Chất giọng lạnh lùng của hắn vang lên, hắn bước vào nhà đảo mắt một vòng nhìn căn nhà vốn dĩ sạch sẽ bây giờ lại nhiễm đỏ rượu vang cả một sàn.
- "Thiếu...thiếu gia...cậu đã về".
Mọi người đồng loạt hô rồi cúi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
- "Chuyện gì vừa xảy ra?".
Hắn nhìn cô rồi quay sang nhìn Tạ Dư mà hỏi.
- "Dạ...thưa cậu, lúc nãy phu nhân dùng những mảnh vỡ của ly rượu cứa vào chân cô Dư".
Một cô hầu mạnh dạn khai ra làm Lý Như trợn tròn mắt tính phản lại lời nói của cô hầu kia thì bị cô kéo lại, Lý Như nhìn cô đang im lặng thì cũng đứng im.
- "Anh à...không phải cô ấy, chỉ là...chỉ là em bất cẩn...".
Tạ Dư giả vờ nhẹ giọng nói với hắn.
Thật ra thì hắn không muốn to chuyện nhưng hắn rất ghét căn nhà của mình còn vương những tính cách không sạch sẽ, mà hắn đâu biết rằng trong căn nhà này từ lớn đến bé đều có tính cách dơ bẩn như nhau trừ cô và Lý Như, nhưng hắn bận rộn cả ngày nên không thể biết.
- "Em có gì để nói không Tiểu Lan?".
Hắn nhìn cô đang im lặng, khuôn mặt trầm tĩnh như nước hồ không lay động mà nhíu mày khó chịu, nếu cô nói không phải thì hắn cho qua chuyện này nhưng cô lại lắc đầu nói.
- "Chuyện này...".
- "Cậu chủ, lúc ấy chỉ có phu nhân và cô Dư trong phòng thì không phải phu nhán làm chẳng lẽ cô Dư tự cứa chân mình".
Lời cô chưa dứt đã bị một cô hầu nhảy vào họng nói, Tạ Dư hơi hoảng hốt một cái.
- "Câm miệng".
Lạnh lùng quát một tiếng làm cô hầu tun bắn, hắn tiếp tục nói.
- "Từ lúc nào trong cái nhà này gia nhân lại có thể nhảy vào họng gia chủ ngồi thế? Mà chuyện này cũng nhỏ nhặt, tất cả về phòng ngủ đi...mà còn nữa, Tạ Dư em theo tôi...".
Tạ Dư nghe hắn nói vậy liền vui vẻ đi theo, nghĩ rằng chắc hẳn hắn đã bắt đầu ghét bỏ cô và sẽ quay về bên cô ta.
- "Phu nhân...cậu chủ hình như không muốn nghe cô nói nữa".
Lý Như nhìn mọi người quay về phòng rồi nhìn hắn và Tạ Dư lên lầu mà nói với cô.
Cô không biết phải làm sao, chỉ là lồng ngực có chút hốt hoảng với thái độ của hắn, khẽ thở ra một hơi, cô vỗ vai Lý Như.
- "Em về ngủ đi".
- "Nhưng...".
- "Về ngủ đi".
Lý Như muốn nói gì đó nhưng bị cô đẩy về phòng nên đành câm nín.
Lúc cô về phòng sắp ngủ thì cánh cửa bật mở, hắn dựa lưng vào tường rồi tay bỏ vào túi quần bước đến chỗ cô.
Khẽ vuốt lấy mái tóc dài của cô, hắn đưa từng lọn tóc lên mũi hít lấy hương thơm trên đó, chỉ cần ở bên cô, không hiểu sao hắn luôn nổi tâm tư thú tính.
- "Tôi không ngờ em sao có thể làm hại người khác vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?".
Để cô lên đùi mình, hắn ghé sát vào tai cô thổi nhẹ luồng hơi nóng mà hỏi.
Đã qua một lúc nhưng cô chỉ im lặng, tất nhiên điều này đã thành công chọc giận hắn nhưng hắn chỉ khẽ cắn tai cô.
- "Tiểu Lan, cho dù em có là Từ phu nhân...nhưng chúng ta chưa kết hôn, vậy nên đừng bao giờ có ý nghĩ cao cao tại thượng làm loạn trong căn nhà này, đương nhiên...em cũng không được động vào người Tạ Dư...em hiểu chứ?".
Mơn trớn lấy bờ môi cô, thật là có thể gây nghiện mà, nhưng lại bị cô đẩy ra, cô không biết tại sao hắn nói câu ấy xong cô cảm thấy rất bực mình mà to gan đẩy hắn ra như vậy.
"Chát"
Đầu óc cô quay cuồng, một bên má đau rát, khóe môi rỉ máu mà ngước lên hắn, người đã đánh cô.
- "Tiểu Lan, em đã chạm vào cơn giận của tôi đó...trước tiên em cứ ngủ, tối tôi cho em biết thế nào là chọc giận tôi sẽ không có kết quả tốt".
Lúc đó hắn xoay người đi nhưng không biết người đằng sau đang rơi lệ.