Cẩm Đường Quy Yến

Chương 106: - Chương 106SỰ CỨNG RẮN CỦA PHỤ THÂN



Mọi người ở đây đều biết Yên hỉ ma ma làm cái gì.



Tần Nghi Ninh là thiên kim tiểu thư chưa chồng, mặc dù bị Tần Hòe Viễn dẫn đi dâng hiến cho lão già háo sắc chủ trì hòa đàm phía Đại Chu thì cũng không thể trắng trợn gọi một ma ma tới chỉ dạy nàng cách hầu hạ đàn ông!



Nàng không phải là muốn lấy chồng, lại càng không phải là kỹ nữ treo bảng bán thân ở chốn thanh lâu, Hoàng hậu làm như thế là sỉ nhục Tần gia, tát vào mặt Tần gia trước mặt mọi người!



Tần Nghi Ninh mím chặt môi, nàng đã biết trước lúc ra đi, nhất định yêu hậu sẽ làm con thiêu thân.



Vẻ mặt mọi người ở đây cũng rất khó coi.



Mấy ngày nay Tôn thị bị bệnh, sức khỏe rất yếu, hôm nay mới gắng gượng tới tham gia tiệc tối Nguyên Tiêu, ai ngờ lại nhận được tin tức như thế này, đầu óc bà kêu ong ong tại chỗ, trước mặt tối đen, nếu không có Kim ma ma nhanh tay đỡ, suýt nữa Tôn thị đã ngã quỵ xuống rồi.



Khi nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt các chị em họ Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đều vừa bất lực vừa thương cảm.



Chỉ có Lục tiểu thư trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, thầm mắng đáng đời.



Nàng ta bị phụ thân trách mắng, bị mẹ cả bắt cấm túc chép phạt Nữ tứ thư, đến sáng nay mới được giải trừ cấm túc.



Tần Tuệ Ninh thì dùng khăn tay chậm khóe mắt, lo lắng nói: “Còn chưa xuất môn mà đã như vậy rồi, nếu ra khỏi cửa thì làm sao tốt được. Nghi tỷ nhi còn có thể sống sót trở về sao?”



Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng chỉ có một mình Tần Tuệ Ninh nói những lời này để làm Tần Nghi Ninh buồn phiền.



Lão Thái Quân, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều nghĩ Tần Tuệ Ninh nói như vậy trong trường hợp này là không có nhân tính, nhưng e ngại Tào Vũ Tình, không dám đắc tội nàng ta nên không lên tiếng ngăn cản.



Tôn thị uất ức, lại bắt đầu ho khan, mặt đanh lại trừng mắt nhìn Tần Tuệ Ninh, không ngờ đứa con minh nuôi dưỡng mười bốn năm lại trở thành một kẻ thù!



Tần Tuệ Ninh hả hê nhìn Tần Nghi Ninh điềm tĩnh và Tôn thị thảm thương.



Nào ngờ, Tào Vũ Tình lại nhíu mày, mắng: “Tần Tuệ Ninh, ngươi đang nói tiếng người sao? Còn không câm miệng!”



Tần Tuệ Ninh khiếp sợ trợn tròn mắt, một lúc mới bình tĩnh lại.



Nàng ta không hiểu vì sao Tào Vũ Tình phải nhiều lần nói đỡ cho Tần Nghi Ninh? Vì sao trong nhà này, ai nấy đều thích Tần Nghi Ninh, ai nấy đều chĩa mũi dùi vào nàng ta?



Cuộc tranh cãi phía các nữ quyến chỉ diễn ra trong thoáng chốc.



Ở bên kia bình phong, vẻ mặt Tần Hòe Viễn và Tần Tu Viễn đều ngưng trọng.



Trong số những người trẻ tuổi, Đại gia Tần Vũ và Nhị gia Tần Hàn đều có phần thiếu kiên nhẫn.



Tần Hàn là người nghĩa hiệp, rất thích bênh vực kẻ yếu, lúc này hắn đập bàn, sốt ruột nói: “Đại bá phụ, chúng ta không thể để người khác khi dễ Tứ muội muội như thế! Tứ muội muội tham gia hòa đàm là thánh mệnh không thể làm trái, vì đại nghĩa quốc gia mà suy tính, hôm nay sai người như thế tới là có ý gì? Không coi tiểu thư con vợ cả nhà chúng ta ra gì cả! Nếu để cái người gọi là “Yến hỉ ma ma” gì đó vào nhà, chẳng phải là khiến người ta xem thường nhà chúng ta sao?”



Câu nói của Tần Hàn cũng nhắc nhở các nữ quyến phía bên nay bình phong.



Vẻ mặt Nhị phu nhân và Tam thái thái dần dần trở nên ngưng trọng, bàn tay theo phản xạ nắm chặt vạt áo, đến mức vạt áo hằn lên nếp gấp.



Nếu thật sự để Yên hỉ ma ma tiến vào, sợ là sẽ truyền ra đủ loại tin đồn. Thể diện của con gái của Tần gia ném đi đâu? Chuyện khác không nói, chi thứ hai và thứ ba của họ còn có các cô nương chưa lấy chồng!



Nhị phu nhân và tam Thái thái đều nhìn về phía Tôn thị với vẻ cầu cứu, nhưng Tôn thị đang tức giận, vẫn không nhìn họ, có lẽ bà cũng không có tâm trạng nào mà suy nghĩ tới những chuyện đó.



Hai người lại nhìn lão Thái Quân, nhưng lão Thái Quân vẫn cúi đầu dùng trà, không nhìn bọn họ, cũng không nhìn bất cứ ai khác.



Hai người biết, điều gì lão Thái Quân cũng đều nghĩ tới, nhưng nhất định không chịu mở miệng, sợ đắc tội với tỷ tỷ của yêu hậu.



Lúc này, hai vị thái thái đã tức giận đến đỏ mặt, nhưng trong lòng đều nguội lạnh.



Mẹ chồng kiểu gì thế này!



Nhị phu nhân lưỡng lự một hồi, vừa muốn lên tiếng, nào ngờ Tần Nghi Ninh đã nói trước: “Việc này phụ thân phải nghĩ kỹ, con thì coi như bỏ rồi, nhưng trong nhà còn có các tỷ muội khác, tương lai họ còn dài mà…”



Câu nói của nàng khiến Nhị phu nhân và Tam thái thái nhìn nàng đầy cảm kích.

Vietwriter.vn

Lúc này, mấy vị cô nương cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ai nấy đều căng thẳng nhíu mày. Có người cúi đầu im lặng không rõ đang suy nghĩ cái gì, có người cảm kích nhìn Tần Nghi Ninh, cũng có người trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, oán hận nàng liên lụy tới mình như Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư.



Bên này, Tần Hòe Viễn chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả di về phía cửa, bảo Tần ma ma: “Đi gọi người vào.”



“Dạ.” Tần ma ma vâng dạ lui ra.



Không bao lâu, mọi người nhìn thấy một người đàn bà khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mặc một chiếc bối tử màu đỏ bước nhanh vào.



Mặt bà ta bự phấn, trên đầu còn cài một đóa hoa lụa đỏ thẫm, trang phục rất diêm dúa.



Thấy Tần Hòe Viễn, Yên hỉ ma ma liền hành lễ, tươi cười nói: “Bái kiến Tần Thái sư, nô tỳ xin thỉnh an Tần Thái sư, thỉnh an các vị chủ tử.”



Tần Hòe Viễn khẽ gật đầu, nói: “Xin hỏi quý danh của ma ma là gì?”



“Không dám, không dám gọi là quý danh, nô tỳ họ Khương.”



“À, Khương ma ma.” Tần Hòe Viễn mỉm cười, điềm đạm nói: “Hôm nay ngươi tới, là theo chỉ dụ của Hoàng hậu, hay là ý chỉ của Hoàng thượng?”



Khương ma ma liếc nhìn Tần Hòe Viễn rất nhanh, vốn định cười làm lành, nhưng thấy dáng vẻ của ông, tuy tươi cười nhưng ánh mắt quá lạnh lùng, khiến bà ta sợ hãi, gương mặt tươi cười gần như cứng đờ, vội cung kính hành lễ.



“Bẩm Thái sư gia, là khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương.”



Tần Hòe Viễn liền gật đầu, nói: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, đưa Khương ma ma hồi cung!”



Khương ma ma kinh ngạc trố mắt nhìn.



Từ đầu vẫn giữ im lặng, lão Thái Quân chậm rãi đứng lên, sải bước vượt qua bình phong, nắm tay áo Tần Hòe Viễn, nói: “Mông ca nhi, không được đâu!”



Thấy lão Thái Quân hành động như vậy, Nhị phu nhân và Tam thái thái suýt nữa bắt chước Tôn thị nổi giận mắng chửi bà già xảo quyệt cực kỳ ích kỷ này, ngay cả Nhị lão gia và Tam lão gia cũng đều nhíu mày, mím chặt môi.



Tần Hòe Viễn cũng không nổi giận, bởi vì hắn quá hiểu tính tình của lão Thái Quân, chỉ nhìn bà trân an: “Mẫu thân đừng nóng vội, con tự có chủ trương, sau đó sẽ nói chuyện với người.”



Lão Thái Quân do dự nhìn Tần Hòe Viễn hồi lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu.



Tần Hòe Viễn liền bảo Tần ma ma: “Chuẩn bị một hồng bao lớn cho Khương ma ma.”



Quay sang Khương ma ma, Tần Hòe Viễn điềm đạm cười nói: “Phiền Khương ma ma bẩm báo với Hoàng hậu nương nương giúp bổn quan một chuyện.”



“Dạ, nô tỳ nhất định làm theo, xin Thái sư gia cứ nói.”



“Tần mỗ ghi khắc ý tốt của Hoàng hậu nương nương, sau này nếu nữ nhi trong Tân phủ xuất giá, nhất định sẽ mời Yên hỉ ma ma trong cung tới chỉ bảo.” Đây là Tần Hòe Viễn mỉa mai Hoàng hậu, Tần gia không gả con gái, không cần tới lòng tốt giả dối của ngươi!



Khương ma ma sợ hãi, mặt mày tái nhợt, do dự nói: “Nhưng khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương…”



“Nếu lần này Hoàng hậu nương nương khăng khăng như vậy, thì hãy yêu cầu Hoàng thượng hạ thánh chỉ tới, thấy thánh chỉ, Tần mỗ nhất định làm theo!” Ngụ ý là, chúng ta không chống lại thánh chỉ, đó là trung quân ái quốc, đường đường phủ Thái sư, không xem loại đàn bà ở hậu cung như ngươi vào đâu!



Thái độ kiên quyết như vậy là đã thẳng thắn biểu lộ sự phẫn nộ, muốn chống đối Hoàng hậu rồi!



Trong số người của Tần gia, có người ngầm khoan khoái, cũng có người lo sợ đến mức suýt nữa ngất xỉu như lão Thái Quân.



Nhưng Tào Vũ Tình đã đứng dậy bước tới nói với Khương ma ma: “Ngươi trở lại nói với Tào Vũ Nhu, bảo nàng ta không cần nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta, tự lo chuyện của mình là được rồi.”



Khương ma ma toát mồ hôi lạnh!



Vị này hẳn là chị ruột của Hoàng hậu? Thế nhưng, là chị ruột thì dám nói như thế, còn một nữ tỳ như bà ta mà cũng dám truyền lời như vậy, sợ là sẽ không còn thấy được ánh mặt trời ngày mai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.