai năm không trở về, bên trong chất đầy đồ của chị họ, trên bàn, trên giường, nơi nơi đều là tạp vật.
Hoàn toàn không có chỗ cho cô dung thân.....!
Trình Tô Nhiên cúi đầu, trầm mặc một lát, không muốn dọn dẹp bởi vì dậy sớm lúc trở về còn ngủ gà ngủ gật ngã lên vai chị họ, bản thân tùy ý động thủ dọn rớt một ít tạp vật, thu thập lại đồ thuộc về cô.
Tuy rằng, cũng không có bao nhiêu đồ.
Mấy cây bút mực nước không còn ra mực nữa, một chồng hộp đựng giấy nháp đã dùng xong, giấy khen lúc tiểu học được nhận.....sâu bên trong ngăn kéo bàn học còn có một cái hộp nhỏ, cô lấy mở ra xem, bên trong là một con thỏ trắng nhỏ được thêu thùa làm ra.
Trình Tô Nhiên ngạc nhiên.
Nhớ rõ lúc còn rất nhỏ chính con thỏ này đã làm bạn bên người cô, trong ấn tượng cô nhớ là của một người khác đưa cho cô, nhưng cụ thể là ai, cố gắng như thế nào cũng không nhớ ra được.
Cô đem thỏ trắng nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận tân trang lại, tai thỏ có chút bẩn, phía dưới cổ được thêu nho nhỏ một chữ cái, nhìn rất giống chữ "J" trong bài poker.
Đã qua nhiều năm, bên ngoài thỏ đã hơi hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một món đồ thủ công tinh xảo.
Lúc trước đi Giang Thành báo danh như thế nào lại quên mang vật nhỏ này theo chứ?
Vừa lúc, cô cũng là tuổi thỏ*.
*Thay vì tuổi mèo giống như trong danh sách 12 con giáp của Việt Nam thì ở Trung Quốc lại thay mèo là thỏ.
Trình Tô Nhiên đem thỏ trắng nhỏ đặt vào trong túi, tiếp tục dọn dẹp đồ vật, những thứ không cần đều ném đi, lại đem tạp vật của chị họ dọn về chỗ cũ, xoay người đi ra ngoài.
"Nhà này còn một vạn, nhà kia còn hơn hai ngàn."
"Tính gộp lại cũng là bảy vạn."
"Nào có nhiều tiền như vậy, đúng là làm ác mà....."
Trong phòng cách vách, cô cô cùng dượng đang thương lượng chuyện trả nợ, không ngừng than ngắn thở dài, bước chân Trình Tô Nhiên khựng lại, ngừng thở nghe được hai câu.
"Còn có một vạn của Nhiên Nhiên đâu?
"Kia tính cái rắm, khoản đó vốn dĩ là nó nên đưa."
Thanh âm hai người ép tới cực thấp, nhưng chung quanh quá an tĩnh, một chút âm thanh bên trong không gian yên tĩnh đều thập phần chói tai.
Trình Tô Nhiên nhớ tới bản thân ăn mặc tiết kiệm cuối cùng dư lại một vạn tệ, lại chỉ chữa được mấy ngày bệnh cho lão nhân gia, cuối cùng nên đi vẫn là đi rồi, uổng phí nổ lực, uổng phí thân tình, cô không cam lòng, nhưng cũng không thể nề hà được gì.
Tuy rằng hiện tại cô không thiếu tiền, có thể nói so với quá khứ còn giàu có hơn mấy chục lần, nhưng bán đứng bản thân đi đổi lấy chung quy so với tự mình nổ lực làm việc kiếm tiền không giống nhau.
Cô muốn.....!
Dứt khoát lấy ra mười vạn tệ đưa cho cô cô trả nợ, sau đó người một nhà trút được gánh nặng cùng nhau sinh hoạt thật tốt.
"Nó hiện tại đã lớn, khẳng định phải gả cho người ta, còn phải từ trên người nó kiếm chút tiền lễ hỏi, tuy nó giống mẹ đều là bộ dạng hồ ly tinh nhưng như vậy cũng rất tốt, nam nhân tới tận cửa bám lấy." Cách vách lại truyền đến thanh âm của cô cô.
Dượng kinh ngạc nói: "Này còn chưa có tốt nghiệp, gấp cái gì?"
"Sớm một chút đem nó gả ra đi cho bớt việc, nuôi nó nhiều năm như vậy cũng đến lúc nên hồi báo cho tôi.....!Lúc trước ba nó chết không ai quản, chọc tôi một thân phiền muộn, nếu không phải lão đông tây kia đáp ứng đem nhà cũ để lại cho tôi, quỷ mới đi quản nó!"
"Tiền người ta bồi thường cho em trai bà đã dùng hết rồi sao?"
"Vốn dĩ còn thừa lại hai vạn, đều đem đi trả tiền viện phí cho lão đông tây, ai, còn tưởng lưu lại cho tôi tiêu sài......."
Nơi nào đó trong đầu Trình Tô Nhiên chợt lạnh, cứng đờ sững sờ ở tại chỗ, trong phút chốc máu trong cơ thể dũng mãnh nhắm thẳng lên đầu, lãnh lẽo từ đâu lan tràn đến, tư vị băng hỏa bên trong cơ thể kịch liệt chấn động giống như động đất run.
Trong trí nhớ ấn tượng của cô về ba mẹ không sâu, mấy năm nay, cô chỉ từ trong miệng người khác đứt quãng nghe qua được mấy chuyện cũ.
Ở năm cô ba tuổi, ba mẹ ly hôn, mẹ đem cô ném lại cho ba rồi liền đi, về sau cũng không xuất hiện nữa.
Ba cũng không kiên nhẫn, đem cô ném tới nhà ông bà nội mặc kệ hơn nửa tháng.
Hai lão nhân thân thể không tốt lắm, lại ngại cô chỉ là một nha đầu, sợ liên lụy con trai bọn họ khó có thể lần nữa kết hôn, cho nên cũng không cho sắc mặt tốt, có thể cho cô một ngụm cơm ăn đã là ân đức.
Mùa hè năm bảy tuổi, ba say rượu cùng người khác ẩu đả, bị thương nặng không trị được mà chết, còn chưa đến hai tháng, bệnh cũ của ông nội tái phát cũng đi theo, bà nội lại không có tinh lực chăm sóc.
Ai đến nuôi nấng cô lại trở thành một vấn đề.
Đánh người bồi thường mườn lăm vạn, đoạn thời gian đó cãi cọ tới cãi cọ lui, cô trở thành một củ khoai lang phỏng tay, tìm không thấy mẹ ruột, ai cũng đều nghĩ muốn số tiền đó, cuối cùng cô bị bắt đưa đến cho cô cô, số tiền mà người ta bồi thường kia coi như là phí nuôi dưỡng.
Lúc nhỏ cô cô bởi vì ông bà nội thiên vị con trai, ở nhà chịu đủ khắt khe, trong lòng trước sau luôn đối với bọn họ đầy oán hận, vì thế sau khi kết hôn liền dọn đến rất xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đó là toàn bộ những gì mà cô biết.
Cô vẫn luôn cho rằng cô cô năm đó thu lưu mình là bởi vì mềm lòng, không đành lòng nhìn cô không người chăm sóc.
Cho nên, cho dù mười mấy năm trời chịu đủ mắt lạnh, rất nhiều chuyện quá đáng, cô cũng không có nhiều hơn một câu oán hận, nơi nơi nhường nhịn, lý giải toàn bộ những khổ sở đó, lòng mang áy náy.
Chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai.....!
Vì tiền mà thôi.
Cái gì mềm lòng! Cái gì tình thân! Cái gì mà sinh hoạt thật tốt! Không có người nào cần cô, không có người nào hoan nghênh cô, đi đến nơi nào đều bị đuổi ra ngoài.
Hai mắt Trình Tô Nhiên phiếm hồng, nắm chặt nắm tay, cật lực không để bản thân phát ra thanh âm hít thở.
Khóc cũng vô dụng, khóc cũng chẳng giả quyết được vấn đề gì, cô không thể để cảm xúc vô dụng chiếm cứ lý trí, cô phải nghĩ biện pháp, cô nên trốn đi, bảo đảm bản thân vĩnh viễn sẽ không trở về.
Cô phóng nhẹ bước chân lui về phía sau, trở về phòng cất chứa, hô hấp thật sâu vài lần, lấy ra điện thoại đặt vé.
Wechat đột nhiên nhận được một tin nhắn gửi đến.
Chị: [ mang chút đặc sản.
]
Máu đang sôi trào trong cơ thể Trình Tô Nhiên thoáng chốc lạnh xuống, ngơ ngẩn nhìn bốn chữ này, sau một lúc lâu cô mới trả lời lại, chậm rãi đánh chữ: [ Được ]
Phía trên là tin nhắn "Tại sao lại chắc chắn như vậy" trực tiếp bị làm lơ.
Biểu tình của cô hoảng hốt, nhưng cũng không còn tinh lực lại đi miên man suy nghĩ, thức suốt một đêm, đầu có chút đau, nhưng một giây đồng hồ sau cũng không nghĩ để tâm tình đi xuống nữa, trả lời xong tin nhắn, cô nhanh chóng thu thập thật tốt ba lô, đem những đồ vật thuộc về bản thân đều cất vào, tay chân nhẹ nhàng đi tới cửa.
"Cô cô, con trở về trường học."
Nói xong nhanh chóng mở cửa, nhanh như chớp không nhìn thấy thân ảnh.
Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao.
Hai bên bờ sông Tân Giang biển người tấp nập, những du khách đến từ các nơi trong nước, khách nước ngoài tranh nhau ngắm cảnh, nội thành ngột ngạt không chịu nổi, trên đường tùy ý có thể nhìn thấy cảnh sát giao thông đang thực hiện nhiệm vụ ổn định trật tự giao thông, đoạn đường bình thường có thể đi mười phút là đến nhưng hôm nay lại mất tận hai mươi phút.
Chiếc xe bên trong đó gian nan đi qua, thật vất vả mới ra khỏi phạm vi nội thành, tốc độ mới bắt đầu nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng đến sân bay.
"Chị Ngu, muốn em hiện tại xuống không?" Điền Lâm hạ cửa sổ xe quan sát, sau đó quay đầu nhìn về nữ nhân đang ngồi ghế sau.
Giang Ngu đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra, nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Không sai biệt lắm có lẽ đã hạ cánh, tôi cùng em xuống." Nói xong cầm lấy kính râm mang lên.
"Đừng, em đi đón, vạn nhất bị người nhận ra lại phiền toái."
"Cũng không phải là minh tinh."
Hôm nay bạn nhỏ trở về, cô ở nhà nghỉ phép không có việc gì làm cho nên đến đây đón người, chỉ để mặt mộc, mặc một cái áo tay dài bình thường màu trắng, quần jean màu lam, giày da đế bằng.
Thoạt nhìn giống như chị gái nhà bên.
Điền Lâm nghiêng qua nửa cái thân mình, vươn tay, một phen đem kính râm của cô ấy lấy xuống, "Được được ngồi ở chỗ này chờ đi."
"Giang Ngu nhíu mày, giả vờ không nhanh không chậm nói: "Em muốn tạo phản?"
"Là không yên tâm." Điền Lâm nắm chặc kính xe bên trái mở cửa xuống xe.
Bên trong xe yên tĩnh, Giang Ngu cầm lấy điện thoại mở khóa, mở vào khung chat với Trình Tô Nhiên, đầu ngón tay chậm rãi hoạt động hướng lên trên, tầm mắt dừng lại ở trên tin nhắn "Tại sao lại chắc chắn như vậy".
Nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng thở dài.
Cô ấy không rõ ràng lắm tình huống cụ thể của bạn nhỏ, nhưng trải qua một tháng tiếp xúc, đại khái có thể đoán được phần nào điều kiện gia đình cũng không tốt, người thân qua đời, chi phí tang sự rất lớn, không có tiền là rất khó khăn, có lẽ còn muốn cho thêm trong nhà một chút.....!
Hai mươi vạn đối với cô ấy mà nói chỉ như một đống quần áo, nhưng đối với bạn nhỏ mà nói chính là toàn bộ.
Số tiền này, hoặc sớm hoặc muộn đều phải cho, vô luận bạn nhỏ cầm đi làm cái gì, vô luận cô ấy có hay không sẽ chán ngấy trước khi hiệp nghị kết thúc.
Chậc.
Cô ấy thật là một kim chủ nhân từ....!
Trầm tư hồi lâu, Giang Ngu buông điện thoại xuống, ngón cái nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
Qua hơn mười phút, cửa ghế sau bị kéo ra, Trình Tô Nhiên cầm theo hộp quà cùng bao nilon lên xe, vừa thấy cô ấy, thanh âm thấp thấp hô: "Chị....."
"Có mệt không?" Giang Ngu mỉm cười ngâm ngâm mà ôm bả vai cô.
"Còn tốt."
Cô gái nhỏ giật mình, biểu tình thật thà, đôi mắt đen láy trong trẻo ngày xưa mất đi thần thái, phía dưới mắt có chút sưng.
Một bộ dạng tâm sự nặng nề.
Giang Ngu phát giác có điều không thích hợp, cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ bà nội qua đời cho nên thương tâm khổ sở, cảm xúc vẫn chưa bình tĩnh lại, thuận thế cúi đầu hôn hôn mặt cô, "Buổi chiều ngày mai đi ra ngoài chơi không?"
"Được." Trình Tô Nhiên không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, đột nhiên lấy lại tinh thần, mê mang mà ngẩng đầu, "Đi nơi nào nha?"
"Một khu nghỉ phép vừa mới được khai phá, chị nhiếp ảnh gia mời chúng ta đến đó ủng hộ."
"A, được."
Cô nặn ra một nụ cười tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào mang theo chút khổ sở, Giang Ngu đang muốn nói chuyện, nhìn thấy cô giống như chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu mở ra túi trong tay.
"Đúng rồi, chị, em mang đặc sản về cho chị, cái này là bánh trái cây ăn đặc biệt ngon, em không biết chị thích vị gì, thời điểm mua có chút gấp, cho nên liền mua hết các vị."
"Nhân bên trong bánh là dùng chính trái cây làm ra, không dùng màu tổng hợp cùng đường hóa học, hơn nữa calo không cao, có thể yên tâm ăn."
Cô đem bao nilon gói xung quanh mở ra đưa cho Giang Ngu, sau đó lại mở một cái hộp khác.
Giang Ngu rất nể tình, tùy tay cầm lấy vị blueberry, xé mở đóng gói, không nhanh không chậm cắn một miếng, xốp xốp giòn giòn, nồng đạm hương vị của quả blueberry, ngập nước tràn ra, hương vị xác thật không tồi.
"Đây là một bộ ly khắc gỗ, loại gỗ này chỉ ở địa phương bọn em mới có, lưu trình chế tác toàn bộ đều là thủ công." Trình Tô Nhiên giống như dâng lên vật hiếm đem hộp quà mở ra cho cô ấy xem.
Giang Ngu có điểm vừa lòng: "Ừm, rất thích hợp bài ở văn phòng."
"Chị thích liền tốt."
Trình Tô Nhiên đem đồ vật thu thập lại một chút, tiến đến bên cạnh, thấy trong tay cô ấy còn hơn phân nửa bánh còn chưa ăn xong, tâm không khỏi treo lên, "Chị, là.....ăn không ngon sao?"
"Không có," Giang Ngu lắc đầu, "Tôi ăn cái gì cũng tương đối chậm."
"À."
Trình Tô Nhiên từ trong túi lấy ra một chai nước nhỏ, "Cái này là ở trên máy bay tiếp viên hàng không phát, còn chưa có mở ra."
Một bên vừa nói vừa vặn nắp đưa cho cô ấy, sau đó lấy ra khăn giấy, thay cô ấy xoa xoa khóe miệng, thuận tay vén lên tóc mái đang buông xuống, dịch ra phía sau tai.
Giang Ngu tiếp nhận nước, khẽ cười chọn hạ mi: "Bạn nhỏ hôm nay sao lại ngoan như vậy?"
"Em....."
Trình Tô Nhiên mím môi, khuôn mặt nhỏ hơi tối, ánh mắt mang theo chút u oán nhìn cô ấy, "Em sẽ không chạy."
- -----------
Editor:
*ba chấm*.