Trao đứa bé cho bà quản gia, hắn ôm bế cô lên phòng.
- "Anh tính làm gì em? Em mới khỏe lại được ba ngày thôi đó".
Nghe cô nói thế, hắn cười híp mắt.
- "Ngủ lâu như vậy thì hẳn là em đã khỏe lâu rồi chứ không phải mới tỉnh lại".
- "Nhưng...".
- "Anh muốn a~".
Nói xong, hắn chôn mặt vào cổ cô làm mặt cô đỏ một mảng, hai cánh tay ôm chặt vai hắn. Người đàn ông của cô thật lưu manh.
- "Ưm...Tiếu...Ngôn...".
Từng lời nói của cô bị hắn nuốt hết vào cổ họng, hai bàn tay khao khát nhào nặn từng vùng nhạy cảm của cô. Đôi mắt người con gái ướt át nhìn hắn, đôi má đỏ lựng từ bao giờ đem đến cho hắn rạo rực, hắn muốn đem cô áp vào thân thể mình mãi mãi.
- "Tiểu Lan...anh yêu em".
Đem những lời mà lúc trước chẳng thể nói, hắn cởi bỏ những vướng mắc trên cơ thể cả hai.
Hôn sâu vào đôi môi cô, hắn đắm chìm trong hạnh phúc, từng đợt đưa đẩy khiến hắn nguôi ngoai những ngày tháng cô còn nơi bệnh viện.
Cô thật hạnh phúc, trái tim người cô yêu cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng.
Cô mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, một nhà ba người vui vẻ.